Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 4: Nguy cơ cua gái

Bởi vì Giang Hoán Sa giận dữ trốn đi, Đông Phương Ngọc cuối cùng cũng tức giận. Ai cũng không ngờ cô giáo viên nhỏ xinh đẹp này đảm nhiệm dạy học chưa tới một giờ đã bị Thường Nhạc chọc tức bỏ đi, về phần trong lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngoại trừ hai người trong cuộc thì người ngoài không thể hiểu được.

Vì chuyện này, Thường Nhạc bị "giam giữ" một tuần lễ, trên thực tế chính là bị nhốt trong thư phòng không được ra ngoài. Nhưng có cao cấp thư đồng Lạc Phong tồn tại, tất cả đều không là vấn đề, lén lút đút một chiếc notebook vào, Thường Nhạc sung sướng chơi game suốt một tuần.

Ngày thứ tám, Thường Nhạc kêu gào muốn tuyệt thực, hai vị lão gia không ngừng kinh hoảng, Đông Phương Ngọc cũng mềm lòng, vì thế Thường Nhạc rất nhẹ nhàng ra ngoài gặp lại ánh sáng.

Bãi biển Hawaii đẹp như vậy, năm nào Thường Nhạc cũng sẽ quyến luyến vài tuần. Vì "giao lưu sâu sắc" với những cô gái Tây xinh đẹp, Thường Nhạc chín tuổi đã có tiếng Anh vững chắc. Tiếng Pháp tiếng Tây Ban Nha mà nói, tin rằng sau khi hắn mười sáu tuổi, tinh thông bốn năm ngôn ngữ tuyệt đối không thành vấn đề!

Thường Nhạc thích Hawaii không phải là không có lý do, dù sao mỹ nữ phương Tây đều khá cởi mở, hơn nữa tương đối đa dạng. Mặc dù Thường Nhạc trước mắt không có một số năng lực, nhưng dùng miệng hoặc tay để làm cũng không quá tệ…

Thời gian nhanh chóng trôi đi.

2010 xem như là một năm được thế giới chờ mong, khiến người ta chờ mong ngoài World Cup bóng đá ở Nam Phi còn có sinh nhật 10 tuổi của Thường Nhạc. Giống như bình thường, tiệc sinh nhật của Thường Nhạc đều là tiêu điểm của các nhân vật nổi tiếng trong các giới, rất nhiều người đều lấy vẻ vang tham gia yến hội lần này, rối rít chen lấn vào bên trong, điều này khiến rất nhiều người không để ý đến thật ra ngày này là một trong những ngày tết nguyên đán mùa đông. Sinh nhật mười tuổi của Thường Nhạc được tổ chức long trọng hơn so với bình thường, địa điểm tổ chức vẫn là trong khu nhà cao cấp của Đông Phương gia.

Bởi vì hạn chế thân phận của Thường gia, tòa nhà Thường gia được xây dựng có kiến trúc đơn giản theo phong cách cổ xưa, ngay cả những thứ đồ ngọc, dổ cổ, danh gia thi họa mà Thường lão gia cất giữ… đều là do danh nghĩa một trong mười đại nữ phú hào, con dâu Đông Phương Ngọc hiếu kính, nếu không sẽ bị người có dụng tâm kín đáo lợi dụng chụp mũ nhận hối lộ. Mà chỗ ở của Đông Phương gia thì không như vậy, vô cùng đẹp đẽ hoa lệ khí thế.

Thói đời rất kỳ quái, người nghèo đều thích chui vào nội thành, người giàu thì thích chạy về nông thôn.

Khu biệt thự khổng lồ của Đông Phương gia cách ngoại ô thành phố C mười dặm, dựa vào núi kề bên nước, từ xa nhìn lại, nghiễm nhiên thành khu du lịch số một thế giới. Đến gần xem xét, người biết nhìn hàng xịn cũng nhịn không được thốt ra lời tán thưởng ca tụng, lưu luyến quên về. Kiến trúc trung tâm là phong cách cổ điển phục hưng, giống như lâu đài cổ của đại quý tộc Châu Âu thời Trung cổ, hai bên trái phải khu kiến trúc theo thứ tự là chủ nghĩa lãng mạn và chủ nghĩa phong cách không giống nhau, ba thứ có thể hoàn mỹ dung hợp cùng một chỗ, không hổ là bút tích của đại sư cấp Thế Giới Dennis. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tất cả thiết lập phòng ngự của khu kiến trúc đều rất bí ẩn, người bình thường căn bản khó có thể phát hiện. Mà bên ngoài là đường cái rải đá vụn màu trắng, đi ở phía trên, giống như đang dạo bước chân thanh lịch lãng mạn ở trấn nhỏ Âu Châu. Tuy nhiên lúc này trên đường đá cũng không có người đi đường, con đường uốn lượn như trường long đỗ đủ các loại xe xịn, tổng giá trị những chiếc xe này cộng lại, tuyệt đối vượt qua vài trăm triệu!

Tất cả người bên trong "lâu đài cổ" đều được mở rộng tầm mắt, cũng như cung điện rực rỡ xanh vàng, mỗi một tấc sàn nhà, mỗi một món ăn ngon đều là cao cấp nhất. Tất cả vị khách đều ở trong này túm năm tụm ba tụ một chỗ, ngoài cười nhưng trong không cười nói chuyện với nhau, đa phần đều mong mỏi có được sự ưu ái của người trong Đông Phương gia hoặc Thường gia.

Giờ khắc này, hai vị chủ nhân già trẻ của Đông Phương gia lại đứng trong phòng nghị sự, sắc mặt dường như có chút khó coi.

- Lão già Tư Đồ kia vẫn nóng nảy như trước kia, rốt cục đã nhịn không nổi, ha ha!

Đông Phương lão gia hòa hoãn cười một tiếng, nhưng thần sắc lại không nhẹ nhàng như tiếng cười.

Đông Phươinh lợi ích…

Đông Phương lão gia khẽ nhấp một ngụm Phổ Nhị cực phẩm, thần quang trong mắt ông chớp động, ông không phải không hiểu được điểm này, chỉ có điều không muốn làm cho cô con gái độc nhất này quá mức lo lắng mà thôi. Vốn đã để cô con gái yếu đuối này gánh cả sự nghiệp của gia tộc rồi, ông vấn tâm có hổ thẹn, hiện tại càng không muốn con gái quá bận tâm.

- Ngọc Nhi, không cần quá lo lắng, binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, cha con ta tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua!

Đông Phương lão gia có chút dũng cảm nói, cả người tản mát ra một loại khí thế đế vương.

Tuy nhiên, cho dù là đế vương đi nữa, sau lưng cũng có những câu chuyện chua xót không ai biết.

Đông Phương lão gia rất rõ ràng, ông có có hai lợi thế cuối cùng, một là gia tộc Công Tôn, một là gia tộc Philips Hà Lan. Vì sao không trông cậy vào Thường gia? Nguyên nhân rất đơn giản, Thường gia quả thật có quyền, nhưng quan hệ thông gia quyền thế so với các bốn đại gia tộc khác, căn bản là tương đối ngang ngửa, khó phân cao thấp.

Khiến Đông Phương lão gia ký thác kỳ vọng chính là gia tộc Công Tôn sau lưng lão thái thái Thường gia, nhưng cho dù là kinh nghiệm lý lịch danh túc như Đông Phương lão gia, cũng chỉ biết là Công Tôn gia thực lực hùng hậu, về phần rốt cuộc hùng hậu tới mức nào, chỉ sợ rằng chỉ có Thường lão gia mới rõ ràng.

Về phần gia tộc Philips Hà Lan, phương diện này còn có một câu chuyện rất thần kỳ sâu xa.

Elise Philips, là do gia chủ gia tộc Philips và em gái công tước Westminster sinh hạ. Chẳng ai ngờ rằng, vị thiên kiều chi nữ Elise Philips này lại yêu "lãng tử" Đông Phương lão gia năm đó. Bốn mươi năm trước, cuộc hôn nhân này có thể nói là khiến toàn bộ thế giới chấn kinh, đáng tiếc chính là trời ghen phận má hồng, Elise được người Âu Châu nhận định là "Audrey Hepburn đệ nhị" năm ba mươi tuổi vì chữa bệnh không có hiệu quả mà qua đời, mà năm đó "lãng tử" Đông Phương lão gia vì nhớ đến ái thê cho tới nay vẫn chưa lập gia đình. Bởi vì Elise, Đông Phương Ngọc và Thường Nhạc đều có huyết thống quý tộc của Hà Lan và Anh quốc.

Từ xưa, không gian không phải thương nhân, thương nhân nếu như không làm bị thương người thì không phải thương nhân, bất kể là người trong nước hay là người nước ngoài đều như vậy. Trong lòng Đông Phương lão gia vô cùng hiểu rõ, lão nhân Philips vốn rất bất mãn việc ái nữ gả cho người Trung Quốc này, nếu muốn gia tộc Philips qua sông viện trợ, bản thân ít nhất phải đưa ra bốn lợi ích trở lên. Chưa đến thời khắc cuối cùng, ông tuyệt đối không có ý định đi nước cờ hiểm đả thương định một vạn tự tổn tám ngàn này.

Ngay lúc hai cha con họ mỗi người đều mang nỗi băn khoăn trầm mặc không nói, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục bước đi mạnh mẽ hai mắt có thần đi đến, tay cầm một chiếc điện thoại di động, cung kính nói:

- Lão gia, điện thoại của ngài.

Bình thường, thời điểm cha con Đông Phương gia ở phòng nghị sự trao đổi, người dưới căn bản không dám vào quấy rầy, vì vậy Đông Phương lão gia lập tức ý thức được tầm quan trọng của cú điện thoại này, liền hỏi:

- Là ai?

- Nam Cung lão gia.

Người đàn ông trung niên đáp.

Đông Phương lão gia không khỏi vui vẻ trong lòng, khẩn trương nói:

- Mau đưa tới đây!

Đầu bên kia, thanh âm sang sảng của Nam Cung lão nhân truyền đến:

- Đông Phương, đã lâu không gặp, ha ha. Ngại quá, tạp vụ quấn thân, không có cách nào đến tham gia tiệc sinh nhật cháu ngoại bảo bối của ông, thật có lỗi, thật có lỗi!

- Nào có, nào có. Nam Cung gia không phải đã phái người đại diện đến sao, còn khách khí với tôi làm gì.

Đông Phương lão gia vẻ mặt bất động, ha ha nói với lão cáo già ở đầu kia điện thoại.

- Được, không nói nhiều lời vô nghĩa nữa, bộ xương già tôi tuy nói là sắp không đi nổi rồi, nhưng cũng nghe nói một chút về động tĩnh của Tư Đồ gia, tìm thời gian rảnh cùng nhau uống trà nhé? Hai lão già chúng ta đã lâu rồi chưa gặp mặt, ha ha…

Đông Phương lão gia như trút được gánh nặng mỉm cười, bằng sự từng trải của mình, ông hoàn toàn nhận thấy được ám chỉ của Nam Cung lão nhân, lúc này đánh nhịp nói:

- Được, chiều mai 2 giờ, ván cờ 8 năm trước ông chơi xấu ăn trộm của tôi một con mã, lần này tôi muốn giành lại, ha ha!

- Lão già ông vẫn là già mà không kính, vậy quyết định như vậy đi… Thuận tiện nói một câu, cháu ngoại nhà các ông rất lợi hại, có phong thái năm đó của lão quỷ ông, biến đứa cháu gái nhỏ vốn rất nghe lời của tôi thành ra cơm nước không vào, cả ngày ầm ĩ nói không phải Thường Nhạc thì không lấy chồng, thiếu chút nữa đem bộ xương già tôi đều hủy đi!

Nam Cung lão nhân nói đến câu cuối, giọng điệu có chút bị đè nén, xem ra nhất định là bị tôn nữ bảo bối kia "uy hiếp đe dọa".

- Ha ha ha, thật vậy sao? Xem ra chúng ta thật đúng là có duyên làm thông gia, duyên phận, đây là duyên phận…!

Đông Phương lão gia cười đến mức nếp nhăn trên mặt đều biến mất.

Mãi đến sau khi cúp điện thoại, Đông Phương Ngọc ước chừng cũng đoán được đại khái tình huống, nhưng vẫn có chút không yên lòng hỏi:

- Nam Cung gia, đồng ý liên thủ với chúng ta?

- Chín mười phần là vậy, thủ đoạn hay dùng của lão quỷ Nam Cung rất rõ ràng.

- Vậy là tốt rồi!

Đông Phương Ngọc thở phào một hơi dài.

- Yên bình hơn mười năm rồi, cũng đến thời điểm động chút gân cốt, nếu Tư Đồ gây chiến trước, vậy chúng ta liền tiếp đến cùng.

Một loại khí độ khinh thường thế giới dần dần toát ra từ người Đông Phương lão gia, như nắm đại cục trong tay,

- Không có gì bất ngờ xảy ra, Tây Môn gia lần này vẫn sẽ duy trì trung lập. Vậy không còn gì tốt hơn, vừa hay thế cục 2vs2, ai cũng không cần sợ ai!

Đông Phương Ngọc lộ ra nụ cười thản nhiên, hiện tại quả thật không có gì phải sợ, Tư Đồ và Mộ Dung bọn họ liên thủ, Đông Phương chúng ta không phải cũng kết liên minh với Nam Cung sao?

- Nói tới cũng kỳ quái, Nam Cung gia từ trước tới nay như con rùa chưa bao giờ chủ động ra mặt, không ngờ hiện tại lại tự mình tìm tới cửa. Thú vị thật… đây đều là thiệt thòi cho vị bạn gái nhỏ kia của A Nhạc rồi, đoán chừng lão già Nam kia hơn nửa phần là bị tiểu công chúa gây sức ép, cuộc sống hàng ngày khó có thể bình an rồi, ha ha!

Đông Phương lão gia vẻ mặt hồng hào, dường như rất tự hào vì tài tán gái của cháu ngoại bảo bối.

Thường Nhạc còn không biết, bản thân tùy tiện tóm một cô bé, liền mang đến lợi ích lớn cho gia tộc. Tuy nhiên dựa vào tính tình của Thường Nhạc, cho dù biết, hắn cũng không để tâm nhiều như vậy.

Giờ khắc này, hắn đang làm một chuyện khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương