Thiếu Gia Lột Xác
76: Thì Ra Nguồn Gốc Là Ở Đây!


“Người xui xẻo ngay cả uống nước cũng nghẹn, Lâm Lai này chó cậy thế chủ, thật đúng là đáng ghét…”
Trương Hàm lại không chút để tâm kéo tay Khương Phàm Thư.

“Đừng lo”.

Khương Phàm Thư nhíu chặt mày gật đầu, cô biết Trương Hàm có ơn với Ninh Viễn Khánh, nhưng theo hiểu biết của cô, e rằng ơn tình này đã sớm trả hết rồi.

Suy cho cùng Ninh Viễn Khánh cũng là nhân vật lớn một phương, sao có thể bị Trương Hàm kiềm chế trong mọi chuyện được?
Nghĩ vậy, Khương Phàm Thư chủ động tiến lên một bước.

“Tổng giám đốc Ninh, tôi là Khương Phàm Thư đứng nhất đêm nay, tất cả mọi chuyện đều xảy ra vì thứ hạng.

Bây giờ tôi sẵn lòng tặng thứ hạng này lại cho Lâm Lai, hơn nữa tôi cũng đồng ý chủ động nói rõ vời truyền thông! Chỉ mong…”
Nói đến đây, Khương Phàm Thư nhìn thoáng qua Trương Hàm.

“Chỉ mong ông bỏ qua cho sự lỗ mãng của bạn trai tôi, tôi ở đây xin lỗi ông…”
Đến lúc này, Khương Phàm Thư chỉ có thể nghĩ đến một cách dở dở ương ương như thế thôi.

Có lẽ cô sẽ mất hết danh dự, có lẽ sẽ bị vô số dân mạng công kích, cũng có thể sẽ không còn cơ hội lên sân khấu biểu diễn nữa.

Nhưng cô vẫn sẽ làm thế…
Khương Phàm Thư nhìn Ninh Viễn Khánh với ánh mắt chờ mong…
Mọi người đều khiếp sợ, không ngờ cái tên trông quê mùa này lại là bạn trai của Khương Phàm Thư? Hơn nữa Khương Phàm Thư còn sẵn lòng đánh đổi danh dự của mình vì người kia?
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mấy người đàn ông không khỏi hơi ghen tị, rất nhiều người ở đây còn tự thấy mình xuất sắc hơn Trương Hàm! Anh thật sự xứng với một cô gái như Khương Phàm Thư sao?
Trong lòng Trương Hàm vô cùng ấm áp, giống như mùa đông được ánh mặt trời chiếu rọi lên người vậy.


Lâm Lai cười giễu cợt, khinh thường lắc đầu.

“Sếp Ninh, chú còn đang đợi gì nữa, nếu đồ đê tiện này đã nói thế rồi thì chúng ta cứ tác thành cho cô ta đi!”
Khi nãy Ninh Viễn Khánh không dám ngắt lời Khương Phàm Thư, Lâm Lai còn tưởng ông ta đang suy xét nên xử lý chuyện này thế nào, cho nên mới thúc giục.

Ninh Viễn Khánh thu hồi ánh mắt, nhìn sang Trương Hàm, sau đó sợ hãi quay đầu đi…
Ông ta nhìn ra được rằng cậu Trương đang tức giận!
“Sếp Ninh…”
Ninh Viễn Khánh cảm thấy con ruồi ở bên tai này quá ầm ĩ, không chút nể tình cho một bạt tai.

“Chát!”
Dường như còn cảm thấy chưa hả giận, Ninh Viễn Khánh lại nâng tay.

“Chát!”
Nhìn thoáng qua Trương Hàm, cậu Trương vẫn chưa gật đầu, ông ta cũng không thể dừng lại.

Vậy thì tiếp tục thôi!
“Chát!”
Người ở đây chưa từng thấy ai tát người ta như thế…
Lâm Lai sắp bị đánh cho không biết trời trăng gì, lảo đảo muốn ngã xuống đất.

“Nếu cậu ngã xuống, nhà họ Lâm cũng không cần thiết phải tồn tại ở thành phố Thanh Sơn nữa!”
Đùng!
Lời này như sấm sét nổ vang bên tai Lâm Lai vậy.


Anh ta cố hết sức đứng vững, mà bàn tay của Ninh Viễn Khánh vẫn không ngừng tát lên mặt anh ta.

Trên mặt Lâm Lai đã có máu loãng chảy ra, mấy cô gái gần đó sợ hãi đến mức hét toáng lên.

Cuối cùng, Lâm Lai trợn trắng mắt ngã xuống đất, bị đánh đến mức hôn mê.

Mọi người không dám nói một lời, đều đứng cách xa Ninh Viễn Khánh mấy bước, ông chủ Ninh bị biến thái ư? Ra tay thật tàn nhẫn quá, trông chẳng khác nào muốn đánh chết Lâm Lai cả.

Hơn nữa lời Ninh Viễn Khánh nói khi nãy vẫn còn rõ mồn một!
Ông ta nói nhà họ Lâm không cần thiết phải tồn tại nữa, vậy nhà họ Lâm sẽ không thể tồn tại ư?
Một người có thực lực đến mức nào mới có thể nói ra những lời này chứ?
Một vài người thầm so tính thế lực của tập đoàn Tinh Thần một lần nữa.

Nhưng chuyện tiếp theo lại suýt chút khiến bọn họ rớt cả mắt!
Chỉ thấy Ninh Viễn Khánh khi nãy còn oai phong lẫm liệt lại cúi đầu chín mươi độ với Khương Phàm Thư, chân thành và áy náy nói: “Cô Khương, chuyện xảy ra tối nay đều do tôi thất trách, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn vì lời cô vừa nói khi nãy… Tôi xin hứa ở đây, chỉ cần cô muốn, tài nguyên của Tập đoàn Tinh Thần tôi tùy cô sử dụng, dù cô muốn đi hát hay đi đóng phim, vấn đề của nhà đầu tư cứ để chúng tôi giải quyết!”
“Dù Tập đoàn Tinh Thần chúng tôi có lời không, tuyệt đối vẫn sẽ không ngừng việc đầu tư cho cô, trừ khi…”
“Trừ khi một ngày tập đoàn Tinh Thần phá sản!”
Mọi người hoàn toàn trợn tròn mắt, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế?
Sao một nhân vật như ông chủ Ninh lại cung kính với Khương Phàm Thư vậy.

Quan trọng nhất là lời hứa Ninh Viễn Khánh vừa nói.


Đối với những người liều mạng muốn chen vào giới giải trí đang có mặt ở nơi này, đây thật sự là một chuyện chỉ nằm mơ mới có thể gặp được!
Lúc này, những người khi nãy còn thông cảm cho Khương Phàm Thư đều cực kỳ ai oán và ghen tị, ai cũng đoán chẳng lẽ Khương Phàm Thư này là con nhà giàu có?
Sở Vân Lan hơi hâm mộ nhìn cô, Khương Phàm Thư có nói chuyện với cô ta, cô ta biết trong nhà Khương Phàm Thư chỉ là dòng dõi thư hương, không coi là giàu có lắm.

Cho nên Ninh Viễn Khánh nói thế chắc chắn là có lý do khác.

Sở Vân Lan hơi tò mò, nhìn thấy vẻ mặt có thể hiểu là sợ hãi của Ninh Viễn Khánh.

Sau đó, cô ta nhìn về hướng Ninh Viễn Khánh thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn sang.

Là Trương Hàm!
Sở Vân Lan thấy Trương Hàm gật đầu, cùng lúc đó, cảm xúc của Ninh Viễn Khánh cũng thay đổi.

Sở Vân Lan cảm nhận được Ninh Viễn Khánh như thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra nguồn gốc là ở đây!
Trong bầu không khí mọi người không nói gì, Sở Vân Lan sờ má, nở nụ cười thấu hiểu.

Như vậy có thể hiểu được mọi chuyện xảy ra đêm nay rồi!
Thứ hạng thay đổi, bãi bỏ thứ hạng của cậu cả nhà họ Lâm.

Sau đó, Khương Phàm Thư giành được hạng nhất, nhưng dù sao vốn dĩ số phiếu của cô đã đứng đầu rồi.

Thua bởi một người mới, Sở Vân Lan vốn hơi không phục, nhưng nghe thấy lời Khương Phàm Thư nói với Ninh Viễn Khánh khi nãy, cô ta thoải mái trở lại, mỗi một người đều có thứ khiến mình phấn đấu quên mình.

Cô ta không bằng cô gái này.

Sau đó là Ninh Viễn Khánh ra tay.


Tất cả đều hợp với logic, Sở Vân Lan thoải mái nghĩ.

Lại thấy Khương Phàm Thư nói: “Cảm ơn lòng tốt của Tổng giám đốc Ninh, nếu sau này tôi thật sự quyết định phát triển ở giới giải trí, nhất định sẽ chọn Tập đoàn Tinh Thần”.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Tôi cũng không ép cô”.

Ninh Viễn Khánh thở phào nhẹ nhõm, ông ta chỉ sợ Khương Phàm Thư tức giận, không ngờ bạn gái của cậu Trương lại có tri thức hiểu lễ nghĩa như thế, thiện cảm của Ninh Viễn Khánh với cô cũng tăng lên.

Mọi người thì trợn tròn mắt.

Cơ hội tốt như thế mà Khương Phàm Thư còn từ chối?
Xử lý xong chuyện này, Ninh Viễn Khánh vừa định đến nói chuyện với Trương Hàm thì bị ánh mắt của anh ngăn cản!
Ninh Viễn Khánh là người thông minh, lặng lẽ quay đầu dặn dò người khác sửa cửa.

Ninh Viễn Khánh đã thay đổi thái độ, đương nhiên không ai dám gây chuyện với Khương Phàm Thư nữa, ba người ra khỏi cánh gà, Lưu Tô biết điều đi xa, để lại Khương Phàm Thư và Trương Hàm.

Cuộc thi kết thúc, Khương Phàm Thư đi một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”.

“Cái gì?”, Trương Hàm khó hiểu hỏi.

“Tớ biết những lời Ninh Viễn Khánh nói hôm nay đều có liên quan đến cậu…”, Khương Phàm Thư cười: “Nhưng cậu có thể cho tớ biết rốt cuộc Tổng giám đốc Ninh nợ cậu cái gì không, sao tớ cứ có cảm giác ông ấy rất sợ cậu?”
“Thật ra tớ là con nhà giàu, mẹ tớ là lãnh đạo cấp trên của ông ta”.

Có bao nhiêu lời nói thật đều nói ra bằng cách nói đùa.

“Xì, bớt có khoác lác đi”.

Rõ ràng Khương Phàm Thư không tin..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương