<Đại Giác thiền sư>

“Đại Giác sư phụ.” Vô Tâm hướng về phía Đại Giác thiền sư đang ngồi tĩnh tọa, chắp tay trước ngực.

“Vô Tâm sư điệt, lâu rồi không gặp.” Đại Giác thiền sư không ngẩng đầu, cũng không mở to mắt, bộ dáng vẫn như cũ mà trầm tư tĩnh tọa.

“Đã nói lâu rồi không gặp, vậy tại sao người không mở to mắt nhìn xem vị sư điệt này?” Vô Tâm cười đi về phía trước một bước.

Theo một bước nhẹ nhàng của hắn, sáu vị tăng nhân còn lại ngay lập tức bày ra tư thế phòng ngự.

“Cửu Long tự tuy là biên cảnh đệ nhất tự, nhưng cũng không phát triển võ kỹ, cho nên qua nhiều thế hệ đều truyền lại Bản tướng La Hán trận, nghe nói trận này một khi đã thành, dù là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng không cách nào phá vây mà đi.” Vô Tâm cười, thân hình chợt lóe, nhảy đến bên cạnh hòa thượng vui cười, “Vị đại sư này, cười có mệt không?”

“Mệt, cũng không mệt.” Đại Phổ thiền sư vẫn như cũ duy trì vẻ mặt tươi cười.

“Không, ngươi mệt rồi.” Vô Tâm nhìn chằm chằm đôi mắt Đại Phổ, cười nói.

“Sư điệt sao lại nói vậy?” Đại Phổ mặt không đổi sắc.

“Một trận vừa rồi, ngươi đã bị thương, cho nên phá trận thứ nhất, ta chọn ngươi.” Vô Tâm thản nhiên nói.

Đại Lhổ nghe vậy, trên mặt tươi cười nháy mắt tiêu tán, giận dữ trừng to mắt, một chưởng hướng tới đánh vào Vô Tâm. Nhưng Vô Tâm sớm đã có chuẩn bị, nghiêng người tránh thoát, tay áo vung lên, lại đem một tay áo Đại Phổ đánh bay. Giống với công phu mà khi ở đại Phạn âm tự Vô Tâm đánh với Cẩn Tiên công công, nhìn mềm mại như bông, nhưng trên tay hắn lại thành vũ khí tuyệt đối mạnh mẽ.


“Đây là công phu gì vậy?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Hẳn là cùng loại với Cửu Hoa Sơn Thủ Y kiếm, nhưng so với Thủ Y kiếm còn bá đạo hơn nhiều.” Tiêu Sắt hơi hơi chau mày, “Vô Tâm phá trước một trận đương nhiên chiếm tiên cơ, nhưng mà……”

Ngoại trừ Đại Giác tĩnh tọa cùng với Đại Phổ bị trọng thương, năm vị tăng nhân kia đồng thời hướng Vô Tâm tấn công tới.

“Kim Cương Hàng Ma Xử, Đại Như Lai Ấn, Niên Hoa Chỉ, Kim Cương Bát, Càn Khôn Bao Công! Tới hay lắm!” Vô Tâm lại thản nhiên mà niệm này công phu của năm vị hòa thượng, không chút hoang mang, nhẹ nhàng nhảy lên, ở không trung tay áo bay lượn, xoay tròn một cái. Năm vị hòa thượng cảm thấy trước mắt chợt lóe, Vô Tâm đã đánh tới trước mặt bọn họ.

Năm vị hòa thượng, liền có năm người Vô Tâm!

Đúng là ở Đại Phạn âm tự Vô Tâm từng dùng qua công phu, Bát phương Thiên Ma Vũ.

“Tà ma to gan, muốn dẫn ta nhập ma sao!” Đại Hoài thiền sư giận dữ trừng to mắt quát.

Nhưng Vô Tâm ở trước mặt vừa không thấy rõ bộ mặt vừa không đáp lại, chỉ là tay áo nhẹ vung lên, thái độ hết sức quyến rũ, tựa như nhảu múa rồi tránh thoát từng lần công kích.

Đại Hoài thiền sư động sát ý, một chưởng đẩy ra, là mười phần công lực Đại Như Lai Ấn.

Nhưng Vô Tâm cũng đẩy ra một chưởng giống hệt như vậy, cũng là Đại Như Lai Ấn!

Cùng lúc đó Đại Uy thiền sư Niên Hoa Chỉ cũng đối thượng một lóng tay, hắn kinh hãi: “Vô Tâm ngươi cũng biết Niên Hoa Chỉ!”


Đại Mặc đem Kim Cương Bát trong tay mang theo ngàn quân khí thế mạnh mẽ nện xuống, lại thấy Vô Tâm cũng móc ra một cái Kim Cương Bát cường ngạnh chặn lại một thế.

Đại Vọng vung Kim Cương Hàng Ma Xử trong tay, liền thấy trong tay Vô Tâm trước mặt cũng nắm một cây Kim Cương Hàng Ma Xử, đánh vế phía hắn trước.

Càn Khôn bao bay lượn trong tay Đại Quan, muốn kìm trụ Vô Tâm hòa thượng, lại phát hiện Vô Tâm bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn, trong tay cũng cầm một cái bao……

ATDT: 😂😂😂 chơi trò gì vậy Tâm ơi 😂😂😂 chơi thế đứa nào chơi lại được 😂😂😂

Mà Lôi Vô Kiệt cùng Tiêu Sắt ở bên cạnh quan chiến lại càng kinh hãi, Vô Tâm đã đi đến trước những hòa thượng hơn ba trượng, tay áo tung bay nhảy Thiên Ma Vũ, nhưng mấy cái hòa thượng kia lại hồn nhiên không hay biết, đối diện với hư không đánh ra quyền, một đám mồ hôi lạnh chảy ròng, như lâm đại địch.

“Bọn họ bị Thiên Ma Vũ làm cho khốn trụ rồi?” Lôi Vô Kiệt quay đầu hỏi Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt nhún nhún vai: “Xem ra Cửu Long tự hòa thượng, võ công đích xác chẳng ra gì.”

“Chẳng ra gì hòa thượng, vừa nãy thiếu chút nữa giết chết ta?” Lôi Vô Kiệt gãi gãi đầu, cảm giác chính mình mới là chân chính “Chẳng ra gì”.

“Võ công Vô Tâm dùng không thể dùng võ công bàn luận, không thể đánh đồng.” Tiêu Sắt hiếm khi bỏ đá xuống giếng, “Hơn nữa Bản tướng La Hán trận, vẫn còn chưa phá.”

Lôi Vô Kiệt nhìn Đại Giác thiền sư ngồi ngay ngắn ở trung ương, tư trạng tĩnh lặng: “Mấy hòa thượng kia đều ra tay hết rồi, hòa thượng mặc áo cà sa vàng này hình như rất thản nhiên.”

“Hắn là Đại Giác thiền sư, trụ trì Cửu Long tự, sư phụ dạy võ của Vô Thiền.” Tiêu Sắt hơi hơi nhíu mày, “Kim Cương Phục Ma thần thông Vô Thiền luyện, cũng đã mạnh hơn sáu vị Lão hòa thượng kia. Sợ là Đại Giác này không đơn giản……”


“Đại Giác sư phụ, ngươi vẫn không mở mắt, các sư đệ ngươi có thể sẽ chết.” Vô Tâm bỗng nhiên cười vang nói.

“Vô Tâm sư điệt, lão nạp nếu không mở mắt nói thì sao?” Đại Giác thiền sư trầm giọng nói.

“Bản tướng La Hán trận đại thành, trong trận hẳn phải có người chết không thể nghi ngờ.” Vô Tâm trường bào bay múa, ngữ khí thản nhiên.

“Cần gì phải bức lão nạp, lão nạp cùng Vong Ưu đã là tri kỉ ba mươi năm……” Đại Giác thiền sư than nhẹ một tiếng.

“Đại Giác sư phụ, ngươi nói cũng quá nhiều. Nếu không khai mắt trận, ngươi cảm thấy các sư đệ còn có thể chịu được thời gian một nén nhang không?”

“Haizz.” Đại Giác thiền sư than nhẹ một tiếng, rốt cuộc chậm rãi mở mắt.

Trong nháy mắt kia, tà ma tiêu tán!

Đại Hoài, Đại Uy, Đại Quan, Đại Mặc, Đại Vọng năm hòa thượng vốn đã tinh bì lực tẫn, bọn họ ra một chiêu, Vô Tâm trước mặt cũng ra một chiêu giống nhau như đúc, thậm chí còn ra trước chiêu của mình. Mấy chục hiệp sau, không chỉ có thể lực chống đỡ hết nổi, còn cảm thấy đầu óc hoa mắt ù tai, cơ hồ muốn ngất đi.

Nhưng khi Đại Giác thiền sư vừa mở mắt, trong đầu bọn họ một mảnh trong sáng, trước mắt Vô Tâm quỷ mị càng lúc càng mơ hồ, Đại Hoài đại sư một tay Đại Như Lai Ấn đánh tới, nhưng đánh vào không, hắn tập trung nhìn, trước mắt đâu còn có Vô Tâm nữa.

Chỉ thấy Vô Tâm ở xa đứng cách ba trượng, thu ống tay áo, cười nhìn Đại Giác thiền sư: “Tâm như gương sáng, chư tà không xâm. Không nghĩ tới bồ đề tâm pháp của Đại Giác sư phụ đã tinh tiến như này.”

“Tà ma lớn mật!” Đại Hoài thiền sư phẫn nộ quát.

“Không phải do tiểu tăng là tà ma, là chư vị đại sư mất đi Phật tâm. Nghe nói Phật Đà thành Phật là lúc, Thiên Ma sợ hãi, liền sai chúng nữ dưới gối, xinh đẹp vô cùng, hết sức quyến rũ, mà Phật Đà cũng không thèm liếc lấy một cái, mỹ nữ bất quá chỉ là một bộ xương khô mủ huyết, dễ dàng phá.” Vô Tâm lắc đầu, khi hắn nói về Phật gia điển cố, khóe miệng cũng hơi hơi mỉm cười, nhưng thanh âm lại trở nên trịnh trọng.

Đại Hoài thiền sư sửng sốt một chút, đáp: “Ma tính của sư điệt lớn hơn Phật tâm của lão nạp, sư điệt muốn lão nạp nhập ma, lão nạp không có cách nào.”


“Cách nói này, cũng thật là……” Vô Tâm hơi hơi nhíu mày, suy tư một chút, “Không biết xấu hổ!”

Lôi Vô Kiệt rất đúng lúc mà cười ha hả, Tiêu Sắt cũng nhịn không được trợn mắt.

Đại Hoài thiền sư giận đến mặt đỏ bừng, nhưng sợ thần thông của Vô Tâm không dám tiến lên.

“Vô Tâm, lão nạp gặp ngươi là khi nào?” Đại Giác thiền sư rốt cuộc đứng lên, thân hình hắn kỳ thật là thấp bé nhất trong đông đảo tăng nhân, nhưng trên người lại có một cảm giác thản nhiên không nên lời, loại thản nhiên này không phải niệm vài năm Phật kinh là tu luyện được, mà là chân chính ngộ đạo mà thản nhiên.

“Tất nhiên nhớ rõ, khi đó Vô Tâm mới vừa vào Hàn Sơn tự bốn tháng, Đại Giác sư phụ từ Cửu Long tự đến, sau khi cùng sư phụ luận đạo bảy ngày liền mang sư huynh Vô Thiền đi.” Vô Tâm đáp.

“Vô Tâm chắc ngươi cũng biết, lão nạp lần đầu tiên gặp ngươi, trong lòng suy nghĩ ra sao?” Đại Giác thiền sư bước một về phía trước.

“Phật gia có năm giới là không sát sinh, không ăn trộm, không tà dâm, không vọng ngữ, không uống rượu. Tiểu tăng đoán Đại Giác sư phụ lần đầu tiên nhìn thấy Vô Tâm đã muốn phá giới thứ nhất.” Vô Tâm như cũ mỉm cười.

Đại Giác thiền sư gật gật đầu, bộ mặt hiền hòa của hắn bỗng nhiên chuyển thành tức giận, hét lớn một tiếng: “Không sai! Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã muốn giết ngươi!”

Đại Giác thiền sư thân hình đột ngột thay đổi, hắn bỗng nhiên cao một tấc, trên người cơ bắp trong nháy mắt bạo trướng!

“Đây là loại võ công gì?” Lôi Vô Kiệt kinh hãi, hắn trước nay chưa thấy qua công phu như vậy, cả người trong nháy mắt thân hình đều phát sinh biến hóa.

“Vô kiên bất tồi, vạn độc bất xâm, kim cương bất hoại, chí cương vô địch.(*)” Tiêu Sắt thần sắc hiếm khi nghiêm túc hẳn lên, “Đây là một trong thập đại tuyệt học của Phật môn, Kim Cương Bất Hoại thần công.”

(*) Không thể phá vỡ, hủy hoại.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương