Thiếu niên cố chấp phải ngoan
-
Chương 23
Đường Uyển Tâm nghe thấy giọng nam quen thuộc, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc, “Ba, ba?”
Đường Thắng từ từ hạ cửa kính xe ô tô xuống, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Hai đứa con đây là......?”
“Buông tay.” Đường Uyển Tâm giãy giụa nhảy xuống khỏi lưng Lục Phong Châu, nhưng vì động tác quá vội vàng nên lúc tiếp đất chân bỗng mềm nhũn, cả người đổ về phía trước.
May mà có Lục Phong Châu nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô, “Cẩn thận một chút.” Sau đó mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Đường Thắng, lễ phép chào hỏi, “Cháu chào chú, cháu là bạn học của Đường Uyển Tâm, chân cậu ấy bị thương, nên cháu đưa cậu ấy về nhà ạ.”
Lúc Lục Phong Châu nói những lời này, ánh mắt cực kì chân thành, đáy mắt như hồ nước thanh triệt trong suốt, khiến người đối diện không thể nhìn ra những tính toán xấu xa trong lòng cậu.
Kỳ thật chỉ có chính cậu biết, cậu đang khẩn trương muốn chết, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Chuyện thình lình bị phụ huynh bắt gặp thế này, đúng là có chút ngoài dự kiến.
Không chỉ có lòng bàn tay căng thẳng đến mức đổ đầy mồ hôi, phần lưng của cậu cũng bị mồ hôi tẩm ướt, khi có cơn gió thổi qua, vạt áo hơi phất phơ, sống lưng lành lạnh.
Đường Thắng nhìn chằm chằm cậu một lát mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn vị bạn học này.”
Sau đó lạnh nhạt nói với tài xế, “Đỡ tiểu thư lên xe.”
Tài xế vội tấp xe vào lề đường, đẩy cửa ra, đi xuống xe, dìu Đường Uyển Tâm vào xe.
Diễn trò thì phải diễn cho tròn vai, Lục Phong Châu đứng thẳng tắp, cảm giác như đang đứng tập quân huấn chuẩn bị chào cờ, cậu phất phất tay, “Cháu chào chú ạ.”
Đường Thắng gật nhẹ đầu, “Cần chú đưa cháu về nhà không?”
Tuy là hỏi như vậy, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra, đây chỉ là lời khách khí ngoài mặt của ông thôi.
Đường Uyển Tâm nhẹ nhàng lắc đầu với Lục Phong Châu.
Lục Phong Châu cong môi mỉm cười, “Dạ không cần đâu ạ, cháu còn có việc khác phải làm, chào chú ạ.”
Chiếc xe Bentley chậm rãi chạy đi, gương mặt Lục Phong Châu càng ngày càng mơ hồ.
-
Trên đường về nhà, Đường Uyển Tâm dựa vào vai Đường Thắng, làm như vô tình hỏi: “Ba, hôm nay ba phải đi làm à?”
Đường Thắng gật đầu, gần đây tập đoàn Đường thị đang bàn bạc mấy hạng mục đơn, cần đầu tư rất nhiều tài chính. Chuyện này không phải chỉ một người có thể dễ dàng quyết định, cho nên ông mở cuộc họp, cùng thương nghị với thành viên hội đồng quản trị, vừa vặn hôm nay cũng là ngày tổ chức hội nghị của nhân viên cao tầng, dù sao thì trong kinh doanh có nhiều chuyện quyết càng sớm càng tốt.
Đường Uyển Tâm chu miệng, “Vậy ba có mệt lắm không?”
Đường Thắng xoa xoa đầu cô, “Có tiểu công chúa của ba ở đây, mệt hơn nữa cũng đáng.”
Đường Uyển Tâm rúc vào khuỷu tay Đường Thắng làm nũng, “Ba ba, vậy sao hôm nay ba lại đi ngang qua trường học của con vậy?”
Tập đoàn Đường thị không nằm cùng hướng với trường cấp ba Thánh Hiền, theo lý thuyết ba cô không thể nào có chuyện tiện đường đi ngang qua được, trừ phi cố ý.
Cho nên Đường Uyển Tâm càng muốn biết tại sao lại có chuyện “Cố ý” này.
Đường Thắng cũng không giấu giếm, “Dì Mạnh của con gọi điện thoại cho ba, nhờ ba đi đón Mạnh Lan.”
“À, vậy Mạnh Lan đâu ạ?” Đường Uyển Tâm cũng theo đó hỏi tiếp.
“Sau đó dì Mạnh của con lại gọi điện lại nói, Mạnh Lan đã về đến nhà từ sớm rồi.” Ngữ khí của Đường Thắng có chút không vui, nhưng rốt cuộc cũng đang ở trước mặt con gái cho nên ông không biểu hiện ra ngoài. Nhưng thông qua chuyện này, cảm nhận của ông về Mạnh Hinh lại kém hơn một chút.
“À, thì ra là như vậy.” Đường Uyển Tâm dựa vào vai Đường Thắng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhớ tới ánh mắt châm biếm của Mạnh Lan lúc luyện tập chạy bộ, , cô tức khắc hiểu ra.
Thì ra bọn họ bày ra cái bẫy ở chỗ này ——
Mạnh Lan để Mạnh Hinh gọi điện thoại cho ba, lừa ba tới trường học, sau đó để ba nhìn thấy cô ở bên một nam sinh. Tận mắt nhìn thấy chứng cứ, cô cũng khó lòng chối cãi, chuyện này sẽ là bắt đầu của mối hiềm khích giữa hai cha con bọn họ.
Xem ra Mạnh Lan hư hỏng như vậy, tất cả đều là bởi vì có một người mẹ thủ đoạn như Mạnh Hinh.
“Ba, ba mỗi ngày đều vất vả như vậy, đừng có lần nào dì Mạnh nhờ ba chuyện gì thì ba cũng đồng ý chứ, ba phải học cách từ chối đi.” Đường Uyển Tâm phát huy công hiệu của áo bông nhỏ, nói ra những lời quan tâm đau lòng, “Ba phải biết rằng, con với bà nội đều không cầu mong điều gì, chỉ hy vọng ba có thể khoẻ mạnh.”
“......”
Đường Thắng cảm động không nói ra lời.
Đường Uyển Tâm không ngừng cố gắng, “Chuyện của công ty cũng giống vậy, ba đừng để mình quá vất vả. Chờ sau này con học thật giỏi, sau khi tốt nghiệp sẽ về công ty giúp ba, giúp ba quản lý tập đoàn Đường thị thật tốt.”
Lần đầu tiên nghe thấy kế hoạch tương lai của con gái, nói thực ra Đường Thắng cũng rất cảm động, trái tim mềm như vũng nước. Không biết là kiếp trước ông đã làm được những chuyện tốt gì, mà kiếp này ông trời lại ban cho ông một cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.
Nếu không phải nước mắt đàn ông không thể tùy tiện rơi, thì phỏng chừng giờ phút này ông đã cảm động phát khóc.
Ngoài xe, ánh đèn đường lập loè lúc sáng lúc tối, chiếu vào đáy mắt Đường Uyển Tâm, tạo ra những vệt sáng sặc sỡ không đồng nhất, Mạnh Lan, mày cứ chờ đấy.
Cô cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc giữa cô và cô ta, ai mới là người cười đến cuối cùng
-
Ngày hôm sau, Đường Uyển Tâm dậy sớm đến trường học. Nếu chạy dài là sở đoản của cô, thì cô càng phải chăm chỉ luyện tập, ít nhất phải biến sở đoản thành có khả năng hoàn thành, rèn luyện một bản thân hoàn mĩ.
Sáng sớm, trên sân thể dục, có một bóng người mảnh khảnh cứ chạy một vòng lại thêm một vòng. Ánh mặt trời buổi sáng nhẹ nhàng chiếu xuống, khoác lên người cô tấm áo choàng màu nắng, làm nổi bật đôi con ngươi màu hổ phách.
Cô nỗ lực chạy bộ, từ 100 mét đến 200 mét đến 300 mét......, Nếu hỏi kiên trì là cái gì? Với bản thân Đường Uyển Tâm, kiên trì chính là thắng lợi cuối cùng.
Đến khi chạy được 1000 mét, có người gia nhập vào đường chạy với cô.
Lục Phong Châu đưa một chiếc khăn lông cho Đường Uyển Tâm, “Lau qua đi.”
Đường Uyển Tâm cầm khăn lông, rũ mắt nhìn nó, nhưng trước sau không hề có động tác gì.
Lục Phong Châu nhướng mày nói: “Là mới đó, tôi mới mua.”
Đường Uyển Tâm nhìn thiếu niên hơi giận, nghẹn cười, “Không phải mình chê cậu dơ.”
Lục Phong Châu sửng sốt, lại nói tiếp, “Vâng vâng vâng, là tôi chê cậu dơ, cho nên mới cố ý mua cho cậu một chiếc khăn mới.”
Đường Uyển Tâm biết thiếu niên này vừa tự trọng lại vừa hay xấu hỏi, còn đặc biệt thích bụng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo, nên cô cũng tốt bụng không vạch trần, vừa chạy vừa tùy tiện lau sơ qua mặt.
Lục Phong Châu nhìn mấy sợi tóc đã ướt đẫm dính trên trán của cô, chạy lên trước hai bước song song với cô, nhẹ nhàng trêu chọc. Động tác này làm quá mức tự nhiên, không có một chút xấu hổ.
Cậu chỉ chạy song song với cô một chút, rồi lại đột nhiên tăng tốc chạy vút lên.
Đường Uyển Tâm nhìn chằm chằm bóng dáng của cậu, bước chân bất tri bất giác lại ngừng lại.
Lục Phong Châu quay đầu nhìn lại, hô to: “Làm gì đó, mau chạy nhanh lên.”
Đường Uyển Tâm khẽ cười một tiếng, đẩy nhanh tốc độ, chạy theo cậu.
Một lát sau, lại có người tham gia nhóm nhỏ chạy bộ. Người nọ tùy tiện vung tay định đập lên vai Lục Phong Châu một cái, nhưng lại bị cậu né ra trước.
“Thân thủ không tồi nhỉ?” Giọng nói cao vút đặc trưng của Lôi Cương Quyết vang vọng khắp chung quanh.
Lục Phong Châu cho cậu ta một ánh mắt khinh bỉ, lần nào hai người gặp mặt cũng giở chiêu thức ấy, cũng không ngán à?
“Chó Lôi, muốn so không?”
Lôi Cương Quyết làm gì có chuyện chịu để người ta khiêu khích như vậy. Một khi có người dám kêu gào, thì phải đánh đến khi người nọ tè ra quần mới thôi, cậu ta phết chóp mũi, “Tới đi, ai sợ ai!”
“Đúng rồi, người thua thì phải bao cơm một tuần.” Cuối cùng còn không quên thêm tiền cược.
Lục Phong Châu cong môi mỉm cười, “Được thôi, vậy mày cứ chuẩn bị tiền để mời cơm tao một tuân đi.”
Vừa dứt lời, hai người làm tư thế lấy đà chuẩn bị chạy, ba giây sau, hai bóng người bắn về phía trước.
Tiểu Đào và Lưu Môn Đình cùng chạy từ xa tới, vừa chạy vừa hò hét: “Cố lên, cố lên.”
Hai nam sinh càng so càng hăng hái.
“Tâm Tâm, chân cậu không sao chứ?” Tiểu Đào cũng chạy theo Đường Uyển Tâm.
Đường Uyển Tâm mỉm cười, “Ngủ một giấc thì đã khá hơn nhiều rồi.”
Trong lúc đang luyện chạy, Tiểu Đào đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô ấy chạy gần lại Đường Uyển Tâm, “Đúng rồi, có một chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?” Đường Uyển Tâm thấy bộ dáng thần thần bí bí của Tiểu Đào, lòng hiếu kỳ không hỏi nổi lên.
Tiểu Đào ghé sát vào lỗ tai cô nói: “Vừa rồi mình thấy Mạnh Lan ngồi trên một chiếc xe thể thao Lamborghini tới trường, hơn nữa chiếc xe đó còn dừng cách trường học rõ xa nhé. Mình còn nhìn thấy người đàn ông trong xe, gương mặt rất đáng khinh. Cậu nói xe, sao Mạnh Lan lại ở cùng một người đàn ông như thế?”
Đường Uyển Tâm mím môi cười khẽ một chút, sau đó nói: “Liệu có phải cậu nhìn nhầm rồi không? Có lẽ chỉ là dung mạo hai người giống nhau thôi?”
Tiểu Đào lắc đầu, “Mình cũng sợ mình nhìn lầm, xong truyền tin đồn bậy bạ thì không tốt. Cho nên mình đi theo cậu ta một đoạn đường, thật sự là Mạnh Lan mà.”
Đường Uyển Tâm lâm vào trầm tư, nếu chuyện này là sự thật, thì xem ra Mạnh Lan đang tìm đường chết.
Cô vỗ vỗ vai Tiểu Đào, “Chuyện này đừng nói với người khác. Dù sao thì nó cũng có ảnh hưởng không tốt, thanh danh của con gái rất quan trọng mà.”
Tiểu Đào đẩy đẩy mắt kính trên mũi, đôi mắt to chớp chớp, “Tâm Tâm, con người cậu cũng lương thiện quá mức rồi đấy. Mạnh Lan khi dễ cậu không biết bao nhiêu lần, nếu là mình, mình đã sớm lôi chuyện này ra để vả mặt cậu ta rồi.”
“......”
Vả mặt sao?
Đương nhiên rồi.
Nhưng mà cô phải làm sao cho cái vả mặt này phải thật đau, đau chết mới tốt.
“Hai người các cậu nói linh linh gì đó, còn không nhanh lên.” Lục Phong Châu đang thi đấu vẫn không quên phân tâm nhắc nhở Đường Uyển Tâm.
“À, ừ.” Đường Uyển Tâm kéo tay Tiểu Đào, đuổi theo.
Lôi Cương Quyết huýt sáo, “Người anh em, mày thật sự coi trọng con bé Đường Uyển Tâm đó hả?”
Lục Phong Châu trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Cút!”
Lôi Cương Quyết quay đầu, nhin Đường Uyển Tâm, đánh giá đúng trọng tâm, “Lớn lên cũng tạm được, nhưng mà cái tính cách đối với ai cũng tốt này… Nữ sinh như thế không dễ theo đuổi đâu, thập toàn thập mỹ quá mà.”
Dứt lời, Lục Phong Châu nhấc chân đạp cậu ta một cái, “Nhìn ai đấy?”
Lời ngầm ý là, cô gái của ông đây mà mày cũng dám nhìn, còn nhìn nữa ông đây móc mắt mày.
Lôi Cương Quyết tránh né không kịp, thiếu chút nữa bị đạp ngã thành tư thế chó ăn cứt.
“Ha ha.” Phía sau truyền đến tiếng cười.
“Anh Châu, anh Quyết, đừng trêu nhau nữa, chạy mau đi.” Lưu Môn Đình đuổi kịp.
Lục Phong Châu và Lôi Cương Quyết mỗi người cho cậu ta một chân.
Dưới ánh mặt trời ấm áp dịu dàng, vài bóng người luyện tập chạy bộ cùng với tiếng cười vang vọng đã trở thành phong cảnh đẹp nhất trên sân thể dục.
Tinh thần thiếu niên phấn chấn bồng bột, dáng vẻ thanh xuân hiện lên trên người bọn họ.
Chạy bộ buổi sáng kết thúc, mấy người nhanh chóng tắm sơ qua trong phòng tắm dành cho học sinh ở gần đó, rồi nhanh chóng vào lớp, bắt đầu tiết tự học buổi sáng.
Đường Uyển Tâm là lớp trưởng, cũng là người đọc mẫu cho các bạn học trong lớp. Cô đứng trên bục giảng, cùng mọi người đọc một bài lại một bài.
Lục Phong Châu ghé vào trên bàn học, đôi mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ trên bục giảng, trong mắt chí có mình bóng dáng của cô.
Thiếu nữ cười nhạt thật xinh đẹp, mặt mày cong lên, trên gương mặt trắng nõn hình như còn có má lúm đồng tiền hiện lên. Hôm nay cô mặc một chiếc yếm quần năng động kết hợp với áo thun, xương quai xanh như ẩn như hiện dưới lớp áo mong manh. Cô đọc rất nghiêm túc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sách vở.
Yết hầu Lục Phong Châu bỗng nhiên cảm thấy khát khô, cổ họng nóng rực. Cậu cố ý làm ra một động tác nhỏ.
“Đông.” Cái ghế ngã xuống đất.
“......”
Bầu không khí trong phòng học nháy mắt yên tĩnh.
Lục Phong Châu dựng chiếc ghế lên, lạnh giọng nói: “Dừng cái gì, mau đọc đi.”
Tiếng đọc sách sang sảng lại lần nữa vang lên.
Lục Phong Châu đối diện với ánh mắt của Đường Uyển Tâm.
Đường Uyển Tâm giơ sách giáo khoa lên, gõ nhẹ vào nó vài cái, đôi môi khẽ nhúc nhích, không tiếng động nói: “Đọc —— sách.”
Sau đó, xuất hiện một màn khiến mọi học sinh giật mình.
Đại ca trường học cao lãnh kiêu ngạo bá đạo lại cầm lấy sách vở, đọc bài với mọi người.
Lưu Môn Đình trừng to mắt đến mức trong mắt sắp rớt ra. Mẹ nó, sức mạnh của tình yêu có ma lực lớn đến như vậy sao?
Xem ra đời này anh Châu bị chị dâu quản chết rồi.
Haizz, thật đáng thương.
Giáo viên chủ nhiệm lặng lẽ đứng sau cửa kính quan sát tình hình trong lớp, cô ấy yên lặng gật gật đầu, không tồi, không tồi.
Giáo viên chủ nhiệm vừa mới đi, trong lớp đã vang lên tiếng la hét.
Đường Uyển Tâm đọc mẫu cho mọi người, bỗng nhiên bị người nào đó dò chân ra, bị vướng chân, cả người cô nghiêng về phía trước.
......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook