“Ta nói này Vô Tâm hòa thượng, sao đi theo ngươi tới đâu, cũng có thể gặp được nhiều nhất đẳng cao thủ như vậy? Hơn nữa đều có ý muốn đánh nhau?” Tiêu Sắt trong giọng nói cơ hồ để lộ ra tuyệt vọng.

“Nhất đẳng cao thủ? Đánh nhau?” Lôi Vô Kiệt nhìn những người trong viện, nóng lòng muốn thử.

Tiêu Sắt vỗ trán: “Lôi môn tốt xấu thế nào cũng là giang hồ đại thế gia, sao lại dưỡng ra cái tên ngu như ngươi……”

“Ai?” Người trong kiệu đưa lưng về phía bọn họ, nghe được tiếng có người đang nói chuyện, lại nhìn không thấy bọn họ, liền ra tiếng dò hỏi.

“Sư phụ, là bọn chúng. Giống với lời thám tử nói, ngoại trừ hòa thượng kia, còn có hai tên thiếu niên mặc hồng y và hồ cừu.” Linh Quân đáp.

“Ồ.” Người trong kiệu không hề kinh ngạc, chỉ là nhẹ giọng đáp.

“Tiêu Sắt, ngươi xem đây là tình huống gì?” Lôi Vô Kiệt phát hiện bầu không khí có chút khác thường, liền hỏi Tiêu Sắt.

“Rất rõ ràng, trước đó đám người cạnh cỗ kiệu đang cùng hòa thượng đánh nhau, đánh được một nửa thì chúng ta tới.” Tiêu Sắt vẫn luôn đánh giá lên cỗ kiệu, không chút để ý nói.

“Sau đó đâu?” Lôi Vô Kiệt vẫn như cũ hoang mang.


“Sau đó bọn họ phát hiện, à, không cần đánh nữa, cá lớn đã tới rồi!” Tiêu Sắt tức giận mà nói.

“Cá lớn? Là chỉ chúng ta?” Lôi Vô Kiệt tỉnh ngộ.

“Không!” Tiêu Sắt giữ chặt Lôi Vô Kiệt, nhảy ra xa né tránh Vô Tâm, “Cá lớn là chỉ hắn!”

Vô Tâm cười chỉnh lại ống tay áo, không giống một hòa thượng ăn chay niệm Phật, mà giống như là một ca kĩ chuẩn bị hoá trang lên sân khấu: “Làm phiền Chưởng Hương đại giám đường xa ngàn dặm tới tìm tiểu hòa thượng ta, thật là vinh hạnh!”

Hai gã võ tăng hộ chùa nghe vậy kinh hãi, đồng thời nhìn về phía phương trượng, nhưng Lão hòa thượng vẫn như cũ ở đó lắc đầu. Hòa thượng râu dài cũng không kinh ngạc, chỉ là ngơ ngác mà nhìn Vô Tâm.

“Quả nhiên là hắn……” Tiêu Sắt nhíu mày.

“Chưởng Hương đại giám là ai?” Vốn biết rõ các loại chuyện anh hùng trong giang hồ, Lôi Vô Kiệt lúc này lại nhớ ra.

“Bắc Ly hoàng đế mỗi năm vào lúc hiến tế, phía sau đều sẽ có bốn vị thái giám, trong đó một vị cầm Trấn Quốc bảo kiếm, một vị cầm Truyền Quốc ngọc tỷ, một vị cầm trong tay Luật Pháp điển tịch, cuối cùng một vị giữ Thanh Hoa lư hương. Bốn vị đại giám cùng với thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế cùng lớn lên, hợp xưng ngũ đại giám. Chưởng Kiếm thái giám phụ trách hoàng cung thủ vệ, Chưởng Ấn thái giám hiệp trợ xử lý công văn, Chưởng Sách thái giám phụ trách giám thị Tàng Thư Lâu điển tịch, còn Chưởng Hương thái giám là do triều đại mới lập ra, phụ trách giám thị hoàng gia tự. Mỗi người đều nắm quyền lực rất lớn, hơn nữa đều là nhất đẳng trong các cao thủ.” Tiêu Sắt nói.

“Tiêu huynh thật là bác học a!” Lôi Vô Kiệt hiếm khi chân thành tha thiết mà gọi một tiếng Tiêu huynh.

“Ta là lão bản của Tuyết Lạc sơn trang, chuyện giang hồ vụn vặt, miếu đường gác cao, không có gì mà ta không biết.” Tiêu Sắt toát ra vài phần đắc ý.


“Vậy ngươi nói người bên cạnh hoàng đế, xa như vậy chạy tới đây làm cái gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Chưởng Hương thái giám trên danh nghĩa chỉ là giám thị hoàng gia tự, là chủ quản Phật giáo, vị trí Đạo giáo sự vụ Hồng Lư Tự bỏ không nhiều năm, mấy năm nay vẫn luôn là hắn kiêm nhiệm thay, thiên hạ tự, đều do hắn giám thị. Chỉ là không nghĩ tới hòa thượng này lại quan trọng như vậy, khiến Chưởng Hương thái giám chẳng ngại đường xa ngàn dặm lao tới bắt hắn. Xem ra thân phận của hắn tuyệt không đơn giản chỉ là đệ tử Vong Ưu.” Trong lúc Tiêu Sắt nói chuyện với Lôi Vô Kiệt, người trong cỗ kiệu rốt cuộc cũng có động tĩnh. Mặc dù đối mặt với thời điểm một đao uy thế vô thượng của hòa thượng râu dài kia, người trong kiệu cũng không có động, chỉ là nghe được Vô Tâm nói, hắn rốt cuộc có động tĩnh. Hắn vừa động, đại hán đứng ở bên phải kiệu cũng động thân, hắn lập tức phủ phục trên mặt đất, gồng lưng bên cạnh cửa kiệu, người trong kiệu đi một đôi hài màu tím, dẫm lên lưng tráng hán từ kiệu bước xuống.

Tiêu Sắt lạnh lùng mà hừ một tiếng.

“Ngươi hừ cái gì……” Lôi Vô Kiệt liếc mắt nhìn người trong kiệu kia một cái, lại tức khắc sáng tỏ. Tiêu Sắt bất kể là so đo cái gì đều không muốn thua, đặc biệt là không muốn thua nhan sắc. Nhưng người trong kiệu này, lại đẹp quá đáng! Mặt như quan ngọc, phong độ trác tuyệt, một đôi đơn phượng nhãn mang theo vũ mị không nói nên lời, tuy rằng tóc đã hai mảnh hoa râm làm lộ tuổi tác của hắn, nhưng lại tăng thêm vài phần tiên khí. Hắn một tay cầm chuỗi Phật châu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà ve từng hạt, một tay đỡ trường kiếm bên hông, như có như không chuẩn bị rút kiếm.

“Đại giám.” Vô Tâm chắp tay trước ngực, hơi hơi cúi đầu hành lễ.

“Đừng gọi ta đại giám, đại giám chỉ có vị trong cung kia mới được gọi.” Người nọ nhẹ nhàng cười nói, thâm sâu kín đáo chỉ lên trời.

“Cẩn Tiên công công.” Vô Tâm thay đổi xưng hô, như cũ cung kính.

Nhưng Cẩn Tiên công công lại vẫn như cũ, cười lắc đầu: “Ngươi cung kính như vậy, ta lại thấy quen. Bạch y tà tăng năm ấy cùng ta uống rượu nói cười đi đâu rồi?”

“Uống rượu nói cười?” Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt liếc mắt nhìn nhau một cái, khó trách Vô Tâm vừa nhìn thấy hòa thượng say rượu kia liền nhanh chóng đuổi theo, hoá ra là gặp đồng đạo.

“Khi đó là ngươi tới tìm ta để uống rượu, lần này ngươi tới chính là muốn bắt ta. Không giống nhau.” Vô Tâm cười, ánh mắt lạnh lẽo.


“Mệnh lệnh của người trong cung kia, ta không thể không nghe, nhưng bảo toàn tính mạng của ngươi, ta vẫn làm được.” Cẩn Tiên công công đi từng bước tiến về phía trước.

“Đi đến đấy được rồi.” Vô Tâm bỗng nhiên nói.

Cẩn Tiên công công dừng bước, rất có hứng thú nhìn Vô Tâm.

“Dọc đường đi Tuyết Nguyệt thành, Cửu Long tự, Hồng Lư Tự thậm chí Thiên Ngoại Thiên đều tới tìm ta, bọn họ mỗi một người đều nói sẽ không giết ta. Cho nên điều kiện này của ngươi nghe cũng không đặc biệt.” Vô Tâm nói.

“Người của Thiên Ngoại Thiên từng gặp ngươi?” Cẩn Tiên công công thần sắc hơi động.

“Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu. Đều là người quen.” Vô Tâm nhàn nhạt nói.

(Mới phát hiện "Bạch Phát Tiên, Tử Y Hầu." Đều là cách gọi không phải tên 😂😂😂 mấy thúc ý có tên họ đàng hoàng)

“Ngươi không theo chân bọn họ đi?” Cẩn Tiên công công tay vẫn như cũ chạm vào chuôi kiếm.

“Ta còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.” Vô Tâm cố ý đưa mắt nhìn phía sau Cẩn Tiên công công.

“Xem ra, ta chọn chỗ này chờ ngươi, cũng không sai.” Cẩn Tiên công công cười nói.

“Ngươi chọn không sai, nhưng ngươi nhất định đã đoán sai ý đồ ta đến đây.” Vô Tâm nói.


“Sao? Ngươi không phải tới giết hắn?” Cẩn Tiên công công xoay người liếc mắt một cái nhìn hòa thượng râu dài.

“Phật Đà từ bi, người xuất gia không thể vọng động sát niệm.” Vô Tâm thản nhiên nói.

“Ta không muốn cùng ngươi động thủ.” Cẩn Tiên công công thở dài.

“Ta cũng không muốn. Thiên hạ đều biết trong ngũ đại giám, Chưởng Hương đại giám võ công xếp thứ hai, so với Chưởng Kiếm đại giám chỉ kém một bậc.” Vô Tâm nói.

“Nhưng ngươi vừa mới nói sai một câu rồi.”

“Vô Tâm ngu muội, xin hỏi là câu nào?”

“Tuyết Nguyệt thành, Cửu Long tự, Thiên Ngoại Thiên, ta và bọn họ không giống nhau. Nếu lúc này không mang được ngươi đi. Thì ta sẽ không chút nào do dự giết chết ngươi!” Cẩn Tiên công công rốt cuộc vững vàng ấn ở trên chuôi kiếm.

“Được!” Vô Tâm nhảy dựng lên, hai tay áo như đôi cánh bay lên, trường bào uốn lượn, tựa tiên nhân, “Thỉnh công công xuất kiếm!”

Cẩn Tiên công công cuối cùng cũng rút kiếm ra, một khắc sau, mỗi người trong chùa miếu đều cảm giác được một loại hàn ý lạnh thấu xương. Đó là một thanh kiếm sương khí nguy hiểm, gió ở quanh kiếm, đều nháy mắt ngưng kết!

“Ta nhớ ra rồi! Ta nghe nói qua người này, hắn là……” Lôi Vô Kiệt đột nhiên lớn tiếng hô lên. Đúng vậy, hắn từng nghe nói qua. Hắn nghe qua người này, người này không chỉ là nhân vật trên miếu đường, hắn ở trên giang hồ cũng từng rất có danh!

“Tay phải sát sinh, một kiếm phóng ra, gió tuyết ngưng đọng. Tay trái từ bi, nhẹ vê Phật châu, phách diệt hồn phi.” Tiêu Sắt gật đầu nói, “Năm đó vẫn còn là thiếu niên, ngũ đại giám từng phụng sư mệnh rời hoàng cung lang bạt giang hồ, mỗi người ở trong chốn giang hồ đều có tiếng tăm lừng lẫy. Quả thực, ngươi thật sự nghe nói qua hắn. Hắn chính là Phong Tuyết kiếm Thẩm Tĩnh Chu!”

ATĐT: tui hơi bị cuồng quả oánh son của ổng:"))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương