Thiều Hoa Túc Duyên
C1: Hư vinh hão huyền

*Tất cả nhân vật, cốt truyện đều là hư cấu và không có thật trong lịch sử

Mùa đông năm thứ 3 lịch Vạn Tự

Chiêu Viễn lên ngôi vua cũng đã được ba năm lấy niên hiệu là Vạn Tự

Thái thượng hoàng «tang du mộ cảnh» long thể suy yếu, băng hà, y sinh thành ba thứ tử

Đại hoàng tử mệnh yểu từ nhỏ không thể gánh vác triều chính

Nhị hoàng tử văn võ đại tài song lại ham mê sắc dục danh tiếng tổn hại chúng sinh Không toại

Thái tử tức tam hoàng tử võ tài văn tốt ra trận dẹp binh bị quân sứ loạn ám sát mà tử trận

Nay chỉ còn Yên vương uy vũ bất lăng khuất, danh thơm tiếng tốt trẫm ban ý chỉ truyền ngôi cho Yên Vương mong thái bình lập lại giữ yên bờ cõi chúng sinh bình an

Sau khi lên ngôi vua việc triều chính cũng tạm ổn thoả nhưng lòng dân vẫn chưa yên, thiên địa chẳng mấy thuận lợi, vụ mùa mất trắng dân chúng nghèo đói '

Nay lại được tin Thanh vương cấu kết với Thừa tướng tấn công vào kinh thành muốn lật đổ ngôi vua

Trước giờ hoàng vị ai chẳng muốn có được, người trong cung từ người xa lạ đến họ hàng quốc thích, ruột thịt máu mủ còn tranh giành đấu đá để kế vị, không từ mọi thủ đoạn đê tiện thấp hèn nào miễn sao phần thắng thuộc về mình coi đó là cốt cách phẩm chất xứng đáng mà không phải ai cũng có

Chu Dược– Thừa Tướng là sư phụ của Chiêu Viễn nay lại một lòng phò tá Chiêu Sở ngồi lên ngai vàng đúng là giang sơn dễ đổi

còn Chiêu Sở hắn là Thanh vương nhưng thực chất lại có quá khứ rất đau thương, năm tám tuổi mẫu thân hắn–tiền hoàng hậu bị ám sát mà qua đời bên họ ngoại bị đổ oan nghịch là đảng mà đi đày tận biên cương đến nay biệt tích. Khi mười hai tuổi bị bắt sang Tây quốc làm con tin sống không khác gì cẩu nô bị đánh đập lăng mạ hành hạ

Năm hai mươi tuổi do đa mưu túc trí tìm được cách quay về kinh thành

Vốn rằng hắn chẳng thua kém gì Yên Vương nhưng do có danh tư không tốt Thái hoàng đề phòng, từng là con tin nước địch nếu xưng vua chỉ e loạn lạc

Hắn số lớn mạng lớn nay muốn đòi lại những thứ vốn thuộc về mình

Thừa tướng nắm trong tay binh quyền phò trợ Thanh vương chắc chắn sẽ được như ý muốn. Ngôn Tình Hay

“Loạn rồi! Loạn thật rồi! Liệu Vạn Tự còn trụ đến bao giờ đây, trời ơi’’


Xã tắc trong khi nạn đói mà chết lấy sức đâu lo lắng, miễn vị quân chủ nào cho họ sống là ơn nguyện rồi, ai bần cùng hoá cũng phải nổi dậy thôi

Bên trong cấm thành máu đổ thành sông người chết la liệt, đao kiếm chạm vào nhau mà kêu nhan nhát, át tiếng la hét đau đớn, chạy trốn, sợ hãi của các phi tần, của thị nữ, thị vệ, của những mạng người, binh lính ngã xuống như kiến, mùi máu tanh nồng

Chống phản quân Hoàng thượng mặc giáp tay cầm gươm cố kéo thế chủ động cùng binh xông lên khí thế giữ yên thành lũy đi đến đâu nghịch đảng chết chồng chất sát bên là thái uý hỗ trợ. Hai người đồng tâm hiệp lực đẩy lùi loạn quân

hiện giờ chỉ còn cách cầm cự bởi quân tạo phản đã tiến sau vào cấm thành Dần cạn kiệt sức lực

“Thái uý, liệu bao lâu nữa quân chi viện tới hộ giá’’

Chiêu Viễn vừa hỏi vừa mệt mỏi nhìn quân địch nhưng số quân càng ngày càng đông

thái uý thở dốc kính đáp chấn an hoàng thượng

‘‘Hoàng thượng chắc tầm khoảng nữa quân hộ giá mới đến người cố gắng chút nữa thần sẽ bảo vệ người an toàn quân ta đang đợi bên ngoài rồi’’

Khi nghe tin Thừa tướng đứng về phía Thanh vương các quan văn võ đều thay đổi mà theo phe có lợi cho mình

riêng chỉ có thái uý vẫn luôn trung thành bảo vệ hoàng thượng đến cùng…

Chiêu Viễn tiến lên phía trước tấn công nhưng lại không để ý đăng sau có một tên địch vung đao định sát hại mình

thái uý phản ứng nhanh chạy ra đỡ bị một đao xuyên qua giáp trúng tim máu bắn ra, nhăn mặt đau đớn, bàn tay nắm chặt lấy lưỡi đao không để tên kia rút ra tay còn lại dùng sức đâm mạnh làm tên lính chết ngay tại chỗ đó cũng là chút sức lực cuối, khi Chiêu Viễn quay lại thái uý đã ngã khuỵ chỉ kịp gọi

“hoàng thượng…”

Ngài vươn tay ra đỡ ánh mắt bi thương giữa lúc hỗn loạn sao thành ra vậy cơ chứ vì sao lại hy sinh vì ta

“Thái uý, cố gắng lên chút để ta dìu ngài dậy”

Thái uý nắm lấy tay của hoàng thượng lắc đầu

“Không cần đâu bệ hạ…số thần đã tận rồi chỉ sợ không giúp bệ hạ được nữa”

“Ta không cho phép ngài nói vậy ngài phải sống đây mệnh lệnh” Hai tay dùng sức muốn dìu thái uý đi nhưng ngài ấy chỉ lắc đầu đôi mắt đọng nước đỏ ngàu đồng tử to dần


“Ha…thần xin lỗi chắc thần phải kháng chỉ rồi…” khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhìn lên bầu trời trong xanh mà lòng nhẹ tâng thì thầm kiệt sức “thần xin lỗi”

đôi tay đẫm máu buông xuống nghiêng đầu miệng còn cười thái uý ra đi anh dũng trên chiến trường trong vòng tay của quân là mãn nguyện một đời suy cho cùng vẫn là sự thanh thản mà nhắm mắt

Từ đằng xa có tiếng vỗ tay cùng giọng nói vừa dõng dạc vừa bễu cợt tiến lại gần nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định từng bước chân chậm dãi hắn ta làm thế nào mà giữa chiến trường vẫn bình thản tựa như lông mao giữa lưỡi đao lượn qua nhẹ nhàng thân thủ bất phàm

“Không kịp tới tiễn thái uý thật đáng tiếc, hoàng huynh nén đau thương nhé”

Thanh vương từ lâu đã danh bất hư truyền trong thiên hạ văn võ song toàn nhưng ngược lại với những cốt cách trở thành một quân tử hắn lại tàn ác tâm lạnh như băng sẵn sàng đoạt mạng bất cứ ai dám cản trở trên con đường hắn đi

Tuy là vậy nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hắn là một mỹ nam mang dáng vẻ thanh tao thư sinh che giấu đằng sau là nội tâm thâm độc

Ngũ quan hài hoà, đôi mắt dài hẹp, đuôi mắt sắc lạnh như băng «trong mắt có thần» lông mày chữ nhất dài tô điểm cho sự lãnh đạm, sống mũi cao, khoé miệng hơi cong nhẹ «mắt phượng mày ngài» nhìn thôi đã siêu lòng

Chiêu Viễn quay đầu ánh mắt căm phẫn nhìn thẳng vào hắn hận ấy vẫn cố nuốt vào trong dẫu sao cũng là huynh đệ ruột thịt

Trong tâm Ngài vẫn cho rằng chắc đệ ấy chỉ bị hư vinh làm mờ con mắt thôi đến khi đệ ấy nhận ra sẽ quay trở lại làm tiểu đệ nho nhã hiểu chuyện như xưa

“Huynh nhìn đệ như thế làm gì, hận đệ? À phải rồi đệ còn dẫn ái phi của huynh tới cùng nữa đấy, chắc huynh vui lắm”

Chiêu Viễn thay đổi sắc mặt giờ thì đã rõ đây không còn là tiểu đệ đệ của ngài ấy nữa dường như đã thay đổi hoàn toàn rồi

thấy Nhược Uyên đang trong tay Chiêu Sở lo lắng tăng gấp bội thế cục thay đổi làm sao mới tốt cho cả đôi bên ta trọng tình ruột thịt từ nhỏ được thái sư dạy rằng huynh đệ không tranh đấu tàn sát lẫn nhau nhưng đệ lần lượt cướp đi những người quan trọng đối với ta liệu ta có nên dung thứ cho đệ ấy không

Vân Nhược Uyên là con thứ nhà Quận công, «quốc sắc thiên hương» để miêu tả dung nhan của nàng, «cầm kì thi họa» nàng là cái nào cũng giỏi

thanh mai trúc mã thuở nhỏ với Chiêu Viễn sau này khi Chiêu Sở về kinh cả ba người rất thân với nhau nhưng nàng lại đồng ý hôn sự với nhị hoàng tử Chiêu Viễn, nàng biết chứ! Biết Chiêu Sở cũng có tình cảm nhưng nàng không đáp lại bởi nàng muốn làm hoàng hậu mà người có năng lực kế vị không ai khác ngoài Yên vương( Chiêu Viễn)

Nhưng cái giá phải trả của nàng là mất đi ánh sáng của đôi mắt mãi mãi đối với hiện tại nàng chỉ là một phế nhân

“A Sở thả Nhược Nhược ra đừng làm muội ấy bị thương,đó cũng là người đệ yêu mà, đừng toan tính tạo phản nữa ”

Chiêu Viễn nhẹ nhàng đặt thái uý xuống chống gối đứng dậy, tư thế như muốn bước nhanh về phía Nhược Uyên lo sợ dù mất một sợi tóc cũng thấy đau


“Chẹp chẹp”

Chiêu sở khoanh tay chẹp miệng lắc đầu nhìn bằng ánh mắt coi thường đang nghĩ rằng đúng là ngu ngốc vì nữ nhi mà mất hết uy nghi thật hổ thẹn nếu là ta sẽ khong vì một ai mà cản trở con đường ta chọn cười nhếch mép giọng lại càng chế giễu hơn

“Đâu ta đâu có toan tính chẳng phải bây giờ ta đang thực hiện nó luôn rồi sao, nó còn thuận lợi ngoài dự đoán của ta luôn”

“Đệ điên rồi”

Chiêu Viễn thất vọng thật rồi lòng quặn thắt đến cuối cùng người mình quý trọng nhất đều bỏ rơi mà đi vì bản thân luôn tin tưởng nhầm

“Yên tâm ta không muốn động thủ với nàng ấy, bây giờ hoàng huynh đưa ra dấu ấn ngọc tỷ ta sẽ chừa cho huynh và nàng ấy con đường lui hoặc ta sẽ giết nàng ta ngay bây giờ”

Chiêu Sở cầm kiếm đặt lên cổ Nhược Uyên cảm giác động nhẹ cũng cướp mạng nàng được nếu có thể nhìn thấy chắc Nhược Uyên đã sợ hãi rồi…

“Khoan đã”

Bây giờ trong lòng của Chiêu Viễn đang trăn trở nếu ta giao ra dấu ngọc tỷ thì an nguy của thời triều ta sẽ ra sao bá tánh có an toạ ấn ngọc tỷ chẳng khác nào mạng sống của chúng sinh thiên hạ đâu thể nói đưa là đưa được và liệu đệ ấy có thật sự không sát hại ta và Nhược Nhược không nhưng nếu không giao ra thì Nhược Nhược sẽ bị giết ai đâu còn lựa chọn nào khác giữa bá tánh và nữ nhi mà ta yêu ta không thể bỏ lại bá tánh nhưng cũng không thể bỏ Nhược Nhược

“Tự Chiêu Viễn làm hoàng đế một nước nay không thể cứu vãn đương triều tự cảm thấy hổ thẹn cắn rứt vì ái phi mà đánh mất tâm cách đưa ngọc tỷ cho người khác chết không được siêu thoát đày xuống âm địa”

“Nhanh lên ta không phải người kiên nhẫn đâu”

“Được, ta đưa cho đệ chỉ mong đệ thả Nhược Nhược ra”

“Bỏ kiếm xuống lấy và mang ra cho ta”

“Ở kệ thứ bốn lấy cuốn tự kinh tâm đạo đặt vào kệ thứ hai sẽ mở ra huyệt đạo ấn ngọc tỷ ở bên trong”

Chiêu Sở buông dao xuống khỏi người Nhược Uyên cười đắc ý cuối cùng thứ hắn hằng ao ước cũng đã đạt được cảm xúc vui sướng làm sao

“Haha… không ngờ lại dễ dàng như vậy huynh thật dễ đoán đấy”

Hắn nói thì thầm vào tai Nhược Uyên rồi đẩy nàng ra

“Đi đi, đừng quên chuyện trước kia”

Nhược Uyên mò mẫn đi nhanh về phía Chiêu Viễn như thể trước mắt nàng đã tìm ra ánh sáng trong nơi tối tăm nhất của thế gian này

Chiêu Viễn đỡ lấy và ôm nàng vào lòng như báu vật vừa bị chôn vùi mà giờ mới tìm được về ngài vùi mặt mình vào cổ của nàng thở từng nhịp nhẹ nhàng khẽ nói

“Chúng ta đi thôi Nhược Nhược của ta, ta sẽ bù đắp cho khổ đau của nàng ta yêu nàng…”


Từ đằng sau tay nàng ta cầm chiếc dao nhỏ đâm thẳng vào hông của chàng

Chàng từ từ đẩy nàng ra cúi mặt xuống nhìn bàn tay cầm chuôi dao xung quanh máu bắt đầu chảy bỗng chốc mắt chàng đỏ hoe nhìn khuôn mặt nàng, chàng đau không phải vì bị đâm mà là đau trong lòng, trái tim chàng như hẫng vài nhịp

chàng từ từ trượt dài bên cạnh cái ôm của nữ nhi mà ngài rất thương yêu nằm trong vòng tay ấy thật ấm áp, chàng cất giọng

“Tại sao…?”

Chàng chỉ muốn hỏi tại sao nàng ấy lại làm như vậy, dường như chàng biết câu trả lời rồi nhưng chàng muốn nghe chính người mà mình yêu nói ra vậy mà nàng lại chỉ rơi lệ nghẹn ngào mà không nói lời nào

“Sao vậy… nàng sợ à? Không sao đâu Nhược Nhược của ta…xin lỗi đã làm nàng sợ”

Chàng gượng sức đưa đôi bàn tay thô ráp dính máu của mình lên lau nước mắt cho nàng, mắt chàng mỏi rồi muốn nghỉ ngơi rồi,nhưng còn bao nhiêu điều chàng chưa nói nữa làm sao nghỉ được, còn bao nhiêu nơi chưa cùng nàng đến nữa sao nhắm mắt được đây

“Xin lỗi, xin lỗi chàng, thiếp xin lỗi”

“Không sao đâu, nàng không cần tự trách mình… ngược lại ta lại cảm thấy thế này cũng tốt..sau này sống thật tốt, đừng nhớ tới ta, hãy đi đến nơi nàng thích, làm điều nàng muốn mà chưa làm được, nếu có cơ hội hãy tìm lại tự do đừng giam cầm bản thân, nàng không hợp với nơi này…”

Chàng nhìn sâu vào đôi mắt người mà mình yêu thương nhưng dường như chàng chẳng thấy gì cả hình như ngay từ đầu đã không có hình bóng chàng trong đó rồi

“Nhược Nhược à nàng biết ước nguyện duy nhất của ta là gì không?”

Nàng lắc đầu giọng nói trầm mặc ấm áp tay nàng vẫn ôm chặt chàng sụt sùi khóc

“Thiếp không biết”

“Đó là…được thấy nàng hồn nhiên tự do tự tại như hồi xưa”

Mắt chàng mệt rồi chàng dần dần chìm sâu giấc ngủ giấc mộng đẹp dừng lại ở thời niên thiếu, tay cũng buông xuôi chỉ kịp lau vệt nước mắt dưới hàng mi của nàng, chút sức cuối chàng dùng để cầu nguyện cho nàng

“Mong ta đi sẽ trả lại mắt… cho nàn..g”

Từng hạt mưa rơi xuống dần dần dày hạt hơn, cơn mưa trút xuống xối xả trôi máu chảy thành sông trời đất như rơi lệ cho ân nguyện này như muốn hoà nước mưa vào làm một với nước mắt, nàng không gào thét hay khóc lóc thảm thiết mà là im lặng giọt lệ lăn dài trên gò má tuôn xuống cằm

“Chàng bảo thiếp quên chàng làm sao đây, tại sao đến cuối cùng người đâm chàng là thiếp mà chàng vẫn rộng lượng với thiếp chi bằng chàng ghét thiếp đi,thiếp sai rồi đáng lẽ thiếp không nên làm vậy… do thiếp sai rồi!”

^^^ྀི^^^




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương