Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
-
Chương 196: Phiên ngoại 4: Sóng gió hậu cung 6
Lúc này đây, Kì Minh Nguyệt đang cùng Oánh Nhiên đi đến chỗ khác ngoài Huyễn Thiên điện, trong lòng không vui, trên đường đi cũng không muốn nói chuyện, Oánh Nhiên yên lặng dẫn y đến cung điện cách đó gần nhất ở tạm, không dám nhiều lời, chủ tử của nàng ít khi tức giận, lần này lại biểu hiện rõ như vậy, nếu không thì cũng sẽ không có chuyện ngay cả bệ hạ cũng không muốn gặp, cũng không chờ bệ hạ trở về mà lại đổi qua chỗ ở khác để nghỉ tạm. Chuyện duy nhất nàng có thể làm đó là nghe theo lời phân phó của điện hạ mà làm, hy vọng điện hạ sau khi hết giận, ngày mai gặp lại bệ hạ lại hòa hảo với nhau giống như trước giờ, dù sao trong chuyện này hai vị chủ tử cũng không có ai làm sai, sai chính là do phi tần càn quấy xâm nhập tẩm cung.
Oánh Nhiên trong lòng suy xét như vậy, Kì Minh Nguyệt lúc này lại không muốn suy nghĩ nhiều nữa, y chỉ muốn chính mình tỉnh táo lại, còn những chuyện khác để mai tính.
Màn đêm buông xuống, cùng Oánh Nhiên đến một cung điện khác, y ngồi xuống, sai người dọn bữa, sau khi tắm rửa xong liền cho Oánh Nhiên lui xuống, một mình nằm ở trên giường.
Ôm lấy tấm chăn, y có chút không nhớ rõ cảm giác ngủ một mình lúc còn nhỏ, kí ức trong đầu tất cả đều là ôm nam nhân kia đi vào giấc ngủ, phụ hoàng của y. Mười mấy năm qua, dường như đều là mỗi ngày ôm nhau mà ngủ, bây giờ chỉ có một mình, y lại không quen. không khỏi miên man nghĩ ngợi, phụ hoàng có giống như y hay không...
Thở dài một tiếng, y khép mắt lại, cố gắng ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ.
Tẩm cung Huyễn Thiên điện, Kì Hủ Thiên đứng giữa căn phòng trống hoác không còn thứ gì nghe Oánh Nhiên kể lại chuyện xảy ra lúc trước, chỉ là câu nói của Kì Minh Nguyệt "Đêm nay không muốn gặp bất cứ ai"
"Minh Nhi thật sự nói vậy sao?" Hắn cũng sớm đoán được trong lòng Minh Nhi ắt hẳn không vui, lại không ngờ rằng ngay cả hắn cũng không muốn gặp.
"Dạ, lúc ấy điện hạ đúng là có nói như vậy" Oánh Nhiên âm thầm quan sát căn phòng bị dọn dẹp sạch sẽ không còn chút gì, vốn là tẩm cung rộng rãi bây giờ lại càng thêm trống trải, bệ hạ đứng một mình trong phòng, sắc mặt hình như có chút bất đắc dĩ, có thể khiến cho bệ hạ lộ ra vẻ mặt như vậy cũng chỉ có mỗi Minh Nguyệt điện hạ, thu lại ánh mắt, Oánh Nhiên cúi đầu tiếp tục trình bày rõ ràng mọi chuyện.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi, nếu Minh Nhi ngủ rồi, ngươi canh chừng bên ngoài, không được sơ suất" Kì Hủ Thiên nghe y đã nghỉ ngơi, sau khi suy nghĩ một hồi cũng bỏ đi ý muốn đi tìm y, Minh Nhi không phải là người dễ dàng xúc động, y nói không muốn gặp ai chính là không muốn nhìn thấy hắn, chuyện giữa trưa mới vừa qua, lúc này e là Minh Nhi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này không nhắc tới, vẫn là sáng sớm ngày mai đi gặp y mới ổn.
Oánh Nhiên lui ra, trong tẩm cung trống rỗng chỉ có một người mặc y phục huyền sắc khoanh tay đứng đó, Minh Nhi của hắn thật là... Thở dài, Kì Hủ Thiên cười khổ, càng coi trọng lại càng không dám tùy tiện đối xử, cảm xúc của Minh Nhi hoàn toàn tác động đến tâm tư của hắn, cho dù hắn có muốn đi tìm y đến cỡ nào, chỉ vì một câu nói của y, hắn cũng chỉ đành chịu thua.
Minh Nhi không như nữ tử nói lời giận lẫy, một khi y đã nói thì chính là muốn như thế, y nói "Đêm nay không muốn gặp bất cứ ai", vậy sáng sớm mai đi gặp y, cũng không phải "Đêm nay", Minh Nhi cũng không có lý do gì không muốn gặp hắn.
Trong lòng tính toán như vậy, Kì Hủ Thiên nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, tầm mắt hướng về cung điện cách đó không xa.
Không biết có phải là cố tình tránh mặt hay không, sáng sớm ngày hôm sau, đợi lúc Kì Hủ Thiên bước vào phòng Kì Minh Nguyệt nghỉ tạm một đêm thì đã không có ai, theo như lời nói của Oánh Nhiên, sáng sớm y đã đến chỗ của hoàng hậu Tương Dao rồi.
Gần tới giờ lâm triều, Kì Hủ Thiên không thể không từ bỏ ý định đi đến chỗ Tương Dao, trong lòng lại càng cảm thấy buồn bực, đành mang gương mặt nặng nề vào triều, vừa mới sáng sớm, quần thần đều nơm nớp lo sợ, không biết có chuyện gì chọc giận bệ hạ như vậy, lúc lên bẩm báo công việc lại càng cẩn trọng hơn so với hằng ngày.
Kì Hủ Thiên nghe các đại thần trình báo nhưng tâm trí lại không dừng ở đó, nhiều năm như vậy, Minh Nhi chưa từng có tranh cãi gì nghiêm trọng với hắn, tránh mặt không gặp lại càng chưa từng xảy ra, không ngờ lần này lại nghiêm trọng đến vậy, còn ra khỏi tẩm cung, nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hắn càng âm trầm hơn.
Nhận thấy sắc mặt Kì Hủ Thiên ngày càng tối lại, có đại thần nhớ tới chuyện nhìn thấy trước khi lâm triều, sau khi đã trình báo xong các công việc, sắc mặt vui mừng, cẩn thận bước lên vài bước "Mấy ngày trước đây thần từng nhắc đến chuyện tuyển phi cho thái tử, bệ hạ nói không vội, thái tử cũng chưa ưng ý được cô nương nào, có điều hôm nay..."
Dò xét nhìn quân vương ngồi trên cao, ông ta nói tiếp "Hôm nay lúc thần chờ lâm triều, đi qua ngự hoa viên thấy được, thái tử điện hạ hiển nhiên là có người trong lòng, bệ hạ cũng không cần lo lắng cho chuyện thái tử phi nữa, thần xin chúc mừng bệ hạ"
Trên gương mặt đại thần ý cười vui vẻ mang theo chút ái muội, ẩn ý ám chỉ, trong lời nói của ông ta, là Minh Nhi cùng với người khác... Đôi mắt híp lại, đôi môi khẽ cong lên, Kì Hủ Thiên nhìn xuống "Ý ngươi là sao? Lại thấy cái gì?"
Xem ra bệ hạ cảm thấy có hứng thú, Trương đại nhân nhớ lại tính toán của các đồng liêu trước đây, lại thực bội phục con mắt của mình.
"Thái tử điện hạ cùng với một cô nương xinh đẹp ở ngự hoa viên trò chuyện với nhau rất vui vẻ, một người đàn, một người múa, thật đúng là trời sinh một đôi, trai tài gái sắc thần tiên quyến lữ, lúc thần nhìn thấy cảnh ấy thật luyến tiếc không muốn rời đi..." Trương đại nhân kể lại cảnh tượng mình đã chứng kiến, các vị đại thần khác đứng ở một bên cũng phụ họa theo, bọn họ nói rất hăng say lại không phát hiện sắc mặt quân vương trên cao đã thay đổi, ý cười bên môi ngày càng rõ ràng, nhưng sâu trong đôi mắt hẹp dài lại khiến cho người ta sợ hãi.
Đứng đằng sau bọn họ, các vị đại thần khác nhận thấy có gì đó không ổn cho lắm, yên lặng đứng không dám mở miệng, mấy người ở đằng trước tíu ta tíu tít cũng bắt đầu phát hiện khác thường, vội vàng im bặt.
Bệ hạ vui giận thất thường, bọn họ đã sớm quen, ngày thường đã quen nhìn sắc mặt đoán tâm tư, bọn họ cẩn thận mở miệng cũng không phải lần một lần hai, lúc này vốn đang tính toán muốn tranh công, lại không ngờ sắc mặt bệ hạ không hề vui vẻ, mà còn giống như sắp sửa nổi trận lôi đình, mọi người im miệng bất an đứng yên tại chỗ, đâu còn thấy được sắc mặt hớn hở ban nãy nữa.
Lưu Dịch đến một bên thấy sắc mặt quân vương không ổn, nghe thấy lời nói của các đại thần, cũng biết lúc này bệ hạ đang muốn làm gì nhất, tằng hắng giống như được phân phó, cao giọng tuyên bố "Bãi triều"
Giọng nói vừa dứt, bóng người huyền sắc đứng dậy, cái gì cũng chưa nói, nhưng khí thế quanh người lại khiến cho các đại thần hoảng hồn, nhìn chăm chú vào bệ hạ vừa bãi triều đã quay đi, mọi người vừa nghi hoặc vừa sợ hãi nhưng đều thở ra, không biết lúc nãy có nói gì sai hay không, nhưng bệ hạ lại đột nhiên tức giận, bọn họ có thể cảm nhận được, nhìn nhau lắc đầu, bọn họ chỉ đành cảm thán, lòng vua khó dò quá mà.
Nhớ lại lời nói của các đại thần, Kì Hủ Thiên ra khỏi đại điện liền đi thẳng đến ngự hoa viên, Minh Nhi cùng một nữ tử trò chuyện vui vẻ, còn đánh đàn khiêu vũ? Các đại thần tuyệt đối không dám nói quàng nói xiên với hắn, chuyện này tất nhiên sẽ không phải là bại đặt, cho dù có hơi khoa trương nhưng Minh Nhi lại cùng một nữ tử ở trong ngự hoa viên, chỉ như vậy cũng đủ khiến hắn trong lòng tức giận.
Oánh Nhiên trong lòng suy xét như vậy, Kì Minh Nguyệt lúc này lại không muốn suy nghĩ nhiều nữa, y chỉ muốn chính mình tỉnh táo lại, còn những chuyện khác để mai tính.
Màn đêm buông xuống, cùng Oánh Nhiên đến một cung điện khác, y ngồi xuống, sai người dọn bữa, sau khi tắm rửa xong liền cho Oánh Nhiên lui xuống, một mình nằm ở trên giường.
Ôm lấy tấm chăn, y có chút không nhớ rõ cảm giác ngủ một mình lúc còn nhỏ, kí ức trong đầu tất cả đều là ôm nam nhân kia đi vào giấc ngủ, phụ hoàng của y. Mười mấy năm qua, dường như đều là mỗi ngày ôm nhau mà ngủ, bây giờ chỉ có một mình, y lại không quen. không khỏi miên man nghĩ ngợi, phụ hoàng có giống như y hay không...
Thở dài một tiếng, y khép mắt lại, cố gắng ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ.
Tẩm cung Huyễn Thiên điện, Kì Hủ Thiên đứng giữa căn phòng trống hoác không còn thứ gì nghe Oánh Nhiên kể lại chuyện xảy ra lúc trước, chỉ là câu nói của Kì Minh Nguyệt "Đêm nay không muốn gặp bất cứ ai"
"Minh Nhi thật sự nói vậy sao?" Hắn cũng sớm đoán được trong lòng Minh Nhi ắt hẳn không vui, lại không ngờ rằng ngay cả hắn cũng không muốn gặp.
"Dạ, lúc ấy điện hạ đúng là có nói như vậy" Oánh Nhiên âm thầm quan sát căn phòng bị dọn dẹp sạch sẽ không còn chút gì, vốn là tẩm cung rộng rãi bây giờ lại càng thêm trống trải, bệ hạ đứng một mình trong phòng, sắc mặt hình như có chút bất đắc dĩ, có thể khiến cho bệ hạ lộ ra vẻ mặt như vậy cũng chỉ có mỗi Minh Nguyệt điện hạ, thu lại ánh mắt, Oánh Nhiên cúi đầu tiếp tục trình bày rõ ràng mọi chuyện.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi, nếu Minh Nhi ngủ rồi, ngươi canh chừng bên ngoài, không được sơ suất" Kì Hủ Thiên nghe y đã nghỉ ngơi, sau khi suy nghĩ một hồi cũng bỏ đi ý muốn đi tìm y, Minh Nhi không phải là người dễ dàng xúc động, y nói không muốn gặp ai chính là không muốn nhìn thấy hắn, chuyện giữa trưa mới vừa qua, lúc này e là Minh Nhi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này không nhắc tới, vẫn là sáng sớm ngày mai đi gặp y mới ổn.
Oánh Nhiên lui ra, trong tẩm cung trống rỗng chỉ có một người mặc y phục huyền sắc khoanh tay đứng đó, Minh Nhi của hắn thật là... Thở dài, Kì Hủ Thiên cười khổ, càng coi trọng lại càng không dám tùy tiện đối xử, cảm xúc của Minh Nhi hoàn toàn tác động đến tâm tư của hắn, cho dù hắn có muốn đi tìm y đến cỡ nào, chỉ vì một câu nói của y, hắn cũng chỉ đành chịu thua.
Minh Nhi không như nữ tử nói lời giận lẫy, một khi y đã nói thì chính là muốn như thế, y nói "Đêm nay không muốn gặp bất cứ ai", vậy sáng sớm mai đi gặp y, cũng không phải "Đêm nay", Minh Nhi cũng không có lý do gì không muốn gặp hắn.
Trong lòng tính toán như vậy, Kì Hủ Thiên nhìn trời đêm ngoài cửa sổ, tầm mắt hướng về cung điện cách đó không xa.
Không biết có phải là cố tình tránh mặt hay không, sáng sớm ngày hôm sau, đợi lúc Kì Hủ Thiên bước vào phòng Kì Minh Nguyệt nghỉ tạm một đêm thì đã không có ai, theo như lời nói của Oánh Nhiên, sáng sớm y đã đến chỗ của hoàng hậu Tương Dao rồi.
Gần tới giờ lâm triều, Kì Hủ Thiên không thể không từ bỏ ý định đi đến chỗ Tương Dao, trong lòng lại càng cảm thấy buồn bực, đành mang gương mặt nặng nề vào triều, vừa mới sáng sớm, quần thần đều nơm nớp lo sợ, không biết có chuyện gì chọc giận bệ hạ như vậy, lúc lên bẩm báo công việc lại càng cẩn trọng hơn so với hằng ngày.
Kì Hủ Thiên nghe các đại thần trình báo nhưng tâm trí lại không dừng ở đó, nhiều năm như vậy, Minh Nhi chưa từng có tranh cãi gì nghiêm trọng với hắn, tránh mặt không gặp lại càng chưa từng xảy ra, không ngờ lần này lại nghiêm trọng đến vậy, còn ra khỏi tẩm cung, nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hắn càng âm trầm hơn.
Nhận thấy sắc mặt Kì Hủ Thiên ngày càng tối lại, có đại thần nhớ tới chuyện nhìn thấy trước khi lâm triều, sau khi đã trình báo xong các công việc, sắc mặt vui mừng, cẩn thận bước lên vài bước "Mấy ngày trước đây thần từng nhắc đến chuyện tuyển phi cho thái tử, bệ hạ nói không vội, thái tử cũng chưa ưng ý được cô nương nào, có điều hôm nay..."
Dò xét nhìn quân vương ngồi trên cao, ông ta nói tiếp "Hôm nay lúc thần chờ lâm triều, đi qua ngự hoa viên thấy được, thái tử điện hạ hiển nhiên là có người trong lòng, bệ hạ cũng không cần lo lắng cho chuyện thái tử phi nữa, thần xin chúc mừng bệ hạ"
Trên gương mặt đại thần ý cười vui vẻ mang theo chút ái muội, ẩn ý ám chỉ, trong lời nói của ông ta, là Minh Nhi cùng với người khác... Đôi mắt híp lại, đôi môi khẽ cong lên, Kì Hủ Thiên nhìn xuống "Ý ngươi là sao? Lại thấy cái gì?"
Xem ra bệ hạ cảm thấy có hứng thú, Trương đại nhân nhớ lại tính toán của các đồng liêu trước đây, lại thực bội phục con mắt của mình.
"Thái tử điện hạ cùng với một cô nương xinh đẹp ở ngự hoa viên trò chuyện với nhau rất vui vẻ, một người đàn, một người múa, thật đúng là trời sinh một đôi, trai tài gái sắc thần tiên quyến lữ, lúc thần nhìn thấy cảnh ấy thật luyến tiếc không muốn rời đi..." Trương đại nhân kể lại cảnh tượng mình đã chứng kiến, các vị đại thần khác đứng ở một bên cũng phụ họa theo, bọn họ nói rất hăng say lại không phát hiện sắc mặt quân vương trên cao đã thay đổi, ý cười bên môi ngày càng rõ ràng, nhưng sâu trong đôi mắt hẹp dài lại khiến cho người ta sợ hãi.
Đứng đằng sau bọn họ, các vị đại thần khác nhận thấy có gì đó không ổn cho lắm, yên lặng đứng không dám mở miệng, mấy người ở đằng trước tíu ta tíu tít cũng bắt đầu phát hiện khác thường, vội vàng im bặt.
Bệ hạ vui giận thất thường, bọn họ đã sớm quen, ngày thường đã quen nhìn sắc mặt đoán tâm tư, bọn họ cẩn thận mở miệng cũng không phải lần một lần hai, lúc này vốn đang tính toán muốn tranh công, lại không ngờ sắc mặt bệ hạ không hề vui vẻ, mà còn giống như sắp sửa nổi trận lôi đình, mọi người im miệng bất an đứng yên tại chỗ, đâu còn thấy được sắc mặt hớn hở ban nãy nữa.
Lưu Dịch đến một bên thấy sắc mặt quân vương không ổn, nghe thấy lời nói của các đại thần, cũng biết lúc này bệ hạ đang muốn làm gì nhất, tằng hắng giống như được phân phó, cao giọng tuyên bố "Bãi triều"
Giọng nói vừa dứt, bóng người huyền sắc đứng dậy, cái gì cũng chưa nói, nhưng khí thế quanh người lại khiến cho các đại thần hoảng hồn, nhìn chăm chú vào bệ hạ vừa bãi triều đã quay đi, mọi người vừa nghi hoặc vừa sợ hãi nhưng đều thở ra, không biết lúc nãy có nói gì sai hay không, nhưng bệ hạ lại đột nhiên tức giận, bọn họ có thể cảm nhận được, nhìn nhau lắc đầu, bọn họ chỉ đành cảm thán, lòng vua khó dò quá mà.
Nhớ lại lời nói của các đại thần, Kì Hủ Thiên ra khỏi đại điện liền đi thẳng đến ngự hoa viên, Minh Nhi cùng một nữ tử trò chuyện vui vẻ, còn đánh đàn khiêu vũ? Các đại thần tuyệt đối không dám nói quàng nói xiên với hắn, chuyện này tất nhiên sẽ không phải là bại đặt, cho dù có hơi khoa trương nhưng Minh Nhi lại cùng một nữ tử ở trong ngự hoa viên, chỉ như vậy cũng đủ khiến hắn trong lòng tức giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook