Thiếu Phu Nhân Vô Lại
-
Chương 1024: Tạm biệt, người yêu của tôi! 【6】
Cô không ngơg anh mau quên như vậy, cô không ngờ anh tàn nhẫn như vậy, cô không ngờ anh vô tình như vậy!
Cô làm không được, hiện tại lòng cô chỉ hiện lên về đứa con.
Một đứa con chưa thành hình!
Tay Tịch Giản Cận như cũ vẫn ấm áp và khô ráo như vậy, lực đạo nắm tay cô vẫn nhu hòa như vậy, giống như là dụng tâm nắm bảo bối của mình.
Thời điểm lúc trước, Bạc Sủng Nhi đều sẽ cảm giác được ấm áp cùng cảm động.
Nhưng là bây giờ, cô lại cảm giác khó hiểu đến châm chọc!
Bạc Sủng Nhi giống như là tránh né con ruồi, hung hăng mà tránh khỏi tay Tịch Giản Cận thân, cô mang theo vài phần ghét bỏ, giống như Tịch Giản Cận là thứ cô không muốn chạm đến nhất trên cái thế giới này.
Tịch Giản Cận nhìn lòng bàn tay trống rỗng, khẽ ngạc nhiên, anh nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, trong nháy mắt đã hiểu được Bạc Sủng Nhi thật hận chính mình, thật không muốn để ý tới mình, đáy lòng của anh cực kỳ khổ sở, cực kỳ ảo não, cực kỳ khủng hoảng.
"Sủng Nhi...... Em muốn anh làm gì cũng có thể, ngàn vạn đừng như vậy có được hay không? Em......"
Anh không dám nói nữa.
Chẳng qua là nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, đáy lòng khủng hoảng một mảnh.
Cô có thể giống như là bảy năm trước không cần anh nữa hay không?
Ngàn vạn đừng như vậy...... Anh cái gì cũng không có, quay đầu lại thời gian hai mươi mấy năm, tốt đẹp nhất chính là mối tình đầu của cô cùng anh, để cho anh khó quên chính là cuộc sống bộ đội, nhưng là, Hàn Như Y cũng đã tàn nhẫn đem cuộc sống quân lữ bảy năm trước của anh vạch ra toàn bộ, hiện tại, ngay cả cô, cũng muốn biến mất không thấy sao?
Ánh mắt Tịch Giản Cận, từ từ trở nên có chút sầu bi.
Cánh môi khẽ mấp máy, một thân trong trẻo lạnh lùng.
Giống như là dùng khí lực rất lớn, anh mới cẩn thận mở miệng, hỏi một câu: "Sủng Nhi...... Em chẳng qua là quá tức giận, hơn nữa rất khó chấp nhận có phải hay không? Ngắn ngủi không quan tâm anh, có phải hay không?"
Người đó là hạnh phúc tốt đẹp nhất cả đời anh.
Cô từng vô lại kéo tay của anh, nửa thật nửa giả, dí dỏm nói: "Tịch...... Đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn trước sau như một, vẻ mặt không nên khó chịu! Bất quá em lại thích anh như vậy, ở trước mặt em bộc lộ chính minhg, ở trước mặt người khác nghiêm túc!"
Cô làm không được, hiện tại lòng cô chỉ hiện lên về đứa con.
Một đứa con chưa thành hình!
Tay Tịch Giản Cận như cũ vẫn ấm áp và khô ráo như vậy, lực đạo nắm tay cô vẫn nhu hòa như vậy, giống như là dụng tâm nắm bảo bối của mình.
Thời điểm lúc trước, Bạc Sủng Nhi đều sẽ cảm giác được ấm áp cùng cảm động.
Nhưng là bây giờ, cô lại cảm giác khó hiểu đến châm chọc!
Bạc Sủng Nhi giống như là tránh né con ruồi, hung hăng mà tránh khỏi tay Tịch Giản Cận thân, cô mang theo vài phần ghét bỏ, giống như Tịch Giản Cận là thứ cô không muốn chạm đến nhất trên cái thế giới này.
Tịch Giản Cận nhìn lòng bàn tay trống rỗng, khẽ ngạc nhiên, anh nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, trong nháy mắt đã hiểu được Bạc Sủng Nhi thật hận chính mình, thật không muốn để ý tới mình, đáy lòng của anh cực kỳ khổ sở, cực kỳ ảo não, cực kỳ khủng hoảng.
"Sủng Nhi...... Em muốn anh làm gì cũng có thể, ngàn vạn đừng như vậy có được hay không? Em......"
Anh không dám nói nữa.
Chẳng qua là nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, đáy lòng khủng hoảng một mảnh.
Cô có thể giống như là bảy năm trước không cần anh nữa hay không?
Ngàn vạn đừng như vậy...... Anh cái gì cũng không có, quay đầu lại thời gian hai mươi mấy năm, tốt đẹp nhất chính là mối tình đầu của cô cùng anh, để cho anh khó quên chính là cuộc sống bộ đội, nhưng là, Hàn Như Y cũng đã tàn nhẫn đem cuộc sống quân lữ bảy năm trước của anh vạch ra toàn bộ, hiện tại, ngay cả cô, cũng muốn biến mất không thấy sao?
Ánh mắt Tịch Giản Cận, từ từ trở nên có chút sầu bi.
Cánh môi khẽ mấp máy, một thân trong trẻo lạnh lùng.
Giống như là dùng khí lực rất lớn, anh mới cẩn thận mở miệng, hỏi một câu: "Sủng Nhi...... Em chẳng qua là quá tức giận, hơn nữa rất khó chấp nhận có phải hay không? Ngắn ngủi không quan tâm anh, có phải hay không?"
Người đó là hạnh phúc tốt đẹp nhất cả đời anh.
Cô từng vô lại kéo tay của anh, nửa thật nửa giả, dí dỏm nói: "Tịch...... Đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn trước sau như một, vẻ mặt không nên khó chịu! Bất quá em lại thích anh như vậy, ở trước mặt em bộc lộ chính minhg, ở trước mặt người khác nghiêm túc!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook