Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi
-
Chương 8: Không hổ là nhà ở phố Xuân Yến
Bách Vũ đi tới, thân hình thẳng tắp đứng cạnh Chu Cẩn Đồng, trên tay là chồng bài tập thật dày.
Chu Cẩn Đồng thu hồi tâm tư, ôn hoà hỏi:
“Đề cậu nói đâu?”
“Đây.”
Bách Vũ dùng bút chỉ chỉ và đề Toán ở trên cùng, Chu Cẩn Đồng nhận lấy đề nhìn kĩ đề bài, lập tức thấy kinh ngạc, đề này thực sự rất đơn giản, Bách Vũ không có khả năng không làm được, cô ngước mắt nhìn Bách Vũ chăm chú, tròng mắt lung linh tràn ngập khó hiểu, nói thẳng:
“Đề này thầy giáo bảo là đề cơ bản, có phải cậu nhầm không?”
“Không có.”
Đề của học bá chắc sẽ không đơn giản, Chu Cẩn Đồng cũng chưa chắc đã nghĩa ra, nhưng đối với người hỏi thì cô vẫn sẽ nghiêm túc suy nghĩ. Cô rút một tờ giấy nháp, cầm bút viết công thức yêu cầu lên trên giấy, vừa viết một lúc đã nghĩ ra bài liền giảng cho Bách Vũ, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như làn gió tháng 4 nhẹ lướt qua lòng người.
Bách Vũ hơi nghiêng người, ngoài mặt nghiêm túc nghe giảng, đôi mắt lại không tự chủ được nhìn về khuôn mặt cô, ánh mắt nóng rực lướt qua đôi lông mi khẽ run, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mở ra khép lại, hơi thở cũng dồn dập theo. Bách Vũ bình tĩnh nhìn, hốc mắt có chút nóng lên, hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng dời tầm mắt.
“Cậu hiểu chưa?”
Chu Cẩn Đồng nói xong, khẽ ho một tiếng.
Bách Vũ nghe vậy ngơ ngác gật đầu, vành tai hơi đỏ lên:
“Hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
Cậu ta nói xong, rút tờ bài tập xoay người rồi đi, giống như đang trốn tránh. Đầu Chu Cẩn Đồng phát ngốc, Bách Vũ thật kỳ quái, nhưng mà người ta là học bá đó, chắc chắn nghe một lần liền hiểu, tiết kiệm sức lực và thời gian.
Khóa học dài dòng buổi trưa kết thúc, Chu Cẩn Đồng lười biếng duỗi eo, gân cốt toàn thân như căng cứng, bả vai hơi ê ẩm. Phương Hội Thanh một bên thu dọn sách vở, một bên liếc mắt nhìn cô:
“Tan học sao cậu không về nhanh đi?”
“Cô Hà nhờ tớ đi thư viện sắp xếp lại sổ sách.”
Chu Cẩn Đồng nói.
Bình thường cô cùng cô Hà sẽ đi thư viện kiểm tra sáchbị sinh viên để lung tung, sai chỗ, đương nhiên không phải cứ làm một cách minh bạch là nhận được thù lao tương ứng. Nhưng với Chu Cẩn Đồng thì chỗ tốt nhất của chuyện này là cô có thể mượn sách báo của thư viện vượt qua số sách quy định, chỉ cần đăng ký trước với cô Hà là được.
“Vậy tớ đi trước.”
“Đi chậm một chút.”
“Cậu cũng vậy, tạm biệt.”
Chu Cẩn Đồng vẫy tay, thong thả ung dung cất sách vở và cặp, đến khi sờ thấy quả táo kia lại trố mắt, nhưng vẫn là nhét vào cặp sách. Vài phút sau, cô đeo cặp đến tầng một thư viện, chào hỏi cô Hà, đặt cặp sách bên cạnh chỗ làm việc của cô Hà, lấy sổ công tác ra bắt đầu công việc buổi tối.
Thư viện rất lớn, ánh đèn bên trong rất sáng, học sinh không nhiều lắm, đi qua mấy cái kệ sách mới nhìn thấy một, hai người.
Không gian yên tĩnh làm cho động tác của cô cũng trở nên nhẹ nhàng, Chu Cẩn Đồng bước chầm chậm, tận lực làm cho âm thanh sắp xếp sách của cô nhỏ nhất có thể, cố gắng không để mình phát ra âm thanh quấy nhiễu. Cô phân loại sách rõ ràng trong gần một giờ, đi qua dãy “Văn học nước ngoài” lại nhớ tới lần trước không thấy một quyển sách, tiểu thuyết của tác giả Marc Levy của Pháp “Người trộm bóng”.
Quyển sách này cô mới đọc một nửa, nếu hiện tại không có việc gì, cô muốn đi tìm thử xem. Tìm hết cả kệ sách mà vẫn không thấy, Chu Cẩn Đồng đi đến nơi làm việc hỏi:
“Cô Hà, có người mượn ‘Người trộm bóng’ rồi sao ạ?”
Cô Hà đẩy đẩy mắt kính, ngón tay đè vào con chuột, nhìn máy tính nói:
“Trên này ghi vẫn còn một quyển, em tìm lại xem, hay là lại bị xếp ở kệ khác rồi?”
Chu Cẩn Đồng đáp một tiếng, lại cẩn thận tìm trên kệ sách ‘Văn học nước ngoài’, vẫn không thấy, ở kệ sách khác cũng không thấy. Chẳng lẽ là có người đang đọc ở đây? Cũng không phải là không có khả năng này, nghĩ vậy cô than nhẹ một tiếng, chuẩn bị tìm một cuốn sách khác xem, kệ sách gần cô nhất lại có một quyển truyện cổ tích, giống truyện đồng thoại ‘Hoàng tử bé’.
Quyển này Chu Cẩn Đồng đã xem qua, nhưng chưa đọc hết.
Cô giơ tay muốn rút quyển sách ra, bỗng nhiên một bàn tay trắng nõn vươn ra ấn vào gáy quyển sách, che đi hai phần ba bìa sách. Chu Cẩn Đồng theo đó nhìn lại, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt ngoan ngoãn, ôn hoà của Phó Trì, hắn dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn cô, thấp giọng nói:
“Đàn chị ở đây tìm quyển sách này sao?”
Phó Trì vươn một cánh tay khác lấy cuốn sách.
Chu Cẩn Đồng phát hiện ra đó chính là cuốn sách cô muốn tìm ‘Người trộm bóng’, cô gật đầu, cười nói:
“Là em đang đọc à?”
Phó Trì dựa nửa người trên vào kệ sách, biểu tình lười biếng nói:
“Tuổi thơ của tôi ở đó, cô quạnh, trong thị trấn nhỏ tỉnh lẻ này, nơi tôi từng đợi chờ trong nỗi tuyệt vọng một ngày Élisabeth để mắt đến tôi, nơi tôi từng đợi chờ mòn mỏi được lớn lên.”
Giọng hắn trầm trầm vô lực, ánh mắt cụp xuống đầy ý vị sâu xa.
Đây là lời nguyên văn trong sách.
Chu Cẩn Đồng rõ ràng nhớ được, cô không hiểu những lời này của Phó Trì.
“Tôi rất thích những lời này, nhưng người tôi chờ không phải Élisabeth, mà là…”
Phó Trì dừng lại, đôi môi cong lên hình cánh cung:
“Đàn chị, chị biết không? Có một loài hoa ở nơi vực thẳm, nơi ấy tối đen như mực không có ai ở cùng với nó, nó chỉ cần sự ấm áp dù chỉ trong chớp mắt cũng muốn phải bắt lấy.”
“Là hoa gì thế?”
Chu Cẩn Đồng tự biết kiến thức mình nông cạn, lắc đầu. Phó Trì duy trì ý cười không thay đổi, trong mắt dần nổi lên sự u ám, âm trầm không dễ phát hiện, môi đỏ khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng tinh, phảng phất có thể nhìn thấy màu đỏ của lưỡi, tiếng nói của hắn đột nhiên thấp xuống:
“Là tôi.”
Hiện tại Chu Cẩn Đồng rất mơ hồ, lời nói Phó Trì quả thực đủ khó hiểu! Cô gãi đầu, chỉ vào quyển sách hỏi:
“Em đọc xong chưa?”
“Chị muốn đọc?”
Chu Cẩn Đồng gật đầu:
“Chị mới đọc một nửa, bên trong vẫn còn kẹo sách của chị nha.”
Cô nói xong, quả nhiên Phó Trì tìm trong cuốn sách có kẹp sách ở bên trong, trên thẻ kẹp sách là tranh sơn thủy hơn nữa là thơ của Lý Bạch. Phó Trì chớp nhẹ mắt, đột nhiên phát ngốc với thẻ kẹp sách, cho đến khi Chu Cẩn Đồng kêu hắn mới hoàn hồn, nói:
“Thẻ kẹp sách rất đẹp!”
“Đúng vậy, chị mua rất nhiều, trong nhà còn một tập dày. Nó không chỉ dùng làm kẹp sách, thơ phía trên này cũng có thể xem, lúc thi không chừng cũng có tác dụng.”
Chu Cẩn Đồng nói xong muốn rút kẹp sách ra.
Phó Trì tránh ra, đóng quyển sách lại.
Tay Chu Cẩn Đồng với hụt, cô cũng chẳng ngại:
“Chút nữa em đọc xong nhớ đặt vào khu ‘Văn học nước ngoài’, đừng để lung tung.”
“Ừ.”
Chu Cẩn Đồng với tay lấy quyển ‘Hoàng tử bé’.
Hai người cũng không nói chuyện, bầu không khí yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Chu Cẩn Đồng đi tới chỗ ánh đèn chiếu sáng rõ, cùng không ngại bẩn ngồi trên mặt đất, mở trang sách ra chìm đắm vào đồng thoại về hải dương. Phó Trì ngoan ngoãn ôm chân ngồi đối diện cô, mở trang sách có kẹp thẻ kẹp sách ra, ngây ngốc nhìn nó.
Tiếng lật sách làm phiền đến Phó Trì, thỉnh thoảng hắn lại lén nhìn ánh sáng nhu hoà toả ra từ cô gái nhỏ xinh đẹp.
Cô rất nghiêm túc, căn bản là đọc từng câu từng chữ, đôi khi lại nâng mắt lên, lúc lại hạ xuống, đôi lông mi mềm mại rung rung, đường cong nhu hòa một bên mặt cũng như toả sáng, cổ áo len hạ xuống hơi lộ ra cần cổ dài trắng nõn, kéo dài xuống phía dưới chính là phong cảnh được che giấu đằng sau bộ quần áo, không thể nhìn trộm.
Phó Trì cũng không thu lại ánh mắt, không kiêng nể gì nhìn xuống phía dưới, tựa như đang nhìn vật sở hữu của chính mình, vừa lòng mỉm cười. Nếu lúc này Chu Cẩn Đồng nhìn lên, nhất định sẽ bị biểu tình của Phó Trì doạ, đó là ánh mắt gần như mang tính chất xâm lược, như một dã thú hung ác đói khát khó nhịn tìm được bữa ăn ngon vào bụng, muốn dùng lúc nào cũng được.
Ước chừng qua nửa giờ, Chu Cẩn Đồng thoát ra khỏi thế giới của cuốn sách.
Đầu tiên cô duỗi thẳng lưng cho đỡ mỏi, làm cho vùng eo căng thẳng trở nên thoải mái một chút, lúc sau mới từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ quần. Cô chú ý tới Phó Trì không có động tĩnh, nghi hoặc đi qua nhìn mới phát hiện hắn nhắm hai mắt lại giống như đang ngủ, tóc mái trên trán che khuất khuôn mặt tuấn tú, quyển sách trong tay rơi xuống sàn.
“Phó Trì, dậy đi, nên về nhà thôi.”
Chu Cẩn Đồng nhìn đồng hồ, gần 7 giờ rồi, liền đánh thức Phó Trì.
“Ừ.”
Phó Trì đáp nhẹ, mở mắt ra, cũng không buồn ngủ. Hắn nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, khi Chu Cẩn Đồng muốn để cuốn sách lại vị trí cũ thì lấy lại, không quan tâm tiếng gọi phía sau, trực tiếp đi đến chỗ phục vụ.
Chu Cẩn Đồng đi sau nhìn hắn nói gì đó với cô Hà, đưa sách qua, sau đó móc ví ra lấy tiênf! Tiền! Đây là hành vi mê hoặc gì thế, hắn muốn mua sách? Mọi người đều biết mua sách ở thư viện không phải dựa theo giá gốc, mà ít nhất cũng cao hơn vài phần. Phó Trì một lúc liền mua hẳn hai quyển, đúng là kẻ có tiền!
Không hổ là nhà ở phố Xuân Yến.
Chu Cẩn Đồng âm thầm suy nghĩ. Bên kia Phó Trì đã thanh toán tiền, ôm sách ở trong ngực, nhìn về người đằng xa ngoắc ngoắc tau, đợi cô đi tới, hắn ôn hoà, lễ phép cười tủm tỉm:
“Về sau muốn đọc thì mượn tôi.”
“A?”
“Người chờ chị đến rồi.”
Nói xong, Phó Trì gương mặt tươi cười ra ra ngoài cửa, sau khi đi qua người cô liền thu lại ý cười, đôi mắt đào hoa hiện lên nét vui sướng ngắn ngủi. Sách trong ngực hắn đều nhiễm hơi thở của cô, hắn muốn mang về đặt ở phòng ngủ, đặt ở nơi nằm trong tầm mắt của hắn có thể với tới; hoặc là nhét vào trong lồng ngực lạnh băng của hắn.
Việc làm của Phó Trì thật thần bí, Chu Cẩn Đồng mơ mơ hồ hồ cười với cô Hà, lấy cặp sách của mình, đi theo ra cửa. Vừa mới ra ngoài sảnh, lại gặp phải Bách Vũ và Phó Trì đang đi ngược hướng nhau ở đối diện cô, bước chân hai người rất lớn, giống như đang thương không ai chịu nhường ai một bước.
Khi hai người đứng đối diện với nhau, Bách Vũ lùi ra phía một bước.
Phó Trì bất động.
Bách Vũ nhíu mày, nghiêng người. Phó Trì mặt lạnh đi qua, cũng không rẽ hướng khác, chủ quay đầu lại cười khẽ.
Bách Vũ cảm thấy không thể hiểu nổi người này, nhìn người đi xa, mới đến gần Chu Cẩn Đồng ở bên này.
Cậu ta đứng yên trước mặt cô.
Chu Cẩn Đồng phải ngẩng đầu mới nhìn được mặt cậu ta, sắc mặt bị lạnh đến trắng bệch:
“Trễ thế này cậu vẫn đến mượn sách à?”
Bách Vũ lắc đầu:
“Tớ tới tìm cậu.”
“Có chuyện gì sao?”
“Tớ muốn đến nhà cậu mua hoa.”
Bách Vũ biết nhà cô kinh doanh cửa hàng hoa, vừa lúc trời chiều tối, thuận tiện đưa cô về nhà.
Chuyện làm ăn tất nhiên là Chu Cẩn Đồng sẽ đồng ý, cô vui sướng nói:
“Có thể, tớ sẽ bảo mẹ tớ bó hoa cho cậu.”
Bách Vũ cười.
Khó có khi được thấy cậu ta cười, Chu Cẩn Đồng còn ngây người chớp mắt một cái.
Hai người cầm tay nhau (?) đi xuống cầu thang, không biết nói gì, Chu Cẩn Đồng cười lớn, mà Bách Vũ lại nghiêng đầu nhìn cô cười. Phó Trì nấp sau một cây cột nhìn thấy lại chính là cảnh tượng này, các đốt ngón tay vang lên tiếng răng rắc, khoé miệng căng ra, con ngươi màu đen đau đớn lại âm u, hắn rút thẻ kẹp sách ra, đưa tới bên môi, môi mỏng ấm áp chạm vào một góc thẻ, ý cười nặng nề tràn ra.
Đột nhiên nỉ non một tiếng: “Chu Cẩn Đồng.”
Tác giả có lời muốn nói: Nam trúc trước mắt cũng chỉ có thể thân một chút phiếu tên sách.
Chu Cẩn Đồng thu hồi tâm tư, ôn hoà hỏi:
“Đề cậu nói đâu?”
“Đây.”
Bách Vũ dùng bút chỉ chỉ và đề Toán ở trên cùng, Chu Cẩn Đồng nhận lấy đề nhìn kĩ đề bài, lập tức thấy kinh ngạc, đề này thực sự rất đơn giản, Bách Vũ không có khả năng không làm được, cô ngước mắt nhìn Bách Vũ chăm chú, tròng mắt lung linh tràn ngập khó hiểu, nói thẳng:
“Đề này thầy giáo bảo là đề cơ bản, có phải cậu nhầm không?”
“Không có.”
Đề của học bá chắc sẽ không đơn giản, Chu Cẩn Đồng cũng chưa chắc đã nghĩa ra, nhưng đối với người hỏi thì cô vẫn sẽ nghiêm túc suy nghĩ. Cô rút một tờ giấy nháp, cầm bút viết công thức yêu cầu lên trên giấy, vừa viết một lúc đã nghĩ ra bài liền giảng cho Bách Vũ, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như làn gió tháng 4 nhẹ lướt qua lòng người.
Bách Vũ hơi nghiêng người, ngoài mặt nghiêm túc nghe giảng, đôi mắt lại không tự chủ được nhìn về khuôn mặt cô, ánh mắt nóng rực lướt qua đôi lông mi khẽ run, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mở ra khép lại, hơi thở cũng dồn dập theo. Bách Vũ bình tĩnh nhìn, hốc mắt có chút nóng lên, hoang mang rối loạn vội vội vàng vàng dời tầm mắt.
“Cậu hiểu chưa?”
Chu Cẩn Đồng nói xong, khẽ ho một tiếng.
Bách Vũ nghe vậy ngơ ngác gật đầu, vành tai hơi đỏ lên:
“Hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
Cậu ta nói xong, rút tờ bài tập xoay người rồi đi, giống như đang trốn tránh. Đầu Chu Cẩn Đồng phát ngốc, Bách Vũ thật kỳ quái, nhưng mà người ta là học bá đó, chắc chắn nghe một lần liền hiểu, tiết kiệm sức lực và thời gian.
Khóa học dài dòng buổi trưa kết thúc, Chu Cẩn Đồng lười biếng duỗi eo, gân cốt toàn thân như căng cứng, bả vai hơi ê ẩm. Phương Hội Thanh một bên thu dọn sách vở, một bên liếc mắt nhìn cô:
“Tan học sao cậu không về nhanh đi?”
“Cô Hà nhờ tớ đi thư viện sắp xếp lại sổ sách.”
Chu Cẩn Đồng nói.
Bình thường cô cùng cô Hà sẽ đi thư viện kiểm tra sáchbị sinh viên để lung tung, sai chỗ, đương nhiên không phải cứ làm một cách minh bạch là nhận được thù lao tương ứng. Nhưng với Chu Cẩn Đồng thì chỗ tốt nhất của chuyện này là cô có thể mượn sách báo của thư viện vượt qua số sách quy định, chỉ cần đăng ký trước với cô Hà là được.
“Vậy tớ đi trước.”
“Đi chậm một chút.”
“Cậu cũng vậy, tạm biệt.”
Chu Cẩn Đồng vẫy tay, thong thả ung dung cất sách vở và cặp, đến khi sờ thấy quả táo kia lại trố mắt, nhưng vẫn là nhét vào cặp sách. Vài phút sau, cô đeo cặp đến tầng một thư viện, chào hỏi cô Hà, đặt cặp sách bên cạnh chỗ làm việc của cô Hà, lấy sổ công tác ra bắt đầu công việc buổi tối.
Thư viện rất lớn, ánh đèn bên trong rất sáng, học sinh không nhiều lắm, đi qua mấy cái kệ sách mới nhìn thấy một, hai người.
Không gian yên tĩnh làm cho động tác của cô cũng trở nên nhẹ nhàng, Chu Cẩn Đồng bước chầm chậm, tận lực làm cho âm thanh sắp xếp sách của cô nhỏ nhất có thể, cố gắng không để mình phát ra âm thanh quấy nhiễu. Cô phân loại sách rõ ràng trong gần một giờ, đi qua dãy “Văn học nước ngoài” lại nhớ tới lần trước không thấy một quyển sách, tiểu thuyết của tác giả Marc Levy của Pháp “Người trộm bóng”.
Quyển sách này cô mới đọc một nửa, nếu hiện tại không có việc gì, cô muốn đi tìm thử xem. Tìm hết cả kệ sách mà vẫn không thấy, Chu Cẩn Đồng đi đến nơi làm việc hỏi:
“Cô Hà, có người mượn ‘Người trộm bóng’ rồi sao ạ?”
Cô Hà đẩy đẩy mắt kính, ngón tay đè vào con chuột, nhìn máy tính nói:
“Trên này ghi vẫn còn một quyển, em tìm lại xem, hay là lại bị xếp ở kệ khác rồi?”
Chu Cẩn Đồng đáp một tiếng, lại cẩn thận tìm trên kệ sách ‘Văn học nước ngoài’, vẫn không thấy, ở kệ sách khác cũng không thấy. Chẳng lẽ là có người đang đọc ở đây? Cũng không phải là không có khả năng này, nghĩ vậy cô than nhẹ một tiếng, chuẩn bị tìm một cuốn sách khác xem, kệ sách gần cô nhất lại có một quyển truyện cổ tích, giống truyện đồng thoại ‘Hoàng tử bé’.
Quyển này Chu Cẩn Đồng đã xem qua, nhưng chưa đọc hết.
Cô giơ tay muốn rút quyển sách ra, bỗng nhiên một bàn tay trắng nõn vươn ra ấn vào gáy quyển sách, che đi hai phần ba bìa sách. Chu Cẩn Đồng theo đó nhìn lại, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt ngoan ngoãn, ôn hoà của Phó Trì, hắn dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn cô, thấp giọng nói:
“Đàn chị ở đây tìm quyển sách này sao?”
Phó Trì vươn một cánh tay khác lấy cuốn sách.
Chu Cẩn Đồng phát hiện ra đó chính là cuốn sách cô muốn tìm ‘Người trộm bóng’, cô gật đầu, cười nói:
“Là em đang đọc à?”
Phó Trì dựa nửa người trên vào kệ sách, biểu tình lười biếng nói:
“Tuổi thơ của tôi ở đó, cô quạnh, trong thị trấn nhỏ tỉnh lẻ này, nơi tôi từng đợi chờ trong nỗi tuyệt vọng một ngày Élisabeth để mắt đến tôi, nơi tôi từng đợi chờ mòn mỏi được lớn lên.”
Giọng hắn trầm trầm vô lực, ánh mắt cụp xuống đầy ý vị sâu xa.
Đây là lời nguyên văn trong sách.
Chu Cẩn Đồng rõ ràng nhớ được, cô không hiểu những lời này của Phó Trì.
“Tôi rất thích những lời này, nhưng người tôi chờ không phải Élisabeth, mà là…”
Phó Trì dừng lại, đôi môi cong lên hình cánh cung:
“Đàn chị, chị biết không? Có một loài hoa ở nơi vực thẳm, nơi ấy tối đen như mực không có ai ở cùng với nó, nó chỉ cần sự ấm áp dù chỉ trong chớp mắt cũng muốn phải bắt lấy.”
“Là hoa gì thế?”
Chu Cẩn Đồng tự biết kiến thức mình nông cạn, lắc đầu. Phó Trì duy trì ý cười không thay đổi, trong mắt dần nổi lên sự u ám, âm trầm không dễ phát hiện, môi đỏ khẽ nhếch, lộ ra hàm răng trắng tinh, phảng phất có thể nhìn thấy màu đỏ của lưỡi, tiếng nói của hắn đột nhiên thấp xuống:
“Là tôi.”
Hiện tại Chu Cẩn Đồng rất mơ hồ, lời nói Phó Trì quả thực đủ khó hiểu! Cô gãi đầu, chỉ vào quyển sách hỏi:
“Em đọc xong chưa?”
“Chị muốn đọc?”
Chu Cẩn Đồng gật đầu:
“Chị mới đọc một nửa, bên trong vẫn còn kẹo sách của chị nha.”
Cô nói xong, quả nhiên Phó Trì tìm trong cuốn sách có kẹp sách ở bên trong, trên thẻ kẹp sách là tranh sơn thủy hơn nữa là thơ của Lý Bạch. Phó Trì chớp nhẹ mắt, đột nhiên phát ngốc với thẻ kẹp sách, cho đến khi Chu Cẩn Đồng kêu hắn mới hoàn hồn, nói:
“Thẻ kẹp sách rất đẹp!”
“Đúng vậy, chị mua rất nhiều, trong nhà còn một tập dày. Nó không chỉ dùng làm kẹp sách, thơ phía trên này cũng có thể xem, lúc thi không chừng cũng có tác dụng.”
Chu Cẩn Đồng nói xong muốn rút kẹp sách ra.
Phó Trì tránh ra, đóng quyển sách lại.
Tay Chu Cẩn Đồng với hụt, cô cũng chẳng ngại:
“Chút nữa em đọc xong nhớ đặt vào khu ‘Văn học nước ngoài’, đừng để lung tung.”
“Ừ.”
Chu Cẩn Đồng với tay lấy quyển ‘Hoàng tử bé’.
Hai người cũng không nói chuyện, bầu không khí yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Chu Cẩn Đồng đi tới chỗ ánh đèn chiếu sáng rõ, cùng không ngại bẩn ngồi trên mặt đất, mở trang sách ra chìm đắm vào đồng thoại về hải dương. Phó Trì ngoan ngoãn ôm chân ngồi đối diện cô, mở trang sách có kẹp thẻ kẹp sách ra, ngây ngốc nhìn nó.
Tiếng lật sách làm phiền đến Phó Trì, thỉnh thoảng hắn lại lén nhìn ánh sáng nhu hoà toả ra từ cô gái nhỏ xinh đẹp.
Cô rất nghiêm túc, căn bản là đọc từng câu từng chữ, đôi khi lại nâng mắt lên, lúc lại hạ xuống, đôi lông mi mềm mại rung rung, đường cong nhu hòa một bên mặt cũng như toả sáng, cổ áo len hạ xuống hơi lộ ra cần cổ dài trắng nõn, kéo dài xuống phía dưới chính là phong cảnh được che giấu đằng sau bộ quần áo, không thể nhìn trộm.
Phó Trì cũng không thu lại ánh mắt, không kiêng nể gì nhìn xuống phía dưới, tựa như đang nhìn vật sở hữu của chính mình, vừa lòng mỉm cười. Nếu lúc này Chu Cẩn Đồng nhìn lên, nhất định sẽ bị biểu tình của Phó Trì doạ, đó là ánh mắt gần như mang tính chất xâm lược, như một dã thú hung ác đói khát khó nhịn tìm được bữa ăn ngon vào bụng, muốn dùng lúc nào cũng được.
Ước chừng qua nửa giờ, Chu Cẩn Đồng thoát ra khỏi thế giới của cuốn sách.
Đầu tiên cô duỗi thẳng lưng cho đỡ mỏi, làm cho vùng eo căng thẳng trở nên thoải mái một chút, lúc sau mới từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ quần. Cô chú ý tới Phó Trì không có động tĩnh, nghi hoặc đi qua nhìn mới phát hiện hắn nhắm hai mắt lại giống như đang ngủ, tóc mái trên trán che khuất khuôn mặt tuấn tú, quyển sách trong tay rơi xuống sàn.
“Phó Trì, dậy đi, nên về nhà thôi.”
Chu Cẩn Đồng nhìn đồng hồ, gần 7 giờ rồi, liền đánh thức Phó Trì.
“Ừ.”
Phó Trì đáp nhẹ, mở mắt ra, cũng không buồn ngủ. Hắn nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, khi Chu Cẩn Đồng muốn để cuốn sách lại vị trí cũ thì lấy lại, không quan tâm tiếng gọi phía sau, trực tiếp đi đến chỗ phục vụ.
Chu Cẩn Đồng đi sau nhìn hắn nói gì đó với cô Hà, đưa sách qua, sau đó móc ví ra lấy tiênf! Tiền! Đây là hành vi mê hoặc gì thế, hắn muốn mua sách? Mọi người đều biết mua sách ở thư viện không phải dựa theo giá gốc, mà ít nhất cũng cao hơn vài phần. Phó Trì một lúc liền mua hẳn hai quyển, đúng là kẻ có tiền!
Không hổ là nhà ở phố Xuân Yến.
Chu Cẩn Đồng âm thầm suy nghĩ. Bên kia Phó Trì đã thanh toán tiền, ôm sách ở trong ngực, nhìn về người đằng xa ngoắc ngoắc tau, đợi cô đi tới, hắn ôn hoà, lễ phép cười tủm tỉm:
“Về sau muốn đọc thì mượn tôi.”
“A?”
“Người chờ chị đến rồi.”
Nói xong, Phó Trì gương mặt tươi cười ra ra ngoài cửa, sau khi đi qua người cô liền thu lại ý cười, đôi mắt đào hoa hiện lên nét vui sướng ngắn ngủi. Sách trong ngực hắn đều nhiễm hơi thở của cô, hắn muốn mang về đặt ở phòng ngủ, đặt ở nơi nằm trong tầm mắt của hắn có thể với tới; hoặc là nhét vào trong lồng ngực lạnh băng của hắn.
Việc làm của Phó Trì thật thần bí, Chu Cẩn Đồng mơ mơ hồ hồ cười với cô Hà, lấy cặp sách của mình, đi theo ra cửa. Vừa mới ra ngoài sảnh, lại gặp phải Bách Vũ và Phó Trì đang đi ngược hướng nhau ở đối diện cô, bước chân hai người rất lớn, giống như đang thương không ai chịu nhường ai một bước.
Khi hai người đứng đối diện với nhau, Bách Vũ lùi ra phía một bước.
Phó Trì bất động.
Bách Vũ nhíu mày, nghiêng người. Phó Trì mặt lạnh đi qua, cũng không rẽ hướng khác, chủ quay đầu lại cười khẽ.
Bách Vũ cảm thấy không thể hiểu nổi người này, nhìn người đi xa, mới đến gần Chu Cẩn Đồng ở bên này.
Cậu ta đứng yên trước mặt cô.
Chu Cẩn Đồng phải ngẩng đầu mới nhìn được mặt cậu ta, sắc mặt bị lạnh đến trắng bệch:
“Trễ thế này cậu vẫn đến mượn sách à?”
Bách Vũ lắc đầu:
“Tớ tới tìm cậu.”
“Có chuyện gì sao?”
“Tớ muốn đến nhà cậu mua hoa.”
Bách Vũ biết nhà cô kinh doanh cửa hàng hoa, vừa lúc trời chiều tối, thuận tiện đưa cô về nhà.
Chuyện làm ăn tất nhiên là Chu Cẩn Đồng sẽ đồng ý, cô vui sướng nói:
“Có thể, tớ sẽ bảo mẹ tớ bó hoa cho cậu.”
Bách Vũ cười.
Khó có khi được thấy cậu ta cười, Chu Cẩn Đồng còn ngây người chớp mắt một cái.
Hai người cầm tay nhau (?) đi xuống cầu thang, không biết nói gì, Chu Cẩn Đồng cười lớn, mà Bách Vũ lại nghiêng đầu nhìn cô cười. Phó Trì nấp sau một cây cột nhìn thấy lại chính là cảnh tượng này, các đốt ngón tay vang lên tiếng răng rắc, khoé miệng căng ra, con ngươi màu đen đau đớn lại âm u, hắn rút thẻ kẹp sách ra, đưa tới bên môi, môi mỏng ấm áp chạm vào một góc thẻ, ý cười nặng nề tràn ra.
Đột nhiên nỉ non một tiếng: “Chu Cẩn Đồng.”
Tác giả có lời muốn nói: Nam trúc trước mắt cũng chỉ có thể thân một chút phiếu tên sách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook