Thiếu Phu Bất Lương
-
Chương 5: Tam thiếu gia Vị phủ
Đây là…. Để làm gì? Bắt nàng quỳ ư?
Hách Liên Dung nhìn chằm chằm vào cái bồ đoàn trước mặt nàng
và Ngô thị, giương mắt kinh ngạc nhìn nàng ta, thấy Ngô thị đang
nghiêng đầu suy nghĩ, và chỉ chăm chăm để tâm vào việc điều chỉnh
vị trí châu liên trước ngực mình. Hách Liên Dung lại nhìn sang
Thanh cô. Thanh cô ngồi một bên mặt không chút thay đổi.
Làm gì đây?Nên làm gì đây? Lễ ra mắt quả nhiên vẫn là ra oai phủ đầu. Trước là lão phu nhân cảnh cáo, lại có đại thiếu phu nhân thị uy ở phía sau, chẳng lẽ người Vân Hạ thực sự không muốn kết bạn cùng người Tây Việt sao?
Tuy rằng Hách Liên Dung có tôn chỉ sống là tùy cơ ứng biến, làm được thì làm, nhưng nếu hôm nay nàng mà quỳ thì quả thực rất yếu kém . Chưa nói đến nàng sẽ tức giận đến nội thương. Đã ai thấy qua bao giờ đại tẩu bắt đệ muội quỳ chưa?
“ Đại thiếu phu nhân …”
Hách Liên Dung không cần quay đầu lại cũng biết ngươì vừa mở miệng là mẹ chồng Hồ thị của nàng, Hồ thị hiển nhiên là muốn giải vây giúp Hách Liên Dung, chỉ là nàng vừa mở miện định nói đã bị phụ nhân ngồi kế bên đại thiếu phu nhân Hồ Thị cất giọng khinh miệt nói: “Nhị nương ngươi đừng quản”. Hách Liên Dung nghe tiếng Hồ thị khẽ thở dài , liền biết bà không giúp gì được mình.Nàng lại nhìn sang phụ nhân vừa mới nói, nhìn dáng vẻ người này chỉ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thân hình nhỏ nhắn cao ráo, hai má hơi gầy, thật có vài phần giống đại phu nhân. Nàng ta thấy Hách Liên Dung nhìn mình không những không ngượng ngùng ngược lại còn thoải mái nói: “Người Vân Hạ chúng ta luôn coi “ Đại tẩu như mẹ”, Đại tẩu vì cái nhà này vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên hành lễ với đại tẩu đi”. Nói xong nàng dừng một chút, thấy Hách Liên Dung vẫn không có ý định quỳ xuống lại tiếp tục nói: “ Tuy rằng trước đây Nhị tẩu ở nhà mẹ đẻ là huyền chủ nhưng dù sao đó cũng là Tây Việt, một nơi thâm sơn cùng cốc, so với người dân bình thường cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa Nhị tẩu đã bước vào cửa Vị gia thì chính là người của Vị gia, đừng có nghĩ mình vẫn là huyền chủ”. Hách Liên Dung cố gắng khống chế bản thân tiếp tục duy trì mỉm cười, trên thực tế nàng đã bắt đầu muốn cãi nhau.
“Vị này là…..”
Thanh cô ở bên nói:” Vị này chính là tam tiểu thư.”
“Hóa ra là tam muội”. Hách Liên Dung đã sớm biết Vị gia có bốn vị tiểu thư, lại ở trên trên đường tới đây cũng nghe Bích Liễu nói đại tiểu thư và nhị tiểu thư có việc gấp không thể trở về tham gia hôn lễ, còn cảm thấy chính mình may mắn không cần gặp một lúc nhiều người như vậy. Không thể tưởng tượng được rằng ở Vị gia toàn là những nhân vật khó chơi, trình độ không thể phụ thuộc số nhiều người hay ít.
Hách Liên Dung hít sâu một hơi, cố gắng , cố gắng nặn ra nụ cười rạng rỡ chuyển sang phía cô nương ăn mặc như tiểu thư bên cạnh phụ nhân vừa rồi: “Người kia chẳng hay là tứ muội !”. Vị tiểu thư kia hạ thấp người đáp lại: “Nhị tẩu cứ gọi ta là Đông Tuyết” Vị Đông tuyết ngoài miệng ăn nói khách khí, nhưng thần sắc lại không mấy nhiệt tình làm cho Hách Liên Dung vô cùng khó xử. Nàng không biết mình làm gì đắc tội các nàng. Cho dù là do chán ghét người Tây Việt thì cũng hơi quá mức . Dù sao thì mượn binh lực, của cải cũng không phải do nàng làm. Tất cả mọi người đều đã được giới thiệu qua, chỉ còn lại cô nương bên cạnh Vị Đông Tuyết. Nàng khoảng mười tám tuổi, xinh đẹp đoan trang, rất có khí chất của một tiểu thư khuê các. Thấy Hách Liên Dung nhìn mình, nàng nhẹ nhàng đứng dậy bái kiến: “Biểu tẩu, xin chào. Ta tên là Nghiên Yên”. Hóa ra nàng chính là cháu của Đại phu nhân, bởi vì cha mẹ mất sớm nên được gởi nuôi ở Vị gia. Hách Liên Dung hướng nàng mỉm cười, sự giận dữ cũng tiêu tan ít nhiều. Sau đó nàng hướng tới đại thiếu phu nhân Ngô Thị lấy giọng tự trách nói: “Đệ muội quên mất là đang cùng Đại tẩu nói chuyện, thật sự không đúng. Thanh cô! Phiền ngươi mang trà đến đây để cho ta thỉnh tội với đại tẩu”. Trong mắt Thanh cô hiện lên chút kinh ngạc nhưng vẫn sai nha hoàn chuẩn bị trà. Đại thiếu phu nhân Ngô Thị vốn không hé răng nửa lời rốt cuộc cùng ngẩng đầu lên: “Bồi tội liền miễn . Chính là Vân Hạ không thể so Tây Việt. Lễ không thể thiếu”. Hách Liên Dung quả thực là cười không nổi. Thật là không thể không quỳ sao? Hiện tại làm sao bây giờ? Phải phát hỏa sao? Vẫn là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? nhưng quả thực nàng không muốn quỳ . May mắn trời không tuyệt đường người, ngay lúc nàng đang định quỳ xuống thì từ cánh cửa truyền đến một tiếng nói:” Xin lỗi, ta tới chậm”. Đây quả là ý trời a! Không sớm không muộn, rất đúng lúc! Hách Liên Dung lập tức quay người sang, nhưng khuôn mặt còn chưa kịp mỉm cười thì liền đông cứng lại, trong sảnh mọi người vẻ mặt đều có biến hóa, Hồ thị cùng Dương thị thậm chí đứng dậy, không dấu sắc mặt vui mừng kêu lên: “Tam thiếu tới rồi”. Tam thiếu, tam thiếu gia Vị phủ- Vị thiếu Dương. Lúc trước nàng vẫn nghĩ mình đúng, tin tưởng vững chắc rằng cái tên vô sỉ ngày hôm qua chính là mạo danh Vị Thiếu Dương, nhưng là hiện tại, nàng lại bắt đầu tuyệt vọng. Lúc này hắn đứng ngay trước mặt và mỉm cười nhìn nàng, sau đó đến gần khách khí chắp tay nói: “Vị này chính là nhị tẩu sao? Ta gọi là Vị Thiếu Dương, tam đệ trong nhà”. Tốt, tốt lắm! Hách Liên Dung cố gắng tìm ra một tia giảo hoạt trên mặt hắn, nhưng hắn hành động quá hoàn mĩ thiếu chút nữa ngay cả nàng đều tin tưởng hắn và nguời cùng nàng tối hôm qua căn bản là hai người xa lạ. Hách Liên Dung vì quá mức khiếp sợ cho nên đã quên hoàn lễ, tam tiểu thư Vị Thu Cúc ở một bên nói: “Không muốn hành lễ với đại tẩu còn chưa tính, hiện tại tam ca hành lễ cũng không thèm đáp trả, huyền chủ nương nương cũng thật là kiêu ngạo a”. Hách Liên Dung kì thực chính là phân tâm, nghe Vị Thu Cúc nói vậy cũng biết mình đáp lễ chưa tốt. Vị Thiếu Dương cười nói: “Mọi người cũng đừng đùa nhị tẩu nữa, tẩu ấy tuy là huyền chủ, nhưng trên người cũng không có vẻ là được nuông chiều, mọi người cũng không cần hao phí tâm tư để làm giảm nhuệ khí của nàng”. Hách Liên Dung lúc này mới hiểu được vừa nãy là do đâu, hóa ra tất cả đều là vì thân thế của nàng mà ra. Tuy rằng các nàng luôn miệng nói rằng Huyền chủ Tây Việt Chẳng là gì cả nhưng hiển nhiên các nàng vẫn là để ý. Tuy nhiên để cho hách Liên Dung ngạc nhiên hơn cả chính là Vị Thiếu Dương, hắn lại giúp đỡ nàng. Hắn không muốn báo thù sao? Theo biểu hiện của hắn ngày hôm qua thì hắn nhất định là phải hi vọng nàng bị người khác chỉnh mới đúng chứ? Chẳng lẽ hôm qua như vậy đã trả thù xong? Vẫn là bao trang sức ngày hôm qua đã làm cho Vị Thiếu Dương cảm thấy nàng cũng không không phải không thể tha thứ, cho nên hôm nay mới đến đúng lúc như vậy xuất hiện….. Giúp nàng? Này này! Hách Liên Dung nhắc nhở chính mình không thể bị hắn lừa, nói không chừng đằng sau còn có âm mưu lớn hơn. Tựa như ngày hôm qua, trước làm cho nàng thả lỏng cảnh giác, sau đó giáng một đòn trí mạng. Nghĩ như vậy Hách Liên Dung lại bắt đầu căng thẳng, Vị Thiếu Dương tựa hồ phát giác, khẽ cười nói: “Đừng đứng, ngồi xuống đi, sau này chính là người một nhà, không cần đa lễ như vậy”.
Làm gì đây?Nên làm gì đây? Lễ ra mắt quả nhiên vẫn là ra oai phủ đầu. Trước là lão phu nhân cảnh cáo, lại có đại thiếu phu nhân thị uy ở phía sau, chẳng lẽ người Vân Hạ thực sự không muốn kết bạn cùng người Tây Việt sao?
Tuy rằng Hách Liên Dung có tôn chỉ sống là tùy cơ ứng biến, làm được thì làm, nhưng nếu hôm nay nàng mà quỳ thì quả thực rất yếu kém . Chưa nói đến nàng sẽ tức giận đến nội thương. Đã ai thấy qua bao giờ đại tẩu bắt đệ muội quỳ chưa?
“ Đại thiếu phu nhân …”
Hách Liên Dung không cần quay đầu lại cũng biết ngươì vừa mở miệng là mẹ chồng Hồ thị của nàng, Hồ thị hiển nhiên là muốn giải vây giúp Hách Liên Dung, chỉ là nàng vừa mở miện định nói đã bị phụ nhân ngồi kế bên đại thiếu phu nhân Hồ Thị cất giọng khinh miệt nói: “Nhị nương ngươi đừng quản”. Hách Liên Dung nghe tiếng Hồ thị khẽ thở dài , liền biết bà không giúp gì được mình.Nàng lại nhìn sang phụ nhân vừa mới nói, nhìn dáng vẻ người này chỉ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thân hình nhỏ nhắn cao ráo, hai má hơi gầy, thật có vài phần giống đại phu nhân. Nàng ta thấy Hách Liên Dung nhìn mình không những không ngượng ngùng ngược lại còn thoải mái nói: “Người Vân Hạ chúng ta luôn coi “ Đại tẩu như mẹ”, Đại tẩu vì cái nhà này vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên hành lễ với đại tẩu đi”. Nói xong nàng dừng một chút, thấy Hách Liên Dung vẫn không có ý định quỳ xuống lại tiếp tục nói: “ Tuy rằng trước đây Nhị tẩu ở nhà mẹ đẻ là huyền chủ nhưng dù sao đó cũng là Tây Việt, một nơi thâm sơn cùng cốc, so với người dân bình thường cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa Nhị tẩu đã bước vào cửa Vị gia thì chính là người của Vị gia, đừng có nghĩ mình vẫn là huyền chủ”. Hách Liên Dung cố gắng khống chế bản thân tiếp tục duy trì mỉm cười, trên thực tế nàng đã bắt đầu muốn cãi nhau.
“Vị này là…..”
Thanh cô ở bên nói:” Vị này chính là tam tiểu thư.”
“Hóa ra là tam muội”. Hách Liên Dung đã sớm biết Vị gia có bốn vị tiểu thư, lại ở trên trên đường tới đây cũng nghe Bích Liễu nói đại tiểu thư và nhị tiểu thư có việc gấp không thể trở về tham gia hôn lễ, còn cảm thấy chính mình may mắn không cần gặp một lúc nhiều người như vậy. Không thể tưởng tượng được rằng ở Vị gia toàn là những nhân vật khó chơi, trình độ không thể phụ thuộc số nhiều người hay ít.
Hách Liên Dung hít sâu một hơi, cố gắng , cố gắng nặn ra nụ cười rạng rỡ chuyển sang phía cô nương ăn mặc như tiểu thư bên cạnh phụ nhân vừa rồi: “Người kia chẳng hay là tứ muội !”. Vị tiểu thư kia hạ thấp người đáp lại: “Nhị tẩu cứ gọi ta là Đông Tuyết” Vị Đông tuyết ngoài miệng ăn nói khách khí, nhưng thần sắc lại không mấy nhiệt tình làm cho Hách Liên Dung vô cùng khó xử. Nàng không biết mình làm gì đắc tội các nàng. Cho dù là do chán ghét người Tây Việt thì cũng hơi quá mức . Dù sao thì mượn binh lực, của cải cũng không phải do nàng làm. Tất cả mọi người đều đã được giới thiệu qua, chỉ còn lại cô nương bên cạnh Vị Đông Tuyết. Nàng khoảng mười tám tuổi, xinh đẹp đoan trang, rất có khí chất của một tiểu thư khuê các. Thấy Hách Liên Dung nhìn mình, nàng nhẹ nhàng đứng dậy bái kiến: “Biểu tẩu, xin chào. Ta tên là Nghiên Yên”. Hóa ra nàng chính là cháu của Đại phu nhân, bởi vì cha mẹ mất sớm nên được gởi nuôi ở Vị gia. Hách Liên Dung hướng nàng mỉm cười, sự giận dữ cũng tiêu tan ít nhiều. Sau đó nàng hướng tới đại thiếu phu nhân Ngô Thị lấy giọng tự trách nói: “Đệ muội quên mất là đang cùng Đại tẩu nói chuyện, thật sự không đúng. Thanh cô! Phiền ngươi mang trà đến đây để cho ta thỉnh tội với đại tẩu”. Trong mắt Thanh cô hiện lên chút kinh ngạc nhưng vẫn sai nha hoàn chuẩn bị trà. Đại thiếu phu nhân Ngô Thị vốn không hé răng nửa lời rốt cuộc cùng ngẩng đầu lên: “Bồi tội liền miễn . Chính là Vân Hạ không thể so Tây Việt. Lễ không thể thiếu”. Hách Liên Dung quả thực là cười không nổi. Thật là không thể không quỳ sao? Hiện tại làm sao bây giờ? Phải phát hỏa sao? Vẫn là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? nhưng quả thực nàng không muốn quỳ . May mắn trời không tuyệt đường người, ngay lúc nàng đang định quỳ xuống thì từ cánh cửa truyền đến một tiếng nói:” Xin lỗi, ta tới chậm”. Đây quả là ý trời a! Không sớm không muộn, rất đúng lúc! Hách Liên Dung lập tức quay người sang, nhưng khuôn mặt còn chưa kịp mỉm cười thì liền đông cứng lại, trong sảnh mọi người vẻ mặt đều có biến hóa, Hồ thị cùng Dương thị thậm chí đứng dậy, không dấu sắc mặt vui mừng kêu lên: “Tam thiếu tới rồi”. Tam thiếu, tam thiếu gia Vị phủ- Vị thiếu Dương. Lúc trước nàng vẫn nghĩ mình đúng, tin tưởng vững chắc rằng cái tên vô sỉ ngày hôm qua chính là mạo danh Vị Thiếu Dương, nhưng là hiện tại, nàng lại bắt đầu tuyệt vọng. Lúc này hắn đứng ngay trước mặt và mỉm cười nhìn nàng, sau đó đến gần khách khí chắp tay nói: “Vị này chính là nhị tẩu sao? Ta gọi là Vị Thiếu Dương, tam đệ trong nhà”. Tốt, tốt lắm! Hách Liên Dung cố gắng tìm ra một tia giảo hoạt trên mặt hắn, nhưng hắn hành động quá hoàn mĩ thiếu chút nữa ngay cả nàng đều tin tưởng hắn và nguời cùng nàng tối hôm qua căn bản là hai người xa lạ. Hách Liên Dung vì quá mức khiếp sợ cho nên đã quên hoàn lễ, tam tiểu thư Vị Thu Cúc ở một bên nói: “Không muốn hành lễ với đại tẩu còn chưa tính, hiện tại tam ca hành lễ cũng không thèm đáp trả, huyền chủ nương nương cũng thật là kiêu ngạo a”. Hách Liên Dung kì thực chính là phân tâm, nghe Vị Thu Cúc nói vậy cũng biết mình đáp lễ chưa tốt. Vị Thiếu Dương cười nói: “Mọi người cũng đừng đùa nhị tẩu nữa, tẩu ấy tuy là huyền chủ, nhưng trên người cũng không có vẻ là được nuông chiều, mọi người cũng không cần hao phí tâm tư để làm giảm nhuệ khí của nàng”. Hách Liên Dung lúc này mới hiểu được vừa nãy là do đâu, hóa ra tất cả đều là vì thân thế của nàng mà ra. Tuy rằng các nàng luôn miệng nói rằng Huyền chủ Tây Việt Chẳng là gì cả nhưng hiển nhiên các nàng vẫn là để ý. Tuy nhiên để cho hách Liên Dung ngạc nhiên hơn cả chính là Vị Thiếu Dương, hắn lại giúp đỡ nàng. Hắn không muốn báo thù sao? Theo biểu hiện của hắn ngày hôm qua thì hắn nhất định là phải hi vọng nàng bị người khác chỉnh mới đúng chứ? Chẳng lẽ hôm qua như vậy đã trả thù xong? Vẫn là bao trang sức ngày hôm qua đã làm cho Vị Thiếu Dương cảm thấy nàng cũng không không phải không thể tha thứ, cho nên hôm nay mới đến đúng lúc như vậy xuất hiện….. Giúp nàng? Này này! Hách Liên Dung nhắc nhở chính mình không thể bị hắn lừa, nói không chừng đằng sau còn có âm mưu lớn hơn. Tựa như ngày hôm qua, trước làm cho nàng thả lỏng cảnh giác, sau đó giáng một đòn trí mạng. Nghĩ như vậy Hách Liên Dung lại bắt đầu căng thẳng, Vị Thiếu Dương tựa hồ phát giác, khẽ cười nói: “Đừng đứng, ngồi xuống đi, sau này chính là người một nhà, không cần đa lễ như vậy”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook