Thiếu Nữ Toàn Phong 2: Trái Tim Rung Động
-
Chương 11
Giữa đám người, rõ ràng là Kim Mẫn Châu.
Bị chàng trai da đen Mân Thắng Hạo ấn vai bắt quỳ xuống, Kim MẫnChâu giãy giụa, một mực không chịu, khóc rống lên, miệng không ngừng la hét:
"Bỏ tôi ra! Tôi không xin lỗi! Tôi phải trả thù! Tôi phải trảthù!"
Mỗi lần Kim Mẫn Châu gào một tiếng, thiêu niên da đen đứng bên lạivung chiếc roi trong tay quật mạnh vào lưng cô ta!
"Đét!"
Tiếng chiếc roi rắt lên quất vào lưng khiến những người đứng quanhthấy lạnh cả chân răng.
"Cô ta đã bị đánh suốt nửa giờ rồi, Da thịt sắp nát đếnnơi", Hiểu Huỳnh ghé tai Bách Thảo, "Không ngờ cô ta giỏi chịu đựngđến thế, chắc là thường xuyên bị đánh nên đã dạn đòn, hi hi".
"Thích Bách Thảo!"
Nhìn thấy Bách Thảo xuất hiện, Kim Mẫn Châu rít lên, nghiến răngđứng dậy, Mân Thắng Hạo lại vung roi, đau quá cô ta lại ngồi phịch xuống đất.Mân Thắng Hạo nhìn Bách Thảo cúi gập người, trịnh trọng nói:
"Bởi hành vi thất lễ của Mẫn Châu sư muội, chúng tôi một lầnnữa xin lỗi cô."
Bách Thảo vội vàng cúi đầu đáp lễ, sau đó nhìn Kim Mẫn Châu đangtủi thân quỳ trên mặt đất mắt tràn đầy nộ khí. Cô đang không biết nói gì thìHiểu Huỳnh bên cạnh xen lời:
"Theo tôi, hình như cô ta không có ý muốn xin lỗi. Này, KimMẫn Châu, mau xin lỗi đi, bắt sư huynh xin ỗi thì có nghĩa lý gì, người thất lễlà cô chứ!"
"Phì!"
Kim Mẫn Châu quay ngoắt lại nhổ nước miếng.
Mọi người đứng quanh đều sửng sốt, Lâm Phong, Mai Linh, Quang Nhãvốn đang cười Kim Mẫn Châu cũng không nén được phẫn nộ. sắc mặt Mân Thắng Hạovô cùng lúng túng, sa sầm, lập tức nghiêm giọng mắng Kim Mẫn Châu, chiếc roitrong tay lại quật mạnh vào lưng cô ta!
Hiểu Huỳnh phẫn nộ nói:
"Kim Mẫn Châu, ý cô là gì, cô nhổ vào ai, cô có được giáo dụckhông, Xương Hải võ quán các vị giáo dục đệ tửnhư thế hay sao!"
Tay Mân Thắng Hạo cầm roi bỗng cứng lại.
Kim Mẫn Châu đứng phắt dậy, ánh mắt căm hờn nhìn Hiểu Huỳnh, đầybức xúc, áp sát Hiểu Huỳnh, nói: "Cô mới không có giáo dục! Cô hạ nhụcXương Hải võ quán, tôi phải dạy cô một bài học!".
"Vậy thì ra đi."
Dứng chắn trước mặt Hiểu Huỳnh, Bách Thảo tức giận mặt trắng bệch,ngực phập phồng, cố kìm chế.
"Ha ha", Kim Mẫn Châu liếc xéo cô, "Thích BáchThảo, cuối cùng cô cũng dám ló mặt ra rồi! Cô là đồ nhái gan!".
"Bốp!" Một tiếng gió theo bóng chân như tia chớp hướngvế phía mặt Kim Mẫn Châu, tốc độ và sức mạnh của đường lực tạo ra luồng gió nhưmột cái tát bạt nghiêng mặt Kim Mẫn Châu!
Mọi người sửng sốt.
Bóng chân ra nhanh như tia lửa điện, hoàn toàn không kịp nhận thấydấu hiệu ra đòn của Bách Thảo thì cô đã bình tĩnh thu chân về, mắt nhìn chằmchằm Kim Mẫn Châu đang sững sờ, dõng dác nói:
"Đây là sự tỷ thí mà cô muốn phải không? Như vậy, không phảilà nhát gan sao?"
Kim Mẫn Châu trố mắt há mồm.
Mấy phút sau, Kim Mẫn Châu phẫn nộ hét to: "Cô đánh lén tôi!Cô là đồ hèn! Đồ hèn!".
"Cô chưa bao giờ thất bại phải không?" Không để ý tới sựphẫn nộ của Kim Mẫn Châu, Bách Thảo nhìn muốn nổ con ngươi, dằn giọng:
"Cô không chịu nổi thất bại như vậy sao? Chỉ thua tôi một lầnmà cô ôm hận đến tận bây giờ, luôn mồm nói muốn trả thù tôi. Lẽ nào Taekwondođối với cô chỉ dùng để đánh nhau hay sao?"
"Cô... cô..."
Kim Mẫn Châu tức không nói nên lời, miệng lắp bắp, đột nhiên òakhóc:
"Không phải, không phải tôi không chịu nổi thất bại! Thua côlà nhục nhã! Cô là đệ tử của Khúc Hướng Nam nên tôi không thể thua cô! KhúcHướng Nam hèn nhát! Thích Bách Thảo hèn nhát! Thua cô là nhục!"
Những tiếng "hèn nhát" như lưỡi dao nhọn đâm vào BáchThảo!
Sắc mặt tái nhợt, Bách Thảo mím chặt môi, nắm chặt tay bước lênphía trước, mọi nỗ lực kìm chế đều vô hiệu, ngực phập phồng dữ dội, giọng nóicủa cô lạnh chưa từng thấy.
"Cô thử nói lại lần nữa xem! Kim Mẫn Châu, nếu cô còn dám hạnhục sư phụ tôi, tôi tuyệt đối không tha cho cô!"
""Nhục nhã! Nhục nhã! Nhục nhã! Nhục nhã! Khúc Hướng Nam nhục nhã!Thích Bách Thảo nhục nhã! Tôi phải đánh bại cô, rửa sạch nhục nhã!", KimMẫn Châu nổi giận gào lên, Quang Nhã đứng trong đám đông mặt tái nhợt người runrun.
Ngọn lửa căm phẫn như bốc cháy trong huyết mạch Bách Thảo.
Trước mắt như có một màn sương, cô chỉ nghe thấy trong tiếng lahét, Kim Mẫn Châu bất ngờ bay người lao đến, miệng hét to, Lực đùi trái sungmãn, xoáy người phản kích.
"Vút!"
Chiếc roi trong tay Mân Thắng Hạo lại vung lên, quật vào vai tráiKim Mẫn Châu, kéo giật cô ta từ trên không trở về!
Bên này, tay phải Nhược Bạch giơ lên túm chặt lưng áo Bách Thảolôi trở lại!
"Làm gì thế? Vừa rồi em đã nói Taekwondo không phải dùng đểđánh nhau cơ mà!", giọng Nhược Bạch nghiêm khắc.
Bách Thảo cắn chặt môi, ngọn lửa vẫn ngùn ngụt trong lòng, lẳnglặng quay lại nhưng không nói gì.
"Xin lỗi."
Mân Thắng Hạo lại cúi gập người, mặt càng đen sạm, lôi sềnh sệchKim Mẫn Châu đang ngồi trên đất, Bách Thảo đứng yên không nhúc nhích, NhượcBạch không nói gì, bỏ đi. Một lát sau, Lâm Phong, Mai Linh mới mạnh dạn kéoBách Thảo trở về.
Đám đông cũng giải tán.
Chỉ có tuyển thủ các nước không hiểu hai người kia rốt cuộc tranhchấp nhau chuyện gì, nhưng trong những tiếng bàn tán loáng thoáng nghe thấy cáitên "Khúc Hướng Nam" được nhắc đến với vẻ hoài nghi.
Đêm xuống.
Kim Mẫn Châu lại xuất hiện ở cổng khu nhà của tuyển thủ các nước,lần này cô ta quỳ trên nền đất, mặt vẫn đầy ấm ức nhưng không giãy giụa gàokhóc. Tuyển thủ các nước đi qua đều ngoái nhìn, nhưng Kim Mẫn Châu không để ý,đôi mắt gan lỳ mở to nhìn về phía phòng của Bách Thảo.
Hiểu Huỳnh tức giận đóng sập cửa sổ, Nhược Bạch sư huynh không chophép Bách Thảo chấp nhận thách đấu không chính thức nên đành phải coi như khôngnghe thấy.
Hiểu Huỳnh nhìn trộm Bách Thảo.
Thấy Bách Thảo đang cúi đầu vào một cuốn sách tiếng Anh, ngón taykhư khư giữ chặt trang giấy nhưng rõ ràng đọc không vào.
Cô biết tình cảm của Bách Thảo đối với Khúc Hướng Nam, do mối quanhệ của Bách Thảo, các đệ tử của Tùng Bách võ quán đều không bàn tán bất cứchuyện gì về quá khứ của ông.
Không khí trong phòng vô cùng bức bối.
Suốt buổi tối, Quang Nhã cũng lầm lì không nói.
"Ngủ sớm đi, ngày mai là ngày huấn luyện đầu tiên, mọi ngườinhất định phải dậy sớm", Lâm Phong tắt điện trong phòng.
***
Sáng sớm hôm sau vừa thức dậy, Mai Linh vừa đánhrăng vừa nói mộtcách bí mật, "Các cô đoán xem tối qua mình nhìn thấy gì?".
"Cái gì?" Dường như ngửi thấy mùi câu chuyện thú vị,Hiểu Huỳnh vội hỏi.
"Có một cô gái nửa đêm vào phòng Sơ Nguyên tiền bối."
"Hả?", Lâm Phong, Quang Nhã kinh ngạc đồng thanh kêulên.
"Phụt!"
Hiểu Huỳnh phun ngụm nước trong mồm ra, lau mặt, vẻ bất cần.
"Chắc chắn là cô nằm mơ rồi, thôi đi, dù có nằm mơ cũng khôngnên mơ những chuyện tồi tệ như thế về Sơ nguyên sư huynh!"
"Cô mới nằm mơ! Môi lần nói đến Sơ Nguyên tiền bối là cô cứnhư bị giẫm phải đuôi vậy. Ấy, Hiểu Huỳnh, có phải cô thầm yêu Sơ Nguyên tiềnbối không?" Thấy Hiểu Huỳnh mặt đỏ lựng rồi tái nhợt như sắp tức phátđiên, Mai Linh vội chuyển chủ đề. "Thật mà, nửa đêm qua tôi hơi khó ngủnên ra sân đi dạo một lát nhưng vừa mở cửa...", hạ giọng thật thấp, MaiLinh thì thầm, "thì nhìn thấy có một cô gái dáng mảnh mai, bóng lưng thonthả đang gõ cửa phòng Sơ Nguyên tiền bối. Sau đó, "xịch" một tiếng,Sơ Nguyen tiền bối mở cửa...".
"Tất cả các cửa đều làm bằng giấy làm gì có chuyện"xịch" đúng không?", Hiểu Huỳnh tỏ ra không mặn mà lắm.
"Im đi, để Mai Linh kể!", Lâm Phong nghiêm giọng cảnhcáo Hiểu Huỳnh.
""Xịch" một tiêng, Sơ Nguyên tiên bối mở cửa", Mai Linhđắc ý nhìn Hiểu Huỳnh, cố ý nhắc lại lần nữa. "Trong ánh trăng mờ ảo,trông Sơ Nguyên tiền bối giống như một tiên nhân, dịu dàng nhìn cô gái, ánh mắtsay đắm như rất lâu mới gặp lại, ánh mắt lưu luyến mãi không rời khỏi khuôn mặtcô ấy..."
Bách Thảo ngây người nghe mọi người bàn tán. Từ cửa sổ nhìn rachính là phòng của Sơ Nguyên. Bên trong tĩnh lặng không một tiếng động, bỗngcánh cửa giấy mở ra, Sơ Nguyên sư huynh bước ra, trong ánh nắng sớm mai, khuônmặt anh tuyệt đẹp, sáng ngời.
Qua ô cửa sổ, anh nhìn về phía phòng cô.
Bách Thảo vội cúi đầu, một thoáng se lòng vô cớ.
"Cô xem quá nhiều tiểu thuyết rồi, đúng là thô thiển",Hiểu Huỳnh nặng lời.
"... Cô gái đó cũng ngơ ngẩn nhìn Sơ Nguyên tiền bối."Đang kể đến đoạn gay cấn nên Mai Linh không chấp câu nói của Hiểu Huỳnh, cô mắtmở to mắt nói tiếp: "Bất chợt cô gái đó... ôm chầm Sơ Nguyên tiềnbối!".
"Phụt!" Lần này là nước đánh răng từ miệng Quang Nhã phìra.
"Hừ, cậu đừng có nói nhảm, vừa nói là chỉ nhìn thấy lưng côta giờ lại nói nhìn thấy ánh mắt đắm đuối của người ta", Hiểu Huỳnh lạnhlùng phản bác.
"Sau đó, Sơ Nguyên tiền bối…", Mai Linh dừng lại,"… cũng dịu dàng ôm lấy cô gái, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô ấy".
Thấy mọi người tròn mắt nghe, Mai Linh cố tình dừng rồi mới tiếptục.
"Trong đêm thanh vắng, chỉ thấy cô gái ôm chặt Sơ Nguyên tiềnbối và giọng nói xúc động, lắp bắp ‘upa, upa’. "
"Upa là gì?", Quang Nhã hỏi.
Hiểu Huỳnh hứ một tiếng, trong các phim truyền hình Hàn Quốc, cáccô gái đều gọi "upa, upa" mà.
"Đó là cách gọi thận mât của các cô gái với bạn trai củamình. upa có nghĩa là anh, gọi một cách nũng nịu thân thiết", Mai Linhgiải thích cho Quang Nhã, sau đó lại nói một cách bí hiểm.
"Sau đó... Các cô đoán xem, Sơ Nguyên tiên bối gọi cô gái đónhư thế nào?"
"Mau nói đi!"
Hiểu Huỳnh bắt đầu quan tâm đến câu chuyện của Mai Linh.
"Sơ Nguyên tiền bối gọi cô gái đó là...", Mai Linh nóitừng âm, "Ân Tú!".
Ân Tú?
Lâm Phong, Hiểu Huỳnh, Bách Thảo ngây người ngẩng đầu nhìn MaiLinh.
"Kinh ngạc đúng không, tôi đương nhiên cũng rất đỗi kinhngạc,, đấy chính là Lý Ân Tú được thiên hạ mệnh danh là "thiếu nữ tông sư".Tôirất muốn nhìn kỹ mặt mũi cô ấy thế nào, tiếc là là cô ấy luôn quay lưng về phíatôi", Mai Linh nhớ lại "Có điều, mặc dù chỉ nhìn thấy phía sau nhưngkhí chất cô ấy thật sự rất tốt... Mình cũng không biết nói thế nào, chỉ cảmthấy con người cô ấy toát ra vẻ gì đó rất đặc biệt, rất khác thường khiến ngườita thấy cảm mến... dẫu chỉ là nhìn từ phía sau...".
Cô giải thích quá mơ hồ
Mọi người hầu như không hiểu.
"Khí chất rất tốt mà nửa đêm đến gõ cửa phòng đàn ông?",Hiểu Huỳnh lẩm bẩm, "Có thế thấy "thiếu nữ tông sư" cũng chẳng có gì ghêgớm!" Sau đó, cô lại cố tình ra vẻ bí hiểm, nói là phải đi giao lưu vớicác tông sư của đại viện Hàn Quốc, không tham gia khóa tập huấn này.
"Các cô nói xem, tôi có nên nói chuyện này cho Đình Nghi biếtkhông?", Mai Linh nói vẻ khổ sở, "Trước lúc đi, chẳng phải chúng tađã nhận lời sẽ giúp cô ấy trông chừng Sơ Nguyên tiền bối sao?".
"Trông chừng cái gì, Sơ Nguyên sư huynh đâu phải của chịta", Hiểu Huỳnh lườm Mai Linh.
"Chưa biết chừng giữa Sơ Nguyên tiến bối và cô gái kia cũngchẳng có gì, chỉ là một sự hiểu lầm", Lâm Phong suy nghĩ, "Tạm thờikhông nên cho Đình Nghi biết, để cô ấy khỏi nghĩ lung tung rồi lại thêm lolắng".
"Vậy...", Mai Linh vẫn hơi do dự, "ngộ nhỡ SơNguyêntiền bối bị cô gái kia quyến rũ thì Đình Nghi sẽ trách chúng ta...".
"Tập hợp!"
Vào lúc đó cửa phòng bị gõ hai tiếng, giọng Nhược Bạch từ bênngoài vọng vào. Các cô gái lập tức không dám chuyện gẫu, nhanh chóng chuẩn bị,chạy ra ngoài thì thấy Diệc Phong, Khấu Chấn cũng đã đến. Đứng thành hai hàngngay ngắn, các đệ tử Ngạn Dương tiến về phía trung tâm bãi tập.
* * *
Bầu trời xanh ngắt.
Trong thung lũng, cây cối um tùm, mặt đất xanh như rêu, phía trướccó một võ đài cao, còn cao hơn các võ đài thi đấu chính thức, đó là trung tâmcủa bãi tập, hầu hết những trận thi đấu quan trọng đều diễn ra trên võ đài này.Phía dưới, xung quanh võ đài là tuyển thủ các nước tham gia khóa tập huấn mùahè xếp thành hàng ngay ngắn theo hình chiếc quạt. Hiểu Huỳnh háo hức nhìnquanh. Trời ơi, sao mà nhiều quốc gia, nhiêu tuyển thủ đến thế!
"Họ nói gì, cậu có nghe được không?"", Hiểu Huỳnh hỏi nhỏBách Thảo bên cạnh.
Trên võ đài, phía nhà tổ chức, các bậc trưởng bối cấp tông sư củaXương Hải võ quán và do các viện Teakwondo quốc gia của Hàn Quốc cử ra đanggiới thiệu tình hình, nội dung khóa tập huấn Taekwondo mùa hè. Mặc dù mỗi đoạnđều có người dịch ra tiếng Anh, nhưng tiếng Anh của Hiểu Huỳnh chẳng đâu vàođâu nên chỉ nghe hiểu lõm bõm.
"Ừ, cũng tàm tạm."
Thời gian trước, Sơ Nguyên sư huynh đã phụ đạo tiếng Anh cho BáchThảo, hơn nữa Nhược Bạch sư huynh vẫn dạy cô tiếng Hàn, hai thứ tiếng kết hợpnên Bách Thảo có thể hiểu được lời nói của nhà tổ chức.
"Lần này, số lượng quốc gia và tuyển thủ tham dự tập huấnnhiều nhất, bao gồm hai mươi lăm nước, tổng cộng hơn một trăm tuyển thủ."Vừa lắng nghe, Bách Thảo vừa khe khẽ dịch lại cho Hiểu Huỳnh. "Trong đó,số tuyển thủ từng tham dự các giải đấu quốc tế và đã lọt vào vòng tám, nam cóba mươi hai người, nữ có hai mươi tư người."
"Ôi!", Hiểu Huỳnh kinh ngạc.
Chiều qua cô đã biết trong khóa tập huấn này cao thủ nhiều như mâytrên trời nhưng không ngờ số người từng tham gia các giải đấu quốc tế và đoạtthứ hạng cao lại nhiều như thế.
"Mục đích của khóa tập huấn là để kế thừa, nâng cao tinh thầnTeakwondo, tạo cơ hội để tuyển thủ các nước có cơ hội giao lưu học hỏi. Thờilượng tổng cộng là mười ngày. Vào các buổi sáng hằng ngày, các huấn luyện viêncấp tông sư của Xương Hải võ quán sẽ truyền giảng tinh thần, đạo đức, túc phápvà các yếu lĩnh trong thi đấu Taekwondo." Bách Thảo chăm chú lắng nghe,chỉ những thông tin quan trọng mới dịch lại cho Hiểu Huỳnh. "... Còn buổichiều là thời gian quan sát, giao lưu học hỏi lẫn nhau giữa tuyển thủ các nước,mỗi đội đều có thể tự do thách đấu các đội khác, chỉ cần hai bên nhất trí là cóthể thi đấu giao hữu. Buổi tối, Xương Hải võ quán sẽ tổ chức dạ hội. các tuyểnthủ có thể tự do tham dự."
"Ôi!"
Hiểu Huỳnh nghĩ một lúc, không nói gì.
"Còn nữa, kết thúc khóa tập huấn sẽ chọn ra tuyển thủ ưu túnhất của khóa học để trao phần thưởng." Bách Thảo ngây ra giây lát.
"Òa, phần thưởng gì nhỉ?"
"Sẽ được một khoản tiền hỗ trợ dùng để học tập hoặc làm kinhphí tham gia thi đấu quốc tế,"
"Oa!", Hiểu Huỳnh khẽ reo lên, "Bao nhiêutiền?".
"… tính ra USD là một vạn USD."
"A..." Hiểu Huỳnh rùng mình, bấu chặt cánh tay BáchThảo, nói một cách thiếu tin tưởng: "Thật chứ, nhiều... nhiều tiền như vậysao... nhiều như vậy sao?",
"Ừ!" Bách Thảo cũng thấy kinh ngạc bởi con số đó.
Lâm Phong, Mai Linh, Khấu Chấn, Thạch Tông đều phấn khởi bànluận, Sơ Nguyên và Nhược Bạch thầm thì trao đổi với nhau, tuyển thủ cácnước cũng rào rào bàn tán, chỉ có Thân Ba vẫn cắm cúi ghi chép.
"Dùng tiêu chuẩn nào để đánh giá?""
Mắt Hiểu Huỳnh sáng lên một cách ranh mãnh, mặc dù cô không có khảnăng được giải nhưng biết đâu Bách Thảo lại được! Chỉ cần có tiền, ít nhất BáchThảo cũng khỏi phải lo tiền học đại học.
"Đầu tiên là báo danh, sau đó chia tổ thi đấu loại dần, ngườigiành chiến thắng cuối cùng là tuyển thủ xuất sắc nhất." Bách Thảo lắngnghe người của ban tổ chức nói. "Các cuộc thi đấu sẽ tiến hành vào buổichiều sau khi kết thúc luyện tập giao hữu giữa các đội"
"Có mấy suất?"
"Hai."
"Hai?", Hiểu Huỳnh hoài nghi.
"Ừ, một nam một nữ."
"Sao có thể như thế? Nhưng thể trọng cua mọi ngưòi khác nhaunên tiến hành thi đấu theo hạng cân khác nhau.
Nếu không chẳng phải người hạng cân thấp sẽ thiệt thòi, người hạngcân cao sẽ rất lợi thế hay sao?", Hiểu Huỳnh ngớ người. Bách Thảo hạng cânbốn mươi tám, bên trên còn rất nhiều hạng cân khác, nếu Bách Thảo thi đấu vớinữ tuyển thủ hạng cân sáu mươi hai thì chẳng phải sẽ quá thiệt thòi sao?
"Tuổi các tuyển thủ phần lớn từ mười lăm đến mười chín, mặcdù cân nặng khác nhau nhưng đều là thanh thiếu niên…", Bách Thảo tiếp tụcnghe giải thích thể lệ, "... Phá bỏ giới hạn hạng cân là để mọi người càngcó cơ hội giao lưu tự do, cũng là một sự khởi động quan trọng trước giải CupTaekwondo thế giới".
"Hừ!" Hiểu Huỳnh lẩm bẩm, sao họ không cho thêm nhiềugiải thưởng một chút!
Gió mùa hè nơi thung lũng trong lành, mát rượi.
Khu trung tâm, các tông sư của Xương Hải võ quán vận võ phục trắngmuốt, ngồi xếp bằng ngay ngắn, mắt nhìn toàn sân rồi chậm rãi nói một hồi.
Các tuyển thủ có thể nghe hiểu tiếng Hàn đều chấn động.
Sau đó, người phiên dịch dịch lại một lần.
Toàn sân đều kinh ngạc.
Sau đó, mọi người yên lặng mấy phút.
"Ào" một tiếng!
Toàn sân sôi lên!
Mọi tuyển thủ dường như đều xúc động phấn khởi, không thể kìm chế,niềm hưng phấn không sao nén được, làn sóng hưng phấn quả thực ngút trời!
Nhược Bạch ngẩng phắt đầu !
Sơ Nguyên vốn điềm tĩnh, mắt cũng sáng lên, nhìnchằm chằm vào vịtông sư đang nói trên võ đài.
Ngay đến Thân Ba cũng đẩy cái kính trên mũi, quên cả ghi chép,không tin vào tai mình, quay sang hỏi Lại Khấu Chấn và Thạch Tông. Lâm Phong,Mai Linh, Quang Nhã đầu tiên là bàng hoàng như trong mơ, sau đó xúc động xuýtxoa như vừa xảy ra sự kiện động trời.
"Thế nào! Thế nào!"
Từ giữa, Lâm Phong và Mai Linh, Hiểu Huỳnh kéo Bách Thảo trở lại,sốt ruột hỏi.
Bỗng thấy buồn phiền hết sức, tại sao chỉ có mình cô không hiểu?Không được, về nhà nhất định phải bổ sung tiếng Anh mới được! Họ đang nói gì,"Vân Nhạc" tông sư nào đó chẳng phải là tông sư mười năm nay đượcgiới Taekwondo thế giới nhất trí tôn sùng là tông sư vĩ đại nhất từ trước đếnnay, nhưng luôn ẩn dật như "Thần Long thấy đầu không thấy đuôi" haysao?
"Họ nói là..." Mãi Bách Thảo mới trấn tĩnh được. "…Người đoạt danh hiệu tuyển thủ xuất sắc nhất còn được cơ hội được giao lưu với chínhVân Nhạc tông sư".
“…”
Hiểu Huỳnh trợn mắt nhìn Bách Thảo.
“…”
Âm thanh chộn rộn trong cổ họng.
“…”
Hai tay run run, Hiểu Huỳnh bấu chặt cánh tay Bách Thảo khiến côđau điếng.
"Vân Nhạc tông sư? Sao có thể? Là vân Nhạc tông sưsao?!"
Lao đến lại bấu chặt Bách Thảo, Hiểu Huỳnh trợn mắt đến nỗi conngươi như sắp bật ra, nói một tràng như súng liên thanh:
"Vân Nhạc tông sư! Đó chẳng phải là nhân vật thần tiên trongtruyền thuyết sao? Nghe nói mười mấy năm trước, thiên hạ không có ai là đối thủcủa ông, hơn nửa mọi cao thủ gặp ông đều bị K.O ngay ở hiệp đầu! Sau đó, chẳngphải ông đã quy ẩn, không xuất hiện nửa hay sao? Chẳng phải nghe nói, ngay đếncon gái ông, "thiếu nữ tông sư" thiên tài Lý Ân Tú cũng không có cơ hội tậpluyện với ông! Sao lại có thể... hay là đánh lừa? Sao lại có cơ hội giao lưuvới Vân Nhạc tông sư? Trời ơi..."
Đây quả đúng là...
So với món giải thưởng một vạn USD càng là chuyện khó tin gấp bội!
Vậy là, sau buổi lễ khai mạc khóa tập huấn, hầu như các tuyến thủđều báo danh tham gia cuộc thi đấu lựa chọn trại viên ưu tú nhất. Lâm Phong,Mai Linh, Diệc Phong, Khấu Chấn, Thạch Tông, Thân Ba tất cả đều báo danh, ngayđến Hiểu Huỳnh, Quang Nhã thực lực tương đối yếu cũng ghi tên tham gia. Theolời Hiểu Huỳnh, đằng nào báo danh cũng không mất tiền, biết đâu may mắn, đốithủ giao đấu với mình đột nhiên tới tấp từ bỏ, mình không đánh mà thắng giànhđược danh hiệu tuyển thủ xuất sắc nhất như một kỳ tích.
Bách Thảo là người cuối cùng ghi danh tham dự.
Sau khi điền vào bảng, cô vô tình nhìn lướt danh sách các đệ tử đãbáo danh. Hiểu Huỳnh, Lâm Phong, Mai Linh... nghi hoặc một lát, cô lại nhìn lạimột lần nữa nhưng vẫn không thấy tên Nhược Bạch.
"Mau lên, muộn chút nữa cơm không ngon nữa đâu!"
Hiểu Huỳnh vội vàng kéo Bách Thảo đi ăn trưa.
Nhà ăn của trại tập huấn thiết kế theo lối nửa mở, kéo nhưng cánhcửa giấy ra là gặp ngay núi xanh, rừng biếc bên ngoài, không khí hít thở đều làgió lành từ thung lũng thổi đến. Hiểu Huỳnh đã nhanh chân chiếm một chiếc bànngoài trời, bên cạnh là một khóm cây với những bông hoa tím hồng dày đặc,vô cùng đẹp mắt sau đó gọi Lâm Phong, MaiLinh, Quang Nhã cùng đến.
"Quá tuyệt vời", mọi người cùng reo lên.
Buổi trưa là cơm tự chọn, món ăn rất phong phú, màu sắc cũng hấpdẫn đến nỗi Mai Linh suốt ngày hô hào giảm béo cũng chọn đầy một đĩa thức ăn bêvề. Say sưa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, Mai Linh cảm thán:
"Đẹp như mơ, Xương Hải võ quán này, hoàn toàn có thể dùng làmngoại cảnh cho những bộ phim thần tượng. Chao, đẹp thật, quả là chỗ nào cũng làphong cảnh như tranh."
"Đúng là rất đẹp."
Thức ăn trên đĩa chất như núi, Hiểu Huỳnh ngồi xuống bàn thở mấyhơi, cảnh sắc của Xương Hải võ quán quá đẹp, điều này phải thừa nhận.
"Này", Mai Linh biểu hiện nét mặt là lạ, "... tôiđã nói chuyện Sơ Nguyên tiền bối với Lý Ân Tú tối qua cho Đình rồi".
"Sao?"
Hiểu Huỳnh đang nuốt miếng cơm cũng suýt nghẹn.
"Ừ, tôi cảm thấy vẫn nên nói với cô ấy thì hơn", MaiLinh cúi đầu vừa ăn vừa nói.
"Thế Đình Nghi bảo sao?"
"Đình Nghi...", Mai Linh suy nghĩ, "cô ấy không nóigì, hình như rất bình tĩnh, rất tin tưởng Sơ Nguyên tiền bối, nhưng...".
"Thế nào?"
"Cô ấy lại nói, nếu có tình hình mới thì nhất định phải báongay cho cô ấy", Mai Linh thở dài, "Mọi người xem, đó chính là tìnhyêu đúng không? Mặc dù Đình Nghi rất tin tưởng Sơ Nguyên tiền bối nhưng vẫnkhông tránh khỏi lo lắng".
Hiểu Huỳnh bĩu môi, đột nhiên nhận ra...
"Bách Thảo đâu?"
Tại sao lâu như vậy Bách Thảo vẫn chưa lấy cơm xong.
Tại một góc yên tĩnh gần cửa sổ nhà ăn, cuối cùng Bách Thảo đã tìmđược Nhược Bạch.
"Vẫn chưa lấy cơm?"
Sơ Nguyên và Nhược Bạch ngồi cùng nhau, thấy chiếc đĩa của BáchThảo vẫn trống không, lại nhìn thấy ánh mắt Bách Thảo nhìn Nhược Bạch như có gìmuốn nói lại thôi, anh liền đứng dậy, đón chiếc đĩa trong tay cô, dịu dàng nói:
"Ngồi xuống, để anh đi lấy cho."
* * *
"Nhược Bạch sư huynh tại sao anh không ghi tên? Có phải quênmất không?"
Sau khi Sơ Nguyên đi khỏi, Bách Thảo vội hỏi. Nhược Bạch lặng lẽăn, hình như không nghe thấy tiếng cô, mấy phút sau, Bách Thảo đành hỏi lại:
"Nhược Bạch sư huynh?"
Chan canh vào bát cơm, Nhược Bạch lạnh lùng nói:
"Em ghi tên chưa?"
"Em ghi rồi."
"Được!"
Nhược Bạch gật đầu rồi lại yên lặng.
"Nhược Bạch sư huynh!" Bách Thảo hơi cuống, xem ra khôngphải Nhược Bạch sư huynh quên mà anh hoàn toàn không muốn tham gia. "Tạisao anh không ghi tên? Cử coi như... cứ coi như cuối cùng không đoạt danh hiệuưu tú thì cũng là cơ hội giao lưu với mọi người? Khấu Chấn, Thạch Tông cũng ghitên nữa là... tại sau anh lại không tham gia?
Nhược Bạch cau mày.
"Chuyện của anh, em không cần quan tâm,"
Câu nói như một dòng điện lạnh chạm vào người khiến Bách Thảo sừngsờ.
"Ăn cơm đi đã."
Khi trở về, Sơ Nguyên thấy biểu hiện của hai người rất kỳ quặc.Nhược Bạch dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu nhưng đôi đũa trong tay mãi khôngđộng đậy, Bách Thảo đứng ngây ra đó, người cứng đờ.
"Ngồi đi."
Ấn Bách Thảo xuống ghế, Sa Nguyên đặt đĩa thức ăn đầy ụ trước mặtcô. Trên đĩa toàn những món ăn vô cùng hấp dẫn, Bách Thảo lặng lẽ ngồi ăn nhưmột khúc gỗ, chẳng cảm thấy mùi vị gì.
Yên lặng rất lâu.
Nhìn món rau trong đĩa, Bách Thảo dè dặt nói:
"Xin lỗi, Nhược bạch sư huynh... Em không nên dùngnhững lời như vậy nói với anh... chỉ là... chỉ là em... cảm thấy... có thể đếnđây, có cơ hội giao lưu với tuyển thủ các nước... bỏ qua thì thật đángtiếc..."
Yên lặng.
Lòng Bách Thảo nặng trĩu.
"Anh ăn xong rồi;"
Đứng dậy, Nhược Bạch cầm đĩa không đi thẳng.
Bách Thảo bàng hoàng.
Cô sừng sốt ngẩng đầu, bóng Nhược Bạch sư huynh đã khuất ngoài cửanhà ăn. Một nỗi khổ tâm ngấm ngầm dâng lên từ đáy lòng. Cô biết mình đã nóisai, Nhược Bạch sư huynh đã nổi giận, nhưng cô không biết mình nói sai chỗ nào.
Có cơ hội giao lưu với tuyển thù các nước chẳng phải rất tốt sao?Cơ hội như vậy là niềm mơ ước của mọi tuyển thủ Taekwondo, không đúng sao?Dường như Nhược Bạch sư huynh đang từ bỏ điều gì đó, ngay cơ hội đi Hàn Quốclần này, hình như anh cũng suýt từ bỏ.
Núi xanh ngoài cửa sổ nhìn từ xa như cặp mày ngài.
Một lát sau, thấy Bách Thảo ngơ ngẩn, Sơ Nguyên mỉm cười, đưa tayxoa đầu cô, an ủi:
"Được rồi, yên tâm đi, Nhược Bạch không phải là trẻ con, cậuấy làm việc gì cũng đều cân nhắc."
Bách Thảo buồn bã cúi đầu.
"Chiều nay đã là trận đấu giao hữu và trận thách đấu giữa cácđội rồi, em nên ăn nhiều một chút, biết đâu có đội nào đó thách đấu chúngta?"
"... Vâng!"
Nghĩ đến Kim Mẫn Châu, Bách Thảo và miếng cơm thật to.
"Chuyện Kim Mẫn Châu tối qua anh đã biết." Nhìn BáchThảo đột nhiên ăn ngấu nghiến, Sơ Nguyên đặt ly nước trước mặt cô. "Rấtxin lỗi, lúc đó anh không có mặt."
Tiếc là không thể ăn hết thức ăn, Bách Thảo lắc đầu, nói không rõràng.
"Không đâu..."
"Chắc em bực lắm!", Sơ Nguyên bật cười vì vẻ hoảng hốtcủa cô, "Có điều, sẽ có cơ hội, anh đã xem danh sách, Kim Mẫn Châu cũngghi tên tham gia cuộc thi lựa chọn tuyển thủ ưu tú nhất".
Mắt Bách Thảo lóe sáng.
Sơ Nguyên chớp mắt nói: "Cố lên nhé!".
"Sơ Nguyên sư huynh..."
Như có luồng điện chạy qua người, má Bách Thảo đỏ hồng, nhìn ánhmắt vui cười của anh, tim cô bỗng đập thình thình.
* * *
"Hừ!"
Một giọng choe chóe từ bên cạnh vang lên, sau đó là tiếng kéo ghếkhiến mọi người xung quanh đều ngoái nhìn.
Lại là Kim Mẫn Châu.
Ánh mắt Kim Mẫn Châu hằn học nhìn Bách Thảo rồi ngồi luôn ghế bêncạnh. "Cạch" một tiếng, cô đặt chiếc đĩa thức ăn lên bàn, mấy cô gáiđi cùng cũng kéo đến ngồi xung quanh, họ vừa ăn không ngừng nhìn Bách Thảo, xìxồ nói tiếng Hàn.
"Ăn đi!" Nhìn bàn tay trái Bách Thảo để trên bàn từ từnắm lại, Sơ Nguyên nhẹ nhàng nói:
"Đấu khẩu với bọn họ ở đây, mọi người sẽ tưởng em cũng giốngnhư bọn họ."
Buổi chiều.
Tuyển thủ các nước đều nôn nóng muốn thử sức, muốn bứt phá vọt lênhàng đầu, giành được quyền tháchđấu trước tiên, có thể giao đấu với những độimà mình ngưỡng mộ nên ban tổ chức phải tổ chức bốc thăm.
Kết quả là...
Đội Myanmar rút trúng.
Trong giới Taekwondo thế giới, thực lực của đội Myanmar không cao,trong những giải đấu lớn hầu như đều không đoạt thứ hạng gì, tuy nhiên, sau khibốc thăm được quyền thách đấu, họ lại thách đấu đội Hàn Quốc!
"Có dũng khí!"
Ngồi xếp bằng trong đội hình đội Ngạn Dương, Hiểu Huỳnh gật gù.
"Mình khâm phục đội Myanmar. Hoặc là không thách đấu hoặc làthách đấu đội mạnh nhất, cái đó gọi là đã làm lính thì nên phục vụ dưới trướngnguyên soái"
Giữa sân, đội Myanmar và đội Hàn Quốc mỗi bên cử ra năm tuyển thủ:ba nam, hai nữ.
Đội Myanmar vận áo bảo vệ màu hồng, dáng người không cao lắm, cóvẻ hơi gầy.
Ðội Hàn Quốc vận áo bảo vệ màu xanh, dáng người đều cao ráo, thểlực rất tốt, mặc dù khi đáp lễ họ tỏ ra khá lịch sự lễ phép, nhưng dáng điệuvẫn có một vẻ cao ngạo ngấm ngầm.
Hai đội vừa xuất hiện, khí thế đã hoàn toàn khác nhau.
"Tôi cảm thấy thực lực cách biệt quá lớn", Quang Nhãtrầm ngâm, "Có lẽ nên thách đấu với đội nào có thực lực tương đương mộtchút thì mới có tác dụng nâng cao trình độ của mình. Nếu không, trứng chọi đá,dũng khí thì có nhưng một khi thảm bại sẽ mất tự tin",
"Hừ, cô thì biết gì!"
Hiểu Huỳnh vẫn chưa quên thái độ ức hiếp của Quang Nhã đối vớiBách Thảo lúc nhỏ, lại thêm ở trung tâm huấn luyện lâu như vậy mà cũng không hềthấy cô ta thay đổi sắc mặt với Bách Thảo, trái lại Bách Thảo luôn giữa thái độdè dặt đối với cô ta, vậy là nghĩa lý gì.
"Tôi thấy Quang Nhã nói rất có lý", Mai Linh xen lời,"Một trận đấu biết chắc mình thua thì đấu có ý nghĩa gì?".
"Biết thua thì không đánh sao? Sự việc nào cũng có quá trình,giống như cuộc thi đấu giữa các võ quán trước đây, mọi người đều biết chức vôđịch nhất định thuộc về Hiền Võ võ quán, vậy các võ quán khác không cần thi đấunữa sao?" Hiểu Huỳnh cười hi hả, nói tiếp: "Hi hi, cuối cùng chẳngphải chức vô địch về tay Tùng Bách chúng ta đó ư".
Bách Thảo kéo áo Hiểu Huỳnh.
"Đó là thi đấu trong điều kiện không có Đình Hạo, Đình Nghitham gia đúng không?", Mai Linh mặt sa sầm.
"Cứ coi Đình Hạo, Đình Nghi tham gia thì chúng ta cũng chưahẳn không đoạt chức vô địch!", giọng Hiểu Huỳnh vẫn cứng cỏi.
Thân Ba ngẩng đầu nhìn Hiểu Huỳnh.
"Lạc đề rồi!", Lâm Phong cau mày, "Mau Lại xem thiđấu thôi. Ấy, kia có phải Kim Mẫn Châu không?".
Chính vào lúc Hiểu Huỳnh và Mai Linh đấu khẩu, nhũng tuyển thủtham gia loạt đấu đầu tiên của hai đội Myanmar và đội Hàn Quốc đã tiến ra võđài.
Người của đội Myanmar là Nguyễn Tú Mai.
Nguyễn Tú Mai có hình thể cao nhất trong các nữ tuyển thủ Myamar,cô cao gần một mét sáu mươi bảy, người rất gầy, da ngăm ngăm nhưng nhìn rấtxinh đẹp.
Bách Thảo có quen Nguyễn Tú Mai.
Tối qua, Tú Mai đã thay mặt đội Myanmar đến tặng cho các đội bạnít đồ ăn vặt đặc sản trong nước.
Khi mang tặng đội Ngạn Dương, Hiểu Huỳnh, Mai Linh đều đi chơi nênBách Thảo ra mở cửa. Cô nói chuyện với Nguyễn Tú Mai một lát, được biết Tú Maiđã vào đội tuyển quốc gia Myanmar, sẽ tham gia Cup thế giới năm sau, mặc dù lànữ nhưng Tú Mai chính là đội trưởng đội Myanmar tham gia khóa tập huấn này.
"Nguyễn Tú Mai nói, bọn họ rất ít có cơ hội tham gia nhữnggiải đấu lớn, cũng chưa từng giao lưu với những cao thủ xuất sắc tầm cỡ thếgiới. Nếu được giao đấu, hy vọng có thể giao đấu với đội Hàn Quốc một phen, nhưthế cũng không uổng công đến đây.
Còn đội Hàn Quốc...
Lại cử ra một đứa trẻ mặt tròn tròn, mắt cũng tròn, chưa hết vẻtrẻ con, có vầng trán ngang tàng, người chỉ cao một mét sáu mươi, nhìn mãi cũngkhông quá mười bốn tuổi!
Tuyển thủ các nước ghé đầu bàn tán.
Rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh Kim Mẫn Châu thách đấu BáchThảo, người chưa nhìn thấy cũng đã nghe nói, lại thêm Kim Mẫn Châu tối qua quỳsuốt buổi trước cửa khu ký túc nên mọi người đều không lạ gì Kim Mẫn Châu.
"Kim Mẫn Châu này khoảng bao nhiêu tuổi?"
Lâm Phong hoài nghi, khóa tập huấn có quy định tuổi, đệ tử nhấtđịnh phải khoảng từ mười lăm đến mười chín.
Mười ba tuổi, nhiêu nhất là mười bốn!" Tính theo tuổi của banăm trước đến Tùng Bách võ quán thì cũng chỉ như vậy, Hiểu Huỳnh nói như đinhđóng cột.
"Vậy cô ta không có tư cách tham gia thi đấu rồi."
Nhìn thấy mái đấu ngạo nghể của Kim Mẫn Châu trên sàn đấu đầy vẻáp đảo đi về phía Nguyễn Tú Mai, Mai Linh không hiểu.
"Không biết phong độ cô ta thế nào", Hiểu Huỳnh trợn mắtnhìn Kim Mẫn Châu nói, "Lúc nào cũng ngang ngược khinh người như vậy,chằng biết lịch sự là gì nhưng xem chừng Xương Hải võ quán rất coi trọng cô ta,đi đến đâu cũng có đệ tử tiền hô hậu ứng, bây giờ chưa đủ tuổi vẫn đến tham giatập huấn... Hừ, đằng nào thì chính cô ta mới là người thiệt thòi, cô ta phải bịNguyễn Tú Mai đá cho khóc hu hu mới được".
Giữa võ đài.
Nguyễn Tú Mai và Kim Mẫn Châu bắt đầu thi lễ.
Sau khi đứng thẳng lưng.
Kim Mẫn Châu liếc mắt về phía bên phải, hình như đã sớm biết vịtrícủa ai đó, ánh mắt nhìn thẳng, vẻ khiêu khích xuyên qua đám đông như một tiachớp chiếu thẳng về phía Thích Bách Thảo đang ngồi trong hàng!
Ánh mắt đó rõ ràng...
Đến nỗi các đệ tử Nhật Bản và Iran ngồi bên phải và bên trái độiNgạn Dương cũng bất giác theo đó nhìn vào Bách Thảo.
Lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, Bách Thảo hất hàm, cố kìm chế cơn phẫnnộ trong lòng, bình tĩnh nhìn trả Kim Mẫn Châu.
Cô không để khuôn mặt mình biểu hiện bất cứ điều gì.
Như Sơ Nguyên sư huynh đã nói, đối với Kim Mẫn Châu, càng không đểý, càng lạnh nhạt lại càng chọc tức cô ta. Quả nhiên, lông mày Kim Mẫn Châudựng ngược, nhìn chòng chọc Bách Thảo, nghiến rạng kèn kẹt, tức đến độ toànthân như sắp nổ tung.
"Hây."
Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, như một con báo bị kích động,Kim Mẫn Châu xông vào Nguyễn Tú Mai, ra đòn tấn công!
Cuộc thách đấu của khóa tập huấn Taekwondo Hàn Quốc, cũng do vậy..
Chính thức mở màn!
***
Núi xanh, đồi biếc, gió miên man.
Dưới võ đài khoảng gần ba trăm tuyển thủ các nước, võ phục trắngmuốt, chỉnh tề đều tập trung hướng về võ đài cao hơn một mét. Đây là trận đấuđầu tiên sau khi khai mạc khóa tập huấn!
"Hây!"
Kim Mẫn Châu hét to, liên tiếp tấn công khiến Nguyễn Tú Mai kinhngạc thất sắc, liên tục lùi sau phòng thủ.
Dưới võ đài, tuyển thủ các nước ngây người nhìn.
Nguyễn Tú Mai mười tám tuổi nhưng dường như lại hoàn toàn khôngphải là đối thủ của Kim Mẫn Châu vẫn còn chưa hết vẻ trẻ con!
Tiếp một loạt tấn công.
Lại một loạt tấn công nữa.
“…”
Hiểu Huỳnh trố mắt há mồm, lưng toát mồ hôi, kinh hoàng nhìn LâmPhong. Mai Linh thấy hai người cũng sững sờ không kém, lại nhìn Bách Thảo, thấyBách Thảo nhìn chằm chằm Kim Mẫn Châu, sắc mặt cũng đặc biệt khác thường.
Lòng Bách Thảo hơi chùng lại.
Chẳng trách Kim Mẫn Châu ngang ngược đến thế
Ba năm trước, Kim Mẫn Châu mới mười tuổi đã có đánh bại Bình Bình,Hiểu Huỳnh và Tú Đạt mười bốn tuổi, nếu lúc đó cô ta không quá tự phụ, chỉ máymóc xuất một chiêu, không hề thay đổi lối tấn công thì chưa chắc một cú đá củacô đã có thể đá bay cô ta ra ngoài.
Kim Mẫn Châu trưởng thành quá nhanh.
Sự tiến bộ, sức mạnh của cô ta ngay cả các tuyển thủ đã thành niêncũng khó có được. Đối diện với chủ tướng Nguyễn Tú Mai, đội trưởng đội Myanmar,thực lực của Kim Mẫn Châu quả thực cao hơn một bậc.
"Xoạch!"
Sau Loạt tấn công, chân phải Kim Mẫn Châu giật mạnh, dừng lại ngaytrước mặt Nguyễn Tú Mai!
Hiểu Huỳnh đang cảm thấy Kim Mẫn Châu hình như vẫn biết chừng mực,không đến nỗi truy kích Nguyễn Tú Mai thực lực không bằng mình thì đã nhìn thấyKim Mẫn Châu nhướn nhướn cặp lông mày, dường như đang đùa bỡn, lắc lắc bàn chândừng lại trên không trước mặt Nguyên Tú Mai vẻ khiêu khích sau đó mới từ từ thulại.
"Đồ khốn...", Hiểu Huỳnh tím mặt.
"Có phải Xương Hải võ quán nhắc nhở nên hôm nay cô ta mới kìmchế một chút?", Mai Linh hỏi. Rõ ràng có thể đánh trúng Nguyễn Tú Mainhưng Kim Mẫn Châu dừng lại sau ba pha tấn công liên tiếp, không ra đòn quyếtđịnh.
"Chính cô ta?", Hiểu Huỳnh nhăn mũi, "Cô không thấymấy cú đá của cô ta trước mặt Nguyễn Tú Mai hay sao? Như thế mà gọi là kìm chếà? Nếu là tôi, một tay tôi chặn lại có thể chẻ đứt chân cô ta!".
Diệc Phong ngáp liền mấy cái, uể oải nhắc Hiểu Huỳnh:
"Cẩn thận, không có tay cô bị cô ta đá gãy,"
"Tôi cảm thấy...", Lâm Phong đắn đo, "nhữngcú tấn công của Kim Mẫn Châu có vẻ hơi kỳ quặc…".
Đúng vậy.
Bách Thảo cũng cảm thấy có gì không ổn.
Ba cú tấn công vừa rồi của Kim Mẫn Châu mặc dù mau lẹ, nhưng khônggiống chính thức tấn công…
"Thăm dò." Thân Ba đẩy chiếc kính đen trên sống mũi,nghiêm túc nói: "Có lẽ Kim Mẫn Châu đang thăm dò, cô ta vẫn chưa chínhthức tấn công".
Trên võ đài cao.
Trọng tài giơ tay ra hiệu trận đấu tiếp tục, điều khác trước là,Kim Mẫn Châu đột nhiên tỏ ra yếu thế, Nguyễn Tú Mai mặc dù còn hơi hồ nghinhưng thận trọng từng bước, từng bước ép đến.
Từng bước, từng bước.
Kim Mẫn Châu lùi gần đến đường biên.
Các tuyển thủ dưới võ đài trở nên mơ hồ, Bách Thảo nhìn về phíacác đệ tử của Xương Hải võ quán, thấy họ không những không tỏ vẻ lo lắng, tráilại trông mặt ai cũng đều ẩn hiện vẻ tinh quái nào đó, hình như sắp có chuyệnhay xảy ra.
Bách Thảo ngẩn người, ánh mắt chuyển đến Kim Mẫn Châu.
Kim Mẫn Châu lúc này đã lùi tới đường biên, môi đột nhiên nhếchlên, lộ ra nụ cười tinh quái, răng trắng toát như một con báo nhe nanh, vọt ratiếng hét:
"Hây!!!"
Tối qua, cô tủi thân quỳ trước sân khu ký túc, tận mắt nhìn thấynữ tuyển thủ Nguyễn Tú Mai của Myanmar nói nói cười cười với Thích Bách Thảo,lại còn tặng Bách Thảo món quà gì đó, có vẻ thân thiết lắm! Hừ, nghe nói ngườiTrung Quốc có câu, hình như là "ngưu tầm ngưu, mã tầmmã", nhất địnhchẳng tốt đẹp gì!
Cô phải cho Nguyền Tú Mai kia hiểu rằng, thân thiết với Thích BáchThảo là chuyện đáng hối hận nhất mà cô ta đã làm!
"Hây!!!"
Từ góc phía tây nam võ đài, Kim Mẫn Châu bay vọt lên như một tiachớp giữa ngày nắng, kéo theo luồng gió xé không khí, chân trái đá ra, chânphải đuổi theo đá mạnh vào vai Nguyễn Tú Mai!
Đá song phi!
Dưới võ đài, tuyển thủ các nước ngẩn người nhìn, đá song phi khôngcó gì lạ, mọi người ngồi đây đều có thể làm được nhưng có thể đá trực tiếp vàongười đối thủ với toàn bộ sức lực mạnh như vậy không phải dễ.
Nguyễn Tú Mai loạng choạng lùi về sau.
Nhưng không ngờ, ngón chân vừa chạm đất, chưa kịp thở thì Kim MẫnChâu lại hét to, vọt lên, một cú song phi sấm sét tiếp ngay sau đó!
"A!"
Hai cú song phi này được thực hiện rất nhanh!
"Huỵch, huỵch!" Nguyễn Tú Mai bị đá, khí huyết như tràolên, thân người lắc lư lùi về phía sau.
Đây là...
Cú song phi thú ba…
"Hây!"
Không hề nghỉ, không dừng lại, chân vừa tiếp đất, Kim Mẫn Châu lạihét lên, tung ra cú song phi thứ ba!
Dưới những con mắt mở to kinh ngạc của tuyển thủ các đội.
Cú song phi thứ tư!
Cú song phi thứ năm!
Men theo lộ trình từ góc tây nam đến góc đông bắc của võ đài, KimMẫn Châu như một con báo khát máu liên tiếp tung ra cú song phi thứ sáu! Mỗi cúra chân nối tiếp nhau, liên hoàn như mây bay nước chảy, không có bất kỳ ngừngnghỉ, bóng chân liên tiếp tung ra như những bóng mây đen bùng nổ trong khôngtrung!
Điều khó tin là…
Mỗi cú ra chân của Kim đều không hề đá hụt, tất cả đều trúng vaiNguyễn Tú Mai!
Điều kỳ lạ là, hình như Tú Mai trúng đòn mặt đã trắng bệch, hoàntoàn không có một chút sức lực phản kháng, nhưng mãi vẫn không gục ngã, chỉloạng choạng, thân người lắc lư trong đau đớn...
Quan sát kỹ, Bách Thảo bỗng kinh hoàng!
Chính Kim Mẫn Châu cố tình khống chế tốc độ và lực ra chân khiếnNguyễn Tú Mai còn có thể loạng choạng lắc lư mà chưa đến nỗi ngã gục. Chính KimMẫn Châu không muốn để Nguyễn Tú Mai ngã gục vì một khi đối thủ ngã gục, mànbiểu diễn của Kim Mẫn Châu sẽ không thể tiếp tục.
Bách Thảo nắm chặt tay.
Nỗi phần nộ trong lòng sắp không thể nào khống chế.
Cú song phi thứ bảy!
Cú song phi thứ tám!
Kim Mẫn Châu lại vọt lên độ cao hơn một cách khó tin, chân phải,chân trái "huỵch, huỵch" hai tiếng đá vào mặt Nguyễn Tú Mai khiến đầucô lắc mạnh! Khi cú song phi thứtám sắp tung ra, Nguyễn Tú Mai đã bị ép sát đếnđường đáygóc đông bắc, mặt bị đá sưng phồng, trắng bệch đang lắc lư như sắprơi…
Khán giả rùng mình.
"Hây!!!"
Hét to một tiếng, Kim Mẫn Châu bứt lên, chân phải tràn căng lực,hướng về phía cằm Nguyễn Tú Mai. Âm thanh phát ra từ cú đá trúng vang hơn mấylần những cú đá trước!
Thung lũng buổi chiểu.
Ánh mặt trời như từ tầng mây kích thẳng vào mắt, nhức nhối.
Bị đá tung lên cao, Nguyễn Tú Mai lăn từ võ đài xuống như một condiều đứt dây, còn bay thêm một đoạn mới rơi xuống, đúng chỗ cách Bách Thảo ngồikhoảng một mét, hình như Kim Mẫn Châu cố tình đá vào vị trí đó cho cô xem!
Bách Thảo đứng bật dậy!
Trước mặt cô, Nguyễn Tú Mai chỉ khẽ run rẩy rồi ngất đi, mặt tímlịm, mồm đầy máu. Cô đã hoàn toànkhông còn nhận ra khuôn mặt thân thiện, tươirói của người bạn tối qua.
"Ôi!"
Các tuyển thủ đội Myanmar kinh hoàng lao đến, đẩy Bách Thảo ra,vây lấy Nguyễn Tú Mai. Trong lúc hỗn loạn, Sơ Nguyên dẹp các đội viên Myanmarchen vào, cấp cứu cho Nguyễn Tú Mai.
Trên võ đài.
"Ha ha ha ha!"
Kim Mẫn Châu chống nạnh, ngửa đầu cười sằng sặc, tiếng cười nhưchọc vào màng nhĩ, vang vọng trong thung lũng như thể cô là nữ chúa, đứng trênđỉnh núi khiến thế nhân sùng bái.
Bị chàng trai da đen Mân Thắng Hạo ấn vai bắt quỳ xuống, Kim MẫnChâu giãy giụa, một mực không chịu, khóc rống lên, miệng không ngừng la hét:
"Bỏ tôi ra! Tôi không xin lỗi! Tôi phải trả thù! Tôi phải trảthù!"
Mỗi lần Kim Mẫn Châu gào một tiếng, thiêu niên da đen đứng bên lạivung chiếc roi trong tay quật mạnh vào lưng cô ta!
"Đét!"
Tiếng chiếc roi rắt lên quất vào lưng khiến những người đứng quanhthấy lạnh cả chân răng.
"Cô ta đã bị đánh suốt nửa giờ rồi, Da thịt sắp nát đếnnơi", Hiểu Huỳnh ghé tai Bách Thảo, "Không ngờ cô ta giỏi chịu đựngđến thế, chắc là thường xuyên bị đánh nên đã dạn đòn, hi hi".
"Thích Bách Thảo!"
Nhìn thấy Bách Thảo xuất hiện, Kim Mẫn Châu rít lên, nghiến răngđứng dậy, Mân Thắng Hạo lại vung roi, đau quá cô ta lại ngồi phịch xuống đất.Mân Thắng Hạo nhìn Bách Thảo cúi gập người, trịnh trọng nói:
"Bởi hành vi thất lễ của Mẫn Châu sư muội, chúng tôi một lầnnữa xin lỗi cô."
Bách Thảo vội vàng cúi đầu đáp lễ, sau đó nhìn Kim Mẫn Châu đangtủi thân quỳ trên mặt đất mắt tràn đầy nộ khí. Cô đang không biết nói gì thìHiểu Huỳnh bên cạnh xen lời:
"Theo tôi, hình như cô ta không có ý muốn xin lỗi. Này, KimMẫn Châu, mau xin lỗi đi, bắt sư huynh xin ỗi thì có nghĩa lý gì, người thất lễlà cô chứ!"
"Phì!"
Kim Mẫn Châu quay ngoắt lại nhổ nước miếng.
Mọi người đứng quanh đều sửng sốt, Lâm Phong, Mai Linh, Quang Nhãvốn đang cười Kim Mẫn Châu cũng không nén được phẫn nộ. sắc mặt Mân Thắng Hạovô cùng lúng túng, sa sầm, lập tức nghiêm giọng mắng Kim Mẫn Châu, chiếc roitrong tay lại quật mạnh vào lưng cô ta!
Hiểu Huỳnh phẫn nộ nói:
"Kim Mẫn Châu, ý cô là gì, cô nhổ vào ai, cô có được giáo dụckhông, Xương Hải võ quán các vị giáo dục đệ tửnhư thế hay sao!"
Tay Mân Thắng Hạo cầm roi bỗng cứng lại.
Kim Mẫn Châu đứng phắt dậy, ánh mắt căm hờn nhìn Hiểu Huỳnh, đầybức xúc, áp sát Hiểu Huỳnh, nói: "Cô mới không có giáo dục! Cô hạ nhụcXương Hải võ quán, tôi phải dạy cô một bài học!".
"Vậy thì ra đi."
Dứng chắn trước mặt Hiểu Huỳnh, Bách Thảo tức giận mặt trắng bệch,ngực phập phồng, cố kìm chế.
"Ha ha", Kim Mẫn Châu liếc xéo cô, "Thích BáchThảo, cuối cùng cô cũng dám ló mặt ra rồi! Cô là đồ nhái gan!".
"Bốp!" Một tiếng gió theo bóng chân như tia chớp hướngvế phía mặt Kim Mẫn Châu, tốc độ và sức mạnh của đường lực tạo ra luồng gió nhưmột cái tát bạt nghiêng mặt Kim Mẫn Châu!
Mọi người sửng sốt.
Bóng chân ra nhanh như tia lửa điện, hoàn toàn không kịp nhận thấydấu hiệu ra đòn của Bách Thảo thì cô đã bình tĩnh thu chân về, mắt nhìn chằmchằm Kim Mẫn Châu đang sững sờ, dõng dác nói:
"Đây là sự tỷ thí mà cô muốn phải không? Như vậy, không phảilà nhát gan sao?"
Kim Mẫn Châu trố mắt há mồm.
Mấy phút sau, Kim Mẫn Châu phẫn nộ hét to: "Cô đánh lén tôi!Cô là đồ hèn! Đồ hèn!".
"Cô chưa bao giờ thất bại phải không?" Không để ý tới sựphẫn nộ của Kim Mẫn Châu, Bách Thảo nhìn muốn nổ con ngươi, dằn giọng:
"Cô không chịu nổi thất bại như vậy sao? Chỉ thua tôi một lầnmà cô ôm hận đến tận bây giờ, luôn mồm nói muốn trả thù tôi. Lẽ nào Taekwondođối với cô chỉ dùng để đánh nhau hay sao?"
"Cô... cô..."
Kim Mẫn Châu tức không nói nên lời, miệng lắp bắp, đột nhiên òakhóc:
"Không phải, không phải tôi không chịu nổi thất bại! Thua côlà nhục nhã! Cô là đệ tử của Khúc Hướng Nam nên tôi không thể thua cô! KhúcHướng Nam hèn nhát! Thích Bách Thảo hèn nhát! Thua cô là nhục!"
Những tiếng "hèn nhát" như lưỡi dao nhọn đâm vào BáchThảo!
Sắc mặt tái nhợt, Bách Thảo mím chặt môi, nắm chặt tay bước lênphía trước, mọi nỗ lực kìm chế đều vô hiệu, ngực phập phồng dữ dội, giọng nóicủa cô lạnh chưa từng thấy.
"Cô thử nói lại lần nữa xem! Kim Mẫn Châu, nếu cô còn dám hạnhục sư phụ tôi, tôi tuyệt đối không tha cho cô!"
""Nhục nhã! Nhục nhã! Nhục nhã! Nhục nhã! Khúc Hướng Nam nhục nhã!Thích Bách Thảo nhục nhã! Tôi phải đánh bại cô, rửa sạch nhục nhã!", KimMẫn Châu nổi giận gào lên, Quang Nhã đứng trong đám đông mặt tái nhợt người runrun.
Ngọn lửa căm phẫn như bốc cháy trong huyết mạch Bách Thảo.
Trước mắt như có một màn sương, cô chỉ nghe thấy trong tiếng lahét, Kim Mẫn Châu bất ngờ bay người lao đến, miệng hét to, Lực đùi trái sungmãn, xoáy người phản kích.
"Vút!"
Chiếc roi trong tay Mân Thắng Hạo lại vung lên, quật vào vai tráiKim Mẫn Châu, kéo giật cô ta từ trên không trở về!
Bên này, tay phải Nhược Bạch giơ lên túm chặt lưng áo Bách Thảolôi trở lại!
"Làm gì thế? Vừa rồi em đã nói Taekwondo không phải dùng đểđánh nhau cơ mà!", giọng Nhược Bạch nghiêm khắc.
Bách Thảo cắn chặt môi, ngọn lửa vẫn ngùn ngụt trong lòng, lẳnglặng quay lại nhưng không nói gì.
"Xin lỗi."
Mân Thắng Hạo lại cúi gập người, mặt càng đen sạm, lôi sềnh sệchKim Mẫn Châu đang ngồi trên đất, Bách Thảo đứng yên không nhúc nhích, NhượcBạch không nói gì, bỏ đi. Một lát sau, Lâm Phong, Mai Linh mới mạnh dạn kéoBách Thảo trở về.
Đám đông cũng giải tán.
Chỉ có tuyển thủ các nước không hiểu hai người kia rốt cuộc tranhchấp nhau chuyện gì, nhưng trong những tiếng bàn tán loáng thoáng nghe thấy cáitên "Khúc Hướng Nam" được nhắc đến với vẻ hoài nghi.
Đêm xuống.
Kim Mẫn Châu lại xuất hiện ở cổng khu nhà của tuyển thủ các nước,lần này cô ta quỳ trên nền đất, mặt vẫn đầy ấm ức nhưng không giãy giụa gàokhóc. Tuyển thủ các nước đi qua đều ngoái nhìn, nhưng Kim Mẫn Châu không để ý,đôi mắt gan lỳ mở to nhìn về phía phòng của Bách Thảo.
Hiểu Huỳnh tức giận đóng sập cửa sổ, Nhược Bạch sư huynh không chophép Bách Thảo chấp nhận thách đấu không chính thức nên đành phải coi như khôngnghe thấy.
Hiểu Huỳnh nhìn trộm Bách Thảo.
Thấy Bách Thảo đang cúi đầu vào một cuốn sách tiếng Anh, ngón taykhư khư giữ chặt trang giấy nhưng rõ ràng đọc không vào.
Cô biết tình cảm của Bách Thảo đối với Khúc Hướng Nam, do mối quanhệ của Bách Thảo, các đệ tử của Tùng Bách võ quán đều không bàn tán bất cứchuyện gì về quá khứ của ông.
Không khí trong phòng vô cùng bức bối.
Suốt buổi tối, Quang Nhã cũng lầm lì không nói.
"Ngủ sớm đi, ngày mai là ngày huấn luyện đầu tiên, mọi ngườinhất định phải dậy sớm", Lâm Phong tắt điện trong phòng.
***
Sáng sớm hôm sau vừa thức dậy, Mai Linh vừa đánhrăng vừa nói mộtcách bí mật, "Các cô đoán xem tối qua mình nhìn thấy gì?".
"Cái gì?" Dường như ngửi thấy mùi câu chuyện thú vị,Hiểu Huỳnh vội hỏi.
"Có một cô gái nửa đêm vào phòng Sơ Nguyên tiền bối."
"Hả?", Lâm Phong, Quang Nhã kinh ngạc đồng thanh kêulên.
"Phụt!"
Hiểu Huỳnh phun ngụm nước trong mồm ra, lau mặt, vẻ bất cần.
"Chắc chắn là cô nằm mơ rồi, thôi đi, dù có nằm mơ cũng khôngnên mơ những chuyện tồi tệ như thế về Sơ nguyên sư huynh!"
"Cô mới nằm mơ! Môi lần nói đến Sơ Nguyên tiền bối là cô cứnhư bị giẫm phải đuôi vậy. Ấy, Hiểu Huỳnh, có phải cô thầm yêu Sơ Nguyên tiềnbối không?" Thấy Hiểu Huỳnh mặt đỏ lựng rồi tái nhợt như sắp tức phátđiên, Mai Linh vội chuyển chủ đề. "Thật mà, nửa đêm qua tôi hơi khó ngủnên ra sân đi dạo một lát nhưng vừa mở cửa...", hạ giọng thật thấp, MaiLinh thì thầm, "thì nhìn thấy có một cô gái dáng mảnh mai, bóng lưng thonthả đang gõ cửa phòng Sơ Nguyên tiền bối. Sau đó, "xịch" một tiếng,Sơ Nguyen tiền bối mở cửa...".
"Tất cả các cửa đều làm bằng giấy làm gì có chuyện"xịch" đúng không?", Hiểu Huỳnh tỏ ra không mặn mà lắm.
"Im đi, để Mai Linh kể!", Lâm Phong nghiêm giọng cảnhcáo Hiểu Huỳnh.
""Xịch" một tiêng, Sơ Nguyên tiên bối mở cửa", Mai Linhđắc ý nhìn Hiểu Huỳnh, cố ý nhắc lại lần nữa. "Trong ánh trăng mờ ảo,trông Sơ Nguyên tiền bối giống như một tiên nhân, dịu dàng nhìn cô gái, ánh mắtsay đắm như rất lâu mới gặp lại, ánh mắt lưu luyến mãi không rời khỏi khuôn mặtcô ấy..."
Bách Thảo ngây người nghe mọi người bàn tán. Từ cửa sổ nhìn rachính là phòng của Sơ Nguyên. Bên trong tĩnh lặng không một tiếng động, bỗngcánh cửa giấy mở ra, Sơ Nguyên sư huynh bước ra, trong ánh nắng sớm mai, khuônmặt anh tuyệt đẹp, sáng ngời.
Qua ô cửa sổ, anh nhìn về phía phòng cô.
Bách Thảo vội cúi đầu, một thoáng se lòng vô cớ.
"Cô xem quá nhiều tiểu thuyết rồi, đúng là thô thiển",Hiểu Huỳnh nặng lời.
"... Cô gái đó cũng ngơ ngẩn nhìn Sơ Nguyên tiền bối."Đang kể đến đoạn gay cấn nên Mai Linh không chấp câu nói của Hiểu Huỳnh, cô mắtmở to mắt nói tiếp: "Bất chợt cô gái đó... ôm chầm Sơ Nguyên tiềnbối!".
"Phụt!" Lần này là nước đánh răng từ miệng Quang Nhã phìra.
"Hừ, cậu đừng có nói nhảm, vừa nói là chỉ nhìn thấy lưng côta giờ lại nói nhìn thấy ánh mắt đắm đuối của người ta", Hiểu Huỳnh lạnhlùng phản bác.
"Sau đó, Sơ Nguyên tiền bối…", Mai Linh dừng lại,"… cũng dịu dàng ôm lấy cô gái, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô ấy".
Thấy mọi người tròn mắt nghe, Mai Linh cố tình dừng rồi mới tiếptục.
"Trong đêm thanh vắng, chỉ thấy cô gái ôm chặt Sơ Nguyên tiềnbối và giọng nói xúc động, lắp bắp ‘upa, upa’. "
"Upa là gì?", Quang Nhã hỏi.
Hiểu Huỳnh hứ một tiếng, trong các phim truyền hình Hàn Quốc, cáccô gái đều gọi "upa, upa" mà.
"Đó là cách gọi thận mât của các cô gái với bạn trai củamình. upa có nghĩa là anh, gọi một cách nũng nịu thân thiết", Mai Linhgiải thích cho Quang Nhã, sau đó lại nói một cách bí hiểm.
"Sau đó... Các cô đoán xem, Sơ Nguyên tiên bối gọi cô gái đónhư thế nào?"
"Mau nói đi!"
Hiểu Huỳnh bắt đầu quan tâm đến câu chuyện của Mai Linh.
"Sơ Nguyên tiền bối gọi cô gái đó là...", Mai Linh nóitừng âm, "Ân Tú!".
Ân Tú?
Lâm Phong, Hiểu Huỳnh, Bách Thảo ngây người ngẩng đầu nhìn MaiLinh.
"Kinh ngạc đúng không, tôi đương nhiên cũng rất đỗi kinhngạc,, đấy chính là Lý Ân Tú được thiên hạ mệnh danh là "thiếu nữ tông sư".Tôirất muốn nhìn kỹ mặt mũi cô ấy thế nào, tiếc là là cô ấy luôn quay lưng về phíatôi", Mai Linh nhớ lại "Có điều, mặc dù chỉ nhìn thấy phía sau nhưngkhí chất cô ấy thật sự rất tốt... Mình cũng không biết nói thế nào, chỉ cảmthấy con người cô ấy toát ra vẻ gì đó rất đặc biệt, rất khác thường khiến ngườita thấy cảm mến... dẫu chỉ là nhìn từ phía sau...".
Cô giải thích quá mơ hồ
Mọi người hầu như không hiểu.
"Khí chất rất tốt mà nửa đêm đến gõ cửa phòng đàn ông?",Hiểu Huỳnh lẩm bẩm, "Có thế thấy "thiếu nữ tông sư" cũng chẳng có gì ghêgớm!" Sau đó, cô lại cố tình ra vẻ bí hiểm, nói là phải đi giao lưu vớicác tông sư của đại viện Hàn Quốc, không tham gia khóa tập huấn này.
"Các cô nói xem, tôi có nên nói chuyện này cho Đình Nghi biếtkhông?", Mai Linh nói vẻ khổ sở, "Trước lúc đi, chẳng phải chúng tađã nhận lời sẽ giúp cô ấy trông chừng Sơ Nguyên tiền bối sao?".
"Trông chừng cái gì, Sơ Nguyên sư huynh đâu phải của chịta", Hiểu Huỳnh lườm Mai Linh.
"Chưa biết chừng giữa Sơ Nguyên tiến bối và cô gái kia cũngchẳng có gì, chỉ là một sự hiểu lầm", Lâm Phong suy nghĩ, "Tạm thờikhông nên cho Đình Nghi biết, để cô ấy khỏi nghĩ lung tung rồi lại thêm lolắng".
"Vậy...", Mai Linh vẫn hơi do dự, "ngộ nhỡ SơNguyêntiền bối bị cô gái kia quyến rũ thì Đình Nghi sẽ trách chúng ta...".
"Tập hợp!"
Vào lúc đó cửa phòng bị gõ hai tiếng, giọng Nhược Bạch từ bênngoài vọng vào. Các cô gái lập tức không dám chuyện gẫu, nhanh chóng chuẩn bị,chạy ra ngoài thì thấy Diệc Phong, Khấu Chấn cũng đã đến. Đứng thành hai hàngngay ngắn, các đệ tử Ngạn Dương tiến về phía trung tâm bãi tập.
* * *
Bầu trời xanh ngắt.
Trong thung lũng, cây cối um tùm, mặt đất xanh như rêu, phía trướccó một võ đài cao, còn cao hơn các võ đài thi đấu chính thức, đó là trung tâmcủa bãi tập, hầu hết những trận thi đấu quan trọng đều diễn ra trên võ đài này.Phía dưới, xung quanh võ đài là tuyển thủ các nước tham gia khóa tập huấn mùahè xếp thành hàng ngay ngắn theo hình chiếc quạt. Hiểu Huỳnh háo hức nhìnquanh. Trời ơi, sao mà nhiều quốc gia, nhiêu tuyển thủ đến thế!
"Họ nói gì, cậu có nghe được không?"", Hiểu Huỳnh hỏi nhỏBách Thảo bên cạnh.
Trên võ đài, phía nhà tổ chức, các bậc trưởng bối cấp tông sư củaXương Hải võ quán và do các viện Teakwondo quốc gia của Hàn Quốc cử ra đanggiới thiệu tình hình, nội dung khóa tập huấn Taekwondo mùa hè. Mặc dù mỗi đoạnđều có người dịch ra tiếng Anh, nhưng tiếng Anh của Hiểu Huỳnh chẳng đâu vàođâu nên chỉ nghe hiểu lõm bõm.
"Ừ, cũng tàm tạm."
Thời gian trước, Sơ Nguyên sư huynh đã phụ đạo tiếng Anh cho BáchThảo, hơn nữa Nhược Bạch sư huynh vẫn dạy cô tiếng Hàn, hai thứ tiếng kết hợpnên Bách Thảo có thể hiểu được lời nói của nhà tổ chức.
"Lần này, số lượng quốc gia và tuyển thủ tham dự tập huấnnhiều nhất, bao gồm hai mươi lăm nước, tổng cộng hơn một trăm tuyển thủ."Vừa lắng nghe, Bách Thảo vừa khe khẽ dịch lại cho Hiểu Huỳnh. "Trong đó,số tuyển thủ từng tham dự các giải đấu quốc tế và đã lọt vào vòng tám, nam cóba mươi hai người, nữ có hai mươi tư người."
"Ôi!", Hiểu Huỳnh kinh ngạc.
Chiều qua cô đã biết trong khóa tập huấn này cao thủ nhiều như mâytrên trời nhưng không ngờ số người từng tham gia các giải đấu quốc tế và đoạtthứ hạng cao lại nhiều như thế.
"Mục đích của khóa tập huấn là để kế thừa, nâng cao tinh thầnTeakwondo, tạo cơ hội để tuyển thủ các nước có cơ hội giao lưu học hỏi. Thờilượng tổng cộng là mười ngày. Vào các buổi sáng hằng ngày, các huấn luyện viêncấp tông sư của Xương Hải võ quán sẽ truyền giảng tinh thần, đạo đức, túc phápvà các yếu lĩnh trong thi đấu Taekwondo." Bách Thảo chăm chú lắng nghe,chỉ những thông tin quan trọng mới dịch lại cho Hiểu Huỳnh. "... Còn buổichiều là thời gian quan sát, giao lưu học hỏi lẫn nhau giữa tuyển thủ các nước,mỗi đội đều có thể tự do thách đấu các đội khác, chỉ cần hai bên nhất trí là cóthể thi đấu giao hữu. Buổi tối, Xương Hải võ quán sẽ tổ chức dạ hội. các tuyểnthủ có thể tự do tham dự."
"Ôi!"
Hiểu Huỳnh nghĩ một lúc, không nói gì.
"Còn nữa, kết thúc khóa tập huấn sẽ chọn ra tuyển thủ ưu túnhất của khóa học để trao phần thưởng." Bách Thảo ngây ra giây lát.
"Òa, phần thưởng gì nhỉ?"
"Sẽ được một khoản tiền hỗ trợ dùng để học tập hoặc làm kinhphí tham gia thi đấu quốc tế,"
"Oa!", Hiểu Huỳnh khẽ reo lên, "Bao nhiêutiền?".
"… tính ra USD là một vạn USD."
"A..." Hiểu Huỳnh rùng mình, bấu chặt cánh tay BáchThảo, nói một cách thiếu tin tưởng: "Thật chứ, nhiều... nhiều tiền như vậysao... nhiều như vậy sao?",
"Ừ!" Bách Thảo cũng thấy kinh ngạc bởi con số đó.
Lâm Phong, Mai Linh, Khấu Chấn, Thạch Tông đều phấn khởi bànluận, Sơ Nguyên và Nhược Bạch thầm thì trao đổi với nhau, tuyển thủ cácnước cũng rào rào bàn tán, chỉ có Thân Ba vẫn cắm cúi ghi chép.
"Dùng tiêu chuẩn nào để đánh giá?""
Mắt Hiểu Huỳnh sáng lên một cách ranh mãnh, mặc dù cô không có khảnăng được giải nhưng biết đâu Bách Thảo lại được! Chỉ cần có tiền, ít nhất BáchThảo cũng khỏi phải lo tiền học đại học.
"Đầu tiên là báo danh, sau đó chia tổ thi đấu loại dần, ngườigiành chiến thắng cuối cùng là tuyển thủ xuất sắc nhất." Bách Thảo lắngnghe người của ban tổ chức nói. "Các cuộc thi đấu sẽ tiến hành vào buổichiều sau khi kết thúc luyện tập giao hữu giữa các đội"
"Có mấy suất?"
"Hai."
"Hai?", Hiểu Huỳnh hoài nghi.
"Ừ, một nam một nữ."
"Sao có thể như thế? Nhưng thể trọng cua mọi ngưòi khác nhaunên tiến hành thi đấu theo hạng cân khác nhau.
Nếu không chẳng phải người hạng cân thấp sẽ thiệt thòi, người hạngcân cao sẽ rất lợi thế hay sao?", Hiểu Huỳnh ngớ người. Bách Thảo hạng cânbốn mươi tám, bên trên còn rất nhiều hạng cân khác, nếu Bách Thảo thi đấu vớinữ tuyển thủ hạng cân sáu mươi hai thì chẳng phải sẽ quá thiệt thòi sao?
"Tuổi các tuyển thủ phần lớn từ mười lăm đến mười chín, mặcdù cân nặng khác nhau nhưng đều là thanh thiếu niên…", Bách Thảo tiếp tụcnghe giải thích thể lệ, "... Phá bỏ giới hạn hạng cân là để mọi người càngcó cơ hội giao lưu tự do, cũng là một sự khởi động quan trọng trước giải CupTaekwondo thế giới".
"Hừ!" Hiểu Huỳnh lẩm bẩm, sao họ không cho thêm nhiềugiải thưởng một chút!
Gió mùa hè nơi thung lũng trong lành, mát rượi.
Khu trung tâm, các tông sư của Xương Hải võ quán vận võ phục trắngmuốt, ngồi xếp bằng ngay ngắn, mắt nhìn toàn sân rồi chậm rãi nói một hồi.
Các tuyển thủ có thể nghe hiểu tiếng Hàn đều chấn động.
Sau đó, người phiên dịch dịch lại một lần.
Toàn sân đều kinh ngạc.
Sau đó, mọi người yên lặng mấy phút.
"Ào" một tiếng!
Toàn sân sôi lên!
Mọi tuyển thủ dường như đều xúc động phấn khởi, không thể kìm chế,niềm hưng phấn không sao nén được, làn sóng hưng phấn quả thực ngút trời!
Nhược Bạch ngẩng phắt đầu !
Sơ Nguyên vốn điềm tĩnh, mắt cũng sáng lên, nhìnchằm chằm vào vịtông sư đang nói trên võ đài.
Ngay đến Thân Ba cũng đẩy cái kính trên mũi, quên cả ghi chép,không tin vào tai mình, quay sang hỏi Lại Khấu Chấn và Thạch Tông. Lâm Phong,Mai Linh, Quang Nhã đầu tiên là bàng hoàng như trong mơ, sau đó xúc động xuýtxoa như vừa xảy ra sự kiện động trời.
"Thế nào! Thế nào!"
Từ giữa, Lâm Phong và Mai Linh, Hiểu Huỳnh kéo Bách Thảo trở lại,sốt ruột hỏi.
Bỗng thấy buồn phiền hết sức, tại sao chỉ có mình cô không hiểu?Không được, về nhà nhất định phải bổ sung tiếng Anh mới được! Họ đang nói gì,"Vân Nhạc" tông sư nào đó chẳng phải là tông sư mười năm nay đượcgiới Taekwondo thế giới nhất trí tôn sùng là tông sư vĩ đại nhất từ trước đếnnay, nhưng luôn ẩn dật như "Thần Long thấy đầu không thấy đuôi" haysao?
"Họ nói là..." Mãi Bách Thảo mới trấn tĩnh được. "…Người đoạt danh hiệu tuyển thủ xuất sắc nhất còn được cơ hội được giao lưu với chínhVân Nhạc tông sư".
“…”
Hiểu Huỳnh trợn mắt nhìn Bách Thảo.
“…”
Âm thanh chộn rộn trong cổ họng.
“…”
Hai tay run run, Hiểu Huỳnh bấu chặt cánh tay Bách Thảo khiến côđau điếng.
"Vân Nhạc tông sư? Sao có thể? Là vân Nhạc tông sưsao?!"
Lao đến lại bấu chặt Bách Thảo, Hiểu Huỳnh trợn mắt đến nỗi conngươi như sắp bật ra, nói một tràng như súng liên thanh:
"Vân Nhạc tông sư! Đó chẳng phải là nhân vật thần tiên trongtruyền thuyết sao? Nghe nói mười mấy năm trước, thiên hạ không có ai là đối thủcủa ông, hơn nửa mọi cao thủ gặp ông đều bị K.O ngay ở hiệp đầu! Sau đó, chẳngphải ông đã quy ẩn, không xuất hiện nửa hay sao? Chẳng phải nghe nói, ngay đếncon gái ông, "thiếu nữ tông sư" thiên tài Lý Ân Tú cũng không có cơ hội tậpluyện với ông! Sao lại có thể... hay là đánh lừa? Sao lại có cơ hội giao lưuvới Vân Nhạc tông sư? Trời ơi..."
Đây quả đúng là...
So với món giải thưởng một vạn USD càng là chuyện khó tin gấp bội!
Vậy là, sau buổi lễ khai mạc khóa tập huấn, hầu như các tuyến thủđều báo danh tham gia cuộc thi đấu lựa chọn trại viên ưu tú nhất. Lâm Phong,Mai Linh, Diệc Phong, Khấu Chấn, Thạch Tông, Thân Ba tất cả đều báo danh, ngayđến Hiểu Huỳnh, Quang Nhã thực lực tương đối yếu cũng ghi tên tham gia. Theolời Hiểu Huỳnh, đằng nào báo danh cũng không mất tiền, biết đâu may mắn, đốithủ giao đấu với mình đột nhiên tới tấp từ bỏ, mình không đánh mà thắng giànhđược danh hiệu tuyển thủ xuất sắc nhất như một kỳ tích.
Bách Thảo là người cuối cùng ghi danh tham dự.
Sau khi điền vào bảng, cô vô tình nhìn lướt danh sách các đệ tử đãbáo danh. Hiểu Huỳnh, Lâm Phong, Mai Linh... nghi hoặc một lát, cô lại nhìn lạimột lần nữa nhưng vẫn không thấy tên Nhược Bạch.
"Mau lên, muộn chút nữa cơm không ngon nữa đâu!"
Hiểu Huỳnh vội vàng kéo Bách Thảo đi ăn trưa.
Nhà ăn của trại tập huấn thiết kế theo lối nửa mở, kéo nhưng cánhcửa giấy ra là gặp ngay núi xanh, rừng biếc bên ngoài, không khí hít thở đều làgió lành từ thung lũng thổi đến. Hiểu Huỳnh đã nhanh chân chiếm một chiếc bànngoài trời, bên cạnh là một khóm cây với những bông hoa tím hồng dày đặc,vô cùng đẹp mắt sau đó gọi Lâm Phong, MaiLinh, Quang Nhã cùng đến.
"Quá tuyệt vời", mọi người cùng reo lên.
Buổi trưa là cơm tự chọn, món ăn rất phong phú, màu sắc cũng hấpdẫn đến nỗi Mai Linh suốt ngày hô hào giảm béo cũng chọn đầy một đĩa thức ăn bêvề. Say sưa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, Mai Linh cảm thán:
"Đẹp như mơ, Xương Hải võ quán này, hoàn toàn có thể dùng làmngoại cảnh cho những bộ phim thần tượng. Chao, đẹp thật, quả là chỗ nào cũng làphong cảnh như tranh."
"Đúng là rất đẹp."
Thức ăn trên đĩa chất như núi, Hiểu Huỳnh ngồi xuống bàn thở mấyhơi, cảnh sắc của Xương Hải võ quán quá đẹp, điều này phải thừa nhận.
"Này", Mai Linh biểu hiện nét mặt là lạ, "... tôiđã nói chuyện Sơ Nguyên tiền bối với Lý Ân Tú tối qua cho Đình rồi".
"Sao?"
Hiểu Huỳnh đang nuốt miếng cơm cũng suýt nghẹn.
"Ừ, tôi cảm thấy vẫn nên nói với cô ấy thì hơn", MaiLinh cúi đầu vừa ăn vừa nói.
"Thế Đình Nghi bảo sao?"
"Đình Nghi...", Mai Linh suy nghĩ, "cô ấy không nóigì, hình như rất bình tĩnh, rất tin tưởng Sơ Nguyên tiền bối, nhưng...".
"Thế nào?"
"Cô ấy lại nói, nếu có tình hình mới thì nhất định phải báongay cho cô ấy", Mai Linh thở dài, "Mọi người xem, đó chính là tìnhyêu đúng không? Mặc dù Đình Nghi rất tin tưởng Sơ Nguyên tiền bối nhưng vẫnkhông tránh khỏi lo lắng".
Hiểu Huỳnh bĩu môi, đột nhiên nhận ra...
"Bách Thảo đâu?"
Tại sao lâu như vậy Bách Thảo vẫn chưa lấy cơm xong.
Tại một góc yên tĩnh gần cửa sổ nhà ăn, cuối cùng Bách Thảo đã tìmđược Nhược Bạch.
"Vẫn chưa lấy cơm?"
Sơ Nguyên và Nhược Bạch ngồi cùng nhau, thấy chiếc đĩa của BáchThảo vẫn trống không, lại nhìn thấy ánh mắt Bách Thảo nhìn Nhược Bạch như có gìmuốn nói lại thôi, anh liền đứng dậy, đón chiếc đĩa trong tay cô, dịu dàng nói:
"Ngồi xuống, để anh đi lấy cho."
* * *
"Nhược Bạch sư huynh tại sao anh không ghi tên? Có phải quênmất không?"
Sau khi Sơ Nguyên đi khỏi, Bách Thảo vội hỏi. Nhược Bạch lặng lẽăn, hình như không nghe thấy tiếng cô, mấy phút sau, Bách Thảo đành hỏi lại:
"Nhược Bạch sư huynh?"
Chan canh vào bát cơm, Nhược Bạch lạnh lùng nói:
"Em ghi tên chưa?"
"Em ghi rồi."
"Được!"
Nhược Bạch gật đầu rồi lại yên lặng.
"Nhược Bạch sư huynh!" Bách Thảo hơi cuống, xem ra khôngphải Nhược Bạch sư huynh quên mà anh hoàn toàn không muốn tham gia. "Tạisao anh không ghi tên? Cử coi như... cứ coi như cuối cùng không đoạt danh hiệuưu tú thì cũng là cơ hội giao lưu với mọi người? Khấu Chấn, Thạch Tông cũng ghitên nữa là... tại sau anh lại không tham gia?
Nhược Bạch cau mày.
"Chuyện của anh, em không cần quan tâm,"
Câu nói như một dòng điện lạnh chạm vào người khiến Bách Thảo sừngsờ.
"Ăn cơm đi đã."
Khi trở về, Sơ Nguyên thấy biểu hiện của hai người rất kỳ quặc.Nhược Bạch dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng cố hữu nhưng đôi đũa trong tay mãi khôngđộng đậy, Bách Thảo đứng ngây ra đó, người cứng đờ.
"Ngồi đi."
Ấn Bách Thảo xuống ghế, Sa Nguyên đặt đĩa thức ăn đầy ụ trước mặtcô. Trên đĩa toàn những món ăn vô cùng hấp dẫn, Bách Thảo lặng lẽ ngồi ăn nhưmột khúc gỗ, chẳng cảm thấy mùi vị gì.
Yên lặng rất lâu.
Nhìn món rau trong đĩa, Bách Thảo dè dặt nói:
"Xin lỗi, Nhược bạch sư huynh... Em không nên dùngnhững lời như vậy nói với anh... chỉ là... chỉ là em... cảm thấy... có thể đếnđây, có cơ hội giao lưu với tuyển thủ các nước... bỏ qua thì thật đángtiếc..."
Yên lặng.
Lòng Bách Thảo nặng trĩu.
"Anh ăn xong rồi;"
Đứng dậy, Nhược Bạch cầm đĩa không đi thẳng.
Bách Thảo bàng hoàng.
Cô sừng sốt ngẩng đầu, bóng Nhược Bạch sư huynh đã khuất ngoài cửanhà ăn. Một nỗi khổ tâm ngấm ngầm dâng lên từ đáy lòng. Cô biết mình đã nóisai, Nhược Bạch sư huynh đã nổi giận, nhưng cô không biết mình nói sai chỗ nào.
Có cơ hội giao lưu với tuyển thù các nước chẳng phải rất tốt sao?Cơ hội như vậy là niềm mơ ước của mọi tuyển thủ Taekwondo, không đúng sao?Dường như Nhược Bạch sư huynh đang từ bỏ điều gì đó, ngay cơ hội đi Hàn Quốclần này, hình như anh cũng suýt từ bỏ.
Núi xanh ngoài cửa sổ nhìn từ xa như cặp mày ngài.
Một lát sau, thấy Bách Thảo ngơ ngẩn, Sơ Nguyên mỉm cười, đưa tayxoa đầu cô, an ủi:
"Được rồi, yên tâm đi, Nhược Bạch không phải là trẻ con, cậuấy làm việc gì cũng đều cân nhắc."
Bách Thảo buồn bã cúi đầu.
"Chiều nay đã là trận đấu giao hữu và trận thách đấu giữa cácđội rồi, em nên ăn nhiều một chút, biết đâu có đội nào đó thách đấu chúngta?"
"... Vâng!"
Nghĩ đến Kim Mẫn Châu, Bách Thảo và miếng cơm thật to.
"Chuyện Kim Mẫn Châu tối qua anh đã biết." Nhìn BáchThảo đột nhiên ăn ngấu nghiến, Sơ Nguyên đặt ly nước trước mặt cô. "Rấtxin lỗi, lúc đó anh không có mặt."
Tiếc là không thể ăn hết thức ăn, Bách Thảo lắc đầu, nói không rõràng.
"Không đâu..."
"Chắc em bực lắm!", Sơ Nguyên bật cười vì vẻ hoảng hốtcủa cô, "Có điều, sẽ có cơ hội, anh đã xem danh sách, Kim Mẫn Châu cũngghi tên tham gia cuộc thi lựa chọn tuyển thủ ưu tú nhất".
Mắt Bách Thảo lóe sáng.
Sơ Nguyên chớp mắt nói: "Cố lên nhé!".
"Sơ Nguyên sư huynh..."
Như có luồng điện chạy qua người, má Bách Thảo đỏ hồng, nhìn ánhmắt vui cười của anh, tim cô bỗng đập thình thình.
* * *
"Hừ!"
Một giọng choe chóe từ bên cạnh vang lên, sau đó là tiếng kéo ghếkhiến mọi người xung quanh đều ngoái nhìn.
Lại là Kim Mẫn Châu.
Ánh mắt Kim Mẫn Châu hằn học nhìn Bách Thảo rồi ngồi luôn ghế bêncạnh. "Cạch" một tiếng, cô đặt chiếc đĩa thức ăn lên bàn, mấy cô gáiđi cùng cũng kéo đến ngồi xung quanh, họ vừa ăn không ngừng nhìn Bách Thảo, xìxồ nói tiếng Hàn.
"Ăn đi!" Nhìn bàn tay trái Bách Thảo để trên bàn từ từnắm lại, Sơ Nguyên nhẹ nhàng nói:
"Đấu khẩu với bọn họ ở đây, mọi người sẽ tưởng em cũng giốngnhư bọn họ."
Buổi chiều.
Tuyển thủ các nước đều nôn nóng muốn thử sức, muốn bứt phá vọt lênhàng đầu, giành được quyền tháchđấu trước tiên, có thể giao đấu với những độimà mình ngưỡng mộ nên ban tổ chức phải tổ chức bốc thăm.
Kết quả là...
Đội Myanmar rút trúng.
Trong giới Taekwondo thế giới, thực lực của đội Myanmar không cao,trong những giải đấu lớn hầu như đều không đoạt thứ hạng gì, tuy nhiên, sau khibốc thăm được quyền thách đấu, họ lại thách đấu đội Hàn Quốc!
"Có dũng khí!"
Ngồi xếp bằng trong đội hình đội Ngạn Dương, Hiểu Huỳnh gật gù.
"Mình khâm phục đội Myanmar. Hoặc là không thách đấu hoặc làthách đấu đội mạnh nhất, cái đó gọi là đã làm lính thì nên phục vụ dưới trướngnguyên soái"
Giữa sân, đội Myanmar và đội Hàn Quốc mỗi bên cử ra năm tuyển thủ:ba nam, hai nữ.
Đội Myanmar vận áo bảo vệ màu hồng, dáng người không cao lắm, cóvẻ hơi gầy.
Ðội Hàn Quốc vận áo bảo vệ màu xanh, dáng người đều cao ráo, thểlực rất tốt, mặc dù khi đáp lễ họ tỏ ra khá lịch sự lễ phép, nhưng dáng điệuvẫn có một vẻ cao ngạo ngấm ngầm.
Hai đội vừa xuất hiện, khí thế đã hoàn toàn khác nhau.
"Tôi cảm thấy thực lực cách biệt quá lớn", Quang Nhãtrầm ngâm, "Có lẽ nên thách đấu với đội nào có thực lực tương đương mộtchút thì mới có tác dụng nâng cao trình độ của mình. Nếu không, trứng chọi đá,dũng khí thì có nhưng một khi thảm bại sẽ mất tự tin",
"Hừ, cô thì biết gì!"
Hiểu Huỳnh vẫn chưa quên thái độ ức hiếp của Quang Nhã đối vớiBách Thảo lúc nhỏ, lại thêm ở trung tâm huấn luyện lâu như vậy mà cũng không hềthấy cô ta thay đổi sắc mặt với Bách Thảo, trái lại Bách Thảo luôn giữa thái độdè dặt đối với cô ta, vậy là nghĩa lý gì.
"Tôi thấy Quang Nhã nói rất có lý", Mai Linh xen lời,"Một trận đấu biết chắc mình thua thì đấu có ý nghĩa gì?".
"Biết thua thì không đánh sao? Sự việc nào cũng có quá trình,giống như cuộc thi đấu giữa các võ quán trước đây, mọi người đều biết chức vôđịch nhất định thuộc về Hiền Võ võ quán, vậy các võ quán khác không cần thi đấunữa sao?" Hiểu Huỳnh cười hi hả, nói tiếp: "Hi hi, cuối cùng chẳngphải chức vô địch về tay Tùng Bách chúng ta đó ư".
Bách Thảo kéo áo Hiểu Huỳnh.
"Đó là thi đấu trong điều kiện không có Đình Hạo, Đình Nghitham gia đúng không?", Mai Linh mặt sa sầm.
"Cứ coi Đình Hạo, Đình Nghi tham gia thì chúng ta cũng chưahẳn không đoạt chức vô địch!", giọng Hiểu Huỳnh vẫn cứng cỏi.
Thân Ba ngẩng đầu nhìn Hiểu Huỳnh.
"Lạc đề rồi!", Lâm Phong cau mày, "Mau Lại xem thiđấu thôi. Ấy, kia có phải Kim Mẫn Châu không?".
Chính vào lúc Hiểu Huỳnh và Mai Linh đấu khẩu, nhũng tuyển thủtham gia loạt đấu đầu tiên của hai đội Myanmar và đội Hàn Quốc đã tiến ra võđài.
Người của đội Myanmar là Nguyễn Tú Mai.
Nguyễn Tú Mai có hình thể cao nhất trong các nữ tuyển thủ Myamar,cô cao gần một mét sáu mươi bảy, người rất gầy, da ngăm ngăm nhưng nhìn rấtxinh đẹp.
Bách Thảo có quen Nguyễn Tú Mai.
Tối qua, Tú Mai đã thay mặt đội Myanmar đến tặng cho các đội bạnít đồ ăn vặt đặc sản trong nước.
Khi mang tặng đội Ngạn Dương, Hiểu Huỳnh, Mai Linh đều đi chơi nênBách Thảo ra mở cửa. Cô nói chuyện với Nguyễn Tú Mai một lát, được biết Tú Maiđã vào đội tuyển quốc gia Myanmar, sẽ tham gia Cup thế giới năm sau, mặc dù lànữ nhưng Tú Mai chính là đội trưởng đội Myanmar tham gia khóa tập huấn này.
"Nguyễn Tú Mai nói, bọn họ rất ít có cơ hội tham gia nhữnggiải đấu lớn, cũng chưa từng giao lưu với những cao thủ xuất sắc tầm cỡ thếgiới. Nếu được giao đấu, hy vọng có thể giao đấu với đội Hàn Quốc một phen, nhưthế cũng không uổng công đến đây.
Còn đội Hàn Quốc...
Lại cử ra một đứa trẻ mặt tròn tròn, mắt cũng tròn, chưa hết vẻtrẻ con, có vầng trán ngang tàng, người chỉ cao một mét sáu mươi, nhìn mãi cũngkhông quá mười bốn tuổi!
Tuyển thủ các nước ghé đầu bàn tán.
Rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh Kim Mẫn Châu thách đấu BáchThảo, người chưa nhìn thấy cũng đã nghe nói, lại thêm Kim Mẫn Châu tối qua quỳsuốt buổi trước cửa khu ký túc nên mọi người đều không lạ gì Kim Mẫn Châu.
"Kim Mẫn Châu này khoảng bao nhiêu tuổi?"
Lâm Phong hoài nghi, khóa tập huấn có quy định tuổi, đệ tử nhấtđịnh phải khoảng từ mười lăm đến mười chín.
Mười ba tuổi, nhiêu nhất là mười bốn!" Tính theo tuổi của banăm trước đến Tùng Bách võ quán thì cũng chỉ như vậy, Hiểu Huỳnh nói như đinhđóng cột.
"Vậy cô ta không có tư cách tham gia thi đấu rồi."
Nhìn thấy mái đấu ngạo nghể của Kim Mẫn Châu trên sàn đấu đầy vẻáp đảo đi về phía Nguyễn Tú Mai, Mai Linh không hiểu.
"Không biết phong độ cô ta thế nào", Hiểu Huỳnh trợn mắtnhìn Kim Mẫn Châu nói, "Lúc nào cũng ngang ngược khinh người như vậy,chằng biết lịch sự là gì nhưng xem chừng Xương Hải võ quán rất coi trọng cô ta,đi đến đâu cũng có đệ tử tiền hô hậu ứng, bây giờ chưa đủ tuổi vẫn đến tham giatập huấn... Hừ, đằng nào thì chính cô ta mới là người thiệt thòi, cô ta phải bịNguyễn Tú Mai đá cho khóc hu hu mới được".
Giữa võ đài.
Nguyễn Tú Mai và Kim Mẫn Châu bắt đầu thi lễ.
Sau khi đứng thẳng lưng.
Kim Mẫn Châu liếc mắt về phía bên phải, hình như đã sớm biết vịtrícủa ai đó, ánh mắt nhìn thẳng, vẻ khiêu khích xuyên qua đám đông như một tiachớp chiếu thẳng về phía Thích Bách Thảo đang ngồi trong hàng!
Ánh mắt đó rõ ràng...
Đến nỗi các đệ tử Nhật Bản và Iran ngồi bên phải và bên trái độiNgạn Dương cũng bất giác theo đó nhìn vào Bách Thảo.
Lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, Bách Thảo hất hàm, cố kìm chế cơn phẫnnộ trong lòng, bình tĩnh nhìn trả Kim Mẫn Châu.
Cô không để khuôn mặt mình biểu hiện bất cứ điều gì.
Như Sơ Nguyên sư huynh đã nói, đối với Kim Mẫn Châu, càng không đểý, càng lạnh nhạt lại càng chọc tức cô ta. Quả nhiên, lông mày Kim Mẫn Châudựng ngược, nhìn chòng chọc Bách Thảo, nghiến rạng kèn kẹt, tức đến độ toànthân như sắp nổ tung.
"Hây."
Trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, như một con báo bị kích động,Kim Mẫn Châu xông vào Nguyễn Tú Mai, ra đòn tấn công!
Cuộc thách đấu của khóa tập huấn Taekwondo Hàn Quốc, cũng do vậy..
Chính thức mở màn!
***
Núi xanh, đồi biếc, gió miên man.
Dưới võ đài khoảng gần ba trăm tuyển thủ các nước, võ phục trắngmuốt, chỉnh tề đều tập trung hướng về võ đài cao hơn một mét. Đây là trận đấuđầu tiên sau khi khai mạc khóa tập huấn!
"Hây!"
Kim Mẫn Châu hét to, liên tiếp tấn công khiến Nguyễn Tú Mai kinhngạc thất sắc, liên tục lùi sau phòng thủ.
Dưới võ đài, tuyển thủ các nước ngây người nhìn.
Nguyễn Tú Mai mười tám tuổi nhưng dường như lại hoàn toàn khôngphải là đối thủ của Kim Mẫn Châu vẫn còn chưa hết vẻ trẻ con!
Tiếp một loạt tấn công.
Lại một loạt tấn công nữa.
“…”
Hiểu Huỳnh trố mắt há mồm, lưng toát mồ hôi, kinh hoàng nhìn LâmPhong. Mai Linh thấy hai người cũng sững sờ không kém, lại nhìn Bách Thảo, thấyBách Thảo nhìn chằm chằm Kim Mẫn Châu, sắc mặt cũng đặc biệt khác thường.
Lòng Bách Thảo hơi chùng lại.
Chẳng trách Kim Mẫn Châu ngang ngược đến thế
Ba năm trước, Kim Mẫn Châu mới mười tuổi đã có đánh bại Bình Bình,Hiểu Huỳnh và Tú Đạt mười bốn tuổi, nếu lúc đó cô ta không quá tự phụ, chỉ máymóc xuất một chiêu, không hề thay đổi lối tấn công thì chưa chắc một cú đá củacô đã có thể đá bay cô ta ra ngoài.
Kim Mẫn Châu trưởng thành quá nhanh.
Sự tiến bộ, sức mạnh của cô ta ngay cả các tuyển thủ đã thành niêncũng khó có được. Đối diện với chủ tướng Nguyễn Tú Mai, đội trưởng đội Myanmar,thực lực của Kim Mẫn Châu quả thực cao hơn một bậc.
"Xoạch!"
Sau Loạt tấn công, chân phải Kim Mẫn Châu giật mạnh, dừng lại ngaytrước mặt Nguyễn Tú Mai!
Hiểu Huỳnh đang cảm thấy Kim Mẫn Châu hình như vẫn biết chừng mực,không đến nỗi truy kích Nguyễn Tú Mai thực lực không bằng mình thì đã nhìn thấyKim Mẫn Châu nhướn nhướn cặp lông mày, dường như đang đùa bỡn, lắc lắc bàn chândừng lại trên không trước mặt Nguyên Tú Mai vẻ khiêu khích sau đó mới từ từ thulại.
"Đồ khốn...", Hiểu Huỳnh tím mặt.
"Có phải Xương Hải võ quán nhắc nhở nên hôm nay cô ta mới kìmchế một chút?", Mai Linh hỏi. Rõ ràng có thể đánh trúng Nguyễn Tú Mainhưng Kim Mẫn Châu dừng lại sau ba pha tấn công liên tiếp, không ra đòn quyếtđịnh.
"Chính cô ta?", Hiểu Huỳnh nhăn mũi, "Cô không thấymấy cú đá của cô ta trước mặt Nguyễn Tú Mai hay sao? Như thế mà gọi là kìm chếà? Nếu là tôi, một tay tôi chặn lại có thể chẻ đứt chân cô ta!".
Diệc Phong ngáp liền mấy cái, uể oải nhắc Hiểu Huỳnh:
"Cẩn thận, không có tay cô bị cô ta đá gãy,"
"Tôi cảm thấy...", Lâm Phong đắn đo, "nhữngcú tấn công của Kim Mẫn Châu có vẻ hơi kỳ quặc…".
Đúng vậy.
Bách Thảo cũng cảm thấy có gì không ổn.
Ba cú tấn công vừa rồi của Kim Mẫn Châu mặc dù mau lẹ, nhưng khônggiống chính thức tấn công…
"Thăm dò." Thân Ba đẩy chiếc kính đen trên sống mũi,nghiêm túc nói: "Có lẽ Kim Mẫn Châu đang thăm dò, cô ta vẫn chưa chínhthức tấn công".
Trên võ đài cao.
Trọng tài giơ tay ra hiệu trận đấu tiếp tục, điều khác trước là,Kim Mẫn Châu đột nhiên tỏ ra yếu thế, Nguyễn Tú Mai mặc dù còn hơi hồ nghinhưng thận trọng từng bước, từng bước ép đến.
Từng bước, từng bước.
Kim Mẫn Châu lùi gần đến đường biên.
Các tuyển thủ dưới võ đài trở nên mơ hồ, Bách Thảo nhìn về phíacác đệ tử của Xương Hải võ quán, thấy họ không những không tỏ vẻ lo lắng, tráilại trông mặt ai cũng đều ẩn hiện vẻ tinh quái nào đó, hình như sắp có chuyệnhay xảy ra.
Bách Thảo ngẩn người, ánh mắt chuyển đến Kim Mẫn Châu.
Kim Mẫn Châu lúc này đã lùi tới đường biên, môi đột nhiên nhếchlên, lộ ra nụ cười tinh quái, răng trắng toát như một con báo nhe nanh, vọt ratiếng hét:
"Hây!!!"
Tối qua, cô tủi thân quỳ trước sân khu ký túc, tận mắt nhìn thấynữ tuyển thủ Nguyễn Tú Mai của Myanmar nói nói cười cười với Thích Bách Thảo,lại còn tặng Bách Thảo món quà gì đó, có vẻ thân thiết lắm! Hừ, nghe nói ngườiTrung Quốc có câu, hình như là "ngưu tầm ngưu, mã tầmmã", nhất địnhchẳng tốt đẹp gì!
Cô phải cho Nguyền Tú Mai kia hiểu rằng, thân thiết với Thích BáchThảo là chuyện đáng hối hận nhất mà cô ta đã làm!
"Hây!!!"
Từ góc phía tây nam võ đài, Kim Mẫn Châu bay vọt lên như một tiachớp giữa ngày nắng, kéo theo luồng gió xé không khí, chân trái đá ra, chânphải đuổi theo đá mạnh vào vai Nguyễn Tú Mai!
Đá song phi!
Dưới võ đài, tuyển thủ các nước ngẩn người nhìn, đá song phi khôngcó gì lạ, mọi người ngồi đây đều có thể làm được nhưng có thể đá trực tiếp vàongười đối thủ với toàn bộ sức lực mạnh như vậy không phải dễ.
Nguyễn Tú Mai loạng choạng lùi về sau.
Nhưng không ngờ, ngón chân vừa chạm đất, chưa kịp thở thì Kim MẫnChâu lại hét to, vọt lên, một cú song phi sấm sét tiếp ngay sau đó!
"A!"
Hai cú song phi này được thực hiện rất nhanh!
"Huỵch, huỵch!" Nguyễn Tú Mai bị đá, khí huyết như tràolên, thân người lắc lư lùi về phía sau.
Đây là...
Cú song phi thú ba…
"Hây!"
Không hề nghỉ, không dừng lại, chân vừa tiếp đất, Kim Mẫn Châu lạihét lên, tung ra cú song phi thứ ba!
Dưới những con mắt mở to kinh ngạc của tuyển thủ các đội.
Cú song phi thứ tư!
Cú song phi thứ năm!
Men theo lộ trình từ góc tây nam đến góc đông bắc của võ đài, KimMẫn Châu như một con báo khát máu liên tiếp tung ra cú song phi thứ sáu! Mỗi cúra chân nối tiếp nhau, liên hoàn như mây bay nước chảy, không có bất kỳ ngừngnghỉ, bóng chân liên tiếp tung ra như những bóng mây đen bùng nổ trong khôngtrung!
Điều khó tin là…
Mỗi cú ra chân của Kim đều không hề đá hụt, tất cả đều trúng vaiNguyễn Tú Mai!
Điều kỳ lạ là, hình như Tú Mai trúng đòn mặt đã trắng bệch, hoàntoàn không có một chút sức lực phản kháng, nhưng mãi vẫn không gục ngã, chỉloạng choạng, thân người lắc lư trong đau đớn...
Quan sát kỹ, Bách Thảo bỗng kinh hoàng!
Chính Kim Mẫn Châu cố tình khống chế tốc độ và lực ra chân khiếnNguyễn Tú Mai còn có thể loạng choạng lắc lư mà chưa đến nỗi ngã gục. Chính KimMẫn Châu không muốn để Nguyễn Tú Mai ngã gục vì một khi đối thủ ngã gục, mànbiểu diễn của Kim Mẫn Châu sẽ không thể tiếp tục.
Bách Thảo nắm chặt tay.
Nỗi phần nộ trong lòng sắp không thể nào khống chế.
Cú song phi thứ bảy!
Cú song phi thứ tám!
Kim Mẫn Châu lại vọt lên độ cao hơn một cách khó tin, chân phải,chân trái "huỵch, huỵch" hai tiếng đá vào mặt Nguyễn Tú Mai khiến đầucô lắc mạnh! Khi cú song phi thứtám sắp tung ra, Nguyễn Tú Mai đã bị ép sát đếnđường đáygóc đông bắc, mặt bị đá sưng phồng, trắng bệch đang lắc lư như sắprơi…
Khán giả rùng mình.
"Hây!!!"
Hét to một tiếng, Kim Mẫn Châu bứt lên, chân phải tràn căng lực,hướng về phía cằm Nguyễn Tú Mai. Âm thanh phát ra từ cú đá trúng vang hơn mấylần những cú đá trước!
Thung lũng buổi chiểu.
Ánh mặt trời như từ tầng mây kích thẳng vào mắt, nhức nhối.
Bị đá tung lên cao, Nguyễn Tú Mai lăn từ võ đài xuống như một condiều đứt dây, còn bay thêm một đoạn mới rơi xuống, đúng chỗ cách Bách Thảo ngồikhoảng một mét, hình như Kim Mẫn Châu cố tình đá vào vị trí đó cho cô xem!
Bách Thảo đứng bật dậy!
Trước mặt cô, Nguyễn Tú Mai chỉ khẽ run rẩy rồi ngất đi, mặt tímlịm, mồm đầy máu. Cô đã hoàn toànkhông còn nhận ra khuôn mặt thân thiện, tươirói của người bạn tối qua.
"Ôi!"
Các tuyển thủ đội Myanmar kinh hoàng lao đến, đẩy Bách Thảo ra,vây lấy Nguyễn Tú Mai. Trong lúc hỗn loạn, Sơ Nguyên dẹp các đội viên Myanmarchen vào, cấp cứu cho Nguyễn Tú Mai.
Trên võ đài.
"Ha ha ha ha!"
Kim Mẫn Châu chống nạnh, ngửa đầu cười sằng sặc, tiếng cười nhưchọc vào màng nhĩ, vang vọng trong thung lũng như thể cô là nữ chúa, đứng trênđỉnh núi khiến thế nhân sùng bái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook