Thiếu Phu Bất Lương
-
Chương 26: Ta là người đàn bà chanh chua
Vị Thiếu Quân không ngờ Hách Liên Dung
sẽ đột nhiên động thủ, sợ run người, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn. Mọi người xung quanh vây xem kẻ chê cười người cảm thương làm cho hắn
thấy mất hết cả mặt mũi (làm gì còn mà mất hả ông). Hắn trừng mắt với
Hách Liên Dung, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô dám đánh ta?”
Hách Liên Dung không nói hai lời, lại tát thêm một phát ‘bốp’ vào mặt hắn!
Tát người cũng cần kĩ xảo, Hách Liên Dung tay nghề còn chưa thuần thục, chính tay mình cũng bị đau. Nghe nói đẳng cấp cao chỉ dùng một phần ba bàn tay, không mất sức nhiều lại vang dội, còn có thể đánh rất đau.
Có điều không nói đến bàn tay này đánh cho là nặng hay là nhẹ, trong đám người đã có kẻ phì cười, thanh âm nghị luận cũng xôn xao hơn, cãi nhau đến sứt đầu mẻ trán. Còn có người nhận ra Vị Thiếu Quân, xem ra hắn thật đúng nổi danh.
Tiền Kim Bảo bị chiêu này của Hách Liên Dung làm cho mãn nhãn, kinh ngạc đến nửa ngày, thậm chí còn quên xông lên hỗ trợ. Vị Thiếu Quân vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ…A, không, là dại ra (yeah, phát hiện ông này có máu sợ vợ nha).
Lại nhìn đến Hách Liên Dung vậy mà không có một chút dáng vẻ lửa giận lên ngút trời, tức đến hộc máu. Khuôn mặt lạnh lùng thật ung dung, xoay cổ tay một cái định ‘bốp’ thêm phát thứ ba. Dù sao đã đánh rồi thì đánh tiếp cho sướng tay.
Vị Thiếu Quân cũng không dại ra lâu lắm. Lúc cái tát thứ ba chuẩn bị đánh xuống liền lấy tay tóm lấy tay Hách Liên Dung, nổi giận gầm lên một tiếng: “Đánh đủ chưa hả?”
Tay Hách Liên Dung bị Vị Thiếu Quân gạt ra, nàng liền giơ tay kia ra: “Trả lại cho ta.” Ngữ khí bình tĩnh tựa như có chút quá…
Vị Thiếu Quân tự dưng bị ăn hai cái tát, cảm thấy mất hết thể diện, nào có dễ dàng lui bước như vậy. Thấy Hách Liên Dung cứ đòi gương như vậy liền ném gương xuống đất, nhếch khóe miệng, dẫm chân lên: “Có cái gì tốt, trả lại cho cô đó!”
Nghe thấy tiếng mặt gương cọ vào đá xào xạo, tim Hách Liên Dung đập mạnh, loạn nhịp một lúc lâu, đồng tử nhanh chóng co rút một chút, nhìn kiểu cười khiêu khích của Vị Thiếu Quân. Khóe môi nàng đang gắt gao bặm lại rồi chậm rãi thả lỏng, chậm rãi gật gật đầu với hắn, nhanh chóng xoay người, sau đó quay đầu lại: “Bắt lại.”
Tiền Kim Bảo sửng sốt, phát hiện Hách Liên Dung không phải nhìn mình mà là tứ đại hộ pháp sau lưng, vội vàng xoay người ngụ ý với bảo tiêu. Bốn vị bảo tiêu kia cũng sửng sốt, bọ họ nghĩ người Hách Liên Dung muốn bắt là Vị Thiếu Quân, không ngờ người nàng chỉ lại là Bạch Ấu Huyên.
Thấy bốn bảo tiêu xông về phía mình, thân mình Bạch Ấu Huyên co rúm lại. Vị Thiếu Quân cũng phát hiện mục tiêu của Hách Liên Dung không phải là hắn, dùng người che Bạch Ấu Huyên lại, ngạo nghễ nói: “Có gì cứ tính hết lên đầu ta!”
Hách Liên Dung vỗ tay với Vị Thiếu Quân: “Thật khó được nhìn thấy nhị thiếu Vị gia giống một người nam nhân. Xem ra người ta nên trói là ngươi?”
Vẻ mặt Vị Thiếu Quân như đang nén nhịn. Bốn bảo tiêu kia đã tiến đến gần, hai người ngăn đón Vị Thiếu Quân, hai người bắt lấy Bạch Ấu Huyên, không cần tốn nhiều công sức đã bắt đến cạnh Hách Liên Dung.
Vẻ mặt Bạch Ấu Huyên thê lương, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới không kêu lên một tiếng. Hách Liên Dung cũng không để ý đến co ta, chỉ vào cái gương trên mặt đất, nhẹ giọng nói với Vị Thiếu Quân đang giãy giụa phẫn nộ: “Nhặt lên cho ta.”
Vị Thiếu Quân nhìn Bạch Ấu Huyên, căm giận nghiến răng, lại trừng mắt với Hách Liên Dung: “Cô nằm mơ đi!”
« Ta đã nói rồi, ngươi đúng là kẻ thật ngây thơ. » Hách Liên Dung đã vô cùng bình tĩnh, nói với Tiền Kim Bảo : « Lần trước cô muốn xử nàng ta thế nào ? »
Tiền Kim Bảo khoanh tay trước ngực, tự nhiên như đang xem náo nhiệt, nghe Hách Liên Dung hỏi liền cười to nói : « Ý cô là lột quần áo ? Ta lại có một chủ ý mới, hủy dung ả ta cũng hay đấy. Ả không thể tiếp tục làm ở lầu xanh, chúng ta coi như cũng cứu vãn cuộc sống của ả. »
Hách Liên Dung nhẹ nhàng hừ cười: « Vậy vẫn nên lột quần áo đi, ta không thích nghe kêu la thảm thiết. »
« Vô dụng. » Tiền Kim Bảo khinh thường xua tay: « Cởi quần áo cũng kêu. Gái lầu xanh còn giả vờ cái nỗi gì, trong lòng chả muốn cởi đến chết còn ra vẻ cứng rắn, thanh cao. »
«Phải không ? Này ta thật chưa thấy qua. » Hách Liên Dung nhìn Vị Thiếu Quân một lượt, hắn tức giận đến mức mặt trắng bệch. « Ngươi có giỏi thì cởi đi, đừng để cho người ta chế giễu ! »
Hách Liên Dung cười lạnh: « Vị Thiếu Quân, ta còn tưởng gì hóa ra là trò khích tướng ! » Dứt lời nàng hít vào một hơi, trầm giọng nói với tả hữu hộ pháp: « Cởi ! Cho mọi người được mở rộng tầm mắt, hoa khôi Đoàn Tụ các có vốn liếng gì mà tốn nhiều bạc như vậy. »
Hách Liên Dung cho tới giờ chưa bao giờ là người cam nguyện tạm nhân nhượng vì lợi ích chung. Nàng ẩn nhẫn vì đối phương còn chưa chạm đến điểm mấu chốt của nàng, một khi chạm đến, xin thứ cho không lí trí, tự gánh lấy hậu quá.
Hai phụ nhân kia từ trước tới nay theo Tiền Kim Bảo hoành hành các quán, huống chi các nàng vẫn coi Bạch Ấu Huyên là một nữ tử thanh lâu hèn mọn, lần này không cần Tiền Kim Bảo ra lệnh, hai người tiến lên lột xiêm y Bạch Ấu Huyên, làm nhiều kẻ đứng xem nổi lên vô số âm thanh.
Bạch Ấu Huyên cực lực cuộn người lại, nhưng đều phí công với hai bảo tiêu kèm bên người. Mắt thấy áo của nàng đã bị xé mở, lộ ra một ít da thịt mịn màng, hai mắt Bạch Ấu Huyên rưng rưng, môi dưới đã bị nàng cắn mạnh đến không có một tia huyết sắc, nhưng nhất quyết không kêu cứu một tiếng.
Vị Thiếu Quân tái nhợt mặt mũi hét lên: « Hách Liên Dung, cô dám. »
Hách Liên Dung cũng hơi tái mặt, nhưng nàng vẫn cười khẽ: « Ta có dám hay không ngươi không phải thấy sao ? »
«Cô….dừng tay ! » Lại lộ ra thêm một mảng da trắng khiến Vị Thiếu Quân không thể làm ngơ, hắn vọt đến trước mặt Hách Liên Dung, cúi người xuống, nhặt gương đưa qua : « Chuyện này không liên quan đến nàng ấy ! »
Hách Liên Dung nhìn lướt qua mặt kính bị rạn, sắc mặt xanh mét : « Nếu ta nói có liên quan ? »
Vị Thiếu Quân vô cùng bực tức, chỉ vào Bạch Ấu Huyên : « Cô mau thả nàng ra ! »
Vẻ mặt Hách Liên Dung lộ ra chút lưu manh: « Ngươi đúng là khờ dại, ngươi không nghĩ đến trộm sạch đồ cưới của ta liền cứ như vậy coi như hết ? »
Vị Thiếu Quân cưỡng chế cơn tức, mặt mũi vặn vẹo: «Cô muốn thế nào ? Dù sao mấy đồ đó đã sớm không còn ! »
« Ngươi tốt nhất hy vọng những đồ đó vẫn còn. » Hách Liên Dung chỉ thẳng vào mặt Vị Thiếu Quân: « Ta cho ngươi thời gian là một ngày, nếu ngươi không tìm trở về toàn bộ đồ cưới của ta, thiếu một thứ, ta sẽ mời nam nhân toàn thành cùng hưởng diễm phúc. Đến lúc đó nhìn xem là ngươi đau lòng hay vẫn là ta đau. »
«Cô… »
Thấy Vị Thiếu Quân tức đến nói không nên lời, Hách Liên Dung nói thay hắn: « Ta làm sao ? Ta có dám hay không ? » Nàng học dáng vẻ lưu manh của Vị Thiếu Quân, tiến đến trước mặt hắn: « Ngươi đoán xem? »
Nếu Vị Thiếu Quân bị mắc bệnh tim thì bây giờ cơn bệnh đã phát tác đau đớn rồi, nhưng thật đáng tiếc, trái tim hắn thật sự cường tráng.
Tiền Kim Bảo lo lắng tiến tới: « Chủ ý này không được, bọn lầu xanh là dựa vào cái này kiếm tiền. Cô để cho nam nhân toàn thành nhìn ả ta, chẳng phải giới thiệu việc làm ăn cho ả? »
Hách Liên Dung trợn mắt nhìn Bạch Ấu Huyên, mặt nàng ta tái nhợt bất lực, không còn chút huyết sắc. Hách Liên Dung nhếch miệng, giận tái mặt nói: « Vậy xem nhị thiếu gia của chúng ta thật có thương hoa tiếc ngọc hay không. Kim Bảo, ngày mai ngươi thay ta trông coi cô ta cẩn thận. »
« Không thành vấn đề. » Tiền Kim Bảo chỉ sợ sự tình không đủ náo nhiệt, làm sao ngại phiền toái, nhiệt tình đáp ứng. Hách Liên Dung lại nói : « Cẩn thận Hàn Sâm nhà cô. »
Vị Thiếu Quân nghe Hách Liên Dung an bài thật đúng là đang tính tìm Hàn Sâm thương lượng, không ngờ Hách Liên Dung lại bóp chết ngay hi vọng của hắn, khiến hắn hận nghiến răng nghiến lợi. Hách Liên Dung nhìn sắc mặt hắn nói : « Ý tưởng đầu tiên khi xảy ra chuyện lại định giở trò bàng môn tả đạo, ngươi đúng là hết thuốc chữa ! »
Vị Thiếu Quân nhảy dựng lên : «Cô ngay cả bắt cóc bắt người cũng dám còn nói ta bàng môn tả đạo ? »
«Nếu ta là ngươi sẽ không tốn thời gian ở đây khua môi múa mép. » Hách Liên Dung lôi kéo Tiền Kim Bảo: « Đi thôi. »
« Ta nghĩ ra rồi ! » Tiền Kim Bảo đi theo Hách Liên Dung, xoay người, vẻ mặt rất là sung sướng : « Đưa ả tới Hàn phủ không an toàn, Hàn Sâm với tên khốn này cùng một giuộc, không bằng đem ả tới chỗ đại ca của ta đi, huynh đệ của đại ca ta hẳn sẽ rất hoan nghênh ả. »
Hách Liên Dung không nói gì, lập tức đi ra khỏi đám người. Tiền Kim Bảo vội ra hiệu bảo tả hữu hộ pháp cùng tứ đại hộ vệ mang theo Bạch Ấu Huyên đuổi theo. Bạch Ấu Huyên sau khi nghe xong lời Tiền Kim Bảo thì sắc mặt đại biến, liên tục quay đầu lại nhìn Vị Thiếu Quân, mặc dù không kêu cứu, nhưng vài giọt nước mắt rơi xuống đã là tín hiệu cầu cứu tốt nhất.
Vị Thiếu Quân đuổi theo vài bước, lại phẫn hận dừng lại, đẩy vài kẻ đang xem náo nhiệt ra, lớn tiếng nói : « Ấu Huyên, nàng đừng sợ, ta sẽ nghĩ cách cứu nàng ! »
Tiền Kim Bảo nghe thấy thì đi chậm lại một chút, nhìn Bạch Ấu Huyên trào phúng nói: « Không thể tưởng tượng nổi tên khốn kia thật yêu thương ngươi. »
Bạch Ấu Huyên bị tóm lôi đi đương nhiên sẽ không thoải mái. Nhưng khi nghe Vị Thiếu Quân nói, sắc mặt nàng đã bình tĩnh hơn, sự sợ hãi trong mắt cũng bớt dần.
Tiền Kim Bảo lại trợn mắt lườm nàng rồi bước nhanh đến cạnh Hách Liên Dung: « Liên Dung, mấy đồ kia của cô nếu không tìm được thì làm sao bây giờ ? Thật đem ả… » Nói đến đây nàng mới cảm thấy Hách Liên Dung có chút không ổn, càng chạy càng nhanh, lại cúi đầu ngay cả đường cũng không buồn nhìn : « Liên Dung ? »
Hách Liên Dung không trả lời, ngược lại càng đi nhanh hơn, tay nắm chặt đến các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, Tiền Kim Bảo vượt lên nắm lấy tay áo nàng: « Liên Dung ? »
« Kim Bảo. » Hách Liên Dung hơi hơi nghiêng mặt sang một bên, không cho Tiền Kim Bảo nhìn thấy thần sắc của mình: « Cô về trước đi, ta tự mình trở về. » Dứt lời nàng vòng lại đi hướng khác, không để ý tới mọi người, đi thẳng luôn.
Tiền Kim Bảo kinh ngạc một lúc lâu, nghĩ đến lời nói vừa mới nghe được, Hách Liên Dung tuy cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn không giấu được ngữ điệu khẽ run run. Tiền Kim Bảo nói với mấy người phía sau: « Tìm tạm một khách điếm coi chừng ả. Các ngươi mau đi đi, nếu ả chạy thoát, các ngươi về sau đừng đi theo ta nữa. »
Tả hữu hộ pháp vội vàng tuân theo, Tiền Kim Bảo lo lắng đi theo sát bóng dáng Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung không giống như là về nhà, bởi vì nàng toàn chọn đi đường nhỏ, hơn nữa đi rất nhanh. Tiền Kim Bảo vòng vèo đi theo nàng qua hai cái ngõ nhỏ đột nhiên không thấy bóng dáng nàng đâu, nghi hoặc đi lại một vòng, mới tìm thấy nàng ở cuối cái ngõ cụt nhỏ.
Hách Liên Dung quay mặt vào tường, tĩnh lặng không phát ra một tiếng. Ngay tại khi Tiền Kim Bảo cảm thấy tình huống hiện tại có chút quỷ dị, nàng phát hiện hai vai Hách Liên Dung không ngừng run rẩy.
« Liên Dung… » Phát hiện nàng đang làm cái gì Tiền Kim Bảo đột nhiên cảm thấy hơi cay cay mũi.
“Đừng tới đây.” Giọng nói Hách Liên Dung ngắc ngứ, sụt sịt mũi: “Đừng tới đây.”
Trong nháy mắt, Tiền Kim Bảo có chút không đành lòmg nhìn hình dáng của Hách Liên Dung. Nàng vẫn nghĩ các nàng giống nhau, đồng bệnh tương liên. Nhưng hiện tại nàng phát hiện căn bản là không giống. Tuy rằng nhà chồng hai bên đều đối xử không tốt, nhưng bên người nàng còn có đại ca che chở mọi lúc, còn có tình cảm vợ chồng ăn ý với Hàn Sâm. Còn Hách Liên Dung? Cô ấy có cái gì?
Hách Liên Dung không nói hai lời, lại tát thêm một phát ‘bốp’ vào mặt hắn!
Tát người cũng cần kĩ xảo, Hách Liên Dung tay nghề còn chưa thuần thục, chính tay mình cũng bị đau. Nghe nói đẳng cấp cao chỉ dùng một phần ba bàn tay, không mất sức nhiều lại vang dội, còn có thể đánh rất đau.
Có điều không nói đến bàn tay này đánh cho là nặng hay là nhẹ, trong đám người đã có kẻ phì cười, thanh âm nghị luận cũng xôn xao hơn, cãi nhau đến sứt đầu mẻ trán. Còn có người nhận ra Vị Thiếu Quân, xem ra hắn thật đúng nổi danh.
Tiền Kim Bảo bị chiêu này của Hách Liên Dung làm cho mãn nhãn, kinh ngạc đến nửa ngày, thậm chí còn quên xông lên hỗ trợ. Vị Thiếu Quân vẫn còn đắm chìm trong khiếp sợ…A, không, là dại ra (yeah, phát hiện ông này có máu sợ vợ nha).
Lại nhìn đến Hách Liên Dung vậy mà không có một chút dáng vẻ lửa giận lên ngút trời, tức đến hộc máu. Khuôn mặt lạnh lùng thật ung dung, xoay cổ tay một cái định ‘bốp’ thêm phát thứ ba. Dù sao đã đánh rồi thì đánh tiếp cho sướng tay.
Vị Thiếu Quân cũng không dại ra lâu lắm. Lúc cái tát thứ ba chuẩn bị đánh xuống liền lấy tay tóm lấy tay Hách Liên Dung, nổi giận gầm lên một tiếng: “Đánh đủ chưa hả?”
Tay Hách Liên Dung bị Vị Thiếu Quân gạt ra, nàng liền giơ tay kia ra: “Trả lại cho ta.” Ngữ khí bình tĩnh tựa như có chút quá…
Vị Thiếu Quân tự dưng bị ăn hai cái tát, cảm thấy mất hết thể diện, nào có dễ dàng lui bước như vậy. Thấy Hách Liên Dung cứ đòi gương như vậy liền ném gương xuống đất, nhếch khóe miệng, dẫm chân lên: “Có cái gì tốt, trả lại cho cô đó!”
Nghe thấy tiếng mặt gương cọ vào đá xào xạo, tim Hách Liên Dung đập mạnh, loạn nhịp một lúc lâu, đồng tử nhanh chóng co rút một chút, nhìn kiểu cười khiêu khích của Vị Thiếu Quân. Khóe môi nàng đang gắt gao bặm lại rồi chậm rãi thả lỏng, chậm rãi gật gật đầu với hắn, nhanh chóng xoay người, sau đó quay đầu lại: “Bắt lại.”
Tiền Kim Bảo sửng sốt, phát hiện Hách Liên Dung không phải nhìn mình mà là tứ đại hộ pháp sau lưng, vội vàng xoay người ngụ ý với bảo tiêu. Bốn vị bảo tiêu kia cũng sửng sốt, bọ họ nghĩ người Hách Liên Dung muốn bắt là Vị Thiếu Quân, không ngờ người nàng chỉ lại là Bạch Ấu Huyên.
Thấy bốn bảo tiêu xông về phía mình, thân mình Bạch Ấu Huyên co rúm lại. Vị Thiếu Quân cũng phát hiện mục tiêu của Hách Liên Dung không phải là hắn, dùng người che Bạch Ấu Huyên lại, ngạo nghễ nói: “Có gì cứ tính hết lên đầu ta!”
Hách Liên Dung vỗ tay với Vị Thiếu Quân: “Thật khó được nhìn thấy nhị thiếu Vị gia giống một người nam nhân. Xem ra người ta nên trói là ngươi?”
Vẻ mặt Vị Thiếu Quân như đang nén nhịn. Bốn bảo tiêu kia đã tiến đến gần, hai người ngăn đón Vị Thiếu Quân, hai người bắt lấy Bạch Ấu Huyên, không cần tốn nhiều công sức đã bắt đến cạnh Hách Liên Dung.
Vẻ mặt Bạch Ấu Huyên thê lương, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới không kêu lên một tiếng. Hách Liên Dung cũng không để ý đến co ta, chỉ vào cái gương trên mặt đất, nhẹ giọng nói với Vị Thiếu Quân đang giãy giụa phẫn nộ: “Nhặt lên cho ta.”
Vị Thiếu Quân nhìn Bạch Ấu Huyên, căm giận nghiến răng, lại trừng mắt với Hách Liên Dung: “Cô nằm mơ đi!”
« Ta đã nói rồi, ngươi đúng là kẻ thật ngây thơ. » Hách Liên Dung đã vô cùng bình tĩnh, nói với Tiền Kim Bảo : « Lần trước cô muốn xử nàng ta thế nào ? »
Tiền Kim Bảo khoanh tay trước ngực, tự nhiên như đang xem náo nhiệt, nghe Hách Liên Dung hỏi liền cười to nói : « Ý cô là lột quần áo ? Ta lại có một chủ ý mới, hủy dung ả ta cũng hay đấy. Ả không thể tiếp tục làm ở lầu xanh, chúng ta coi như cũng cứu vãn cuộc sống của ả. »
Hách Liên Dung nhẹ nhàng hừ cười: « Vậy vẫn nên lột quần áo đi, ta không thích nghe kêu la thảm thiết. »
« Vô dụng. » Tiền Kim Bảo khinh thường xua tay: « Cởi quần áo cũng kêu. Gái lầu xanh còn giả vờ cái nỗi gì, trong lòng chả muốn cởi đến chết còn ra vẻ cứng rắn, thanh cao. »
«Phải không ? Này ta thật chưa thấy qua. » Hách Liên Dung nhìn Vị Thiếu Quân một lượt, hắn tức giận đến mức mặt trắng bệch. « Ngươi có giỏi thì cởi đi, đừng để cho người ta chế giễu ! »
Hách Liên Dung cười lạnh: « Vị Thiếu Quân, ta còn tưởng gì hóa ra là trò khích tướng ! » Dứt lời nàng hít vào một hơi, trầm giọng nói với tả hữu hộ pháp: « Cởi ! Cho mọi người được mở rộng tầm mắt, hoa khôi Đoàn Tụ các có vốn liếng gì mà tốn nhiều bạc như vậy. »
Hách Liên Dung cho tới giờ chưa bao giờ là người cam nguyện tạm nhân nhượng vì lợi ích chung. Nàng ẩn nhẫn vì đối phương còn chưa chạm đến điểm mấu chốt của nàng, một khi chạm đến, xin thứ cho không lí trí, tự gánh lấy hậu quá.
Hai phụ nhân kia từ trước tới nay theo Tiền Kim Bảo hoành hành các quán, huống chi các nàng vẫn coi Bạch Ấu Huyên là một nữ tử thanh lâu hèn mọn, lần này không cần Tiền Kim Bảo ra lệnh, hai người tiến lên lột xiêm y Bạch Ấu Huyên, làm nhiều kẻ đứng xem nổi lên vô số âm thanh.
Bạch Ấu Huyên cực lực cuộn người lại, nhưng đều phí công với hai bảo tiêu kèm bên người. Mắt thấy áo của nàng đã bị xé mở, lộ ra một ít da thịt mịn màng, hai mắt Bạch Ấu Huyên rưng rưng, môi dưới đã bị nàng cắn mạnh đến không có một tia huyết sắc, nhưng nhất quyết không kêu cứu một tiếng.
Vị Thiếu Quân tái nhợt mặt mũi hét lên: « Hách Liên Dung, cô dám. »
Hách Liên Dung cũng hơi tái mặt, nhưng nàng vẫn cười khẽ: « Ta có dám hay không ngươi không phải thấy sao ? »
«Cô….dừng tay ! » Lại lộ ra thêm một mảng da trắng khiến Vị Thiếu Quân không thể làm ngơ, hắn vọt đến trước mặt Hách Liên Dung, cúi người xuống, nhặt gương đưa qua : « Chuyện này không liên quan đến nàng ấy ! »
Hách Liên Dung nhìn lướt qua mặt kính bị rạn, sắc mặt xanh mét : « Nếu ta nói có liên quan ? »
Vị Thiếu Quân vô cùng bực tức, chỉ vào Bạch Ấu Huyên : « Cô mau thả nàng ra ! »
Vẻ mặt Hách Liên Dung lộ ra chút lưu manh: « Ngươi đúng là khờ dại, ngươi không nghĩ đến trộm sạch đồ cưới của ta liền cứ như vậy coi như hết ? »
Vị Thiếu Quân cưỡng chế cơn tức, mặt mũi vặn vẹo: «Cô muốn thế nào ? Dù sao mấy đồ đó đã sớm không còn ! »
« Ngươi tốt nhất hy vọng những đồ đó vẫn còn. » Hách Liên Dung chỉ thẳng vào mặt Vị Thiếu Quân: « Ta cho ngươi thời gian là một ngày, nếu ngươi không tìm trở về toàn bộ đồ cưới của ta, thiếu một thứ, ta sẽ mời nam nhân toàn thành cùng hưởng diễm phúc. Đến lúc đó nhìn xem là ngươi đau lòng hay vẫn là ta đau. »
«Cô… »
Thấy Vị Thiếu Quân tức đến nói không nên lời, Hách Liên Dung nói thay hắn: « Ta làm sao ? Ta có dám hay không ? » Nàng học dáng vẻ lưu manh của Vị Thiếu Quân, tiến đến trước mặt hắn: « Ngươi đoán xem? »
Nếu Vị Thiếu Quân bị mắc bệnh tim thì bây giờ cơn bệnh đã phát tác đau đớn rồi, nhưng thật đáng tiếc, trái tim hắn thật sự cường tráng.
Tiền Kim Bảo lo lắng tiến tới: « Chủ ý này không được, bọn lầu xanh là dựa vào cái này kiếm tiền. Cô để cho nam nhân toàn thành nhìn ả ta, chẳng phải giới thiệu việc làm ăn cho ả? »
Hách Liên Dung trợn mắt nhìn Bạch Ấu Huyên, mặt nàng ta tái nhợt bất lực, không còn chút huyết sắc. Hách Liên Dung nhếch miệng, giận tái mặt nói: « Vậy xem nhị thiếu gia của chúng ta thật có thương hoa tiếc ngọc hay không. Kim Bảo, ngày mai ngươi thay ta trông coi cô ta cẩn thận. »
« Không thành vấn đề. » Tiền Kim Bảo chỉ sợ sự tình không đủ náo nhiệt, làm sao ngại phiền toái, nhiệt tình đáp ứng. Hách Liên Dung lại nói : « Cẩn thận Hàn Sâm nhà cô. »
Vị Thiếu Quân nghe Hách Liên Dung an bài thật đúng là đang tính tìm Hàn Sâm thương lượng, không ngờ Hách Liên Dung lại bóp chết ngay hi vọng của hắn, khiến hắn hận nghiến răng nghiến lợi. Hách Liên Dung nhìn sắc mặt hắn nói : « Ý tưởng đầu tiên khi xảy ra chuyện lại định giở trò bàng môn tả đạo, ngươi đúng là hết thuốc chữa ! »
Vị Thiếu Quân nhảy dựng lên : «Cô ngay cả bắt cóc bắt người cũng dám còn nói ta bàng môn tả đạo ? »
«Nếu ta là ngươi sẽ không tốn thời gian ở đây khua môi múa mép. » Hách Liên Dung lôi kéo Tiền Kim Bảo: « Đi thôi. »
« Ta nghĩ ra rồi ! » Tiền Kim Bảo đi theo Hách Liên Dung, xoay người, vẻ mặt rất là sung sướng : « Đưa ả tới Hàn phủ không an toàn, Hàn Sâm với tên khốn này cùng một giuộc, không bằng đem ả tới chỗ đại ca của ta đi, huynh đệ của đại ca ta hẳn sẽ rất hoan nghênh ả. »
Hách Liên Dung không nói gì, lập tức đi ra khỏi đám người. Tiền Kim Bảo vội ra hiệu bảo tả hữu hộ pháp cùng tứ đại hộ vệ mang theo Bạch Ấu Huyên đuổi theo. Bạch Ấu Huyên sau khi nghe xong lời Tiền Kim Bảo thì sắc mặt đại biến, liên tục quay đầu lại nhìn Vị Thiếu Quân, mặc dù không kêu cứu, nhưng vài giọt nước mắt rơi xuống đã là tín hiệu cầu cứu tốt nhất.
Vị Thiếu Quân đuổi theo vài bước, lại phẫn hận dừng lại, đẩy vài kẻ đang xem náo nhiệt ra, lớn tiếng nói : « Ấu Huyên, nàng đừng sợ, ta sẽ nghĩ cách cứu nàng ! »
Tiền Kim Bảo nghe thấy thì đi chậm lại một chút, nhìn Bạch Ấu Huyên trào phúng nói: « Không thể tưởng tượng nổi tên khốn kia thật yêu thương ngươi. »
Bạch Ấu Huyên bị tóm lôi đi đương nhiên sẽ không thoải mái. Nhưng khi nghe Vị Thiếu Quân nói, sắc mặt nàng đã bình tĩnh hơn, sự sợ hãi trong mắt cũng bớt dần.
Tiền Kim Bảo lại trợn mắt lườm nàng rồi bước nhanh đến cạnh Hách Liên Dung: « Liên Dung, mấy đồ kia của cô nếu không tìm được thì làm sao bây giờ ? Thật đem ả… » Nói đến đây nàng mới cảm thấy Hách Liên Dung có chút không ổn, càng chạy càng nhanh, lại cúi đầu ngay cả đường cũng không buồn nhìn : « Liên Dung ? »
Hách Liên Dung không trả lời, ngược lại càng đi nhanh hơn, tay nắm chặt đến các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, Tiền Kim Bảo vượt lên nắm lấy tay áo nàng: « Liên Dung ? »
« Kim Bảo. » Hách Liên Dung hơi hơi nghiêng mặt sang một bên, không cho Tiền Kim Bảo nhìn thấy thần sắc của mình: « Cô về trước đi, ta tự mình trở về. » Dứt lời nàng vòng lại đi hướng khác, không để ý tới mọi người, đi thẳng luôn.
Tiền Kim Bảo kinh ngạc một lúc lâu, nghĩ đến lời nói vừa mới nghe được, Hách Liên Dung tuy cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn không giấu được ngữ điệu khẽ run run. Tiền Kim Bảo nói với mấy người phía sau: « Tìm tạm một khách điếm coi chừng ả. Các ngươi mau đi đi, nếu ả chạy thoát, các ngươi về sau đừng đi theo ta nữa. »
Tả hữu hộ pháp vội vàng tuân theo, Tiền Kim Bảo lo lắng đi theo sát bóng dáng Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung không giống như là về nhà, bởi vì nàng toàn chọn đi đường nhỏ, hơn nữa đi rất nhanh. Tiền Kim Bảo vòng vèo đi theo nàng qua hai cái ngõ nhỏ đột nhiên không thấy bóng dáng nàng đâu, nghi hoặc đi lại một vòng, mới tìm thấy nàng ở cuối cái ngõ cụt nhỏ.
Hách Liên Dung quay mặt vào tường, tĩnh lặng không phát ra một tiếng. Ngay tại khi Tiền Kim Bảo cảm thấy tình huống hiện tại có chút quỷ dị, nàng phát hiện hai vai Hách Liên Dung không ngừng run rẩy.
« Liên Dung… » Phát hiện nàng đang làm cái gì Tiền Kim Bảo đột nhiên cảm thấy hơi cay cay mũi.
“Đừng tới đây.” Giọng nói Hách Liên Dung ngắc ngứ, sụt sịt mũi: “Đừng tới đây.”
Trong nháy mắt, Tiền Kim Bảo có chút không đành lòmg nhìn hình dáng của Hách Liên Dung. Nàng vẫn nghĩ các nàng giống nhau, đồng bệnh tương liên. Nhưng hiện tại nàng phát hiện căn bản là không giống. Tuy rằng nhà chồng hai bên đều đối xử không tốt, nhưng bên người nàng còn có đại ca che chở mọi lúc, còn có tình cảm vợ chồng ăn ý với Hàn Sâm. Còn Hách Liên Dung? Cô ấy có cái gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook