Thiếu Nữ Ngây Thơ
Chương 87: Không có khả năng

Edit: Thi Thi
Beta: girl_sms

Gió thổi lay động những ngọn cỏ xanh, thổi cả một loại hương thơm thuộc về thiên nhiên, cả hơi thở của bùn đất . Ngồi ở ghế trong hoa viên , Bạch Lâm nhìn cuốn sách cũ trong tay, chậm rãi hồi tưởng những chuyện phát sinh mấy ngày nay.

Sau khi giao thân xác hoàn toàn cho Trì Thanh , quan hệ giữa hai người tựa hồ gần hơn một chútso với trước kia. Bạch Lâm phát hiện, ánh mắt Trì Thanh nhìn mình khác hẳn. Nếu nói trước kia là lạnh lùng cùng khinh thường, sau khi thích mình thì biến thành ẩn nhẫn. Vậy hiện tại, có thể nói là ôn nhu. Buổi tối nàng sẽ ôm mình cùng nhau đi vào giấc ngủ, buổi sáng làm thức ăn cho mình, thậm chí có khi còn chủ động hôn trán mình, thậm chí là hôn môi.

Cuộc sống ấm áp , hạnh phúc như thế làm cho Bạch Lâm cảm thấy quá mức tốt đẹp, nhưng mà, cũng chính vì nó xảy ra quá bất ngờ ,lại làm cho nàng cảm thấy có chút không thực tế, thậm chí nhiều lần hoài nghi cuộc sống hiện tại kỳ thật cũng không phải chân chính phát sinh , mà là vì nàng quá mức khát vọng nên sinh ra ảo giác. Bạch Lâm không biết tại sao thái độ của Trì Thanh đối với mình lại chuyển biến lớn đến thế, hình như bắt đầu từ ngày giúp mình bôi thuốc, hoặc là đã biến chấtsớm hơn.

Bất quá, Bạch Lâm cũng không bị hạnh phúc đến quá mức đột ngột mà mất đi lí trí . Nàng phát hiện, sau khi thân thể mình tốt lên , mỗi ngày Bạch Lâm đều thấy Trì Thanh nói chuyện bằng tiếng Đức qua điện thoại . Bạch Lâm chỉ biết tiếng Anh nên việc này đối với nàng không thể nghi ngờ là một trở ngại, làm cho nàng căn bản không có biện pháp biết Trì Thanh đang nói cái gì.

Sáng hôm nay , lúc Bạch Lâm tỉnh dậy , Trì Thanh đã không còn ở bên người. Nàng nhìn tập lịch trên bàn, ở mặt trên ngày 15 có vẽ một vòng , chuyển ánh mắt xuống vòng trònmàu đỏ ở ô 27. Không lâu nữa là đến sinh nhật Trì Thanh, nàng nên chuẩn bị quà gì đây.

Kế tiếp, dựa theo thói quen, Bạch Lâm đơn giản rửa mặt rồi xuống lầu ăn bữa sáng, sau đó ra hoa viên đọc sách. Mắt thấy đã gần đến giữa trưa, Trì Thanh vẫn chưa trở về, Bạch Lâm có chút thất vọng thở dài, đem sách để trên bàn, rồi ấn ấn thái dương có chút đau của mình.

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, tưởng Trì Thanh trở về nên Bạch Lâm mừng rỡ như điên. Nhưng mà, nàng vừa mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tằng Khả Hận mặc váy ngắn bó sát người màu tím đậm, phối hợp thắt lưng tây trang nhỏ màu đen đứng ở nơi đó. Mặc dù thời tiết đã không còn ấm áp, nàng vẫn ăn mặc đơn bạc như trước, tất chân màu đen, chân đi giày cao gót cũng màu đen. Nàng giống như mọi khi , tùy ý đem giày cao gót đá qua một bên, trực tiếp đi đến sô pha nằm, không nhúc nhích.

Bạch Lâm nhớ rõ, tựa như bắt đầu từ lễ Giáng Sinh, nàng chưa gặp lại Tằng Khả Hận. Hai người không quen, quan hệ cũng không phải rất tốt, Bạch Lâm không thích một mình cùng Tằng Khả Hận ở chung, thấy đối phương đang dùng tay đỡ mặt nằm trên sô pha, nàng xoay người muốn trở về phòng, lúc này, Tằng Khả Hận bỗng nhiên mở miệng.

"Tiểu Lâm nhi..."

Thanh âm của nàng khàn khàn, thậm chí là lộ ra vài phần suy yếu. Nghe phảng phấtnhư đạo sĩ gọi hồn, Bạch Lâm cũng không so đo cách Tằng Khả Hận gọi tên mình càng ngày càng kỳ quái, mà là tiếp tục đi đến hoa viên. Ai ngờ, nàng vừa đi vài bước, Tằng Khả Hận từ sô pha đứng dậy, đến trước mặt nàng, đem nàng ôm chặt lấy.Bạch Lâm so với Tằng Khả Hận cao hơn gần 2cm, nhưng bởi vì nàng rất gầy, nên ngược lại có vẻ không có bao nhiêu lực công kích. Bỗng nhiên bị Tằng Khả Hận ôm lấy, nghe nồng nặc mùi rượu còn có lẫn mùi máu tươi, Bạch Lâm cau mày, phản xạ có điều kiện muốn đẩy ra.

"Nè nè... để ta ôm một chút sẽ chết sao? Trì Thanh bình thường đối với ngươi như vậy, cũng không thấy ngươi làm gì nàng. Ta thật đói, nấu cơm cho ta ăn đi."

Tằng Khả Hận chôn đầu vào lòng Bạch Lâm, thanh âm có vẻ nặng nề hơn vừa rồi vài phần. Nghe yêu cầu đơn giản như vậy, Bạch Lâm cũng không cự tuyệt. Nàng biết, nếu mình từ chối, sẽ bị Tằng Khả Hận tiếp tục ôm như vậy . So với việc bị nữ nhân này ôm, nàng không hề nghi ngờ sẽ lựa chọn đi làm cơm.

"Được rồi, buông.".

"Ha ha, ta chỉ biết Tiểu Lâm nhi là tốt nhất , ngươi đi làm đi, ta lên lầu thay quần áo, ngươi làm xong thì đưa lên tận nơi. Nhớ rõ phải làm ngon chút nha, ta vừa lòng sẽ thưởng cho ngươi.".

Tằng Khả Hận nói xong, hơi hơi gợi lên khóe môi, lại nhân cơ hội dùng sức nhéo má Bạch Lâm, thế rồi mới lắc lắc vòng eo mảnh khảnh đi lên lầu. Xem bộ dáng của nàng rõ ràng là có chút lảo đảo lại cứng rắn cậy mạnh, Bạch Lâm đứng tại chỗ xoa xoa mặt bị nhéo đau, cau mày vào phòng bếp, trong lòng lại suy nghĩ...

Sau này, nàng sẽ không tiếp tục để Tằng Khả Hận làm gì thì làm.

Tốc độ nấu ăn của Bạch Lâm không chậm, sở dĩ lần trước làm lâu như vậy, bởi vì đó là bữa cơm đầu tiên nàng nấu cho Trì Thanh. Nàng biết Tằng Khả Hậnlà cũng không thích ăn thịt , căn bản không ưa nguyên liệu nấu ăn phức tạp của cơm Tây. Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Lâm chỉ làm bát cơm chiên đơn giản, thêm một chén canh tảo tía hoa bưng lên lầu. Nhưng nàng mới đi đến lầu hai, liền nghe được trong phòng của Tằng Khả Hận truyền một ít tiếng vang của đồ vật bị rơi xuống đất .

Nhìn cửa phòng mở toang kia , Bạch Lâm do dự một lát, rồi chậm rãi đi qua. Ai ngờ, nàng mới đứng ở cửa, liền thấy Tằng Khả Hận toàn thân nằm ở trên giường, trong tay cầm một lọ rượu thuốc màu trắng, bôi ở vị trí đùi gốc của nàng. Cùng Tằng Khả Hận thường ngày không giống nhau, quần áo của nàng được cởi ra , lộ ra những vết sẹo che kín thân thể.

Trừ bỏ những vết đã sớm khép lại , còn có vết vừa mới kết vảy , chưa kết vảy . Có vết do roi, do đao, cùng với những vết thương không biết do vũ khí gì tạo thành, rắc rối phức tạp khắc ở trên người nàng, giống như có ý thức vậy, làm cho người ta liên tưởng đến hình xăm không rõ ngụ ý, quỷ mị dị thường, lại mang theo một mỹ cảm khác. Nhưng vết thương dữ tợn nhất, là vết thương ở gốc chân trái của nàng.

Vết thương ở nơi đó cơ hồ toàn là vết thương mới, có vết bầm tím dài, còn có vết cào thô to. Những vết thương này không được xử lý kịp thời nên chung quanh miệng vết thương ẩn ẩn phiếm một ít màu vôi, ngay cả da thịt đều trở nên tím đen. Thấy nàng dùng rượu thuốc để tiêu độc miệng vết thương, nghe tiếng vang của rượu khi tiếp xúc với miệng vết thương, cũng có thể đoán được đau đớn đến cỡ nào . Nhưng mà, trên mặt Tằng Khả Hận vẫn mang theo nụ cười sáng lạn như trước, căn bản như không đau vậy.Nàng hoàn toàn không thèm để ý thân thể mình lộ trước mặt người khác , ngay cả nội y cùng quần lót cũng chưa mặc, cũng không có chút kinh hoảng hay bất mãn.Mái tóc quăn màu tím bị nàng vén ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt tinh xảo. Làn da che kín một lớp mồ hôi do đau, nhưng ánh mắt câu người không có chút tiêu giảm.

Thấy mình đứng ở cửa, Tằng Khả Hận cười càng thêm sáng lạn. Hé mở hai phiến môi bạc, không biết cố ý hay vô tình, lại nhẹ nhàng ừm một tiếng. Trong thanh âm lộ ra dày đặc mị hoặc , lại phảng phất như mềm mại đến mức có thể nặn ra nước, ngân nga vô cùng. Nghe thanh âm mơ màng vô cùng câu dẫn này , Bạch Lâm nhíu mày, tự hỏi có nên đi vào không.

Nhìn ra sự do dự của nàng, Tằng Khả Hận bỗng nhiên nâng cánh tay bên cạnh người , hướng Bạch Lâm ngoắc ngón tay, còn cố ý ưỡn ngực, đem hai khỏa no đủ nữ tính đưa ra ở trước mắt đối phương. Cánh tay gầy,da thịt trắng nõn,giống như chỉ cần dùng một bàn tay là có thể cầm. Vẻ mặt cùng bộ dáng mê người như vậy, phối hợp với vòng ngọc cổ màu xanh trên cổ tay chưa bao giờ lấy xuống kia của nàng, lại toát ra một vẻ mỹ cảm không nói lên lời.

Lúc nhấc tay, Bạch Lâm có thể rõ ràng nhìn thấy , một giọt nước trong suốt từ đầu ngón tay Tằng Khả Hận chậm rãi rơi ra, cuối cùng rơi xuống sàn nhà trước mình, phát ra một tiếng vang. Nàng không biết giọt nước này là rượu tiêu độc hay là mồ hôi trên người Tằng Khả Hận, chỉ là, nhìn đến bộ dáng đối phương giờ phút này, Bạch Lâm có thể nghĩ đến cũng chỉ có yêu tinh mê hoặc lòng người trên TV thường phát mà thôi, hấp dẫn câu hồn đoạt phách.

Nếu là người bình thường nhìn thấy Tằng Khả Hận như vậy, chỉ sợ bất luận là nam hay nữ đều không cầm giữ được. Nhưng mà, Bạch Lâm lại vẫn bất động như cũ. Mặt không chút thay đổi đem đồ ăn để trên bàn, xoay người rời đi, lúc gần đi còn không quên thay Tằng Khả Hận đóng cửa phòng.

Cho nên, vào thời khắc Bạch Lâm xoay người đóng cửa, xuyên qua khe hở , nàng rõ ràng nhìn thấy , nụ cười trên mặt Tằng Khả Hận sau khi mình rời khỏi liền rất nhanh sụp đổ. Giống hoa tươi trong nháy mắt héo rũ vậy , nhanh chóng trở thành một bộ dáng khác. Bạch Lâm còn phát hiện, ở phần eo của Tằng Khả Hận tựa hồ có cặp nẹp,nàng cũng từng gãy xương nên quárõ ràng đó là cái gì. Chính là, Bạch Lâm không rõ, Tằng Khả Hận vì cái gì lại để vật này ở trên lưng.

Không muốn lo chuyện dư thừa, Bạch Lâm trở lại hoa viên tiếp tục đọc sách. Nửa giờ sau liền thấy Tằng Khả Hận đã thay đổi một váy dài màu lửa đỏ, đi giày cao gót gần 12cm đi xuống. Trên mặt trang điểm tinh xảo, trên người nước hoa mang theo mùi hương thản nhiên. Giống như vừa rồi người có sắc mặt tái nhợt kia, người bị thương kia căn bản là không phải nàng.

Nhìn Tằng Khả Hận đứng ở cửa phất phất tay với mình rồi xoay người rời đi, toàn bộ phòng sau khi nàng rời đi trở nên an tĩnh lại, thậm chí làm cho Bạch Lâm sinh ra cảm giác Tằng Khả Hận chưa bao giờ tới . Qua hồi lâu, nàng nghĩ đến chén bát trong phòng đối phương còn chưa được dọn dẹp, Bạch Lâm đứng dậy, trở lại phòng Tằng Khả Hận. Nhìn căn phòng không được đóng cửa như trước , còn có cơm chiên cùng canh một chút cũng không nhúc nhích trên bàn kia. Bạch Lâm ngắm căn phòng tràn ngập mùi thuốc sát trùng kia rồi đóng cửa lại.Có một số người , sẽ vội vàng đến bên cạnh ngươi, ngưng lại một lát liền ẩn nấp không thấy. Nhìn qua thực sáng lạn, rất khoái hoạt. Nhưng đằng sau sự tốt đẹp đó, có lẽ chỉ có chính nàng mới hiểu được.

***

"Bác sĩ Lục, bác sĩ Đông, tan tầm ?"

Trên hành lang bệnh viện, y tá nhìn thấy Đông Dụ Phi cùng Lục Úy Lai tay nắm tay đi ra ngoài , cười hướng hai người chào hỏi.

"À, công việc đều xử lý xong rồi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.".

Gặp nữ y tá nhiệt tình như thế, Lục Úy Lai nhìn nàng cười, nhẹ giọng nói. Ai ngờ, sau khi nhìn thấy nụ cười của nàng xong , y tá kia lại mạc danh kỳ diệu đỏ mặt, thuận miệng nói hẹn gặp lại, rồi lấy tay che hai má, bước nhanh đến phòng trực ban.

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của y tá này, Đông Dụ Phi bất đắc dĩ cười cười, có chút ăn giấm chua sờ sờ trán Lục Úy Lai, lại nhéo nhéo cái mũi của nàng. Vài ngày trước, Lục Úy Lai tâm huyết dâng trào, bỗng nhiên đem mái tóc dài 28 năm không đổi kia đem cắt , lại làm xoăn một chút.

Thay đổi tạo hình làm Lục Úy Lai so với trước kia sáng sủa hơn nhiều, tóc được xoã tung thả ngang vai, phối hợp tà tà gợn sóng, làm cho người ta cảm giác con người từng ôn nhu như nước trở nêngợi cảm cùng mị hoặc hơn trước nhiều. Mắt thấy sau khi Lục Úy Lai thay đổi tạo hình càng được nhiều người chú ý, thậm chí ngay cả số người theo đuổi nàng cũng tăng gấp đôi. Đông Dụ Phi nghĩ, xem ra, nàng phải coi chừng Lục Úy Lai thật kĩ, để tránh bị người khác giật chạy mất.

"Ngươi a, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, về sau không được nở nụ cười như vậy với người khác, biết chưa?"

Đông Dụ Phi dừng lại, lấy tay nhéo má Lục Úy Lai, ra vẻ tức giận nói. Ngữ khí của nàng tuy rằng bất mãn , nhưng sủng nịch trong mắt lại không có mảy may giảm bớt.

"Được được, ta đây về sau chỉ cười với ngươi như vậy , được chưa?"

Nhìn ra Đông Dụ Phi ăn giấm, Lục Úy Lai lấy lòng nói, còn cố ý thè lưỡi. Xem bộ dáng tiểu nữ nhân khó gặp của đối phương, Đông Dụ Phi cố nén xúc động muốn hôn môi Lục Úy Lai, chỉ dùng tay sờ mặt của nàng, hai người cùng tới chỗ đậu xe.

"Đêm nay muốn ăn gì?"

Ngồi trên xe, Lục Úy Lai cười hỏi Đông Dụ Phi. Lúc này, đối phương lại bỗng nhiên dừng động tác lên xe, mà đứng ở bên cạnh xe nhìn nàng mà nói:

"Úy Lai, ta bỏ quên đồ trong bệnh viện, ngươi lái xe ra trước chờ ta , ta đi vào một lát rồi ra".

"Rất quan trọng sao?"

Thấy bộ dáng gấp gáp của Đông Dụ Phi, Lục Úy Lai hỏi. Nàng cảm thấy, Đông Dụ Phi gần đây làm việc có chút là lạ .

"Là văn kiện giải phẫu ngày mai, ngươi đi ra trước đi, rất nhanh ta sẽ về".

"Được rồi, ngươi cẩn thận một chút.".

Nhìn bộ dáng sốt ruột kia của Đông Dụ Phi, Lục Úy Lai cũng không cản nàng, liền lái xe ra cửa bệnh viện , mà Đông Dụ Phi lại đứng tại chỗ, thẳng đến khi xe của nàng hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, mới hướng tới góc khuất ở cửa bệnh viện đi đến. Mà giờ này, một nữ nhân quần áo mỹ lệ, mang theo kính râm màu đen, dựa vào xe thể thao màu đỏ đứng ở nơi đó. Không phải Tằng Khả Hận, thì là ai?"Đông bác sĩ, đã lâu không gặp, nhìn sắc mặt ngươi, hẳn là không tệ lắm nhỉ."

Thấy Đông Dụ Phi đứng ở nơi đó nhìn mình, cũng không mở miệng nói chuyện, Tằng Khả Hận cười chào hỏi, đồng thời tháo mắt kínhxuống, móc ở trước ngực. Nghe nàng nói, biểu tình trên mặt Đông Dụ Phi rốt cục cũng phá băng, biến thành bộ dáng ôn hòa tươi cười ngày thường.

"Ta cùng Úy Lai như thế nào, Tằng tiểu thư hẳn là so với chúng ta rõ ràng hơn đi. Bất quá, ta không biết, Tằng tiểu thư khi nào thì biến thành kẻ theo đuôi.".

"Bác sĩ Đông nói quá lời, ta chỉ là bị lòng hiếu kỳ quấy phá, muốn biết cuộc sống của bạn giường trước kia như thế nào mà thôi, đây cũng không tính là quá phận chứ? Nhưng thật ra bác sĩ Đông đối với sự xuất hiện của ta tựa hồ thực để ý , ngươi không muốn cho Úy Lai thấy ta ?Không phải ngươi sợ nàng gặp ta sẽ chạy theo ta đấy chứ ?".

"Tằng Khả Hận! Ngươi không cần tự cho là đúng!"

Bị chạm đến chỗ đau, tươi cười trên mặt Đông Dụ Phi nháy mắt biến mất không còn . Nàng đi vài bước tới gần Tằng Khả Hận, thấp giọng quát.

"Bác sĩ Đông đừng kích động như vậy, đối với thân thể không tốt. Ta nghĩ, loại đạo lý này rất dễ hiểu, tài năng như bác sĩ Đông hẳn là thực hiểu mới phải. Chẳng qua, nếu ngươi không phải bác học như người ta đồn đãi, cũng đừng để ý.".

Tằng Khả Hận nói xong, ánh mắt nhìn Đông Dụ Phi trở nên nghiền ngẫm. Thấy nàng dùng đôi mắt nâu kia đánh giá mình, trong mắt Đông Dụ Phi hiện lên một tia kinh hoảng, lại bị nàngngay lập tức dùng động tác đẩy gọng kính che giấu.

"Tằng Khả Hận, ta là thiên tài , hay không phải thiên tài gì gì đó, cái này cũng không liên quan gì đến ngươi. Quan trọng là, ta có thể cho Úy Lai hạnh phúc, làm cho nàng vui vẻ.Ngược lại với ngươi ,sự tồn tại của ngươi chỉ tạo cho nàng thêm thương tổn, cũng là trở ngại của ta . Ta không hy vọng nhìn thấy ngươi xuất hiện ở dưới lầu nhà Úy Lai, càng không hi vọng ngươi tới quấy rầy cuộc sống của chúng ta.".

"Cuối cùng, mong ngươi nhớ kỹ những tổn thương do ngươi tạo ra đối với Úy Lai , ngươi cùng nàng không có khả năng ở cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không có khả năng."

Đông Dụ Phi nói xong, không đợi Tằng Khả Hận trả lời liền xoay người rời đi.

Chăm chú nhìn bóng dáng của nàng, Tằng Khả Hận bất đắc dĩ cười, lấy tay đỡ lấy thắt lưng.

"Ta chính vì biết không có khả năng, cho nên mới muốn đến xem. Chỉ cần có thể thấy nàng vui vẻ, thì tốt rồi. Ngươi cho là, ngươi có thể cướp đoạt quyền lợi đến nhìn nàng của ta sao?"

Tằng Khả Hận thì thào tự nói , xoay người muốn lên xe. Thì có một người nam nhân đi tới trước mặt nàng, lấy khủy tay trực tiếp đánh vào thắt lưng của nàng.

Một kích này lực đạo rất mạnh, rõ ràng là cố ý làm. Chỉ trong nháy mắt, huyết sắc trên mặt Tằng Khả Hận liền biến mất không còn một mảnh. Nàng dùng một tay đỡ lấy lưng tựa vào xe, cố sức thở hổn hển, đồng thời ngẩng đầu nhìn nam nhân vừa đụng nàng. Nhưng mà, người nọ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu , chỉ có tờ giấy màu trắng bị ném dưới đất. Tằng Khả Hận chống đỡ thắt lưng cơ hồ không còn tri giác, nhặt tờ giấy lên rồi mở ra. Nhìn địa chỉ xuất hiện trên giấy kia, nàng hít sâu một hơi, lấy tay sờ sờ vết thương, leo lên xe, đạp chân ga, chạy tới chỗ cần đến .

Úy Lai, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu. Thật hy vọng sau khi mọi chuyện chấm dứt, ta còn có cơ hội được nhìn ngươi một lần nữa....

PS: Hận đã trở lại và quằn quại như xưa =)))))))) Ta nói cái tên bả đã ko đẹp ròi mà cục đời đời bả còn ko đẹp hơn nhìu lần, thấy trong truyện bả chịu ngược thân, ngược tâm nhìu ko kém gì Bạch Lâm =)))))) Vậy mà tại sao chúng ta chỉ thấy tọi Bạch Lâm thoi còn bả thì gắn liền với mấy từ kỉu khiêu gợi quá, mất nết quá, lăng ngăng quá =)))))))))) Thấy cũng tọi mà thoi cũng kệ :))) Khổ nhất là cuối chương còn bị ăn 1 cú oan uổng, nhọ ơi là Hận :)))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương