Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 22: Kiêu ngạo kinh điển

Thường Nhạc giơ tay ra, cười với Huyết Hổ:

- Một tệ, mang ra đây!

Vẻ mặt Huyết Hổ bị đè nén dị thường, gã nhếch miệng cười ngây ngô rồi nói:

- Ha ha, đáp án còn chưa công bố mà!

- Còn dám nghi ngờ bản thiếu gia? Anh xong rồi!

Ánh mắt Thường Nhạc dần trở nên tà ác, hắn đứng dậy mở cửa. Lâm Quai Quai đang cúi đầu đứng bên ngoài, vẻ thẹn thùng của cô thiếu nữ thanh thuần biểu lộ không sót lại gì. Lặng lẽ ngẩng đầu liếc Thường Nhạc một cái, trong ánh mắt Lâm Quai Quai lóe lên ánh sáng, cô nàng lại mặt đỏ tim đập dồn dập cúi đầu xuống.

Hiện giờ Thường Nhạc đã mặc một bộ trang phục mùa hè thuộc series "Quý ông khác biệt" của Moschino. Nhà thiết kế thiên tài Moschino trước nay đều theo phong cách hài hước, đảo điên ấn tượng thời trang truyền thống của mọi người. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu trắng kèm theo nếp uốn không đối xứng, chiếc quần dài màu đỏ tím u ám lại thêm một đôi giày to màu đen… Tất cả đều khiến Thường Nhạc gầy một cách dị thường, thân hình hắn dường như cao hơn vài phần, góc cạnh cả người càng thêm rõ ràng.

Thường Nhạc lười biếng tựa vào cửa hút thuốc, trên mặt là nụ cười bất cần đời, đôi mắt trắng trợn quét toàn thân Lâm Quai Quai. Trong học viện Kiêu Tử mà hàng hiệu tràn ngập khắp nơi, Lâm Quai Quai vẫn mặc đồng phục, áo trắng cùng váy lam ngắn, lưng đeo một chiếc ba lô màu trắng nho nhỏ đáng yêu không phải hàng hiệu, thoạt nhìn có vẻ thanh xuân phấn chấn. Loại cảm giác tươi mát này khiến nhiều cô gái cả người toàn là hàng hiệu trông có vẻ cực kỳ thấp kém.

Nhìn kỹ Lâm Quai Quai rồi, Thường Nhạc lộ ra một nụ cười đầy hàm xúc. Bên trong khói thuốc, trông hắn vốn nên cực kỳ phấn chấn lại có vẻ vô cùng suy sút, có một loại mỹ cảm âm u như vỡ thành những mảnh nhỏ, như là khúc nhạc huyễn lệ, lại như một nhân vật bước ra từ trong tranh, đẹp mà không hề chân thật, có loại hư ảo khiến người khác không thể chạm đến.

Tạo hình như vậy thường khó ngăn cản thiếu nữ hoài xuân!

Cảnh tượng như thế, trong tình huống như vậy thường dễ ma sát ra tia lửa.

Đáng tiếc là trên thế giới này lại có một thứ mà cả người và thần đều phải phẫn nộ - bóng đèn!

Một đám mây đen bao phủ trên đầu hai người. Huyết Hổ bỗng đi đến, "dịu dàng" một cách dị thường nhìn Lâm Quai Quai như thể gặp được cứu tinh, giọng điệu vô cùng quái dị:

- Ừm…À, mỹ nữ… có thể cho tôi mượn một tệ không?

Lâm Quai Quai ngẩn ra, lấy ra một đồng xu từ trong ba lô đưa cho Huyết Hổ.

Huyết Hổ nhận tiền mà như được đại xá, lại nhét vào tay Thường Nhạc rồi nhanh chóng chạy về ôm Big Ben. Gã hơi sợ hãi nói vọng ra:

- Thiếu gia, tôi nguyện thua cuộc! Lần sau cậu đừng để tôi đánh cuộc trả thịt nữa!

Lâm Quai Quai nhìn dáng vẻ đầy hoảng hốt của Huyết Hổ kia, tuy không hiểu vì sao lại thế nhưng không nhịn được bật cười một tiếng.

Thường Nhạc đã hoàn toàn không biết nói gì với Huyết Hổ. Hắn coi như không nghe thấy mà dùng ánh mắt mang tính xâm lược nhìn Lâm Quai Quai, giọng điệu như có phần khinh thường:

- Cậu lại tới nữa, không đi học à?

- Tớ… tớ…

Ở dưới ánh nhìn đăm đăm của Thường Nhạc, Lâm Quai Quai mặt đỏ tai hồng, cái cớ tốt được đặt ra ban đầu đã quên sạch sẽ, cô không nói được nổi một câu.

Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, Thường Nhạc thờ ơ nói:

- A, đến giờ cơm trưa rồi, cậu cũng may mắn đấy, hôm nay cho phép cậu mời tớ ăn cơm.

Nói xong hắn không đợi Lâm Quai Quai đáp lại mà trực tiếp kéo cô đi ra ngoài.

Huyết Hổ và Big Ben đều sùng bái nhìn hai người họ rời đi, thầm than đại ca không hổ là đại ca, ăn cơm không mất tiền mà cũng đúng lý hợp tình như vậy, ăn chực mà cũng hoành tráng như thế. Nhưng là… đây trông thế nào cũng có vẻ như giống ăn cơm chùa…

Sùng bái thì là sùng bái, một người một chó vẫn vội vàng chạy theo, nhưng cũng rất thức thời giữ khoảng cách mười mét trở lên với Thường Nhạc.

Vì là giờ ăn trưa nên sân trường có không ít người, ai nấy đều nghiêng đầu chăm chú nhìn đôi Kim đồng Ngọc nữ kia. Kẻ mắt sắc bắt đầu xì xào bàn tán với bạn. Gã bảnh bao mặc áo trắng kia không phải là vị Tân Vương PB6 Thường Nhạc có vẻ truyền kỳ nhất đó ư, thần bí bốc hơi khỏi nhân gian một tuần sao lại đột nhiên xuất hiện? Cô gái mặc đồng phục bên cạnh là ai kia, ô không phải là một trong Tứ đại mỹ nữ học viện sao, thoạt nhìn không phải tiểu thư nhà giàu. Chẳng lẽ hai người bọn họ đang trình diễn phiên bản hoàng tử và Lọ Lem hiện đại chăng?

Cảm nhận được những ánh mắt nóng rực có ghen tỵ có hâm mộ còn có đầy thâm ý truyền tới từ bốn phía, Lâm Quai Quai căng thẳng đến độ gò má đỏ bừng lên, trái tim thì đập thình thịch thình thịch, hai ngọn núi đáng yêu trước ngực dường như cũng lây nhiễm sự vui vẻ, tựa như chú thỏ con đang nhảy nhót dưới bộ đồng phục.

Lúc này Thường Nhạc hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của người đi đường, hắn sóng vai đồng hành với Lâm Quai Quai, cười nói với cô nàng. Một bàn tay đút trong túi quần, bàn tay kia lại không hề có ý định buông tay Lâm Quai Quai ra, thật giống như nghiện nắm tay rồi. Thi thoảng hắn lại nghiêng đầu nhìn Lâm Quai Quai, lập tức vui sướng không thôi. Dưới sự khẩn trương và kích động, làn da trắng trẻo của Lâm Quai Quai biến thành màu hồng phấn nhàn nhạt, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái. Da thịt như vậy có thể nói là tuyệt phẩm chốn trần gian.

Ở một góc hành lang xa xa dưới tòa nhà dạy học, một bóng dáng gầy yếu cô đơn đứng đó nhìn Thường Nhạc và Lâm Quai Quai, nước mắt không nhịn được tuôn rơi. Khuôn mặt tuyệt mỹ kia lại càng thêm tiều tụy và đau đớn.

-Quai Quai!

Một giọng nói kinh ngạc lại pha thêm tức giận truyền đến từ đằng trước. Được hai gã học sinh to con vây quanh, một tên thiếu niên tay đút túi quần, mặt mũi cực kỳ tuấn mỹ nhưng đầy kiêu căng đang kinh ngạc nhìn Lâm Quai Quai. truyện được lấy tại qtruyen.net

Thường Nhạc cảm thấy khó chịu trong lòng. Thằng nhãi này là thằng nào mà lại dám xưng hô vô cùng thân thiết với hàng của bản thiếu gia?

- Anh Dật Nhiên?

Lâm Quai Quai khẽ hô một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng lên như trái táo chín. Cô ta vùng ra khỏi bàn tay Thường Nhạc, áy náy nói:

- Anh ấy là… là hàng xóm trước đây… Hoàng Dật Nhiên…

- Ồ? Hoàng Dật Nhiên? Hình như nghe cái tên này ở đâu rồi… Như vậy hai người là thanh mai trúc mã?

Thường Nhạc đột nhiên nở một nụ cười đầy tà khí, hắn thế nhưng lại giơ tay ôm lấy eo Lâm Quai Quai.

Lâm Quai Quai ngại ngùng đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để cui vào, trong lòng thì lại cảm thấy ngọt ngào khó tả. Cô ta nhẹ nhàng cầu khẩn:

- Thường Nhạc, đừng như vậy, xin cậu đó, đừng như vậy mà…

Thường Nhạc chẳng hề để ý tới lời cầu xin của tiểu mỹ nhân, hai mắt nhìn thẳng phía trước, đối mặt với Hoàng Dật Nhiên đã chạy tới trước mặt hai người.

Nhìn Lâm Quai Quai xấu hổ rồi lại nhìn Thường Nhạc vô cùng ngang ngược, Hoàng Dật Nhiên lạnh lùng nói:

- Buông cô ấy ra!

Lời này giống như mang theo lực uy hiếp thật lớn, đột nhiên quần chúng vây xem trong phạm vi một trăm mét đều lui ra sau. Tuy là lui nhưng vẫn có người nấp ở đằng xa xem kịch vui, tâm tình kích động khó có thể miêu tả nổi. Hai đại công tử PB6 quyết đấu, đúng là cảnh tượng lớn khó gặp!

Thường Nhạc như không nghe thấy lời Hoàng Dạt Nhiên mà lại giống như vốn mặc kệ gã, hắn đột nhiên ôm lấy Lâm Quai Quai rồi cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của cô nàng… Trong phút chốc, Lâm Quai Quai hoàn toàn ngây người. Cô ta chưa từng nghĩ nụ hôn đầu của mình sẽ bị cướp đi lúc này.

Tiếng khớp xương răng rắc vang lên, Hoàng Dật Nhiên nắm chặt nắm tay lại, sắc mặt lúc trắng lúc tái. Gã khổ sở theo đuổi Lâm Quai Quai nhiều năm như vậy, tới học viện Kiêu Tử đầy hoa thơm cỏ lạ này cũng chưa từng thay đổi, không ngờ lại nhận lấy kết quả như thế này. Đối tượng mình đau khổ yêu thương nhiều năm lại bị người khác cướp đi trước con mắt của bao nhiêu người, hơn nữa hắn ta lại còn hôn cô gái mà gã yêu thương ngay trước mặt gã…

Hoàng Dật Nhiên không có lập tức xông vào đánh Thường Nhạc là vì Lâm Quai Quai lại chẳng hề phản kháng!

Không có chuyện gì còn tàn khốc hơn chuyện này. Tại giờ phút này trạng thái tinh thần Hoàng Dật Nhiên gần như sụp đổ. Gã bắt đầu hoài nghi rằng mình có phải là một kẻ thất bại từ đầu đến cuối hay không?

Lâm Quai Quai vùi đầu vào ngực Thường Nhạc, không dám nhìn Hoàng Dật Nhiên lại cũng không dám nhìn Thường Nhạc. Lúc này, cô hoàn toàn luống cuống mất phương hướng, dường như chỉ có cách vùi đầu vào ngực Thường Nhạc thì mới có thể trốn tránh tất cả.

- Ha ha ha…

Hoàng Dật Nhiên đột nhiên cười vang lên như kẻ điên dại, giới hạn cuối cùng trong lòng gã đã hoàn toàn bị đánh vỡ. Con ngươi vốn trong suốt kia trở nên đục ngầu, trên người tản ra sát khí lạnh thấu xương.

Lâm Quai Quai chợt ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Dật Nhiên, trong ánh mắt đầy day dứt áy náy.

- Quai Quai, sao em có thể như vậy… Em là của anh mà, là của Hoàng Dật Nhiên anh!

Hoàng Dật Nhiên mất đi lý trí hô to, cả người lâm vào trạng thái điên cuồng.

- Dật Nhiên, anh đừng như vậy có được không, em chỉ coi anh là anh trai…

Lâm Quai Quai thoát ra khỏi vòng tay Thường Nhạc, nhìn Hoàng Dật Nhiên bỗng nổi điên kia mà nước mắt đảo quanh hốc mắt, bộ dáng đáng thương kia khiến người ta thật sự không thể kháng cự lại.

- Vậy sao? Anh trai, anh trai… Ha ha ha…

Hoàng Dật Nhiên thì thào, vẻ mặt lại càng thêm điên cuồng. Gã đột nhiên bắt lấy tay Lâm Quai Quai, điên cuồng quát to:

- Thứ anh không chiếm được thì đừng hòng kẻ nào có được!

- A, buông em ra!

Lâm Quai Quai luống cuống la lên.

Không ai nhìn thấy được Thường Nhạc dùng cách gì, tóm lại là trong chớp mắt, Lâm Quai Quai đã đứng ở sau lưng Thường Nhạc.

- Mẹ nó, con chó điên ở đâu ra vậy, thế mà cũng là một trong sáu vị công tử PB6 sao? Ông trời ơi, đang đùa tôi có phải không?

Thường Nhạc phối hợp cảm khái một tiếng, quả thực có một loại cảm giác bất đắc dĩ như lên phải thuyền giặc. Hắn quay đầu không chút để ý nói:

- Lão Hổ ngốc, đóng cửa, thả chó!... Ừ ừ, cắn đến chết cho tôi!

- Thường Nhạc, đừng như vậy!

Lâm Quai Quai hoảng hốt cầu xin.

Chỉ tiếc là tiếng nói nhu nhược kia đã nhanh chóng bị tiếng sủa của Big Ben và tiếng gầm lên của Huyết Hổ át đi. Hoàng Dật Nhiên và hai gã cao to kia đều bị đánh cho quỳ rạp xuống đất. Bọn họ cũng phải loại tôm tép gì, chẳng qua gặp phải tên sát tinh đã lăn lộn sống mái với mấy trăm tên xã hội đen như Huyết Hổ, coi như bọn họ xui xẻo.

Lâm Quai Quai cầu xin cho Hoàng Dật Nhiên chính là phí công phí sức, khóc như một kẻ làm từ nước mắt. Cuối cùng cô ta nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu này.

Toàn mặt Hoàng Dật Nhiên là máu, thần trí lại dần tỉnh táo lại. Khuôn mặt gã trở nên âm tàn dữ tợn, nói đứt quãng:

- Thường Nhạc… Hoàng Dật Nhiên tao sẽ nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay… Tao sẽ trả lại mày gấp mười lần!

- Mày cho là mày có tư cách nói lời đó với tao sao?

Thường Nhạc bỗng mỉm cười, không thèm để ý tới Hoàng Dật Nhiên đáng thương kia mà lôi kéo cô nàng Lâm Quai Quai đã khóc đến mức cả người không còn sức lực đi thẳng về phía trước.

- Đồ chó, mày đừng có quá kiêu ngạo! Tao sẽ làm ày phải hối hận, tao thề!

Hoàng Dật Nhiên gắng gượng bò dậy, giọng nói lạnh như băng, ánh mắt oán độc khiến đám người rình coi từ xa thấy lạnh lẽo.

- Thế à?

Thường Nhạc đột nhiên buông tay Lâm Quai Quai ra, xoay người đá một cái vào bụng Hoàng Dật Nhiên. Vừa mới đứng dậy lại bị đá cho ngã xuống, Hoàng Dật Nhiên cắn chặt khớp hàm để không kêu lên.

- Oắt con, nhìn vào mắt tao, nghe rõ lời tao đây…

Thường Nhạc dẫm thật mạnh lên mặt Hoàng Dật Nhiên, ánh mắt lạnh như băng, bốn phía im lặng như tờ. Sau đó Thường Nhạc dùng giọng điệu lạnh lùng, cao ngạo đến tận xương tủy nói ra một câu khiến người ta khắc cốt ghi tâm nhất đời này:

- Tao kiêu ngạo là vì tao có tư cách để kiêu ngạo!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương