Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
Chương 137: Người quan trọng

Editor: Tiếu Hồng Trần [NangBT]

Lôi kéo Kì Minh Nguyệt đang ngồi xuống, Kì Hủ Thiên cầm chén trà trên thư án lên, đưa tới bên môi, mắt liếc nhìn Kì Chung Ly đang quỳ gối trên đất: “Tiểu Ngũ quỳ gối ở đó làm cái gì?”

Lời nói thản nhiên cũng giống như bình thường, vẫn là không thể phân biệt hỉ giận khó lường, nghe cũng chỉ như tùy ý mà nói. Kì Chung Ly vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu không nói, mặc dù ở trong cung thời gian không ngắn, hắn cũng giống như các vị đại thần kia, thủy chung không thể hiểu được tâm tư của người cao cao tại thượng kia, cho dù thân là hoàng tử, hắn so với các vị đại thần kia cũng không hiểu rõ hơn chút nào suy nghĩ của người trên tòa thượng kia.

Tỷ như trước mắt, Liên Sóc là do hắn mang tiến cung, chuyện này đã là chuyện không ai không biết, người khác có lẽ không rõ, nhưng hắn lại biết, tất cả những sự việc xảy ra gần đây trong cung đều là do Liên Sóc kia gây nên. Hắn đã rõ ràng, Phụ Hoàng sao lại không biết được? Phụ Hoàng biết, lại không có phản ứng gì, không biết là tính toán gì, nhưng trước mắt hắn đã không thể coi như không có chuyện gì phát sinh.

“Nhi thần tới thỉnh tội với Phụ Hoàng.” Tư thế quỳ trên mặt đất không thay đổi, Kì Chung Ly cúi đầu xuống, nhớ tới những cái chết gần đây trong cung, còn có những cung phi bị hỏa thiêu chết ở trong lầu các, hai nắm tay của y lại càng siết chặt hơn vài phần.

Vài tiếng cười khẽ vang lên tạo thành tiếng vọng vang lên trong điện: “Thỉnh tội, Tiểu Ngũ có tội gì, vì sao trẫm không biết.” Buông chén trà trên tay xuống, Kì Hủ Thiên nhướng mày, ngữ thanh mang chút hiếu kì: “Ngươi hồi cung cũng chưa được mấy ngày, đã làm sai chuyện gì lại muốn tới thỉnh tội?”

“Những tai nạn rắc rối gần đây xảy ra trong cung là do kẻ nào gây ra, Nhi thần đã biết, nếu không phải do Nhi thần đưa hắn nhập cung, toàn bộ chuyện này sẽ không xảy ra, đó là tội của Nhi thần.”

Sau những lời này, người nói đã thật mạnh dập đầu xuống đất thỉnh tội.

Kì Minh Nguyệt thấy hắn như thế, hơi hơi nhíu mày lại, vị Ngũ hoàng đệ này của hắn, tính tình từ nhỏ đã ôn hòa nhu thuận, cũng không phải người không phân biệt được thị phi, cử chỉ lần này, cũng quả thật là làm cho người ta có chút kinh ngạc: “Chung Ly đứng lên.”

Nghe thấy những lời này, Kì Chung Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhớ lại bộ dáng lúc Nhị hoàng huynh xoa đầu hắn, gọi tên hắn và khen hắn năm xưa. Phụ Hoàng chưa bao giờ có nửa điểm thân cận đối với hắn, mà Nhị hoàng huynh, rõ ràng luôn mỉm cười, khiến người ta muốn thân cận, nhưng ngay khi lại gần lại khiến người ta cảm thấy xa vời khó với tới.

Đối với Phụ Hoàng cùng Nhị hoàng huynh, hắn cho tới bây giờ chưa hề dám mong cầu gì, cũng chỉ luôn muốn làm tốt bổn phận của một hoàng tử, nhưng lần này hắn lại bắt buộc phải làm như thế. Có một số việc biết rõ mình sai nhưng hắn vẫn không thể không làm.

Ngẩng đầu lên, nhưng cũng không theo lời mà đứng dậy, Kì Chung Ly nhìn chăm chú vào hai người ngồi ở phía trên, mở miệng nói: “Phụ Hoàng, Nhị hoàng huynh, lần này là tội của Chung Ly, Tam hoàng huynh thân đã là người của An Dương, ta biết như thế nhưng lại vẫn đưa hắn vào cung, cũng không bẩm báo cho Phụ Hoàng, mắt nhìn thấy hắn khơi mào tai nạn và rắc rối, cũng không bẩm báo, thậm chí …” Dừng một chút, hắn nhìn Kì Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Thậm chí đem ngọc bội của Thái Tử cũng giao cho hắn.”

Thái tử ngọc bội …… Ngọc bội bị Kì Nghiêu Vũ lấy đi rồi lại vô cớ biến mất, sớm cũng suy đoán có thể có quan hệ tới Liên Sóc, nhưng chuyện do Kì Chung Ly giao cho hắn, thật sự làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Kì Minh Nguyệt nhìn người bên cạnh, thấy Kì Hủ Thiên vẫn bất động thanh sắc ngồi đó, hiển nhiên cũng không có ngạc nhiên. Phát hiện hắn nhìn chăm chú mình, Kì Hủ Thiên nhìn lại, khóe môi nhếch lên cười: “Liên Sóc cùng tiểu Nguc từng ngẫu nhiên gặp mặt trên đường quay về Diệp Diệu Thành, nếu nói là không phát sinh chuyện gì, đó mới là kì quái.”

“Vậy chuyện kia đã sớm biết?” Trừ bỏ lúc nghe nói ngọc bội ở chỗ Kì Nghiêu Vũ không cánh mà bay, Phụ Hoàng từng có chút kinh ngạc, rồi sau đó nghe Liên Sóc lời nói nhắc tới Tiểu Ngũ, cũng không thấy y có thái độ gì, như thế xem ra, Phụ Hoàng thật là đã sớm chiếm được tin tức đi.

Nhíu nhíu mày, Kì Minh Nguyệt nhìn sang người bên cạnh: “Phụ Hoàng nếu sớm biết, vì sao không nói cho ta biết?”

“Chỉ là biết được tin tức đó thôi, Phụ Hoàng cũng không cho người theo dõi hắn, hắn làm những chuyện gì cũng là sau này mới biết, nếu là trước đó liền ngăn trở, chẳng phải là không còn gì thú vị nữa sao.” Mỉm cười nhìn Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên khoanh tay, ánh mắt hướng lại đảo qua phía Kì Chung Ly đang quỳ: “Liên Sóc theo ngươi vào cung, rồi sau đó bắt ngươi phải thay hắn lấy được thái tử ngọc bội, có đúng không?”

Nếu là sớm được đến tin tức, thì lại như thế nào? Kì Minh Nguyệt tự hỏi, quả thật cũng sẽ không ngăn cả hành động của Liên Sóc, cũng giống như chuyện An Dương tân đế Liên Mộ Hi đi vào Thương Hách, đối với mục đích của bọn họ, hắn cũng thật dự thấy tò mò.

Phụ Hoàng không nói rõ trước, hẳn chỉ là vì muốn xem diễn mà thôi. Xưa nay Phụ Hoàng đều yêu thích làm cho người ta đang ở lúc cao hứng lại đột ngột ngã thật mạnh xuống. Nếu mà sớm nói rõ thì không còn gì thú vị đáng nói nữa.

Dưới ống tay áo che lấp, mang chút ý trừng phạt, Kì Minh Nguyệt ở trên đùi người bên cạnh không nặng không nhẹ nhéo một cái, nghe được một tiếng cười khẽ, lúc này mới nhìn lại hướng Kì Chung Ly, chờ hắn trả lời.

Nghe hai người đối thoại, Kì Chung Ly lần đầu tiên cảm giác được như thế rõ ràng, thái độ của Phụ Hoàng đối với Nhị hoàng huynh so với bất cứ kẻ nào đều bất đồng. Ngữ khí của Nhị hoàng huynh mang theo ý chất vấn, Phụ Hoàng cũng không hề cảm thấy khó chịu lại còn ngay lập tức giải thích rõ ràng, phản ứng này bình thường tuyệt không thể xuất hiện trên người đế vương.

Không giống như phụ tử quân thần, mà càng giống như ngang hàng mà đối đãi, cũng là đồng dạng xa xôi khiến người ta cảm thấy không thể chạm tới. Thở dài, Kì Chung Ly không hiểu sao lại có chút an tâm hơn, nếu là có Phụ Hoàng cùng Nhị hoàng huynh như vậy, bất luận loại phiền toái nào đều có thể dễ dàng giải quyết đi. “Phụ Hoàng nói không sai, là hắn bắt Nhi thần phải nghĩ cách lấy được ngọc bội, vừa vặn ngày hôm đó hồi cung thấy thần sắc Thất hoàng đệ có chút cổ quái, liền ở lại phía sau lưu ý một chút, rồi sau đó ta âm thầm cầm đi ngọc bội, giao cho Liên Sóc.”

Vốn là Tam hoàng huynh của hắn, mà nay lại trở thành Liên Sóc của An Dương, từ sự việc năm đó hắn tự nhiên hiểu được người nọ chắc chắn đã gây ra họa gì đó trong cung, Liên Sóc bắt hắn phải lấy được ngọc bội vốn cũng không phải là việc dễ dàng, chỉ là không nghĩ tới lại ngẫu nhiên như vậy có thể dễ dàng lấy được từ chỗ Thất hoàng đệ kia.

Trong lúc thở phào nhẹ nhõm, cũng đồng thời làm cho hắn vô cùng lo lắng, thái tử ngọc bội trọng yếu như thế nào, thân là hoàng tử hắn không phải không rõ. Thời điểm giao cho Liên Sóc tâm tình hắn loạn như thế nào, cho dù đến tận lúc này hắn vẫn không quên được cảm giác đó.

“Lý do.” Nhìn thấy thần sắc trên mặt Kì Chung Ly, Kì Minh Nguyệt chậm rãi mở miệng. Ở trong mắt hắn, Tiểu Ngũ không phải là loại người vụng về ngu ngốc, làm ra loại chuyện này tất nhiên không thể không có ý do.

“Nhị hoàng huynh, trên đời này có người nào đối với ngươi là vô cùng quan trọng không?” Kì Chung Ly không đáp, lại hỏi lại một câu như vậy, trên khuôn mặt bình thản tao nhã hiện ra một tia ý cười thật nhẹ: “Cái loại quan trọng mà cho dù là bắt ngươi phải buông tha cho hết thảy, cũng không nguyện ý để cho người nọ bị nửa điểm thương tổn. Cho dù là biết rõ không nên, nhưng vì người nọ lại không hề chần chờ mà kiên quyết làm. Thần đệ không phải chối tội, nhưng trợ giúp Liên Sóc là việc thần đệ không thể không làm. Bị người ta khống chế, cũng là do thần đệ vô năng, nên đặc biệt đến đây thỉnh tội, cũng không dám cầu Phụ Hoàng tha thứ. Nếu muốn phế truất thân phận hoàng tử, Nhi thần cũng sẽ không có một câu oán hận.”

Lần hồi cung này, hắn vỗn dĩ không nên mang theo nàng cùng tới. Dưới đáy lòng thở dài một tiếng, Kì Chung Ly lại làm một lễ bái dập đầu xuống. Nói đến đây thần sắc vẫn là bình tĩnh, nhìn kỹ lại mới có thể thấy trong mắt hắn chôn sâu một mảng hối hận.

Người quan trọng … Không tự giác hướng sang người bên cạnh nhìn lại, Kì Minh Nguyệt đón nhận ánh nhìn từ đôi mắt quen thuộc kia. Cái loại quan trọng mà cho dù là bắt ngươi phải buông tha cho hết thảy, cũng không nguyện ý để cho người nọ bị nửa điểm thương tổn. Cho dù là biết rõ không nên, nhưng vì người nọ lại không hề chần chờ mà kiên quyết làm…

Lời Kì Chung Ly nói bên tai, cùng với cặp mắt hẹp dài thâm thúy đối diện kia, hắn biết, hắn cùng với Phụ Hoàng đều là tồn tại quan trọng với nhau, trừ bỏ ái mộ cùng yêu thương, lại là sự thấu hiểu tín nhiệm hoàn toàn, tuyệt sẽ không buông tay, cũng tuyệt không cho phép đối phương buông tay, càng khó có thể tưởng tượng, nếu mất đi đối phương chính mình sẽ trở nên như thế nào.

Dưới ống tay áo, bàn tay hai người chạm nhau gồi nắm chặt lấy, Kì Minh Nguyệt mang theo vài phần ưu tư, nhìn chăm chú vào vị hoàng đệ này: “Chuyện Chung Ly gây ra, xem ra là không thể không làm.” Bộ dáng vui vẻ khoái hoạt mà hắn nhìn thấy lúc Tiểu Ngũ ra cung đã không còn, lần này hồi cung lại cảm thấy y có chút bất đồng so với trước, nếu là người trong lòng bị Liên Sóc áp chế khiến y phải hành động trợ giúp Liên Sóc liền trở nên rõ ràng, cũng không có gì kỳ quái.

“Tiểu Ngũ tính toán làm như thế nào?” Kì Hủ Thiên ánh mắt thản nhiên, cũng không động thanh sắc, người quan trọng tất nhiên phải do chính mình đi bảo hộ. Biết Liên Sóc cùng Kì Chung Ly từng ngẫu nhiên gặp qua, cũng biết trong đó chắc chắn có chuyện đã phát sinh, nhưng hắn cũng chưa từng lưu ý, mà nay đã biết được chân tướng, hắn chỉ muốn biết Tiểu Ngũ này sẽ làm như thế nào.

Ngẩng đầu lên, Kì Chung Ly nghe xong câu hỏi này trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: “Nhi thần định sẽ không gây cho Phụ Hoàng thêm chuyện phiền toái nữa.” Chuyện đã gây ra cho dù không phải do hắn nguyện ý nhưng cũng đã không thể cứu vãn, mà nay thái tử ngọc bội đã nằm trong tay Liên Sóc, kẻ kia sẽ dùng nó gây ra những chuyện gì khiến người ta khó mà đoán trước được. Việc hắn có thể làm, chính là tận hết kahr năng để bù đắp lại.

“Thần đệ đã sai người đi làm việc.” Nhìn Kì Minh Nguyệt, Kì Chung Ly nói như vậy. “Chỉ cần đợi có kết quả, thần đệ chắc chắn sẽ cấp cho Nhị Hoàng huynh một cái công đạo.”

“Minh Nguyệt muốn không phải là cái công đạo của ngươi, ngươi đứng lên đi.” Kì Minh Nguyệt phân phó như vậy, ngữ thanh bình thản, lại làm cho Kì Chung Ly cảm thấy không thể trái lời y, khả năng của Nhị hoàng huynh hắn chưa bao giờ hoài nghi. Lúc này chuyện hắn gây nên như vậy cũng không làm cho y giận dữ, đối với hắn mà nói đã khiến hắn an tâm không ít rồi.

Hắn chậm rãi nhấc chân đứng dậy, chỉ nghe thấy phía trên truyền đến tiếng một người nói với người bên cạnh: “Chuyện này coi như chưa từng phát sinh, nói vậy chuyện phế truất cũng không cần nhắc lại, Phụ Hoàng cảm thấy như thế nào?”

“Minh Nhi không cần phải vì Tiểu Ngũ cầu tình, Phụ Hoàng vốn dĩ cũng không tính toán làm gì.” Kì Hủ Thiên quay đầu nhìn Kì Minh Nguyệt, nhẹ phất lọn tóc vướng trên trán hắn nói: “Ngọc bội kia đối với ngươi vốn cũng vô dụng, bất luận Liên Sóc cầm làm cái gì, sớm muộn gì cũng sẽ lấy ra thôi.”

“Vậy Chung Ly đi về trước đi.” Gật gật đầu, Kì Minh Nguyệt bảo hắn lui ra, Kì Chung Ly đứng ở trong điện, nhìn hai người sóng vai mà ngồi kia, thi lễ cáo lui, rồi xoay người hướng đi ra phía ngoài điện.

Nhìn bóng dáng Kì Chung Ly, nhớ tới lời hắn vừa nói, Kì Minh Nguyệt thản nhiên nhắc nhở: “Người trọng yếu không thể xảy ra chuyện gì, vì người nọ, Chung Ly nên cẩn thận làm việc.” Nằm trong tay Liên Sóc kia, muốn cứu ra cũng không phải chuyện dễ dàng.

Chân đang bước dừng lại, nhìn cánh cửa đang đóng chặt phía trước, lại nhớ tới tình cảnh lúc nàng bị bắt đi, Kì Chung Ly lần thứ hai cảm thấy hối hận. Nếu không phải hắn không thích học võ chỉ thích văn thì làm sao phải trơ mắt nhìn nàng bị Liên Sóc bắt đi. Cánh tay muốn nhấc lên đẩy cánh cửa ra lại thủy chung không thể nâng lên nổi, hai tay run nhè nhẹ, hắn không quay đầu lại, cúi đầu hỏi: “Nhị hoàng huynh cũng biết đây là loại tư vị gì? Thần đệ hối hận, hối hận không nên mang nàng trở về.”

Nói đến đây, Kì Chung Ly nắm chặt tay, rồi đưa tay muốn đẩy cửa ra, lại nghe thấy phía sau, Nhị hoàng huynh của hắn trả lời câu hỏi lúc trước của hắn.

“Minh Nguyệt cũng có, người vô cùng quan trọng đối với ta, lại cũng không nghĩ tới mất đi hắn sẽ ra sao, đối với hắn, ta như thế nào cũng sẽ không buông tay.” Bạn đang �

Ngữ thanh bình thản lạnh nahtj, cũng vô cùng kiên quyết cùng khẳng đinh, Kì Chung Ly quay đầu lại, đúng lúc thấy người vừa nói những lời này quay người đứng dậy rời đi, ngay tại trong khoảnh khắc hắn quay người kia, dưới những lọn tóc bay lên, vài dấu vết đỏ sẫm lộ ở bên cổ, rơi vào trong mắt Kì Chung Ly.

Đó chính xác là vết hôn ấn không thể lầm, nhìn hai thân ảnh một đen một trắng cùng sóng vai rời đi, Kì Chung Ly lại bất giác nhớ tới lúc nãy nhìn thấy, lúc Phụ Hoàng phất lọn tóc rơi trên trán của Nhị hoàng huynh thật dịu dàng mềm nhẹ….

Hơi hạ thấp ánh mắt, hắn lại có chút thoải mái. Có lẽ, vốn nên là như thế mới đúng, người ở trên cao cao tại thượng cùng xa vời không thể với tới, sự tịch mịch ấy, trừ bỏ bọn họ lẫn nhau, không ai có thể hiểu được. (Chung Ly – I lớp viu q(^-^)p)

Cửa điện mở ra, ánh mặt trời đột nhiên sáng rọi, chiếu vào trong ngoại điện đã không còn có bóng người, Kì Chung Ly đứng ở trước cửa hồi lâu, rốt cục bước đi ra ngoài, ngày mai là quốc yến, tất cả mọi người đều đang chú mục vào nó, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, thừa cơ hội này, hắn phải mau chút cho người đi cứu nàng ra mới được

Cũng giống như Nhị hoàng huynh của hắn, đối với người quan trọng nhất, hắn cũng sẽ không buông tay, chỉ cần cứu nàng ra, Liên Sóc liền không thể tiếp tục áp chế hắn.

Rồi sau đó, hắn chắc chắn sẽ cấp Phụ Hoàng cùng Nhị hoàng huynh một cái công đạo.

==========================================================================

Trong Xích Hi Điện người ra người vào, các cung nhân bận rộn đi lại không ngừng, Bệ Hạ hôm nay thiết yến, trừ bỏ văn võ bá quan, các vị hoàng tử cũng sẽ tới, còn có An Dương tân vương cùng với sứ thần của Liên Đồng, mặc dù không biết ý nghĩa của việc tam quốc tụ họp lần này như thế nào, nhưng mọi người trong cung đều biết một chuyện, có những nhân vật trọng yếu này, tuyệt đối không thể có chút sai sót chậm trễ nào.

Vội vội vàng vàng một ngày, tới khi bóng tối buông xuống, rốt cục cũng chuẩn bị đầy đủ hết, các đại thần cũng nhất nhất tới hết rồi, đều đã đến ngồi vào vị trí của mình. Trên vị trí của hoàng tử, vài vị đại thần đều nhìn thấy Thất hoàng tử có vẻ có chút sầu khổ không rõ nguyên do, nhưng lúc này bọn họ chân chính chú ý không phải là hoàng tử như thế nào, mà là Bệ Hạ cùng Thái Tử Điện hạ của bọn họ. Mắt thấy An Dương tân đế cùng với tùy tùng của hắn, Tam hoàng tử năm xưa, mà nay là Liên Sóc đã xuất hiện, quần thần mặc dù không cam lòng nguyện ý, một đám người vẫn là trên mặt lộ vẻ tươi cười, tiến lên tiếp đón, chỉ mong Bệ Hạ cùng Thái Tử Điện hạ mau xuất hiện.

Liên Mộ Hi cũng tự tại đi lên vị trí ở phía trên của mình ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía, rất có vẻ cảm thán gật gật đầu, đối với các vị đại thần cách đó không xa nói: “Nhớ rõ năm đó cũng là ở đây, may mắn được gặp Thái Tử Điện Hạ bây giờ, phong thái của Điện Hạ ngày ấy, Mộ Hi đến giờ vẫn chưa từng quên.”

Nhớ lại chuyện năm đó, rất nhiều các vị đại thần cũng đều bắt đầu tán thưởng, nghe thấy Quân vương của quốc gia khác đối với Thái Tử Điện hạ của Thương Hách sùng bái như vậy, ai lại không cảm thấy tự hào. Bất quá Thái Tử Điện Hạ của bọn họ cho tới bây giờ đều xuất chúng như thế, cũng chưa bao giờ từng có lúc thất thố, khi còn bé liền đã hiển lộ trí tuệ cùng tư chất không tầm thường, làm cho người ta khó quên cũng phải.

“An Dương Vương nói rất đúng, phong thái của Thái Tử Điện Hạ của chúng ta, so với năm đó lại càng trở nên bất phàm. Các cô nương gia may mắn được tiến cung, lại trong lúc vô tình mà nhìn thấy người, đều là nhớ mãi không quên đâu. Có mấy vị thiên kim được lệnh triệu kiến vào bầu bạn cho các vị nương nương trong hậu cung, từ lúc nhìn thấy Thái Tử, liền trà không uống cơm không ăn, chậc chậc, may mà nhà ta không có khuê nữ. Bất quá trừ bỏ dung mạo xuất chúng, năng lực của Thái Tử Điện hạ cũng là phi phàm a, chuyện gì vào tay của y, liền không có chuyện làm không xong.”

Có vị đại thần nghe xong lời nói của Liên Mộ Hi lập tức khiến hắn muốn khoe ra, Thái Tử Điện Hạ xuất chúng như thế, nếu không để cho hắn trước mặt quốc quân nước khác khoe ra một phen, bảo hắn làm sao cam tâm a. Huống chi ở bên cạnh An Dương Vương còn có một vị năm xưa còn muốn đoạt đi vị trí Thái Tử, mà nay trở lại, lại một bộ dáng tự cho là đúng, thật sự là làm cho người ta xem không vừa mắt.

Quả nhiên, nghe xong hắn nói những lời này, ánh mắt Liên Sóc chợt lóe, sắc mặt vốn là mỉm cười lại nhất thời trở nên âm trầm vài phần, hướng về phía vị đại thần vừa nói nhìn lại, ánh mắt âm u thâm hiểm kia, làm cho vị đại thần trong lòng phát lạnh, trong lúc giật mình tựa hồ như nhìn thấy quỷ hồn, tái nhìn kỹ lại lần nữa, lại không còn thấy thần sắc làm cho người ta sợ hãi kia.

Chung quy không dám nói nữa, liếc mắt nhìn An Dương Vương giống như không hề cảm thấy gì, vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười, vị đại thần này lắc lắc đầu, cảm thấy có chút may mắn, may mắn năm đó không để cho Liên Sóc này được như nguyện. Nếu để cho hắn làm Thái Tử, chỉ sợ không phải là phúc của Thương Hách, mà nay hắn tới An Dương, tựa hồ An Dương Vương cũng không hoàn toàn có thể quản thúc được hắn.

Vài vị đại thần vốn vẫn âm thầm nghe bọn họ đối thoại đưa mắt ra hiệu cho nhau, đều hơi hơi nhíu mày, đang có người thấp giọng nghị luận, liền nghe thấy thanh âm của Lưu Dịch tổng quản từ trên cao truyền đến.

“Bệ Hạ, Thái Tử Điện hạ, ngoại trừ sứ thần của Liên Đồng, mọi người đều đã đến đông đủ. Không biết Bệ Hạ khi nào thì khai yến?”

Theo tiếng nói của Lưu Dịch, có hai người chậm rãi từ sau điện đi ra, đúng là Bệ Hạ cùng Thái Tử Điện hạ của bọn họ.

______ Hoàn chính văn chương 137_______

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương