Từ trường đua xe trở về, Lục Tử Dương đưa Hứa Diệp trở về bệnh viện. Trên đường đi đến bệnh viện, Lục Tử Dương liên tục đưa mắt nhìn sang người bên cạnh nhưng cô lại không để ý đến hắn.

“ Làm ở đó thấy thế nào?” Lục Tử Dương không chịu được không khí yên ắng như vậy liền lên tiếng phá tan bầu không khí yên ắng này.

Hứa Diệp đang nhìn khung cảnh đô thị phồn hoa bên ngoài bỗng nghe thấy tiếng nói liền giật mình quay sang nhìn Lục Tử Dương. Chuуê𝗇‎ tra𝗇g‎ đọc‎ truуệ𝗇‎ (‎ TRÙMTR𝖴𝒀Ệ‎ 𝑵.V𝗇‎ )

“ Không tồi. Các đồng nghiệp đều rất thân thiết, dễ gần.”

Hai người cũng không ai nói thêm với ai câu nào, bầu không khí lần nữa rơi vào im lặng. Lục Tử Dương thấy khó chịu liền tăng tốc khiến Hứa Diệp giật mình. Tay cô bám chặt vào dây an toàn, quay sang ngạc nhiên nhìn Lục Tử Dương.

“ Anh đi như vậy làm gì?”

Lục Tử Dương không đáp lời cô mà tiếp tục tăng ga. Chiếc xe đi ngày càng nhanh, chiếc Lamborghini liên tục luồn lách qua các xe khác trên đường. Khiến mấy người có chút bất mãn mà bíp còi thể hiện thái độ.

Lục Tử Dương không quan tâm mà chỉ liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu. Hứa Diệp lớn tiếng gọi tên anh.

“ Lục Tử Dương.”


Nghe thấy cô gọi tên mình, cuối cùng Lục Tử Dương cũng chịu giảm tốc độ. Thấy hắn giảm tốc độ, Hứa Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang, tức giận nhìn Lục Tử Dương.

“ Anh đi như điên vậy làm gì?”

“ Muốn chết hả?”

“ Muốn chết thì cũng đừng có mà kéo em theo cùng.”

Lục Tử Dương nhìn cô nổi giận với mình mà bật cười, trong lòng thầm nghĩ.

“ Bao năm rồi vẫn đáng yêu như thế.”

Thấy hắn bị mắng mà vẫn cười Hứa Diệp khó hiểu nhìn Lục Tử Dương.

“ Anh bị dở à? Bị mắng rồi mà vẫn còn cười. Có muốn đi khám tâm thần không?”

“ Hứa Diệp, ngày trước lúc tôi quen em em rụt rè lắm cơ mà. Từ bao giờ trở nên đanh đá như vậy rồi.” Lục Tử Dương bật cười hỏi cô.


“ Hay do chơi Thẩm Giai Giai với chị dâu lâu quá nên lây tính xấu từ bọn họ rồi.” Không để cô nói, Lục Tử Dương nói tiếp.

“ Anh đừng có nói xấu hai người họ.” Hứa Diệp từ trước luôn rất dễ dãi, hiền lành có thể để người khác bắt nạt mình nhưng cô không bao giờ cho người khác nói xấu hai người Hứa Diệp với Vương Gia Ninh.

“ Được được, tôi không nói xấu họ.”

…………

Vào đến gara của Kinh Thường Uyển, Vương Gia Ninh uể oải bước ra khỏi xe, đang định tiến vào trong nhà bỗng cô cảm thấy như có một sức mạnh nào đó đang nhấc cô lên.

Cô kinh ngạc, bất ngờ mà không có chút phòng bị, đến lúc hoàn hồn lại, cô nhận ra là mình đang trên vai Lục Tử Hàng. Cô vùng vẫy, kêu lớn.

“ Lục Tử Hàng, anh thả tôi xuống. Anh làm gì vậy?”

“ Thả tôi xuống.”

Cô liên tục đấm vào lưng hắn nhưng hình như hắn chẳng có phản ứng gì cả. Hai người họ đi qua trước sự kinh ngạc của những người làm trong nhà. Hắn vác cô một mạch thẳng lên tầng ba, tiến vào phòng ngủ của hai người họ. Tiến vào bên trong, Lục Tử Hàng đóng cửa đánh sập một cái sau đó khóa trái cửa lại. Thấy hắn khóa trái cửa, Vương Gia Ninh khó hiểu tiếp tục vũng vẫy khỏi người hắn nhưng đều vô tác dụng.

Lục Tử Dương ném cô đánh bịch một cái xuống chiếc giường rộng rãi, sau đó người hắn đè lên trên người cô, ánh mắt hắn lúc này nhìn vô cùng giận dữ. Lục Tử Hàng đưa tay ấn vào cái nút trên bảng điều khiển ở đầu giường.

Tất cả điện trong phòng đều bị tắt đi, rèm cửa đóng lại, lúc này căn phòng chỉ một màu đen. Hắn đè trên người cô, áp chế cô. Bầu không khí vô cùng yên tĩnh và kì lạ. Vương Gia Ninh có thể cảm nhận được sự tức giận và hơi thở của Lục Tử Hàng đang phả xuống người mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương