Thiêu Lai Đích Tức Phụ
-
Chương 10
Edit: Mều
Beta: Tuyết
Dìu Lâu Ngọc vào phòng, thu xếp xong thì đi ra ngoài, Chu Tài khóa cửa cổng và cửa phòng lớn lại.
Thượng Quan Nhàn nhìn Chu Tài vừa khóa chặt cửa xong đi vào gọi lớn: “Chu Tài, tới đây! Sư phụ có việc hỏi con!”
“Uống rượu say vẫn không chịu yên tĩnh!” Vương Hổ để Thượng Quan Nhàn ngồi ở tư thế thoải mái hơn, giúp y có thể thoải mái nói chuyện với Chu Tài.
“Con biết động phòng như thế nào không?” Thương Quan Nhàn vuốt ve bàn tay to đang nắm lấy thắt lưng mình của Vương Hồ, nói với Chu Tài ngồi đối diện y.
“Là... Chính là cùng vợ nằm trên giường!” Chu Tài xoa xoa bàn tay to, trên khuôn mặt hung hãn hiện vẻ không được tự nhiên, ngại ngùng nói.
“Sau đó thì sao!” Thượng Quan Nhàn lại hỏi.
“Cởi hết y phục ôm nhau nằm chung một chỗ!” Chu Tài mắt nhìn mũi chân, đỏ mặt nói.
“Sau đó thì sao?” Thượng Quan Nhàn tiếp tục hỏi.
“Ôm nhau ngủ!” Mặt Chu Tài đã đỏ như con tôm luộc.
Vương Hổ ở bên cạnh, nghe Chu Tài trả lời, nhìn thần sắc Chu Tài, trong bụng hoài nghi: Chẳng lẽ Chu Tài thật sự không biết chuyện động phòng sao? Vậy sao hắn lại chọn Ngọc nhi thân nam tử làm vợ? Trên giang hồ đồn đãi, Chu Tài và Ngọc nhi sớm quen biết cũng đã lưỡng tình tương duyệt ở trước mặt mọi người định ý chung thân. Nhưng vừa rồi nhìn biểu hiện của Ngọc nhi, hết thảy đều không phải như vậy! Hẳn là Chu Tài dưới cơ duyên xảo hợp gặp được Ngọc nhi, liền quấn lấy, vừa trùng hợp Ngọc nhi vẫn luôn muốn rời Lâu Ngọc sơn trang liền mượn chuyện này để thoát thân...
“Ngủ thế nào?” Thượng Quan Nhàn nhìn Chu Tài thân thể vạm vỡ, khí thế hung thần nhưng lại trì độn không chút bá đạo, rất tức giận: Ngọc nhi là một mỹ nhân như vậy cùng ngươi sớm chiều ở chung hơn một tháng, ngươi lại không dậy nổi sắc tâm! Ngươi còn là nam nhân hả?
“Nhắm mắt lại ngủ!” Chu Tài rất khó hiểu, chẳng lẽ sư phụ của vợ ngủ mở mắt sao?
“Ngu ngốc!” Thượng Quan Nhàn mắng, từ trong ngực lấy ra một quyển sách ném cho Chu Tài, “Nhìn cho kỹ hình vẻ trong sách cho ta! Đó mới là động phòng!”
“Nếu như ngươi không chiếu theo tranh vẽ mà động phòng cùng Ngọc nhi. Sáng sớm ngày mai ta liền mang Ngọc nhi đi, cho ngươi cả đời cũng không tìm được!” Thượng Quan Nhàn tàn bạo uy hiếp nói!
“Vâng, sư phụ!” Chu Tài vội vàng đáp. Vợ nói trên giang hồ có khinh công, có thể bay! Sư phụ vợ cũng biết bay, nếu như vợ bị sư phụ mang đi, hắn thật sư không thể tìm được vợ! Vậy càng không được! Hắn muốn sống chung với vợ cả đời!
“Bình thuốc này ngươi cầm lấy, nhìn trên sách người cũng sẽ biết dùng như thế nào!” Thượng Quan Nhàn lấy từ trong ngực một bình bình thuốc nhỏ, ném cho Chu Tài, “Xuân tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng, người mau trở về cùng Ngọc nhi động phòng đi!”
Nhìn Chu Tài cầm sách và thuốc trở về phòng, Vương Hồ dùng ngón trỏ thô ráp đặt lên cánh môi Thượng Quan Nhàn, nói, “Nhàn nhi, người lại làm chuyện xấu!”
Một người sư phụ, ép buộc nam nhân khác nhất định phải đè ———– nam đồ đệ của mình xuống ăn, nghĩ cũng biết là có bao nhiêu không bình thường!
Thượng Quan Nhàn trước giờ uống rượu say cũng đều hồ lý hồ đồ (mơ hồ hồ đồ), có thể làm cho y uống say còn nhớ đến thứ tự nề nếp, nghiêm túc thực hiện, nhất định là một chuyện vô cùng xấu!
“Chu Tài sẽ đối tốt với Ngọc nhi!” Thượng Quan Nhàn ôm mặt Vương Hổ, cứ như là nói ra ý kiến và khẳng định cách làm của bản thân.
“Chu Tài sẽ không giống những kẻ khác, coi trọng dung mạo và địa vị của Ngọc nhi, hắn sẽ đối xử tốt với Ngọc nhi!” Vương Hổ ôm chặt Thượng Quan Nhàn: Bất kể Nhàn nhi làm chuyện xấu gì, hắn cũng sẽ ở chung một chỗ với Nhàn nhi!
“Ừ!” Thượng Quan Nhàn hôn lên môi Vương Hổ.
Vương Hổ ôm lấy Thượng Quan Nhàn đang cười duyên trở về phòng, “Nhàn nhi, tối nay chúng ta cũng động phòng đi!”
“Chúng ta không phải ngày nào cũng động phòng sao?” Thượng Quan Nhàn vươn tay sờ loạn bên trong vạt áo Vương Hổ, giương đôi mắt kiều mị nhìn về phía Vương Hổ cười nói.
Vương Hổ không đáp, chẳng qua là ôm người chợt lóe, đi vào phòng, đóng cửa, lên giường.
Tiểu Bạch gặm xương sườn xong nhìn hai gian phòng bị khóa chặt, vòng vài vòng bên ngoài, biết tối nay nó gian nào cũng không thể vào được, mới không khỏi ủy khuất chui vào đống cỏ khô trong phòng bếp nơi thích hợp nhất để nghỉ qua một đêm.
Chu Tài trở về gian phòng của hắn và Lâu Ngọc, khóa cửa lại, tới bên giường nhìn Lâu Ngọc.
Trên giường, Lâu Ngọc mặc áo trong màu ngân bạch, mái tóc buông xõa, mặt đỏ bừng, môi son xinh đẹp...
Tim Chu Tài đập thình thịch, thở hổn hển kéo chăn lên đắp cho Lâu Ngọc.
Thả quyển sách cùng lọ thuốc trong tay xuống, Chu Tài vừa cởi y phục trên người ra, vừa chạy đến thùng nước trong góc phòng, nhảy vào thùng nước cầm lấy chiếc khăn thô bắt đầu lau rửa toàn thân, trong lòng thầm nghĩ: Vợ rất thích sạch sẽ, phải tắm sạch mới được, nếu không lần tới vợ sẽ không cho hắn lên giường. Lý Tam bán cá chính bởi vì không thích tắm, mới bị lão bà gã đá xuống giường, chuyện này cả trấn ai ai cũng biết...
Chu Tài dùng sức cọ rửa thân thể rất nhiều lần, giơ tay trái tai phải lên ngửi ngửi, cảm thấy trên người không còn chút mùi nào khó ngửi nữa mới yên tâm ra khỏi thùng nước, lau khô thân thể cường tráng. Nghĩ đến chốc nữa sẽ động phòng, y phục cũng không mặc lại cứ như vậy xích lõa tiêu sái đến bên cạch bàn, mở quyển sách sư phụ Lâu Ngọc đưa cho hắn.
Chu Tài nhìn tranh vẽ trong sách, nhiệt độ toàn thân bắn thẳng lên đầu, đợi đến khi lật xong cuốn sách, hai mắt đã tràn ngập tơ máu, da thịt toàn thân căng thẳng...
Ném sách, cầm lấy lọ thuốc, như lang như hổ chạy đến chỗ Lâu Ngọc.
Lâu Ngọc mặc dù say, nhưng thần thức vẫn còn, chăn mềm đắp trên người bị vén lên, y liền mở mắt.
“Ngươi?” Lâu Ngọc mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng Chu Tài giống như mãnh hổ đã nhiều năm bị bỏ đói, hai mắt trợn tròn, phiếm tinh quang đang nhìn chằm chằm y.
“Vợ, ta muốn động phòng!” Chu Tài vừa nói, người đã áp lên Lâu Ngọc, một bàn tay to cởi y phục trên người Lâu Ngọc ra.
Áo lót mỏng manh không chịu được sức lực của kẻ làm nghề giết heo, bị lực tay kinh người xé rách?
Chỉ nghe “Xoạt” một tiếng giòn vang, Lâu Ngọc nhìn phân nửa y phục phía trên đã bị Chu Tài xé ra, lộ ra làn da thịt trắng nõn cùng điểm anh đào hồng phấn kiều diễm...
“Ngươi... ưm!...” Môi son Lâu Ngọc vừa mở, nghênh đón làn lửa nóng từ Chu Tài, tràn đầy tính xâm lược, đầu lưỡi không biết từ lúc nào đã luồn vào trong miệng y hung hăng thăm dò, càn quấy khắp nơi...
Lâu Ngọc tâm vốn lạnh nhạt như nước, chưa bao giờ chân chính rung động, Chu Tài cả người hữu lực, một lòng chỉ muốn động phòng vừa mò xuống dưới, cả người y cũng bắt đầu mềm nhũn, từ chống cự dần dần chuyển sang mặc quân hưởng dụng...
“Vợ, thật thoải mái... ” Chu Tài ôm Lâu Ngọc, thở hổn hển, tựa ngư con ngựa hoang rong ruổi trên thân thể Lâu Ngọc, bắn ra, lại bắn tiếp... làm theo bản năng nguyên thủy nhất của mình...
Chu Tài khí huyết dương cương, lại mới được nếm thử tư vị động phòng, không cách nào tiết chế, lăn qua lăn lại cho đến khi đại thiếu gia Lâu Ngọc như lọt vào trong sương mù, chóng mặt ngất đi...
“Vợ, động phòng thật thích! Chúng ta sau này mỗi ngày đều động phòng!” Giằng co đến nửa đêm mới dừng lại, Chu Tài ôm Lâu Ngọc đi tẩy rửa sạch sẽ rồi hùng hồn nói.
Chu Tài uống bao nhiêu rượu mừng, trong lúc động phòng kịch liệt phát tán sạch sẽ, Lâu Ngọc vừa tỉnh rượu lại nghe thấy lời Chu Tài nói, liền bị dọa đến hoàn toàn bất tỉnh.
Chu Tài cũng không phát hiện Lâu Ngọc bị dọa ngất đi, thấy Lâu Ngọc không nói gì, cho rằng Lâu Ngọc đang xấu hổ, hài lòng ôm Lâu Ngọc: Có vợ thật tốt! Ngày nào cũng động phòng thật thích!
Beta: Tuyết
Dìu Lâu Ngọc vào phòng, thu xếp xong thì đi ra ngoài, Chu Tài khóa cửa cổng và cửa phòng lớn lại.
Thượng Quan Nhàn nhìn Chu Tài vừa khóa chặt cửa xong đi vào gọi lớn: “Chu Tài, tới đây! Sư phụ có việc hỏi con!”
“Uống rượu say vẫn không chịu yên tĩnh!” Vương Hổ để Thượng Quan Nhàn ngồi ở tư thế thoải mái hơn, giúp y có thể thoải mái nói chuyện với Chu Tài.
“Con biết động phòng như thế nào không?” Thương Quan Nhàn vuốt ve bàn tay to đang nắm lấy thắt lưng mình của Vương Hồ, nói với Chu Tài ngồi đối diện y.
“Là... Chính là cùng vợ nằm trên giường!” Chu Tài xoa xoa bàn tay to, trên khuôn mặt hung hãn hiện vẻ không được tự nhiên, ngại ngùng nói.
“Sau đó thì sao!” Thượng Quan Nhàn lại hỏi.
“Cởi hết y phục ôm nhau nằm chung một chỗ!” Chu Tài mắt nhìn mũi chân, đỏ mặt nói.
“Sau đó thì sao?” Thượng Quan Nhàn tiếp tục hỏi.
“Ôm nhau ngủ!” Mặt Chu Tài đã đỏ như con tôm luộc.
Vương Hổ ở bên cạnh, nghe Chu Tài trả lời, nhìn thần sắc Chu Tài, trong bụng hoài nghi: Chẳng lẽ Chu Tài thật sự không biết chuyện động phòng sao? Vậy sao hắn lại chọn Ngọc nhi thân nam tử làm vợ? Trên giang hồ đồn đãi, Chu Tài và Ngọc nhi sớm quen biết cũng đã lưỡng tình tương duyệt ở trước mặt mọi người định ý chung thân. Nhưng vừa rồi nhìn biểu hiện của Ngọc nhi, hết thảy đều không phải như vậy! Hẳn là Chu Tài dưới cơ duyên xảo hợp gặp được Ngọc nhi, liền quấn lấy, vừa trùng hợp Ngọc nhi vẫn luôn muốn rời Lâu Ngọc sơn trang liền mượn chuyện này để thoát thân...
“Ngủ thế nào?” Thượng Quan Nhàn nhìn Chu Tài thân thể vạm vỡ, khí thế hung thần nhưng lại trì độn không chút bá đạo, rất tức giận: Ngọc nhi là một mỹ nhân như vậy cùng ngươi sớm chiều ở chung hơn một tháng, ngươi lại không dậy nổi sắc tâm! Ngươi còn là nam nhân hả?
“Nhắm mắt lại ngủ!” Chu Tài rất khó hiểu, chẳng lẽ sư phụ của vợ ngủ mở mắt sao?
“Ngu ngốc!” Thượng Quan Nhàn mắng, từ trong ngực lấy ra một quyển sách ném cho Chu Tài, “Nhìn cho kỹ hình vẻ trong sách cho ta! Đó mới là động phòng!”
“Nếu như ngươi không chiếu theo tranh vẽ mà động phòng cùng Ngọc nhi. Sáng sớm ngày mai ta liền mang Ngọc nhi đi, cho ngươi cả đời cũng không tìm được!” Thượng Quan Nhàn tàn bạo uy hiếp nói!
“Vâng, sư phụ!” Chu Tài vội vàng đáp. Vợ nói trên giang hồ có khinh công, có thể bay! Sư phụ vợ cũng biết bay, nếu như vợ bị sư phụ mang đi, hắn thật sư không thể tìm được vợ! Vậy càng không được! Hắn muốn sống chung với vợ cả đời!
“Bình thuốc này ngươi cầm lấy, nhìn trên sách người cũng sẽ biết dùng như thế nào!” Thượng Quan Nhàn lấy từ trong ngực một bình bình thuốc nhỏ, ném cho Chu Tài, “Xuân tiêu một khắc đáng giá nghìn vàng, người mau trở về cùng Ngọc nhi động phòng đi!”
Nhìn Chu Tài cầm sách và thuốc trở về phòng, Vương Hồ dùng ngón trỏ thô ráp đặt lên cánh môi Thượng Quan Nhàn, nói, “Nhàn nhi, người lại làm chuyện xấu!”
Một người sư phụ, ép buộc nam nhân khác nhất định phải đè ———– nam đồ đệ của mình xuống ăn, nghĩ cũng biết là có bao nhiêu không bình thường!
Thượng Quan Nhàn trước giờ uống rượu say cũng đều hồ lý hồ đồ (mơ hồ hồ đồ), có thể làm cho y uống say còn nhớ đến thứ tự nề nếp, nghiêm túc thực hiện, nhất định là một chuyện vô cùng xấu!
“Chu Tài sẽ đối tốt với Ngọc nhi!” Thượng Quan Nhàn ôm mặt Vương Hổ, cứ như là nói ra ý kiến và khẳng định cách làm của bản thân.
“Chu Tài sẽ không giống những kẻ khác, coi trọng dung mạo và địa vị của Ngọc nhi, hắn sẽ đối xử tốt với Ngọc nhi!” Vương Hổ ôm chặt Thượng Quan Nhàn: Bất kể Nhàn nhi làm chuyện xấu gì, hắn cũng sẽ ở chung một chỗ với Nhàn nhi!
“Ừ!” Thượng Quan Nhàn hôn lên môi Vương Hổ.
Vương Hổ ôm lấy Thượng Quan Nhàn đang cười duyên trở về phòng, “Nhàn nhi, tối nay chúng ta cũng động phòng đi!”
“Chúng ta không phải ngày nào cũng động phòng sao?” Thượng Quan Nhàn vươn tay sờ loạn bên trong vạt áo Vương Hổ, giương đôi mắt kiều mị nhìn về phía Vương Hổ cười nói.
Vương Hổ không đáp, chẳng qua là ôm người chợt lóe, đi vào phòng, đóng cửa, lên giường.
Tiểu Bạch gặm xương sườn xong nhìn hai gian phòng bị khóa chặt, vòng vài vòng bên ngoài, biết tối nay nó gian nào cũng không thể vào được, mới không khỏi ủy khuất chui vào đống cỏ khô trong phòng bếp nơi thích hợp nhất để nghỉ qua một đêm.
Chu Tài trở về gian phòng của hắn và Lâu Ngọc, khóa cửa lại, tới bên giường nhìn Lâu Ngọc.
Trên giường, Lâu Ngọc mặc áo trong màu ngân bạch, mái tóc buông xõa, mặt đỏ bừng, môi son xinh đẹp...
Tim Chu Tài đập thình thịch, thở hổn hển kéo chăn lên đắp cho Lâu Ngọc.
Thả quyển sách cùng lọ thuốc trong tay xuống, Chu Tài vừa cởi y phục trên người ra, vừa chạy đến thùng nước trong góc phòng, nhảy vào thùng nước cầm lấy chiếc khăn thô bắt đầu lau rửa toàn thân, trong lòng thầm nghĩ: Vợ rất thích sạch sẽ, phải tắm sạch mới được, nếu không lần tới vợ sẽ không cho hắn lên giường. Lý Tam bán cá chính bởi vì không thích tắm, mới bị lão bà gã đá xuống giường, chuyện này cả trấn ai ai cũng biết...
Chu Tài dùng sức cọ rửa thân thể rất nhiều lần, giơ tay trái tai phải lên ngửi ngửi, cảm thấy trên người không còn chút mùi nào khó ngửi nữa mới yên tâm ra khỏi thùng nước, lau khô thân thể cường tráng. Nghĩ đến chốc nữa sẽ động phòng, y phục cũng không mặc lại cứ như vậy xích lõa tiêu sái đến bên cạch bàn, mở quyển sách sư phụ Lâu Ngọc đưa cho hắn.
Chu Tài nhìn tranh vẽ trong sách, nhiệt độ toàn thân bắn thẳng lên đầu, đợi đến khi lật xong cuốn sách, hai mắt đã tràn ngập tơ máu, da thịt toàn thân căng thẳng...
Ném sách, cầm lấy lọ thuốc, như lang như hổ chạy đến chỗ Lâu Ngọc.
Lâu Ngọc mặc dù say, nhưng thần thức vẫn còn, chăn mềm đắp trên người bị vén lên, y liền mở mắt.
“Ngươi?” Lâu Ngọc mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng Chu Tài giống như mãnh hổ đã nhiều năm bị bỏ đói, hai mắt trợn tròn, phiếm tinh quang đang nhìn chằm chằm y.
“Vợ, ta muốn động phòng!” Chu Tài vừa nói, người đã áp lên Lâu Ngọc, một bàn tay to cởi y phục trên người Lâu Ngọc ra.
Áo lót mỏng manh không chịu được sức lực của kẻ làm nghề giết heo, bị lực tay kinh người xé rách?
Chỉ nghe “Xoạt” một tiếng giòn vang, Lâu Ngọc nhìn phân nửa y phục phía trên đã bị Chu Tài xé ra, lộ ra làn da thịt trắng nõn cùng điểm anh đào hồng phấn kiều diễm...
“Ngươi... ưm!...” Môi son Lâu Ngọc vừa mở, nghênh đón làn lửa nóng từ Chu Tài, tràn đầy tính xâm lược, đầu lưỡi không biết từ lúc nào đã luồn vào trong miệng y hung hăng thăm dò, càn quấy khắp nơi...
Lâu Ngọc tâm vốn lạnh nhạt như nước, chưa bao giờ chân chính rung động, Chu Tài cả người hữu lực, một lòng chỉ muốn động phòng vừa mò xuống dưới, cả người y cũng bắt đầu mềm nhũn, từ chống cự dần dần chuyển sang mặc quân hưởng dụng...
“Vợ, thật thoải mái... ” Chu Tài ôm Lâu Ngọc, thở hổn hển, tựa ngư con ngựa hoang rong ruổi trên thân thể Lâu Ngọc, bắn ra, lại bắn tiếp... làm theo bản năng nguyên thủy nhất của mình...
Chu Tài khí huyết dương cương, lại mới được nếm thử tư vị động phòng, không cách nào tiết chế, lăn qua lăn lại cho đến khi đại thiếu gia Lâu Ngọc như lọt vào trong sương mù, chóng mặt ngất đi...
“Vợ, động phòng thật thích! Chúng ta sau này mỗi ngày đều động phòng!” Giằng co đến nửa đêm mới dừng lại, Chu Tài ôm Lâu Ngọc đi tẩy rửa sạch sẽ rồi hùng hồn nói.
Chu Tài uống bao nhiêu rượu mừng, trong lúc động phòng kịch liệt phát tán sạch sẽ, Lâu Ngọc vừa tỉnh rượu lại nghe thấy lời Chu Tài nói, liền bị dọa đến hoàn toàn bất tỉnh.
Chu Tài cũng không phát hiện Lâu Ngọc bị dọa ngất đi, thấy Lâu Ngọc không nói gì, cho rằng Lâu Ngọc đang xấu hổ, hài lòng ôm Lâu Ngọc: Có vợ thật tốt! Ngày nào cũng động phòng thật thích!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook