Thiếu Gia Máu Lạnh Và Tiểu Thư Máu Nóng
-
Chương 116: Ngoại truyện
Trở về nhà và cùng nhau chào đón Hạo Thiên nhưng vẫn có một kẻ không mấy vui vẻ gì cả và kẻ đó là hắn.Hắn còn tưởng bản thân rất được lòng các con nhưng lại không thể ngờ được lũ nhóc đó quý Hạo Thiên còn hơn hắn.Trong lòng dấy lên một cục ghen nhẹ.
"King,Queen này,ba và con cùng đi chơi nhé?Chú Hạo Thiên vừa về nên rất mệt hay là để chú nghỉ ngơi lấy sức rồi mới chơi với chú được không?"Hắn nhìn hai nhóc con hỏi.
"Không...tôi rất vui khi được gặp và chơi đùa với lũ trẻ."Hạo Thiên nhìn hắn nói rồi quay ra đùa giỡn với tụi nó.
"Chú bảo là rất muốn chơi với tụi con.Ba đi đi!"Hai đứa nhỏ nhìn hắn đồng thanh nói.
Hắn như bị tảng đá to đè lên người.Hạo Thiên anh nói thế đã đành đằng này đến đám con "ruột" của hắn cũng phũ phàng với hắn.
"Thường ngày anh có bao giờ đề nghị con đi chơi đâu sao giờ đột nhiên đòi đưa tụi nó đi chơi vậy?À...thấy tụi nhỏ chơi với Hạo Thiên nên anh đâm ra ghen à?"Nó khoanh tay nhìn hắn cười đểu hỏi.
Hắn hơi lúng túng trước câu nói kia của vợ,ngay cả người chung chăn gối với hắn cũng lật đổ hắn vậy còn ai bên hắn nữa không?
"Đứng đó nghĩ gì vậy??Anh không tính đi đến công ty à?Không phải anh nói cần đến đó vì có việc sao?"Nó nhìn hắn hỏi.
"Không còn hứng để đến đó.Cơ mà phải đến để gặp đối tác!"Hắn nói rồi đi ra ngoài.
Nó thật không biết nói gì hơn là nhìn hắn cười.Cũng may là hắn vẫn chưa kịp thay bộ vest lịch lãm kia ra nếu không thì vác mặt lên công ty để thiên hạ cười.Tính tình hắn trở nên trẻ con từ khi nào vậy?Nhưng mà nhìn vào Hạo Thiên nó lại có chút buồn.Mấy năm nay anh một mực không quen cô gái nào,mở miệng hỏi tại sao từng tuổi này lại chưa có vợ nhưng anh vẫn cứ cười và nói là duyên chưa tới,câu nói đó thật sự khiến nó rất buồn vì nó sợ anh vẫn còn lưu luyến nó cứ như mấy năm trước vậy.
"Mẹ ơi King buồn ngủ."King chạy lại chỗ nó dụi dụi đôi mắt nói.
"Cả Queen nữa!"Queen nói.
"Vậy thì mau chạy lên phòng ngủ thôi!!"Nó cười nói.
Hai đứa nhỏ cùng chạy lên phòng.Nó nhìn con rồi toan đi vào bếp để làm bánh.
"Ái Nhi,lâu rồi không gặp.Nói chuyện cùng anh một lát chứ?"Hạo Thiên nhìn nó hỏi.
"Đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện nhỉ?"Nó nhìn anh cười hỏi.
Hạo Thiên đứng dậy nhìn nó cười.Nụ cười này anh đã luôn muốn nhìn đấy lâu nay và cả chủ nhân của nó nữa....
--
Nó và Hạo Thiên ngồi đối diện nhau,không khí có đôi phần khó thở.
"Dạo này anh khỏe chứ?Công việc có bận rộn như trước không?"Nó nhìn anh hỏi.
"Lần nào anh về cũng hỏi câu đó nhỉ?"Hạo Thiên nhìn nó cười hỏi ngược lại nó.
"Thật ra trong đầu em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh nhưng mà lại ngại mở lời."Nó rũ mi gương mặt thoáng nét buồn nói.
"Quen biết nhau cũng đã được mười mấy năm rồi sao lại có câu hỏi nào mà em khó hỏi nhỉ?Chắc câu hỏi đó cũng khó trả lời lắm."Anh nhìn nó và miệng vẫn cười nói.
"Thế nếu em hỏi thì anh có trả lời thật lòng không?"Nó hỏi.
"Có bao giờ anh nói dối em chưa?"Anh cười hỏi.
"Cho đến tận bây giờ em luôn cảm thấy áy náy việc năm đó và cho đến tận bây giờ anh lại không hề quen lấy một cô gái...Có phải anh còn vương vấn gì đó với em không?"Nó hỏi.
"Thế là bấy lâu nay vẫn còn e ngại việc này à?"Anh nhìn nó hỏi.
Nó im lặng và khẽ gật đầu.
"Ừm...lâu nay anh vẫn còn nặng tình với em lắm.Đơn phương em đã được mười mấy năm thì em đã hiểu tình cảm anh dành cho em nhiều đến mức nào rồi nhỉ?Và với tình cảm mười mấy năm kia thì khó lòng mà phai nhòa được.Nhưng mỗi ngày anh vẫn cố tập quên em cũng như quên mối tình đơn phương kia.Và anh cũng cố gắng tiếp xúc và xem mắt rất nhiều cô gái nhưng mà lại không có cảm giác gì đó với bọn họ...Có lẽ là do duyên số anh chưa tới hoặc là tình duyên anh đã tận.Đừng bận tâm việc đó nữa vì dù sao bây giờ em đã có chồng,có con rồi.Anh cũng chỉ xem em như đứa em gái và hai đứa nhóc tì kia anh xem chúng như con nuôi của mình.Với anh như vậy đã đủ lắm rồi!"Hạo Thiên nhìn nó cười nói.
"Anh luôn nở nụ cười trong mọi thời điểm.Sao lại làm được hay vậy?"Nó hỏi.
"Sao lại không??Chuyện gì đến cũng sẽ đến,đau buồn nào rồi cũng qua nếu đã biết trước nó sẽ xảy ra thì tại sao ta phải buồn??Buồn đau rồi ta có thể níu kéo được gì không?Hay càng làm mọi việc tệ hơn?Chả thà ta nở một nụ cười thật tươi để biến mọi việc có chiều hướng khá hơn và dù sao một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà!"Hạo Thiên nhìn nó cười nói.
"Am hiểu tường tận quá nhỉ?"Nó bật cười hỏi.
"À,từ này đừng có e ngại việc gì với anh.Nếu em làm vậy anh khó xử lắm đặc biệt với Quốc Minh!Giờ thì có lẽ anh nên lên nằm ngủ cùng bọn nhỏ rồi!"Anh đứng dậy thở mạnh nói rồi đi lên lầu.
Nó nhìn Hạo Thiên chỉ biết lắc đầu.Cái con người này thật là không thể nào lo lắng được cả.Mọi lời nói của anh thật khiến người nghe an lòng.
---Tối---
"Ba đang làm cái gì vậy??Để chú chơi với tụi con...ba đừng có xen vào được không?"Hai đứa nhỏ nhăn mặt đồng thanh nhìn hắn hỏi.
"Tụi mày có phải là con ba không hả??Sao đu bám chú hoài vậy?"Hắn nhìn hai con hỏi.
"Mẹ...con muốn chú làm ba của tụi con hơn...Mẹ ly hôn với ba cưới chú về đi!!"Hai đứa nhỏ nũng nịu nhìn nó hỏi.
"Phản vừa thôi!!Ba mà mất vợ là tụi mày xong đời đấy nhé!"Hắn nói.
"Cậu ăn ở sao mà lũ trẻ không thèm chơi vậy?"Hạo Thiên nhìn hắn cười hỏi.
"Do tụi nó tiếp xúc với tôi nhiều quá nên chán thôi!"Hắn nói....
"Chứ không phải anh hay dùng quyền lực để đe dọa tụi nhỏ rồi tụi nó bỏ bạn không thèm chơi à?"Nó nhìn hắn hỏi.
"Anh làm gì có!"Hắn nhướng mi nói.
"Rồi,rồi...Dừng diễn tại đây!!Ngủ nghỉ đi!!"Tác giả chen vào nói.
"Tửng!Dạo này mày siêng chen chân vô truyện rồi nhỉ?"Hắn nhìn tác giả hỏi.
"Dù gì cũng là chương cuối rồi cho nhoi xíu để người đọc còn nhớ bản mặt Tửng để còn ủng hộ truyện của Tửng!"Tác giả hếch cằm nói.
"Người đọc mà biết mày trẻ trâu như thế này thì tụi nó không bao giờ ủng hộ mày nữa đâu vì bọn họ lỡ dại đọc truyện này rồi nên theo tới cùng đấy chứ mà ủng hộ truyện của mày sau này thì không bao giờ họ ủng hộ mày đâu vì tao chắc mấy truyện đó của mày cũng sẽ trẻ trâu như truyện này!"Nó nói.
"Chị bớt nói bậy đi...Đây là truyện đầu tay nên em mới nhoi và trẻ trâu chứ mấy truyện kia em nghiêm túc lắm à!"Tác giả nói.
"Thiết nghĩ em nên nhường chỗ cho nhân vật tránh tình trạng tác giả quá nhạt nhòa!"Hạo Thiên nói.
Tác giả mếu máo bỏ chạy.Bị bọn nhân vật trong truyện hội đồng lòng tác giả đau nhói...
"King,Queen này,ba và con cùng đi chơi nhé?Chú Hạo Thiên vừa về nên rất mệt hay là để chú nghỉ ngơi lấy sức rồi mới chơi với chú được không?"Hắn nhìn hai nhóc con hỏi.
"Không...tôi rất vui khi được gặp và chơi đùa với lũ trẻ."Hạo Thiên nhìn hắn nói rồi quay ra đùa giỡn với tụi nó.
"Chú bảo là rất muốn chơi với tụi con.Ba đi đi!"Hai đứa nhỏ nhìn hắn đồng thanh nói.
Hắn như bị tảng đá to đè lên người.Hạo Thiên anh nói thế đã đành đằng này đến đám con "ruột" của hắn cũng phũ phàng với hắn.
"Thường ngày anh có bao giờ đề nghị con đi chơi đâu sao giờ đột nhiên đòi đưa tụi nó đi chơi vậy?À...thấy tụi nhỏ chơi với Hạo Thiên nên anh đâm ra ghen à?"Nó khoanh tay nhìn hắn cười đểu hỏi.
Hắn hơi lúng túng trước câu nói kia của vợ,ngay cả người chung chăn gối với hắn cũng lật đổ hắn vậy còn ai bên hắn nữa không?
"Đứng đó nghĩ gì vậy??Anh không tính đi đến công ty à?Không phải anh nói cần đến đó vì có việc sao?"Nó nhìn hắn hỏi.
"Không còn hứng để đến đó.Cơ mà phải đến để gặp đối tác!"Hắn nói rồi đi ra ngoài.
Nó thật không biết nói gì hơn là nhìn hắn cười.Cũng may là hắn vẫn chưa kịp thay bộ vest lịch lãm kia ra nếu không thì vác mặt lên công ty để thiên hạ cười.Tính tình hắn trở nên trẻ con từ khi nào vậy?Nhưng mà nhìn vào Hạo Thiên nó lại có chút buồn.Mấy năm nay anh một mực không quen cô gái nào,mở miệng hỏi tại sao từng tuổi này lại chưa có vợ nhưng anh vẫn cứ cười và nói là duyên chưa tới,câu nói đó thật sự khiến nó rất buồn vì nó sợ anh vẫn còn lưu luyến nó cứ như mấy năm trước vậy.
"Mẹ ơi King buồn ngủ."King chạy lại chỗ nó dụi dụi đôi mắt nói.
"Cả Queen nữa!"Queen nói.
"Vậy thì mau chạy lên phòng ngủ thôi!!"Nó cười nói.
Hai đứa nhỏ cùng chạy lên phòng.Nó nhìn con rồi toan đi vào bếp để làm bánh.
"Ái Nhi,lâu rồi không gặp.Nói chuyện cùng anh một lát chứ?"Hạo Thiên nhìn nó hỏi.
"Đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện nhỉ?"Nó nhìn anh cười hỏi.
Hạo Thiên đứng dậy nhìn nó cười.Nụ cười này anh đã luôn muốn nhìn đấy lâu nay và cả chủ nhân của nó nữa....
--
Nó và Hạo Thiên ngồi đối diện nhau,không khí có đôi phần khó thở.
"Dạo này anh khỏe chứ?Công việc có bận rộn như trước không?"Nó nhìn anh hỏi.
"Lần nào anh về cũng hỏi câu đó nhỉ?"Hạo Thiên nhìn nó cười hỏi ngược lại nó.
"Thật ra trong đầu em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh nhưng mà lại ngại mở lời."Nó rũ mi gương mặt thoáng nét buồn nói.
"Quen biết nhau cũng đã được mười mấy năm rồi sao lại có câu hỏi nào mà em khó hỏi nhỉ?Chắc câu hỏi đó cũng khó trả lời lắm."Anh nhìn nó và miệng vẫn cười nói.
"Thế nếu em hỏi thì anh có trả lời thật lòng không?"Nó hỏi.
"Có bao giờ anh nói dối em chưa?"Anh cười hỏi.
"Cho đến tận bây giờ em luôn cảm thấy áy náy việc năm đó và cho đến tận bây giờ anh lại không hề quen lấy một cô gái...Có phải anh còn vương vấn gì đó với em không?"Nó hỏi.
"Thế là bấy lâu nay vẫn còn e ngại việc này à?"Anh nhìn nó hỏi.
Nó im lặng và khẽ gật đầu.
"Ừm...lâu nay anh vẫn còn nặng tình với em lắm.Đơn phương em đã được mười mấy năm thì em đã hiểu tình cảm anh dành cho em nhiều đến mức nào rồi nhỉ?Và với tình cảm mười mấy năm kia thì khó lòng mà phai nhòa được.Nhưng mỗi ngày anh vẫn cố tập quên em cũng như quên mối tình đơn phương kia.Và anh cũng cố gắng tiếp xúc và xem mắt rất nhiều cô gái nhưng mà lại không có cảm giác gì đó với bọn họ...Có lẽ là do duyên số anh chưa tới hoặc là tình duyên anh đã tận.Đừng bận tâm việc đó nữa vì dù sao bây giờ em đã có chồng,có con rồi.Anh cũng chỉ xem em như đứa em gái và hai đứa nhóc tì kia anh xem chúng như con nuôi của mình.Với anh như vậy đã đủ lắm rồi!"Hạo Thiên nhìn nó cười nói.
"Anh luôn nở nụ cười trong mọi thời điểm.Sao lại làm được hay vậy?"Nó hỏi.
"Sao lại không??Chuyện gì đến cũng sẽ đến,đau buồn nào rồi cũng qua nếu đã biết trước nó sẽ xảy ra thì tại sao ta phải buồn??Buồn đau rồi ta có thể níu kéo được gì không?Hay càng làm mọi việc tệ hơn?Chả thà ta nở một nụ cười thật tươi để biến mọi việc có chiều hướng khá hơn và dù sao một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà!"Hạo Thiên nhìn nó cười nói.
"Am hiểu tường tận quá nhỉ?"Nó bật cười hỏi.
"À,từ này đừng có e ngại việc gì với anh.Nếu em làm vậy anh khó xử lắm đặc biệt với Quốc Minh!Giờ thì có lẽ anh nên lên nằm ngủ cùng bọn nhỏ rồi!"Anh đứng dậy thở mạnh nói rồi đi lên lầu.
Nó nhìn Hạo Thiên chỉ biết lắc đầu.Cái con người này thật là không thể nào lo lắng được cả.Mọi lời nói của anh thật khiến người nghe an lòng.
---Tối---
"Ba đang làm cái gì vậy??Để chú chơi với tụi con...ba đừng có xen vào được không?"Hai đứa nhỏ nhăn mặt đồng thanh nhìn hắn hỏi.
"Tụi mày có phải là con ba không hả??Sao đu bám chú hoài vậy?"Hắn nhìn hai con hỏi.
"Mẹ...con muốn chú làm ba của tụi con hơn...Mẹ ly hôn với ba cưới chú về đi!!"Hai đứa nhỏ nũng nịu nhìn nó hỏi.
"Phản vừa thôi!!Ba mà mất vợ là tụi mày xong đời đấy nhé!"Hắn nói.
"Cậu ăn ở sao mà lũ trẻ không thèm chơi vậy?"Hạo Thiên nhìn hắn cười hỏi.
"Do tụi nó tiếp xúc với tôi nhiều quá nên chán thôi!"Hắn nói....
"Chứ không phải anh hay dùng quyền lực để đe dọa tụi nhỏ rồi tụi nó bỏ bạn không thèm chơi à?"Nó nhìn hắn hỏi.
"Anh làm gì có!"Hắn nhướng mi nói.
"Rồi,rồi...Dừng diễn tại đây!!Ngủ nghỉ đi!!"Tác giả chen vào nói.
"Tửng!Dạo này mày siêng chen chân vô truyện rồi nhỉ?"Hắn nhìn tác giả hỏi.
"Dù gì cũng là chương cuối rồi cho nhoi xíu để người đọc còn nhớ bản mặt Tửng để còn ủng hộ truyện của Tửng!"Tác giả hếch cằm nói.
"Người đọc mà biết mày trẻ trâu như thế này thì tụi nó không bao giờ ủng hộ mày nữa đâu vì bọn họ lỡ dại đọc truyện này rồi nên theo tới cùng đấy chứ mà ủng hộ truyện của mày sau này thì không bao giờ họ ủng hộ mày đâu vì tao chắc mấy truyện đó của mày cũng sẽ trẻ trâu như truyện này!"Nó nói.
"Chị bớt nói bậy đi...Đây là truyện đầu tay nên em mới nhoi và trẻ trâu chứ mấy truyện kia em nghiêm túc lắm à!"Tác giả nói.
"Thiết nghĩ em nên nhường chỗ cho nhân vật tránh tình trạng tác giả quá nhạt nhòa!"Hạo Thiên nói.
Tác giả mếu máo bỏ chạy.Bị bọn nhân vật trong truyện hội đồng lòng tác giả đau nhói...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook