Thiếu Phu Nhân Vô Lại
-
Chương 10: Muốn tôi, hay là muốn mạng? (10)
Bạc Sủng Nhi cười lạnh, bóp lấy tay Tần Thánh, đem tức giận phát sang Tần Thánh, Tần Thánh bị đau, lại cũng chỉ có thể mang theo nụ cười trên mặt, ở trước mặt mọi người, nửa ôm lấy Bạc Sủng Nhi đi vào thang máy.
Dạng đau này, anh không biết đã bị bao nhiêu lần, mấy người đàn ông ở tập đoàn Bạc Đế bọn họ, đụng phải cô tâm tình không tốt, người nào cũng bị cô bóp cho người xanh tím!
Có giận cũng không dám nói!
Tiến vào thang máy, Bạc Sủng Nhi vẫn không quên nhìn liếc Tịch Giản Cận một chút, đáy lòng âm thầm nghĩ đến...... Người đàn ông này, quả thật là vẫn giận cô, chẳng qua cô cho phép anh ở tỏng thế giới của cô tùy hứng.
Bạc Sủng Nhi từ trong túi của Tần Thánh, rút ra một điếu thuốc, nhóm lửa, hút lấy chầm chậm, trong chớp nhoáng, công chúa cao ngạo, giống như là một thiên nga bi ai, sắc mặt của cô, có chút hoảng hốt.
Vào năm cô ba tuổi kia, gặp anh, cô hôn anh, anh liếm cô, cùng tháng tách ra, từ biệt mười hai năm.
Vào năm cô mười lăm tuổi, gặp lại Tịch Giản Cận, cô hao tổn tâm cơ trở thành bạn gái nhỏ của Tịch Giản Cận, khéo léo kéo cánh tay anh, cao ngạo xuất hiện ở trường học, sợ người ta không biết bạn trai Bạc Sủng Nhi cô là Tịch Giản Cận.
Vào năm cô mười sáu tuổi, anh cầm một hộp quà tinh xảo đưa cho cô.
Cô nhìn quét qua quà, đối xử lạnh nhạt, liếc anh một chút, nghĩ cũng không có nghĩ đã vươn tay, hung hăng ném cho anh một cái tát, cao ngạo ngẩng cằm nhỏ lên, "Tịch Giản Cận, tôi không muốn anh nữa!"
Vẻ mặt anh dịu dàng, trong nháy mắt dừng lại, nhìn cô, ánh mắt không tin.
Mà cô thì sao? Lại quay người, rời đi, cũng không quay đầu lại, quyết tuyệt như vậy, dứt khoát như thế!
Từ lần từ biệt đó, chưa từng gặp nhau.
Không phải không đi tìm anh, là tìm cũng không được nữa.
Vẻ mặt Bạc Sủng Nhi, mang theo một chút ưu thương, nửa ngày, cô mới khe khẽ mở miệng, thiếu đi sự bất cần đời, lại mang theo mấy phần mềm mại đa tình: "A Thánh, ngày mai mời Tịch Giản Cận ăn cơm đi...... Danh nghĩa là...... Cảm tạ anh ấy cứu ở Hoàng Cung!"
Tần Thánh hơi nhíu lông mày, dáng người cao lớn dựa vào vánh tường thang máy, giống như nhàn nhã nhìn Bạc Sủng Nhi phun ra hít vào khói trắng, tỏa ra một nụ cười vô cùng phong lưu tà mị.
Dạng đau này, anh không biết đã bị bao nhiêu lần, mấy người đàn ông ở tập đoàn Bạc Đế bọn họ, đụng phải cô tâm tình không tốt, người nào cũng bị cô bóp cho người xanh tím!
Có giận cũng không dám nói!
Tiến vào thang máy, Bạc Sủng Nhi vẫn không quên nhìn liếc Tịch Giản Cận một chút, đáy lòng âm thầm nghĩ đến...... Người đàn ông này, quả thật là vẫn giận cô, chẳng qua cô cho phép anh ở tỏng thế giới của cô tùy hứng.
Bạc Sủng Nhi từ trong túi của Tần Thánh, rút ra một điếu thuốc, nhóm lửa, hút lấy chầm chậm, trong chớp nhoáng, công chúa cao ngạo, giống như là một thiên nga bi ai, sắc mặt của cô, có chút hoảng hốt.
Vào năm cô ba tuổi kia, gặp anh, cô hôn anh, anh liếm cô, cùng tháng tách ra, từ biệt mười hai năm.
Vào năm cô mười lăm tuổi, gặp lại Tịch Giản Cận, cô hao tổn tâm cơ trở thành bạn gái nhỏ của Tịch Giản Cận, khéo léo kéo cánh tay anh, cao ngạo xuất hiện ở trường học, sợ người ta không biết bạn trai Bạc Sủng Nhi cô là Tịch Giản Cận.
Vào năm cô mười sáu tuổi, anh cầm một hộp quà tinh xảo đưa cho cô.
Cô nhìn quét qua quà, đối xử lạnh nhạt, liếc anh một chút, nghĩ cũng không có nghĩ đã vươn tay, hung hăng ném cho anh một cái tát, cao ngạo ngẩng cằm nhỏ lên, "Tịch Giản Cận, tôi không muốn anh nữa!"
Vẻ mặt anh dịu dàng, trong nháy mắt dừng lại, nhìn cô, ánh mắt không tin.
Mà cô thì sao? Lại quay người, rời đi, cũng không quay đầu lại, quyết tuyệt như vậy, dứt khoát như thế!
Từ lần từ biệt đó, chưa từng gặp nhau.
Không phải không đi tìm anh, là tìm cũng không được nữa.
Vẻ mặt Bạc Sủng Nhi, mang theo một chút ưu thương, nửa ngày, cô mới khe khẽ mở miệng, thiếu đi sự bất cần đời, lại mang theo mấy phần mềm mại đa tình: "A Thánh, ngày mai mời Tịch Giản Cận ăn cơm đi...... Danh nghĩa là...... Cảm tạ anh ấy cứu ở Hoàng Cung!"
Tần Thánh hơi nhíu lông mày, dáng người cao lớn dựa vào vánh tường thang máy, giống như nhàn nhã nhìn Bạc Sủng Nhi phun ra hít vào khói trắng, tỏa ra một nụ cười vô cùng phong lưu tà mị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook