Thiếu Niên Ca Hành
-
Chương 8
“Nghe phong biện vị, chướng mục sát nhân.” Tên thủ lĩnh áo đen ở ngoài Cô Hư trận cười lạnh một tiếng, “Nếu chỉ cần nhiêu đó mà cũng phá được Cô Hư trận, ngươi cũng quá ngây thơ rồi.” Hắn từ trong lòng ngực móc ra một cây sáo, sau đó một khúc thê lương thanh lãnh liền vang lên, mà lúc này đang là ban đêm, liền trở nên hết sức quỷ dị.
Hai người trong Cô Hư trận đồng thời nghe được khúc này. Đường Liên không khỏi nhăn mày.
Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy trong nháy mắt, cảm giác bình thản thư gió lặng bỗng nhiên trở nên thê lương, nhưng lại không giống như là có người động gió. Lúc hắn đang nhìn do dự, vài đạo tấn công cũng hướng hắn đánh úp. Tuy rằng ch nửa khắc hắn đã phản ứng lại nhất quyết chắn trở về, thể nhưng vẫn là hư ảnh.
“Ngưng thần!” Đường Liên giận dữ hét, thanh âm to lớn vang dội vô cùng, mang theo công lực Phật môn Sư Tử Rống.
Tiếng sáo theo tiếng gầm giận dữ kia hơi cứng lại, Lôi Vô Kiệt lập tức bình tĩnh, đem một con quỷ trực đánh lén một quyền đánh trở về.
Đường Liên cười nói: “Tuy rằng đây là Cô Hư trận, nhưng theo lời tam sư công của ta, so với Cô Hư trận năm đó quả thật kém xa. Nghe nói năm đó chinh phạt Ma giáo, dưới núi Kỳ Liên Cô Hư trận bao trùm ước chừng to lớn trăm dặm, trong đó trăm con quỷ mị hiện ra, với nhân gian địa ngục thật không khác biệt. Mà lúc ấy tuổi tác tam sư công chỉ lớn hơn ta hiện tại ba tuổi, tam sư công có thể phá kỳ trận như vậy, Cô Hư trận nho nhỏ này, nếu ta đánh thua, thật là thẹn với Tuyết Nguyệt thành nhiều năm dạy dỗ.”
“Sư huynh có cách phá trận?” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
Đường Liên nhún mũi chân một chút, đến sau Lôi Vô Kiệt, hai người xoay lưng vào nhau, cùng nhau bảo vệ tránh bị đánh lén. Hai người trong Cô Hư trận, giống như người mù gặp nhau, thế công từ bốn phương tám hướng đến tùy lúc, mà cứ như vậy có thể giảm bớt đánh lén.
“Sư huynh lợi hại!”
“Đây là chuyện đương nhiên!” Đường Liên trách mắng, “Phương pháp phá giải Cô Hư trận nằm ở chỗ người bày trận, ta hiện tại muốn tìm ra người này. Chỉ cần tìm ra hắn, đem hắn đánh lui, trận pháp tự nhiên hóa giải.”
“Nhưng mà chúng ta hiện tại thân ở trong Cô Hư, biết tìm hắn ở đâu?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Đường Liên hơi hơi mỉm cười: “Tiếng sáo. Hắn không nên thổi sáo, người bày trận đáng lẽ phải tuyệt đối bảo đảm ẩn nấp, nhưng là hắn nóng vội. Ngươi tới giúp ta phá trận!”
“Tuân mệnh!” Lôi Vô Kiệt lớn tiếng đáp, song quyền vung lên, đem những kẻ áo đen đó ý đồ tiếp cận đánh ra ngoài, nhưng đồng thời tiếng hắn hít thở cũng trở nên càng ngày càng nặng, minh chứng cho thấy hiện tại thể lực nhiều còn có thể chịu một trăm chiêu, mà sau trăm chiêu nếu Đường Liên còn chưa phá được trận, chỉ sợ chính mình sức cùng lực kiệt mà chết.
Đường Liên lúc này nhắm chặt đôi mắt, công phu nghe phong biện vị của hắn còn hơi thua kém Đường lão thái thái, Đường lão thái gia cùng với Đường gia tam thiếu là đỉnh cấp cao thủ ám khí, chỉ sau một lát thở dốc, liền tìm kiếm tung tích tiếng sáo, tâm trí theo tiếng sáo ngược gió mà đi, rốt cuộc cũng tìm được người áo đen thổi sáo, hắn đang ngồi ở cách đó không xa trên một cạnh cây khô.
“Tìm được rồi!” Đường Liên đột nhiên mở mắt, trong tay Phật giận Đường Liên phóng ra từng cánh, Cô Hư trận như là bị xé rách, chung quanh cảnh tượng vốn có một chút hiển hiện ra.
Đứng ở phía trên cây khô lão nhân áo đen buông cây sáo trong tay xuống, hắn nhìn bảy cánh hoa sen yêu dã quỷ mị hướng về phía mình khẩn cấp phóng đến, liền vội vàng nhảy xuống. Nhưng đóa hoa sen ở không trung bỗng nhiên tạc nứt mở ra, bảy cánh hoa sen phóng ra bảy khác nhau, trong đó có một mảnh trực tiếp xuyên qua ngực lão nhân, máu tươi tức khắc mãnh liệt trào ra, lão nhân nặng nề ngã xuống đất.
“Phá trận rồi.” Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.
“Đúng vậy. Phá trận rồi.” Trả lời hắn lại là một thanh âm xa lạ.
Lôi Vô Kiệt kinh hãi, Đường Liên cũng toát mồ hôi lạnh, không biết khi nào, ở giữa Đường Liên và Lôi Vô Kiệt xuất hiện một người mặc trường bào áo, trong tay cầm quạt xếp, khóe miệng hơi hơi mỉm cười.
“Ngươi!” Đường Liên đột nhiên xoay người, quạt xếp trong tay người áo tím đột nhiên chuyển động, một tay đánh bay Đường Liên ra ngoài, Đường Liên nặng nề ngã trên mặt đất, hộc ra một ngụm máu tươi.
Người áo tím xoay người hỏi đám người áo đen: “Bạch Phát đi đâu rồi? Theo ước định, hắn lúc này sớm đã đắc thủ mới đúng. Hắn không ở đây, mấy người các ngươi sao có thể là đối thủ của Đường Liên.”
“Ngươi đê tiện!” Lôi Vô Kiệt cắn răng mắng.
“Hửm?” Người áo tím quay lại nhìn hắn, “Ngươi là kẻ nào? Vì sao nói bản hầu đê tiện?”
“Ngươi đánh lem người chưa chuẩn bị, không đê tiện sao?” Lôi Vô Kiệt cả giận nói.
Người áo tím khẽ cười một tiếng: “Chẳng lẽ ta còn phải hô to một tiếng, Đường Liên ta tới giết ngươi, sau đó khom lưng chào hỏi nhau rồi mới rút kiếm đánh tới sao?”
Lôi Vô Kiệt khó thở, mắng: “Các ngươi vốn dĩ lấy nhiều khi ít, hơn nữa sư huynh ta mới vừa phá được Cô Hư trận, tâm trí chưa định, ngươi lại đánh lén, sao không đê tiện?”
“Sợ là ngươi lầm rồi. Chúng ta không phải tới luận võ. Chúng ta là tới giết người.” Người áo tím ánh mắt bỗng nhiên rùng mình, trong tay quạt xếp vung lên, hướng Lôi Vô Kiệt đánh úp lại.
Lôi Vô Kiệt một quyền đón nhận, cảm thấy tuy rằng người áo tím chỉ là nhẹ nhàng vung lên, nhưng lực đạo trên quạt xếp lại như có ngàn cân, quyền hắn chủ công bá đạo, lại bị quạt xếp kia đánh mà mãnh lui.
“Hỏa Chước chi thuật, thiêu đốt nội tâm, đạt được thần lực ngắn ngủi. Ta còn tưởng rằng sau Lôi Oanh, Phích Lịch Đường đã không còn ai luyện được môn võ công này. Ngươi rất giỏi.” Người áo tím vừa nói, trong tay quạt xếp một bên múa may, khiến Lôi Vô Kiệt tiếp tục thối lui, “Đáng tiếc trải qua Cô Hư trận vừa rồi, Ngươi đã là nỏ mạnh hết đà.”
Người áo tím dừng lại, ngửa mặt lên trời thở dài, quạt xếp hướng không trung vung lên, khiến Lôi Vô Kiệt cả người cũng bị đánh bay ra ngoài. Lôi Vô Kiệt cảm thấy dưới quạt xếp kia vung lên, có một cỗ nội lực như dời non lấp biển nổi lên, hắn cảm thấy cả người bị cổ khí lực này ép tới khó thở, trong lòng khí lực nóng rực cũng nháy mắt biến mất, hắn nặng nề mà rơi xuống đất, đồng tử vốn đỏ rực cũng ảm đạm dần.
“Năm đó Lôi Oanh bảy lần sử dụng Hỏa Chước chi thuật mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được Tử Khí Đông Lai của bản hầu, huống chi là ngươi?” Người áo tím lắc đầu thở dài, xoay người thế muốn rời đi.
“Ngươi không giết ta?” Lôi Vô Kiệt liều chết một lần.
Người áo tím dừng bước chân: “Mặc dù ta có ý thả ngươi, những người phía sau quan tài sẽ tuyệt không thả ngươi. Nhưng nếu ngươi có thể sống sót, như vậy, một ngày khác, ta sẽ trả cho ngươi một trận chiến công bằng.”
“Sư phụ đuổi ta khỏi môn, ta lúc đầu khó hiểu. Mãi đến hôm qua ta thấy một thanh đao, hôm nay thấy quạt của ngươi, mới biết ngôn ý của sư phụ ‘thiên địa to như vậy’.” Lôi Vô Kiệt song quyền nắm chặt, vận khởi nội lực, đồng tử lại lần nữa bị bấc lửa biến thành sắc lửa đỏ hồng, một thân y phục màu đỏ tự bay phấp phới, “Nhưng mà, mỗi ngày to như vậy còn chưa đủ, ta còn muốn, trở thành trời đất này.”
“Đúng thật là một tiểu tử thú vị.” Người áo tím cười cười, nhìn đám kia người áo đen liếc mắt một cái, “Các ngươi cũng nên cẩn thận.”
“Tôn thượng, hai người này không phải là nhỏ, vẫn là sớm xử lý, tránh lưu lại hậu hoạn.” Một tên áo đen cúi đầu khuyên bảo.
“Giết hai người trọng thương, các ngươi làm không được sao? Bạch Phát dạy dỗ thuộc hạ, lại là một đám phế vật.” Người áo tím không có nói nữa, mũi chân hơi nhún một chút, bay lên bay xuống mấy cái, thân ảnh liên biến mất không thấy.
“Đúng là một tên thú vị.” Đường Liên lúc này rốt cuộc miễn cưỡng đứng lên, “Nếu hắn còn lưu lại, chúng ta không có phần thắng.”
“Ý của ngươi là hiện tại các ngươi có phần thắng?” Một người áo đen cười lạnh một tiếng.
Đường Liên đi lên trước vỗ vỗ bả vai Lôi Vô Kiệt: “Giết các ngươi dễ như ăn cháo, có cái gì khó.” Đường Liên tuy bày ra bộ dáng thản nhiên, nhưng Lôi Vô Kiệt biết, Đường Liên vừa nói vừa chụp bờ vai của hắn, là mượn vai tựa vào mới miễn cưỡng không té ngã.
“Sư huynh……” Lôi Vô Kiệt đang muốn xoay người dìu hắn, lại bị Đường Liên cản: “Vừa mới thu được tín hiệu của Nhụy, người tiếp ứng đã ở ngoài thành, nàng hiện giờ đang dẫn người đến. Chúng ta bây giờ này cần bám trụ những người này, chờ bọn họ trở về!”
“Được.” Lôi Vô Kiệt gật gật đầu, ngay sau đó hét lớn một tiếng: “Các ngươi lên hết đi.”
“Cùng nhau lên?” Người áo đen vươn tay trắng bệch chỉ, “Ngươi có phải cho rằng như vậy có thể hư trương thanh thế dọa lui chúng ta? Nếu ngươi đã nói cùng nhau lên, chúng ta liền như ngươi mong muốn! Lên!”
Trong nháy mắt, mười mấy người, đồng thời công hướng về phía bọn họ. Không, bọn họ chỉ tấn công Đường Liên!
Đường Liên cắn răng nói: “Bọn họ nhìn thấu thương thế của ta.”
“Không có ai so với chúng ta biết chưởng lực của tử y hầu, trúng một chưởng, ngươi nhất định đã trọng thương!”
Mà lúc này một người chắn trước mặt Đường Liên, hắn đương nhiên là Lôi Vô Kiệt, Lôi Vô Kiệt bằng vào lượng chân khí cuối cùng cường căng, tùy lúc sẽ ngã xuống. Hơn mười chưởng lực đồng thời đánh ở trên người hắn, hắn gầm lên một tiếng, hai mắt trở nên đỏ đậm.
“Lui!” Tên áo đen cầm đầu vội vàng hạ lệnh.
Nhưng đã không còn kịp rồi, chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đồng thời bị Lôi Vô Kiệt đánh bay ra ngoài, nặng nề mà ngã trên mặt đất. Lôi Vô Kiệt đầu gối mềm nhũn, cả người quỳ gối trên mặt đất, hắn lắc đầu thở dài: “Sớm biết vậy năm đó cùng sư phụ học võ, sẽ không lười biếng.”
“Còn chưa lúc có thể thả lỏng.” Đường Liên thở dài, ngẩng đầu nhìn một đám người áo đen lại đứng lên, tuy rằng trên người đều chảy máu, nhưng thương thế lại không nghiêm trọng.
Lôi Vô Kiệt cười khổ: “Ta hiện tại một chút sức lực đều không có.”
Đường Liên cũng thở dài: "Tên áo tím chưởng lực thực sự lợi hại, ta đến bây giờ cũng vô pháp vận khởi chân khí.”
Người áo đen cầm đầu cười lạnh: “Xem ra mạng hai vị, đêm nay phải để lại chỗ này rồi.”
“Ở hay không, không phải ngươi nói là được.” Một thanh âm dửng dưng chặn lời hắn, Lôi Vô Kiệt kinh hỉ quay đầu lại, kêu: “Tiêu Sắt!”
Lại thấy một người mặc áo lông cừu vững vàng mà dừng trên quan tài vàng, sau khi nói xong còn lười biếng mà ngáp một cái, không phải Tiêu Sắt thì là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook