Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ
-
Chương 20: Quản lý nam sủng 2
“Duy Khắc điện hạ! Đã lâu không thấy, chúc mừng ngài thu phục được địa cầu!” Hạ Thụ điện hạ lên tiếng kinh hỉ. Hai tay rộng mở, ôm lấy Duy Khắc.
Duy Khắc không có gì bất mãn, vươn tay đĩnh đạc ôm Hạ Thụ một chút, sau đó cười to, dùng thanh âm rất nhỏ nói “Hạ Thụ, ngươi cùng trước đây tuy là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng vẫn là hư tình giả ý như vậy! Nhưng mà, ta thích!”
Hạ Thụ nén cười, đáy mặt cũng lạnh lẻo đến xương, ôn nhu nói: “Duy Khắc, ngươi vẫn là lôi thôi lếch thếch tùy tiện, như vậy sẽ làm người ta chán ghét.”
Duy Khắc cùng Hạ Thụ buông ra, cùng nhau cười thật — âm trầm!
.
Mà An Sắt thế nhưng không để ý đến hai người, nhanh bỏ qua hai người họ, đi đến đám người bên kia, bên đó vừa thấy An Sắt đi đến, cung kính mà chào hỏi, nhóm người này đều là người nguyện trung thành với gia tộc Andy Lôi Khắc, cũng chính là cấp dưới của An Sắt.
An Sắt đi rồi đại đa số người cũng không nhìn đến, đều tự biết mà tiếp tục nói chuyện với nhau, mà Hụ Thụ cùng Duy Khắc vẫn liếc nhau.
“Duy Khắc điện hạ, qua bên kia tán gẫu một chút được chứ.” Hạ Thụ giả cười nói.
“Thật tốt, đã lâu không cùng ngươi hàn huyên, thực sự nhớ ngươi.” Duy Khắc nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Hạ Thụ, thuận tay từ trong khay của bồi bàn cầm lấy một ly rượu, biểu hiện tự nhiên không thôi.
Mà Hạ Thụ ngây ngẩn cả người, không chỉ ngây ngẩn cả người, còn kinh hoàng, thế nhưng thật sự tiếp nhận lời mời, thật không rõ ý tứ của nam nhân này có phải là cố ý?! Hạ Thụ nhăn mặt, nam nhân này là cố ý.
…………………..
Trong phòng thay đồ.
Mộc ngồi ở trên ghế, bồi bàn mang đến một cái quần màu trắng, mỉm cười nói: “Thỉnh mời ngài thử, quần áo không phải là vật liệu tốt nhất giống như ngài đang mặc.”
“Không quan hệ, này là tốt rồi.” Mộc vội vàng cầm lấy quần, một bàn tay còn chạm lấy quần mình, xấu hổ nhìn chằm chằm bồi bàn.
“Làm sao vậy? Cần tôi trợ giúp không?” Bồi bàn cung kính nói.
“Không……….không phải, cái kia……..phiền toái ngươi đi ra ngoài một chút được không?” Mộc túm quần, chớp mắt có điểm ngượng ngùng nói.
“Được.” Bồi bàn lui về phía cửa, sau đó xoay người đi, Mộc thở dài, bắt đầu thay quần áo, sau khi cởi quần rồi lại mặc vào một cái mới, sau đó nhìn gương soi thử, sau khi cảm thấy được không thành vấn đề rồi mới đi ra ngoài.
Bồi bàn còn ở bên ngoài, Mộc vừa định nói chuyện thì bồi bàn lại mở miệng trước: “An Sắt điện hạ gọi ngài nhanh đến hội trường.”
“A? Nga.” Mộc gật gật đầu, thời điểm xuống xe An Sắt nói với cậu, muốn cậu nghe theo lời An Sắt, cho nên Mộc cũng không có hỏi nhiều, đi theo bồi bàn.
Ven đường, Mộc không khỏi cảm thán thiết kế nơi này, Mộc cũng gặp qua một ít, vách tường này có thể tự động thay đổi màu sắt, ở mặt ngoài là đá, kì thật là các loại thành phần mini cường quang tạo thành. Nhưng lại chắc chắn vô cùng, hiệu quả cách âm có thể điều chỉnh.
Thiết kế này so với cái Mộc gặp qua còn cao cấp hơn một chút, bởi vì tòa kiến trúc này là Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì tự mình thiết kế, tất cả nguyên liệu tạo thành đều là từ Duy Khắc Mễ Duy Đa tướng quân chinh chiến, ở mỗi tinh cầu đem tới, cũng lại có trang sức vài trí nguồn sinh lực quang tử vô cùng độc đáo.
Nơi này nhiều năm bọn họ còn nhỏ là nơi tụ tập ba người, rất nhiều năm sau bọn họ kế thừa gia tộc, không lâu, nơi này trở thành nơi quan trọng để tụ hội.
……………………
An Sắt lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, nhấp một ngụm rồi lại buông, ngón cái đeo chiếc nhẫn gia huy xoa xoa miệng chén rượu, như là cân nhắc cái gì, một hồi, một thân ảnh nhỏ xuất hiện, ánh mắt An Sắt khôi phục tiêu cự.
Mộc đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi đi phía sau bồi bàn, không phải là bởi vì cậu nhát gan, mà là bởi vì mọi người nơi này dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cậu, loại ánh mắt này làm cậu khó chịu không thôi, Mộc cũng thấy khó hiểu, những người này đang nhìn cái gì.
Kỳ Thật mọi người trước tiên nhìn không phải là Mộc, mà là hạng quyển trên cổ cậu, đó là một con dơi bằng vàng, gia huy của Andy Lôi Khắc, ai cũng không biết thiếu niên này làm sao đến, nhưng mà tất cả mọi người đều biết, cậu là nhân loại, cũng là nam sủng của Andy Lôi Khắc.
An Sắt đi về phía trước vài bước, nắm lấy tay Mộc, mặt cậu đỏ lên, nghĩ thầm hai nươời nam nhân trước nhiều người như vậy nắm tay, dọa người a. Nhưng mà An Sắt không có nhìn thấy Mộc, chỉ là giống như dẫn đường, nắm tay cậu mà đi thôi.
Thanh âm nghị luận của đám người lại vang lên, không biết có bao nhiêu cô gái cắn răng, dậm chân. Kia thật đúng là hận không để đem răng cắn, đem gót giày đạp xuống.
Mộc cùng An Sắt đứng ở giữa một đám người hoàn toàn không biết.
An Sắt nói: “Hôm nay buổi tối là để xem thái độ, đem địa cầu giữ lấy, nếu buổi tối nay có thể thắng được, như vậy hội nghị ba ngày sau sẽ không thành vấn đề.”
“Vâng, An Sắt điện hạ.” Rất nhiều người đáp lại, Mộc nghe được hai chữ địa cầu ìiền sửng sốt, dùng sức lắc lắc tay An Sắt, nhưng An Sắt không có phản ứng, Mộc đành phải ngoan ngoãn chờ hắn cùng đám người kia bàn công việc xong.
“………An Sắt, các ngươi rốt cục muốn làm gì?!” Đám người sau khi tán đi, Mộc nhịn không được giận nói.
Theo dõi khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phẫn nộ, An Sắt nửa ngày mới mở miệng nói chuyện: “Buổi tối hôm nay kỳ thật là quyết định địa cầu thuộc về về ai.”
“Cái gì? Kia chính là quốc gia của ta! Vì cái gì a? Vì cái gì?” Mộc hốc mắt đỏ đỏ tức giận tràn đầy, nhịn không được mở rộng âm thanh.
“Không cần ồn ào!” Khi còn chưa có đưa đến chú ý của nhiều người, An Sắt quát Mộc. Mộc ngẩn ra, lập tức nước mắt có chút khống chế không được, từ nhỏ đến lớn chưa ai rống qua cậu, ngay cả ca ca cũng không có, người này thế nhưng ở đám đông giáo huấn hắn?! Tên này chết tiệt!
“Ngươi giải thích cho ta thì ta sẽ không ồn ào!” Mộc bi thương………nói.
“Ta hiện tại tận lực tranh thủ giúp ngươi chi phối quyền làm chủ với tinh cầu của cậu, bất quá ngươi phải nghe ta, nếu rơi xuống ở trong tay người khác nhất định sẽ không nhân từ giống ta, ngươi hiểu được không?” An Sắt sờ tóc Mộc nói.
Kỳ thật An Sắt cũng là nghĩ muốn chiếm lấy quyền chi phối địa cầu, này đối Mộc nói chỉ là nửa thật nửa giả thôi.
Qua thật lâu sau, thủ hạ hướng An Sắt gật đầu, An Sắt hiểu ý mà câu khóe môi.
“U, không thể tưởng được An Sắt ngươi thế nhưng thu cậu ta làm nam sủng, chặc chặc, không thể tưỡng được a không thể tưởng được.” Duy Khắc cười ha ha, chế nhạo An Sắt, ắn lại không có phản ứng gì, chính Mộc, hoàn toàn ngây người.
Duy Khắc nhìn thấy loại trạng thái này, liền tự hiểum trêu đùa: “An Sắt, ngươi sẽ không nói cho người ta đi, cái đồ này đều đã mang cho, như thế nào còn giả bộ hồ đồ chứ.”
An Sắt một ánh mắt giết người liếc qua, An Sắt không phải là sợ Mộc biết mà chính là chán ghét phiền toái.
“Đây là có chuyện gì………..” Mộc ngẩng đầu cứng ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đều kinh ngạc.
“Hạng quyển này là chỉ có chuyên chúc nam sủng mới có, bất quá không ai mang qua, cho nên tặng ngươi.” An Sắt mặt không đỏ tim không đập giải thích làm cho Duy Khắc khoa trương ha ha cười to, ‘không ai mang, tặng ngươi’ giải thích rất mắc cười, đây chính là tam đại gia tộc mới có, chỉ có ba khối, đây là một trong số đó, người mang có thể nhất định hưởng được sự tôn trọng, Mộc hiện tại có thể nói là một nửa phu nhân của An Sắt.
Mộc tiếp tục mê mang, nhưng là chữ nam sủng này làm cho Mộc có điểm không được tự nhiên nói: “Có thể tháo xuống không?”
“Có thể tháo xuống.” An Sắt cười nói.
“Thật sự!” Mộc túm lấy hạng quyển.
“Nhưng mà cái này là có khóa.” An Sắt thưởng thức chén rượu.
“Kia đem chìa khóa đến không phải được rồi sao.” Mộc mờ mịt chờ An Sắt trả lời.
“Nếu ta đã ném đi.” An Sắt khóe miệng quỹ dị giương lên nói. Duy Khắc nhịn không được vừa lắc đầu vừa cười, An Sắt a ngươi, sa đạo.
“…………………..” Mộc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt. Rồi lại dường như nhớ tới cái gì trước mắt sáng ngời. Vừa muốn mở miệng nói, An Sắt liền nói tiếp.
“Ngươi nếu nghĩ đến cách gì khác mở khóa, đó là không có khả năng, trừ phi đem cổ ngươi chém đứt.” An Sắt nói.
Mộc hướng Duy Khắc nhìn lại, muốn chứng thực lời nói An Sắt là thật hay giả, Duy Khắc gật đầu, An Sắt lời này là thật.
Mộc vẫn là trừng mắt nhìn An Sắt chưa từ bỏ ý định. An Sắt lắc đầu, ngữ khí như là đáng tiếc nói: “Cái chia khóa kia ta đã ném xuống vách núi đen sau tòa thành, đáng tiếc, ai cũng không thể đi xuống.”
Duy Khắc nhìn thấy nhịn không được cuồng tiếu, mọi người thấy nhưng cũng không thể lên tiếng trách, cũng có người không chú ý đến.
“Hạ Thụ đâu?” Ngươi như thế nào không đi quấn quít y.” An Sắt liếc liếc mắt Duy Khắc một cái nói.
Duy Khắc lại không có bị dọa, như trước cười nói “Nha, y dâu?”
“Chỉ nghe “Các vị tân khách có mặt ở đây, yến hội lần này là để chúc mừng thắng lợi của Duy Khắc tướng quân, cũng là muốn thống nhất ý kiến các vị một chút, đem quyền chi phối địa cậu cho ai………” Hạ Thụ tươi cười mang theo ôn nhu khó có thể hình dung, nói trắng ra mục đích, không chút nào che lấp.
Thanh âm nghị luận phía dưới nhất thời vang lên.
An Sắt cười nói. “Ha hả, hắn thật là nóng vội, nghe nói y đã chọn Mễ Hoa Mã Phất Đan Đốn tiểu thư làm vợ, không lâu sẽ kết hôn.”
Duy Khắc biết ý tứ trong lời nói An Sắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh như băng “Người gia tộc Mã Phất Đan Đốn sao? Ha ha, kia cũng nên chúc mừng hắn thật tốt nha.”
Ý tứ trong lời nói hai người họ cũng không rõ ràng, chỉ có bọn họ nghe hiểu thôi.
Về phần Mộc, còn trầm trong tự hỏi như thế nào đem cái này mở ra…………..
……………………
Tác giả cũng không dễ dàng a~~~~~~~~~(>_<)~~~~ duy trì a, sưu tầm a, đề cử cũng đúng a, ~~~~(>_<)~~~~. Cho…..các vị điện hạ thêm 3000 từ. Còn có a~~~ Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì cùng Duy Khắc chính là tình nhân cũ nha, hắc hắc, có khi ở một mình sẽ viết chuyện xưa của bọn hõ, hơn nữa nội dung truyện đã tiến vào cao trào, ai ngờ Lạc cùng Duy Khắc đại chiến trong lúc đó? Tỉnh nhấc tay, thỉnh cấp điểm thưởng đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook