Thiếu Soái Hãy Tha Cho Tôi Đi!
-
96: Ta Đến Đón Con
An Kỳ thật sự rất cảm ơn Ly Lan, như vậy Hạo Thạc đã trở lại bình thường, cô nói với anh về tác dụng phụ của bùa tình yêu làm từ hoa Tử Luyến.
Từ lúc bị yểm tới giờ chắc cũng được 1 tháng rồi, Hạo Thạc quả nhiên sức khỏe ngày càng yếu.
An Kỳ thấy có vẻ Vân Kim Mỹ không biết về vấn đề đó.
Hạo Thạc được Vấn Thiên đưa về phủ, nhưng An Kỳ không đi theo vì lý do cô đang làm ở Kiều Thanh Ốc nên bây giờ phải quay lại làm việc.
Bây giờ nhẹ lòng đi nhiều, chắc cô sẽ dành tháng lương này để mua quà cho Ly Lan xem như cảm tạ.
" Ly Lan, Kiều tỷ, muội về rồi đây? " An Kỳ mở cửa phòng.
" Về rồi à? Vị thiếu soái ấy thế nào rồi? " Kiều Lam phe phẩy quạt, còn Ly Lan thì như đang suy nghĩ gì đó mơ mơ màng màng.
Kiều Lam bảo là cô ấy đang tương tư
" Thiếu soái đã ổn rồi ạ, cũng nhờ có Ly Lan.
Muội phải cảm ơn cô ấy rất nhiều.
"
" À, An Kỳ! Lúc nãy có người tìm muội đó! Bảo là người thân của muội! "
An Kỳ hỏi người đó trông như thế nào? Kiều Lam nhớ lại là y rất cao ráo, mái tóc dài pha chút ánh bạc, ăn mặc cũng rất lịch sự sang trọng, đặc biệt là rất điển trai.
Và hình như có lẽ Ly Lan đã mê người ta ngay từ lần đầu nhìn thấy.
" Không...!không lẽ...? " An Kỳ hơi bất động, nghe Kiều Lam tả thì chỉ có người đó mà thôi.
Nhưng mà y xuất hiện ở đây là điều khó xảy ra, chẳng lẽ người giống người.
Để ngày mai hắn quay lại thì An Kỳ sẽ làm rõ.
...•.:°×═════════×°:.•...
Tiêu Phong về đến biệt thự thì gặp Tiêu Hữu Chính, anh hỏi nhị có gặp được An Kỳ hay không? Nhưng kết quả nhận là không.
Tiêu Phong tới phòng của Tiêu Ban để bàn bạc một chút việc.
" Em biết nhà chúng ta từ xưa đến nay làm chủ các xưởng gỗ.
Vậy nên lúc trước em hay đến các viện bảo tàng, cửa hàng trưng bày buôn bán các vật phẩm làm từ gỗ, xem xét và ghi nhớ kiểu dáng! "
" Vậy giờ em muốn được điều hành xưởng riêng của mình à? Vậy thì ta sẽ cho xây dựng thêm.
Dù sao trước khi cha mất, ông ấy vẫn để lại cho em một phần tài sản vì tin rằng em sẽ về, tuy không bằng với người được làm gia chủ, nhưng cũng đủ cho em ăn đến 3 đời! " Tiêu Ban nhấp một ngụm trà.
" À cái đó thì em xin khiếu, em không có hứng thú làm chủ xưởng gỗ.
Em chỉ là người ra các mẫu thiết kế thôi, nếu được đón nhận thì anh sẽ hoàn toàn là người có lợi.
Em chỉ xin anh một điều thôi "...
Tiêu Phong bất đầu nói yêu cầu, Tiêu Ban có hơi bất ngờ, sau một hồi suy nghĩ thì ông cũng gật đầu.
Hai anh em bắt tay nhau xem như thỏa thuận đã thành công.
...•.:°×═════════×°:.•...
Sáng hôm sau, An Kỳ thức dậy sau khi đánh một giấc thật ngon, có lẽ suốt tháng qua đây là đêm mà cô có thể an giấc.
Hy vọng hôm nay người đàn ông đó sẽ quay trở lại, sau làm việc chắc An Kỳ sẽ đến thăm Hạo Thạc.
" An Kỳ...! Người hôm qua lại đến tìm cô nè! " Ly Lan từ xa chạy tới nắm tay An Kỳ kéo đi làm cô chóng hết cả mặt.
Một giọng nói quen thuộc cất lên, khi cô nhìn vì nơi phát ra giọng nói ấy, nước mắt vô thức chảy xuống
" Xem ra con vẫn sống tốt, tiểu Kỳ! " Tiêu Phong đừng ở cửa, nhoẻn miệng cười một hiền hòa như người cha gặp lại con gái sau một thời gian dài.
An Kỳ lao đến ôm thật chặt Tiêu Phong, cô không thể tin sư phụ mà bản thân ngày đêm mong nhớ lại đang đứng ở trước mặt mình, cơ thể ông ấy ấm áp nên đây hoàn toàn là hiện thực.
Tiêu Phong xoa đầu cô, thật giống như một đứa con nít dù đã đến tuổi trưởng thành.
Hạo Thạc đem rất nhiều quà đến để cảm ơn Ly Lan vì đã giúp anh với An Kỳ.
Bước vào thì thấy An Kỳ đang ôm một nam nhân lạ mặt, chân mày anh hơi nhíu lại, bình tĩnh hỏi.
" An Kỳ, đây là ai vậy? "
" Hạo Thạc...!Sao ngài lại tới đây? "
" Là vì có chút việc.
Xin hỏi quý danh của ngài là như thế nào? Mà lại đi ôm vợ của người khác? " Tia máu nổi lên trong mắt Hạo Thạc, anh vỗ thật mạnh lên vai của Tiêu Phong, ánh mắt hai người nhìn nhau như sẹt ra tia chớp.
Tiêu Phong nhếch môi, anh nói với An Kỳ chỉ mới ở Liên Thành có một năm mà đã thành thân rồi, An Kỳ lập tức lắc đầu.
Hạo Thạc kéo cô về phía anh.
" Mặc dù hiện tại không phải nhưng tương lai ta sẽ thành thân với An Kỳ! "
Kiều Lam xuất hiện, cô vỗ tay để ngăn cản xung đột sắp diễn ra.
An Kỳ cúi đầu xin lỗi Kiều Lam vì Kiều Thanh Ốc mới mở cửa mà đã có chuyện.
Ly Lan chuẩn bị trà cho Tiêu Phong mà không quên lén nhìn ông, Hạo Thạc khó chịu khi đối diện với tên này.
" Xin với thiệu với sư...! "
" Ta là Tiêu Phong, An Kỳ là con gái ta, cha con lâu ngày gặp lại ôm nhau mà cậu cũng không cho sao? Người trẻ bây giờ thật là..."
Vốn dĩ cô chỉ tính nói Tiêu Phong là sư phụ của cô, nhưng ông ấy đã nói hai người là cha con, An Kỳ cũng rất lúng túng nhưng trong lòng thì hạnh phúc.
Cô cũng muốn gọi Tiêu Phong một tiếng cha nhưng sợ ông ấy không thích nên thôi.
" Cha...!Cha...!Đây là Dương Hạo Thạc - ngài ấy đảm nhận chức vụ thiếu soái - quản lí quân đội trung ương Liên Thành.
Chúng con chỉ mới bất đầu yêu nhau chứ chưa cưới! " An Kỳ ngại đỏ mặt.
"...!"
" À thì ra là thằng nhóc Dương gia sao? Không ngờ đã lớn như vậy rồi.
Khi ta lần đầu gặp cậu thì cậu vẫn còn bế trên tay cơ? " Tiêu Phong cười khẩy.
" Cha à, không được nói như thế.
Thiếu soái là người có ảnh hưởng ở Liên Thành, chúng ta cũng không nên vô lễ.
"
Tiêu Phong đứng dậy, ông nắm lấy tay của An Kỳ.
Dù bất kể thế nào cô cũng phải theo ông về nhà, bởi vì hai đứa chưa lấy nhau đã ở chung một nhà, người ngoài còn coi ra gì.
Nếu muốn đường đường chính chính quen con gái ông thì phải vượt qua ải ông.
" Ta quên nói, không bao lâu nữa Tiêu gia sẽ nhận An Kỳ là nghĩa nữ.
Dù ta và con không phải ruột thịt nhưng ta đã xem con là con gái, cũng nên được ghi vào gia phả Tiêu gia.
"
Kiều Lam phe phẩy quạt, quả nhiên suy đoán của cô đúng.
Sau khi nghe danh thì Kiều Lam đã nghĩ tới người con trai thứ của Tiêu gia, đã biến mất một cách bí ẩn hơn hai mươi năm về trước.
An Kỳ không thể tin sư phụ lại có xuất thân khủng như vậy.
" Con đã hứa với Kiều tỷ là làm ở đây, bây giờ đi thật mất uy tín! "
" Không sao đâu An Kỳ, sau này khi xong việc thì muội có thể về với cha của mình.
Em muốn nghỉ lúc nào cũng được, vì tỷ biết muội sẽ không làm lâu đâu? " Kiều Lam nháy mắt.
" Giờ cho cậu có là thiếu soái hay tổng tư lệnh, nếu muốn qua lại với An Kỳ thì phải thông qua ta đã! "
Tiêu Phong đưa An Kỳ rời khỏi Kiều Thanh Ốc, cô nuối tiếc nhìn Hạo Thạc, anh đưa quà cho Ly Lan rồi cũng bỏ đi.
Người tên Tiêu Phong đó chắc chắn không đơn giản, anh nhếch môi đầu hơi nghiêng, nhưng mà đừng tưởng Dương Hạo Thạc này dễ bỏ cuộc.
" Sư phụ...!Sao người lại đến được đây? Không phải...!người đang ở tổ chức hay sao? "
" Ta dựa vào sức mạnh của Nguyệt Anh Lam để về lại quê nhà, một phần là vì để tìm con, An Kỳ.
Nhìn thấy con vẫn sống khỏe mạnh, ta rất yên tâm! " Tiêu Phong xoa đầu An Kỳ.
" Vậy chẳng lẽ sư phụ vốn là người của Liên Thành, vậy thì tại sao người lại đến hiện đại? "
Tiêu Phong kể lại vào năm sinh Nhật thứ 16 tuổi của ông, cha ông đã mua viên đá Nguyệt Anh Lam từ một người buôn đá quý để làm quà tặng.
Ngay lúc Tiêu Phong chạm vào viên đá, ông bị nó dịch chuyển đến thế kỷ 20.
Trong lúc sợ hãi và không biết đi đâu, Tiêu Phong đã gặp được boss của tổ chức Hồng Lân, vì ông giống với con trai đã mất của boss nên đã được nhận làm con nuôi, đích thân dạy dỗ và trở thành cánh tay đắc lực.
" Đó là lý do ngài đại boss và sư phụ lại có vẻ thân thiết với nhau như vậy...!"
Tiêu Phong còn nói thêm An Kỳ cũng là người Liên Thành bị đưa tới hiện đại làm cô hết sức bất ngờ.
Ông vô tình tìm được cô khi ấy mới 5 tuổi, nên chắc chắn cô không thể nhớ quá khứ bản thân là gì.
An Kỳ bàng hoàn vì biết sự thật
" Vì xem như có duyên nên ta một mực muốn nhận nuôi con, trong khi đó ta mới 20 tuổi.
Để con không phải bị đưa vào " mái ấm ".
" Đến bản thân mình là ai con còn không biết, cha mẹ còn sống hay đã mất.
Thật sự cay đắng mà! "
Tiêu Phong ôm An Kỳ vào lòng, ông nhẹ nhàng bảo cô là ai không quan trọng, mãi mãi là một đứa bé mà ông yêu thương chăm sóc, dù bên ngoài ông chẳng thể hiện nhiều.
" Từ trước tới giờ con con luôn là con của ta, sau này trở đi con sẽ xuất hiện với tư cách là người thuộc Tiêu gia.
Bất kể ai cũng sẽ gọi con hai tiếng tiểu thư! "
...•.:°×═════════×°:.•...
Cả nhà họ Tiêu đều đứng ở đại sảnh đón Tiêu Phong và An Kỳ.
Lúc trước cô tới đây nhằm mục đích xin làm nha hoàn, nào ngờ bây giờ trở lại với tư cách khác.
Trong khi dùng bữa trưa Tiêu Ban thông báo đã chọn được ngày để làm một bữa tiệc vì Tiêu Phong đã trở lại, sau đó sẽ giới thiệu thành viên mới
" Liệu có ổn không khi mà con chỉ là một cô gái chẳng rõ lai lịch! "
" An Kỳ, con nghĩ Tiêu gia là ai cơ chứ? Với lại dù không mang dòng máu của chúng ta nhưng nhị gia đã xem con là con gái của ông ấy.
Đủ tư cách để trở thành một phần nhà họ Tiêu.! " Phu nhân bật cười.
Sau bữa ăn, Cao quản gia đưa An Kỳ đến khu viện của Tiêu Phong, nơi này có tận 3 phòng riêng, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Sợ đối đãi không thua gì lúc còn là thiếu phu nhân ở phủ thiếu soái.
Lúc nãy Tiêu Phong đã đi đâu đó cùng với Tiêu Ban.
" Nếu An Kỳ tiểu thư cần gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuẩn bị ngay.
Lát nữa, nha hoàn hầu hạ tiểu thư sẽ đến, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa! " Cao quản gia cúi chào và đóng cửa.
An Kỳ nằm xuống nệm êm, mọi thứ trong phòng đều trang trí gần giống căn phòng lúc trước của cô, có lẽ đích thân sư phụ đứng ra sắp xếp, ông ấy luôn chú ý đến sở thích của cô.
Điều đó khiến An Kỳ hạnh phúc.
...•.:°×═════════×°:.•...
" Đại thiếu gia, mừng cậu về nhà! " các nha hoàn đứng chào Hạo Thạc vì cậu đã quay về Dương gia.
Hiện tại chỗ này chỉ có bà nội, mẹ anh và nhị di thái ở, có lẽ vì ra riêng quá lâu nên Hạo Thạc cảm thấy nó lạnh lẽo vô cùng.
Thông thường Dương Hạo Thạc đến thì sẽ đi thăm bà nội mình trước, nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Anh gõ cửa phòng của mẹ mình, nhưng không thấy hồi đáp, nha hoàn thân cận cũng đã nói phu nhân đang ở trong phòng.
" Con biết mẹ trong đó và mẹ cũng biết mục đích con tìm mẹ là gì.
Nếu có dũng cảm làm vậy thì mẹ cũng phải có dũng khí để gặp con! " Hạo Thạc bình tĩnh nói, để xem vị Dương đốc quân phu nhân này sẽ như thế nào.
Cánh cửa từ từ mở ra, Trình Mẫn xuất hiện nhưng lại có vẻ tiều tụy đi nhiều, Hạo Thạc lặng lẽ bước vào, anh ngồi xuống ghế rồi bắt chéo chân, giờ thì bất đầu công việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook