Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
Chương 108: Tư hồi (思归)

(思:TƯ – sự suy nghĩ, tâm trí, tâm tưởng 归: HỒI – sự quay trở lại)

Mắt thấy hắn chậm rãi đi vào trong phòng, ánh mắt mọi người cũng không tự giác theo sát hắn, trong đôi mắt thùy hạ xuống của Duẫn Dần Ngật oán hận đố kị cùng không cam lòng cuồn cuộn dâng lên, Trình Tử Nghiêu, hảo cho một tên Trình Tử Nghiêu, tuổi còn trẻ như thế, phong tư như thế, nhớ lại năm xưa khi hắn làm bạn người nọ, tuổi cũng không còn trẻ như vậy … Nhưng cuối cùng thì hắn đạt được cái gì? Cho dù Trình Tử Nghiêu có bất phàm như thế nào, xuất chúng như thế nào, nếu y bại dưới tay của hắn, mất đi Lan Cẩn, lấy sự bạc tình của người nọ thì còn có thể lưu y ở bên cạnh người bao lâu?

Hai mắt khẽ nâng, hắn nhìn chăm chú vào người đang đi vào trong phòng, dấu hạ tất cả tâm tư: “Hôm nay có vinh hạnh được diện kiến Thủy Nguyệt công tử nổi tiếng giang hồ, quả thực là không làm cho người ta thất vọng, tại hạ Lăng Hi Các Duẫn Thiên Dật, có gan Thủy Nguyệt công tử cạnh tranh, chỉ mong không làm cho công tử cảm thấy khó xử.”

Nghe Duẫn Thiên Dật dùng ngôn ngữ nói kích, Kì Minh Nguyệt chỉ là hơi nhướng mày, đánh giá người đang đứng ở giữa phòng kia. Người ở trước mặt có khôn mặt thon dài tuấn tú, khoảng tầm ba mươi tuổi, lại lộ ra một chút ý vị giống như của thiếu niên, trong ánh mắt nhưng lại không tự giác mang theo vẻ mãnh mẽ, cũng không phải là cố ý làm ra vẻ, mà là trời sinh đã vậy, xem ra quả thật là có vài phần không giống với những kẻ tầm thường khác, nhìn hắn ở trước mắt cũng có thể thấy được khi còn trẻ nhất định là càng tuấn tú thanh lệ hơn, mới có thể lọt vào trong mắt người nào đó. Giờ phút này nét mặt hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng từ trong cảm giác có thể thấy hơi thở của người này thâm trầm áp lực, tuyệt đối không giống như vẻ bề ngoài, hắn chắc chắn là một kẻ hết sức chấp nhất quật cường.

Trong mắt lộ ra mấy mạt hứng thú, Kì Minh Nguyệt đối với Duẫn Thiên Dật khẽ cười nói: “Không biết Thiếu Các Chủ tính toán như thế nào?”

Duẫn Thiên Dật nghe hắn hỏi, không có trả lời, mà là nhìn lướt qua bên cạnh mạt oánh bạch kia, trong mắt hiện lên một loại tình cảm hồi ức giống như oán giống như giận. Kì Minh Nguyệt thấy vậy, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “Hay là Thiếu Các Chủ còn đang chờ người khác? Tử Nghiêu còn tưởng rằng, việc Lan công tử tái lựa chọn lại chủ, chỉ cần có ta và ngươi có mặt là đủ.”

Duẫn Thiên Dật tuy là sủng thị của Phụ Hoàng năm xưa, nhưng Phụ Hoàng chưa bao giờ từng đem người này đặt ở trong lòng, biết rõ như thế, nhưng trước mắt thấy Duẫn Thiên Dật vì Phụ Hoàng ở trước mặt hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, vẫn là làm cho hắn trong lòng nảy lên một trận khó chịu. Duẫn Thiên Dật vì sao lại được Lan Cẩn chấp thuận, hắn không phải không biết, thần sắc trong mắt trở lên lạnh lẽo, trên mặt vẫn mỉm cười như trước, đáy lòng cũng đã có tính toán. Nếu có chút người không thể buông ra chấp niệm ở trong lòng, hắn sẽ giúp kẻ đó buông xuống.

Duẫn Thiên Dật nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, ánh mắt xoay chuyển, thần sắc cũng nhất thời sắc bén lên. Lúc này hắn đã nhận ra Trình Tử Nghiêu cũng đều không phải là người ôn nhuận dễ thân như lời đồn đại, dưới sự bình thản ấy, rõ ràng có một loại cảm giác nguy hiểm khác, khiến người ta khó có thể dò biết sâu cạn. Xem ra Lan Cẩn tuyển hắn cũng không phải là không có lí do. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng nỗi oán hận cùng không cam lòng trong tâm lại không có giảm bớt nửa phần, người trước mặt càng xuất chúng bất phàm, liền càng khiến nỗi lòng tích tụ trong lòng hắn kia giống như bị từng thanh đao nhọn khía vào.

Cố gắng áp lực nỗi phẫn hận trong lòng, hắn miễn cưỡng bày ra vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu nhắc đến chờ đợi, Thủy Nguyệt Công tử nhưng quả thật khiến cho Thiên Dật đợi thật lâu, mà lúc này rốt cục có thể đợi được Thủy Nguyệt công tử xuất hiện, quả thực cũng không dễ dàng. Bây giờ Thiên Dật chỉ đợi một chuyện, đó là Lan công tử tái chọn lại chủ nhân.” Không nhìn thấy người nọ cùng Thủy Nguyệt công tử xuất hiện, khiến cho tính toán của hắn thất bại mất một nửa. Một lần nữa nhịn xuống tâm tư oán niệm trong lòng, hắn chỉ có thể thuận theo thế cục lúc này tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình, cho dù người nọ không có ở đây, nhưng chỉ cần kết quả cuối cùng theo đúng kế hoạch của mình liền hảo.

Kì Minh Nguyệt nhìn thần sắc biến hóa của Duẫn Thiên Dật, ý cười bên môi càng trở nên trâm sâu, trong đôi mắt lại càng thêm chút vẻ đùa cợt: “Không biết Thiếu Các Chủ đến tột cùng tính toán như thế nào, Tử Nghiêu đã tới, Lan công tử cũng ở đây, sao không đơn giản nói rõ.”

Hắn vừa dứt lời, Lan Cẩn liền đứng dậy đi đến trước mặt hai người, vẻ vui cười trên khuôn mặt cũng không mảy may thay đổi, miệng lại thở dài một tiếng: “Lan Cẩn đã chính thức tự mình tuyên bố phụng Thủy Nguyệt công tử làm chủ, nhưng Thiếu Các Chủ lại thành tâm đối đãi với Lan Cẩn, lại là người có chí lớn, làm cho Lan Cẩn không thể không cảm động, mới đồng ý sũy nghĩ lại chuyện chọn chủ.” Nhìn nhìn hai người đang đứng cách một khoảng ở phía trước, trong mắt hắn hiện lên một mạt dị sắc, miệng vẫn tiếp tục nói: “Có điều hai vị đều là tinh tú tuấn kiệt, Lan Cẩn cũng cảm thấy khó xử, cho nên hôm này lúc này liền mời các vị giang hồ tiền bối đứng ra làm chứng, để Lan Cẩn ra đề thi tài, bất luộn cuối cùng người thắng là ai, Lan Cẩn đều lập tức phụng người đó làm chủ, quyết không hai lời.”

Lời Lan Cẩn vừa nói ra liền khiến cho tất cả những người trong phòng một trận xôn xao, theo những lời đó của Lan Cẩn, nếu Lăng Hi Các Duẫn Thiên Dật giành phần thắng, hắn cũng sẽ phụng y làm chủ. Như vậy cũng có nghĩa là Lăng Hi Các đã có được Lan Cẩn, có được năng lực cướp lấy thiên hạ. Mặc dù không tin kẻ luôn bo bo giữ mình như Lăng Hi Các Duẫn Thiên Sơn (tên của lão các chủ Lăng Hi Các – phụ thân của Duẫn Thiên Dật) sẽ dám đứng ra tranh đoạt thiên hạ, nhưng những bảo vật mà Lan Cẩn nắm giữ, không thể nghi ngờ sẽ trở thành vật nằm trong bàn tay của Lăng Hi Các, tới lúc đó, không cần phải làm thêm cái gì, chỉ cần dựa vào việc có được Lan Cẩn này, địa vị của Lăng Hi Các ở trong chốn giang hồ sẽ nhảy lên rất cao, làm sao còn có chỗ cho những môn phái khác.

Mấy người đang ngồi ở đây tâm tư xoay chuyển mấy vòng, bỗng nhiên hiểu được một chuyện, Duẫn Thiên Dật có thể ở nơi này tranh chấp cũng Thủy Nguyệt Công tử, Âu Dương trưởng lão cũng không từng ngăn trở, chắc là đã được Lão các chủ bày mưu đặt kế hoạch từ trước hoặc là ngầm đồng ý, lần này nhìn có vẻ như Duẫn Thiên Dật vì chuyện năm xưa mà đến, nhưng phía sau chưa chắc đã thật sự là như vậy, cứ y như trước mắt xem ra, Lăng Hi Các hiển nhiên là đã chán ghét phải cúi đầu, cố gắng biết đâu nhân cơ hội này lại có thể lần thứ hai khiến cho Lăng Hi Các vinh quang giang hồ.

Tới lúc này, mọi người liền thu liễm tâm tình muốn xem kịch vui của mình. Tuy có không ít người mơ ước tài bảo ở trong lời đồn đại kia, cũng có ý muốn tranh đoạt Lan Cẩn, nhưng với tình hình trước mắt xem ra, nếu tùy tiện đứng ra, cũng muốn tham gia vào một tay tranh giành, đó cũng chính là muốn cùng Ám Hoàng tranh chấp. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó, những người vốn là có ý định cạnh tranh cũng lập tức liền bỏ ngay ý niệm trong đầu. Những tiếng nghị luận càng trở nên nhỏ hơn, cho đến lúc trong phòng hiện ra một mảnh lặng im, trong mắt mọi người đều hiện nhiều hơn vài phần buồn bã và thận trọng, lần thứ hai hướng về phía ba người đang đứng ở giữa phòng nhìn lại.

Trong đại sảnh mang theo vài phần không khí quỷ dị, na người đều đứng yên. Trên mặt Lan Cẩn mang theo nụ cười hàm nghĩa không rõ, bộ dạng hết sức khoái trá, bên kia Lăng Hi Các Duẫn Thiên Dật hai mắt hơi trầm xuống, giống như đang cố gắng khắc chế cái gì đó, chiếc quạt ở trong tay không ngững gõ gõ, lộ ra vài phần không kiên nhẫn, lại nhìn vị Thủy Nguyệt công tử Trình Tử Nghiêu kia, khóe môi hơi hơi gợi lên một bên, lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, lại vẫn là một bộ dáng thản nhiên.

“Không biết Lan công tử có phương pháp cạnh tranh gì thích hợp không, có thể từ trong hai người chúng ta chọn ra một người để phụng chủ?” Duẫn Thiên Dật rốt cục không chịu nổi cảm giác phiền táo trong lòng, vỗ tay đập khép lại chiếc quạt trên tay, quay sang hỏi Lan Cẩn.

Lan Cẩn nghẹn liếc mắt một cái nhìn Kì Minh Nguyệt vẫn đang mang vẻ mặt thản nhiên, thấy từ lúc y bước vào trong phòng cũng không thấy có ý ngăn cản trận phân tranh này mà là thuận theo ý của hắn cùng với Duẫn Thiên Dật, bởi vậy cũng biết là y cũng có ý cạnh trạnh cùng với Duẫn Thiên Dật. Có điều hắn cũng biết được, vị điện hạ này phối hợp như thế, cũng chẳng phải vì muốn giữ hắn lại, chỉ sợ hơn phân nửa nguyên nhân trong đó là vì vị Ám Hoàng kia mà thôi.

“Thiếu Các Chủ không cần lo lắng, Lan Cẩn đã sớm chuẩn bị một phương pháp.” Hắn vừa nói, vừa chậm rãi từ trong lồng ngực lấy ra một vật. Trong tay cầm một chiếc bình bạch ngọc nhỏ, ánh mắt hắn lướt qua một tia sáng. Mắt thấy vị Điện Hạ kia coi trọng tình ý với Ám Hoàng như thế nên hắn đã chuẩn bị vật này, mà nay xem ra, đúng là cơ hội tốt nhất để dùng.

Nhìn chiếc bình ngọc nhỏ dài trong tay Lan Cẩn, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Trong biết trong bình là vật gì, Lan công tử lại như thế nào bằng vật đó để lựa chọn ra người để phụng làm chủ?” Duẫn Thiên Dật khẩn cấp mở miệng hỏi, mặc dù yêu cầu Lan Cẩn tái chọn lại chủ nhưng hắn cũng không biết Lan Cẩn sẽ làm như thế nào. Trước đó yêu cầu hắn ra đề mục khảo cứu, hắn nghĩ rằng y sẽ hỏi một ít việc thâm ảo nan giải, không ngờ y chỉ là lấy ra một chiếc bình ngọc nho nhỏ như vậy.

“Chớ có xem thường, trong chiếc bình ngọc này chính là độc dược thiên hạ khó giải.” Lan Cẩn nói xong, hướng về phía Kì Minh Nguyệt nhìn lại, chỉ thấy vị Điện Hạ này sau khi nghe hắn nói, độ cung bên khóe môi lại càng nâng lên vài phần, hàng mi nhướn cao lại lộ ra một chút vẻ hứng thú đùa cợt, hiển nhiên kịch độc trong lời nói của hắn vẫn chưa làm cho y xem vào trong mắt. Trong mắt u quang chợt lóe, Lan Cẩn giơ lên chiếc bình ngọc trong tay nói: “Đây mặc dù là kịch độc, nhưng không phải là lập tức mất mạng, mà là có dây dưa kéo dài trên cơ thể, làm cho người ta lúc nào cũng nhớ rõ ở trong tâm, bị chất độc kia xâm nhập vào cơ thể, ngày không thể bình tĩnh, đêm không thể ngủ yên, trằn trọc khó có thể thoát khỏi.”

Nhìn lướt qua vẻ mặt hoảng sợ của những nhân vật giang hồ ở trong phòng, hắn nhìn bình ngọc trong tay, trong mắt toát ra vẻ đắc ý: “Vật này tuy là độc vật, nhưng cũng là hi hữu thiên hạ khó tìm, nguyên là được luyện chế từ hơn mười loại vật trân quý hi hữu mà thành, những người có thể biết đến thứ này trong thiên hạ cũng bất quá chỉ có ít ỏi vài người, cho nên tuy là độc vật, cũng là trân bảo cho dù có bao nhiêu vàng bạc cũng không mua nổi a.”

Nghe hắn nói huyền diệu như vậy, Kì Minh Nguyệt không khỏi cảm thấy nghi ngờ, khẽ cười một tiếng: “Một khi đã trân quý như vậy, Lan công tử lại lấy ra làm chi, chẳng lẽ là phải khảo cứu tên của vật ấy? Hay là......” Lợi quang trong mắt chợt lóe, hắn chỉ cảm thấy bên trong ý cười của Lan Cẩn lúc này lộ ra vẻ tính kế, đối với ý đồ thực sự của Lan Cẩn thủy chung hắn khó có thể nắm rõ.

“Lan Cẩn chính là muốn hai vị ăn vật này vào.” Giống như nói xong một câu vui đùa, Lan Cẩn quơ quơ chiếc bình ngọc trong tay, đối với Kì Minh Nguyệt cùng Duẫn Thiên Dật hì hì cười: “Yên tâm, vật ấy dược tính thong thả, mặc dù lập tức ăn vào, cũng sẽ không tức khắc bị mất mạng. Chỉ là không biết Thủy Nguyệt công tử cùng Thiếu Các Chủ có gan lấy thân mình để cạnh tranh hay không?” Lấy thân thử độc?! Nghe Lan Cẩn nói như vậy, tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh hãi, có người không khỏi mở miệng hỏi: “Vật ấy có thể có giải dược không?” Lan Cẩn đầu tiên là gật gật đầu, một lát, rồi lại lần thứ hai lắc đầu: “Nói có cũng có, nếu nói không có coi như là không có.” Đang lúc mọi người bị lời nói của hắn khiến cho càng trở nên nghi hoặc hơn, lại nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Chất độc này có thể giải, giải pháp lại nằm trong lòng, có người ăn vào vô sự, có người lại bị kiềm chế cả đời, có người sinh, có người tử, toàn bộ xem thiên ý an bài, tất cả đều phụ thuộc vào thiên ý, đây chính là chuyện khó có thể nói chính xác.”

“Vạn vật đều có chung một gốc, nếu tâm ý thắng thiên, tư chi khả về” (tâm ý, suy nghĩ – sự minh mẫn có thể quay về), mang theo chút vẻ thần bí, Lan Cẩn nâng lên chiếc bình ngọc trong tay: “Vật này tên là Tư Hồi. Sống hay chết, toàn bộ xem tâm ý như thế nào, cái gọi là “tư chi khả về”, nếu tâm ý kiên định, hồn phách tự nhiên có thể quay về, nếu không, liền …”

Hắn giơ bình ngọc mỉm cười mà đứng, vẫn chưa nói xong, mọi người nhưng cũng đã biết ý trong lời nói của hắn, độc vật huyền diệu như vậy, có tồn tại thực sự hay không, cũng có người có vài phần hoài nghi, nhưng lấy thân phận của Lan Cẩn, là truyền nhân của Huyền Thai lão nhân, nếu thật là có mấy thứ vật hi hữu trên đời chưa người nào gặp qua, cũng coi như không quá mức kì quái. Nghĩ đến như vậy, lòng nghi ngờ cũng liền tan, nhưng đối với đề nghị của hắn lại không thể thêm vài phần nghi hoặc ngờ vực vô căn cứ. Nguồn:

“Xem ra Lan công tử là có ý nghe ông trời an bài, đợi có người vì độc mà chết, người còn lại kia chính là người mà ngươi muốn chọn làm chủ, có phải không?” Kì Minh Nguyệt tìm tòi nghiên cứu vẻ mặt của Lan Cẩn, đối với lời nói mới vừa rồi của hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng.

“Không phải vậy, Lan Cẩn sao lại có lại tâm tư hiểm ác này, lấy khả năng của hai vị, Lan Cẩn tin tưởng nhất định không có ai bị vật ấy làm hại, nhiều nhất cũng chỉ là chịu một ít khổ sở thôi, lúc vật ấy phát tác có thể giảm bớt, cũng có thể dùng dược vật khác để khống chế, làm thế nào để chống lại dược tính của nó, toàn bộ đều xem bản thân hai vị, Lan Cẩn sẽ không can thiệp thêm, cũng không nói nhiều, trong vòng ba ngày, người nào vượt qua được dược tính, vô sự đi ra trước, Lan Cẩn liền phụng người đó làm chủ, cuộc đời này không thay đổi.”

Nghe Lan Cẩn nói rõ như thế, rốt cuộc không ai nhiều lời thêm, loại phương pháp khảo cứu này quả thật là công bình. Việc đã đến nước này, nếu Thủy Nguyệt Công tử hoặc là Lăng Hi Các Thiếu Các chủ, một trong hai người có người nào không muốn, coi như thất bại. Còn nếu như cả hai đều dùng “Tư Hồi”, liền có thể thấy kết quả sau ba ngày, đến lúc đó ai thắng ai bại, tự nhiên cũng biết.

Duẫn Thiên Dật tự nghe Lan Cẩn nói rõ dược tính của Tư Hồi, trong lòng liền vui vẻ, lấy việc nhiều năm qua hắn thử qua nhiều loại dược độc, hắn không tin chính mình không vượt qua nổi ba ngày, lại càng không nói đến Lan Cẩn nói những lời đó liệu có phải là thật hay không, nếu y chỉ là lấy phương pháp này để thử, nhìn xem hắn có can đảm ăn vật đó vào hay không, chỉ cần hắn hơi có lùi bước, liền bị y xem nhẹ, sau này cho dù tôn mình làm chủ, chỉ sợ trong lòng cũng không phục. Trong lúc tâm niệm lưu chuyển, hắn đã hiện ra vẻ mặt tính trước kĩ càng, nói với Lan Cẩn: “Thiên Dật nguyện thử.”

Lan Cẩn hơi hơi nhếch cằm, mở nắp bình ra, hướng vào lòng bàn tay của Duẫn Thiên Dật đổ ra hai viên thuốc oánh bạch như ngọc, theo mùi thơm lạ lùng phiêu tán, Duẫn Thiên Dật chỉ thấy trong bàn tay mình có hai hạt châu giống như bạch ngọc, giống như trân châu, rất tròn trong sáng, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng biết vật ấy quả thật bất phàm. Có điều thấy có đến hai viên, không khỏi cảm thấy có chút kì quái.

Lan Cẩn thấy thần sắc của hắn, ở một bên nói: “Đừng lo, dược tính của Tư Hồi thong thả, ăn vào hai viên mới có thể phát huy dược tính trong vòng ba ngày, dược tính sẽ không thay đổi, chính là làm cho thời gian phát tác ngắn lại thôi, vì muốn sớm có được kết quả, cũng đành phải hao phí nhiều hơn một ít.” Hắn vừa nói, thở dài, làm ra bộ dáng thập phần đau lòng, quơ quơ chiếc bình ngọc trong tay, lại hướng Kì Minh Nguyệt nhìn lại.

“Không biết Thủy Nguyệt công tử có nguyện thử một lần không?” Đối với Kì Minh Nguyệt, mắt hắn lộ ra ý cười, còn mang theo chút vẻ khiêu khích, từ sau lần đó, hắn liền chưa từng mở miệng gọi “chủ nhân của ta” để thỏa mãn ý của vị Điện Hạ này. Lúc này nhìn y cùng với Duẫn Thiên Dật tranh chấp, chính là đang kềm chế mong muốn ở trong lòng, ánh mắt lại không khỏi thêm vài phần đắc ý.

Kì Minh Nguyệt tự nhiên cũng nhìn thấy ý trong ánh mắt của Lan Cẩn, nhớ lại mình đã từng ăn Quỳnh Châu, hắn cũng thật không hề lo lắng “Tư Hồi” của Lan Cẩn, đối với vẻ khiêu khích rõ ràng như thế của Lan Cẩn, hắn lại sinh ra vài phần cảnh giác hoài nghi, có thể nghĩ đến ý đồ của y là gì mới muốn hắn lấy thân để thử, bằng không lấy tính cách của Lan Cẩn quyết không thể dễ dàng từ trong miệng y lấy được thông tin.

Mâu quang chợt lóe, hắn chống lại đôi mắt mỉm cười của Lan Cẩn, chậm rãi vươn tay ra.

Mới đưa hai viên ngọc châu thật nhỏ kia nuốt vào, liền nghe được tiếng động của tay áo bay trên không lướt tới, có người hạ xuống trong phòng, truyền đến một ngữ thanh trầm thấp, trong giọng nói quen thuộc kia đã mang theo sự tức giận rõ ràng: “Ngươi vừa mới ăn vật gì?”

___________ Hết chính văn chương 108 __________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương