Thấy mình đang năm dưới thân Lục Tử Hàng, Vương Gia Ninh có chút gượng gạo lên tiếng.

“ Lục Tử Hàng, anh……anh không cần đến công ty à?”

Lục Tử Hàng không trả lời cô mà chăm chú nhìn khuôn mặt của cô trong bóng tối, bất ngờ hắn đặt nhẹ một nụ hôn xuống đôi môi hồng hào, căng bóng của cô. Vương Gia Ninh mở to mắt bất ngờ với hành động này của hắn.

Cô cố gắng chống cự nhưng không có tác dụng, hắn từ từ dùng lưỡi mình luồn lách vào bên trong khoang miệng thơm mùi đào của cô. Vương Gia Ninh không thể kháng cự xong cô cũng từ từ chấp nhận nụ hôn của hắn.

Bàn tay không an phận của Lục Tử Hàng cũng đang mân mê cặp đùi thon thả, trắng trẻo của cô. Hắn dần đưa tay vào bên trong váy của cô, tiếp tục mân mê bên trong đó. Vương Gia Ninh chìm đắm vào nụ hôn này, tay cô cũng choàng qua cổ của Lục Tử Hàng. Hai người cứ tiếp tục như vậy, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Hai người dừng hành động của mình lại, dồn sự chú ý ra cánh cửa. Lúc này trong bóng tối, khuôn mặt của Lục Tử Hàng đã sớm đen lại, ánh mắt cũng hiện lên vài tia độc ác. Bên ngoài vọng vào tiếng của bác quản gia.

“ Thiếu gia, thiếu phu nhân tối nay hai người muốn dùng gì ạ?”


Vương Gia Ninh quay sang nhìn Lục Tử Hàng đang bật đèn trên đầu giường, khuôn mặt đen như đít nồi cùng với ánh mắt bùng lửa của hắn khiến cô không khỏi bật cười. Cô ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo định đi ra mở cửa thì liền bị Lục Tử Hàng kéo tay lại, mất thăng bằng ngã xuống, cô ngồi gọn trong lòng Lục Tử Hàng. ngôn tình hài

“ Bọn con ăn gì cũng được.” Lục Tử Hàng giữ cô lại, giọng lạnh lùng truyền ra bên ngoài.

“ Vậy tôi bảo dì Lưu chuẩn bị.” Bác quản gia rời đi.

Giờ đây trong phòng chỉ còn hai người họ, Vương Gia Ninh định đứng lên thì bị hắn giữ lại. Cô khó hiểu hỏi.

“ Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra.”

“ Đi ngủ.” Lục Tử Hàng tắt đèn, kéo chăn ôm trọn cô trong lòng. Căn phòng lần nữa chìm vào bóng tối.

Vương Gia Ninh bị hắn ôm chặt trong lòng thì có chút khó thở, cô cố gắng thoát ra, khó chịu hỏi anh.

“ Lục Tử Hàng, ngủ gì giờ này chứ, bây giờ mới có 1 giờ chiều. Dậy. Dậy ngay.” Cô vừa nói vừa vùng ra nhưng không thể nào thoát được.

Lục Tử Hàng không nói gì, hắn nhắm mắt, tiếp tục ôm chặt cô trong lòng. Vương Gia Ninh không thể nào thoát ra, đành chấp nhận số phận bị anh ôm gọn trong lòng. Cô cũng nhắm mắt lại. Căn phòng chìm vào bóng tối và sự im lặng đến ghê người.

“ Lần sau đừng làm như vậy nữa.” Lục Tử Hàng ôm cô chặt hơn, giọng nói trầm thấp nhưng nghe vô cùng uy nghiêm.

“ Làm gì cơ?” Vương Gia Ninh mở mắt, nhìn lên hỏi anh.


Hắn chỉ dùng sự im lặng để đáp lại câu hỏi của cô. Cô cũng nhận ra lời nói của hắn có ý nghĩa gì. Cô vùi đầu vào lồng ngực săn chắc của hắn, nhẹ nhàng cất lời.

“ Lời nói nói ra rồi thì không thể rút lại. Huống hồ, việc đó còn liên quan đến Quảng trường, không thể nhắm mắt làm ngơ.”

“ Để Mộ Cảnh Thiên lo.”

“ Đó là chuyện của tôi, Quảng trường là của tôi, nên tôi cần có trách nhiệm.”

“ Không nói nhiều, lần sau nếu em còn dám đua xe nữa thì hình phạt sẽ không còn nhẹ nhàng như nãy đâu.”

“ Hả??” Cô không ngờ vừa nãy là hình phạt cho việc cô đua xe.

“ Nếu có lần sau, tôi sẽ cho em không thể xuống giường để đi đua xe được nữa.” Giọng nói lạnh băng của hắn khiến cô cảm thấy có chút lạnh người.

“ Trong hợp đồng không thể bắt ép nhau làm chuyện đó. Anh quên rồi à?”


“ Hợp đồng đó tôi đốt rồi. Cả đời này em đừng mơ đến việc kết thúc hợp đồng với tôi.”

“ Anh……” Vương Gia Ninh á khẩu với câu nói vừa rồi của Lục Tử Hàng.

“ Anh đốt của anh rồi nhưng đừng quên tôi vẫn còn.” Vương Gia Ninh nhớ ra việc mình cũng có một bản hợp đồng đó. Cô tự tin nói.

“ Vậy sao? Em xem trên đó có chữ kí của tôi không? Có dấu đỏ của tổng giám đốc Phong Hoàng không?”

Vương Gia Ninh giật mình, cô hôm đó cũng không nhìn kĩ bản hợp đồng đó. Cô định rời đi lấy nó thì bị Lục Tử Hàng giữ chặt lại.

“ Tự tin là tốt nhưng em đừng tự tin thái quá.”

“ Lục Tử Hàng, tên khốn lừa đảo nhà anh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương