"A!" Đường Uyển Tâm ôm lấy đầu, cau mày kêu đau đớn.
 
"Ayy, cậu làm gì vậy?" Tiểu Đào gào to chạy tới, nâng cô dậy.
 
Lục Phong Châu đấm một đấm thật mạnh lên bàn: "Cô muốn chết đúng không?"
 
Nếu không phải bởi vì Mạnh Lan là con gái, một đấm này chắc chắn sẽ rơi vào người cô ta.
 
"Lục Phong Châu, cậu đừng để ý cô ta, mau lại đây đỡ Uyển Tâm đ ến phòng y tế." Lúc này Tiểu Đào đã quên mất nỗi sợ hãi với Lục Châu Phong, vội vàng sai bảo.
 
"Tí rồi quay lại tính sổ với cô ta sau."
 
"Phải phải, nhanh đến phòng y tế" Các bạn học đang hóng chuyện nãy giờ bị một màn trước mặt dọa sợ, đôi mắt kinh hãi nhìn Mạnh Lan.
 
Bạn học mới tới thật là bạo lực! Mới đến mà đã đả thương người khác.
 
Ô ô chúng ta phải tránh xa người như vậy.
 
Đây là yêu ma quỷ quái nơi nào đến, mau cút cút.
 
Má ơi, hù chết tiểu bảo bối rồi.
 
......
 
Đường Uyển Tâm được Tiểu Đào và Lục Phong Châu dìu đến phòng y tế.
 
Vẻ mặt bác sĩ kinh ngạc, trêu ghẹo nói: "Hôm qua phát sốt, hôm nay lại bị thương. Bạn học này, em không thể vì thích tôi mà xem phòng y tế như nhà mình đâu đấy."
 
Những lời này thành công làm cảm xúc của ba người bớt căng thẳng.
 

Đường Uyển Tâm cười ra tiếng: "Làm phiền thầy rồi."
 
Bác sĩ đẩy mắt kính trên sống mũi: "Tôi cũng rất hoan nghênh em đến, nhưng đừng lần nào tới cũng bị thương."
 
Hai người tán gẫu với nhau xong thì công tác băng bó cũng kết thúc. Trán Đường Uyển Tâm bị dán một miếng băng gạc.
 
"Miệng vết thương không nghiêm trọng lắm, không cần khâu lại nhưng em cũng cần phải chú ý, không được để vết thương chạm nước. Tôi kê thuốc cho em, nhớ uống đúng giờ."
 
Bác sĩ viết đơn thuốc, hỏi: "Ngoại trừ vết thương trên trán, em còn thấy không thoải mái chỗ nào nữa không?"
 
Đường Uyển Tâm lắc đầu "Không có ạ."
 
"Bác sĩ, có thể lưu sẹo không ạ?" Tiểu Đào nhìn Đường Uyển Tâm, một mặt cảm thán nói: "Tâm Tâm của bọn em xinh đẹp như vậy mà có sẹo thì thảm rồi."
 
Bác sĩ trẻ tuổi nhếch môi: "Yên tâm đi, sẽ không có sẹo đâu."
 
Tiểu Đào vỗ vỗ ngực: "May quá."
 
So với vẻ mặt nôn nóng của Tiểu Đào, Lục Phong Châu lại im lặng không được tự nhiên. Từ lúc bước vào đến giờ cậu đều trưng ra một khuôn mặt lạnh, nhíu mày, ánh mắt sắc bén.
 
Đường Uyển Tâm biết trong lòng cậu lo lắng cho mình, nên xoay người cười với Lục Phong Châu một cái, lúc cười còn để lộ răng nanh nhọn, cực kì đáng yêu.
 
Lục Phong Châu ôm ngực dựa vào tường, sắc mặt cũng không vì nụ cười của cô mà buông lỏng. Trong lòng Đường Uyển Tâm hơi phỉ nhổ, xem ra lần này chơi lố quá rồi, khiến cậu lo lắng như vậy.
 
Thật ra cô còn có cách khác để vạch trần bộ mặt của Mạnh Lan, nhưng...
 
Chỉ có phương pháp trực tiếp này mới hiệu quả nhất, cô không thể chịu đựng những việc xảy ra trong đời trước, càng không thể để Lục Châu Phong chịu tổn thương nữa.
 
Mạnh Lan quá xảo quyệt, mưu kế bình thường rất khó khiến cô ta mắc bẫy, nhìn cách cô ta hành động vào hôm qua thì biết, đây là loại người đi một bước đã tính trước ba bước, hoặc có thể nói, người mẹ diễn viên kia đã bày kế cho cô ta.
 
Cố ý để cho ba cô thấy cô ta chạy trong mưa, mượn sự đồng tình của ba cô làm bước đệm để tiến vào Đường gia, sau đó lại ngồi xe Đường gia đến trường làm mọi người chú ý. Đây không phải là chiêu mượn cáo oai hùm, thông báo cho mọi người biết rằng cô ta có quan hệ với Đường gia, về sau tất cả mọi người thấy cô ta thì phải khách khí với cô ta sao?
 
Tốt, vậy cô sẽ để mọi người thật “khách khí” với cô ta.
 
Hi sinh vì nghĩa để tất cả mọi người biết gương mặt thật của cô ta.
 
.........
 
"Đúng rồi, cách dùng tôi đã ghi lên vỏ thuốc, nhắc lại lần nữa, nhớ uống thuốc và đừng để miệng vết thương chạm nước." Bác sĩ tiếp tục dặn dò.
 
"Vâng." Đường Uyển Tâm ngoan ngoãn nhận thuốc, đi tính tiền.
 
Ba người ra khỏi phòng y tế, Lục Phong Châu luôn đi sau các cô mấy mét, không ai biết thiếu niên đó đang nghĩ gì, mũ áo rũ xuống, che khuất đôi mắt cậu. Cậu thiếu niên nhét tay vào túi quần, vừa đi còn vừa đá viên sỏi trên đường.
 
Ánh mặt trời chiếu xuống bóng dáng thiếu niên luôn đi theo phía sau y như người bảo hộ. Có thể người khác không biết Lục Phong Châu nghĩ gì nhưng Đường Uyển Tâm đã quan sát cậu rất lâu, từ khi cô vẫn còn là linh hồn trôi dạt, cho nên cô biết hết thói quen, sở thích cũng như những lúc tâm tình thăng trầm của cậu.
 
Aizz, xem ra lần này cậu ấy thật sự rất tức giận
 
Không được, phải nghĩ biện pháp hạ hỏa mới được.
 
Phía trước có một hoa viên nhỏ, trường học xây nó với mục đích tô điểm cảnh quan.
 
Hôm qua vừa mưa, hoa cỏ bị nước mưa đánh rơi không ít. Đường Uyển Tâm đi qua, tiện tay nhặt mấy bông còn tươi, gom lại với nhau, lại tìm vài cây cỏ mềm, dẻo dai trên mặt đất, buộc chúng lại.
 
Dưới ánh mắt ngây dại của Tiểu Đào, cô đi tới trước mặt Lục Phong Châu.
 
"Cho cậu này." Lục Phong Châu dừng chân, lười nhác ngẩng đầu, ánh mặt trời có chút chói mắt, hai mắt cậu híp lại: "Làm gì?"
 
Đường Uyển Tâm đưa hoa đến trước mặt cậu: "Hoa tươi thì phải đưa cho người đẹp, hôm nay tớ mượn hoa hiến phật, hoa tươi tặng soái ca" Cô nghịch ngợm cười: "Soái ca có nhận không?"
 
"Nhàm chán" Sau một lúc, cậu phun ra hai chữ, đưa tay nhận lấy hoa của Uyển Tâm rồi tùy ý ném vào thùng rác.
 

"Này, Phong Châu, cậu là đồ đáng ghét." Tiểu Đào thấy vậy, chạy tới: "Tâm Tâm tốt bụng tặng hoa cho cậu, cậu không cần thì thôi, sao còn ném đi?"
 
"Tốt bụng?" Lục Phong Châu bị câu nói này khơi mào, âm dương quái khí nói: "Tôi không cần cậu thương hại, không biết trên đời này người xấu rất nhiều hay sao mà gặp ai cũng trưng bộ dáng thân thiết ra thế? Bị bán còn giúp người ta đếm tiền."
 
Lục Phong Châu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe một tràng. Mặt Tiểu Đào đỏ lên, há mồm, thở phì phò không biết nói gì.
 
Đường Uyển Tâm không nghĩ tới lần này Lục Phong Châu lại tức giận lớn đến vậy. Trong trí nhớ của cô, dường như người nam sinh trước mặt  luôn lạnh nhạt với tất cả mọi việc.
 
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, đó là lúc cô bị nhốt trong trận hỏa hoạn kia. Lúc đó cậu ở bên ngoài điên cuồng rít gào, đây cũng là lần duy nhất cậu mất khống chế như vậy.
 
Bởi vì không cứu được.....
 
Lục Phong Châu vẫn không dám nhìn Đường Uyển Tâm, không phải không quan tâm cô, mà là do cậu sợ thấy miệng vết thương trên trán cô. Mỗi lần thấy, cậu đều đau lòng, rõ ràng lúc ấy cậu ở đó nhưng vẫn để cô bị thương.
 
Nói là tức giận nhưng càng tự trách nhiều hơn.
 
Tiếng chuông đột nhiên vang lên, Đường Uyển Tâm nhướng mày nhìn lại: "Vào lớp rồi, chúng ta về lớp đi."
 
"Các cậu về trước đi, tôi đi wc."
 
"Được."
 
Đường Uyển Tâm và Tiểu Đào cùng nhau về lớp. Sau khi Lục Phong Châu thấy bóng dáng hai người đã đi xa mới nhanh chóng chạy đến thùng rác lúc nãy, lấy bó hoa mà cậu mới ném, sau đó cẩn thận bọc lại bằng áo khoác.
 
Đến lúc giáo viên Anh văn vào lớp, cậu mới vội vàng chạy về phòng học, mọi người đều tò mò trong ngực Lục Châu Phong có gì, nhưng không ai dám hỏi.
 
Trải qua sự việc lần này, cảm tình mọi người đối với Mạnh Lan tự động tụt xuống số âm.
 
Giáo viên nhìn đống bài tập nhướng mày hỏi: "Ai không nộp bài tập?"
 
Gần trăm con mắt đổ dồn về Mạnh Lan. Giáo viên Anh văn tìm kiếm một hồi, không thấy vở bài tập của cô ta thì trầm mặt hỏi: "Mạnh Lan, sao em không nộp bài tập?"
 
Đại khái Mạnh Lan cũng biết nói nhiều vô dụng, còn không bằng nhận lỗi sai về mình, tranh thủ sự đồng tình của giáo viên thì sau này còn cơ hội. Cô ta suy nghĩ rồi nhẹ giọng đáp:
 
"Thưa cô, em còn chưa hiểu bài nên không làm được bài tập."
 
Giáo viên gõ gõ sách giáo khoa: "Không hiểu chỗ nào có thể đến hỏi tôi, hoặc hỏi các bạn học. Bài tập không thể thiếu được."
 
"Vâng, em biết rồi ạ" Mạnh Lan khiêm tốn nói.
 
"Được rồi, học bài mới."
 
Mọi người đối với thái độ của giáo viên Anh văn thì có chút không phục.
 
Mạnh Lan thành công trốn tội, trên mặt lộ ra nụ cười, muốn xem trò cười của cô ta sao?
 
Không có cửa đâu!!!
 
Chuông reo, cô ta liền sắm vai bạn học tốt, chạy đến trước mặt Đường Uyển Tâm: "Uyển Tâm, thật xin lỗi, mình không cố ý đâu, cậu tha lỗi cho mình nhé."
 
Đường Uyển Tâm ngước mắt nhìn cô ta: "..."
 
Diễn trò.
 
"Có phải cậu không tha thứ cho mình không? Vậy.... mình quỳ xuống xin lỗi cậu?"
 
Dứt lời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía này, biểu cảm một mặt xem kịch vui. Đường Uyển Tâm đứng lên, nếu để Mạnh Lan quỳ xuống vậy vết thương hôm nay cô chịu uổng phí rồi.
 
"Mình vốn dĩ không giận cậu, mình tha thứ cho cậu lâu rồi."
 
Câu này trực tiếp chặn họng Mạnh Lan lại, lời thoại cô ta chuẩn bị kỹ càng giờ không có cơ hội phát huy.
 

"Cậu không cần áy náy, tiếng Anh không hiểu gì cứ hỏi mình."
 
Đường Uyển Tâm khoan dung độ lượng, hiền như bụt, chuyên đút canh gà online.
 
Mọi người xung quanh bị cô đút ăn no. Mạnh Lan bị Đường Uyển Tâm nắm chặt tay, vẻ mặt xấu hổ nói không nên lời.
 
"Rầm" phía sau truyền đến tiếng ghế dựa đổ ngã, ngay sau đó là một thân ảnh lướt qua.
 
Lục Phong Châu không thèm nhìn Đường Uyển Tâm, lập tức ra ngoài, ghế bị cậu đạp ngã vang lên tiếng ong ong.
 
Lưu Môn Đình mê mang: "Anh Châu tới tháng à? Sao tự dưng lại đạp lên ghế thế?"
 
Đường Uyển Tâm buông tay Mạnh Lan ra, dõi mắt nhìn theo hướng thiếu niên đang giận dữ bước đi.
 
Mọi người vây quanh Đường Uyển Tâm, ai nấy đều hỏi han ân cần, đẩy Mạnh Lan ra xa. Hình tượng tiểu thiên sứ của Đường Uyển Tâm lập tức được tăng thêm một bậc.
 
Mạnh Lan một mình đứng một bên, thê lương không nói nên lời.
 
Tiểu Đào nhếch miệng: "Đáng lắm."
 
"Làm phiền nhường đường một chút, tôi phải đi lấy nước cho Tâm Tâm."
 
Mạnh Lan lảo đảo tránh ra, trong lúc vô tình đụng phải chân ghế, đau điếng. Nhưng những người khác đều xem cô ta là người tàng hình, không ai quan tâm.
 
-------
 
Buổi chiều tan học, Mạnh Hinh tới đón Mạnh Lan, mang theo rất nhiều quà. Giáo viên chân trước vừa bước ra cửa phòng, chân sau bà ta đã đi vào, đặt quà cáp lên bàn học, vỗ tay.
 
"Các bạn học, cô là mẹ của Mạnh Lân. Đây là quà gặp mặt, mọi người tới xem mình thích gì thì cứ tự nhiên lấy."
 
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không ai dám đến gần.
 
"Lan Lan, mau chia cho các bạn đi." Mạnh Hinh nói.
 
Mạnh Lan đi đến trước bàn, lấy ra mấy món quà ôm vào trong ngực: "Các cậu cứ chọn tự nhiên."
 
"Có, có thể sao?" Tròng mắt một nữ sinh dừng lại trên một bộ trang điểm vô cùng xa xỉ.
 
"Đương nhiên."
 
"Cảm ơn."
 
Nói xong, nữ sinh đó lấy đồ trang điểm nhét vào cặp sách, nhiều bạn học khác thấy vậy cũng học theo, sôi nổi chọn quà mình thích.
 
Tục ngữ có bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, sau khi được nhận quà, thái độ mọi người đối với Mạnh Lan liền xoay 180 độ.
 
Một đám ra vẻ chị em thân thiết.
 
"Bà dì này, dì mang mấy thứ rác rưởi này vào đây mà lãnh đạo cũng đồng ý sao?" Thanh tra chuyên nghiệp Lục Châu Phong online.

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương