Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
-
Chương 125: Cơ hội
Cảm giác được dị động dưới thân, đôi mắt hẹp dài như chim ưng nhất thời tối sầm lại, mới nhìn thấy một chút độ cong bên môi của Kỳ Minh Nguyệt thì liền thấy điểm nóng rực giữa hai chân đã ở dưới đầu ngón tay của Minh nhi, đầu tiên là chậm rãi lướt qua, tiếp theo là nhẹ nhàng khẽ vuốt, những cái đụng chạm như gần như xa, hiển nhiên là cố ý trêu ghẹo hắn.
Hơi hơi cúi mắt xuống, che giấu thâm trầm dưới đáy mắt, nhếch môi lộ ra vài phần tà khí, Kỳ Hủ Thiên dừng lại động tác sờ mó ở giữa hai đùi của Kỳ Minh Nguyệt một chút, chuyển sang điểm mấu chốt kia, hắn biết chỗ nào là điểm mẫn cảm nhất của Minh nhi, liền nhẹ nhàng nhéo vài cái khiến cho thân mình của Kỳ Minh Nguyệt cứng đờ.
Thoáng nhìn ý cười và thần sắc đắc ý trong mắt của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt nhịn xuống lửa nóng dưới thân, ngón tay luồn vào bên trong y bào huyền sắc, lần này chỉ cách một lớp bạch khố, hắn bắt đầu phản kích.
Hai người ngồi phía trên đang so đấu mờ ám, trên mặt lại che giấu thần sắc, trong khi tay chân dưới bàn vẫn đang bận bịu, Luu Dịch vốn đứng bên cạnh để chờ sai khiến, lúc này cũng lặng lẽ lui ra sau một chút, lại nhìn lướt qua vài vị đại thần không hề biết hành vi của người ngồi trên ghế, khóe miệng hơi co rúm một chút, trong khi ý cười dưới đáy mắt lại cực kỳ rõ ràng, qua nhiều năm như thế, thái tử điện hạ càng ngày càng có tác phong của bệ hạ.
“Các ngươi đều đã nghe thấy lời nói của thái tử, việc của Liên Đồng không cần chư vị ái khanh lo lắng.” Kỳ Hủ Thiên vẫn dựa vào ghế, đầu ngón tay linh hoạt của Minh nhi đang dao động trên bộ phận dưới hạ thân của hắn, vì dục niệm mà giọng nói trở nên âm trầm, nhưng bộ dáng thâm thúy khó lường của hắn lại khiến các đại thần có một chút kinh hãi.
Bởi vì giọng điệu nặng nề của bệ hạ nên bọn họ rốt cục lấy lại tinh thần, cũng rốt cục xác định lời nói của thái tử, hiển nhiên Thấm Vũ đến từ Liên Đồng càng được thái tử điện hạ yêu thích hơn, như thế bảo bọn họ làm sao có thể ngóng trông kết thân với thái tử, như vậy làm sao có thể đưa thiên kim trong nhà tiến cung đây.
Bệ hạ không bận tâm đối với chuyện này, xem vẻ mặt cũng là bất mãn bọn họ lắm chuyện, thật sự có điều không thể không nói, Phùng Tích Lương giãy dụa một hồi lâu, lại một lần nữa quỳ xuống, “Thần có lời muốn nói, thỉnh thái tử điện hạ chớ trách.”
Kỳ Hủ Thiên đang định đuổi đám đại thần chướng mắt này ra ngoài thì dục vọng dưới thân đã bị Minh nhi đốt cháy, nghĩ trong chốc lát phải làm sao để yêu thương Minh nhi một trận thì hiện tại lại nghe thấy lời này, lập tức liền cau mày lại, vừa định mở miệng thì bàn tay ở giữa hai chân đã rút trở về.
“Phùng đại nhân có gì muốn nói?” Miệng thì hỏi như vậy, nhưng trong đôi mắt khép hờ lại hiện lên ý cười xảo quyệt, bàn tay còn lưu lại cảm giác nóng rực cứng rắn kia, hắn đương nhiên biết phụ hoàng đã bị hắn khiêu khích, cho nên lúc này thu tay lại là chính xác nhất, lễ thượng vãng lai, phụ hoàng có thể trêu ghẹo hắn thì hắn đương nhiên cũng sẽ không yếu thế.
“Thái tử điện hạ, Thấm Vũ tuy là nam tử không thể sinh con, nhưng dù sao hắn cũng là người của Liên Đồng, nếu lòng dạ của hắn khó lường, đến đây là vì có mưu đồ khác thì ở bên cạnh thái tử chính là một mối uy hiếp rất lớn.” Còn có một điều lo lắng, Phùng Tích Lương lại chưa dám nói ra, thái tử nay được bệ hạ tin tưởng nhất mực, ngay cả phẩm chất tướng mạo của thái tử cũng không có điểm gì để chỉ trích, nhưng nếu liên lụy đến Liên Đồng, giả sử thật sự có quan hệ đến Thấm Vũ của Liên Đồng thì có người muốn nói thái tử cấu kết với ngoại thần cũng không phải là chuyện không có khả năng, một khi địa vị của thái tử bị dao động thì bọn họ vất vả đặt quan hệ với thái tử chẳng phải là uổng công hay sao.
Kỳ Minh Nguyệt nghe xong lời này, hơi suy tư một chút liền nhận ra ý tứ sâu xa của Phùng Tích Lương, hắn không khỏi cười khẽ một tiếng rồi nhìn chăm chú vào Phùng Tích Lương mà chậm rãi nói, “Đa tạ Phùng đại nhân đã quan tâm, Minh Nguyệt trong lòng hiểu rõ, kẻ nào có ý định như vậy thì đương nhiên ta sẽ không dễ dàng buông tha, đại nhân có thể yên tâm.”
Thấy thái tử mỉm cười với hắn, đôi mắt cũng mang theo thần sắc ôn hòa, nhưng không biết vì sao Phùng Tích Lương lại cảm thấy rùng mình, ngày thường thái tử nhìn có vẻ ôn hòa nhưng một khi hiển lộ khí phách thì chẳng kém gì bệ hạ, rõ ràng là mỉm cười, nhưng giọng điệu thản nhiên lại khiến người ta bất an, làm cho hắn không dám nhiều lời.
Mấy người ở bên cạnh cũng nhận ra có gì đó không đúng, không dám xen vào, thái tử vốn là bất phàm, mấy năm nay lại càng hiển lộ tài năng trên triều đình, hiện tại lời này không biết có phải là phủ đầu cảnh cáo bọn họ hay không nhưng cũng đã đủ làm cho bọn họ cảm thấy bất an, “Chư vị ái khanh còn chuyện gì hay không?” Kỳ Hủ Thiên nhìn lướt qua, ý cười bên môi mang theo một chút đùa cợt, “Nếu còn chuyện chưa nói hết thì không bằng cùng nhau nói.”
Giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại thâm trầm khó lường, vài vị đại thần vội vàng lắc đầu, bọn họ đã sớm nhận ra bệ hạ đang mất kiên nhẫn, hơn nữa lời nói của thái tử điện hạ lại làm cho bọn họ bất an, ai còn dám ở lâu cơ chứ, cả đám đều ước gì có thể mau chóng rời đi, “Chúng thần xin cáo lui.”
Thấy bọn họ vội vàng lui ra, Kỳ Hủ Thiên hừ lạnh một tiếng rồi mới ôm lấy Kỳ Minh Nguyệt ở bên cạnh vào lòng, “Minh nhi học cái xấu từ khi nào vậy, dám khiêu khích phụ hoàng như thế.” Kéo lấy tay của Kỳ Minh Nguyệt rồi đặt xuống hạ thân của mình, Kỳ Hủ Thiên dán sát vào môi của Kỳ Minh Nguyệt mà thấp giọng nói, “Vẫn chưa giải quyết, Minh nhi phải chịu trách nhiệm.”
Kỳ Minh Nguyệt ngoảnh đầu sang bên cạnh thì liền phát hiện không biết khi nào thì Lưu Dịch đã biến mất, không khỏi lắc đầu, “Vốn là phụ hoàng làm bậy trước, ngay cả Lưu tổng quản cũng nhìn không được, làm sao lại trách Minh Nguyệt cho được.” Nhướng mày, hắn liếc mắt nhìn Kỳ Hủ Thiên một cái, trong mắt mang theo vài phần lôi kéo, “Muốn nói học cái xấu thì nhất định cũng là học từ phụ hoàng mà thôi.”
Kỳ Hủ Thiên cười một cách tà khí, nhưng thật ra có vài phần đắc ý, “Như vậy hiện tại mấy kẻ chướng mắt đã đi rồi.” Hắn kéo Minh nhi vào sát trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của đối phương, lời nói thì thầm đầy mê hoặc vang lên bên tai của Kỳ Minh Nguyệt, “Bạch phù trong ngự thư phòng vẫn còn không ít, không bằng dùng một ít đi?”
“Minh Nguyệt vốn có ý này nhưng mà…” Hôn vài cái lên tai của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt thấp giọng mỉm cười, “Nhưng ta nhớ rõ trong chốc lát phụ hoàng còn có việc phải nghị sự, vài vị đại thần đang chờ ở Thiên điện, e rằng lúc này cũng không quá thích hợp.”
“Hiện tại còn nói nghị sự cái gì nữa, Minh nhi thật sự làm người ta mất hứng.” Cắn môi của Kỳ Minh Nguyệt, bàn tay bên thắt lưng không ngừng đi xuống, Kỳ Hủ Thiên đang định thoát hạ y bào của Kỳ Minh Nguyệt thì liền bị ngăn cản, “Hiện tại e rằng không kịp, không bằng tối nay phụ hoàng hẵng tiếp tục….ta cũng không hy vọng nửa đường bị người ta cắt ngang.”
“Được rồi, nếu Minh nhi nói như vậy thì liền để dành đến tối cũng không muộn.” Buông Kỳ Minh Nguyệt ra, Kỳ Hủ Thiên thay hắn chỉnh lại y bào, “Minh nhi đến ngự thư phòng vì chuyện gì?”
“Mới từ Thiều Hoa điện đến đây, phụ hoàng cảm thấy thế nào?” Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Kỳ Minh Nguyệt nâng mắt lên, nhìn thấy một chút hứng thú trong mắt của Kỳ Hủ Thiên, “Trò chơi mới bắt đầu không lâu mà đã có người muốn hành động.”
“Minh nhi cảm thấy cái tên Thấm Vũ kia thế nào?” ôm lấy Kỳ Minh Nguyệt đến bên cạnh, Kỳ Hủ Thiên cúi mắt xuống, không đợi hắn trả lời thì đã nói tiếp, “So với đám nữ tử thì Minh nhi càng thích hắn hơn, đây là Minh nhi đã nói, mặc dù biết rằng đây không phải là lời thật lòng của Minh nhi, cũng biết chỉ là nói để các đại thần nghe mà thôi, nhưng dừng trong tai của phụ hoàng thì vẫn rất khó chịu, sau này không cho nói như vậy nữa.”
Giọng điệu thản nhiên tràn đầy ý tứ cảnh cáo, phụ hoàng hiển nhiên là không thích những lời này, Kỳ Minh Nguyệt nhếch môi, “Thấm Vũ rất thú vị, chẳng qua vẫn chưa thể khiến cho Minh Nguyệt hứng thú, những lời này nói ra thì cũng nhanh chóng lãng quên, phụ hoàng cứ xem như chưa từng nghe thấy là được.” Mặc dù không chán ghét Thấm Vũ nhưng cũng không thật sự có quá nhiều hảo cảm, bởi vì là sứ giả của Liên Đồng cho nên hắn phải đề phòng.
“Minh nhi có thể thử hắn, kết quả như thế nào?”
“Cũng không có động thái gì, nhìn có vẻ không coi trọng chuyện cầu thân, chẳng qua có hắn thì người khác đã bắt đầu trở nên sốt ruột, có lẽ mấy ngày nay sẽ có trò hay để xem, phụ hoàng cứ chờ đi.” Ôm lấy Kỳ Hủ Thiên, trong đôi mắt cười của Kỳ Minh Nguyệt xẹt qua một chút hứng thú chờ mong.
“Nói như thế hắn đến Thương Hách cũng không chỉ vì cầu thân.” Nhìn thấy thần sắc trong mắt của Kỳ Minh Nguyệt thì Kỳ Hủ Thiên cũng nhếch môi, nắm lấy thắt lưng của người trong lòng rồi trêu ghẹo, “Chẳng qua phụ hoàng lo lắng Minh nhi quá mức quyến rũ, nếu làm cho Thấm Vũ thật sự động tâm đối với Minh nhi thì phải làm sao đây.”
“Như vậy thì cứ giết chết, cũng đã đến lúc làm cho Liên Đồng an phận, từ khi Lạc Phi Yên biết chuyện của ta và phụ hoàng, mặc dù không còn chơi trò giúp ta cướp lấy thiên hạ, nhưng hiển nhiên vẫn không muốn làm cho ta và ngươi được thoải mái, lần này Thấm Vũ đến đây e rằng cũng là vì chuyện ta lập phi, xem ra Lạc Phi yên vẫn có ý đồ đối với phụ hoàng.”
Nhắc đến Lạc Phi Yên, Kỳ Minh Nguyệt vẫn giữ ý cười bên môi, nhưng nụ cười kia lại vô cùng lạnh lẽo, thần sắc quá mức ôn nhu làm cho Kỳ Hủ Thiên hiểu rõ Minh nhi đã mất kiên nhẫn đối với động thái của Lạc Phi Yên, “Hiếm thấy Minh nhi tức giận như vậy, đến mức muốn giết Thấm Vũ, phụ hoàng còn tưởng rằng ngươi cũng không ghét hắn.”
“Hơi thở của hắn cũng không làm cho người ta chán ghét, nhưng nếu là phụng lệnh của Lạc Phi Yên muốn làm cái gì đó để ly gián giữa ta và phụ hoàng thì Minh Nguyệt sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, giết một gã hoàng tộc của Liên Đồng cũng sẽ khiến Lạc Phi Yên biết được lần trước buông tha Lạc Cấn cũng không tỏ vẻ Minh Nguyệt là kẻ mềm lòng.” fynnz810
Cúi đầu xuống bên cổ của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt ngửi vào hương thơm lạnh lùng quen thuộc, hơi nhắm mắt lại, giữa hắn và phụ hoàng không chấp nhận có người khác xen vào, đám phi tần trong hậu cung đã ở đó trước khi hắn chào đời, từ lâu phụ hoàng đã không còn chạm vào các nàng, hắn đương nhiên sẽ không bắt phụ hoàng phải vì hắn mà phế truất đám nữ tử đó, nhưng hôm nay hắn có phụ hoàng mà còn lập thêm thái tử phi, mặc dù phụ hoàng cho phép nhưng trong lòng sẽ khó chịu, huống chi còn liên lụy đến một nữ tử khác, chuyện phiền phức như thế thì hắn tuyệt đối không làm, nếu Thấm Vũ có ý này thì hắn sẽ làm cho tên kia phải mất công một phen.
++++++++++++++++++
+++++++++++++++++++++
Theo thời gian trôi qua, đám nữ tử trong Thiều Hoa điện đều được thái tử ngẫu nhiên ghé thăm, cũng trông mong có thể may mắn được vài phần sủng ái, chẳng qua thái tự điện hạ bận rộn nhiều việc, phải cùng bệ hạ thương nghị quốc sự, cho nên số lần xuất hiện ở Thiều Hoa điện cũng không nhiều, làm cho người ta vừa trông mong vừa suy nghĩ không biết đến khi nào thì thái tử điện hạ mới tuyển chọn thái tử phi.
“Thái tử điện hạ!” Vào một ngày, trong Thiều Hoa điện, rốt cục lại gặp được thân ảnh của thái tử, mà lần này được thái tử dừng chân chính là lầu các của Phùng Thu Dong.
“Ừm, đứng dậy đi.” Phất y mệ, Kỳ Minh Nguyệt bước vào bên trong, đến khi quay người lại thì liền nhìn thấy sắc mặt vui mừng của Phùng Thu Dong, hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Lần trước không dừng lại lâu, Thu Dong chớ trách.”
“Làm sao mà Thu Dong lại dám trách thái tử điện hạ, có thể được điện hạ quan tâm đã là phúc khí của Thu Dong, trong Thiều Hoa điện có bao nhiêu người đều ước ao được như vậy kia mà.” Vội vàng phái người đi chuẩn bị điểm tâm trà nước, Phùng Thu Dong vui mừng đứng một bên, nhớ đến mấy ngày gần đây nghe nói thái tử điện hạ vẫn chưa đến chỗ của Thấm Vũ, hiện tại lại đến đây, nhất thời quyết định phải nắm bắt thời cơ.
“Lần trước điện hạ rời đi vội vàng, còn chưa kịp làm cho Thu Dong có cơ hội tấu cầm, mà hiện tại điện hạ đã đến, Thu Dong cũng không có gì đặc biệt làm cho điện hạ thoải mái, nhưng có thể tấu một khúc để điện hạ thư giãn, nghe một chút có được hay không.”
Ngồi xuống ghế, Kỳ Minh Nguyệt nhìn Phùng Thu Dong rồi gật đầu, nhìn nàng ngồi vào bên cạnh chiếc cầm, theo tiếng đàn vang lên, Kỳ Minh Nguyệt ngẩng đầu bưng lên tách trà, nhìn màu sắc trong trẻo của nước trà, hắn nhẹ nhàng khen một câu.
Đợi Phùng Thu Dong tấu khúc xong, vẻ mặt ngượng ngùng đi đến trước người Kỳ Minh Nguyệt, nhìn hắn cầm tách trà nhưng chưa uống một miếng nào, không khỏi nghi hoặc, “Nếu thái tử uống không quen trà này thì để Thu Dong cho người thay đổi, trên bàn điểm tâm trà nước đều có, mong điện hạ không ghét bỏ những vật trong phòng của Thu Dong.”
“Minh Nguyệt làm sao lại ghét bỏ, chẳng qua vừa mới nghe Thu Dong tấu cầm, tiếng đàn êm tai, nghe đến xuất thần, nhớ đến cũng đã lâu rồi chưa đụng vào đàn tranh.” Cầm lấy tách trà trong tay, Kỳ Minh Nguyệt mỉm cười với Thu Dong.
Bị nụ cười ôn nhu kia mê hoặc, sắc mặt của Phùng Thu Dong trở nên đỏ bừng, nhẹ giọng nói, “Không biết thái tử điện hạ thiện âm luật, là Thu Dong múa rìu qua mắt thợ, điện hạ biết tấu đàn tranh, không biết khi nào thì Thu Dong có thể vinh hạnh được nghe tấu khúc.”
“Chuyện này có đáng là gì, Thu Dong muốn nghe thì Minh Nguyệt sẽ gọi người mang đàn tranh đến là được.”
Thái tử điện hạ vì nàng mà tấu khúc? Phùng Thu Dong nghe xong liền thoáng chốc mừng thầm không thôi, “Đa tạ điện hạ, có thể nghe điện hạ tấu khúc chính là vinh hạnh của Thu Dong.”
Người ngoài mang đến đàn tranh, Kỳ Minh Nguyệt uống một ngụm trong tách trà, lúc này mới ngồi bên cạnh chiếc cầm, xoa lên dây cầm. Tiếng đàn tranh như có như không thản nhiên vang lên trong phòng, Phùng Thu Dong nhìn chăm chú vào thân ảnh nguyệt sắc ở trước mặt, sắc mặt vui mừng lại chuyển mắt về phía tách trà đã trống rỗng trên bàn, thần sắc quỷ bí mừng rỡ dần dần hiện lên trên mặt của nàng.
Thấm Vũ thì sao, sứ giả Liên Đồng thì thế nào, cho dù thái tử có hứng thú đối với hắn, nhưng hiện tại thái tử điện hạ đang ở trong phòng của nàng, tấu khúc cho nàng nghe, trong chốc lát e rằng còn có thể….
Cúi mắt xuống, nhớ đến chức vị thái tử phi sắp rơi vào tay, nàng liền hưng phấn vui mừng đến mức toàn thân cũng run rẩy, đợi tiếng đàn chậm rãi dừng lại, nàng nhìn thấy thái tử chậm rãi đi đến, trong mắt tràn đầy nhu tình và lửa nóng, làm cho nàng vừa thẹn vừa mừng, y phục trên người lần lượt được cởi xuống, nàng bị đẩy ngã lên nhuyễn tháp, cõi lòng tràn đầy vui sướng và đắc ý, nàng đã từng nói, chức vị thái tử phi nhất định phải là của nàng!
Mà bên ngoài có người nghe thấy tiếng đàn tranh phiêu diêu từ một lầu các nào đó trong Thiều Hoa điện, cung nhân dều dừng lại bước chân vội vã, nhịn không được mà hướng về phía tiếng đàn, vừa rồi có người nhìn thấy thái tử phái người đi lấy đàn tranh, hiện tại liền biết nhất định là thái tử tấu khúc, mà nhìn về phía lầu các kia thì rõ ràng là chỗ ở của thiên kim Phùng đại nhân, thái tử điện hạ tự mình tấu khúc cho nàng, đây thật sự là quá vinh hạnh!
Một lúc sau tiếng đàn dừng lại nhưng vẫn không thấy thái tử bước ra, tất cả mọi người đều biết thái tử điện hạ sẽ không ở lâu một chỗ, mặc dù nữ tử trong Thiều Hoa điện đều là những người chờ tuyển phi, sau này nói không chừng sẽ có người trở thành thái tử phi, nhưng thái tử chỉ thăm các nàng vào ban ngày, cũng chỉ ngồi một chút liền rời đi vì cấp bậc lễ nghĩa trong cung, cũng để tránh người khác lên tiếng thị phi, nhưng lúc này đã sập tối mà thái tử vẫn ở lại chỗ của Phùng Thu Dong, không thấy đi ra….
Trong lúc nhất thời những người ngắm nhìn một hồi lâu đều nghi ngờ, có phải thái tử tính ngủ lại ở nơi đó hay không, đã quyết định lập Phùng Thu Dong làm thái tử phi?
Xem ra Phùng gia có hy vọng đặt chân vào hoàng thân, chỉ một lát nữa thôi thì chuyện xảy ra ở Thiều Hoa điện đều truyền khắp cung đình.
Ngày hôm sau, Đông Lục vừa bước vào phòng ngủ của tiểu thư nhà nàng thì liền nhìn thấy y phục phân tán khắp nơi, còn có Phùng Thu Dong đang nằm trên giường, không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên lo lắng mới đúng, nàng vừa định tiến đến thu dọn thì liền nghe thấy từng tiếng cười khẽ đắc ý truyền đến từ nhuyễn tháp, “Được thái tử lâm hạnh, chức vị thái tử phi đã ở trước mắt, Đông Lục, nhanh nói cho phụ thân của ta biết, Phùng gia của chúng ta sắp trở thành hoàng thân rồi.”
Hơi hơi cúi mắt xuống, che giấu thâm trầm dưới đáy mắt, nhếch môi lộ ra vài phần tà khí, Kỳ Hủ Thiên dừng lại động tác sờ mó ở giữa hai đùi của Kỳ Minh Nguyệt một chút, chuyển sang điểm mấu chốt kia, hắn biết chỗ nào là điểm mẫn cảm nhất của Minh nhi, liền nhẹ nhàng nhéo vài cái khiến cho thân mình của Kỳ Minh Nguyệt cứng đờ.
Thoáng nhìn ý cười và thần sắc đắc ý trong mắt của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt nhịn xuống lửa nóng dưới thân, ngón tay luồn vào bên trong y bào huyền sắc, lần này chỉ cách một lớp bạch khố, hắn bắt đầu phản kích.
Hai người ngồi phía trên đang so đấu mờ ám, trên mặt lại che giấu thần sắc, trong khi tay chân dưới bàn vẫn đang bận bịu, Luu Dịch vốn đứng bên cạnh để chờ sai khiến, lúc này cũng lặng lẽ lui ra sau một chút, lại nhìn lướt qua vài vị đại thần không hề biết hành vi của người ngồi trên ghế, khóe miệng hơi co rúm một chút, trong khi ý cười dưới đáy mắt lại cực kỳ rõ ràng, qua nhiều năm như thế, thái tử điện hạ càng ngày càng có tác phong của bệ hạ.
“Các ngươi đều đã nghe thấy lời nói của thái tử, việc của Liên Đồng không cần chư vị ái khanh lo lắng.” Kỳ Hủ Thiên vẫn dựa vào ghế, đầu ngón tay linh hoạt của Minh nhi đang dao động trên bộ phận dưới hạ thân của hắn, vì dục niệm mà giọng nói trở nên âm trầm, nhưng bộ dáng thâm thúy khó lường của hắn lại khiến các đại thần có một chút kinh hãi.
Bởi vì giọng điệu nặng nề của bệ hạ nên bọn họ rốt cục lấy lại tinh thần, cũng rốt cục xác định lời nói của thái tử, hiển nhiên Thấm Vũ đến từ Liên Đồng càng được thái tử điện hạ yêu thích hơn, như thế bảo bọn họ làm sao có thể ngóng trông kết thân với thái tử, như vậy làm sao có thể đưa thiên kim trong nhà tiến cung đây.
Bệ hạ không bận tâm đối với chuyện này, xem vẻ mặt cũng là bất mãn bọn họ lắm chuyện, thật sự có điều không thể không nói, Phùng Tích Lương giãy dụa một hồi lâu, lại một lần nữa quỳ xuống, “Thần có lời muốn nói, thỉnh thái tử điện hạ chớ trách.”
Kỳ Hủ Thiên đang định đuổi đám đại thần chướng mắt này ra ngoài thì dục vọng dưới thân đã bị Minh nhi đốt cháy, nghĩ trong chốc lát phải làm sao để yêu thương Minh nhi một trận thì hiện tại lại nghe thấy lời này, lập tức liền cau mày lại, vừa định mở miệng thì bàn tay ở giữa hai chân đã rút trở về.
“Phùng đại nhân có gì muốn nói?” Miệng thì hỏi như vậy, nhưng trong đôi mắt khép hờ lại hiện lên ý cười xảo quyệt, bàn tay còn lưu lại cảm giác nóng rực cứng rắn kia, hắn đương nhiên biết phụ hoàng đã bị hắn khiêu khích, cho nên lúc này thu tay lại là chính xác nhất, lễ thượng vãng lai, phụ hoàng có thể trêu ghẹo hắn thì hắn đương nhiên cũng sẽ không yếu thế.
“Thái tử điện hạ, Thấm Vũ tuy là nam tử không thể sinh con, nhưng dù sao hắn cũng là người của Liên Đồng, nếu lòng dạ của hắn khó lường, đến đây là vì có mưu đồ khác thì ở bên cạnh thái tử chính là một mối uy hiếp rất lớn.” Còn có một điều lo lắng, Phùng Tích Lương lại chưa dám nói ra, thái tử nay được bệ hạ tin tưởng nhất mực, ngay cả phẩm chất tướng mạo của thái tử cũng không có điểm gì để chỉ trích, nhưng nếu liên lụy đến Liên Đồng, giả sử thật sự có quan hệ đến Thấm Vũ của Liên Đồng thì có người muốn nói thái tử cấu kết với ngoại thần cũng không phải là chuyện không có khả năng, một khi địa vị của thái tử bị dao động thì bọn họ vất vả đặt quan hệ với thái tử chẳng phải là uổng công hay sao.
Kỳ Minh Nguyệt nghe xong lời này, hơi suy tư một chút liền nhận ra ý tứ sâu xa của Phùng Tích Lương, hắn không khỏi cười khẽ một tiếng rồi nhìn chăm chú vào Phùng Tích Lương mà chậm rãi nói, “Đa tạ Phùng đại nhân đã quan tâm, Minh Nguyệt trong lòng hiểu rõ, kẻ nào có ý định như vậy thì đương nhiên ta sẽ không dễ dàng buông tha, đại nhân có thể yên tâm.”
Thấy thái tử mỉm cười với hắn, đôi mắt cũng mang theo thần sắc ôn hòa, nhưng không biết vì sao Phùng Tích Lương lại cảm thấy rùng mình, ngày thường thái tử nhìn có vẻ ôn hòa nhưng một khi hiển lộ khí phách thì chẳng kém gì bệ hạ, rõ ràng là mỉm cười, nhưng giọng điệu thản nhiên lại khiến người ta bất an, làm cho hắn không dám nhiều lời.
Mấy người ở bên cạnh cũng nhận ra có gì đó không đúng, không dám xen vào, thái tử vốn là bất phàm, mấy năm nay lại càng hiển lộ tài năng trên triều đình, hiện tại lời này không biết có phải là phủ đầu cảnh cáo bọn họ hay không nhưng cũng đã đủ làm cho bọn họ cảm thấy bất an, “Chư vị ái khanh còn chuyện gì hay không?” Kỳ Hủ Thiên nhìn lướt qua, ý cười bên môi mang theo một chút đùa cợt, “Nếu còn chuyện chưa nói hết thì không bằng cùng nhau nói.”
Giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại thâm trầm khó lường, vài vị đại thần vội vàng lắc đầu, bọn họ đã sớm nhận ra bệ hạ đang mất kiên nhẫn, hơn nữa lời nói của thái tử điện hạ lại làm cho bọn họ bất an, ai còn dám ở lâu cơ chứ, cả đám đều ước gì có thể mau chóng rời đi, “Chúng thần xin cáo lui.”
Thấy bọn họ vội vàng lui ra, Kỳ Hủ Thiên hừ lạnh một tiếng rồi mới ôm lấy Kỳ Minh Nguyệt ở bên cạnh vào lòng, “Minh nhi học cái xấu từ khi nào vậy, dám khiêu khích phụ hoàng như thế.” Kéo lấy tay của Kỳ Minh Nguyệt rồi đặt xuống hạ thân của mình, Kỳ Hủ Thiên dán sát vào môi của Kỳ Minh Nguyệt mà thấp giọng nói, “Vẫn chưa giải quyết, Minh nhi phải chịu trách nhiệm.”
Kỳ Minh Nguyệt ngoảnh đầu sang bên cạnh thì liền phát hiện không biết khi nào thì Lưu Dịch đã biến mất, không khỏi lắc đầu, “Vốn là phụ hoàng làm bậy trước, ngay cả Lưu tổng quản cũng nhìn không được, làm sao lại trách Minh Nguyệt cho được.” Nhướng mày, hắn liếc mắt nhìn Kỳ Hủ Thiên một cái, trong mắt mang theo vài phần lôi kéo, “Muốn nói học cái xấu thì nhất định cũng là học từ phụ hoàng mà thôi.”
Kỳ Hủ Thiên cười một cách tà khí, nhưng thật ra có vài phần đắc ý, “Như vậy hiện tại mấy kẻ chướng mắt đã đi rồi.” Hắn kéo Minh nhi vào sát trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của đối phương, lời nói thì thầm đầy mê hoặc vang lên bên tai của Kỳ Minh Nguyệt, “Bạch phù trong ngự thư phòng vẫn còn không ít, không bằng dùng một ít đi?”
“Minh Nguyệt vốn có ý này nhưng mà…” Hôn vài cái lên tai của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt thấp giọng mỉm cười, “Nhưng ta nhớ rõ trong chốc lát phụ hoàng còn có việc phải nghị sự, vài vị đại thần đang chờ ở Thiên điện, e rằng lúc này cũng không quá thích hợp.”
“Hiện tại còn nói nghị sự cái gì nữa, Minh nhi thật sự làm người ta mất hứng.” Cắn môi của Kỳ Minh Nguyệt, bàn tay bên thắt lưng không ngừng đi xuống, Kỳ Hủ Thiên đang định thoát hạ y bào của Kỳ Minh Nguyệt thì liền bị ngăn cản, “Hiện tại e rằng không kịp, không bằng tối nay phụ hoàng hẵng tiếp tục….ta cũng không hy vọng nửa đường bị người ta cắt ngang.”
“Được rồi, nếu Minh nhi nói như vậy thì liền để dành đến tối cũng không muộn.” Buông Kỳ Minh Nguyệt ra, Kỳ Hủ Thiên thay hắn chỉnh lại y bào, “Minh nhi đến ngự thư phòng vì chuyện gì?”
“Mới từ Thiều Hoa điện đến đây, phụ hoàng cảm thấy thế nào?” Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Kỳ Minh Nguyệt nâng mắt lên, nhìn thấy một chút hứng thú trong mắt của Kỳ Hủ Thiên, “Trò chơi mới bắt đầu không lâu mà đã có người muốn hành động.”
“Minh nhi cảm thấy cái tên Thấm Vũ kia thế nào?” ôm lấy Kỳ Minh Nguyệt đến bên cạnh, Kỳ Hủ Thiên cúi mắt xuống, không đợi hắn trả lời thì đã nói tiếp, “So với đám nữ tử thì Minh nhi càng thích hắn hơn, đây là Minh nhi đã nói, mặc dù biết rằng đây không phải là lời thật lòng của Minh nhi, cũng biết chỉ là nói để các đại thần nghe mà thôi, nhưng dừng trong tai của phụ hoàng thì vẫn rất khó chịu, sau này không cho nói như vậy nữa.”
Giọng điệu thản nhiên tràn đầy ý tứ cảnh cáo, phụ hoàng hiển nhiên là không thích những lời này, Kỳ Minh Nguyệt nhếch môi, “Thấm Vũ rất thú vị, chẳng qua vẫn chưa thể khiến cho Minh Nguyệt hứng thú, những lời này nói ra thì cũng nhanh chóng lãng quên, phụ hoàng cứ xem như chưa từng nghe thấy là được.” Mặc dù không chán ghét Thấm Vũ nhưng cũng không thật sự có quá nhiều hảo cảm, bởi vì là sứ giả của Liên Đồng cho nên hắn phải đề phòng.
“Minh nhi có thể thử hắn, kết quả như thế nào?”
“Cũng không có động thái gì, nhìn có vẻ không coi trọng chuyện cầu thân, chẳng qua có hắn thì người khác đã bắt đầu trở nên sốt ruột, có lẽ mấy ngày nay sẽ có trò hay để xem, phụ hoàng cứ chờ đi.” Ôm lấy Kỳ Hủ Thiên, trong đôi mắt cười của Kỳ Minh Nguyệt xẹt qua một chút hứng thú chờ mong.
“Nói như thế hắn đến Thương Hách cũng không chỉ vì cầu thân.” Nhìn thấy thần sắc trong mắt của Kỳ Minh Nguyệt thì Kỳ Hủ Thiên cũng nhếch môi, nắm lấy thắt lưng của người trong lòng rồi trêu ghẹo, “Chẳng qua phụ hoàng lo lắng Minh nhi quá mức quyến rũ, nếu làm cho Thấm Vũ thật sự động tâm đối với Minh nhi thì phải làm sao đây.”
“Như vậy thì cứ giết chết, cũng đã đến lúc làm cho Liên Đồng an phận, từ khi Lạc Phi Yên biết chuyện của ta và phụ hoàng, mặc dù không còn chơi trò giúp ta cướp lấy thiên hạ, nhưng hiển nhiên vẫn không muốn làm cho ta và ngươi được thoải mái, lần này Thấm Vũ đến đây e rằng cũng là vì chuyện ta lập phi, xem ra Lạc Phi yên vẫn có ý đồ đối với phụ hoàng.”
Nhắc đến Lạc Phi Yên, Kỳ Minh Nguyệt vẫn giữ ý cười bên môi, nhưng nụ cười kia lại vô cùng lạnh lẽo, thần sắc quá mức ôn nhu làm cho Kỳ Hủ Thiên hiểu rõ Minh nhi đã mất kiên nhẫn đối với động thái của Lạc Phi Yên, “Hiếm thấy Minh nhi tức giận như vậy, đến mức muốn giết Thấm Vũ, phụ hoàng còn tưởng rằng ngươi cũng không ghét hắn.”
“Hơi thở của hắn cũng không làm cho người ta chán ghét, nhưng nếu là phụng lệnh của Lạc Phi Yên muốn làm cái gì đó để ly gián giữa ta và phụ hoàng thì Minh Nguyệt sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, giết một gã hoàng tộc của Liên Đồng cũng sẽ khiến Lạc Phi Yên biết được lần trước buông tha Lạc Cấn cũng không tỏ vẻ Minh Nguyệt là kẻ mềm lòng.” fynnz810
Cúi đầu xuống bên cổ của Kỳ Hủ Thiên, Kỳ Minh Nguyệt ngửi vào hương thơm lạnh lùng quen thuộc, hơi nhắm mắt lại, giữa hắn và phụ hoàng không chấp nhận có người khác xen vào, đám phi tần trong hậu cung đã ở đó trước khi hắn chào đời, từ lâu phụ hoàng đã không còn chạm vào các nàng, hắn đương nhiên sẽ không bắt phụ hoàng phải vì hắn mà phế truất đám nữ tử đó, nhưng hôm nay hắn có phụ hoàng mà còn lập thêm thái tử phi, mặc dù phụ hoàng cho phép nhưng trong lòng sẽ khó chịu, huống chi còn liên lụy đến một nữ tử khác, chuyện phiền phức như thế thì hắn tuyệt đối không làm, nếu Thấm Vũ có ý này thì hắn sẽ làm cho tên kia phải mất công một phen.
++++++++++++++++++
+++++++++++++++++++++
Theo thời gian trôi qua, đám nữ tử trong Thiều Hoa điện đều được thái tử ngẫu nhiên ghé thăm, cũng trông mong có thể may mắn được vài phần sủng ái, chẳng qua thái tự điện hạ bận rộn nhiều việc, phải cùng bệ hạ thương nghị quốc sự, cho nên số lần xuất hiện ở Thiều Hoa điện cũng không nhiều, làm cho người ta vừa trông mong vừa suy nghĩ không biết đến khi nào thì thái tử điện hạ mới tuyển chọn thái tử phi.
“Thái tử điện hạ!” Vào một ngày, trong Thiều Hoa điện, rốt cục lại gặp được thân ảnh của thái tử, mà lần này được thái tử dừng chân chính là lầu các của Phùng Thu Dong.
“Ừm, đứng dậy đi.” Phất y mệ, Kỳ Minh Nguyệt bước vào bên trong, đến khi quay người lại thì liền nhìn thấy sắc mặt vui mừng của Phùng Thu Dong, hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Lần trước không dừng lại lâu, Thu Dong chớ trách.”
“Làm sao mà Thu Dong lại dám trách thái tử điện hạ, có thể được điện hạ quan tâm đã là phúc khí của Thu Dong, trong Thiều Hoa điện có bao nhiêu người đều ước ao được như vậy kia mà.” Vội vàng phái người đi chuẩn bị điểm tâm trà nước, Phùng Thu Dong vui mừng đứng một bên, nhớ đến mấy ngày gần đây nghe nói thái tử điện hạ vẫn chưa đến chỗ của Thấm Vũ, hiện tại lại đến đây, nhất thời quyết định phải nắm bắt thời cơ.
“Lần trước điện hạ rời đi vội vàng, còn chưa kịp làm cho Thu Dong có cơ hội tấu cầm, mà hiện tại điện hạ đã đến, Thu Dong cũng không có gì đặc biệt làm cho điện hạ thoải mái, nhưng có thể tấu một khúc để điện hạ thư giãn, nghe một chút có được hay không.”
Ngồi xuống ghế, Kỳ Minh Nguyệt nhìn Phùng Thu Dong rồi gật đầu, nhìn nàng ngồi vào bên cạnh chiếc cầm, theo tiếng đàn vang lên, Kỳ Minh Nguyệt ngẩng đầu bưng lên tách trà, nhìn màu sắc trong trẻo của nước trà, hắn nhẹ nhàng khen một câu.
Đợi Phùng Thu Dong tấu khúc xong, vẻ mặt ngượng ngùng đi đến trước người Kỳ Minh Nguyệt, nhìn hắn cầm tách trà nhưng chưa uống một miếng nào, không khỏi nghi hoặc, “Nếu thái tử uống không quen trà này thì để Thu Dong cho người thay đổi, trên bàn điểm tâm trà nước đều có, mong điện hạ không ghét bỏ những vật trong phòng của Thu Dong.”
“Minh Nguyệt làm sao lại ghét bỏ, chẳng qua vừa mới nghe Thu Dong tấu cầm, tiếng đàn êm tai, nghe đến xuất thần, nhớ đến cũng đã lâu rồi chưa đụng vào đàn tranh.” Cầm lấy tách trà trong tay, Kỳ Minh Nguyệt mỉm cười với Thu Dong.
Bị nụ cười ôn nhu kia mê hoặc, sắc mặt của Phùng Thu Dong trở nên đỏ bừng, nhẹ giọng nói, “Không biết thái tử điện hạ thiện âm luật, là Thu Dong múa rìu qua mắt thợ, điện hạ biết tấu đàn tranh, không biết khi nào thì Thu Dong có thể vinh hạnh được nghe tấu khúc.”
“Chuyện này có đáng là gì, Thu Dong muốn nghe thì Minh Nguyệt sẽ gọi người mang đàn tranh đến là được.”
Thái tử điện hạ vì nàng mà tấu khúc? Phùng Thu Dong nghe xong liền thoáng chốc mừng thầm không thôi, “Đa tạ điện hạ, có thể nghe điện hạ tấu khúc chính là vinh hạnh của Thu Dong.”
Người ngoài mang đến đàn tranh, Kỳ Minh Nguyệt uống một ngụm trong tách trà, lúc này mới ngồi bên cạnh chiếc cầm, xoa lên dây cầm. Tiếng đàn tranh như có như không thản nhiên vang lên trong phòng, Phùng Thu Dong nhìn chăm chú vào thân ảnh nguyệt sắc ở trước mặt, sắc mặt vui mừng lại chuyển mắt về phía tách trà đã trống rỗng trên bàn, thần sắc quỷ bí mừng rỡ dần dần hiện lên trên mặt của nàng.
Thấm Vũ thì sao, sứ giả Liên Đồng thì thế nào, cho dù thái tử có hứng thú đối với hắn, nhưng hiện tại thái tử điện hạ đang ở trong phòng của nàng, tấu khúc cho nàng nghe, trong chốc lát e rằng còn có thể….
Cúi mắt xuống, nhớ đến chức vị thái tử phi sắp rơi vào tay, nàng liền hưng phấn vui mừng đến mức toàn thân cũng run rẩy, đợi tiếng đàn chậm rãi dừng lại, nàng nhìn thấy thái tử chậm rãi đi đến, trong mắt tràn đầy nhu tình và lửa nóng, làm cho nàng vừa thẹn vừa mừng, y phục trên người lần lượt được cởi xuống, nàng bị đẩy ngã lên nhuyễn tháp, cõi lòng tràn đầy vui sướng và đắc ý, nàng đã từng nói, chức vị thái tử phi nhất định phải là của nàng!
Mà bên ngoài có người nghe thấy tiếng đàn tranh phiêu diêu từ một lầu các nào đó trong Thiều Hoa điện, cung nhân dều dừng lại bước chân vội vã, nhịn không được mà hướng về phía tiếng đàn, vừa rồi có người nhìn thấy thái tử phái người đi lấy đàn tranh, hiện tại liền biết nhất định là thái tử tấu khúc, mà nhìn về phía lầu các kia thì rõ ràng là chỗ ở của thiên kim Phùng đại nhân, thái tử điện hạ tự mình tấu khúc cho nàng, đây thật sự là quá vinh hạnh!
Một lúc sau tiếng đàn dừng lại nhưng vẫn không thấy thái tử bước ra, tất cả mọi người đều biết thái tử điện hạ sẽ không ở lâu một chỗ, mặc dù nữ tử trong Thiều Hoa điện đều là những người chờ tuyển phi, sau này nói không chừng sẽ có người trở thành thái tử phi, nhưng thái tử chỉ thăm các nàng vào ban ngày, cũng chỉ ngồi một chút liền rời đi vì cấp bậc lễ nghĩa trong cung, cũng để tránh người khác lên tiếng thị phi, nhưng lúc này đã sập tối mà thái tử vẫn ở lại chỗ của Phùng Thu Dong, không thấy đi ra….
Trong lúc nhất thời những người ngắm nhìn một hồi lâu đều nghi ngờ, có phải thái tử tính ngủ lại ở nơi đó hay không, đã quyết định lập Phùng Thu Dong làm thái tử phi?
Xem ra Phùng gia có hy vọng đặt chân vào hoàng thân, chỉ một lát nữa thôi thì chuyện xảy ra ở Thiều Hoa điện đều truyền khắp cung đình.
Ngày hôm sau, Đông Lục vừa bước vào phòng ngủ của tiểu thư nhà nàng thì liền nhìn thấy y phục phân tán khắp nơi, còn có Phùng Thu Dong đang nằm trên giường, không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên lo lắng mới đúng, nàng vừa định tiến đến thu dọn thì liền nghe thấy từng tiếng cười khẽ đắc ý truyền đến từ nhuyễn tháp, “Được thái tử lâm hạnh, chức vị thái tử phi đã ở trước mắt, Đông Lục, nhanh nói cho phụ thân của ta biết, Phùng gia của chúng ta sắp trở thành hoàng thân rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook