Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
-
Chương 148: Thăm
Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT]
“Minh Nguyệt chỉ là ôm hắn thôi, cũng không làm gì khác, so với hắn, Phụ Hoàng rõ ràng biết, ở trên đời này, người ta muốn ôm chỉ có một mình Phụ Hoàng.” Chẳng qua là loại ôm này cũng không giống loại ôm kia mà thôi. Mang theo vài phần ý cười, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, lại tiếp tục nói: “Huống chi cho dù lúc đó Phụ Hoàng cũng có mặt, thì cũng có gì khác đâu, Minh Nguyệt không muốn bất cứ ai cản hộ ta.” Nói xong câu nói đó, ý cười bên môi đã thêm vào chút lạnh lùng ngạo nghễ, hắn xưa nay vốn đều không thích có kẻ nhúng tay vào chuyện với con mồi của hắn, cử chỉ hôm nay của Liên Mộ Hi, nói vô tình một chút, đó chính là dư thừa.
Có thể là quá lãnh khốc, có lẽ là ích kỷ, nhưng Phụ Hoàng và hắn, đều là loại người như vậy, bất luận đối mặt với chuyện gì, trừ người bản thân mình đồng ý, sẽ không có chỗ trống cho bất cứ kẻ nào xen vào.
“Mới vừa cùng Minh Nhi giao hoan, trên người Minh Nhi còn lưu giữ ấn ký của Phụ Hoàng, thế mà chỉ trong chốc lát, lại ở trong ngự hoa viên ôm người khác, ngươi nói Phụ Hoàng lúc ấy nên như thế nào, nếu không phải có Liên Sóc, An Dương cũng nên tái lập tân vương một lần nữa.” Liên Sóc muốn làm hại Minh Nhi, vừa lúc khiến cơn tức giận của hắn có chỗ phát tiết.
“Như thế xem ra, là Liên Mộ Hi kia tốt số.” Nói nhỏ, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu hôn lên đôi bạc thần kia, ở giữa hai cánh môi nhẹ nhàng liếm mút, ngay tại lúc muốn càng xâm nhập sâu hơn, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Thái Tử Điện Hạ, nước ấm đã chuẩn bị xong.”
Nghe thấy thanh âm của Oánh Nhiên, Kì Minh Nguyệt lưu luyến lại khẽ hôn lên môi Kì Hủ Thiên một cái nữa, rồi mới lùi lại, lại bị Kì Hủ Thiên kéo ngược trở về: “Phụ Hoàng cùng ngươi.”
Cởi xuống ngoại sam, đem thân hình xích loã của Kì Minh Nguyệt bao trọn lấy, lúc này mới để cho Oánh Nhiên tiến vào, đợi nàng sắp xếp xong đồ cần thiết để tắm rửa, Oánh Nhiên vừa muốn lui ra ngoài, lại nghe thấy ngữ thanh âm trầm vang lên: “Đem cái thứ này vứt đi.”
Nhìn quần áo rơi trên đất, Oánh Nhiên sao lại không nhận ra đó chính là y phục vừa rồi Điện Hạ vẫn mặc, tất nhiên nàng cũng nhìn thấy những vết máu loang phía trên. Điện Hạ thường thích những bộ y bào sáng màu, nếu bị ô uế hoặc là dính phải vật gì, xưa nay đều là vứt bỏ, sau đó thay một bộ đồ mới, cho dù Bệ Hạ không giao phó, bộ áo choàng nhiễm huyết kia cũng sẽ không tái xuất hiện trước mặt Điện Hạ.
Lên tiếng nhận lệnh, nhặt lên y bào trên mặt đất, Oánh Nhiên cũng không hề nhiều lời, Bệ Hạ đặc biệt phân phó như vậy, nguyên nhân trong đó vì sao, không cần đoán cũng biết.
Kì Minh Nguyệt nghe xong những lời này, lại phát ra vài tiếng cười khẽ, ôm lấy người trước mặt, ở trên môi hắn hạ xuống một nụ hôn, xoay người lôi kéo hắn đi vào dục trì ở gian bên cạnh.
Không nghĩ đến mới đi được vài bước, bỗng nhiên nhoáng lên một cái, cả người đã bị nhấc lên, hai chân cách khỏi mặt đất, ôm trụ lấy cổ của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nghiêng đầu nhướn mày: “Phụ Hoàng?”
Đem Kì Minh Nguyệt ôm ngang vào trong ngực, Kì Hủ Thiên cúi đầu áp lên môi hắn: “Minh Nhi không cần động, trên người dính phải những thứ không nên dính, Phụ Hoàng sẽ hảo hảo thay ngươi đem những thứ đó tẩy rửa sạch sẽ.”
Đem Kì Minh Nguyệt thả vào trong nước, Kì Hủ Thiên đứng ở một bên, bắt đầu cởi y bào. Nhưng người ngồi ở trong nước lại không có động tác gì, tuỳ ý để cho nước trong bể tắm khiến cho áo choàng khoác trên người ướt sũng, chỉ thản nhiên tựa vào bên cạnh dục trì, ánh mắt nhìn chăm chú vào người trước mặt, nhìn làn da màu đồng sáng chậm rãi hiển lộ, còn có những đường vân da mê người kia, trong mắt tràn ngập vẻ thưởng thức.
“Minh Nhi vì sao còn chưa cởi áo?” Thấy y chỉ ngồi ở một bên, Kì Hủ Thiên tiến vào trong nước, nhìn Kì Minh Nguyệt khoác áo choàng của hắn tựa ở cạnh ao, y bào huyền mầu ở trong nước càng trở nên ám trầm, những tú văn màu vàng kia lại càng trở nên lóng lánh hơn, kết hợp cùng với màu da trắng nõn, còn có nhiều điểm màu đỏ sẫm ở phía trên, hết sức nổi bật, lại càng tăng thêm vẻ mị hoặc.
Kì Minh Nguyệt vẫn như cũ miễn cướng tựa vào cạnh dục trì, ánh mắt nhìn quét khắp người Kì Hủ Thiên: “Phụ Hoàng muốn ta không cần động thủ, Minh Nguyệt còn đang chờ Phụ Hoàng a.”
Minh Nhi xưa nay đều mặc áo trắng, không nghĩ tới mặc vào một thân y bào màu đen này, lại càng thêm chút vẻ mị nhân, người chói mắt như thế, tương lai đi lên ngôi vị hoàng đế, còn không biết sẽ đưa tới bao nhiêu người mơ ước nữa. Kì Hủ Thiên vỗ về những dấu vết trên hõm cổ của hắn, ánh mắt ám trầm, cúi đầu tại những dấu vết do hoan ái gây ra kia nhẹ nhàng hôn qua, đưa y bào trên người hắn chậm rãi thoát xuống, ngay cả y phục dưới thân cũng cởi, lúc này mới vỗ về mái tóc đã ẩm ướt của Kì Minh Nguyệt, đưa hắn ôm vào trong ngực: “Phụ Hoàng sẽ thay ngươi tẩy rửa sạch sẽ, ngay cả một chút mùi huyết của Liên Mộ Hi kia cũng sẽ không thể ở lại trên người Minh Nhi.”
“Trên người Minh Nguyệt, cho tới bây giờ đều chỉ có hương vị của Phụ Hoàng.” Tựa hồ đang trêu ghẹo sự bá đạo của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt hơi cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, mùi máu tươi phảng phất kia làm cho hắn thoáng nhíu mày, ngừng lại một chút, dần dần bên môi lại hiện lên ý cười, hạ thấp ánh mắt, lẩm bẩm nói: “Không sai, một chút cũng không thể lưu lại được.”
Ôm lấy người trong ngực, Kì Hủ Thiên nghe xong những lời này, liền thấy Kì Minh Nguyệt hàm chứa chút khác thường, mở to mắt nhìn về phía hắn, hai đôi mắt tương tự nhau đối diện, đồng thời cùng xẹt qua một tia thần sắc u ám.
Mang theo chút hứng thú, trong mắt Kì Hủ Thiên dần dần hiện lên ý cười: “Thế cục giữa tam quốc bất ổn, trước khi phân tranh nổ ra, chuyện thú vị quả nhiên không ít, An Dương Vương xả thân che chở cho Minh Nhi, Minh Nhi tính toán báo đáp như thế nào a?”
“Phụ Hoàng nên biết, Minh Nguyệt cũng sẽ không để cho người ta thất vọng, báo đáp……… tất nhiên là sẽ có a.” Trong ánh mắt mang theo thâm ý nói những lời này, Kì Minh Nguyệt phất đi những lọn tóc ẩm ướt trước mặt, nâng tay rửa sạch một chút huyết sắc dính bên cổ: “An Dương, Liên Đồng, chiến tranh giữa hai nước không còn xa nữa, Thương Hách chỉ sợ cũng đứng ngoài vô can không được bao lâu nữa.”
Mưu đồ của An Dương đối với Thương Hách, thậm chí là mưu đồ thâu tóm cả thiên hạ, cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, trước mắt động binh gây hấn cùng Liên Đồng, cũng chỉ là bước đầu mà thôi.
“Ngày mai, liền nên đi thăm vị An Dương Vương xả thân che chở kia, y đại nghĩa như thế, Minh Nguyệt cũng không thể không nhìn đến a.” Nâng lên một bên khoé môi, Kì Minh Nguyệt với lấy hương liệu tắm rửa ở bên cạnh, bôi lên cánh tay, không đợi hắn tiếp tục, Kì Hủ Thiên liền tiếp lấy bát hương liệu, xoa lên người hắn: “Liên Mộ Hi kia, Minh Nhi cũng đừng để cho hắn lại lại gần ngươi.”
Thản nhiên “Ân” một tiếng đáp ứng, Kì Minh Nguyệt cũng không hỏi nguyên do, Phụ Hoàng vì sao lại nói như vậy, trong lòng hắn tự nhiên biết rất rõ.
Trên mặt dục trì tràn ngập hơi nước, mái tóc dài màu đen như mặc ở trong những gợn nước tản ra, cầm lấy bố khăn sát lưng cho Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên hôn mảng da trắng nõn trước mặt, bỗng nhiên nói: “Lúc này, Minh Nhi có cảm thấy có chút mong đợi không?”
“Đã sớm biết kết cục, Minh Nguyệt chẳng qua là muốn cảm thụ quá trình kia mà thôi, Phụ Hoàng không phải cũng thế sao?” Nam nhân luôn đem kẻ khác ra làm quân cờ bình thường mà chơi đùa, mục tiêu lần này cùng ngày xưa cho dù bất đồng, nhưng đối với Phụ Hoàng mà nói, kết cục đã sớm bị hắn định đoạt, có thể mong đợi cũng chỉ là quá trình diễn ra mà thôi.
“Xác thực như vậy.”
Trong làn hơi nước vấn vít trong không khí vang lên những tiếng nói chuyện thầm thì mang theo ý cười, trong những lời nói thâm trầm ấy, trừ bỏ có chút hứng thú, còn lại đó là băng hàn vô tận.
Hôm sau, Kì Minh Nguyệt đi tới chỗ Liên Mộ Hi cư ngụ, tuy nói là vì chuyện Liên Sóc mà trong cung chẳng ai ưa Liên Mộ Hi, nhưng y theo thân phận của hắn, cũng không có ai dám sơ suất trong việc ăn ở của hắn.
Từ lần trước nháo ra chuyện lớn như vậy, chuyện xảy ra trong ngự hoa viên đã truyền khắp từ trên xuống dưới trong cung, không người không biết, Liên Sóc muốn hại Thái Tử, còn có chuyện An Dương Vương xả thân che chở cho Thái Tử, tình cảnh ấy, chi tiết ấy, đều từ trong miệng mọi người truyền lưu khắp nơi, còn có uy áp của Bệ Hạ, võ công của Thái Tử Điện Hạ, mặc dù có người cũng không chính mắt nhìn thấy, nhưng nếu như có ai hỏi đến, cũng có thể nói được giống như chính bản thân mình đã trải qua vậy.
Trong đó tình cảnh cố quái cùng khủng bố của Liên Sóc, tức thì được mọi người miêu tả đến làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Liên Sóc là từ An Dương đến, đối với An Dương, chỉ cần là người ở trong hoàng cung Thương Hách, chỉ sợ cũng chẳng có ai có nhiều hảo cảm. Lúc này An Dương Vương vì che chở Thái Tử mà bị thương, mới để cho thái y để ý một chút mà đến khám và chữa trị cho hắn.
“Thái Tử Điện Hạ tới thăm, thật sự khiến cho Mộ Hi cao hứng.” Liên Mộ Hi đang nằm úp sấp ở trên giường, thấy Kì Minh Nguyệt tiến vào, mừng rỡ muốn đứng dậy, nhưng vừa mới động, liền nhăn mặt, đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh. �
Chỉnh trang lại phòng ngủ vốn chẳng có chút bừa bộn nào, Liên Mộ Hi vì vết thương sau lưng mà tựa ở trên giường, bên người bãi đặt mất quyển sách, hiển nhiên là gọi người mang tới đọc giết thời gian, mái tóc cuộn sóng phát tán rơi trên đầu vai, khuôn mặt nguyên bản oánh nhuận lúc này có chút tái nhợt, thấy Kì Minh Nguyệt đến, ánh mắt lại trở nên tinh lượng, lộ ra niềm vui sướng rõ ràng.
Kì Minh Nguyệt đi vào trong vài bước, khoát tay áo, mới bước đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống: “Thương thế của An Dương Vương chưa lành, không cần đứng dậy.”
Liên Mộ Hi chỉ có thể nằm lại giường, có vẻ như cảm thấy thất lễ, trên khuôn mặt tái nhợt có chút hồng lên, nghiêng đầu nhìn thần tình trầm tĩnh của Kì Minh Nguyệt, có chút ngượng ngùng lộ ra khuôn mặt tươi cười với hắn: “Hi vọng Thái Tử không phiền lòng, thái y nói ta mất mấu quá nhiều, cho nên sẽ không thể tuỳ ý đứng dậy một thời gian, đợi cho miệng vết thương liền lại, mới có thể nhúc nhích, ta liền chỉ có thể đãi khách trong tư thế này.”
Gọi thị nữ tiến vào, châm trà mới, Liên Mộ Hi cúi đầu tựa hồ có chút do dự, cách một hồi lâu mới ngẩng đầu nên nói với Kì Minh Nguyệt: “Lần này đến Thương Hách, ta cũng không biết sẽ sảy ra nhiều chuyện như vậy, may mà Liên Sóc đã chết, bằng không Mộ Hi còn thực sự lo lắng, không biết hắn còn có thể gây ra những chuyện gì nữa.” Trong đáy mắt tràn ngập ý xin lỗi, Liên Mộ Hi nhìn người trước mặt, thấy trên mặt Kì Minh Nguyệt vẫn là một mảnh trầm tĩnh, tựa hồ không hề để ý, liền lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu thở dài: “Liên Sóc cũng là huynh đệ của Thái Tử, những chuyện hắn làm lại khiến cho Thái Tử không thể không lấy tính mạng của hắn, này đó, tất cả đều là lỗi của Mộ Hi, nếu không phải do ta mang hắn đến đây, những chuyện này cũng sẽ không phát sinh.”
“Cho dù có sai, An Dương Vương xả thân che chắn, Minh Nguyệt cũng nên đa tạ mới được.” Tựa vào ghế, Kì Minh Nguyệt thản nhiên lộ lên một mạt ý cười, trong đôi mắt hơi hơi hạ thấp, cũng là một mảnh thâm trầm.
Liên Mộ Hi ngẩng đầu, khuôn mặt vì bị thương mà có chút tái nhợt, đôi mắt như ánh sao chớp động, ngóng nhìn Kì Minh Nguyệt ngồi cách đó không xa: “Thái Tử không cần cám ơn ta, đó là do Mộ Hi cam tâm tình nguyện, chỉ là …… chỉ là không thể nhìn ngươi bị nguy hiểm.” Không biết là đang giải thích hay muốn ám chỉ cái gì, Liên Mộ Hi nói đến đây, ánh mắt nhìn chăm chú vào Kì Minh Nguyệt không hề di động.
Ánh mắt vẫn hạ thấp như cũ, Kì Minh Nguyệt bưng lên tách trà trên tay, cũng không uống ngay, câu nói của Liên Mộ Hi vang lên trong phòng, sau đó không còn tiếng động nào, Kì Minh Nguyệt làm như chưa hề nghe thấy lời hắn nói, lại có vẻ giống như không biết nên trả lời thế nào, tóm lại, thuỷ chung Kì Minh Nguyệt không hề lên tiếng.
Trong phòng nhất thời trở nên im lặng, Liên Mộ Hi thấy hắn không có phản ứng, cũng không tiếp tục nói, lại đợi một lát sau, giống như đã hạ quyết tâm, hắn từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, chỉ là vừa khẽ động vào vết thương sau lưng, trên khuôn mặt vốn không thấy huyết sắc lại càng trở nên trắng bệch, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, cắn cắn môi, hắn ngồi thẳng dậy, nhìn Kì Minh Nguyệt nói: “Thái Tử cũng biết ý Mộ Hi muốn nói chứ?”
Lời nói hàm chứa ý thăm dò, có chút khinh nhược, lại rất rõ ràng, cũng mang theo chút kiên quyết, Kì Minh Nguyệt nâng mắt nhìn lên, liền đón nhận ánh mắt nóng rực của Liên Mộ Hi, đen tách trà thả lại trên bàn, hắn nhíu mày, bên môi gợi lên tia cười như có như không: “An Dương Vương nghĩ rằng, Minh Nguyệt có cần biết không? Ngươi hi vọng Minh Nguyệt như thế nào?”
Trong đôi mắt trâm trầm như thuỷ mặc, nhìn không rõ ý tứ thực sự trong đó, nhưng lại vẫn cứ đầy mị lực như vậy, liếc mắt nhìn một cái tựa hồ sẽ bị ánh mắt ấy hút vào, ánh mắt có thể câu dẫn hồn phách người khác, trong ấy, chính là hình ảnh của hắn, Liên Mộ Hi ánh mắt sáng quắc, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Kì Minh Nguyệt, còn có ý cười nửa như có như không bên môi, hắn bám lấy mép giường đứng dậy: “Đừng gọi ta là An Dương Vương nữa được không?”
Thân ảnh tựa vào trụ giường miễn cưỡng có thể đứng vững lại bắt đầu có chút run rẩy, những sợi tóc cuốn bồng thả rơi tán loạn trên người, lộ ra sắc mặt tái nhợt ốm yếu, Liên Mộ Hi lúc hỏi những lời này, ngữ thanh mềm nhẹ, giống như đang yêu cầu, lại mang theo một tia cường ngạnh không rõ: “ ……. Mộ Hi ….. Gọi ta là Mộ Hi.”
Nhìn Liên Mộ Hi bước tới từng bước, thân ảnh Kì Minh Nguyệt ngồi trên ghế vẫn chưa hề động, cho đến khi hắn đi đến trước mặt: “Ta thích Minh Nguyệt.” Bám lấy hai bên tay vịn của chiếc ghế, Liên Mộ Hi cúi đầu xuống nhìn Kì Minh Nguyệt nói như vậy.
Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy dưới những sợi tóc rơi xuống, là một đôi mắt tinh lượng, mang theo vài phần khờ dại cùng chấp nhất, chính đang chặt chẽ chăm chú nhìn hắn, giống như cũng không tính toán chờ hắn trả lời, Liên Mộ Hi chỉ là chuyên chú nhìn vào mắt hắn: “Ta muốn gặp ngươi, mới đến Thương Hách.”
“Minh Nguyệt đã ở trước mặt ngươi.” Đối diện với Liên Mộ Hi, trong đôi mắt thâm trầm của Kì Minh Nguyệt cũng không hề có chút gợn sóng nào, ngữ thanh bình thản, cũng tuỳ ý, lại có chút nghi hoặc nói: “Gặp mặt một lần liền có thể khiến An Dương Vương bận tâm đến tận bây giờ, Minh Nhi tự thấy mình còn chưa có mị lực đến mức ấy.”
Nghe hắn vẫn là xưng hô như cũ, còn có sự hoài nghi trong lời nói, Liên Mộ Hi siết chặt tay vịn hai bên ghế, cắn răng, run nhè nhè đứng thẳng người lên: “Ngươi không biết, ngươi cái gì cũng không biết …….”
“Biết chuyện gì?” Kì Minh Nguyệt đẩy hắn ra khỏi trước người mình, đứng thẳng lên nói: “Thương thế của An Dương Vương chưa lành, vẫn nên nghỉ nghơi nhiều mới được.” Ý bảo hắn ngồi xuống ghế, lại từ trong người lấy ra một chiếc khăn đưa tới.
_____ Hết chính văn chương 148_____
“Minh Nguyệt chỉ là ôm hắn thôi, cũng không làm gì khác, so với hắn, Phụ Hoàng rõ ràng biết, ở trên đời này, người ta muốn ôm chỉ có một mình Phụ Hoàng.” Chẳng qua là loại ôm này cũng không giống loại ôm kia mà thôi. Mang theo vài phần ý cười, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, lại tiếp tục nói: “Huống chi cho dù lúc đó Phụ Hoàng cũng có mặt, thì cũng có gì khác đâu, Minh Nguyệt không muốn bất cứ ai cản hộ ta.” Nói xong câu nói đó, ý cười bên môi đã thêm vào chút lạnh lùng ngạo nghễ, hắn xưa nay vốn đều không thích có kẻ nhúng tay vào chuyện với con mồi của hắn, cử chỉ hôm nay của Liên Mộ Hi, nói vô tình một chút, đó chính là dư thừa.
Có thể là quá lãnh khốc, có lẽ là ích kỷ, nhưng Phụ Hoàng và hắn, đều là loại người như vậy, bất luận đối mặt với chuyện gì, trừ người bản thân mình đồng ý, sẽ không có chỗ trống cho bất cứ kẻ nào xen vào.
“Mới vừa cùng Minh Nhi giao hoan, trên người Minh Nhi còn lưu giữ ấn ký của Phụ Hoàng, thế mà chỉ trong chốc lát, lại ở trong ngự hoa viên ôm người khác, ngươi nói Phụ Hoàng lúc ấy nên như thế nào, nếu không phải có Liên Sóc, An Dương cũng nên tái lập tân vương một lần nữa.” Liên Sóc muốn làm hại Minh Nhi, vừa lúc khiến cơn tức giận của hắn có chỗ phát tiết.
“Như thế xem ra, là Liên Mộ Hi kia tốt số.” Nói nhỏ, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu hôn lên đôi bạc thần kia, ở giữa hai cánh môi nhẹ nhàng liếm mút, ngay tại lúc muốn càng xâm nhập sâu hơn, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Thái Tử Điện Hạ, nước ấm đã chuẩn bị xong.”
Nghe thấy thanh âm của Oánh Nhiên, Kì Minh Nguyệt lưu luyến lại khẽ hôn lên môi Kì Hủ Thiên một cái nữa, rồi mới lùi lại, lại bị Kì Hủ Thiên kéo ngược trở về: “Phụ Hoàng cùng ngươi.”
Cởi xuống ngoại sam, đem thân hình xích loã của Kì Minh Nguyệt bao trọn lấy, lúc này mới để cho Oánh Nhiên tiến vào, đợi nàng sắp xếp xong đồ cần thiết để tắm rửa, Oánh Nhiên vừa muốn lui ra ngoài, lại nghe thấy ngữ thanh âm trầm vang lên: “Đem cái thứ này vứt đi.”
Nhìn quần áo rơi trên đất, Oánh Nhiên sao lại không nhận ra đó chính là y phục vừa rồi Điện Hạ vẫn mặc, tất nhiên nàng cũng nhìn thấy những vết máu loang phía trên. Điện Hạ thường thích những bộ y bào sáng màu, nếu bị ô uế hoặc là dính phải vật gì, xưa nay đều là vứt bỏ, sau đó thay một bộ đồ mới, cho dù Bệ Hạ không giao phó, bộ áo choàng nhiễm huyết kia cũng sẽ không tái xuất hiện trước mặt Điện Hạ.
Lên tiếng nhận lệnh, nhặt lên y bào trên mặt đất, Oánh Nhiên cũng không hề nhiều lời, Bệ Hạ đặc biệt phân phó như vậy, nguyên nhân trong đó vì sao, không cần đoán cũng biết.
Kì Minh Nguyệt nghe xong những lời này, lại phát ra vài tiếng cười khẽ, ôm lấy người trước mặt, ở trên môi hắn hạ xuống một nụ hôn, xoay người lôi kéo hắn đi vào dục trì ở gian bên cạnh.
Không nghĩ đến mới đi được vài bước, bỗng nhiên nhoáng lên một cái, cả người đã bị nhấc lên, hai chân cách khỏi mặt đất, ôm trụ lấy cổ của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nghiêng đầu nhướn mày: “Phụ Hoàng?”
Đem Kì Minh Nguyệt ôm ngang vào trong ngực, Kì Hủ Thiên cúi đầu áp lên môi hắn: “Minh Nhi không cần động, trên người dính phải những thứ không nên dính, Phụ Hoàng sẽ hảo hảo thay ngươi đem những thứ đó tẩy rửa sạch sẽ.”
Đem Kì Minh Nguyệt thả vào trong nước, Kì Hủ Thiên đứng ở một bên, bắt đầu cởi y bào. Nhưng người ngồi ở trong nước lại không có động tác gì, tuỳ ý để cho nước trong bể tắm khiến cho áo choàng khoác trên người ướt sũng, chỉ thản nhiên tựa vào bên cạnh dục trì, ánh mắt nhìn chăm chú vào người trước mặt, nhìn làn da màu đồng sáng chậm rãi hiển lộ, còn có những đường vân da mê người kia, trong mắt tràn ngập vẻ thưởng thức.
“Minh Nhi vì sao còn chưa cởi áo?” Thấy y chỉ ngồi ở một bên, Kì Hủ Thiên tiến vào trong nước, nhìn Kì Minh Nguyệt khoác áo choàng của hắn tựa ở cạnh ao, y bào huyền mầu ở trong nước càng trở nên ám trầm, những tú văn màu vàng kia lại càng trở nên lóng lánh hơn, kết hợp cùng với màu da trắng nõn, còn có nhiều điểm màu đỏ sẫm ở phía trên, hết sức nổi bật, lại càng tăng thêm vẻ mị hoặc.
Kì Minh Nguyệt vẫn như cũ miễn cướng tựa vào cạnh dục trì, ánh mắt nhìn quét khắp người Kì Hủ Thiên: “Phụ Hoàng muốn ta không cần động thủ, Minh Nguyệt còn đang chờ Phụ Hoàng a.”
Minh Nhi xưa nay đều mặc áo trắng, không nghĩ tới mặc vào một thân y bào màu đen này, lại càng thêm chút vẻ mị nhân, người chói mắt như thế, tương lai đi lên ngôi vị hoàng đế, còn không biết sẽ đưa tới bao nhiêu người mơ ước nữa. Kì Hủ Thiên vỗ về những dấu vết trên hõm cổ của hắn, ánh mắt ám trầm, cúi đầu tại những dấu vết do hoan ái gây ra kia nhẹ nhàng hôn qua, đưa y bào trên người hắn chậm rãi thoát xuống, ngay cả y phục dưới thân cũng cởi, lúc này mới vỗ về mái tóc đã ẩm ướt của Kì Minh Nguyệt, đưa hắn ôm vào trong ngực: “Phụ Hoàng sẽ thay ngươi tẩy rửa sạch sẽ, ngay cả một chút mùi huyết của Liên Mộ Hi kia cũng sẽ không thể ở lại trên người Minh Nhi.”
“Trên người Minh Nguyệt, cho tới bây giờ đều chỉ có hương vị của Phụ Hoàng.” Tựa hồ đang trêu ghẹo sự bá đạo của Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt hơi cúi đầu ngửi ngửi trên người mình, mùi máu tươi phảng phất kia làm cho hắn thoáng nhíu mày, ngừng lại một chút, dần dần bên môi lại hiện lên ý cười, hạ thấp ánh mắt, lẩm bẩm nói: “Không sai, một chút cũng không thể lưu lại được.”
Ôm lấy người trong ngực, Kì Hủ Thiên nghe xong những lời này, liền thấy Kì Minh Nguyệt hàm chứa chút khác thường, mở to mắt nhìn về phía hắn, hai đôi mắt tương tự nhau đối diện, đồng thời cùng xẹt qua một tia thần sắc u ám.
Mang theo chút hứng thú, trong mắt Kì Hủ Thiên dần dần hiện lên ý cười: “Thế cục giữa tam quốc bất ổn, trước khi phân tranh nổ ra, chuyện thú vị quả nhiên không ít, An Dương Vương xả thân che chở cho Minh Nhi, Minh Nhi tính toán báo đáp như thế nào a?”
“Phụ Hoàng nên biết, Minh Nguyệt cũng sẽ không để cho người ta thất vọng, báo đáp……… tất nhiên là sẽ có a.” Trong ánh mắt mang theo thâm ý nói những lời này, Kì Minh Nguyệt phất đi những lọn tóc ẩm ướt trước mặt, nâng tay rửa sạch một chút huyết sắc dính bên cổ: “An Dương, Liên Đồng, chiến tranh giữa hai nước không còn xa nữa, Thương Hách chỉ sợ cũng đứng ngoài vô can không được bao lâu nữa.”
Mưu đồ của An Dương đối với Thương Hách, thậm chí là mưu đồ thâu tóm cả thiên hạ, cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, trước mắt động binh gây hấn cùng Liên Đồng, cũng chỉ là bước đầu mà thôi.
“Ngày mai, liền nên đi thăm vị An Dương Vương xả thân che chở kia, y đại nghĩa như thế, Minh Nguyệt cũng không thể không nhìn đến a.” Nâng lên một bên khoé môi, Kì Minh Nguyệt với lấy hương liệu tắm rửa ở bên cạnh, bôi lên cánh tay, không đợi hắn tiếp tục, Kì Hủ Thiên liền tiếp lấy bát hương liệu, xoa lên người hắn: “Liên Mộ Hi kia, Minh Nhi cũng đừng để cho hắn lại lại gần ngươi.”
Thản nhiên “Ân” một tiếng đáp ứng, Kì Minh Nguyệt cũng không hỏi nguyên do, Phụ Hoàng vì sao lại nói như vậy, trong lòng hắn tự nhiên biết rất rõ.
Trên mặt dục trì tràn ngập hơi nước, mái tóc dài màu đen như mặc ở trong những gợn nước tản ra, cầm lấy bố khăn sát lưng cho Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên hôn mảng da trắng nõn trước mặt, bỗng nhiên nói: “Lúc này, Minh Nhi có cảm thấy có chút mong đợi không?”
“Đã sớm biết kết cục, Minh Nguyệt chẳng qua là muốn cảm thụ quá trình kia mà thôi, Phụ Hoàng không phải cũng thế sao?” Nam nhân luôn đem kẻ khác ra làm quân cờ bình thường mà chơi đùa, mục tiêu lần này cùng ngày xưa cho dù bất đồng, nhưng đối với Phụ Hoàng mà nói, kết cục đã sớm bị hắn định đoạt, có thể mong đợi cũng chỉ là quá trình diễn ra mà thôi.
“Xác thực như vậy.”
Trong làn hơi nước vấn vít trong không khí vang lên những tiếng nói chuyện thầm thì mang theo ý cười, trong những lời nói thâm trầm ấy, trừ bỏ có chút hứng thú, còn lại đó là băng hàn vô tận.
Hôm sau, Kì Minh Nguyệt đi tới chỗ Liên Mộ Hi cư ngụ, tuy nói là vì chuyện Liên Sóc mà trong cung chẳng ai ưa Liên Mộ Hi, nhưng y theo thân phận của hắn, cũng không có ai dám sơ suất trong việc ăn ở của hắn.
Từ lần trước nháo ra chuyện lớn như vậy, chuyện xảy ra trong ngự hoa viên đã truyền khắp từ trên xuống dưới trong cung, không người không biết, Liên Sóc muốn hại Thái Tử, còn có chuyện An Dương Vương xả thân che chở cho Thái Tử, tình cảnh ấy, chi tiết ấy, đều từ trong miệng mọi người truyền lưu khắp nơi, còn có uy áp của Bệ Hạ, võ công của Thái Tử Điện Hạ, mặc dù có người cũng không chính mắt nhìn thấy, nhưng nếu như có ai hỏi đến, cũng có thể nói được giống như chính bản thân mình đã trải qua vậy.
Trong đó tình cảnh cố quái cùng khủng bố của Liên Sóc, tức thì được mọi người miêu tả đến làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Liên Sóc là từ An Dương đến, đối với An Dương, chỉ cần là người ở trong hoàng cung Thương Hách, chỉ sợ cũng chẳng có ai có nhiều hảo cảm. Lúc này An Dương Vương vì che chở Thái Tử mà bị thương, mới để cho thái y để ý một chút mà đến khám và chữa trị cho hắn.
“Thái Tử Điện Hạ tới thăm, thật sự khiến cho Mộ Hi cao hứng.” Liên Mộ Hi đang nằm úp sấp ở trên giường, thấy Kì Minh Nguyệt tiến vào, mừng rỡ muốn đứng dậy, nhưng vừa mới động, liền nhăn mặt, đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh. �
Chỉnh trang lại phòng ngủ vốn chẳng có chút bừa bộn nào, Liên Mộ Hi vì vết thương sau lưng mà tựa ở trên giường, bên người bãi đặt mất quyển sách, hiển nhiên là gọi người mang tới đọc giết thời gian, mái tóc cuộn sóng phát tán rơi trên đầu vai, khuôn mặt nguyên bản oánh nhuận lúc này có chút tái nhợt, thấy Kì Minh Nguyệt đến, ánh mắt lại trở nên tinh lượng, lộ ra niềm vui sướng rõ ràng.
Kì Minh Nguyệt đi vào trong vài bước, khoát tay áo, mới bước đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống: “Thương thế của An Dương Vương chưa lành, không cần đứng dậy.”
Liên Mộ Hi chỉ có thể nằm lại giường, có vẻ như cảm thấy thất lễ, trên khuôn mặt tái nhợt có chút hồng lên, nghiêng đầu nhìn thần tình trầm tĩnh của Kì Minh Nguyệt, có chút ngượng ngùng lộ ra khuôn mặt tươi cười với hắn: “Hi vọng Thái Tử không phiền lòng, thái y nói ta mất mấu quá nhiều, cho nên sẽ không thể tuỳ ý đứng dậy một thời gian, đợi cho miệng vết thương liền lại, mới có thể nhúc nhích, ta liền chỉ có thể đãi khách trong tư thế này.”
Gọi thị nữ tiến vào, châm trà mới, Liên Mộ Hi cúi đầu tựa hồ có chút do dự, cách một hồi lâu mới ngẩng đầu nên nói với Kì Minh Nguyệt: “Lần này đến Thương Hách, ta cũng không biết sẽ sảy ra nhiều chuyện như vậy, may mà Liên Sóc đã chết, bằng không Mộ Hi còn thực sự lo lắng, không biết hắn còn có thể gây ra những chuyện gì nữa.” Trong đáy mắt tràn ngập ý xin lỗi, Liên Mộ Hi nhìn người trước mặt, thấy trên mặt Kì Minh Nguyệt vẫn là một mảnh trầm tĩnh, tựa hồ không hề để ý, liền lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu thở dài: “Liên Sóc cũng là huynh đệ của Thái Tử, những chuyện hắn làm lại khiến cho Thái Tử không thể không lấy tính mạng của hắn, này đó, tất cả đều là lỗi của Mộ Hi, nếu không phải do ta mang hắn đến đây, những chuyện này cũng sẽ không phát sinh.”
“Cho dù có sai, An Dương Vương xả thân che chắn, Minh Nguyệt cũng nên đa tạ mới được.” Tựa vào ghế, Kì Minh Nguyệt thản nhiên lộ lên một mạt ý cười, trong đôi mắt hơi hơi hạ thấp, cũng là một mảnh thâm trầm.
Liên Mộ Hi ngẩng đầu, khuôn mặt vì bị thương mà có chút tái nhợt, đôi mắt như ánh sao chớp động, ngóng nhìn Kì Minh Nguyệt ngồi cách đó không xa: “Thái Tử không cần cám ơn ta, đó là do Mộ Hi cam tâm tình nguyện, chỉ là …… chỉ là không thể nhìn ngươi bị nguy hiểm.” Không biết là đang giải thích hay muốn ám chỉ cái gì, Liên Mộ Hi nói đến đây, ánh mắt nhìn chăm chú vào Kì Minh Nguyệt không hề di động.
Ánh mắt vẫn hạ thấp như cũ, Kì Minh Nguyệt bưng lên tách trà trên tay, cũng không uống ngay, câu nói của Liên Mộ Hi vang lên trong phòng, sau đó không còn tiếng động nào, Kì Minh Nguyệt làm như chưa hề nghe thấy lời hắn nói, lại có vẻ giống như không biết nên trả lời thế nào, tóm lại, thuỷ chung Kì Minh Nguyệt không hề lên tiếng.
Trong phòng nhất thời trở nên im lặng, Liên Mộ Hi thấy hắn không có phản ứng, cũng không tiếp tục nói, lại đợi một lát sau, giống như đã hạ quyết tâm, hắn từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, chỉ là vừa khẽ động vào vết thương sau lưng, trên khuôn mặt vốn không thấy huyết sắc lại càng trở nên trắng bệch, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, cắn cắn môi, hắn ngồi thẳng dậy, nhìn Kì Minh Nguyệt nói: “Thái Tử cũng biết ý Mộ Hi muốn nói chứ?”
Lời nói hàm chứa ý thăm dò, có chút khinh nhược, lại rất rõ ràng, cũng mang theo chút kiên quyết, Kì Minh Nguyệt nâng mắt nhìn lên, liền đón nhận ánh mắt nóng rực của Liên Mộ Hi, đen tách trà thả lại trên bàn, hắn nhíu mày, bên môi gợi lên tia cười như có như không: “An Dương Vương nghĩ rằng, Minh Nguyệt có cần biết không? Ngươi hi vọng Minh Nguyệt như thế nào?”
Trong đôi mắt trâm trầm như thuỷ mặc, nhìn không rõ ý tứ thực sự trong đó, nhưng lại vẫn cứ đầy mị lực như vậy, liếc mắt nhìn một cái tựa hồ sẽ bị ánh mắt ấy hút vào, ánh mắt có thể câu dẫn hồn phách người khác, trong ấy, chính là hình ảnh của hắn, Liên Mộ Hi ánh mắt sáng quắc, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Kì Minh Nguyệt, còn có ý cười nửa như có như không bên môi, hắn bám lấy mép giường đứng dậy: “Đừng gọi ta là An Dương Vương nữa được không?”
Thân ảnh tựa vào trụ giường miễn cưỡng có thể đứng vững lại bắt đầu có chút run rẩy, những sợi tóc cuốn bồng thả rơi tán loạn trên người, lộ ra sắc mặt tái nhợt ốm yếu, Liên Mộ Hi lúc hỏi những lời này, ngữ thanh mềm nhẹ, giống như đang yêu cầu, lại mang theo một tia cường ngạnh không rõ: “ ……. Mộ Hi ….. Gọi ta là Mộ Hi.”
Nhìn Liên Mộ Hi bước tới từng bước, thân ảnh Kì Minh Nguyệt ngồi trên ghế vẫn chưa hề động, cho đến khi hắn đi đến trước mặt: “Ta thích Minh Nguyệt.” Bám lấy hai bên tay vịn của chiếc ghế, Liên Mộ Hi cúi đầu xuống nhìn Kì Minh Nguyệt nói như vậy.
Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy dưới những sợi tóc rơi xuống, là một đôi mắt tinh lượng, mang theo vài phần khờ dại cùng chấp nhất, chính đang chặt chẽ chăm chú nhìn hắn, giống như cũng không tính toán chờ hắn trả lời, Liên Mộ Hi chỉ là chuyên chú nhìn vào mắt hắn: “Ta muốn gặp ngươi, mới đến Thương Hách.”
“Minh Nguyệt đã ở trước mặt ngươi.” Đối diện với Liên Mộ Hi, trong đôi mắt thâm trầm của Kì Minh Nguyệt cũng không hề có chút gợn sóng nào, ngữ thanh bình thản, cũng tuỳ ý, lại có chút nghi hoặc nói: “Gặp mặt một lần liền có thể khiến An Dương Vương bận tâm đến tận bây giờ, Minh Nhi tự thấy mình còn chưa có mị lực đến mức ấy.”
Nghe hắn vẫn là xưng hô như cũ, còn có sự hoài nghi trong lời nói, Liên Mộ Hi siết chặt tay vịn hai bên ghế, cắn răng, run nhè nhè đứng thẳng người lên: “Ngươi không biết, ngươi cái gì cũng không biết …….”
“Biết chuyện gì?” Kì Minh Nguyệt đẩy hắn ra khỏi trước người mình, đứng thẳng lên nói: “Thương thế của An Dương Vương chưa lành, vẫn nên nghỉ nghơi nhiều mới được.” Ý bảo hắn ngồi xuống ghế, lại từ trong người lấy ra một chiếc khăn đưa tới.
_____ Hết chính văn chương 148_____
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook