Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
-
Chương 178: Có được và bỏ qua
Cùng với công việc chính trị và giao thiệp của An Dương, chính sự trong triều đình Thương Hách cần xử lý mỗi ngày cũng tăng theo, Kì Hủ Thiên và Kì Minh Nguyệt tạm thời vứt đoàn người Liên Đồng sang một bên cũng không bày yến tiệc chiêu đãi, bề ngoài xem như không quá mức để ý nhưng ảnh vệ âm thầm giám thị không hề giảm đi, chẳng qua vẫn chưa tìm ra kẻ nào có hành động dị thường, tất cả đều yên bình một cách quái dị, ngay cả Lạc Phi Yên cũng không có động tĩnh gì, không biết nàng ta có tính toán như thế nào.
Liên tục xử lý quốc sự suốt mấy ngày liền, hai người đều có chút mệt mỏi, ngày hôm nay ngự thư phòng lặng yên không một tiếng động, các đại thần đến cầu kiến đều bị mời quay về giống nhau, không phải vì bệ hạ và thái tử đang nghị sự mà cả hai đều đã đến võ trường, chờ tới khi các vị đại thần chạy đến võ trường cầu kiến thì lại nhận được tin bệ hạ và thái tử đã rời đi, hỏi đi đâu thì không ai biết.
Mà ngay lúc này đây, ở ngọn núi đằng sau đế cung, tiếng vó ngựa vang lên từng đợt trong rừng cây, Kì Hủ Thiên mặc trang phục huyền sắc điều khiển bạch mã chạy sóng đôi với Kì Minh Nguyệt mặc y phục nguyệt sắc cưỡi trên một con ngựa bờm đỏ đang phóng như tên, nhìn thấy cảnh vật xung quanh không ngừng lui lại, gió phả lên mặt ngập tràn hương vị thảo mộc trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Kì Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn Kì Hủ Thiên bên cạnh thấy hắn đang giục ngựa đến gốc cây không xa phía trước.
"Thuật cưỡi ngựa của Minh Nhi lại tiến bộ" Tới dưới tàng cây, Kì Hủ Thiên kéo dây cương tán dương Kì Minh Nguyệt.
Suốt dọc đường từ An Dương trở về đều phải cưỡi ngựa đương nhiên càng tiến bộ hơn so với lúc trước, Kì Minh Nguyệt xuống ngựa cười hỏi "Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện ra ngoài cưỡi ngựa? Hay là phụ hoàng đợi trong cung đến phiền chán rồi sao?" Mấy ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi, đã nhiều ngày phụ hoàng và y hầu như đều ở tại triều đình hoặc ngự thư phòng, tuy nói là không có chuyện gì khó khăn nhưng cũng hao tâm tổn sức, ngồi lâu quá cũng cảm thấy uể oải mới nảy sinh ý định đến võ trường đấu vài chiêu sau đó liền đi đến nơi này.
"Có Minh Nhi bên cạnh trợ giúp cho dù là xem tấu chương không thú vị phụ hoàng cũng không cảm thấy phiền chán, chỉ là không có thời gian gần gũi mới khiến người khó chịu" Kì Hủ Thiên bước đến cạnh y, nghiêng người hôn qua, câu nói trêu đùa khiến Kì Minh Nguyệt mỉm cười "Có người miệng càng ngày càng ngọt" Đã nhiều năm trôi qua nhưng điểm này của phụ hoàng một chút cũng không thay đổi, hoặc là có thì cũng càng ngọt ngào hơn.
"Nào có ngọt bằng Minh Nhi..." Đầu ngón tay vuốt nhẹ trên môi y, Kì Hủ Thiên cảm thấy chưa đủ bèn hôn thêm lần nữa, sau khi làm một nụ hôn sâu liền dán sát vào môi y mà nói "Phụ hoàng biết, gần đây công việc bận rộn khiến Minh Nhi phải lao tâm lao lực, ngày hôm nay liền không để ý đến mấy chuyện này nữa, chỉ cần cùng phụ hoàng nghỉ ngơi được không?"
Minh Nhi chán ghét nhất là những chuyện phiền phức, nhưng từ khi trở thành thái tử cũng chưa hề sơ suất hay chậm trễ quốc sự, mấy ngày gần đây ngoại trừ chính vụ còn có dư đảng của Duệ U ẩn núp trong nhóm người Lạc Phi Yên, tuy rằng chưa có dị động nhưng cũng khiến trong lòng không thể không đề phòng, lo rằng y lao tâm khổ tứ quá mức nên hôm nay hắn mới nhất thời nảy sinh ý định muốn đến nơi này.
Vòng tay lại ôm lấy Kì Hủ Thiên hôn lên đôi môi hắn, Kì Minh Nguyệt nghe xong những lời này làm sao còn không hiểu hắn đang nghĩ gì, cười cười lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Kì Hủ Thiên "Từ sau trận chiến với An Dương vội vội vàng vàng đến bây giờ, phụ hoàng cũng cần phải nghỉ ngơi một chút"
Hai người cưỡi ngựa phi như bay đều ra chút mồ hôi, Kì Hủ Thiên đè lại tay Kì Minh Nguyệt, một tay cởi vạt áo y ra, cũng không lau đi mồ hôi, cúi người hôn lên ngực "Vậy phải có Minh Nhi bồi ta mới được"
"Đó là đương nhiên, chỉ cần phụ hoàng nghỉ ngơi, Minh Nguyệt là thái tử thì làm gì có đạo lý phải vất vả một mình chứ" Thật sự y còn ước gì buông tay không để ý tới cái gọi là thiên hạ xã tắc vốn dĩ liên quan gì tới y, nếu không phải vì hắn... Vạt áo Kì Minh Nguyệt mở rộng tựa vào thân cây ngước mắt nhìn Kì Hủ Thiên, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên mái tóc người trước mắt giống như một vầng hào quang, mắt ưng sâu thẳm dưới ánh nắng chăm chú nhìn vào y, ý cười thản nhiên chan chứa ôn nhu mà người khác chưa bao giờ được nhìn thấy.
"Minh Nhi thật lại động tâm với phụ hoàng hay sao mà nhìn kỹ đến vậy? Chẳng lẽ ngày thường còn chưa nhìn đủ?" Kì Hủ Thiên thấy y nhìn chăm chú như vậy, khóe môi cong lên một nét cười tà, một tay đặt lên thân cây sau lưng Kì Minh Nguyệt, đem người áp sát lên thân cây.
Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau phả lên cạnh cổ, Kì Minh Nguyệt ôm lấy hắn, kề vào tai hắn cười khẽ "Chẳng lẽ chỉ có phụ hoàng mới được nhìn ta, ta lại không được nhìn phụ hoàng sao? Phải biết ở trong lòng Minh Nguyệt, phụ hoàng nhìn thế nào cũng không đủ, một đấng quân vương quân lâm thiên hạ như vậy lại thuộc về ta, làm sao lại không thể ngắm nhiều hơn một chút được. Nếu không phải gần đây quốc sự bận rộn chưa được rảnh rỗi, Minh Nguyệt không chỉ nhìn mà còn phải dùng một phương thức khác... để an ủi phụ hoàng thật tốt mới đúng"
Phía sau, bàn tay của Kì Minh Nguyệt khẽ vỗ nhẹ lên mông hắn, Kì Hủ Thiên cong môi nhìn nét giảo hoạt trong đôi mắt y lúc này, cất tiếng cười trầm thấp "Không sao, phụ hoàng chờ Minh Nhi, thời gian vẫn còn nhiều, phụ hoàng sớm muộn gì cũng là của ngươi, dạo gần đây quả thật có chút vội vàng, có lẽ cũng nên cảm tạ Minh Nhi chăm sóc mới phải"
Sau An Dương lại đến Liên Đồng, tuy nói là thiên hạ đã ngay trước mắt nhưng muốn nắm hết toàn bộ trong lòng bàn tay cũng không phải là việc hoàn thành chỉ trong một sớm một chiều, mấy hôm nay cả hai đều ngủ rất muộn, trước giờ Minh Nhi suy nghĩ chu toàn, mặc dù có ý muốn hắn nhưng vẫn không ra tay, chắc chắn cũng bởi bận tâm đến thân thể hắn.
"Phụ hoàng vì ta mà chờ đợi nhiều năm như vậy, ta mới nhẫn nại chút thời gian này thì có tính là gì" Gió nhẹ lướt qua, Kì Minh Nguyệt tựa vào gốc cây ôm chặt người trước mặt "Lúc trước đáp ứng phụ hoàng lên ngôi thái tử, đó là vì để bồi bên cạnh phụ hoàng, thời gian sau này vẫn còn dài, nhất thời ta cũng không vội"
"Hối hận vì đã lên ngôi thái tử sao? Hiện giờ mỗi ngày đều phải vất vả vì xã tắc Thương Hách, phụ hoàng thấy ngươi khổ cực thật sự có chút đau lòng" Minh Nhi là lựa chọn thích hợp nhất cho ngôi vị thái tử nhưng trong lòng hắn là để y được ngày ngày làm bạn bên cạnh, bây giờ có Minh Nhi cùng hắn xử lý quốc sự đương nhiên khiến hắn vui vẻ nhưng lại mệt mỏi cho Minh Nhi.
"Chẳng lẽ phụ hoàng cho rằng ta thấy ngươi lao lực vì quốc sự không đau lòng hay sao? Lúc trước đáp ứng phụ hoàng lên ngôi thái tử là để được bồi bên cạnh phụ hoàng cũng như giúp phụ hoàng phân ưu, huống chi Minh Nguyệt không cảm thấy vất vả gì hết. Bây giờ chỉ là tạm thời, thiên hạ thống nhất đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng, chỉ cần qua được quãng thời gian này là tốt rồi" Kì Minh Nguyệt khẽ hôn vài cái lên môi hắn, lại tiếp tục thì thầm "Thật khó có khi phụ hoàng nghi ngờ quyết định của chính mình"
"Chỉ cần là chuyện liên quan tới Minh Nhi, phụ hoàng không thể không để ý, ai bảo trong lòng ta Minh Nhi quá mức quan trọng làm gì" Kì Hủ Thiên chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của chính mình, nhướn mày khẽ cười, tuy chỉ là hỏi vậy nhưng hắn vẫn không hối hận về quyết định lúc trước, quyết tâm muốn có Minh Nhi chưa bao giờ thay đổi, chỉ muốn cùng y ngày ngày làm bạn, bây giờ Minh Nhi mệt mỏi cũng chỉ đành tự mình đau lòng.
Hôn lên đôi môi đang cười nhẹ, Kì Minh Nguyệt siết lấy tay Kì Hủ Thiên, liếm lên đôi môi mê người vài cái, trầm giọng nói "Phụ hoàng biết Minh Nguyệt không thích chuyện phiền toái, chưa bao giờ đặt thiên hạ xã tắc trong lòng, nhưng vì phụ hoàng Minh Nguyệt tình nguyện, hơn nữa ta cũng không muốn thấy ngươi vất vả một mình" Một người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ có một mình, giờ đây y đã không còn là đứa trẻ năm đó, không thể để cho phụ hoàng một mình gánh vác quốc sự nữa, nam nhân của y tất nhiên y phải quan tâm săn sóc, thay hắn phân ưu.
"Nghe Minh Nhi nói như vậy xem ra phụ hoàng không thể để ngươi kế vị quá sớm, nếu vậy đến lúc đó chẳng phải Minh Nhi một mình vất vả hay sao" Quay lại ôm lấy Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên muốn để cho Lưu Dịch tạm hoãn việc kế vị lại.
Nhớ lại ngày đó Kì Hủ Thiên từng nói muốn y kế vị, Kì Minh Nguyệt nhíu mày "Quả thật không thể, phụ hoàng đã quên nếu lúc này đăng cơ chắc chắn các đại thần sẽ muốn ta chọn phi tử, một khi lên làm đế vương trong hậu cung không thể không có hoàng hậu, dù cho phi tần có ít thì cũng không thể không có. Trước kia ta từng nói nam tử cũng tốt, nói không chừng còn có thể an bài nam phi vào cung, như vậy kế vị cũng rất phiền phức, ta cũng không muốn mới vừa đăng cơ liền giết người trong hậu cung" Nếu thật sự làm vậy thì e là tiếng tăm của y còn nổi hơn phụ hoàng, càng thêm dọa người.
Kì Hủ Thiên nghe y nói vậy, ánh mắt trầm xuống, hắn không muốn bên cạnh Minh Nhi có bất cứ người nào khác, cho dù chỉ là trên danh nghĩa cũng không được "Đúng là như vậy, chỉ sợ đến lúc đó Minh Nhi chưa kịp hạ chỉ thì phụ hoàng đã giết sạch nam nữ muốn tiến cung rồi"
"Chuyện kế vị không cần nhắc lại, thiên mệnh đã nói, Minh Nguyệt là người có được thiên hạ, giờ đây đã có thiên hạ, chỉ chờ sau khi thống nhất, dân chúng cũng sẽ dần quên chuyện này, phụ hoàng tiếp tục làm đế vương, Minh Nguyệt làm thái tử, hết thảy đều như cũ"
Có được thiên hạ lại buông tay, Minh Nhi của hắn... Kì Hủ Thiên ôm chặt y, thở dài một tiếng "Trong mắt Minh Nhi không có thiên hạ, nhưng Minh Nhi lại cự tuyệt, phụ hoàng muốn đem nó giao cho ngươi xem ra phải tìm biện pháp khác"
"Ta muốn chính là ngươi, phụ hoàng" Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên hắn "Nếu như phụ hoàng không phải đế vương, Minh Nguyệt sẽ không phải là thái tử, đương nhiên, nếu phụ hoàng không tại vị, Minh Nguyệt cũng không có hứng thú với triều chính xã tắc"
"Dẫu cho phụ hoàng tại vị thì Minh Nhi cũng rất có giá trị, thật ra vị trí thái tử đã không còn thích hợp nữa, hiện giờ danh vọng của ngươi trong dân gian từ lâu đã không có thái tử tầm thường nào có thể sánh bằng, thu được dân tâm đương nhiên lòng dân quy thuận" Kì Hủ Thiên cân nhắc một lát, bất chợt mở miệng nói "Có lẽ có một biện pháp khác có thể thực hiện được..."
Cúi đầu thì thầm bên tai Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên chậm rãi nở nụ cười, Kì Minh Nguyệt kinh ngạc khi nghe lời nói bên tai nhưng cũng lộ ra ý cười, hơi thở nóng rực lướt nhẹ bên tai, ngay sau đó là cảm giác ướt át liếm qua vành tai, chỉ còn nghe được giọng nói trầm trầm "Như thế Minh Nhi liền có thể cùng một chỗ với ta..."
Nụ hôn ẩm ướt từ vành tai di chuyển xuống đôi môi, Kì Hủ Thiên chưa nói dứt câu liền ôm Kì Minh Nguyệt vào lòng hôn thật sâu, đến tận khi cả hai đều thở dốc mới tách ra, nhìn nhau mỉm cười.
Dưới tàng cây, Kì Hủ Thiên và Kì Minh Nguyệt ngồi tựa vào nhau, tranh thủ lúc rảnh rỗi hưởng thụ một chút thanh tĩnh. Nhưng lúc này trong hoàng cung vì tìm kiếm hai người mà cuống cuồng cả lên, cầu kiến thỉnh an, đệ trình tấu chương rối loạn thành một đống. Lưu Dịch thấy thời gian không sai biệt lắm mới chậm rì rì bước ra khỏi Huyễn Thiên điện nhìn thấy không ít các vị đại thần tập trung đứng trước cửa ngự thư phòng, không để bọn họ mở miệng trước Lưu Dịch mặt không đổi sắc nói "Các vị đại nhân chờ lâu, bệ hạ và thái tử điện hạ hẳn là đã trở về, các vị chờ thêm một lát"
Nói xong định xoay người rời đi lại bị trưởng lão Liên Đồng không biết đến từ lúc nào kéo lại "Lưu tổng quản, nữ hoàng muốn ta đem vật này dâng lên bệ hạ, làm phiền chuyển giao đến bệ hạ"
Các vị đại thần bên cạnh nghe được đều tụm lại một chỗ, trong lòng phỏng đoán, chẳng lẽ nữ hoàng Liên Đồng đã nghĩ thông suốt nên mới dâng thư đầu hàng lệnh cho trưởng lão trình lên?
Lưu Dịch nhìn thấy thứ trong tay vừa nhận được, không phải quốc thư như mong đợi mà là một thiệp mời "Đây là ý gì? Nữ hoàng muốn thiết đãi yến tiệc?"
Trưởng lão Liên Đồng gật đầu "Nữ hoàng muốn bày tỏ cảm kích đối với Thương Hách, từ ngày đến đây ở trong vô cùng vui thích, hơn nữa biết được hôn sự của trưởng lão Thấm Vũ và công chúa Ngưng Lộ cũng sắp diễn ra liền muốn chúc mừng một chút, thỉnh bệ hạ cùng thái tử điện hạ và các vị đại nhân cùng đến chung vui"
Đại thần xung quanh đều cảm thấy buồn cười, Lạc Phi Yên đang ở Thương Hách vậy mà lại đảo khách làm chủ, thậm chí còn muốn mở tiệc chiêu đãi bệ hạ và thái tử điện hạ, không biết được trong đầu nàng ta đang nghĩ cái gì. Lắc đầu, lúc này các đại thần đều có chung một cảm nhận, việc làm của bệ hạ vốn đã khó dò, nữ hoàng Liên Đồng kia cũng không chịu thua kém, suy tính khiến người ta nhìn không thấu, nhất định đều cho là hoang đường.
Sắc mặt Lưu Dịch trước sau vẫn không mảy may biến đổi, nghe vậy chỉ hơi gật đầu "Nhất định ta sẽ chuyển giao đến bệ hạ" Cầm lấy thiệp mời, hắn xoay người bước đi, nhìn nhìn canh giờ cũng nên đi nhắc nhở bệ hạ và thái tử quay về, thuận tiện đem vật này trình lên...
Vừa nghĩ như vậy, Lưu Dịch liền đi về phía sau núi, trên đường chỉ băn khoăn duy nhất một chuyện, nếu đúng lúc bệ hạ đang hứng khởi hay hắn đến không đúng lúc thấy chuyện không nên thấy thì phải làm sao mới đúng... Tự hỏi vấn đề này, Lưu Dịch đi một vòng tìm chung quanh sau núi, cuối cùng phát hiện hai người đang ôm nhau dưới gốc cây. �
Giờ đây đang đúng lúc hoàng hôn, bóng dáng phụ tử hai người ôm nhau nằm dưới tàng cây có chút mơ hồ, nắng chiều ánh đỏ xuyên qua cành lá chiếu sắc cam lên hai người, đồ đằng vàng kim thêu trên tay áo đen tuyền và nguyệt sắc lấp lánh rực rỡ, ánh chiều tà rơi loang lổ, hai mái tóc đen quấn quýt vào nhau vương trên nền cỏ xanh biếc... Hình ảnh trước mắt xinh đẹp đến mức không chân thật, Lưu Dịch dừng bước xa xa nhìn phụ tử hai người, lộ ra nét cười từ tận đáy lòng.
Quan sát thấy trang phục của hai người chỉ có hơi lộn xộn, ngoài ra không còn gì khác, Lưu Dịch yên tâm đang muốn tiến lên bỗng nhiên ngừng bước một chút, bệ hạ và thái tử điện hạ vì quốc sự đã nhiều ngày thức khuya dậy sớm, hôm nay khó có dịp tranh thủ nghỉ ngơi được nửa ngày.
Lưu Dịch còn đang do dự lại nghe giọng nói truyền từ dưới tàng cây "Đã đến giờ rồi sao?"
"Điện hạ" Lưu Dịch bước đến, gật đầu. Minh Nguyệt điện hạ đã căn dặn phải nhắc nhở bọn họ trở về trước vãn thiện, chính là lúc này đây.
Kì Minh Nguyệt nhìn người bên cạnh một cái "Đã biết, lát nữa chúng ta sẽ trở về, phụ hoàng hẳn là vẫn còn mệt mỏi, để hắn ngủ thêm một lát" Ngồi dậy, y nâng tay khẽ vuốt ve gương mặt Kì Hủ Thiên, giờ đây trong lòng y chỉ cảm thấy yêu thương và luyến tiếc.
Không ngờ Kì Hủ Thiên cũng đã tỉnh "Minh Nhi đã tỉnh, phụ hoàng làm sao còn ngủ được" Bắt lấy bàn tay Kì Minh Nguyệt đang vuốt ve trên mặt, hắn dùng sức kéo y vào lòng, Kì Hủ Thiên nói với Lưu Dịch "Trẫm đương nhiên sẽ trở về, không việc gì phải chờ đợi lâu"
Lưu Dịch thấy hắn đè lại Kì Minh Nguyệt định hôn lên môi y liền vội vàng lấy thiệp mời trong ngực ra "Bệ hạ, đây là do trưởng lão Liên Đồng trình lên"
Liên tục xử lý quốc sự suốt mấy ngày liền, hai người đều có chút mệt mỏi, ngày hôm nay ngự thư phòng lặng yên không một tiếng động, các đại thần đến cầu kiến đều bị mời quay về giống nhau, không phải vì bệ hạ và thái tử đang nghị sự mà cả hai đều đã đến võ trường, chờ tới khi các vị đại thần chạy đến võ trường cầu kiến thì lại nhận được tin bệ hạ và thái tử đã rời đi, hỏi đi đâu thì không ai biết.
Mà ngay lúc này đây, ở ngọn núi đằng sau đế cung, tiếng vó ngựa vang lên từng đợt trong rừng cây, Kì Hủ Thiên mặc trang phục huyền sắc điều khiển bạch mã chạy sóng đôi với Kì Minh Nguyệt mặc y phục nguyệt sắc cưỡi trên một con ngựa bờm đỏ đang phóng như tên, nhìn thấy cảnh vật xung quanh không ngừng lui lại, gió phả lên mặt ngập tràn hương vị thảo mộc trong lòng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Kì Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn Kì Hủ Thiên bên cạnh thấy hắn đang giục ngựa đến gốc cây không xa phía trước.
"Thuật cưỡi ngựa của Minh Nhi lại tiến bộ" Tới dưới tàng cây, Kì Hủ Thiên kéo dây cương tán dương Kì Minh Nguyệt.
Suốt dọc đường từ An Dương trở về đều phải cưỡi ngựa đương nhiên càng tiến bộ hơn so với lúc trước, Kì Minh Nguyệt xuống ngựa cười hỏi "Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện ra ngoài cưỡi ngựa? Hay là phụ hoàng đợi trong cung đến phiền chán rồi sao?" Mấy ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi, đã nhiều ngày phụ hoàng và y hầu như đều ở tại triều đình hoặc ngự thư phòng, tuy nói là không có chuyện gì khó khăn nhưng cũng hao tâm tổn sức, ngồi lâu quá cũng cảm thấy uể oải mới nảy sinh ý định đến võ trường đấu vài chiêu sau đó liền đi đến nơi này.
"Có Minh Nhi bên cạnh trợ giúp cho dù là xem tấu chương không thú vị phụ hoàng cũng không cảm thấy phiền chán, chỉ là không có thời gian gần gũi mới khiến người khó chịu" Kì Hủ Thiên bước đến cạnh y, nghiêng người hôn qua, câu nói trêu đùa khiến Kì Minh Nguyệt mỉm cười "Có người miệng càng ngày càng ngọt" Đã nhiều năm trôi qua nhưng điểm này của phụ hoàng một chút cũng không thay đổi, hoặc là có thì cũng càng ngọt ngào hơn.
"Nào có ngọt bằng Minh Nhi..." Đầu ngón tay vuốt nhẹ trên môi y, Kì Hủ Thiên cảm thấy chưa đủ bèn hôn thêm lần nữa, sau khi làm một nụ hôn sâu liền dán sát vào môi y mà nói "Phụ hoàng biết, gần đây công việc bận rộn khiến Minh Nhi phải lao tâm lao lực, ngày hôm nay liền không để ý đến mấy chuyện này nữa, chỉ cần cùng phụ hoàng nghỉ ngơi được không?"
Minh Nhi chán ghét nhất là những chuyện phiền phức, nhưng từ khi trở thành thái tử cũng chưa hề sơ suất hay chậm trễ quốc sự, mấy ngày gần đây ngoại trừ chính vụ còn có dư đảng của Duệ U ẩn núp trong nhóm người Lạc Phi Yên, tuy rằng chưa có dị động nhưng cũng khiến trong lòng không thể không đề phòng, lo rằng y lao tâm khổ tứ quá mức nên hôm nay hắn mới nhất thời nảy sinh ý định muốn đến nơi này.
Vòng tay lại ôm lấy Kì Hủ Thiên hôn lên đôi môi hắn, Kì Minh Nguyệt nghe xong những lời này làm sao còn không hiểu hắn đang nghĩ gì, cười cười lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán Kì Hủ Thiên "Từ sau trận chiến với An Dương vội vội vàng vàng đến bây giờ, phụ hoàng cũng cần phải nghỉ ngơi một chút"
Hai người cưỡi ngựa phi như bay đều ra chút mồ hôi, Kì Hủ Thiên đè lại tay Kì Minh Nguyệt, một tay cởi vạt áo y ra, cũng không lau đi mồ hôi, cúi người hôn lên ngực "Vậy phải có Minh Nhi bồi ta mới được"
"Đó là đương nhiên, chỉ cần phụ hoàng nghỉ ngơi, Minh Nguyệt là thái tử thì làm gì có đạo lý phải vất vả một mình chứ" Thật sự y còn ước gì buông tay không để ý tới cái gọi là thiên hạ xã tắc vốn dĩ liên quan gì tới y, nếu không phải vì hắn... Vạt áo Kì Minh Nguyệt mở rộng tựa vào thân cây ngước mắt nhìn Kì Hủ Thiên, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên mái tóc người trước mắt giống như một vầng hào quang, mắt ưng sâu thẳm dưới ánh nắng chăm chú nhìn vào y, ý cười thản nhiên chan chứa ôn nhu mà người khác chưa bao giờ được nhìn thấy.
"Minh Nhi thật lại động tâm với phụ hoàng hay sao mà nhìn kỹ đến vậy? Chẳng lẽ ngày thường còn chưa nhìn đủ?" Kì Hủ Thiên thấy y nhìn chăm chú như vậy, khóe môi cong lên một nét cười tà, một tay đặt lên thân cây sau lưng Kì Minh Nguyệt, đem người áp sát lên thân cây.
Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau phả lên cạnh cổ, Kì Minh Nguyệt ôm lấy hắn, kề vào tai hắn cười khẽ "Chẳng lẽ chỉ có phụ hoàng mới được nhìn ta, ta lại không được nhìn phụ hoàng sao? Phải biết ở trong lòng Minh Nguyệt, phụ hoàng nhìn thế nào cũng không đủ, một đấng quân vương quân lâm thiên hạ như vậy lại thuộc về ta, làm sao lại không thể ngắm nhiều hơn một chút được. Nếu không phải gần đây quốc sự bận rộn chưa được rảnh rỗi, Minh Nguyệt không chỉ nhìn mà còn phải dùng một phương thức khác... để an ủi phụ hoàng thật tốt mới đúng"
Phía sau, bàn tay của Kì Minh Nguyệt khẽ vỗ nhẹ lên mông hắn, Kì Hủ Thiên cong môi nhìn nét giảo hoạt trong đôi mắt y lúc này, cất tiếng cười trầm thấp "Không sao, phụ hoàng chờ Minh Nhi, thời gian vẫn còn nhiều, phụ hoàng sớm muộn gì cũng là của ngươi, dạo gần đây quả thật có chút vội vàng, có lẽ cũng nên cảm tạ Minh Nhi chăm sóc mới phải"
Sau An Dương lại đến Liên Đồng, tuy nói là thiên hạ đã ngay trước mắt nhưng muốn nắm hết toàn bộ trong lòng bàn tay cũng không phải là việc hoàn thành chỉ trong một sớm một chiều, mấy hôm nay cả hai đều ngủ rất muộn, trước giờ Minh Nhi suy nghĩ chu toàn, mặc dù có ý muốn hắn nhưng vẫn không ra tay, chắc chắn cũng bởi bận tâm đến thân thể hắn.
"Phụ hoàng vì ta mà chờ đợi nhiều năm như vậy, ta mới nhẫn nại chút thời gian này thì có tính là gì" Gió nhẹ lướt qua, Kì Minh Nguyệt tựa vào gốc cây ôm chặt người trước mặt "Lúc trước đáp ứng phụ hoàng lên ngôi thái tử, đó là vì để bồi bên cạnh phụ hoàng, thời gian sau này vẫn còn dài, nhất thời ta cũng không vội"
"Hối hận vì đã lên ngôi thái tử sao? Hiện giờ mỗi ngày đều phải vất vả vì xã tắc Thương Hách, phụ hoàng thấy ngươi khổ cực thật sự có chút đau lòng" Minh Nhi là lựa chọn thích hợp nhất cho ngôi vị thái tử nhưng trong lòng hắn là để y được ngày ngày làm bạn bên cạnh, bây giờ có Minh Nhi cùng hắn xử lý quốc sự đương nhiên khiến hắn vui vẻ nhưng lại mệt mỏi cho Minh Nhi.
"Chẳng lẽ phụ hoàng cho rằng ta thấy ngươi lao lực vì quốc sự không đau lòng hay sao? Lúc trước đáp ứng phụ hoàng lên ngôi thái tử là để được bồi bên cạnh phụ hoàng cũng như giúp phụ hoàng phân ưu, huống chi Minh Nguyệt không cảm thấy vất vả gì hết. Bây giờ chỉ là tạm thời, thiên hạ thống nhất đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng, chỉ cần qua được quãng thời gian này là tốt rồi" Kì Minh Nguyệt khẽ hôn vài cái lên môi hắn, lại tiếp tục thì thầm "Thật khó có khi phụ hoàng nghi ngờ quyết định của chính mình"
"Chỉ cần là chuyện liên quan tới Minh Nhi, phụ hoàng không thể không để ý, ai bảo trong lòng ta Minh Nhi quá mức quan trọng làm gì" Kì Hủ Thiên chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của chính mình, nhướn mày khẽ cười, tuy chỉ là hỏi vậy nhưng hắn vẫn không hối hận về quyết định lúc trước, quyết tâm muốn có Minh Nhi chưa bao giờ thay đổi, chỉ muốn cùng y ngày ngày làm bạn, bây giờ Minh Nhi mệt mỏi cũng chỉ đành tự mình đau lòng.
Hôn lên đôi môi đang cười nhẹ, Kì Minh Nguyệt siết lấy tay Kì Hủ Thiên, liếm lên đôi môi mê người vài cái, trầm giọng nói "Phụ hoàng biết Minh Nguyệt không thích chuyện phiền toái, chưa bao giờ đặt thiên hạ xã tắc trong lòng, nhưng vì phụ hoàng Minh Nguyệt tình nguyện, hơn nữa ta cũng không muốn thấy ngươi vất vả một mình" Một người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ có một mình, giờ đây y đã không còn là đứa trẻ năm đó, không thể để cho phụ hoàng một mình gánh vác quốc sự nữa, nam nhân của y tất nhiên y phải quan tâm săn sóc, thay hắn phân ưu.
"Nghe Minh Nhi nói như vậy xem ra phụ hoàng không thể để ngươi kế vị quá sớm, nếu vậy đến lúc đó chẳng phải Minh Nhi một mình vất vả hay sao" Quay lại ôm lấy Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên muốn để cho Lưu Dịch tạm hoãn việc kế vị lại.
Nhớ lại ngày đó Kì Hủ Thiên từng nói muốn y kế vị, Kì Minh Nguyệt nhíu mày "Quả thật không thể, phụ hoàng đã quên nếu lúc này đăng cơ chắc chắn các đại thần sẽ muốn ta chọn phi tử, một khi lên làm đế vương trong hậu cung không thể không có hoàng hậu, dù cho phi tần có ít thì cũng không thể không có. Trước kia ta từng nói nam tử cũng tốt, nói không chừng còn có thể an bài nam phi vào cung, như vậy kế vị cũng rất phiền phức, ta cũng không muốn mới vừa đăng cơ liền giết người trong hậu cung" Nếu thật sự làm vậy thì e là tiếng tăm của y còn nổi hơn phụ hoàng, càng thêm dọa người.
Kì Hủ Thiên nghe y nói vậy, ánh mắt trầm xuống, hắn không muốn bên cạnh Minh Nhi có bất cứ người nào khác, cho dù chỉ là trên danh nghĩa cũng không được "Đúng là như vậy, chỉ sợ đến lúc đó Minh Nhi chưa kịp hạ chỉ thì phụ hoàng đã giết sạch nam nữ muốn tiến cung rồi"
"Chuyện kế vị không cần nhắc lại, thiên mệnh đã nói, Minh Nguyệt là người có được thiên hạ, giờ đây đã có thiên hạ, chỉ chờ sau khi thống nhất, dân chúng cũng sẽ dần quên chuyện này, phụ hoàng tiếp tục làm đế vương, Minh Nguyệt làm thái tử, hết thảy đều như cũ"
Có được thiên hạ lại buông tay, Minh Nhi của hắn... Kì Hủ Thiên ôm chặt y, thở dài một tiếng "Trong mắt Minh Nhi không có thiên hạ, nhưng Minh Nhi lại cự tuyệt, phụ hoàng muốn đem nó giao cho ngươi xem ra phải tìm biện pháp khác"
"Ta muốn chính là ngươi, phụ hoàng" Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên hắn "Nếu như phụ hoàng không phải đế vương, Minh Nguyệt sẽ không phải là thái tử, đương nhiên, nếu phụ hoàng không tại vị, Minh Nguyệt cũng không có hứng thú với triều chính xã tắc"
"Dẫu cho phụ hoàng tại vị thì Minh Nhi cũng rất có giá trị, thật ra vị trí thái tử đã không còn thích hợp nữa, hiện giờ danh vọng của ngươi trong dân gian từ lâu đã không có thái tử tầm thường nào có thể sánh bằng, thu được dân tâm đương nhiên lòng dân quy thuận" Kì Hủ Thiên cân nhắc một lát, bất chợt mở miệng nói "Có lẽ có một biện pháp khác có thể thực hiện được..."
Cúi đầu thì thầm bên tai Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên chậm rãi nở nụ cười, Kì Minh Nguyệt kinh ngạc khi nghe lời nói bên tai nhưng cũng lộ ra ý cười, hơi thở nóng rực lướt nhẹ bên tai, ngay sau đó là cảm giác ướt át liếm qua vành tai, chỉ còn nghe được giọng nói trầm trầm "Như thế Minh Nhi liền có thể cùng một chỗ với ta..."
Nụ hôn ẩm ướt từ vành tai di chuyển xuống đôi môi, Kì Hủ Thiên chưa nói dứt câu liền ôm Kì Minh Nguyệt vào lòng hôn thật sâu, đến tận khi cả hai đều thở dốc mới tách ra, nhìn nhau mỉm cười.
Dưới tàng cây, Kì Hủ Thiên và Kì Minh Nguyệt ngồi tựa vào nhau, tranh thủ lúc rảnh rỗi hưởng thụ một chút thanh tĩnh. Nhưng lúc này trong hoàng cung vì tìm kiếm hai người mà cuống cuồng cả lên, cầu kiến thỉnh an, đệ trình tấu chương rối loạn thành một đống. Lưu Dịch thấy thời gian không sai biệt lắm mới chậm rì rì bước ra khỏi Huyễn Thiên điện nhìn thấy không ít các vị đại thần tập trung đứng trước cửa ngự thư phòng, không để bọn họ mở miệng trước Lưu Dịch mặt không đổi sắc nói "Các vị đại nhân chờ lâu, bệ hạ và thái tử điện hạ hẳn là đã trở về, các vị chờ thêm một lát"
Nói xong định xoay người rời đi lại bị trưởng lão Liên Đồng không biết đến từ lúc nào kéo lại "Lưu tổng quản, nữ hoàng muốn ta đem vật này dâng lên bệ hạ, làm phiền chuyển giao đến bệ hạ"
Các vị đại thần bên cạnh nghe được đều tụm lại một chỗ, trong lòng phỏng đoán, chẳng lẽ nữ hoàng Liên Đồng đã nghĩ thông suốt nên mới dâng thư đầu hàng lệnh cho trưởng lão trình lên?
Lưu Dịch nhìn thấy thứ trong tay vừa nhận được, không phải quốc thư như mong đợi mà là một thiệp mời "Đây là ý gì? Nữ hoàng muốn thiết đãi yến tiệc?"
Trưởng lão Liên Đồng gật đầu "Nữ hoàng muốn bày tỏ cảm kích đối với Thương Hách, từ ngày đến đây ở trong vô cùng vui thích, hơn nữa biết được hôn sự của trưởng lão Thấm Vũ và công chúa Ngưng Lộ cũng sắp diễn ra liền muốn chúc mừng một chút, thỉnh bệ hạ cùng thái tử điện hạ và các vị đại nhân cùng đến chung vui"
Đại thần xung quanh đều cảm thấy buồn cười, Lạc Phi Yên đang ở Thương Hách vậy mà lại đảo khách làm chủ, thậm chí còn muốn mở tiệc chiêu đãi bệ hạ và thái tử điện hạ, không biết được trong đầu nàng ta đang nghĩ cái gì. Lắc đầu, lúc này các đại thần đều có chung một cảm nhận, việc làm của bệ hạ vốn đã khó dò, nữ hoàng Liên Đồng kia cũng không chịu thua kém, suy tính khiến người ta nhìn không thấu, nhất định đều cho là hoang đường.
Sắc mặt Lưu Dịch trước sau vẫn không mảy may biến đổi, nghe vậy chỉ hơi gật đầu "Nhất định ta sẽ chuyển giao đến bệ hạ" Cầm lấy thiệp mời, hắn xoay người bước đi, nhìn nhìn canh giờ cũng nên đi nhắc nhở bệ hạ và thái tử quay về, thuận tiện đem vật này trình lên...
Vừa nghĩ như vậy, Lưu Dịch liền đi về phía sau núi, trên đường chỉ băn khoăn duy nhất một chuyện, nếu đúng lúc bệ hạ đang hứng khởi hay hắn đến không đúng lúc thấy chuyện không nên thấy thì phải làm sao mới đúng... Tự hỏi vấn đề này, Lưu Dịch đi một vòng tìm chung quanh sau núi, cuối cùng phát hiện hai người đang ôm nhau dưới gốc cây. �
Giờ đây đang đúng lúc hoàng hôn, bóng dáng phụ tử hai người ôm nhau nằm dưới tàng cây có chút mơ hồ, nắng chiều ánh đỏ xuyên qua cành lá chiếu sắc cam lên hai người, đồ đằng vàng kim thêu trên tay áo đen tuyền và nguyệt sắc lấp lánh rực rỡ, ánh chiều tà rơi loang lổ, hai mái tóc đen quấn quýt vào nhau vương trên nền cỏ xanh biếc... Hình ảnh trước mắt xinh đẹp đến mức không chân thật, Lưu Dịch dừng bước xa xa nhìn phụ tử hai người, lộ ra nét cười từ tận đáy lòng.
Quan sát thấy trang phục của hai người chỉ có hơi lộn xộn, ngoài ra không còn gì khác, Lưu Dịch yên tâm đang muốn tiến lên bỗng nhiên ngừng bước một chút, bệ hạ và thái tử điện hạ vì quốc sự đã nhiều ngày thức khuya dậy sớm, hôm nay khó có dịp tranh thủ nghỉ ngơi được nửa ngày.
Lưu Dịch còn đang do dự lại nghe giọng nói truyền từ dưới tàng cây "Đã đến giờ rồi sao?"
"Điện hạ" Lưu Dịch bước đến, gật đầu. Minh Nguyệt điện hạ đã căn dặn phải nhắc nhở bọn họ trở về trước vãn thiện, chính là lúc này đây.
Kì Minh Nguyệt nhìn người bên cạnh một cái "Đã biết, lát nữa chúng ta sẽ trở về, phụ hoàng hẳn là vẫn còn mệt mỏi, để hắn ngủ thêm một lát" Ngồi dậy, y nâng tay khẽ vuốt ve gương mặt Kì Hủ Thiên, giờ đây trong lòng y chỉ cảm thấy yêu thương và luyến tiếc.
Không ngờ Kì Hủ Thiên cũng đã tỉnh "Minh Nhi đã tỉnh, phụ hoàng làm sao còn ngủ được" Bắt lấy bàn tay Kì Minh Nguyệt đang vuốt ve trên mặt, hắn dùng sức kéo y vào lòng, Kì Hủ Thiên nói với Lưu Dịch "Trẫm đương nhiên sẽ trở về, không việc gì phải chờ đợi lâu"
Lưu Dịch thấy hắn đè lại Kì Minh Nguyệt định hôn lên môi y liền vội vàng lấy thiệp mời trong ngực ra "Bệ hạ, đây là do trưởng lão Liên Đồng trình lên"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook