Vì long tiên hương của Ninh Hiên Nhiên tới rất đúng lúc, cộng thêm Cố Thiên Hàn dốc lòng chăm sóc (?), Ninh Lạc rất nhanh đã không còn bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thương tổn trên mặt còn phải trị liệu một thời gian nữa, Nghênh Tiên thành không phải chỗ để ở lâu.

“Vết thương trên mặt Ninh cô nương rất sâu, đã tổn thương tới xương gò má, không chỉ cần máu của Ninh đạo hữu không thôi, nếu có thời gian, thì…” Cố Thiên Hàn mỉm cười lịch sự, “Hai vị phải ở chung với tại hạ ít lâu, như nếu không chê, chẳng bằng trước tiên tới Dược Vương Cốc được không?”

Huyền Cốt Phiến nhíu mày, chỉ là dường như nó đang suy nghĩ chuyện gì, lập tức bị Ninh Hiên Nhiên đoạt lại quyền khống chế, hắn cười ôn hòa, như đóa sen trắng nở rộ dưới ánh mặt trời, “Nào có, Cố công tử có thể cứu xá muội một mạng, Ninh mỗ vô cùng cảm kích, Cố công tử nói gì, Ninh mỗ nghe đó.”

Hai người hai mắt nhìn nhau, nhìn như đồng loại đầy hứng thú mà đánh giá đối phương, kỳ thực một người đang ra sức đấu tranh với kẻ chung cơ thể trong ý thức, một người trời sinh bị chứng mù mặt nhìn ai cũng ra một khuôn.

Đúng vào lúc này, Tề Thiên Dương chợt nói một câu: “Dược Vương Cốc ta không đi được, ta còn có chuyện phải làm, Ninh Lạc giao cho hai vị.”

Hơi thở Cố Thiên Hàn khẽ ngưng lại, nhìn về phía thiếu niên bên người, thì thấy y cười cười: “Vốn ban đầu Ninh Lạc không có chỗ nương tựa, ta đương nhiên không yên lòng, bây giờ người thân nàng đã tìm tới, ta ở lại nữa cũng không có nghĩa gì, Cố thế huynh, ân tình của huynh ta nhớ rõ, núi cao nước xa, ngày sau gặp lại.”

Hàng mày Tề Thiên Dương khẽ hất một cái, đôi mắt sáng mỉm cười, ôm quyền chào Cố Thiên Hàn cùng Ninh Hiên Nhiên, xoay người rời đi.

Nói đi là đi = Không thèm để ý ta = Ta không quan trọng

Ta không quan trọng = Tiếp tục tiếp cận, tiếp tục gắng sức = Sớm muộn gì cũng vào miệng

Ánh mắt Cố Thiên Hàn lạnh lùng, nhưng mà… Liếc mắt nhìn bệnh nhân trên giường một cái, trước vẫn nên chữa khỏi cho người này thì hay hơn.

Huyền Cốt Phiến nhìn Cố Thiên Hàn, ánh mắt quái dị.

“Sao vậy?” Ninh Hiên Nhiên trong lòng trào phúng nói: “Hiếm khi thấy ngươi yên tĩnh như vậy.”

“Ta muốn nói hắn rất giống một người ta quen… Đệt! Tiểu tử thúi ngươi nói gì lão tử?” Lăng Vân Bích nổi giận.

Ninh Hiên Nhiên: “Ha ha.”

Chuyện của Ninh Lạc rốt cục cũng lắng xuống, yên tâm bỏ được một tảng đá lớn, Tề Thiên Dương quả thực đến bước đi còn mang theo gió, đương nhiên, tuy rằng cậu quan tâm Ninh Lạc, nhưng không xem nàng là mục tiêu quan trọng trong đời, nếu đã thoát khỏi nguy hiểm, cậu sẽ không dính dáng đến chuyện náo nhiệt này.

Nếu đã tới thế giới này, cậu sẽ không sống một cách uất ức, dù cho cuối cùng không thể quay về thế giới ban đầu của cậu, ít nhất cậu vẫn sống hết đời mà không cần kiêng nể gì cả.

Cha cậu thường nói: “Heo sống vì ăn, người sống vì cốt khí, nếu như ngay cả cốt khí này cũng mất, người với heo chẳng khác nhau gì cả.”

Tề Thiên Dương không muốn làm heo, cho nên cậu phải gắng sức sống cho ra hình ra dạng, không chỉ là người, còn phải là người trên người, tuy rằng bất kể là ở thế giới ban đầu hay là tu chân giới này, cậu đều là nhân vật giống thiên chi kiêu tử, nhưng sau lưng phồn hoa là hư không, cậu hưởng thụ nhiều như vậy, nên rất rõ tất cả mọi thứ của mình đều rất phù phiếm, vì người có thực lực không phải chính bản thân cậu. Đương nhiên, đây không phải lỗi của cậu, trước khi đi đến thế giới này vẫn là cậu trai trong tháp ngà, được người nhà bảo vệ, cưng chiều là một chuyện rất bình thường.

Cậu ghét thiên chi kiêu tử, chẳng qua là ghét bọn họ dựa vào ngoại lực thu được thành tựu từ rất sớm, nhưng mắt nhìn xuống lại cao ngạo rõ ràng giống như người bình thường cũng nỗ lực như họ nhưng lúc nào cũng thất bại, không phải tự nhiên mà ghét.

Tu chân giới là địa phương tàn nhẫn khôn cùng, cạnh tranh sinh tồn, kẻ thích hợp sinh tồn, tất cả lễ nghĩa, liêm sỉ, hiền lành, lương thiện, cung kính, cần kiệm đều là tấm màn che, tất cả vì trường sinh, không chừa thủ đoạn nào.

Hoặc giả thứ cậu viết ra dẫn cậu vào tiềm thức, chẳng bài xích thế giới này bao nhiêu, thậm chí có chút mơ hồ như cá gặp nước, mười mấy năm an nhàn, từng được nuông chiều làm cậu suýt nữa mờ mắt, hẳn là cậu khát vọng một cuộc sống không kiêng nể gì, mà không phải cuộc sống được bảo vệ không chút kiêng kỵ.

Tề Thiên Dương đứng trên phi kiếm nhìn xuống thế gian mịt mờ này, chợt nở nụ cười.

Giết Thẩm Lăng, giết Triệu Thanh Ca, đổi thành người khác đã sớm chết vô số lần, cậu đến giờ còn sống sót ung dung tự tại, thậm chí ngay cả tộc trưởng hai họ cũng không dám tìm cậu gây sự, còn không phải ỷ vào khí thế Tề gia thì là gì? Buồn cười trước khi cậu giết người còn tưởng là mình đắn đo suy nghĩ, nguyên lai trong tiềm thức vẫn xem Tề gia là hậu thuẫn của mình, thậm chí lẽ thẳng khí hùng cho rằng bọn họ nhất định sẽ che chở cậu.

Cậu vì sao lại… muốn người khác che chở? Nếu như cậu cũng có thực lực như Tề Thần Hiên, lên trời xuống đất, một đời ung dung…

Thế nên, … Tiểu gia không bao giờ ghét bỏ bọn người Ngự Kiếm Môn từ trên xuống dưới đồng loạt xếp hàng cũng không đánh lại gia gia ta còn bị băm một lần lại một lần cuối cùng bị dầm dầm rồi đem ủ ủ tiếp đó ủ ủ lại lôi ra dầm dầm a a a a a! Cầu thu đồ đệ! Tiểu gia nhất định phải hảo hảo tôi luyện mình sớm ngày trở thành một nam phụ quốc dân đúng mực… Không, phải ưu tú, nắm giữ mấy thuộc tính tốt đẹp như 【 giá trị vũ lực tăng mạnh 】 【 giá trị vũ lực tăng mạnh 】 cùng với 【 giá trị vũ lực tăng mạnh 】!

Lăng Vân Bích nghe được tiếng lòng đang thương cảm chuẩn bị kỹ càng để an ủi kí chủ của mình cho tốt: “…”

Còn cho rằng tên gia hỏa khắp toàn thân chỉ có một sợi thần kinh thô như dây thừng cũng sẽ có nhưng tâm trạng cao cấp như tự ghét, tự giễu, tự ti gì đó, nó chính là heo!

Đợi đến khi đại bộ phận truyền âm đến chỗ cậu lúc mới động thân quay về Thiên Vẫn giới bị quẳng đi, Tề Thiên Dương đã đóng gói một bao đồ lên đường đi thượng giới, Tề Viễn Hàng ngược lại không quản chuyện này của cậu, dù sao sinh ra cũng là nhi tử, thả ra bên ngoài đấm đấm đá đá cũng yên tâm, trên quan điểm của nam nhân ba tốt yêu gia đình, yêu phu nhân, yêu nhi tử, đoạn tụ ở tu chân giới cũng không nhiều, gặp trúng một người thì chỉ do đứa con nhà mình xui xẻo.

Giữa trung giới cùng thượng giới có thông đạo đặc biệt, nhưng càn nguyên giới hẻo lánh, hơn nữa cơ hồ đều là đệ tử Kim Đan kỳ trở xuống đi, muốn đi thượng giới trước tiên cần chuyển giao qua những thế giới khác, lại trải qua thông đạo mà đi tới.

Đứng trước lối vào thông đạo đi tới thượng giới, Tề Thiên Dương đột nhiên cảm giác thấy mình quên mất chuyện gì…

“Là quên bảo Huyền Cốt Phiến thay ngươi giữ bí mật?” Lăng Vân Bích nói: “Dù cho tất cả mười ba tiên khí đều nhận chủ, cũng không đem chuyện của ngươi nói ra, dù sao chuyện này dính dáng đến thiên cơ…”

“Thì ra ta còn quên mất chuyện này sao?” Tề Thiên Dương bứt tóc.

Lăng Vân Bích: “…”

Quá kích động hậu quả chính là quên trước quên sau, Tề Thiên Dương cùng Lăng Vân Bích không thể không ngồi cùng một chỗ bắt đầu ngẫm lại tới cùng đã quên mất chuyện gì.

“Chào hỏi gia gia ngươi trước?”

“Không đúng…” Tề Thiên Dương buồn phiền mà nhíu mày.

Tề Thần Hiên nhìn như ngang ngạnh, tâm tư lại rộng lượng, Trầm gia cùng Tề gia là quan hệ thông gia, hai nhà lợi ích tương liên, nên cậu liên tiếp giết hai đứa con trai của gia chủ Trầm gia cũng có thể lén lút giải quyết, Triệu gia lại không được như vậy. Đầu tiên địa vị Triệu Thanh Ca không phải hạng Trầm Lăng có thể so sánh, Triệu Viễn Đình vừa có thể không ngại xa vạn dặm tự mình chạy gấp đến tìm cậu để gây sự, chẳng chẳng loại người có thể nuốt giận vào bụng. Tuy rằng bởi vì thực lực không bằng người mà lựa chọn thỏa hiệp, nhưng khó bảo đảm sẽ không nổi lên tâm tư khác, dù gì cậu chẳng qua chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, đặt ở hạ giới có lẽ có thể xưng một tiếng lão tổ, đặt ở trung giới, yêu thú hơi cao cấp một chút cũng có thể giết chết cậu, đến lúc đó, chuyện ngoài ý muốn còn không phải do bọn họ nói một câu là xong à?

Không phải cậu u ám, mà là trong nguyên văn Triệu Viễn Đình đích thực làm ra chuyện như vậy, Triệu Thanh Ca giết Triệu Thiên La sau giá họa cho một tên công tử bột Trịnh gia ở Thiên Diễn giới, Triệu Viễn Đình tức giận, nhưng Trịnh gia là gia tộc nổi danh bao che khuyết điểm khắp tam giớ, giẫm chết một con gián nhỏ nhà họ thôi cũng dây dưa với ngươi, huống hồ là con cháu chi chính bên họ mẹ? Ông ta và Trịnh gia lôi kéo thật lâu cũng không đạt được kết quả hài lòng, liền âm thầm hạ sát thủ giết chết tên công tử bột kia, cuối cùng Triệu Thanh Ca bị Trịnh gia giết chết làm quà đáp lễ, hai tộc trở mặt.

Tuy rằng kết quả rất hả giận, cơ mà nếu như cậu trở thành công tử bột kia, cho dù chết một ngàn, 10 ngàn Triệu Thanh Ca cũng không đổi được cái mạng nhỏ này của cậu có được không?

Tề Thần Hiên rõ điểm này, nên mới lúc nào cũng cột Triệu Viễn Đình bên người, cậu giờ khắc này còn ước gì cậu cách xa ông một chút, huống hồ cậu cũng có truyền âm.

“Thế… Quên mang theo thứ gì?” Lăng Vân Bích hỏi.

Xuất môn mang theo tiền cùng cái thân là đủ rồi, còn có… Tề Thiên Dương liếc mắt khinh thường liếc được một nửa chợt nhớ, cậu quên mang chính là Xuân Thu Khải Minh kiếm! Tín vật đệ tử chân truyền Ngự Kiếm Môn đó! Chẳng lẽ bảo cậu đi làm đệ tử bình thường sau đó bị một đám trưởng lão xem như củ cải, rau xanh mà chọn sao?

Đến nơi rồi mới nhớ… Lăng Vân Bích câm nín.

Tề Thiên Dương ngượng ngùng sờ mũi một cái, ai bảo lúc đó cậu chỉ lo giở trò giả vờ đẹp trai … Nói xong “Sau này gặp lại” rồi lập tức rời đi, ngự kiếm lên trời gì đó đích thực rất tuấn tú à nha!

Thế là quay về.

Xuân Thu Khải Minh kiếm nói là ở bên trong Càn Nguyên Tam Thế cảnh cũng không hẳn thế, chỉ là cách khá gần, chính là ở trong rừng cây lần trước đi ngang qua, bên phải màn ánh sáng đi thẳng ba dặm, có một hồ nhỏ trong suốt thấy đáy, cây cối bốn phía sinh trưởng rậm rạp, kiếm trấn giữa hồ.

Cẩn thận vòng qua Càn Nguyên Tam Thế cảnh, Tề Thiên Dương nghiêm túc lục lọi trong rừng cây, hỏi cậu tại sao biết đến chỗ rồi còn phải tìm? Tề Thiên Dương trợn trắng, 2D với 3D không giống nhau có biết không hả!

Rốt cuộc tìm được một chỗ bụi cây xem ra vô cùng rậm rạp, Tề Thiên Dương mừng húm, đẩy mớ cành cây hỗn độn không thể tả ra, để mình chen nửa người vào, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là một mảnh trong suốt… Ạch, đôi mắt?

Trong lùm cây rậm rạp một đại hắc miêu dài khoảng một thước nằm sấp, một đôi mắt xanh biếc óng ánh long lanh, hơi nheo lại, nhìn về phía cậu.

Tề Thiên Dương mặt không cảm xúc.

Đại hắc miêu ngừng một chút, tai mèo khẽ động, dần dần, đuôi hơi lay động với biên độ nhỏ.

Tề Thiên Dương bịt mũi, bị moe đến tìm không ra hướng bắc.

Trời mới biết cậu thật ra là tên cuồng mèo! Vô luận mèo đen, mèo trắng, mèo lớn, mèo nhỏ, mèo nhà, mèo hoang cậu đều yêu!

Thử đưa tay thăm dò sờ sờ này chú đại hắc miêu không sợ người này, = ̄w ̄= lông mềm mịn quá!

“Meo meo, meo meo, đại miêu, đi với ca ca được không? Bảo đảm mỗi ngày em đều có cá ăn!” Con mắt Tề Thiên Dương lóe sáng.

Đại hắc miêu có chút cứng ngắc, đuôi lại thành thật lắc lắc.

Tề Thiên Dương hưng phấn kêu khẽ một tiếng, vươn tay đang muốn ôm mèo, lại nghe trong bụi rậm bên cạnh truyền đến một tiếng ẳng non nớt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương