Chúng ta phải giết “Vương” của bọn chúng!Nghe thấy câu nói này, những người còn lại lần nữa sửng sốt.

- Khoan, Yểm Thú có vua?!

Mộc Hoa Tiên hốt hoảng hỏi lại. Hồng Liên trịnh trọng gật đầu, đáp.

- Không sai! Theo những gì tổ chức tìm hiểu được thì chỉ cần “Vương” chết đi, đám Yểm Thú kia sẽ không thể đến thế giới này được nữa!

Lúc này, Băng Linh nhíu mày, hỏi.

- Chị à, cái này đáng tin không?

Hồng Liên gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Nàng lấy ra một quyển sách nhỏ từ trong chiếc túi bên chân, nói.

- Gần đây có một tổ chức đứng về phe Yểm Thú, gọi là Sứ Đồ. Quyển sách này là bản của một thành viên cấp cao của tổ chức đó.

- Sứ Đồ!?

Hạ Liên giật mình, trợn to mắt. Nàng… Hắn làm sao có thể quên được cái tên này đây? Đây chính là tổ chức đã biến hắn thành ra như bây giờ!

Mà nghe nàng nói như vậy, Hồng Liên liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Liên.


- Sao vậy em?

Hắn thở dài một hơi, sau đó bắt đầu kể lại chuyện của bản thân. Sau khi nghe hết câu chuyện, Hồng Liên liền dùng ánh mắt quái lạ nhìn hắn, vẻ mặt tựa như muốn nói cái gì, nhưng không biết nói làm sao…

Cuối cùng, Hồng Liên chỉ nói ra một câu làm chó Hạ Liên xạm mặt lại.

- Cậu… thật sự là con trai?

Hạ Liên: …

Đây là lần thứ mấy rồi?

Hắn không có trả lời, chỉ là im lặng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Nhìn thấy hắn như vậy, Hồng Liên ngơ ngác quay sang hỏi Lưu Hải Đường.

- Cậu ta làm sao vậy?

Lưu Hải Đường đoán được vì sao Hạ Liên đi ra ngoài, nhưng mà cũng bởi vì nàng đoán được, cho nên nàng không có trực tiếp nói ra…

- Chị cứ chờ chút đi.

Nàng vừa dứt lời thì Hạ Liên quay lại, sau đó một mặt bình tĩnh nói.

- Tạm thời không phải. Em còn chưa biến lại.

Ừm, hắn vừa mới ra ngoài là để kiểm tra. Không ngoài dự đoán, hiện tại hắn vẫn là con gái.

Mà nghe hắn trả lời, Lưu Hải Đường liền gật nhẹ một cái. Xem ra nàng đoán đúng.

Còn Hồng Liên thì… triệt để bối rối rồi. Giới tính chứ có phải cái gì đâu mà còn đổi qua đổi lại được vậy?

Dựa theo quy tắc “Khó quá cho qua”, Hồng Liên không suy nghĩ việc này nữa, mà là quay lại với chủ đề chính.

- Được rồi, quay lại với quyển sách này đi. Theo như những gì ghi lại trong đây, thì sự tồn tại của “Vương” chính là nguyên do xuất hiện những vết nứt không gian. Những con Yểm Thú vô tình bị vết nứt không gian hút vào sẽ đi đến hiện thực.

Hồng Liên hít sâu một hơi, nói tiếp.


- Thật ra thì thế giới của chúng ta có một cái rào chắn thứ nguyên ngăn chặn hầu hết Yểm Thú đi vào, nhưng “Vương” càng ngày càng mạnh cũng sẽ làm cho đám Yểm Thú không ngừng mạnh lên.

Nàng nhấp một ngụm nước, tiếp tục giải thích.

- Không biết ở đây có bị không, nhưng ở khu Z, tần suất xuất hiện của đám Yểm Thú đã lên đến 5, 6 con mỗi ngày rồi. Nếu như lại qua một thời gian, số lượng Yểm Thú rất có thể sẽ tăng lên đột biến, chúng ta rất có thể sẽ không lo được hết.

Hồng Liên nghiêm mặt.

- Cho nên, việc xử lý “Vương” là chuyện bắt buộc phải làm gấp! Tổ chức đã bắt tay tổ chức một cuộc chinh phạt tới Mộng Linh Giới rồi. Chị về chủ yếu là muốn hỏi các em có muốn đi hay không.

Tất cả đều im lặng. Bọn họ đều có người nhà cùng người cần quan tâm, cho nên đều cần phải suy nghĩ. Ngay cả Hạ Liên cũng không phải là ngoại lệ.

Mặc dù Hồng Liên không có nói, nhưng mà bọn họ đều biết rõ chuyến đi này sẽ vô cùng nguy hiểm, thậm chí là… thập tử vô sinh.

Hồng Liên cũng không có hối thúc bọn họ mau làm ra quyết định, mà là thoải mái cười lớn.

- Được rồi, không cần lo lắng vậy đâu! Bởi vì số người có thể mang vào Mộng Linh Giới cũng không nhiều, nên không phải cứ muốn đi là được đâu. Tụi em còn phải đánh bại mấy đội khác mới giành được vị trí đi chinh phạt.

Nghe tới cái này, năm người liền nhìn nhau một lúc. Sau đó, Lưu Hải Đường quay sang Hồng Liên, hỏi thăm.

- Chị à, vậy còn chị?

- Chị đạt đến Bậc 2 rồi, nên chị bắt buộc phải đi. Mỗi thiếu nữ phép thuật Bậc 2 đều có thể dùng ma lực để bảo vệ năm người khác đi theo, cho nên chị phải đi.

Hồng Liên cười, cười vô cùng xán lạn. Nhưng nhìn thấy nụ cười này của nàng, cả năm người chỉ cảm thấy có chút bi ai.


Bọn họ còn được lựa chọn, Hồng Liên căn bản không có cái quyền đó… Đây chính là “năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao” sao?

Nhìn thấy mấy người kia trầm mặc, Hồng Liên đương nhiên biết bọn họ nghĩ gì. Nàng chỉ là tính tình tương đối hào sảng, không phải ngốc. Nàng cười cười xoa đầu Lưu Hải Đường một chút, nói.

- Đừng có buồn. Thật ra có cho chị ở nhà thì chị cũng sẽ chọn đi theo bọn họ thôi. Từ khi ký kết khế ước với bảo thạch, chị đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này rồi.

Nàng quay sang những người khác, tiếp tục nói.

- Bất kể mấy đứa có đi hay không, chị đều sẽ cố gắng tăng thực lực của mấy đứa lên trong thời gian ngắn nhất có thể. Nếu chọn đi thì phải có thực lực mới đi được, còn ở lại thì có chút thực lực cũng dễ sống hơn nếu bọn chị thất bại.

Năm người không có trả lời, chỉ là gật đầu một cái. Nhìn thấy mấy người đồng ý, Hồng Liên liền cười lớn.

- Được! Vậy thì bắt đầu ngay luôn đi! Tất cả di chuyển ra sân sau!

Nói xong, thân ảnh của nàng liền biến mất. Hạ Liên trợn tròn mắt, há hốc mồm.

Tốc độ quỷ gì vậy!? Thực lực của Hồng Liên rốt cuộc mạnh cỡ nào chứ!?

Kỳ thực hắn còn có vài câu hỏi muốn hỏi Hồng Liên, nhưng xem ra phải đợi huấn luyện xong hắn mới hỏi được.

Ví dụ như… “Bậc 2” mà nàng nhắc tới là gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương