“Ta từng xem qua một quyển sách, mặt trên nói trên đời có thần nhân, chân bước trên mây sương mù, thân mặc bạch y, uống sương hít gió, có thể ngự phong ngàn dặm mà đi, thọ ngang nhật nguyệt. Đại khái chính là như vậy đi.” Tiêu Sắt ngồi ở một khối đá ngầm, nhìn Vô Tâm đứng ở bờ sông. Lúc này Vô Tâm mà nhìn phương xa, gió lớn thổi bay trường bào trắng của hắn, ánh trăng trắng nõn chiếu vào lên người hắn, phát ra vài phần tiên khí.

“Ta chưa từng gặp khinh công nào như vậy, giống như là thật sự ngự phong mà đi, hai người kia công lực cao như thế, lại đuổi không kịp.” Lôi Vô Kiệt cảm khái nói, Vô Tâm mang theo hai người chạy như bay ít nhất mất ba canh giờ, từ chạng vạng chạy đến tận đêm khuya, lại không thấy hắn có nửa phần mệt mỏi.

Tiêu Sắt cười khổ: “Chúng ta thân là con tin, lại ở chỗ này khen hắn. Nếu như bị hắn nghe được, không biết sẽ có cảm tưởng gì.”

Vô Tâm lúc này bỗng nhiên quay đầu tới, đứng dậy bay tới trước mặt bọn họ, mặt đầy ý cười: “Nhị vị thí chủ không phải là con tin của ta, tiểu tăng vừa mới ở khách điếm đã nói, là muốn nhờ nhị vị cùng tiểu tăng đến một nơi.”

Tiêu Sắt cười lạnh: “Khách điếm nhiều người như vậy, ngươi tại sao chủ chọn hai người bọn ta. Đơn giản là chúng ta một tên không biết võ công, một kẻ thân mang trọng thương.”

“Thân mang trọng thương?” Vô Tâm nhìn Lôi Vô Kiệt liếc mắt một cái, cười nói, “Tiểu tăng bất tài, nguyện vì thí chủ cống hiến sức lực.”

Lôi Vô Kiệt nói lớn: “Ngươi muốn thay ta chữa thương?”

Vô Tâm khẽ gật đầu: “Dọc đường còn cần nhị vị ra tay tương trợ, chuyện nhỏ chữa thương này không đáng là gì.”

“Ta còn là……” Lôi Vô Kiệt nhìn Vô Tâm vẻ mặt ý cười, trong lòng ngược lại thêm vài phần nhút nhát, không biết hòa thượng người đầy tà khí này rốt cuộc có chủ ý gì.

Vô Tâm lại một phen kéo tay Lôi Vô Kiệt qua, mũi chân hơi nhún một chút, sau đó lao đi, lên xuống mấy cái mà rơi xuống bờ sông, hắn ngón tay nhẹ nhàng đặt trên bả vai Lôi Vô Kiệt, phía sau lưng điểm vài cái, nói: “Thí chủ bị chân khí của tử y hầu gây thương tích, lúc này mà nói chân khí vẫn như cũ tán loạn trong cơ thể thí chủ, thí chủ nếu không vận công thì không sao, nếu vận công, hai đạo chân khí bên trong tương xung, thương thế tất càng thêm nghiêm trọng. Tiểu tăng sẽ dùng thuật Lưu Chuyển bức chân khí kia ra.” Dứt lời, Vô Tâm bắt lấy bả vai Lôi Vô Kiệt, nhảy lên đạp sóng nước hướng ra chỗ sâu trên sông.

Lôi Vô Kiệt sợ tới mức kinh hô lên: “Ta…… Ta không biết bơi!”

Tiêu Sắt nhíu mày, thấp giọng kinh hô: “Trên đời…… Thực sự có thần kỳ khinh công?”

Chỉ thấy Vô Tâm bắt lấy Lôi Vô Kiệt ở trên sông đạp lãng mà đi, như giẫm trên mặt đất. Cho đến lúc đi đến giữa sông ương, hắn bỗng nhiên dừng lại, hai mắt nhắm nghiền, tăng bào màu trắng ở trong gió bay bổng. Lôi Vô Kiệt chỉ cảm thấy thân thể lung lay sắp đổ, phảng phất tùy lúc đều sẽ rơi vào giữa sông. Nhưng đột nhiên, hắn cảm giác một cổ chân khí chưa từng có từ bàn tay trung truyền vào thân thể hắn, nhiệt khí vốn có trong lòng nháy mắt an tĩnh xuống, hắn yên lặng mà nhắm mắt lại, nghe thanh âm của gió và sóng nước, cảm giác trong lòng sáng trong, có một loại cảm giác an bình xưa nay chưa từng có.


Mà Tiêu Sắt ở bờ sống nhìn càng thấy kinh hãi, bởi vì giờ phút này Vô Tâm đã thu hồi tay trên vai Lôi Vô Kiệt, vậy mà Lôi Vô Kiệt lại hồn nhiên không biết, nhắm hai mắt vững vàng đứng ở trên sông.

Vô Tâm trong thần sắc cũng biểu lộ vài phần kinh ngạc, hắn nhẹ giọng nói: “Lão hòa thượng từng nói thế gian có người tâm có Linh Lung, có thể tương hòa với thiên nhiên, thì ra thật sự không có gạt ta.” Hắn đột nhiên vung lên tay áo, chỉ thấy nước sông xung quanh hai người chậm rãi tiếp tục xoay tròn lên, hình thành một lốc xoáy thật lớn, Tiêu Sắt hai mắt vẫn như cũ nhắm chặt, trên trán mồ hôi đã chảy không ngừng, Vô Tâm hơi hơi mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng ở giữa trán Lôi Vô Kiệt điểm lên, nhẹ giọng thì thầm: “Phá!”

Chỉ thấy một đạo mây tím theo ngón tay Vô Tâm tỏa ra, Vô Tâm đột nhiên hướng bên trái vung lên, đánh ra một cột nước thật lớn, cột nước kia ngay sau đó trút xuống. Vô Tâm bắt lấy bả vai Lôi Vô Kiệt, lần thứ hai nhanh chóng đạp hà lãng phiêu trở về bờ, hắn đem Lôi Vô Kiệt đẩy về Tiêu Sắt, đắc ý vung trường bào: “Công thành!”

Lôi Vô Kiệt cũng mở mắt, thở phào nhẹ nhõm.

“Thế nào?” Tiêu Sắt hỏi hắn.

Lôi Vô Kiệt xoa xoa mồ hôi trên trán, nghĩ nghĩ nói: “Có một loại cảm giác…… thoải mái không nói được.”

“Thí chủ công lực đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn nhờ họa được phúc.” Vô Tâm chắp tay trước ngực, mặt mày mỉm cười.

“Cái gì nhờ họa được phúc?” Lôi Vô Kiệt khó hiểu.

“Cái này thí chủ về sau sẽ biết.” Vô Tâm cười mà không đáp.

“Ngươi vì sao muốn giúp chúng ta?” Tiêu Sắt đột nhiên hỏi nói.

Vô Tâm duỗi tay muốn chạm vào bả vai Tiêu Sắt, lại bị Tiêu Sắt nghiêng người né tránh, đành phải lại xoay người vỗ vỗ Lôi Vô Kiệt còn sững sờ: “Tiểu tăng không phải vừa mới nói sao. Tiểu tăng phải đến một nơi, muốn nhị vị cùng đồng hành, chữa thương là chuyện nhỉ, không tốn sức gì.”

Tiêu Sắt lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn: “Vị đại sư này, ngươi võ công cao cường như vậy, đi chỗ nào không có hai người thì không thể? Hơn nữa, ngươi là người Tuyết Nguyệt Thành muốn giải đến Cửu Long tử, vị bên người ta chính là đệ tử Tuyết Nguyệt Thành, ngươi muốn chúng ta giúp ngươi chạy trốn sao?”

“Tiểu tăng cả gan hỏi nhị vị thí chủ, ở bên ngoài khách điếm, nếu không phải tiểu tăng dùng Tâm Ma Dẫn, thì đám hắc y nhân kia sớm đã lấy tính mạng hai vị, ở trong khách điếm, nếu không phải tiểu tăng trợ Đường thí chủ thi triển thuật pháp Hoa Vạn Thụ, thì sao có thể ngăn cản Bạch Phát Tiên và tử y hầu? Tiểu tăng cứu nhị vị thí chủ hai lần, hiện tại chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, không thể đáp ứng sao?” Vô Tâm lắc đầu than nhẹ, mặt biểu tình đầy tiếc nuối, “Thật là khiến tiểu tăng tan nát cõi lòng.”

Tiêu Sắt cười lạnh: “Hòa thượng thi ân cũng cần báo đáp sao?”


“Đương nhiên, phật đà cũng cầu báo đáp, huống chi là tiểu tăng?” Vô Tâm đột nhiên ngữ khí cung kính.

Tiêu Sắt hơi hơi sửng sốt, nói: “Phật đà cũng cầu báo đáp? Ta cũng từng gặp qua một ít hòa thượng, lại chưa từng nghe qua cách nói như vậy, không biết là điển cố gì?”

“Phật Đà từng cùng một ngàn hai trăm năm mươi vị sư từ Già Duy La Vệ quốc đến Xá Vệ quốc, tại đây giữa hai nước có một cây đại thụ, gọi là Ni Câu. Cây cao hai mươi dặm, cành lá bao trùm sáu mươi dặm, trên cây trái trĩu nặng, hương vị giống như mật ong, thường nhân nếu ăn được, người mù hồi phục thị lực, người bệnh thân thể cũng khỏi hẳn. Phật Đà đãi sư ăn quả này, cùng người hầu A Nan nói: ‘Ta nhìn bầu trời vạn vật, đời đời có nhân duyên.’ A Nan hỏi Phật Đà: ‘Đệ tử ngu dốt, không biết nhân duyên ra sao? ’ Phật Đà đáp: ‘Phàm nhân làm phúc, thí dụ như cây này, rễ nảy ra từ hạt, dần dần trưởng thành, thu quả vô hạn(*). Người hào quý, quốc vương trưởng giả, tới từ ba bảo vật của Phật. Là người đại phú, tài vật vô hạn, tới từ sự cho đi. Là người trường thọ, không có bệnh tật, thân thể cường tráng, tới từ trong Cầm Giới. Trao cho tất cả, sinh hoạt yên vui thọ mệnh lâu dài.” Vô Tâm mặt mày mỉm cười, từ từ kể ra.

(*) 夫人作福,譬如此树,本种一核,稍稍渐大,收子无限 (mấy câu liên quan đến Phật thuyết dịch không được sát lắm:[[)

Tiêu Sắt lắc đầu: “Đây là 《Phật Thuyết Luân Chuyển Ngũ Đạo Tội Phước Báo Ứng Kinh》, giảng về tội phúc báo ứng. Hòa thượng ngươi nói Phật Đà cũng cầu báo đáp, không biết Phật Đà chấp thuận?”

“Không nghĩ tới thí chủ cũng người là tinh thông Phật lý, hơn nữa lời này nói ra, quả thực nói giống như đúc lão hòa thượng a.” Vô Tâm như cũ mỉm cười, nhắc tới sư phụ Vong Ưu trực tiếp dùng “Lão hòa thượng” để xưng hô, không có nửa phần tôn kính.

“Ta cùng ngươi đi!” Lôi Vô Kiệt vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng.

“Ổ?” Vô Tâm quay đầu, rất có thú vị mà nhìn hắn.

Tiêu Sắt bất đắc dĩ mà nhún vai: “Ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy.”

“Ngươi đã cứu mạng chúng ta hai lần, ta liền giúp ngươi lúc này. Nhưng chờ đến lúc ngươi tâm nguyện hoàn thành, ta sẽ đem ngươi bắt trở về.” Lôi Vô Kiệt nói trịnh trọng.

Vô Tâm sửng sốt một chút, ngay sau đó ngửa mặt lên trời cười dài, hắn cúi đầu, trong mắt hiện lên một đạo quang mang yêu dã, Tiêu Sắt cùng Lôi Vô Kiệt trong lòng rùng mình, nhưng Lôi Vô Kiệt nháy mắt liền khôi phục bình thường, Vô Tâm gật đầu: “Được, đến lúc đó ta liền chờ ngươi tới bắt. Chỉ cần ngươi có năng lực này!”

“Ngươi đổi cách xưng hô rồi.” Tiêu Sắt bỗng nhiên nói.

“Hửm?” Vô Tâm hơi hơi chau mày.


“Lúc trước ngươi vẫn luôn tự xưng "tiểu tăng", gọi chúng ta là "thí chủ", nhưng vừa nãy lại dùng ‘ngươi’, ‘ta’ xưng hô.”

“Ngươi thực nhạy bén.” Vô Tâm khen, “Nếu nhị vị đã đáp ứng cùng ta đồng hành, vậy thì chúng ta là đồng bạn(*). Đã là đồng bạn thì cần gì phải như cũ. Cho nên vẫn là lấy tên gọi đi, không biết nhị vị tên là gì?”

(*) Bạn đồng hành

“Ta tên Lôi Vô Kiệt.” Lôi Vô Kiệt đáp.

“Tiêu Sắt.” Tiêu Sắt cũng lười biếng mà trả lời.

“Đều là tên hay.” Vô Tâm cười nói.

“Cho nên ngươi rốt cuộc vì cái gì nhất định muốn chúng ta cùng ngươi đồng hành, ngươi thần thông như vậy, Trung Nguyên đại địa không nói, Tây Vực ba mươi hai Phật quốc nho nhỏ, còn có nơi nào ngươi đi không được?” Tiêu Sắt liếc mắt xem hắn.

“Hỏi hay lắm.” Tăng bào màu trắng run lên, Vô Tâm ngửa đầu, thanh âm vang dội, rành mạch nói một câu, “Bởi vì ta không có tiền. Ra ngoài cửa, đặc biệt hiện giờ thân ở dị quốc, không có tiền chính là một bước khó đi a.”

Vô Tâm đứng ở bờ sông nhìn ra xa có tám phần tiên khí, cười nhạt không nói có chín phần yêu mị, triển lộ thần thông có thập phần khí phách, nhưng một câu “Ta không có tiền” lại có mười một phân thản nhiên và hoàn toàn vô lại!

Lôi Vô Kiệt lại nhịn không được mà cười ha hả, một bên cười một bên chỉ Tiêu Sắt: “Ha ha ha ha, hòa thượng ngươi tìm đúng người đấy, một phòng bao nhiêu người, thật sự chỉ có hắn là có tiền!”

Tiêu Sắt sắc mặt cực kỳ khó coi, đang muốn cãi lại, lại thấy Vô Tâm bỗng nhiên một bên thân ngăn ở hắn trước mặt.

“Vậy thì sao? Nếu ta không đưa tiền, ngươi muốn cướp phải không?” Tiêu Sắt trợn mắt giận nhìn.

Vô Tâm đột nhiên xoay người, lại thấy một mũi tên từ chỗ nào bắn tới, mang theo tiếng rít thanh chói tai, Vô Tâm tay áo vung lên, mũi tên ở cách bọn họ một bước ngừng lại, nhưng lực trên mũi tên chưa hoàn toàn biến mất, vẫn luôn xoay tròn hồi lâu mới rơi xuống.

Vô Tâm hòa thượng ngẩng đầu, hone ba trăm bước, có một người ngồi tren lưng ngựa, trong tay cầm một bộ cung tiễn, hơn ba trăm bước lại có thể bắn ra mũi tên uy vũ như vậy, sợ là một đối thủ không dễ ứng phó.

“Trường cung truy dực.” Vô Tâm bỗng nhiên nhớ tới một cái tên.


“Bách quỷ dạ hành.” Tiêu Sắt nhíu mày.

“Trường cung truy dực, bách quỷ dạ hành? Là cái gì, nghe giống như là nhân vật khó lường.” Lôi Vô Kiệt không rõ nội tình, hỏi, “Nhưng ta từ nhỏ nghe các trưởng bối nói chuyện trên giang hồ, đảo không nghe qua cái danh hào này.”

“Đó là đương nhiên, chuyện ngươi nghe đều là việc anh hùng, nhưng ‘Trường cung truy dực, bách quỷ dạ hành’ này, vừa không phải chuyện anh hùng ngươi nghe, cũng không phải ma đầu gì đó.” Tiêu Sắt nhìn người nọ lần thứ hai giương cung kéo tiễn.

“Đó là cái gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Là mã tặc.” Tiêu Sắt lại nhìn quanh một chút, những bóng dáng màu đen đã bắt đầu hành động, “Hòa thượng ngươi rốt cuộc là người như nào? Ta có cảm giác người tốt, người xấu, hòa thượng, mã tặc, đều đối với ngươi rất có hứng thú?”

“Mã tặc không phải tới đoạt tài vật sao?” Lôi Vô Kiệt khó hiểu.

“Lôi Vô Kiệt đại hiệp.” Tiêu Sắt xem vẻ mặt biểu tình ngu ngốc, “Những người này chính là mã tặc lớn nhất Tây Vực, muốn cướp ít nhất cũng đến là eo triền bạc triệu, mấy trăm hộ vệ bên người thương gia giàu có. Chúng ta chỉ ba người, hai kẻ nghèo kiết xác, nếu không phải một thân hòa thượng chứa bí truyền võ học, bọn chúng đến đoạt chúng ta cái gì?”

“Mấy trăm hộ vệ? Chúng ta lại không thể so mấy trăm hộ vệ mà đoạt?” Lôi Vô Kiệt thật ra không hề sợ hãi.

“Cho nên lời ngươi vừa không đúng.” Vô Tâm cười nhìn thoáng qua Tiêu Sắt, “Tây Vực ba mươi hai Phật quốc này, thật đúng là không phải chỗ nào ta muốn đi là có thể đi được.”

“Nếu ngươi còn cười được, vậy chứng tỏ, một trăm tên quỷ dạ nayd còn không lọt được vào mắt ngươi.” Tiêu Sắt dửng dưng mà nói.

Mà lúc này người nọ đã đem cung kéo ra giống như một vòng trăng tròn, hắn thấp giọng quát nhẹ: “Xông lên!”

Vô Tâm thở dài, tăng bào màu trắng tự bay trong gió, hắn nhẹ nhàng dùng tay vân vê Phật châu trước ngực.

“Phá!” Người nọ ngửa mặt lên trời thét dài, một trận vũ tiễn mang theo uy thế vô thượng phá không phóng ra, tuy cách ba trăm bước, lại cơ hồ trong nháy mắt liền xuất hiện tới ba người trước mặt.

Đồng thời một trận vũ tiễn kia cũng như là hiệu lệnh, ở nơi tối tăm hắc ảnh ngo ngoe rục rịch rốt cuộc rút đao bên hông ra!



Ảnh này đặt nền điện thoại best luôn ><

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương