Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút
-
Chương 11
Lão tử không có hứng thú muốn chơi với ngươi.
Tề Thiên Dương bị dọa sợ hết hồn, thanh âm này phát ra thực sự quá quỷ dị, giống như là có người ở trong đầu cậu vậy, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại, cậu phát hiện hai tay mình vẫn chống bên người, đang sờ lên Lăng Vân Bích.
Là nó đang nói chuyện?
... Lại nói, Lăng Vân Bích có đầu sao?
Thanh âm kia dừng một chút, lập tức phẫn nộ kêu to: “Cái gì gọi là ‘Có đầu sao’! Lão tử là tiên khí thượng giai có máu mặt ở tam giới!Dưới Càn Khôn Đồ không có địch thủ! Đám phàm nhân các ngươi không ngờ lại vô lễ như thế!”
Tề Thiên Dương yên lặng nhìn Lăng Vân Bích dưới mông bị mình ngồi lên.
Dài ba thước, rộng hai thướng, ngọc diện trơn bóng, trải chăn đệm, thấy thế nào cũng là một cái giường tốt đi? Lúc cậu viết Lăng Vân Bích có đặt ra tính thích khoác lác đâu?
Lăng Vân Bích hừ một tiếng, âm thanh bỗng nhiên có chút yếu ớt: “Ngươi là đấng tạo hóa ngoài giới hạn, thực lực của lão tử mà ngươi còn không biết?”
Mắt Tề Thiên Dương khẽ chuyển động, nhìn hai người bên cạnh, biết đây không phải là lúc để hỏi kỹ càng, tạm thời trấn an Lăng Vân Bích, tiếp nhận gà quay của Sở Hàn Phi, Ngôn Húc Phong phi thường có năng lực lấy một con dao nhỏ ánh bạc, không biết hắn làm như thế nào, chỉ thấy ánh đao lóe lên mấy lần, gà quay vàng óng nguyên bản được chặt thành mười mấy miếng đều đều, xương cũng tách ra một bên.
Hắn cung kính dâng lên một đôi đũa trắng như tuyết, biết thiếu gia nhà mình không thích uống rượu, hắn liền rót ra một chén nước trái cây màu tím nhạt, đứng hầu bên cạnh Tề Thiên Dương.
Quả thực chính là người hầu nhị thập tứ hiếu, nếu như hắn không chường cái bản mặt bạn bè của cậu ra.
Bảo Lý Giao chăm sóc cậu? A, đừng thấy tên kia quá cẩu thả, quá nghèo túng mà nhầm, đó là hắn lười, thật sự đem so, trên danh nghĩa hắn không những là công tử nhà giàu mà còn không yếu ớt như otaku đâu.
Có lẽ bởi vì ngay từ đầu muốn giấu thân phận boss, cậu không miêu tả tướng mạo Ngôn Húc Phong, nên thiên đạo tự động bổ sung cho hắn khuôn mặt này?
Mặt thiếu gia yếu ớt phối với khí chất người hầu khiêm nhường, thực sự là... Quá đau mắt rồi có được không!
Tề Thiên Dương bĩu môi, lưu lại nước trái cây đuổi cả hai người ra ngoài.
“Ngươi là Lăng Vân Bích? Làm sao ngươi biết chuyện của ta?” Tề Thiên Dương gõ gõ giường bạch ngọc dưới thân.
“Ngươi đứng dậy trước đi.”
Tề Thiên Dương bất động, cười xấu xa: “Thứ ta viết ra ta hiểu, bản thể cùng thần thức là hai chuyện khác nhau, ta đây là bệnh nhân, không đứng nổi.”
Giường bạch ngọc chợt lóe một đạo lưu quang chói mắt, chậm rãi ngưng tụ trước giường một thân thể cao to, người kia tóc bạc bạch mi, khuôn mặt lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày lại có phần ngỗ ngượng, lộ ra mấy phần không khỏe.
Tề Thiên Dương chỉ thấy nhìn quen mắt, nhìn kỹ mới sửng sốt, dáng dấp như vậy, trái lại có mấy phần tương tự với mình.
“Tương tự ngươi cái rắm! Mấy phần đó chính là ngươi!” Lăng Vân Bích cau mày lại, nổi giận đùng đùng: “Ngươi ngày ấy từ thế giới bên ngoài đến, ba hồn bảy vía nhanh như tên! Hơn một nửa rơi xuống trên người nhị lang Tề gia, mà một nửa còn lại trên người lão tử! Bây giờ chúng ta linh phách cùng dung, nếu ngươi không muốn dần dần bị biến thành kẻ ngu si, phải cùng ta kết hồn khế bản mệnh, quá hời cho ngươi rồi!”
Tề Thiên Dương trong lòng thất kinh, bất động thanh sắc nói: “Ngươi biết chuyện của ta?”
Lăng Vân Bích nhíu mày: “Đương nhiên, bất quá ngươi không cần lo lắng, trong tam giới bên trong có thể suy ra lai lịch của ngươi chỉ có những khí linh thuận thiên địa mà thành như chúng ta, ngoại trừ thằng ngốc Càn Khôn Đồ kia, khí linh độc lai độc vãng, không nhận chủ, huống chi ngươi là đấng tạo hóa ngoài giới hạn, chúng ta đương nhiên sẽ không nói ra chuyện của ngươi.”
Ánh mắt Tề Thiên Dương lóe lên, biết khí linh ngoại trừ biết thân phận của cậu ra, thì không biết nội dung câu chuyện, dù gì bọn chúng cũng sẽ bị Sở ngựa giống thu phục, nếu mà biết... Tất nhiên không còn khẩu khí như vậy.
Lăng Vân Bích không kiên nhẫn nói: “Nghĩ kỹ chưa?”
Tề Thiên Dương tà tà nhếch miệng: “Nếu ngươi đã nói khí linh độc lai độc vãng, vậy tại sao còn nóng lòng muốn ký khế ước với ta như thế? Ta là người cẩn thận, ngươi không nói rõ ràng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Cẩn thận?” Sắc mặt Lăng Vân Bích nhăn nhó, kéo miệng cười kỳ quái, “Đó là vì ngươi nổi điên đều chạy đến nơi này của lão tử!Không phải ngươi muốn biết nguyên nhân hay sao? Ta cho ngươi biết, ngươi thiếu một hồn một phách mà ta nhiều hơn một hồn một phách, nếu không ký khế ước, ngươi biến ngốc ta biến điên, lão tử có thể không hứng thú chơi với ngươi sao!”
Tề Thiên Dương gõ gõ giường bạch ngọc, rơi vào trầm tư.
Lăng Vân Bích xác thực không nói dối, so sánh với trước khi xuyên, tính cách của cậu đã nguội lạnh không ít, làm việc sẽ suy đi nghĩ lại, thậm chí nhịn xuống chán ghét với Sở ngựa giống mà hư tình giả ý, nhưng nếu như đánh đổi bằng biến thành kẻ ngu si, cậu vẫn tình nguyện quay lại làm con người xốc nổi của cậu trước kia.
Nội dung câu chuyện loạn thì loạn đi, cậu đi tới nơi này, chính là biến số lớn nhất rồi.
Tề Thiên Dương từ đầu ngón tay trích ra một giọt máu, điểm lên giữa trán Lăng Vân Bích, bởi Lăng Vân Bích thoải mái nên không phản kháng, hai người ký khế ước ký đến vô cùng thuận lợi, trời mới biết lúc trước cậu viết Sở ngựa giống thu phục Lăng Vân Bích đầy đủ các bước cũng hết ba chương dài, thời gian đó chịu đủ loại áp bức thần thông và hăm hở phản kháng, khiến người ta hoa cả mắt.
Dần dần, Tề Thiên Dương cảm thấy có thứ gì tiến vào đầu mình, mà cơ thể người của Lăng Vân Bích đã biến mất.
... Vốn còn muốn đạp đạp xem có thể giẫm lên thật hay không.
Phát hiện ra ý nghĩ xấu xa của tân tấn chủ nhân, Lăng Vân Bích hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Rốt cục cũng trở nên hoàn chỉnh Tề Thiên Dương duỗi duỗi cánh tay động động cái chân, tâm tình rất tốt, không chê gà quay nguội, ăn vài miếng, uống nửa chén nước trái cây, đẩy chén đĩa một cái, lại nằm xuống, để hai người chờ bên ngoài tiến vào thu dọn.
Ở bên ngoài yên lặng cùng Ngôn Húc Phong đấu đao mắt trên dưới một trăm hiệp, lần này Sở Hàn Phi giành trước một bước tiến lên thu dọn chén đĩa, động tác mặc dù có hơi trúc trắc lại không bắt bẻ sai lầm được, Ngôn Húc Phong cắn răng lui qua một bên.
Tề Thiên Dương híp mắt nhìn Sở Hàn Phi, càng nhìn gương mặt kia càng đố kị, nghĩ dù sao cũng không phải lần đầu, vươn tay cào lên cằm hắn một chút.
Lưng Sở Hàn Phi nửa cúi xuống cứng đờ, trên khuôn mặt quanh năm không lộ vẻ gì hiếm thấy có chút ngây dại ra: Y, y sờ mặt mình.
Trên thực tế một vuốt kia Tề Thiên Dương cào không nhẹ tí nào, nhưng cậu dù sao cũng không phải tu sĩ lấy phép thuật xem là ăn cơm uống nước, không có vận dụng linh lực, đối một người đã Kim Đan mà nói, chút sức lực ấy còn không phải sờ mặt sao? Ngôn Húc Phong đứng một bên, hai tay buông thõng bên người đã nắm chặt thành quyền.
Nhị thiếu gia y, thích nam nhân?
Cái tay gây họa xong, Tề Thiên Dương hơi chột dạ, nhưng nhìn thấy Sở Hàn Phi “một mặt bình tĩnh”, liền khó chịu, hừ một tiếng nằm lại giường bạch ngọc, kéo chăn che đầu.
Sở Hàn Phi đứng thẳng bất động một lúc lâu, Ngôn Húc Phong liếc hắn một cái, cấp tốc thu thập xong tàn cục, lại bị Tề Thiên Dương đuổi ra ngoài.
Hai người ở bên ngoài làm sao xoắn xuýt không đề cập tới, Tề Thiên Dương ngược lại tràn đầy phấn khởi giao lưu cùng Lăng Vân Bích, cậu phát hiện trực tiếp đối thoại ở trong đầu như vậy cũng rất thú vị, tiết kiệm sức còn chơi vui nữa, người khác không nghe được, như giữ được bí mật nhỏ của mình trước mặt mọi người vậy, còn Lăng Vân Bích? Ôi, đây đâu phải người.
“Hừ! Chúng tôi là khí linh cao quý, đương nhiên không thể đem so cùng đám người phàm các ngươi.” Lăng Vân Bích lạnh lùng chế giễu.
Tề Thiên Dương không giận, không biết có phải vì một hồn một phách đã từng ở chỗ Lăng Vân Bích hay không, cậu phát hiện mình rất thích nó, tò mò hỏi: “Nếu biết ta là đấng tạo hóa, sao ngươi vẫn cứ không khách khí vậy nhỉ? Không muốn biết kết cục của ngươi ra sao à?”
Trong nguyên văn Lăng Vân Bích trải qua rất khó khăn, bị cưỡng chế nhận chủ không nói còn bị xóa mất ý thức, bản thể vì thay nam chính chữa thương mà thương tổn tới căn cơ, cuối cùng chỉ có thể xếp hạng chót trong mười ba tiên khí.
“Không khách khí gì chứ? Với phàm nhân, thái độ của ta đã đủ tốt rồi.” Lăng Vân Bích hừ một tiếng, đáp lại: “Thiên địa to lớn, vũ trụ khôn cùng, vòng vòng tương sinh, thần ma cường đại có thể không đáng nhắc tới dưới ngòi bút của đấng tạo hóa, nhưng biết đâu bản thân đấng tạo hóa e rằng cũng chính là một nhân vật trong câu chuyện được bịa ra dưới sự thống trị của thần ma thì sao, trong bóng tối, nửa thật nửa giả, ai có thể nói rõ được? Ngoại trừ đại đạo, không có gì là vĩnh hằng.”
Lời này của nó có chút thâm ảo, Tề Thiên Dương sờ mũi, rốt cuộc coi như hiểu rõ người tác giả như mình mà nói như chẳng là gì với cái thế giới này, dù gì chính cậu có thể còn là nhân vật dưới ngòi bút người khác nữa mà.
“Bất quá…” Lăng Vân Bích chuyển đề tài, “Dù sao cũng giành được thời cơ ở thế giới này, ngươi đương nhiên là đặc thù, số mệnh gia thân, ắt được trời sủng ái.”
Nếu Tề Thiên Dương là người bình thường lúc này đã mừng như điên rồi, nhưng cậu không phải, ở hiện đại cậu đã là một người được rất nhiều sủng ái, ngược lại không có cảm giác gì với chuyện này, cậu bình tĩnh nói: “Vậy ta còn có thể trở lại thế giới cũ hay không?”
Lăng Vân Bích hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì, chỉ nói: “Sau khi thành tiên, nếu có cơ duyên thành Đại La kim tiên, thì có khả năng chuyển đổi thời không.”
“Ngươi biết rất nhiều đấy.” Tề Thiên Dương nhíu mày.
Lăng Vân Bích hừ nhẹ một tiếng, không giải thích.
Qua năm, sáu ngày, có Lăng Vân Bích toàn lực cứu trị, Kim Đan của Tề Thiên Dương rất nhanh được chữa lành như lúc ban đầu, sau khi truyền tin cho Tề cha, Tề Thiên Dương nhìn Lăng Vân Bích lâm vào nan giải.
Cậu phải làm sao mang nó ra ngoài a a a a a!
Thẳng thắng? Nói với Tề cha rằng, cha à, bảo vật trấn tộc nhà chúng ta mấy chục ngàn năm có bao nhiêu vị tiền bối kinh tài tuyệt thế trăm tuổi phi thăng cũng không thể thu phục, nay nó khóc lóc van nài nhất định phải ở cùng nhi tử của người, chúng ta có nên đồng ý?
Là tiết tấu bị giết chết trong một sao? (100 sao bằng một giây)
Còn nữa, điều trọng yếu hơn là, chuyện mảnh vỡ Càn Khôn Đồ khảm ở góc trái Lăng Vân Bích biến mất nói làm sao đây? Lúc Lăng Vân Bích gội đầu trôi rồi sao?
… Đừng nói với cậu Sở ngựa giống lấy mảnh vỡ xong không mượn gió bẻ măng, này không khoa học!
Ngẫm lại Sở Hàn Phi lấy sau khi lấy mảnh vỡ Càn Khôn Đồ xong vẻ mặt quang minh lẫm liệt trả Lăng Vân Bích về... Muốn cười quá làm sao bây giờ?
Tề Thiên Dương gõ gõ Lăng Vân Bích, “Nói thật đi, đồ đâu?”
“Gội đầu trôi mất rồi!”
Tề Thiên Dương: “...”
Tề Thiên Dương bị dọa sợ hết hồn, thanh âm này phát ra thực sự quá quỷ dị, giống như là có người ở trong đầu cậu vậy, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại, cậu phát hiện hai tay mình vẫn chống bên người, đang sờ lên Lăng Vân Bích.
Là nó đang nói chuyện?
... Lại nói, Lăng Vân Bích có đầu sao?
Thanh âm kia dừng một chút, lập tức phẫn nộ kêu to: “Cái gì gọi là ‘Có đầu sao’! Lão tử là tiên khí thượng giai có máu mặt ở tam giới!Dưới Càn Khôn Đồ không có địch thủ! Đám phàm nhân các ngươi không ngờ lại vô lễ như thế!”
Tề Thiên Dương yên lặng nhìn Lăng Vân Bích dưới mông bị mình ngồi lên.
Dài ba thước, rộng hai thướng, ngọc diện trơn bóng, trải chăn đệm, thấy thế nào cũng là một cái giường tốt đi? Lúc cậu viết Lăng Vân Bích có đặt ra tính thích khoác lác đâu?
Lăng Vân Bích hừ một tiếng, âm thanh bỗng nhiên có chút yếu ớt: “Ngươi là đấng tạo hóa ngoài giới hạn, thực lực của lão tử mà ngươi còn không biết?”
Mắt Tề Thiên Dương khẽ chuyển động, nhìn hai người bên cạnh, biết đây không phải là lúc để hỏi kỹ càng, tạm thời trấn an Lăng Vân Bích, tiếp nhận gà quay của Sở Hàn Phi, Ngôn Húc Phong phi thường có năng lực lấy một con dao nhỏ ánh bạc, không biết hắn làm như thế nào, chỉ thấy ánh đao lóe lên mấy lần, gà quay vàng óng nguyên bản được chặt thành mười mấy miếng đều đều, xương cũng tách ra một bên.
Hắn cung kính dâng lên một đôi đũa trắng như tuyết, biết thiếu gia nhà mình không thích uống rượu, hắn liền rót ra một chén nước trái cây màu tím nhạt, đứng hầu bên cạnh Tề Thiên Dương.
Quả thực chính là người hầu nhị thập tứ hiếu, nếu như hắn không chường cái bản mặt bạn bè của cậu ra.
Bảo Lý Giao chăm sóc cậu? A, đừng thấy tên kia quá cẩu thả, quá nghèo túng mà nhầm, đó là hắn lười, thật sự đem so, trên danh nghĩa hắn không những là công tử nhà giàu mà còn không yếu ớt như otaku đâu.
Có lẽ bởi vì ngay từ đầu muốn giấu thân phận boss, cậu không miêu tả tướng mạo Ngôn Húc Phong, nên thiên đạo tự động bổ sung cho hắn khuôn mặt này?
Mặt thiếu gia yếu ớt phối với khí chất người hầu khiêm nhường, thực sự là... Quá đau mắt rồi có được không!
Tề Thiên Dương bĩu môi, lưu lại nước trái cây đuổi cả hai người ra ngoài.
“Ngươi là Lăng Vân Bích? Làm sao ngươi biết chuyện của ta?” Tề Thiên Dương gõ gõ giường bạch ngọc dưới thân.
“Ngươi đứng dậy trước đi.”
Tề Thiên Dương bất động, cười xấu xa: “Thứ ta viết ra ta hiểu, bản thể cùng thần thức là hai chuyện khác nhau, ta đây là bệnh nhân, không đứng nổi.”
Giường bạch ngọc chợt lóe một đạo lưu quang chói mắt, chậm rãi ngưng tụ trước giường một thân thể cao to, người kia tóc bạc bạch mi, khuôn mặt lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày lại có phần ngỗ ngượng, lộ ra mấy phần không khỏe.
Tề Thiên Dương chỉ thấy nhìn quen mắt, nhìn kỹ mới sửng sốt, dáng dấp như vậy, trái lại có mấy phần tương tự với mình.
“Tương tự ngươi cái rắm! Mấy phần đó chính là ngươi!” Lăng Vân Bích cau mày lại, nổi giận đùng đùng: “Ngươi ngày ấy từ thế giới bên ngoài đến, ba hồn bảy vía nhanh như tên! Hơn một nửa rơi xuống trên người nhị lang Tề gia, mà một nửa còn lại trên người lão tử! Bây giờ chúng ta linh phách cùng dung, nếu ngươi không muốn dần dần bị biến thành kẻ ngu si, phải cùng ta kết hồn khế bản mệnh, quá hời cho ngươi rồi!”
Tề Thiên Dương trong lòng thất kinh, bất động thanh sắc nói: “Ngươi biết chuyện của ta?”
Lăng Vân Bích nhíu mày: “Đương nhiên, bất quá ngươi không cần lo lắng, trong tam giới bên trong có thể suy ra lai lịch của ngươi chỉ có những khí linh thuận thiên địa mà thành như chúng ta, ngoại trừ thằng ngốc Càn Khôn Đồ kia, khí linh độc lai độc vãng, không nhận chủ, huống chi ngươi là đấng tạo hóa ngoài giới hạn, chúng ta đương nhiên sẽ không nói ra chuyện của ngươi.”
Ánh mắt Tề Thiên Dương lóe lên, biết khí linh ngoại trừ biết thân phận của cậu ra, thì không biết nội dung câu chuyện, dù gì bọn chúng cũng sẽ bị Sở ngựa giống thu phục, nếu mà biết... Tất nhiên không còn khẩu khí như vậy.
Lăng Vân Bích không kiên nhẫn nói: “Nghĩ kỹ chưa?”
Tề Thiên Dương tà tà nhếch miệng: “Nếu ngươi đã nói khí linh độc lai độc vãng, vậy tại sao còn nóng lòng muốn ký khế ước với ta như thế? Ta là người cẩn thận, ngươi không nói rõ ràng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
“Cẩn thận?” Sắc mặt Lăng Vân Bích nhăn nhó, kéo miệng cười kỳ quái, “Đó là vì ngươi nổi điên đều chạy đến nơi này của lão tử!Không phải ngươi muốn biết nguyên nhân hay sao? Ta cho ngươi biết, ngươi thiếu một hồn một phách mà ta nhiều hơn một hồn một phách, nếu không ký khế ước, ngươi biến ngốc ta biến điên, lão tử có thể không hứng thú chơi với ngươi sao!”
Tề Thiên Dương gõ gõ giường bạch ngọc, rơi vào trầm tư.
Lăng Vân Bích xác thực không nói dối, so sánh với trước khi xuyên, tính cách của cậu đã nguội lạnh không ít, làm việc sẽ suy đi nghĩ lại, thậm chí nhịn xuống chán ghét với Sở ngựa giống mà hư tình giả ý, nhưng nếu như đánh đổi bằng biến thành kẻ ngu si, cậu vẫn tình nguyện quay lại làm con người xốc nổi của cậu trước kia.
Nội dung câu chuyện loạn thì loạn đi, cậu đi tới nơi này, chính là biến số lớn nhất rồi.
Tề Thiên Dương từ đầu ngón tay trích ra một giọt máu, điểm lên giữa trán Lăng Vân Bích, bởi Lăng Vân Bích thoải mái nên không phản kháng, hai người ký khế ước ký đến vô cùng thuận lợi, trời mới biết lúc trước cậu viết Sở ngựa giống thu phục Lăng Vân Bích đầy đủ các bước cũng hết ba chương dài, thời gian đó chịu đủ loại áp bức thần thông và hăm hở phản kháng, khiến người ta hoa cả mắt.
Dần dần, Tề Thiên Dương cảm thấy có thứ gì tiến vào đầu mình, mà cơ thể người của Lăng Vân Bích đã biến mất.
... Vốn còn muốn đạp đạp xem có thể giẫm lên thật hay không.
Phát hiện ra ý nghĩ xấu xa của tân tấn chủ nhân, Lăng Vân Bích hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Rốt cục cũng trở nên hoàn chỉnh Tề Thiên Dương duỗi duỗi cánh tay động động cái chân, tâm tình rất tốt, không chê gà quay nguội, ăn vài miếng, uống nửa chén nước trái cây, đẩy chén đĩa một cái, lại nằm xuống, để hai người chờ bên ngoài tiến vào thu dọn.
Ở bên ngoài yên lặng cùng Ngôn Húc Phong đấu đao mắt trên dưới một trăm hiệp, lần này Sở Hàn Phi giành trước một bước tiến lên thu dọn chén đĩa, động tác mặc dù có hơi trúc trắc lại không bắt bẻ sai lầm được, Ngôn Húc Phong cắn răng lui qua một bên.
Tề Thiên Dương híp mắt nhìn Sở Hàn Phi, càng nhìn gương mặt kia càng đố kị, nghĩ dù sao cũng không phải lần đầu, vươn tay cào lên cằm hắn một chút.
Lưng Sở Hàn Phi nửa cúi xuống cứng đờ, trên khuôn mặt quanh năm không lộ vẻ gì hiếm thấy có chút ngây dại ra: Y, y sờ mặt mình.
Trên thực tế một vuốt kia Tề Thiên Dương cào không nhẹ tí nào, nhưng cậu dù sao cũng không phải tu sĩ lấy phép thuật xem là ăn cơm uống nước, không có vận dụng linh lực, đối một người đã Kim Đan mà nói, chút sức lực ấy còn không phải sờ mặt sao? Ngôn Húc Phong đứng một bên, hai tay buông thõng bên người đã nắm chặt thành quyền.
Nhị thiếu gia y, thích nam nhân?
Cái tay gây họa xong, Tề Thiên Dương hơi chột dạ, nhưng nhìn thấy Sở Hàn Phi “một mặt bình tĩnh”, liền khó chịu, hừ một tiếng nằm lại giường bạch ngọc, kéo chăn che đầu.
Sở Hàn Phi đứng thẳng bất động một lúc lâu, Ngôn Húc Phong liếc hắn một cái, cấp tốc thu thập xong tàn cục, lại bị Tề Thiên Dương đuổi ra ngoài.
Hai người ở bên ngoài làm sao xoắn xuýt không đề cập tới, Tề Thiên Dương ngược lại tràn đầy phấn khởi giao lưu cùng Lăng Vân Bích, cậu phát hiện trực tiếp đối thoại ở trong đầu như vậy cũng rất thú vị, tiết kiệm sức còn chơi vui nữa, người khác không nghe được, như giữ được bí mật nhỏ của mình trước mặt mọi người vậy, còn Lăng Vân Bích? Ôi, đây đâu phải người.
“Hừ! Chúng tôi là khí linh cao quý, đương nhiên không thể đem so cùng đám người phàm các ngươi.” Lăng Vân Bích lạnh lùng chế giễu.
Tề Thiên Dương không giận, không biết có phải vì một hồn một phách đã từng ở chỗ Lăng Vân Bích hay không, cậu phát hiện mình rất thích nó, tò mò hỏi: “Nếu biết ta là đấng tạo hóa, sao ngươi vẫn cứ không khách khí vậy nhỉ? Không muốn biết kết cục của ngươi ra sao à?”
Trong nguyên văn Lăng Vân Bích trải qua rất khó khăn, bị cưỡng chế nhận chủ không nói còn bị xóa mất ý thức, bản thể vì thay nam chính chữa thương mà thương tổn tới căn cơ, cuối cùng chỉ có thể xếp hạng chót trong mười ba tiên khí.
“Không khách khí gì chứ? Với phàm nhân, thái độ của ta đã đủ tốt rồi.” Lăng Vân Bích hừ một tiếng, đáp lại: “Thiên địa to lớn, vũ trụ khôn cùng, vòng vòng tương sinh, thần ma cường đại có thể không đáng nhắc tới dưới ngòi bút của đấng tạo hóa, nhưng biết đâu bản thân đấng tạo hóa e rằng cũng chính là một nhân vật trong câu chuyện được bịa ra dưới sự thống trị của thần ma thì sao, trong bóng tối, nửa thật nửa giả, ai có thể nói rõ được? Ngoại trừ đại đạo, không có gì là vĩnh hằng.”
Lời này của nó có chút thâm ảo, Tề Thiên Dương sờ mũi, rốt cuộc coi như hiểu rõ người tác giả như mình mà nói như chẳng là gì với cái thế giới này, dù gì chính cậu có thể còn là nhân vật dưới ngòi bút người khác nữa mà.
“Bất quá…” Lăng Vân Bích chuyển đề tài, “Dù sao cũng giành được thời cơ ở thế giới này, ngươi đương nhiên là đặc thù, số mệnh gia thân, ắt được trời sủng ái.”
Nếu Tề Thiên Dương là người bình thường lúc này đã mừng như điên rồi, nhưng cậu không phải, ở hiện đại cậu đã là một người được rất nhiều sủng ái, ngược lại không có cảm giác gì với chuyện này, cậu bình tĩnh nói: “Vậy ta còn có thể trở lại thế giới cũ hay không?”
Lăng Vân Bích hơi ngạc nhiên, nhưng không nói gì, chỉ nói: “Sau khi thành tiên, nếu có cơ duyên thành Đại La kim tiên, thì có khả năng chuyển đổi thời không.”
“Ngươi biết rất nhiều đấy.” Tề Thiên Dương nhíu mày.
Lăng Vân Bích hừ nhẹ một tiếng, không giải thích.
Qua năm, sáu ngày, có Lăng Vân Bích toàn lực cứu trị, Kim Đan của Tề Thiên Dương rất nhanh được chữa lành như lúc ban đầu, sau khi truyền tin cho Tề cha, Tề Thiên Dương nhìn Lăng Vân Bích lâm vào nan giải.
Cậu phải làm sao mang nó ra ngoài a a a a a!
Thẳng thắng? Nói với Tề cha rằng, cha à, bảo vật trấn tộc nhà chúng ta mấy chục ngàn năm có bao nhiêu vị tiền bối kinh tài tuyệt thế trăm tuổi phi thăng cũng không thể thu phục, nay nó khóc lóc van nài nhất định phải ở cùng nhi tử của người, chúng ta có nên đồng ý?
Là tiết tấu bị giết chết trong một sao? (100 sao bằng một giây)
Còn nữa, điều trọng yếu hơn là, chuyện mảnh vỡ Càn Khôn Đồ khảm ở góc trái Lăng Vân Bích biến mất nói làm sao đây? Lúc Lăng Vân Bích gội đầu trôi rồi sao?
… Đừng nói với cậu Sở ngựa giống lấy mảnh vỡ xong không mượn gió bẻ măng, này không khoa học!
Ngẫm lại Sở Hàn Phi lấy sau khi lấy mảnh vỡ Càn Khôn Đồ xong vẻ mặt quang minh lẫm liệt trả Lăng Vân Bích về... Muốn cười quá làm sao bây giờ?
Tề Thiên Dương gõ gõ Lăng Vân Bích, “Nói thật đi, đồ đâu?”
“Gội đầu trôi mất rồi!”
Tề Thiên Dương: “...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook