Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 12: Cơ giáp kỳ lạ

Mập mạp sửng sốt.

Chờ đến khi hắn phản ứng lại thanh niên trước mắt này thật sự không biết như thế nào lại tiến vào mạng giả lập xong, khóe miệng đều nhịn không được mà co rút.

Nguyên lai là một tên so với mình còn tay mới hơn.

Mập mạp phẫn nộ mà lại hậm hực.

Vốn là cho rằng mình sắp chiếm tiện nghi, ai biết thế nhưng lại gặp phải là một tên newbie ở trên mạng giả lập đến cơ giáp cũng chưa chạm qua.

Mập mạp hít sâu mấy hơi, lúc này mới đem cảm xúc quá mức bi phẫn của mình áp chế đi. Cùng lắm thì coi như mình đánh miễn phí người khác!

Mập mạp tuy rằng không có bộc phát, nhưng là ngữ khí của hắn cũng lạnh xuống.

"Cậu trực tiếp đi đến trước mặt nó, đè cái nút trên tay cậu là được."

Ninh Hữu gật gật đầu, cũng không chú ý tới vẻ lãnh đạm trong giọng nói của người này.

Cậu ở trước mặt cơ giáp, lấy ra đồ vật nhỏ như cúc áo lúc vào phòng mập mạp từ sườn cửa lấy ra cho cậu, nhẹ nhàng ấn xuống.

Cơ giáp thật lớn lập tức cử động, trịnh trọng nửa ngồi xổm xuống trước thân mình, đem bàn tay đặt ở trước mặt Ninh Hữu.

Ninh Hữu kinh ngạc mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

Mập mạp dựa vào đài cơ giáp bên cạnh kia của hắn, nhìn chằm chằm Ninh Hữu, lúc này nhìn thấy biểu tình hưng phấn không thôi của cậu, tức khắc bĩu môi, hừ ra tiếng, "Thật đúng là đồ nhà quê."

Ninh Hữu tuy rằng nghe được, nhưng là cũng không để trong lòng, tiếp đó căn bản không rảnh phản ứng lại hắn. Ninh Hữu thật cẩn thận chạm vào bàn tay cơ giáp đang đặt trên mặt đất một chút, xúc cảm cực kỳ chân thật, cậu cảm thán một chút, liền đi lên bàn tay lớn chừng một mét vuông của nó.

Cơ giáp phát ra âm thanh điện tử đông cứng, "Ngài đã chuẩn bị tốt chưa?"

Ninh Hữu mở to hai mắt, hưng phấn gật đầu, "Chuẩn bị tốt rồi!"

Sau khi Ninh Hữu trả lời, bàn tay nâng Ninh Hữu liền cử động, chậm rãi chuyển qua trước ngực cơ giáp.

Cửa khoang trước ngực chậm rãi mở ra, một phòng điều khiển phức tạp mà tinh xảo liền xuất hiện trước mặt Ninh Hữu.

"Oa nga --", Ninh Hữu nhịn không được kinh ngạc cảm thán ra tiếng, trong ánh mắt lóe sáng.

Ba bước chạy vào bên trong cabin, Ninh Hữu liền bắt đầu trái sờ sờ phải chọc chọc.

Một bên vuốt, Ninh Hữu còn một bên kinh ngạc cảm thán.

Ở địa phương Ninh Hữu không có phát hiện, đỉnh chóp khống chế khí của cabin theo động tác vuốt ve của Ninh Hữu nhẹ nhàng run rẩy.

...... Thoạt nhìn giống như bộ dạng bị người cào ngứa vậy.

Trên màn hình Cabin nhanh chóng hiện lên một hàng chữ, 【 ngọa tào, đừng, đừng có sờ, phốc, phốc ha ha ha 】

【 ngứa, ngứa chết mất a, a ha ha ha! 】

Hai hàng chữ vẫn là xẹt qua theo quỹ đạo cuộn sóng.

Nhảy lên nhảy xuống.

Ninh Hữu quay đầu, nhìn qua cái màn hình kia.

Một mảnh đen nhánh.

Cậu nghi hoặc nhấp nhấp miệng, vừa rồi cậu rõ ràng cảm nhận được ở nơi này có một tia dao động, chẳng lẽ là cậu bị ảo giác?

Chỉ là một lát, Ninh Hữu liền quay đầu, tiếp tục tràn đầy hưng phấn chạm khắp nơi trong cabin.

Trên màn hình tức khắc xẹt qua một hàng chữ.

【 hô --(mặt hoảng sợ), thật là hù chết tiểu gia! ╭(°a°")╮】

Động tác của Ninh Hữu dừng lại.

Văn tự nhảy lên trên màn hình tức khắc biến mất không còn một mảnh.

Ninh Hữu nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu.

Vừa rồi như thế nào giống như lại xuất hiện cái loại dao động kia nữa?

Liền đúng lúc Ninh Hữu chuẩn bị tìm tòi đến tột cùng là cái gì, trong cabin truyền ra một trận âm thanh nhắc nhở.

"Mời ngài mau chóng ngồi vào ghế ngồi."

Ninh Hữu chớp chớp mắt, "Nga" một tiếng, ba bước chạy tới ngồi trên cái ghế dựa thoạt nhìn rất thoải mái ở trung ương kia.

Vừa mới ngồi xuống, đai an toàn ở phía sau ghế dựa liền tự động buộc trên eo cậu, trên đỉnh đầu cũng rơi xuống một cái mũ giáp, bao lấy chung quanh não bộ của Ninh Hữu.

Ninh Hữu cảm thấy vô luận là thính giác hay là thị giác đều đã xảy ra thay đổi cực lớn, tầm nhìn trong nháy mắt được nâng lên rất nhiều, hiện tại mình phảng phất như đã biến thành cơ giáp khổng lồ này vậy.

Thẳng đến khi tầm mắt Ninh Hữu hoàn toàn phóng ra, nhìn không tới bên trong cabin, màn hình vừa rồi một mảnh yên tĩnh mới lại bắt đầu cuồng oanh loạn tạc một bên xoát tồn tại.

【 ngọa tào, thiếu chút nữa bị lòi a (°ー°〃)】

【 quả thực hù chết bảo bối ╭(°a°")╮】

【 nếu như bị người phát hiện, tiểu gia nhất định sẽ bị hoàng thế nhân* kia mắng chết a T^T tiểu gia quả nhiên là một cây cải thìa đáng thương QAQ 】

*Hoàng thế nhân: ý chỉ người hay chèn ép người khá.

Xuất phát từ vở ca kịch "Bạch Mao Nữ" kể về tá điền Dương Bạch Lao bởi không hoàn trả nổi món nợ cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà bị bức ép đến chết, con gái Hỷ Nhi của ông bị dùng để trừ nợ, bị ép đến nhà Hoàng Thế Nhân làm công, rồi bị Hoàng làm nhục. Về sau cô chạy trốn vào rừng sâu, lót dạ bằng trái cây cúng trong miếu để sống qua ngày, đầu tóc vì vậy trở nên bạc trắng, bị người dân mê tín trong làng tôn xưng là "Bạch Mao tiên cô" (nàng tiên tóc trắng). Về sau, cô đã được Đại Xuân vốn là người yêu ngày trước của mình, giờ đây đã tham gia bát lộ quân cứu thoát, hai người cùng đi xuống núi, triệu khai đại hội đấu tranh, phân chia đất đai, đánh đổ địa chủ.

【 cũng không dám tới nữa thì làm xao đây!!! ( quả thực muốn khóc )】

............

Tới tới lui lui xoát tồn tại ước chừng năm phút đồng hồ, màu đỏ, màu lam, màu xanh biếc, mỗi loại màu sắc đều loang loáng từ từ bị dùng một lần, trong đó chữ của câu thứ nhất là một kiểu chữ hào, tiếp theo chính là Tiểu ngũ, chữ Khải chữ Tống thể to lại thêm thô nghiêng, đến cuối cùng là chữ bút lông, mạng lưới lực hành kí hiệu cũng đều xuất ra.

Hình thức phi ngựa đăng, nhảy lên trượt xuống, cửa sổ chớp cắt, chuyển đổi bàn cờ.

Thay đổi đủ các loại phương thức giao diện.

Huyễn màu bảo đảm có thể làm cho người khác nhìn vào liền trợn mắt há hốc mồm.

Ninh Hữu bị mũ giáp khống chế khiến tầm mắt ngoại phóng có chút mờ mịt.

Như thế nào đã nửa ngày, lại không có một tia động tĩnh gì?

Liền tại lúc Ninh Hữu đang muốn đem mũ giáp tháo xuống, nhìn xem tình huống như thế nào, màn hình cực kỳ náo nhiệt nháy mắt một cái liền trở lại một mảnh an tĩnh.

"Có mở ra chỉ dẫn người mới không?"

Ninh Hữu buông cái tay đang định cởi mũ giáp xuống, "Mở ra"

......

Mập mạp vốn dĩ nhìn thanh niên trước mắt tiến vào khoang cơ giáp xong, mình cũng liền bò vào, chuẩn bị sẵn sàng để nhanh kết thúc trận chiến đấu này.

Nhưng là, hắn thế nhưng nhìn thấy, cơ giáp trước mắt này thế nhưng bắt đầu làm các động tác trong hệ liệt dẫn đường dành cho người mới.

Mặt mập mạp tức khắc đen sì.

Nghĩ đến mình đã làm cho một người mới được hưởng các loại đãi ngộ này, mập mạp cố nén xúc động dùng một cái pháo laser trực tiếp oanh rớt nó, cắn răng thầm niệm, "Mẹ nó, coi như lão tử xui xẻo! Như thế nào liền đụng phải một tên tay mơ như vậy!"

Ninh Hữu lúc này đã là tiến vào quá trình hướng dẫn dành cho tân thủ.

Nhìn người xuất hiện ở trong tầm nhìn, Ninh Hữu nhịn không được mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cảm thán.

Khí thế thật mạnh.

Người nọ đại khái cao khoảng một mét chín, vóc người cao lớn rắn rỏi nơi nơi đều biểu lộ ra khí thế tràn ngập xâm lược, quân trang chính quy không che dấu được cơ bắp tràn ngập sức bật kia của hắn, đường cong cơ bắp hoàn mỹ làm cả người hắn đều tràn ngập mị lực khiến người hít thở không thông.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng làm chấn động nhân tâm.

Lúc này hắn đang biểu tình lạnh lùng chỉ vào các nút trên bàn điều khiển bắt đầu giảng giải, Ninh Hữu bị chấn động một chút sau đó lập tức phục hồi tinh thần lại, nghiêm túc nghe kỹ mỗi một chữ người này nói.

Thẳng đến khi người nọ nói xong, Ninh Hữu mới từ trong bầu không khí nghiêm túc này thoát ra, gắt gao nhìn chằm chằm tầm nhìn của người kia.

Trong hai mắt đen bóng thấu triệt tràn đầy hâm mộ.

Nếu là mình cũng có thể trưởng thành thành như vậy thì tốt quá!

Mà lúc này, màn hình bên ngoài lại một lần nữa nhảy lên.

Đủ mọi màu sắc, văn tự nhảy lên nhảy xuống biểu hiện...... người / máy móc / cơ giáp viết văn tự...... Tâm tình cực kỳ kích động.

【 tui liền biết tui liền biết! ヽ(゜▽゜)-c

【 cái tên hoàng thế nhân kia quả nhiên có tư chất là một tên họa thủy! ╭(°a°")╮】

【tiểu biến thái có thể phát hiện ra tui này thấy hắn cũng bị mê hoặc! Bị! Mê! Hoặc!! w(゚Д゚)w】

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương