Dưới ánh mặt trời chói chang, Đường Uyển Tâm cong môi cười nhạt, “Vậy chúng em xin rửa mắt mong chờ, nếu chị thua, thì trong lễ chào cờ cũng phải lên sân khấu, xin lỗi trước mặt mọi người.”

“Hừ, chờ xem.” Lăng Tiểu Tuyết lắc mông về phía trước.

Đám đông vây xem náo nhiệt cũng sôi nổi tản ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiểu Đào lôi kéo tay Đường Uyển Tâm, “Tâm Tâm, chúng ta mới lên lớp 10 thôi, lúc này thi đấu với Lăng Tiểu Tuyết chẳng phải lấy trứng gà ném đá sao?”

Tuy cô ấy cũng rất hy vọng Đường Uyển Tâm chiến thắng, nhưng trình độ của khối 10 căn bản không thể so với khối 12, chương trình học của hai bên còn kém nhau nhiều mà.

Đường Uyển Tâm nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt của Tiểu Đào, “Yên tâm đi, mình sẽ không thua.”

Tiểu Đào: “......”

Không thấy an ủi chút nào! Trái tim cô ây vẫn cứ treo lơ lửng.

Hiện tại đã lên tới cổ họng rồi.

Kỳ thật về phương diện tiếng Anh, đúng là Đường Uyển Tâm không thèm lo lắng, đời trước thành tích tiếng Anh của cô hàng năm đều đứng thứ nhất. Sau này lên đại học cũng học chuyên ngành tiếng Anh, về phương diện khẩu ngữ tất nhiên không thể nói chơi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Đào đang trong áp suất thấp, đột nhiên nhớ tới một việc, cô ấy đột nhiên vỗ lên trán, “Đúng rồi, mình nhớ ra rồi, trên diễn đàn trường học có một vị tự xưng là thần may mắn, người này có tri thức uyên bác, cái gì cũng biết, mình dã xem qua các bài post của người này, tiếng Anh siêu cấp tốt, nếu không chúng ta liên hệ với vị nhân vật thần bí này đi?”

Tiểu Đào càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này rất được.

Đường Uyển Tâm xoa huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch, cô nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tiểu Đào, mím môi, cô em nếu mình nói với cậu, mình chính là cái vị thần may mắn kia, liệu cô ấy có shock không?

Hay là thôi đi, hiện tại không phải thời điểm tốt để cởi lớp ngụy trang.

Cứ như vậy, chuyện Đường Uyển Tâm đơn độc pk khiêu chiến với tiếng Anh với Lăng Tiểu Tuyết, giống như được lắp cánh, bay khắp lớp 3 khối 10, sau đó là toàn bộ trường học đều biết.

Thậm chí còn có người âm thầm đánh cược, cược xem ai thắng?

Đường Uyển Tâm từng đạt đệ nhất hai lần, một lần là toán học, một lần là ngữ văn.

Lăng Tiểu Tuyết được sáu lần đệ nhất, ba lần đệ nhất tiếng Anh, hai lần môn ngữ văn, một lần môn toán học.


Mọi người yên lặng cân nhắc trong lòng, kết quả hình như đã quá rõ ràng rồi, Lăng Tiểu Tuyết có số phiếu nhiều nhất.

Nhưng Đường Uyển Tâm cũng không kém, toàn bộ khối 12 đều bầu cho Đường Uyển Tâm thắng.

-

WC nam

Nam sinh có dáng người cao hơn: “Nè, mày chọn ai?”

Nam sinh có dáng người thấp hơn: “Đường Uyển Tâm.”

Nam sinh có dáng người cao: “Mày bị ngốc à? Sao lại chọn một học sinh khối 10, rõ ràng phần thẳng của Lăng Tiểu Tuyết cao hơn mà.”

Nam sinh có dáng người thấp kéo quần, “Haizz, đừng nói nữa, toàn bộ khối 12 bị Lục Phong Châu tìm đến tận nơi, nếu không chọn Đường Uyển Tâm thì......”

“Anh em, tiểu xong rồi?”

Lục Phong Châu lảo đảo lắc lư đi vào, bàn tay đáp trên vai nam sinh có dáng người thấp bé.

“Nước tiểu, tiểu xong rồi.” Nam sinh có dáng người thấp run run rẩy rẩy nói.

Lục Phong Châu nhướng mắt, “Tiểu xong còn không đi đi.”

Nam sinh có dáng người thấp: “À, đi ngay đây.” Vừa kéo đai lưng vừa chạy ra ngoài.

Lục Phong Châu ngả ngớn cong môi, “Đàn anh, đừng khua môi múa mép sau lưng như đàn bà thế, có gì muốn nói thì cứ quang minh chính đại nói ra.”

Sắc mặt nam sinh có dáng người cao trắng nhợt, không dám nói gì, trực tiếp chạy đi.

Lưu Môn Đình hưng phấn ghé sát vào, “Anh Châu, số phiếu bầu cho Đường Uyển Tâm đã vượt qua Lăng Tiểu Tuyết.”

Lục Phong Châu lấy ra mấy tấm vé xem phim, “Đem mấy cái này giao cho các lớp trưởng của khối 11, có khối 10 với khối 12 rồi, không có đạo lý lại bỏ sót bọn họ.”

Lưu Môn Đình: “Được rồi.”

Một tháng tiếp theo, Đường Uyển Tâm tạm thời bận lu bù, tuy cô không cho rằng mình sẽ thua, nhưng nên chuẩn bị thì vẫn phải chuẩn bị.

Không biết bên Mạnh Lan có chuyện gì, hơn một tuần rồi không đi học.

Đường Uyển Tâm lười quan tâm cô ta, gần đây Mạnh Hinh cũng không đến nhà họ Đường, nên dạo này tâm trạng cô rất tốt.

Trận thi đấu lần này chỉ so khẩu ngữ, còn trọng điểm vào phương diện nào thì chưa ai có thông tin chính xác, cho nên Đường Uyển Tâm ra hiệu sách, mua mười mấy quyển sách.

Lục Phong Châu đảm đương công tác ôm chúng về.

“......”

Bạn học cả lớp vừa thấy cảnh tượng đồ sộ này thì đều trợn mắt choáng váng, thật sự định đọc hết chỗ này à??

Bọn họ tỏ vẻ quá dọa người, muốn lên núi tĩnh tu, đừng làm phiền.

Tiểu Đào cũng kinh ngạc không thôi, nhiều sách như vậy, có cho cô ấy thêm 5 năm cô ấy cũng không xem được hết. Tiểu Đào không xác định hỏi: “Những quyển sách này?”

Đường Uyển Tâm: “Mình định dùng mấy ngày nay tập trung xem hết đống sách này, cơm trưa nhờ cậu lấy giúp mình nhé.”

Tiểu Đào: “......”

Chị gái, chị muốn tu tiên à?

Bộ cậu định hạ phàm độ kiếp sao?

Ai nha, mẹ nó, Tâm Tâm làm mình sợ muốn chết.

Sau vụ đó, chỉ cần Đường Uyển Tâm có thời gian, cô liền cầm sách tiếng Anh, yên lặng đọc hết nội dung.

Tiểu Đào cứ như vậy, trơ mắt nhìn cô ba giờ giải quyết một quyển, lại thêm ba giờ nữa, một quyển đọc xong được đặt sang một chồng khác.

“Chồng sách đó là?”

“Xem xong rồi.”

Tiểu Đào: “......”

Cô bạn cùng bàn của mình là đệ tử được Tứ Hải Bát Hoang phái tới hàng yêu trừ ma hả?


Lục Phong Châu ghé lên trên mặt bàn, ngước mắt nhìn đến chỗ Đường Uyển Tâm, ánh mắt thiếu nữ long lanh, gương mặt vui vẻ, da thịt vô cùng mịn màng, hình dáng đường cong nhu mỹ, phảng phất giống như một bức tranh phong cảnh mê người, khiến người nhìn không thể rời mắt.

Cậu nhìn nhìn, khóe môi không tự giác mà cong lên.

Ánh mắt Lưu Môn Đình quét qua gương mặt Lục Phong Châu hai lần, lại nhìn về phía Đường Uyển Tâm, sau đó lắc lắc tay trước mắt Lục Phong Châu, “Ai, anh Châu, anh Châu.”

Lục Phong Châu lấy lại tinh thần, sắc mặt quay ngoắt 180° , “Chuyện gì?”

Lưu Môn Đình sờ sờ cánh mũi, “Anh, nếu anh còn tiếp tục nhìn như thế, cần thận tròng mắt rớt xuống đó.”

“Đông.” Lưu Môn Đình bị một lực tác động, ngã dập mông.

-

Một tuần sau, cuộc thi tiếng Anh bắt đầu.

Hôm nay, toàn bộ ghế trong phòng học được chọn làm nơi thí đấu đã kín chỗ, các trận thi đấu khác thường chỉ có tốp năm tốp ba học sinh tới vây xem, trận thi đấu hôm nay có thể nói là rầm rộ chưa từng có.

Bởi vì trận thi đấu diễn ra vào thời gian học bình thường, nên toàn bộ từ lớp 10 đến lớp 12 đều phải tranh thủ, giành giật từng phút giây. Nếu tới muộn thì sẽ không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ở hành lang, nhón chân vịn cửa sổ nhòm vào xem.

Lần thi đấu này, giám khảo là tất cả giáo viên tiếng Anh của các khối.

Lúc chưa bắt đầu, các thầy cô vẫn nhàn nhã tán gẫu với nhau thế này

Giáo viên tiếng Anh khối 11: “Thầy Vương, em học sinh Lăng Tiểu Tuyết của lớp thầy đã rất nhiều lần thi đứng thứ nhất, lần này chắc là vẫn thế.”

Giáo viên tiếng Anh khối 12: “Trận thi đấu mà thực lực của các thí sinh cách xa nhau thế này, kỳ thật cũng không cần tổ chức.”

Sắc mặt của giáo viên tiếng Anh khối 10 hơi trắng bạch: Vì sao một học sinh khối 10 lại muốn khiêu chiến với học sinh khối 12, vì sao??

Hơn mười phút sau, thi đấu bắt đầu.

Giáo viên đọc câu hỏi thứ nhất, đề bài các thí sinh yêu cầu giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, bài giới thiệu phải dài ít nhất năm phút.

Hôm nay, Lăng Tiểu Tuyết cố ý mặc một bộ âu phục trắng tinh, còn tô một lớp son môi màu khá nhạt, lúc đứng trên bục giảng, bày ra dáng vẻ tự tin như đã định liệu trước, thời gian diễn thuyết đúng năm phút, không dài không ngắn.

Vừa mới nói xong, phía dưới vang lên một trận vỗ tay.

Lượt tiếp theo là của Đường Uyển Tâm, cô không cố ý thay đổi trang phục, hôm nay vẫn mặc bộ đồng phục rộng thùng thình.

Lục Phong Châu nhìn cô, ánh mắt mềm mại hơn, thiếu nữ thân hình tinh tế, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười thản nhiên, cô hơi khom lưng cúi chào mọi người, sau đó dùng tiếng Anh, lưu loát giới thiệu bản thân.

Giọng nói của cô phảng phất như tới từ thiên đường, thanh thúy như tiếng trân châu rơi trên mâm ngọc, từng chữ từng chữ được phát âm rõ ràng, không hề có dấu hiệu ngập ngừng, giới thiệu xong còn không quên cảm ơn các thầy cô và các bạn học.

Sau khi bài giới thiệu của cô kết thúc, toàn bộ phòng học yên tĩnh không tiếng động, mọi người vẫn còn đắm chìm trong giọng nói dễ nghe của cô.

Lục Phong Châu dẫn đầu đứng lên, dùng sức vỗ tay, sau đó, toàn bộ phòng học mới vang lên một trận vỗ tay kịch liệt.

Ba giáo viên đều cho điểm tốt.

Lăng Tiểu Tuyết đứng một bên cảm thấy khiếp sợ, trên mặt đã không còn nụ cười.

Trong các vòng đấu kế tiếp, Đường Uyển Tâm phát huy rất tốt, trạng thái tâm lý thoái mái vượt xa Lăng Tiểu Tuyết. Đến phần tổng kết điểm cuối cùng

—— Đường Uyển Tâm, 95 phân.

—— Lăng Tiểu Tuyết, 80 phân.

Khối 10 lớp 3 vỡ òa, “Oa, Đường Uyển Tâm thật trâu bò.”

“Đường Uyển Tâm, cậu trâu nhất.”

“Đường Uyển Tâm, bọn mình yêu cậu!”

Người vừa hô lên những lời này lập tức nhận được cái nhìn sắc lẻm của Lục Phong Châu. Thấy cậu ôm ngực nhìn mình, nam sinh ngay lập tức cảm giác được ánh nhìn chằm chằm đầy sự chết chóc, lập tức câm miệng.

“Ha ha, Tâm Tâm thắng rồi, Tâm Tâm thắng rồi.” Tiểu Đào lôi kéo Lưu Môn Đình, vô cùng vui mừng hoan hô.

Lưu Môn Đình cười ngây ngô.

“Từ hôm nay trở đi, Đường Uyển Tâm chính là hoa hậu học đường danh chính ngôn thuận của trường cấp ba Thánh Hiền của chúng ta, không chỉ lớn lên xinh đẹp, học tập tốt, càng quan trọng là, cậu ấy có thể vượt cấp đánh bại cả đàn chị khối 12, rống rống.”

“Tui muốn trở thành fan của cậu ấy, tui có thể theo đuổi cậu ấy không?”


“Cút, cóc ghẻ mà còn muốn theo đuổi hoa hậu học đường, chờ mày thi được đệ nhất khối đi rồi nói nhé.”

Còn phía các thầy cô giáo khảo thì lại là như vầy.

Giáo viên tiếng Anh khối 11: “Cô Lưu, vẫn là cô dạy tốt. Không nghĩ tới một học sinh khối 10 lại tài giỏi như vậy.”

Giáo viên tiếng Anh khối 10 - cô Lưu: “Ai, kỳ thật cuộc căn bản không nên tổ chức cuộc thi đấu như thế này, thực lực cách nhau quá xa.”

Giáo viên tiếng Anh khối 12:......

-

Buổi tối, tại một tiệm ăn vặt

“Tâm Tâm, kính cậu một ly, mình rất yêu cậu.” Tiểu Đào cầm ly nước trái cây, mặt mày hớn hở nói: “Cậu chính là thần tượng của mình, là hình mẫu lý tưởng của mình, là mục tiêu cuộc đời của mình, sau này mình phải học tập cậu nhiều hơn.”

“Phanh.” Hai cái ly chạm vào nhau.

Lưu Môn Đình hạ giọng, “Anh Châu, em cũng không ngờ là Đường Uyển Tâm có thể thắng, em còn tưởng cậu ấy sẽ thua cơ.”

Lục Phong Châu tự rót cho mình một ly bia, “Vì sao không để Lăng Tiểu Tuyết xin lỗi trước mặt mọi người?” Cậu không trả lời Lưu Môn Đình, ngược lại lại nhìn về phía Đường Uyển Tâm.

Đường Uyển Tâm: “Chị ta mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, đã đủ rồi.”

Lưu Môn Đình nghe vậy, oa oa kêu to, “Tâm Tâm, cậu đúng là hiền lành, dễ nói chuyện, nếu là mình, có thế nào mình cũng phải bắt chị ta quỳ xuống tạ tội trước mặt mọi người.”

“Đông.” Lưu Môn Đình lại lần nữa té lăn trên đất.

Lục Phong Châu thu chân lại, “Gọi ai là Tâm Tâm thế?”

Mẹ nó, đến cậu còn chưa được gọi thế đây!

Lưu Môn Đình che mông bò dậy, cố ý ngồi cách xa Lục Phong Châu hơn chút, anh Châu bây giờ nha, có người yêu liền quên anh em, đồ vô nhân tính, cậu phải tự bảo vệ cái mông của mình cho tốt.

-

Buổi tối 8 giờ, trên diễn đàn trường xuất hiện một bài post được đẩy lên top, đề hagtag # gọi nữ thần may mắn diss tiểu bạch hoa khối 10.

Bài post vừa mới được đăng lên tầm vài phút, khu bình luận phía dưới đã sôi nổi.

Lầu một: Chủ bài post có ý thì thế? Có phải là nick của Lăng Tiểu Tuyết không đấy? Thua thì phải nhận thua, còn cay cú đăng một bài post lên đây làm gì?

Lầu hai: Dùng nick nặc danh đăng bài lên diễn đàn thì muốn nói bậy gì thì nói sao? Lầu một đừng vội bực tức, cái cô Đường Uyển Tâm khối 10 có thể thắng khẳng định là do may mắn thôi. Bằng không thì so lại một lần.

Lầu 3: Lầu hai bị điên sao? Học bài kĩ chưa? Đây là muốn tuyên chiến với tân nhiệm hoa hậu học đường sao?

Lầu mười: Quần chúng ăn dưa phát biểu, không phục thì tiếp tục tới khiêu chiến đi.

Lầu 15: Được rồi đừng nổ nữa, có năng lực thì đừng dùng nick nặc danh, cởi áo choàng ra để mọi người nhìn xem là ai.

......

Đầu để để hashtag mời nữ thần may mắn rời núi, trên thực tế lại chỉ là bài post phát tiết cảm xúc lên đối tượng chỉ định.

Bình thường Lục Phong Châu cũng không hay dạo diễn đàn trường học, nhưng cậu không dạo không đại biểu người khác không dạo, Lưu Môn Đình nắm bắt tin tức nhanh chóng, kịp thời báo cáo lại tình huống.

“Anh Châu, mau xem bài post trên diễn đàn nặc danh kìa.”
_______________
Chết cười với mấy thầy cô.
Áo choàng là kiểu nick clone ấy



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương