Cửu quận chúa cân nhắc xong, quyết định đưa thiếu niên vào thành gần biên giới trước.

"Ngồi kiệu từ biên cương đến thị trấn gần nhất, tối thiểu cũng phải mất nửa ngày, hai chân chúng ta sao có thể chạy bằng bốn chân con ngựa được.

Nếu đã như vậy, chọn nơi nguy hiểm nhất để ở tạm là tốt hơn hết, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi thì tìm hai con ngựa đi Trung Nguyên.

"Thiếu niên không ý kiến.

Vì cả hai đều cải trang thành người Miêu, những người kiểm tra nơi biên cương rất kiêng kỵ chất độc của người Miêu nên chỉ kiểm tra qua loa rồi cho hai người vào thành.

Đây cũng là lần đầu tiên Cửu quận chúa đến biên cương, đối với nàng, mọi thứ nơi đây đều vô cùng mới lạ.


"Trước đây nghe người ở kinh thành kể cuộc sống ở biên cương rất khó khăn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hóa ra toàn là nói dối.

Ngươi xem quán rượu kia đi, trong đó bao nhiêu là người, còn có cái kia, cái kia nữa, oa, bánh bao ở biên cương lớn chưa kìa! Một cái đáng giá bằng hai cái ở kinh thành đó!"Cửu quận chúa phấn khích mua hai cái bánh bao lớn, đưa cho thiếu niên một cái, bỗng sực nhớ thiếu niên là nam tử, nên ngập ngừng: “Ngươi ăn một cái có no không?”Thiếu niên không do dự cắn một miếng bánh bao: "Để bụng ăn cái khác.

"Cửu quận chúa ngẫm lại, bánh bao thịt ở biên cương cũng rất thơm, thịt bên trong dai dai, không mềm không tinh tế giống ở kinh thành.

Cửu quận chúa lại mua thêm hai cái bánh nhân thịt, bánh nhân thịt to gần bằng khuôn mặt nàng, lần này chỉ ăn một nửa là đã no căng rồi.

Cửu quận chúa hỏi thiếu niên hương vị của bánh bao thịt với bánh nhân thịt ở biên cương thế nào.

Thiếu niên xé một miếng bánh thịt, ung dung nhai rồi nhận xét: "Hương vị cũng được, nhưng không ngon bằng thịt nướng ngươi làm.

"Cửu quận chúa liền cong mắt cười.

"Vậy mà ngươi nói không khen người ta? Ngươi khen ta nhiều lắm đó.

"Thiếu niên chớp mắt: "Bởi vì ngươi chơi vui, ta thích chơi với ngươi.

"Cửu quận chúa cũng hào hứng đáp: "Ta cũng thích chơi với ngươi, thích chơi với cổ trùng của ngươi, đặc biệt là Tiểu Dịch đáng yêu nhà chúng ta.

"Thiếu niên thầm liếc nhìn Dịch Dung Cổ, Dịch Dung Cổ nghe thấy nàng khen như muốn lăn quay: "Ngươi đặt tên cho nó à?"“Ờ, Tiểu Dịch, chẳng phải rất dễ nghe sao?” Cửu quận chúa có chút do dự: “Hay là… người khác không thể đặt tên cho cổ trùng của ngươi?”Thiếu niên thu ánh mắt, thản nhiên nói: "Không sao, chỉ là ngươi đặt tên cho nó, sau này ngươi phải có trách nhiệm tìm phu quân cho nó thôi.


""……Hả?"Tìm phu quân cho cổ trùng á? Nhưng mà nàng có hiểu gì về cổ trùng đâu? Sao có thể tìm được?Thiếu niên cười nói: "Sao vậy? Không muốn tìm phu quân cho Tiểu Dịch à? Nghĩ cho kỹ rồi hẳn trả lời, nó nghe hiểu được đấy, nó mà không vui thì sẽ lập tức cởi bỏ lớp ngụy trang của ngươi.

""! "Cửu quận chúa liền che mặt: "Đương nhiên! Ta sẽ tìm cho Tiểu Dịch một phu quân tốt nhất thế gian… hả? Tiểu Dịch là con gái sao?"Ngay tức khắc, nàng quên hết mớ rắc rối tìm phu quân cho cổ trùng.

Thiếu niên xé miếng bánh thịt nhào nhào trong lòng bàn tay, nhân lúc người khác không thấy, thoắt cái, cổ trùng đã nuốt sạch dường như chẳng còn một miếng.

Thiếu niên dùng ngón tay hất nhẹ cổ trùng tham lam ra sau, vỗ vỗ tay phủi vụn bánh xuống, dáng vẻ trước sau vô tư vô lo.

Chuyện Cửu quận chúa đào hôn chưa được loan truyền rộng rãi, muốn tin truyền đến kinh đô nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng, lượt đi lượt về tính ra cũng tầm một tháng, đủ để Cửu quận chúa với thiếu niên tản bộ muôn nơi.

Tuy là vậy, lão thái giám và đại nha hoàn phụ trách chuyện này vẫn lo sốt vó như kiến bò trên chảo nóng, mong mọc cánh sớm bay về kinh thành báo tin cho bệ hạ, nhưng hiện tại, chuyện cũng đã rồi, lão thái giám đành bất lực cầu cứu đại tướng quân, phái một lượng quân lớn lục soát khắp các thị trấn, làng mạc gần biên giới.

Cửu quận chúa đã lẻn vào thành tự bao giờ, hoàn toàn không biết mưa to gió lớn ngoài kia, mấy ngày này cuộc sống rất bình yên, buổi sáng đưa thiếu niên đến quán trà nghe sách, buổi trưa đi khắp nơi ăn đồ ngon, buổi chiều ra quan phủ nghe chuyện phiếm, buổi tối cùng thiếu niên dạo chợ đêm.


Trùng hợp thay, mười tháng mười Khánh Lịch là lễ hoan ca, nội thành mở cửa toàn bộ, dù là Hung nô hay dân Khương, thậm chí cả Miêu tộc đều có thể vào thành buôn bán tùy ý.

Cửu quận chúa tò mò về y phục và trang sức của các tộc người, mua rất nhiều lễ vật, cuối cùng vẫn ăn vạ ở sạp xiêm y* của Miêu tộc, mặc cả với chủ sạp.

*Áo lót.

Thiếu niên đeo một chiếc mặt nạ trắng xanh, chậm rãi đi về phía Cửu quận chúa, nghe thấy nàng mặc cả với người chủ sạp cũng đang đeo mặt nạ.

"Ngươi xem đi, ở đây đều là hàng rớt tuyến*, hàng rớt tuyến thì là hàng lỗi rồi, ngươi nghĩ sao mà chào hàng lỗi năm lượng bạc vậy? Lòng dạ thâm độc quá!"*Là hàng không đủ chất lượng để được bán trong các cửa tiệm lớn, chính quy, hàng bị loại ra.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương