Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ
-
Chương 52: Về nhà mẹ đẻ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ sau khi Mộc biết được đại ca Lạc bình an, liền mỗi ngày cầu xin An Sắt cho quay về xem.
An Sắt vẫn đang đau đầu với một đống chuyện hỗn loạn do nữ vương lưu lại, bận tối mày tối mặt, thật vất vả mới có thời gian để thở. Đang muốn nghỉ ngơi, cửa “chi” một tiếng mở ra, một cái đầu ngân bạch nho nhỏ cẩn thận tiến vào. An Sắt vừa thấy, mềm lòng hơn phân nửa:
“Không phải nói ngươi đi ngủ trước sao? Như thế nào còn chạy tới nơi này?”
Mộc bướng bỉnh thè lưỡi, “Ngủ không được. . .”
An Sắt đưa tay. Mộc ngoan ngoãn chạy qua cho An Sắt ôm.
“An Sắt, ta có chuyện muốn cùng ngươi nói.” Mộc bỉu môi, đáng thương hề hề nói.
Lần này nhất định phải thành công! Mộc âm thầm nắm tay.
An Sắt nhìn biểu tình của Mộc liền biết hắn muốn nói gì.
Muốn về nhà.
Có thể sao? Không có khả năng!
An Sắt thừa dịp lúc Mộc uống rượu (tác giả: cụ thể là khi nào thì là chuyện nhà của vợ chồng son ha), nghe được Mộc đối với đại ca vẫn ‘Tâm hoài bất quỹ’. An Sắt nhất thời ghen tuông.
Nói, hắn có thể đem tiểu dương Mộc này đưa đến miệng đại hôi lang sao? Vậy chỉ có ba chữ: không có khả năng!
“Không có khả năng!” Mặt An Sắt âm trầm, Mộc nhất thời ủy khuất.
“Vì cái gì không được a! Đó là ca ta! Ta chỉ muốn nhìn hắn một chút thôi.”
An Sắt không kiên nhẫn nhắm mắt lại, tóc vàng che mi tâm, có chút không kiên nhẫn.
Đột nhiên, trong lòng ngực trống rỗng, An Sắt chậm rãi mở mắt ra.
Mộc hé ra gương mặt ủy khuất cùng phẫn nộ kề sát An Sắt, cặp mắt to che kín sương mù:
“Ta rốt cuộc là cái gì? Ở trong mắt của ngươi, ta chỉ là nam sủng? An Sắt, ngươi nói a!”
An Sắt thở ra một hơi, nhất thời cảm thấy tất cả mỏi mệt đều đè ép lên, thở không ra hơi. Trong lòng phiền não không chịu nổi.
“Ngươi không nói, vậy quên đi.” Mộc cười lạnh xoay người chạy đi.
Chết tiệt! An Sắt ‘Bính’ một tiếng đập xuống bàn, Viêm Liệt Qua Lạc, ta thật muốn nhìn thử ngươi là thần thánh phương nào!
Nghe nói một đêm kia, một trong những người lãnh đạo tam đại gia tộc – An Sắt điện hạ – bị ‘Lão bà’ cự tuyệt nhốt ngoài cửa…
Nghe nói, nhật lí vạn ky An Sắt điện hạ thế nhưng phủi tay một cái, bỏ lại sự vụ khổng lồ của huyết tộc để cùng ‘Lão bà’ về nhà mẹ đẻ.
······
Ma Đức lão quản gia sửa sang lại một phần văn kiện, lo lắng nhìn về phía An Sắt vẫn còn đang xem văn kiện nói:
“An Sắt điện hạ, ngài tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, lượng công việc như vậy thật sự quá lớn.”
An Sắt buông văn kiện, thở dài nằm vật xuống ghế.
“Mấy văn kiện này đều là nghị viên xem xét, nữ vương đột nhiên động kinh rời đi để lại một đống cục diện rối rắm! Huống hồ còn phải dành ra thời gian để đưa Mộc đi địa cầu, Duy Khắc cùng Hạ Thụ bên kia cũng có một ít vi diệu thay đổi, vì phòng ngừa bọn họ gây ra sai lầm, Ma Đức ngươi an bài người chú ý một chút.”
“Dạ.” Ma Đức cung kính hầu ở sau người.
Bên kia.
Mộc lo sợ, bất an ở trong phòng ngủ đi tới đi lui.
Mộc trăm triệu lần thật không ngờ An Sắt sẽ đi, vạn nhất đại ca của hắn cùng An Sắt đánh nhau……
Ách……
Mộc hung hăng lắc đầu! Cố gắng đem cảnh tượng huyết tinh trong đầu vứt rụng.
“Ngài tại đây đi lại sẽ choáng váng đầu.” Bồi bàn hảo tâm mở miệng nhắc nhở.
Mộc dừng bước lại: “Còn bao lâu đến địa cầu.”
“Còn 2 giờ.” Bồi bàn trả lời.
Mộc nôn nóng vuốt tóc bạch ngân: “An Sắt đâu?”
“An Sắt điện hạ còn đang bận.”
Mộc hơi chấn kinh, tuy rằng nói huyết tộc so với nhân loại cường nhiều lắm, nhưng là, cứ như vậy đi xuống cũng quá miễn cưỡng đi.
Do dự đi tới cửa, rốt cục vẫn là đẩy cửa đi ra ngoài, phía sau bồi bàn vội vàng đuổi kịp, Mộc lắc đầu:
“Ta đi tìm An Sắt, ngươi ở tại chỗ này là tốt rồi.”
Xuất hồ ý liêu, An Sắt thấy được tiểu tử kia vốn đang giận dỗi không chịu gặp mình.
“Làm sao vậy?” An Sắt hỏi, thanh âm có chút mất tiếng.
Mộc hốc mắt có chút ê ẩm, vò vò ống tay áo của mình. Chậm rãi tới cọ bên người An Sắt.
Nhìn bộ dáng của tiểu tử kia, An Sắt trong lòng chậm rãi nổi lên ấm áp.
“Như thế nào? Đau lòng.” An Sắt cố ý đem âm điệu nâng lên, nhìn Mộc hồng hồng mặt, tâm tình tốt!
Rốt cục không chịu nổi, không đợi Mộc phản ứng, An Sắt cúi đầu, ở bên vành tai Mộc cười nói:
“Một hồi gặp đại ca ngươi, chúng ta có phải hay không sẽ tách ra ngủ?”
Mộc áy náy gật đầu.
“Kia, thừa dịp chưa gặp hắn, chúng ta hảo hảo ngốc một hồi được không?”
“A?”
···········
Lạc cõi lòng đầy kích động chuẩn bị nghênh đón bảo bối đệ đệ nhà mình, nguyên bản vốn tưởng rằng hắn quay về sẽ vĩnh viễn mất đi Mộc, không nghĩ tới ngày hôm qua thế nhưng nhận được tin huyết tộc phát tới cầu hòa, còn mang ảnh chụp của Mộc cùng tin tức Mộc sắp về địa cầu.
Lạc tâm sắp nhảy ra ngoài!
“Uy, ngươi cao hứng như vậy sao? Thực ngu xuẩn.”
Một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, toàn thân bị áo choàng màu đen che khuất, thanh âm mị hoặc kia giống như tuyên thệ bộ dạng chủ nhân nó quyết không bình thường!
“Hồng, tật xấu nói lung tung này của ngươi nên sửa a.” Lạc có chút không hờn giận nói.
“Thích! Ngươi đã quên ai giúp ngươi giải quyết di chứng? Trị liệu kia mất rất nhiều tâm huyết Dị Nhân của ta!” Người bị kêu Hồng có chút bất mãn.
Lạc cũng không đi để ý đến hắn, dù sao hắn đối với nam nhân này đột nhiên thuyết pháp đã thành thói quen.
Nam tử kêu Hồng nhỏ giọng mà nói thầm:
“Không nên cao hứng quá sớm! Tiểu An Sắt khẳng định sẽ theo tới.” Nói xong liền biến mất tại chỗ, rời đi đội ngũ nghênh đón.
Phi thuyền rốt cục tới rồi, sau khi hạ xuống, Lạc kiềm chế không được liền vọt tới phía trước, cửa khoang thuyền mở ra, quả nhiên như dự kiến thấy được gương mặt quen thuộc.
“Đại ca!” Mộc chạy vội đến cửa khoang thuyền, cùng Lạc đầy cõi lòng.
“Mộc!” Lạc ôm thật chặt thân thể tưởng niệm đã lâu.
“Khụ khụ!” An Sắt hé ra mặt đen nhìn hai người gắt gao ôm nhau: “Các ngươi ôm đủ chưa!”
Từ sau khi Mộc biết được đại ca Lạc bình an, liền mỗi ngày cầu xin An Sắt cho quay về xem.
An Sắt vẫn đang đau đầu với một đống chuyện hỗn loạn do nữ vương lưu lại, bận tối mày tối mặt, thật vất vả mới có thời gian để thở. Đang muốn nghỉ ngơi, cửa “chi” một tiếng mở ra, một cái đầu ngân bạch nho nhỏ cẩn thận tiến vào. An Sắt vừa thấy, mềm lòng hơn phân nửa:
“Không phải nói ngươi đi ngủ trước sao? Như thế nào còn chạy tới nơi này?”
Mộc bướng bỉnh thè lưỡi, “Ngủ không được. . .”
An Sắt đưa tay. Mộc ngoan ngoãn chạy qua cho An Sắt ôm.
“An Sắt, ta có chuyện muốn cùng ngươi nói.” Mộc bỉu môi, đáng thương hề hề nói.
Lần này nhất định phải thành công! Mộc âm thầm nắm tay.
An Sắt nhìn biểu tình của Mộc liền biết hắn muốn nói gì.
Muốn về nhà.
Có thể sao? Không có khả năng!
An Sắt thừa dịp lúc Mộc uống rượu (tác giả: cụ thể là khi nào thì là chuyện nhà của vợ chồng son ha), nghe được Mộc đối với đại ca vẫn ‘Tâm hoài bất quỹ’. An Sắt nhất thời ghen tuông.
Nói, hắn có thể đem tiểu dương Mộc này đưa đến miệng đại hôi lang sao? Vậy chỉ có ba chữ: không có khả năng!
“Không có khả năng!” Mặt An Sắt âm trầm, Mộc nhất thời ủy khuất.
“Vì cái gì không được a! Đó là ca ta! Ta chỉ muốn nhìn hắn một chút thôi.”
An Sắt không kiên nhẫn nhắm mắt lại, tóc vàng che mi tâm, có chút không kiên nhẫn.
Đột nhiên, trong lòng ngực trống rỗng, An Sắt chậm rãi mở mắt ra.
Mộc hé ra gương mặt ủy khuất cùng phẫn nộ kề sát An Sắt, cặp mắt to che kín sương mù:
“Ta rốt cuộc là cái gì? Ở trong mắt của ngươi, ta chỉ là nam sủng? An Sắt, ngươi nói a!”
An Sắt thở ra một hơi, nhất thời cảm thấy tất cả mỏi mệt đều đè ép lên, thở không ra hơi. Trong lòng phiền não không chịu nổi.
“Ngươi không nói, vậy quên đi.” Mộc cười lạnh xoay người chạy đi.
Chết tiệt! An Sắt ‘Bính’ một tiếng đập xuống bàn, Viêm Liệt Qua Lạc, ta thật muốn nhìn thử ngươi là thần thánh phương nào!
Nghe nói một đêm kia, một trong những người lãnh đạo tam đại gia tộc – An Sắt điện hạ – bị ‘Lão bà’ cự tuyệt nhốt ngoài cửa…
Nghe nói, nhật lí vạn ky An Sắt điện hạ thế nhưng phủi tay một cái, bỏ lại sự vụ khổng lồ của huyết tộc để cùng ‘Lão bà’ về nhà mẹ đẻ.
······
Ma Đức lão quản gia sửa sang lại một phần văn kiện, lo lắng nhìn về phía An Sắt vẫn còn đang xem văn kiện nói:
“An Sắt điện hạ, ngài tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, lượng công việc như vậy thật sự quá lớn.”
An Sắt buông văn kiện, thở dài nằm vật xuống ghế.
“Mấy văn kiện này đều là nghị viên xem xét, nữ vương đột nhiên động kinh rời đi để lại một đống cục diện rối rắm! Huống hồ còn phải dành ra thời gian để đưa Mộc đi địa cầu, Duy Khắc cùng Hạ Thụ bên kia cũng có một ít vi diệu thay đổi, vì phòng ngừa bọn họ gây ra sai lầm, Ma Đức ngươi an bài người chú ý một chút.”
“Dạ.” Ma Đức cung kính hầu ở sau người.
Bên kia.
Mộc lo sợ, bất an ở trong phòng ngủ đi tới đi lui.
Mộc trăm triệu lần thật không ngờ An Sắt sẽ đi, vạn nhất đại ca của hắn cùng An Sắt đánh nhau……
Ách……
Mộc hung hăng lắc đầu! Cố gắng đem cảnh tượng huyết tinh trong đầu vứt rụng.
“Ngài tại đây đi lại sẽ choáng váng đầu.” Bồi bàn hảo tâm mở miệng nhắc nhở.
Mộc dừng bước lại: “Còn bao lâu đến địa cầu.”
“Còn 2 giờ.” Bồi bàn trả lời.
Mộc nôn nóng vuốt tóc bạch ngân: “An Sắt đâu?”
“An Sắt điện hạ còn đang bận.”
Mộc hơi chấn kinh, tuy rằng nói huyết tộc so với nhân loại cường nhiều lắm, nhưng là, cứ như vậy đi xuống cũng quá miễn cưỡng đi.
Do dự đi tới cửa, rốt cục vẫn là đẩy cửa đi ra ngoài, phía sau bồi bàn vội vàng đuổi kịp, Mộc lắc đầu:
“Ta đi tìm An Sắt, ngươi ở tại chỗ này là tốt rồi.”
Xuất hồ ý liêu, An Sắt thấy được tiểu tử kia vốn đang giận dỗi không chịu gặp mình.
“Làm sao vậy?” An Sắt hỏi, thanh âm có chút mất tiếng.
Mộc hốc mắt có chút ê ẩm, vò vò ống tay áo của mình. Chậm rãi tới cọ bên người An Sắt.
Nhìn bộ dáng của tiểu tử kia, An Sắt trong lòng chậm rãi nổi lên ấm áp.
“Như thế nào? Đau lòng.” An Sắt cố ý đem âm điệu nâng lên, nhìn Mộc hồng hồng mặt, tâm tình tốt!
Rốt cục không chịu nổi, không đợi Mộc phản ứng, An Sắt cúi đầu, ở bên vành tai Mộc cười nói:
“Một hồi gặp đại ca ngươi, chúng ta có phải hay không sẽ tách ra ngủ?”
Mộc áy náy gật đầu.
“Kia, thừa dịp chưa gặp hắn, chúng ta hảo hảo ngốc một hồi được không?”
“A?”
···········
Lạc cõi lòng đầy kích động chuẩn bị nghênh đón bảo bối đệ đệ nhà mình, nguyên bản vốn tưởng rằng hắn quay về sẽ vĩnh viễn mất đi Mộc, không nghĩ tới ngày hôm qua thế nhưng nhận được tin huyết tộc phát tới cầu hòa, còn mang ảnh chụp của Mộc cùng tin tức Mộc sắp về địa cầu.
Lạc tâm sắp nhảy ra ngoài!
“Uy, ngươi cao hứng như vậy sao? Thực ngu xuẩn.”
Một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, toàn thân bị áo choàng màu đen che khuất, thanh âm mị hoặc kia giống như tuyên thệ bộ dạng chủ nhân nó quyết không bình thường!
“Hồng, tật xấu nói lung tung này của ngươi nên sửa a.” Lạc có chút không hờn giận nói.
“Thích! Ngươi đã quên ai giúp ngươi giải quyết di chứng? Trị liệu kia mất rất nhiều tâm huyết Dị Nhân của ta!” Người bị kêu Hồng có chút bất mãn.
Lạc cũng không đi để ý đến hắn, dù sao hắn đối với nam nhân này đột nhiên thuyết pháp đã thành thói quen.
Nam tử kêu Hồng nhỏ giọng mà nói thầm:
“Không nên cao hứng quá sớm! Tiểu An Sắt khẳng định sẽ theo tới.” Nói xong liền biến mất tại chỗ, rời đi đội ngũ nghênh đón.
Phi thuyền rốt cục tới rồi, sau khi hạ xuống, Lạc kiềm chế không được liền vọt tới phía trước, cửa khoang thuyền mở ra, quả nhiên như dự kiến thấy được gương mặt quen thuộc.
“Đại ca!” Mộc chạy vội đến cửa khoang thuyền, cùng Lạc đầy cõi lòng.
“Mộc!” Lạc ôm thật chặt thân thể tưởng niệm đã lâu.
“Khụ khụ!” An Sắt hé ra mặt đen nhìn hai người gắt gao ôm nhau: “Các ngươi ôm đủ chưa!”
Toàn văn hoàn.
Miu Miu: *đơ* cứ như vậy mà hết rồi đó hả *đứng hình* cũng quá lãng đi ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook