Điều duy nhất Giang Ly xác định được là: Sự thèm ăn của Phương Đồng Thi Tuệ không phải là ác niệm. Vì vậy, mọi câu chú trừ ác niệm đều vô hiệu với cô bé.

Thực tế, các pháp sư huyền học thường không can thiệp nếu chấp niệm của ma quỷ không phải là ác niệm. Ví dụ, một hồn ma có chấp niệm ở lại bên người mình yêu thương, không làm điều ác thì sẽ không bị cưỡng chế siêu độ. Đợi đến khi chấp niệm tự tan biến, hồn ma sẽ tự rời đi, hoặc ở bên người mình yêu thương đến hết đời. Sau đó, họ cùng người đó đi đầu thai cũng không muộn.

Nhưng tình huống của Phương Đồng Thi Tuệ lại đặc biệt hơn. Ở bên cạnh người mình yêu thương, điều này ma quỷ có thể tự làm được. Nhưng để được thưởng thức hết những món ngon ở nhân gian… thì hiện tại, cô bé hoàn toàn không thể.

Trừ khi Giang Ly cúng đồ ăn cho cô, nhưng đó là điều không thể. Giang Ly rất nghèo, tiền ăn uống của cô cũng phải tính toán từng đồng, lấy đâu ra tiền để ngày ngày cúng cho Phương Đồng Thi Tuệ ăn uống?

Giang Ly chỉ có thể khuyên nhủ:

“Em đi đầu thai đi. Sau này tái sinh làm người, em lại có thể thưởng thức những món ngon ở nhân gian.”

Nhưng Phương Đồng Thi Tuệ lại không đồng ý:

“Tái sinh làm người, dù có thể ăn những món ngon, nhưng người đó liệu còn là ‘em’ không?”

Giang Ly: …

Sao mấy con ma nhỏ bây giờ lại đi suy nghĩ mấy vấn đề triết học thế này?

Phương Đồng Thi Tuệ tội nghiệp nhìn Giang Ly, van nài:

“Chị ơi, nếu chị không chịu cúng đồ ăn cho em, thì có thể giúp em nhắn với ba mẹ em được không? Như vậy chị không phải tốn tiền, cũng không phải tốn sức. Ba mẹ em chắc chắn sẽ đồng ý cắm ba cây hương lên đồ ăn ngon để mời em ăn mỗi ngày. Ba mẹ em tên là…”

“Ba mẹ em tên là… tên là…”

Đột nhiên, gương mặt Phương Đồng Thi Tuệ đầy vẻ hoảng sợ:

“Ba mẹ em tên gì? Sao em lại không nhớ nổi ba mẹ em tên gì?”



Đó là những người thân đã bên cô hơn mười năm, là người cô yêu thương nhất và cũng yêu thương cô nhất. Thế nhưng giờ đây, cô không chỉ quên tên ba mẹ, mà cũng không nhớ nhà mình ở đâu, ba mẹ làm việc gì, thậm chí hình dáng của họ cũng đang dần mờ nhạt trong trí nhớ của cô…

Nhìn thấy Phương Đồng Thi Tuệ hoảng loạn đến mức gần như sụp đổ, Giang Ly lên tiếng an ủi:

“Đây là điều bình thường. Luồng sáng rực rỡ trước đây chính là ánh sáng dẫn đường trên Hoàng Tuyền lộ. Em đã đi được nửa đường, nên ký ức về kiếp trước tự nhiên sẽ dần phai nhạt.”


“Cuộc đời của em đã kết thúc, bây giờ em không còn thuộc về nhân gian nữa. Hãy đi đầu thai càng sớm càng tốt.”

Phương Đồng Thi Tuệ lặng lẽ đứng sang một bên, không phản ứng gì. Giang Ly cũng không thúc giục. Cô nghĩ rằng hồn ma nhỏ này cần một chút thời gian để suy nghĩ thông suốt.

Không ngờ, thời gian suy nghĩ của Phương Đồng Thi Tuệ lại ngắn hơn Giang Ly dự đoán. Chưa bao lâu sau, cô bé đã nói:

“Vậy chị tiễn em đi đầu thai đi.”

Giang Ly lắc đầu:

“Chuyện này chị không giúp được em, em chỉ có thể tự làm thôi.”

“Nhưng thực ra, muốn đi đầu thai rất đơn giản. Em không có tội lỗi gì, chỉ cần em thật lòng muốn đầu thai, luồng sáng rực rỡ trước đây sẽ xuất hiện lại. Em đi theo luồng sáng đó, là có thể đến kiếp sau.”

Giang Ly hướng dẫn Phương Đồng Thi Tuệ:

“Nhắm mắt lại, trong lòng thành tâm nghĩ đến việc đầu thai… em thấy luồng sáng đó chưa?”

Phương Đồng Thi Tuệ nhắm mắt, lắc đầu:

“Không thấy.”

Giang Ly nhíu mày:



“Không thấy gì cả? Vậy em thấy gì? Một màn đen tối sao?”

Phương Đồng Thi Tuệ tiếp tục lắc đầu:

“Cũng không phải… Em thấy trà sữa trân châu, sashimi cá hồi… và cả một con vịt quay.”

Giang Ly: …

“Muốn đầu thai thành công, em phải thành tâm! Thành tâm giống như khi em nghĩ ‘Tôi muốn ăn một miếng quá! Làm ơn cho tôi ăn một miếng đi!’ vậy!”

Phương Đồng Thi Tuệ bật khóc:

“Chị ơi, vậy thì em nghĩ mình không thể đi đầu thai được rồi!”

Giang Ly thử hướng dẫn Phương Đồng Thi Tuệ thêm vài lần, nhưng không lần nào thành công.

Nhìn đồng hồ thấy gần đến giờ tắt đèn ở ký túc xá, Giang Ly phải quay về, nếu không sẽ không kịp tắm rửa. Cô tháo chiếc vòng tay gỗ hoè con khỏi cổ tay Phương Đồng Thi Tuệ và nói:

“Chị phải về ký túc rồi. Em thử lại một mình đi, nhớ là phải thành tâm đấy.”

Giang Ly đã nhìn thấu Phương Đồng Thi Tuệ. Hồn ma nhỏ này, chuyện xấu xa nhất mà cô có thể nghĩ đến chỉ là “nhìn trộm đề thi.” Hoàn toàn không cần lo lắng cô sẽ làm điều gì ác.

Ngay cả nếu đây chỉ là vỏ bọc trước mặt cô, thì ma khí không thể giả mạo. Trên người Phương Đồng Thi Tuệ không hề có sát khí, oán khí hay mùi m.á.u tanh. Điều này chứng minh cô bé có nội tâm thuần khiết, không mang ác niệm.

Vì vậy, Giang Ly không cần dùng chiếc vòng tay gỗ hoè để giam cầm cô. Hồn ma muốn đi đâu thì cứ đi đó.

Khi Giang Ly bước về phía ký túc xá, Phương Đồng Thi Tuệ vẫn lẽo đẽo theo sau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương