Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 11: Chớp mắt ba bốn năm

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ Thường gia náo thành một mảnh.

Đồng Uyên mặc một bộ váy màu tím nhạt, cánh tay như bạch ngọc được chạm trổ lộ ra bên ngoài, tóc dài màu bạc hơi hơi bay múa, đối mặt với mọi người không một chút bất an, ngược lại còn toát ra loại khí chất như từ trên cao nhìn xuống, giống như con gái của Ma vương giáng lâm nhân gian! Lập tức, tuyệt đại mỹ nhân như Thạch Tán Y và Nam Cung Huân Y đều bị hù dọa.

-A Nhạc, con gạt được cô bé này ở đâu thế?

Mọi người Thường gia gần như trăm miệng một lời hỏi.

Hảo hán chống không lại bầy sói, Thường Nhạc nhìn vào ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hắn khuất phục nói:

-Nói thế nào đây, con là loại người này sao?

-Rất giống!

Giọng điệu của Thạch Tán Y rất kiên định.

-Hết sức giống!

Thường Thiếu Long bổ sung một câu.

-Cực kỳ giống!

Lão Lạc cũng cùng tới tham gia náo nhiệt.

-Khá giống a!

Thường lão gia ha ha cười nhúng một chân vào.

Hai mắt Thường Nhạc tái đi, hắn cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ. Hắn rất bất lực, hắn cần được quan tâm, cần một bộ ngực ấm áp để dựa vào… Kết quả là, hắn rất thức thời té xỉu vào lòng Nam Cung Huân Y, điều này làm cho người kia không ngừng đỏ mặt, cô còn chưa từng tiếp xúc thân mật với Thường Nhạc trước mặt bề trên nha.

Thạch Tán Y như ý mọi người mà vươn bàn tay của Thượng đế, kéo lỗ tai Thường Nhạc quát lớn:

-Tiểu sắc lang, nhân cơ hội ăn đậu hũ của Huân Y phải không? Đừng giả bộ nữa, thành thật khai báo!

Thường Nhạc vẻ mặt oan khuất, tiếng nói quả thực có chút bi thương:

-Oan uổng quá, con thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga, sao càng ngày càng cảm thấy trước mặt mọi người không nói đạo lý, con đều biến thành có trăm miệng cũng không thể bào chữa rồi… Kẻ điên, cậu giải thích với mọi người một chút đi… nguồn qtruyen.net

Lạc Phong ở thời khắc mấu chốt vô cùng nghĩa khí, nói rõ lai lịch của Đồng Uyên.

Thạch Tán Y lời toát ra sự lo lắng của người mẹ, một mặt nhu tình nhìn Thường Nhạc miệng đắng lưỡi khô, trong lòng nổi lên cơn tức vô danh, chỉ nghe Thạch Tán Y thở dài,

-Quá đáng thương rồi, nhất định là cô bé đã lạc mất cha mẹ mình, nói không chừng song thân con bé còn đang sốt ruột, hay là chúng ta đến Cục Cảnh sát báo án đi!

Không ngờ Đồng Uyên đột nhiên ôm chân Thường Nhạc, mở to đôi mắt ủy khuất, thấp giọng nói:

-Ba, Đồng Uyên không muốn đến Cục Cảnh sát.

-Yên tâm, cho dù ba mẹ đẻ con đến đây, ba cũng không để con đi!

Thường Nhạc vỗ ngực cam đoan, làm ra bộ dáng rất "man".

Thường lão gia bất động thanh sắc nhìn Lão Lạc, ý bảo ông ta đi điều tra lai lịch cô bé này.

Lão Lạc hơi hơi gật đầu, công lực của ông ấy, lỗ tai thính hơn so với bất kỳ ai, có chút kinh ngạc hỏi:

-Tiểu thiếu gia, cô bé này cậu vừa gọi tên là gì?

-Ha ha!

Thường Nhạc vừa xấu hổ lại đắc ý gãi đầu gãi tai, một bộ dạng thần bí khó lường, ngữ trọng thâm tường nhìn mấy vị bề trên:

-Chúc mừng ông nội, chúc mừng cha, Thường gia chúng ta có hậu rồi!

Sau đó, Thường Nhạc chăm chú nhìn Thường Thiếu Long, bộ dáng cùng là người trời lưu lại, bão kinh phong sương cảm khái nói:

-Cha, con đã thể nghiệm khó khăn của người làm cha!

Tất cả người lớn còn chưa kịp phản ứng, Thường Nhạc đã ôm lấy Đồng Uyên giới thiệu với từng người:

-Vị này chính là ông nội của ba, râu của ông bứt tới nghiền nha, nhớ ngày đó bị ba con kéo vô số lần, chậc chậc, thực đáng hoài niệm!

-Vị này chính là ông nội của Lạc gia, về sau muốn ăn gì mặc gì đều có thể tới tìm ông ấy… Vị này chính là ông nội con, chớ nhìn bộ dạng trừng mắt của ông ấy mà lầm tưởng, kỳ thật ông nội con và ba con rất giống nhau, đều là rất chú trọng lấy đức thu phục người đấy, chúng ta đều là người có văn hóa đúng không…. Vị này là chú Kẻ điên của con, về sau ai dám bắt nạt con con cứ tìm chú ấy…

Dừng một chút, Thường Nhạc chỉ vào Nam Cung Huân Y nhu mì, vẫn là dùng ánh mắt chỉ có thể ngầm hiểu không thể nói, dịu dàng nói:

-Nói đến mỹ nữ giống như chị gái thần tiên này, chính là có lai lịch lớn rồi, đó là mẹ con!

-Về phần vị này nha, vị này là bà cô nhỏ của con… Nói nhỏ cho con biết, không nên thân cận quá với người này, người này không nói đạo lý đâu!

Tất cả mọi người thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, nửa ngày vẫn chưa hồi phục được tinh thần.

Chỉ có Thạch Tán Y bị vây trong trạng thái bùng nổ, toàn bộ tòa nhà của Thường gia đều quanh quẩn tiếng rống của sư tử Hà Đông:

-Tiểu lưu manh, nói hươu nói vượn cái gì đấy! Đứng lại cho cô, bà cô hôm nay phải, phải…

Lời còn chưa nói hết, Thường Nhạc đã rất tiêu sái mà tự nhiên… mất tích.

Dường như biết Thường Nhạc nhất định sẽ quay lại, Đồng Uyên lần này không sống chết đi theo Thường Nhạc, ngược lại là ngồi xổm tại chỗ, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mà dịu dàng vuốt ve Bull Terrier Big Ben đang gặp xương, trên mặt hiện ra nụ cười thản nhiên say lòng người. Bộ dáng đáng yêu đó khiến tất cả mọi người trong Thường gia đều nhìn tới ngây người, không ai có thể tiếp tục muốn đưa tiểu công chúa này đi.

-Cô bé thật xinh đẹp, lớn lên nhất định rất tài ba!

Nam Cung Huân Y cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc màu bạc của Đồng Uyên, ánh mắt mơ mơ màng màng.

Một câu "đó là mẹ con" của Thường Nhạc khiến trái tim nhỏ bé của Nam Cung Huân Y say mê.

Thường Nhạc vừa chạy tới hậu hoa viên, một bóng trắng xuất hiện, dường như vẫn luôn đứng ở đó đợi hắn.

Công Tôn Thị lẳng lặng nhìn Thường Nhạc, khí thế xuất trần trên người dần dần tiêu tan, rất hiếm thấy lộ ra vẻ hiền lành trìu mến của người làm bà nội.

Ngoại ô phía Bắc thành phố C, người đi đường thưa thớt, chợt có mấy chiếc xe hơi chậm rãi lao qua. Nước sông Hộ Thành nhìn qua tối như mực, hơi hơi phản xạ kiến trúc xây dựng bên bờ sông, ánh sáng chợt lóe chợt lóe làm cho nước sông càng thêm thâm thúy âm u.

Lần sống mái lớn nhất trong vòng mười năm gần đây của xã hội đen, chính là được tiến hành hừng hực khí thế ở chỗ này.

Nói sống mái với nhau thì có chút hơi quá sự thật, bởi vì trận chiến kia nhìn như thế nào đều thấy được là nghiêng về một bên.

Một người đàn ông dáng người cao lớn, toàn thân được bao phủ bởi áo gió tối đen, đứng giữa đám người qua lại không ngừng. Trong mắt có ánh hào quang đỏ như máu nóng như lửa, giống như đao sắc chặt đay rối. Những nơi bước qua, đối thủ đều như bù nhìn rơm vô lực phản kháng ngã xuống.

-Huyết Hổ, mày không tuân theo quy củ, sẽ gặp báo ứng đấy!

Một gã Đại Hán người đầy hình xăm phát ra tiếng nói như bị bệnh thần kinh, hơn mười vết thương trên người không ngừng rẻ máu, hai mắt đỏ thẫm, vẻ mặt cực kỳ bi ai tuyệt vọng không thể che dấu được.

Hơn ba năm trước, sau khi một tổ chức tên "hội Huyết Thủ"xuất hiện, xã hội đen thành phố C rất nhanh biến thành thế chân vạc. Đại Hán này tuyệt đối không ngờ, một tháng trước bang Phủ Đầu bọn họ và hội Huyết Thủ lại liên kết diệt một trong ba đại thế lực Thanh Phong đường. Không ngờ hội Huyết Thủ nhanh như vậy đã quay mũi giáo nhắm ngay bang Phủ Đầu để đâm.

Trong một đêm, bang Phủ Đầu đã từng phân quang vô hạn nhanh chóng tan rã.

Huyết Hổ tung người nhảy lên, mang theo một quyền như ánh lửa không chút khách khí đập tới, Đại Hán kia không hề có lực chống đỡ, bay ngược ra sau hơn 10m, ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng đã nặng nề ngã xuống mặt đấy, từng dòng máu đỏ chảy ra.

-Móa, ông đây chẳng muốn nói nhảm với mày!

Huyết Hổ phủi bụi trên người, đường cong trên mặt tục tằn biến thành một độ cong quỷ dị, chiến ý toàn thần càng đặc hơn so với ba năm trước kia, vẻ âm tàn trong mắt cũng nồng đậm thêm vài phần.

Một người trẻ tuổi giỏi giang cũng đi tới, cung kính nói:

-Hổ gia, toàn bộ đã xong xuôi, có hai trăm ba mươi sáu người đầu hàng, những đứa ngang bướng khác không lưu lại một ai!

Huyết Hổ vừa lòng gật gật đầu, rất sái bảo lấy ra một chiếc kính râm gác trên cổ, quát to:

-Các anh em, quay về thu dọn tàn cục, quét sạch toàn bộ ba hộp đem và năm quán karaoke của bang Phủ Đầu! Làm việc nhanh nhẹn chút, ngàn vạn lần đừng có khách khí, nam chém, nữ hiếp!

-Vâng!

Mấy trăm tên áo đen đều nhịp đáp, lập tức, những âm thanh tục tĩu hoặc bừa bãi vang dội cả bầu trời đêm.

Trong gió đêm, Huyết Hổ sờ sờ những sợi tóc ngắn như kim chổng ngược lên trời, không ngờ rất có cảm xúc mà thở dài một tiếng.

Lúc Huyết Hổ đang trong dòng suy nghĩ về tâm lý phức tạp của một lão đại chính mình trước giờ chưa từng có. Có thể là do lúc nhỏ xem "Thượng Hải than" chỉ nhìn một nửa nguyên do, gã cảm thấy người hoành tráng thường có được sự giúp đỡ của lão đại. Sau này lại xem "Bản sắc anh hùng" và "Cổ Hoặc Tử", bất kể Tiểu Mã Ca hay Trần Hạo Nam đều không phải lão đại cao nhất, gã quyết định phải quyết tâm làm thần tượng cấp tiểu đệ!

Huyết Hổ vẫn cho rằng, tiểu đệ hoành tráng phải đi bái lão đại, trước tiên phải làm thủ hạ của lão đại đó, sau đó lão đại giả vờ giả vịt nói, "Chúng ta không đánh thì không quen, về sau hãy cùng tôi lăn lộn đi".

Nhưng Huyết Hổ tuyệt đối không ngờ, năm đó thời điểm gã vừa quật ngã mười mấy người, giết vào tổng bộ hội Lão Hổ, lão đại kia không ngờ thấy chuyện không ổn chạy trốn, hoàn toàn vứt bỏ không để ý đám anh em vào sinh ra tử. Tên đó thật đã làm uổng công bao người tin tưởng y trong thời gian dài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương