Thiếu Niên Du
-
Chương 29
Trình Dược chỉ cười một cái, lời nói và hành động của Cảnh Niên bọn họ đã sớm dự liệu được, đối sách đầy cả một sọt, cái này không được còn có cái kế tiếp.Y kiên trì muốn đi, phu phụ Ninh gia cũng hiểu được y không thể lưu lại nhiều ngày hơn nữa, cho nên hành trình ngày mai là tuyệt không thể kéo dài trì hoãn. Nhìn y thái độ lơ đễnh, Cảnh Niên còn tưởng là y không đem lời mình xem như chuyện chính, thế là càng thêm chăm chú kiên định nói:
“_Vi nhi, ngày mai ngươi không thể không đi, ta đây cần phải bồi ngươi cùng nhau đi. Tĩnh dưỡng mấy ngày nay nương bệnh sớm đã hảo nhiều lắm, ta một ngày không có mặt cũng không sao, không phải còn có hạ nhân? Hơn nữa mấy ngày nay ta bổn thủ bổn cước, kì thật cũng không có chiếu cố tốt cho nương nhiều lắm, thỉnh thoảng còn thêm phiền….Nói sau, ta ngày mai đi cùng ngươi, cha nương cũng sẽ không nói gì.”
Trình Dược nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt nói:
“_Ngươi đã quên nguyên nhân ngươi phải chiếu cố nương là gì sao? Cha nương ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng ngươi lớn lên, thân là con, ngươi bất chấp ý nguyện của bọn họ, còn làm bọn họ vì chuyện của ngươi mà vất vả sầu bi đã là bất hiếu. Nay nương bị phong hàn, ngươi chiếu cố nàng là đang lấy công chuộc tội, dù thật sự chiếu cố chỉ tạm được nhưng nhìn thấy ngươi đang ở đây vất vả vì nhị lão, bọn họ tâm cũng sẽ vui mừng. Nếu như nương bệnh còn chưa khỏi hoàn toàn ngươi lại phất tay mặc kệ, đây không phải là muốn làm bọn họ lãnh tâm?”
Bị người khác nói như thế khiến Cảnh Niên không biết phải trả lời như thế nào:
“_Vi nhi, ta….ta không phải ý tứ này….”
“_Cảnh Niên, ngươi hãy nghe ta nói, ta biết rõ tâm tư của ngươi, chỉ là…còn nhiều thời gian, không phải sao?” Trình Dược mục quang nhu hoà nhìn vào mặt Cảnh Niên.
“_Nương còn bị bệnh, ngày mai ta cũng không có tâm tư du ngoạn sơn thuỷ, đi chùa miếu tế bái cũng thuận tiện vì nương cầu phúc. Ngươi yên tâm, tế bái xong ta lập tức sẽ trở về, tuyệt không chậm trễ. Tuy ta không thường xuất môn, nhưng chờ trong nhà không có việc gì nữa, ta đáp ứng ngươi, đến lúc đó sẽ cùng với ngươi cùng nhau đi trên đường dạo chơi, vẫn không được sao?”
“_Vi nhi….”
Nghe y nói như thế trong nội tâm cũng không khỏi mềm đi vài phần, có thể đúng là vẫn còn có chút không muốn, nâng tay xoa mặt nàng, lần này nàng không giống như thường ngày có bất kì ý niệm muốn tránh đi nào trong đầu, ngược lại còn đưa ánh mắt chào đón, trong hai mắt sâu xa chứa tình cảm ấm áp vui vẻ làm cho đáy lòng Cảnh Niên cũng không khỏi dần ấm lên.
“_Được không, Cảnh Niên?”
Cảnh Niên yên lặng không nói, cuối cùng than dài một hơi, hai tay duỗi ra đem nàng ôm vào trong ngực.
“_Ngươi đồng ý rồi đó, lần sau nhất định phải cùng ta ra ngoài.”
Trình Dược mặt gối lên trên bờ vai hắn, hai tay rủ xuống hai bên chậm rãi nâng lên đặt sau lưng hắn.
“_Được.”
“_Còn nữa, phải bồi ta cả ngày.”
Trình Dược không khỏi cười, mới nghiêm túc trong chốc lát lại bắt đầu giở tính trẻ con.
“_Được.”
“_Còn có, ta mang ngươi đi chỗ nào, ngươi đều phải cùng đi.”
“_Được.”
Nếu có ngày ấy, chân trời góc bể, ta đều tuỳ ngươi đi.
Trong hơi thở là mùi hương trên người cảnh Niên, không khỏi nhắm lại hai mắt lẳng lặng cảm thụ, chỉ cần phóng túng trong chốc lát, hưởng thụ giờ phút yên bình này, tham luyến ôn nhu của hắn lúc này.
Cảm nhận người trong lòng lần đầu tiên nhu thuận, Cảnh Niên tiếp tục nói, khoé miệng không khỏi nở ra một nụ cười thoả mãn, đáng tiếc người trong ngực không nhìn thấy, nụ cười này như tẩy sạch khắp thiên hạ, cười đến khuynh quốc khuynh thành. Mà nếu nhìn thấy thì như thế nào, bất quá lại là một lần nữa kìm lòng không được mà rơi vào tay giặc, lại gian nan thống khổ vạn phần mà bứt ra rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trình Dược đi ra Ninh phủ, Cảnh Niên cùng Ninh lão gia đến đưa tiễn, Ninh phu nhân còn bệnh nên không thể đến. Cứ như thể Trình Dược phải đi xa nhà không đến ba năm năm sẽ không trở lại, Cảnh Niên túm chặt tay y sao cũng không cam lòng buông ra, cứ như vậy dặn đi dặn lại vài câu, cảm thấy nói mãi cũng không hết, ánh mắt lưu luyến nhìn lại nhìn, xem bao nhiêu lần cũng đều nhiệt như thế. Mắt thấy canh giờ từng chút từng chút trôi đi, thái dương đầu mùa đông cũng dần miễn cưỡng lộ ra từ đám mây, ánh sáng ấm áp chiếu trên nóc nhà, Ninh lão gia ở một bên thuỷ chung không nói lời nào cuối cùng mở miệng:
“_Cảnh Niên, ngươi để nàng đi thôi.”
Nghe được lời phụ thân nói, Cảnh Niên trên mặt hiện lên một tầng khẩn trương, trên tay lực càng lớn.
“_Cảnh Niên…” Trình Dược thử rút tay về, lại một chút cũng không nới lỏng ra được.
“_Ta…”
Cảnh Niên nhìn y một thân trang phục xuất ngoại, lại liếc nhìn xe ngựa đứng đợi đã lâu, do dự nói:
“_Ta…ta thấy….vẫn là ta….”
“_Cảnh Niên!”
Trình Dược ngay lúc quan trọng cắt đứt lời hắn, cũng ý bảo hắn phụ thân của mình còn ở phía sau, lời nói này sẽ làm phụ mẫu thương tâm, tốt nhất không nên nói.
“_Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng trở về, ân? Chậm nhất thì hai ba canh giờ, ngươi không cần phải lo lắng.”
Trình Dược một bên an ủi, một bên kiên quyết rút hai tay về, cuối cùng thật sâu nhìn hắn một cái, dứt khoát lên xe ngựa.
“_Vi nhi!”
Cảnh Niên muốn đuổi theo bị Ninh lão gia một tay kéo lại.
“_Nháo cái gì, cũng không phải sinh ly tử biệt!”
Cảnh Niên cũng hiểu được chính mình quá mức khẩn trương nhưng chỉ là trong lòng không yên. Không biết có phải hay không Trình Dược ngồi trên xe ngựa nghe thấy những lời này, nội tâm xiết chặt, vén rèm lên lẳng lặng nhìn Cảnh Niên đứng dưới xe ngựa.
Thật sự là sinh ly tử biệt a…
Cái nhìn này, chính là cái nhìn lần cuối cùng.
“_Vi nhi….”
“_Trở về đi.”
Đối mặt với Cảnh Niên vạn phần không muốn mà nói ra, nghĩ nghĩ, lại lộ ra một nụ cười, tựa như lúc Cảnh Niên nhìn y, yêu mến mà cười, nhưng Trình Dược vĩnh viễn cũng không biết, này mỉm cười của y, lưu lại trong lòng Cảnh Niên có bao nhiêu bi thương. Liếc nhìn, này nụ cười như thanh tuyền chậm rãi chảy qua gột rửa linh hồn, cũng làm cho Cảnh Niên vốn có chút sầu lo bất an cuối cùng dần dần bình ổn, nhưng cũng không hề biết rằng, đây là nụ cười cuối cùng mà thê tử của hắn-Đỗ Vi lưu lại, sau này mỗi ngày nhớ tới, đều như bị một thanh đao cắt vào tim, đau không nói nổi.
Xe ngựa bắt đầu rời đi, Cảnh Niên kìm lòng không được đi theo, nếu phụ thân không gọi người đem hắn kéo trở về, xe ngựa đến đâu, có lẽ hắn hội đi theo tới đó. Hẳn là chỉ tạm biệt một chút, vì sao hắn lại cảm thấy có chút bất an, ngay khi mắt thấy xe ngựa biến mất tại đầu đường, hắn không khỏi lớn tiếng hô một tiếng, Vi nhi. Hẳn là cách quá xa, người trong xe ngựa không có động tĩnh, cứ như thế biến mất tại trước mắt Cảnh Niên.
Một tiếng kêu gọi này Trình Dược nghe được, lại không có dũng khí liếc nhìn, khi thấy Ninh lão gia gọi người đặt trong xe ngựa thanh kiếm của mình, y giật mình tỉnh mộng. Sắm vai một người khác quá lâu, thiếu chút nữa không còn cảm giác là Trình Dược nữa, tay xoa hộp kiếm làm bằng gỗ, hoa văn không quá tinh mỹ để lộ ra sự bình thường giống như y, tay phải đột nhiên cầm thật chặt, tựa như muốn dùng tận khí lực toàn thân để phát tiết. Trình Dược ra khỏi An Dương thành liền không hề có Đỗ Vi, chỉ có Trình Dược. Chẳng biết từ lúc nào hai mắt nhắm lại lại mở ra, khoé mắt mơ hồ trông thấy một điểm lóng lánh.
Xe ngựa càng đi càng xa, Trình Dược đờ đẫn tháo xuống tất cả đồ trang sức trên đầu, cởi xuống trang phục nữ tử trên người rồi sau đó mới thay quần áo nam trang trong bọc, dùng một dây vải buộc mớ tóc tán loạn phía sau đầu, làm xong tất cả, thở phào một hơi lại thắt một lòng. Thay đổi mọi thứ xong y nghiêm túc thu dọn từng chút từng chút một bỏ vào trong bọc quần áo. Mã xa dừng lại, thanh âm truyền đến, xa phu một tiếng đến sông An Dương, Trình Dược mới vén rèm nhìn cảnh trí ngoài xe.
An Dương thành vốn là nhờ sông này mới có tên như thế, An Dương thành cũng bởi vì sông này mà phồn vinh, này sông lớn vô cùng nổi tiếng, đội thuyện lớn nhỏ cơ hồ xếp đầy cả cảng, ngày qua ngày đều tất bật nhộn nhịp, nghênh đón vận chuyển hàng hoá cùng du khách đến các nơi, trong đó lớn nhất có vài chiến thuyền là thuyền hàng, trên đó có kí hiệu cờ xí của Ninh gia đón gió bay phấp phới. Trình Dược lần đầu tiên trông thấy sông lớn rộng lớn như vậy, cũng lần đầu tiên tận mắt thấy sự phồn vinh của Ninh gia. Thân ở trong đó thì không biết, đứng ở bên ngoài trông thấy mới khắc sâu phát giác, này hai tháng cuộc sống tại Ninh phủ đã từng chính là điều mà bọn họ cho rằng…… này phú thương nhân gia chúng sinh chỉ có thể ngưỡng vọng ước ao. Hôm nay như vậy cách biệt xa xa nhìn, mới chân chính phát giác y cùng Cảnh Niên là khác nhau một trời một vực.
Đúng rồi, đúng rồi, không nên cùng một chỗ, không nên có bất luận cái gì si tâm vọng tưởng, sau ngày hôm nay sẽ không lại tương kiến. Buông màn xe, thu tay trở về, trong đầu hiện lên lời nói Ninh lão gia ngày hôm qua “Ngày mai thiếu hiệp xuất hành đi sông An Dương, đến khúc kênh đào giao giới thì đi thuyền lên phía bắc, chuyến đi này liền không cần trở về. Lão hủ đã an bài người thân tín, sẽ có người ngay lúc hoàng hôn chạy về giả dạng bộ dáng cực kì bi ai nói ngươi đi thuyền qua chùa miếu bờ bên kia tế bái, đáy thuyền bị thủng, nước tràn vào, cứu giúp không kịp, ngươi theo thuyền cùng mọi người trầm giang, tìm người đến cứu giúp thì ngươi sớm đã bị nước cuốn không thấy bóng dáng. Cứ như vậy qua mấy ngày, lão hủ sẽ an bài người tìm một nữ thi tướng mạo hao hao ngươi, thay y phục của ngươi rồi thả xuống sông, chứng minh Đỗ Vi xác thực tử vong.”
Trình Dược nghi vấn, ngay từ đầu không phải Ninh lão gia là có ý định để y đi thăm người thân trên đường bị đạo phỉ cướp bóc, đào tẩu thì bất hạnh rơi xuống vực bỏ mình sao? Ninh lão gia thở dài rồi đáp “ Lão hủ hiểu rõ tính tình hài tử Cảnh Niên kia, hắn hiện tại để ý ngươi như thế, ngươi nếu muốn đi xa mà hắn không đi theo là tuyệt đối không có khả năng, bởi vậy kế sách này chỉ có thể bỏ qua.”
Hôm nay phân ly, Trình Dược mới biết rõ Ninh lão gia đối hài tử của mình hiểu rõ như thế nào, biết rõ không phải đi xa mà Cảnh Niên đã là một bộ ngàn vạn lần không muốn, bộ dáng hận không thể cùng nhau đi, nếu như thật sự là đi xa, sợ là bất luận thế nào cũng muốn đi theo. Nghĩ đến đây không khỏi cười khổ một tiếng, đáy lòng nảy lên thiên sầu vạn tự. Xe ngựa dần dần cách xa cảng tiếp tục đi về phía trước, cách chỗ kênh đào cùng sông An Dương giao giới còn mấy trượng, đột nhiên Trình Dược nghe thấy bên ngoài truyền đến ầm ĩ tiếng kêu cứu khàn lệ.
Rõ ràng an bài tốt là hoàng hôn, chính là nhân vừa đi khỏi không đến hai canh giờ đã có người vội vàng trở về bẩm báo tin tức. Khi đó Cảnh Niên đang ở trong phòng, tuy đi cùng phụ mẫu nhưng vẻ mặt lại buồn vô cớ như mất gì đó, hỏi cái gì cũng đều trả lời qua loa, rõ ràng tâm tư không biết bay đến nơi nào rồi. Bây giờ nghe đến có người truyền tin quay về, mắt thấy canh giờ không đúng, Ninh lão gia mới cùng phu nhân trao đổi ánh mắt hoang mang, Cảnh Niên tưởng thê tử trở về, sớm vui mừng chạy đi. Đợi Ninh lão gia ra đến bên ngoài thì chỉ thấy Cảnh Niên vẻ mặt sát trắng, hạ nhân thông báo khóc đến tang thương, chân thật đến độ làm cho Ninh lão gia trong nội tâm hiện lên nghi kị. Hạ nhân vừa thấy hắn đi ra, cơ hồ là khóc đến qụy trước mặt, đứt quãng nói:
“_Lão gia….Thiếu, thiếu phu nhân….nịch thuỷ.” (nịch: chìm)
“_Cái này, đây là….” Rõ ràng là đã sớm an bài tốt phát triển như thế, song Ninh lão gia trong lòng thình lình cảm thấy bất an.
“_Lão gia, đây là thật, là thật! Thiếu phu nhân vì cứu người nhảy xuống sông, cuối cùng lại bị sóng lớn cuốn trôi đi, tìm không được!”
Cảnh Niên còn ở đằng kia đứng ngơ ngác, Ninh lão gia chân mềm nhũn đặt mông ngồi trên đất, bọn hạ nhân nhanh chóng tiến đến đỡ lấy ông.
Ai cũng nói không thông vì sao từ trước đến nay sông An Dương gió êm sóng lặng ngày đó đột nhiên lại bạo trướng, người du ngoạn ngồi trên mấy cái thuyền nhỏ không kịp tránh sóng lớn đánh úp lại, thuyền lật ngược, người lớn trẻ nhỏ, người biết bơi sẽ cứu những người khác, nhưng gần trăm người, sao có thể cùng lúc cứu hết. Trình Dược đi ngang qua, ùm một tiếng đã nhảy vào sông lớn, thuần thục bơi trong nước, qua lại vài cái liền đem người cứu trở về bờ, ngay lúc lượt bơi cuối cùng thì sóng lớn nổi lên lần thứ hai đánh úp vào, người tại trong dòng sông băng lãnh hồi lâu đã dần kiệt sức, không chịu nổi rồi không thấy đâu nữa.
Ngày ấy tình hình hỗn loạn, chết không ít người, ai cũng không chú ý, cho dù chú ý cũng không biết rõ ai là Ninh gia thiếu phu nhân, dù sao ai cũng chưa thấy qua nàng, biết được nàng cũng nịch thuỷ không thấy nữa đều không khỏi nghị luận. Qua mấy ngày, vài thi thể bị trương sình thối rữa nổi lên ở những khúc sông khác nhau được vớt lên, duy chỉ có không thấy người kia.
Có người nói, người Ninh gia vớt thi thể không hề ngừng nghỉ, Ninh thiếu gia như người điên rồi, bình thường mỗi ngày đều ngồi trên thuyền tìm kiếm, thỉnh thoảng nghe thấy hắn trên sông khàn giọng hét lên,Vi nhi.
Có người nói, Ninh gia thiếu phu nhân tới rất kì hoặc, thân phận thần bí, đi đến ly kì. Có lẽ nàng cũng không phải phàm nhân, nàng là tiên nữ mà Ninh lão gia thỉnh tiên nhân đưa tới, nàng hoàn thành sứ mệnh làm cho Ninh thiếu gia thân thể an khang nên rời đi.
Có người nói, thi thể tại ngày thứ mười cuối cùng tìm thấy, ai~bị chết thực thảm, khuôn mặt bị cá gặm đến không thể phân biệt được, nếu không phải một thân quần áo, khẳng định không biết đó là ai.
Còn có người nói, từ sau ngày ấy, Ninh thiếu gia cả người thay đổi, biến thành cái dạng gì? Biến thành băng điêu không cười….
Còn có người nói, còn có người nói…. Một phen ngôn luận, là thật là giả? Nhưng còn không có chân chính biết rõ sự thật, thời gian dần dần đem hết thảy rửa sạch vào quên lãng. Tiếp qua một đoạn thời gian, có lẽ là mấy tháng, có lẽ là một hai năm, hoặc cũng có thể là lâu hơn, sẽ không tái có người nào nói đến nữa.
“_Vi nhi, ngày mai ngươi không thể không đi, ta đây cần phải bồi ngươi cùng nhau đi. Tĩnh dưỡng mấy ngày nay nương bệnh sớm đã hảo nhiều lắm, ta một ngày không có mặt cũng không sao, không phải còn có hạ nhân? Hơn nữa mấy ngày nay ta bổn thủ bổn cước, kì thật cũng không có chiếu cố tốt cho nương nhiều lắm, thỉnh thoảng còn thêm phiền….Nói sau, ta ngày mai đi cùng ngươi, cha nương cũng sẽ không nói gì.”
Trình Dược nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt nói:
“_Ngươi đã quên nguyên nhân ngươi phải chiếu cố nương là gì sao? Cha nương ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng ngươi lớn lên, thân là con, ngươi bất chấp ý nguyện của bọn họ, còn làm bọn họ vì chuyện của ngươi mà vất vả sầu bi đã là bất hiếu. Nay nương bị phong hàn, ngươi chiếu cố nàng là đang lấy công chuộc tội, dù thật sự chiếu cố chỉ tạm được nhưng nhìn thấy ngươi đang ở đây vất vả vì nhị lão, bọn họ tâm cũng sẽ vui mừng. Nếu như nương bệnh còn chưa khỏi hoàn toàn ngươi lại phất tay mặc kệ, đây không phải là muốn làm bọn họ lãnh tâm?”
Bị người khác nói như thế khiến Cảnh Niên không biết phải trả lời như thế nào:
“_Vi nhi, ta….ta không phải ý tứ này….”
“_Cảnh Niên, ngươi hãy nghe ta nói, ta biết rõ tâm tư của ngươi, chỉ là…còn nhiều thời gian, không phải sao?” Trình Dược mục quang nhu hoà nhìn vào mặt Cảnh Niên.
“_Nương còn bị bệnh, ngày mai ta cũng không có tâm tư du ngoạn sơn thuỷ, đi chùa miếu tế bái cũng thuận tiện vì nương cầu phúc. Ngươi yên tâm, tế bái xong ta lập tức sẽ trở về, tuyệt không chậm trễ. Tuy ta không thường xuất môn, nhưng chờ trong nhà không có việc gì nữa, ta đáp ứng ngươi, đến lúc đó sẽ cùng với ngươi cùng nhau đi trên đường dạo chơi, vẫn không được sao?”
“_Vi nhi….”
Nghe y nói như thế trong nội tâm cũng không khỏi mềm đi vài phần, có thể đúng là vẫn còn có chút không muốn, nâng tay xoa mặt nàng, lần này nàng không giống như thường ngày có bất kì ý niệm muốn tránh đi nào trong đầu, ngược lại còn đưa ánh mắt chào đón, trong hai mắt sâu xa chứa tình cảm ấm áp vui vẻ làm cho đáy lòng Cảnh Niên cũng không khỏi dần ấm lên.
“_Được không, Cảnh Niên?”
Cảnh Niên yên lặng không nói, cuối cùng than dài một hơi, hai tay duỗi ra đem nàng ôm vào trong ngực.
“_Ngươi đồng ý rồi đó, lần sau nhất định phải cùng ta ra ngoài.”
Trình Dược mặt gối lên trên bờ vai hắn, hai tay rủ xuống hai bên chậm rãi nâng lên đặt sau lưng hắn.
“_Được.”
“_Còn nữa, phải bồi ta cả ngày.”
Trình Dược không khỏi cười, mới nghiêm túc trong chốc lát lại bắt đầu giở tính trẻ con.
“_Được.”
“_Còn có, ta mang ngươi đi chỗ nào, ngươi đều phải cùng đi.”
“_Được.”
Nếu có ngày ấy, chân trời góc bể, ta đều tuỳ ngươi đi.
Trong hơi thở là mùi hương trên người cảnh Niên, không khỏi nhắm lại hai mắt lẳng lặng cảm thụ, chỉ cần phóng túng trong chốc lát, hưởng thụ giờ phút yên bình này, tham luyến ôn nhu của hắn lúc này.
Cảm nhận người trong lòng lần đầu tiên nhu thuận, Cảnh Niên tiếp tục nói, khoé miệng không khỏi nở ra một nụ cười thoả mãn, đáng tiếc người trong ngực không nhìn thấy, nụ cười này như tẩy sạch khắp thiên hạ, cười đến khuynh quốc khuynh thành. Mà nếu nhìn thấy thì như thế nào, bất quá lại là một lần nữa kìm lòng không được mà rơi vào tay giặc, lại gian nan thống khổ vạn phần mà bứt ra rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trình Dược đi ra Ninh phủ, Cảnh Niên cùng Ninh lão gia đến đưa tiễn, Ninh phu nhân còn bệnh nên không thể đến. Cứ như thể Trình Dược phải đi xa nhà không đến ba năm năm sẽ không trở lại, Cảnh Niên túm chặt tay y sao cũng không cam lòng buông ra, cứ như vậy dặn đi dặn lại vài câu, cảm thấy nói mãi cũng không hết, ánh mắt lưu luyến nhìn lại nhìn, xem bao nhiêu lần cũng đều nhiệt như thế. Mắt thấy canh giờ từng chút từng chút trôi đi, thái dương đầu mùa đông cũng dần miễn cưỡng lộ ra từ đám mây, ánh sáng ấm áp chiếu trên nóc nhà, Ninh lão gia ở một bên thuỷ chung không nói lời nào cuối cùng mở miệng:
“_Cảnh Niên, ngươi để nàng đi thôi.”
Nghe được lời phụ thân nói, Cảnh Niên trên mặt hiện lên một tầng khẩn trương, trên tay lực càng lớn.
“_Cảnh Niên…” Trình Dược thử rút tay về, lại một chút cũng không nới lỏng ra được.
“_Ta…”
Cảnh Niên nhìn y một thân trang phục xuất ngoại, lại liếc nhìn xe ngựa đứng đợi đã lâu, do dự nói:
“_Ta…ta thấy….vẫn là ta….”
“_Cảnh Niên!”
Trình Dược ngay lúc quan trọng cắt đứt lời hắn, cũng ý bảo hắn phụ thân của mình còn ở phía sau, lời nói này sẽ làm phụ mẫu thương tâm, tốt nhất không nên nói.
“_Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng trở về, ân? Chậm nhất thì hai ba canh giờ, ngươi không cần phải lo lắng.”
Trình Dược một bên an ủi, một bên kiên quyết rút hai tay về, cuối cùng thật sâu nhìn hắn một cái, dứt khoát lên xe ngựa.
“_Vi nhi!”
Cảnh Niên muốn đuổi theo bị Ninh lão gia một tay kéo lại.
“_Nháo cái gì, cũng không phải sinh ly tử biệt!”
Cảnh Niên cũng hiểu được chính mình quá mức khẩn trương nhưng chỉ là trong lòng không yên. Không biết có phải hay không Trình Dược ngồi trên xe ngựa nghe thấy những lời này, nội tâm xiết chặt, vén rèm lên lẳng lặng nhìn Cảnh Niên đứng dưới xe ngựa.
Thật sự là sinh ly tử biệt a…
Cái nhìn này, chính là cái nhìn lần cuối cùng.
“_Vi nhi….”
“_Trở về đi.”
Đối mặt với Cảnh Niên vạn phần không muốn mà nói ra, nghĩ nghĩ, lại lộ ra một nụ cười, tựa như lúc Cảnh Niên nhìn y, yêu mến mà cười, nhưng Trình Dược vĩnh viễn cũng không biết, này mỉm cười của y, lưu lại trong lòng Cảnh Niên có bao nhiêu bi thương. Liếc nhìn, này nụ cười như thanh tuyền chậm rãi chảy qua gột rửa linh hồn, cũng làm cho Cảnh Niên vốn có chút sầu lo bất an cuối cùng dần dần bình ổn, nhưng cũng không hề biết rằng, đây là nụ cười cuối cùng mà thê tử của hắn-Đỗ Vi lưu lại, sau này mỗi ngày nhớ tới, đều như bị một thanh đao cắt vào tim, đau không nói nổi.
Xe ngựa bắt đầu rời đi, Cảnh Niên kìm lòng không được đi theo, nếu phụ thân không gọi người đem hắn kéo trở về, xe ngựa đến đâu, có lẽ hắn hội đi theo tới đó. Hẳn là chỉ tạm biệt một chút, vì sao hắn lại cảm thấy có chút bất an, ngay khi mắt thấy xe ngựa biến mất tại đầu đường, hắn không khỏi lớn tiếng hô một tiếng, Vi nhi. Hẳn là cách quá xa, người trong xe ngựa không có động tĩnh, cứ như thế biến mất tại trước mắt Cảnh Niên.
Một tiếng kêu gọi này Trình Dược nghe được, lại không có dũng khí liếc nhìn, khi thấy Ninh lão gia gọi người đặt trong xe ngựa thanh kiếm của mình, y giật mình tỉnh mộng. Sắm vai một người khác quá lâu, thiếu chút nữa không còn cảm giác là Trình Dược nữa, tay xoa hộp kiếm làm bằng gỗ, hoa văn không quá tinh mỹ để lộ ra sự bình thường giống như y, tay phải đột nhiên cầm thật chặt, tựa như muốn dùng tận khí lực toàn thân để phát tiết. Trình Dược ra khỏi An Dương thành liền không hề có Đỗ Vi, chỉ có Trình Dược. Chẳng biết từ lúc nào hai mắt nhắm lại lại mở ra, khoé mắt mơ hồ trông thấy một điểm lóng lánh.
Xe ngựa càng đi càng xa, Trình Dược đờ đẫn tháo xuống tất cả đồ trang sức trên đầu, cởi xuống trang phục nữ tử trên người rồi sau đó mới thay quần áo nam trang trong bọc, dùng một dây vải buộc mớ tóc tán loạn phía sau đầu, làm xong tất cả, thở phào một hơi lại thắt một lòng. Thay đổi mọi thứ xong y nghiêm túc thu dọn từng chút từng chút một bỏ vào trong bọc quần áo. Mã xa dừng lại, thanh âm truyền đến, xa phu một tiếng đến sông An Dương, Trình Dược mới vén rèm nhìn cảnh trí ngoài xe.
An Dương thành vốn là nhờ sông này mới có tên như thế, An Dương thành cũng bởi vì sông này mà phồn vinh, này sông lớn vô cùng nổi tiếng, đội thuyện lớn nhỏ cơ hồ xếp đầy cả cảng, ngày qua ngày đều tất bật nhộn nhịp, nghênh đón vận chuyển hàng hoá cùng du khách đến các nơi, trong đó lớn nhất có vài chiến thuyền là thuyền hàng, trên đó có kí hiệu cờ xí của Ninh gia đón gió bay phấp phới. Trình Dược lần đầu tiên trông thấy sông lớn rộng lớn như vậy, cũng lần đầu tiên tận mắt thấy sự phồn vinh của Ninh gia. Thân ở trong đó thì không biết, đứng ở bên ngoài trông thấy mới khắc sâu phát giác, này hai tháng cuộc sống tại Ninh phủ đã từng chính là điều mà bọn họ cho rằng…… này phú thương nhân gia chúng sinh chỉ có thể ngưỡng vọng ước ao. Hôm nay như vậy cách biệt xa xa nhìn, mới chân chính phát giác y cùng Cảnh Niên là khác nhau một trời một vực.
Đúng rồi, đúng rồi, không nên cùng một chỗ, không nên có bất luận cái gì si tâm vọng tưởng, sau ngày hôm nay sẽ không lại tương kiến. Buông màn xe, thu tay trở về, trong đầu hiện lên lời nói Ninh lão gia ngày hôm qua “Ngày mai thiếu hiệp xuất hành đi sông An Dương, đến khúc kênh đào giao giới thì đi thuyền lên phía bắc, chuyến đi này liền không cần trở về. Lão hủ đã an bài người thân tín, sẽ có người ngay lúc hoàng hôn chạy về giả dạng bộ dáng cực kì bi ai nói ngươi đi thuyền qua chùa miếu bờ bên kia tế bái, đáy thuyền bị thủng, nước tràn vào, cứu giúp không kịp, ngươi theo thuyền cùng mọi người trầm giang, tìm người đến cứu giúp thì ngươi sớm đã bị nước cuốn không thấy bóng dáng. Cứ như vậy qua mấy ngày, lão hủ sẽ an bài người tìm một nữ thi tướng mạo hao hao ngươi, thay y phục của ngươi rồi thả xuống sông, chứng minh Đỗ Vi xác thực tử vong.”
Trình Dược nghi vấn, ngay từ đầu không phải Ninh lão gia là có ý định để y đi thăm người thân trên đường bị đạo phỉ cướp bóc, đào tẩu thì bất hạnh rơi xuống vực bỏ mình sao? Ninh lão gia thở dài rồi đáp “ Lão hủ hiểu rõ tính tình hài tử Cảnh Niên kia, hắn hiện tại để ý ngươi như thế, ngươi nếu muốn đi xa mà hắn không đi theo là tuyệt đối không có khả năng, bởi vậy kế sách này chỉ có thể bỏ qua.”
Hôm nay phân ly, Trình Dược mới biết rõ Ninh lão gia đối hài tử của mình hiểu rõ như thế nào, biết rõ không phải đi xa mà Cảnh Niên đã là một bộ ngàn vạn lần không muốn, bộ dáng hận không thể cùng nhau đi, nếu như thật sự là đi xa, sợ là bất luận thế nào cũng muốn đi theo. Nghĩ đến đây không khỏi cười khổ một tiếng, đáy lòng nảy lên thiên sầu vạn tự. Xe ngựa dần dần cách xa cảng tiếp tục đi về phía trước, cách chỗ kênh đào cùng sông An Dương giao giới còn mấy trượng, đột nhiên Trình Dược nghe thấy bên ngoài truyền đến ầm ĩ tiếng kêu cứu khàn lệ.
Rõ ràng an bài tốt là hoàng hôn, chính là nhân vừa đi khỏi không đến hai canh giờ đã có người vội vàng trở về bẩm báo tin tức. Khi đó Cảnh Niên đang ở trong phòng, tuy đi cùng phụ mẫu nhưng vẻ mặt lại buồn vô cớ như mất gì đó, hỏi cái gì cũng đều trả lời qua loa, rõ ràng tâm tư không biết bay đến nơi nào rồi. Bây giờ nghe đến có người truyền tin quay về, mắt thấy canh giờ không đúng, Ninh lão gia mới cùng phu nhân trao đổi ánh mắt hoang mang, Cảnh Niên tưởng thê tử trở về, sớm vui mừng chạy đi. Đợi Ninh lão gia ra đến bên ngoài thì chỉ thấy Cảnh Niên vẻ mặt sát trắng, hạ nhân thông báo khóc đến tang thương, chân thật đến độ làm cho Ninh lão gia trong nội tâm hiện lên nghi kị. Hạ nhân vừa thấy hắn đi ra, cơ hồ là khóc đến qụy trước mặt, đứt quãng nói:
“_Lão gia….Thiếu, thiếu phu nhân….nịch thuỷ.” (nịch: chìm)
“_Cái này, đây là….” Rõ ràng là đã sớm an bài tốt phát triển như thế, song Ninh lão gia trong lòng thình lình cảm thấy bất an.
“_Lão gia, đây là thật, là thật! Thiếu phu nhân vì cứu người nhảy xuống sông, cuối cùng lại bị sóng lớn cuốn trôi đi, tìm không được!”
Cảnh Niên còn ở đằng kia đứng ngơ ngác, Ninh lão gia chân mềm nhũn đặt mông ngồi trên đất, bọn hạ nhân nhanh chóng tiến đến đỡ lấy ông.
Ai cũng nói không thông vì sao từ trước đến nay sông An Dương gió êm sóng lặng ngày đó đột nhiên lại bạo trướng, người du ngoạn ngồi trên mấy cái thuyền nhỏ không kịp tránh sóng lớn đánh úp lại, thuyền lật ngược, người lớn trẻ nhỏ, người biết bơi sẽ cứu những người khác, nhưng gần trăm người, sao có thể cùng lúc cứu hết. Trình Dược đi ngang qua, ùm một tiếng đã nhảy vào sông lớn, thuần thục bơi trong nước, qua lại vài cái liền đem người cứu trở về bờ, ngay lúc lượt bơi cuối cùng thì sóng lớn nổi lên lần thứ hai đánh úp vào, người tại trong dòng sông băng lãnh hồi lâu đã dần kiệt sức, không chịu nổi rồi không thấy đâu nữa.
Ngày ấy tình hình hỗn loạn, chết không ít người, ai cũng không chú ý, cho dù chú ý cũng không biết rõ ai là Ninh gia thiếu phu nhân, dù sao ai cũng chưa thấy qua nàng, biết được nàng cũng nịch thuỷ không thấy nữa đều không khỏi nghị luận. Qua mấy ngày, vài thi thể bị trương sình thối rữa nổi lên ở những khúc sông khác nhau được vớt lên, duy chỉ có không thấy người kia.
Có người nói, người Ninh gia vớt thi thể không hề ngừng nghỉ, Ninh thiếu gia như người điên rồi, bình thường mỗi ngày đều ngồi trên thuyền tìm kiếm, thỉnh thoảng nghe thấy hắn trên sông khàn giọng hét lên,Vi nhi.
Có người nói, Ninh gia thiếu phu nhân tới rất kì hoặc, thân phận thần bí, đi đến ly kì. Có lẽ nàng cũng không phải phàm nhân, nàng là tiên nữ mà Ninh lão gia thỉnh tiên nhân đưa tới, nàng hoàn thành sứ mệnh làm cho Ninh thiếu gia thân thể an khang nên rời đi.
Có người nói, thi thể tại ngày thứ mười cuối cùng tìm thấy, ai~bị chết thực thảm, khuôn mặt bị cá gặm đến không thể phân biệt được, nếu không phải một thân quần áo, khẳng định không biết đó là ai.
Còn có người nói, từ sau ngày ấy, Ninh thiếu gia cả người thay đổi, biến thành cái dạng gì? Biến thành băng điêu không cười….
Còn có người nói, còn có người nói…. Một phen ngôn luận, là thật là giả? Nhưng còn không có chân chính biết rõ sự thật, thời gian dần dần đem hết thảy rửa sạch vào quên lãng. Tiếp qua một đoạn thời gian, có lẽ là mấy tháng, có lẽ là một hai năm, hoặc cũng có thể là lâu hơn, sẽ không tái có người nào nói đến nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook