Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút
-
Chương 1
Nhị thiếu là một tay bán manh rất giỏi.
Khổ cực gõ chữ ba trăm ngày, một phút trở lại trước khi giải phóng. (Bạn ấy lỡ bấm reset hoặc máy bị reset trước khi đăng truyện =]]])
Tề Thiên Dương trừng mắt nhìn văn bản trống rỗng không cẩn thận bị xem là rác, còn thiếu chuyện không phun một mồm nước soda nữa thôi.
Trời xanh đùa ta!
Đây là văn bản tròn năm trăm nghìn chữ đó! Gõ gần một năm! Một học sinh cấp ba như cậu mỗi ngày giành thời gian gõ nhiều chữ như vậy dễ dàng lắm à!
Hình như bản thảo tồn trong website cũng hết sạch…
Túm mái tóc ngắn ngủn, Tề Thiên Dương kiên trì mở website, kéo đến trang truyện mình đã kiên trì gõ được.
Làm một tác giả ngựa đực văn ưu tú, cái nick này năm năm trước Tề nhị thiếu tạo ra, đến nay đã chụp chết vô số sóng trước. Tuy tác phẩm không nhiều, nhưng văn phong thuộc hàng đỉnh nhất, tình tiết hot, độ hãm hại hàng đầu, tiếng tăm truyền nghìn dặm.
Hiện tại xem ra cái hố đẹp cậu đào không giữ được rồi, Tề Thiên Dương xót xa.
Ngờ đâu đột nhiên rê chuột đến khu bình luận, phát hiện bên trong đang cãi nhau đến khí thế ngất trời.
Cười nhìn thiên hạ: Đã giám định, đạo lữ kiếp trước của Sở ca chắc chắn là tiên tử thanh y không sai.
Thẳng nam cuối cùng: Cái rắm á! Trong kính Tam Sinh Tam Thế đã nói Vân Chân tôn chủ cùng Sở ca có tiền duyên!
Lâu chủ chuyên nghiệp một vạn năm: Tiền duyên, ha ha.
Đại tiểu thư của tôi lấy chồng: Huyên mỹ nhân mới chính là tình yêu đích thực có được không? Gợi ý lúc trước không phải nói ngũ đại thế gia hay sao? Huyên mỹ nhân của tôi thật ra là Thẩm gia đại tiểu thư đó!
Cút cút cút: Thứ nữ chết đi! Ghét nhất loại nữ nhân này.
Đại tiểu thư của tôi lấy chồng:→ → Cái rắm á! Ngũ đại thế gia căn bản không có trưởng nữ được không?
Giao long ở trên trời: (≥▽≤)/~ Sở Tề đảng mười ngàn năm! Dương Dương của chúng ta là con vợ cả Tề gia! Xác nhận thân phận √, Sở ca là của Dương Dương! Nam nam mới là tình yêu đích thực a a a a a!
…
Lướt qua người đến đùa giỡn cuối cùng, Tề Thiên Dương nhíu mày, nhớ tới thiết lập lúc trước.
« Tiên đồ » là một quyển tu chân ngựa đực văn nam chính thăng cấp tiêu chuẩn, bên trong có hậu cung ba ngàn, tiểu đệ vô số, cố tình cậu chán ngấy mấy quyển không trinh tiết, đặc biệt là leo tường lúc trước bị các em gái chửi rất thảm, liền muốn thay đổi phong cách, kiên định một lòng.
Đương nhiên, một lòng này cũng chính là một lòng về tình cảm, không liên quan đến thân thể, bằng không cậu cũng đừng hòng lăn lộn trong giới ngựa đực văn.
« Tiên đồ » thiết lập dựa theo tu chân truyền thống, có phân chia ba ngàn thế giới, nam chính Sở Hàn Phi đến từ một thôn trang nhỏ dưới ba ngàn thế giới, bởi trên người có biến dị lôi linh căn nên được tuyển vào tiên môn, làm đệ tử chân truyền của chưởng môn.
Đương nhiên, thân là nam chính, mở đầu quá thuận buồm xuôi gió thế nào cũng bị mắng thành Long Ngạo Thiên*, từ khi nảy sinh vụ Đường gia X thiếu, không dính chút vô dụng, trở ngại thì không nên xấu hổ nói mình cũng nằm trong giới văn học mạng. Vì vậy nam chính không ngoài suy đoán bị người phế bỏ, kim đan vỡ vụn, tu vi thụt lùi về kỳ Luyện Khí, trong một đêm thiên chi kiêu tử biến thành giun dế. (Long Ngạo Thiên dùng để châm chọc loại nhân vật chính mạnh mẽ phi lí, có bàn tay vàng)
Nam chính không thể cứ chán chường như vậy, Tề Thiên Dương suy diễn cho hắn được thần khí nhận chủ, tiếp đó Sở Hàn Phi liền mơ mơ hồ hồ khôi phục được chút trí nhớ của kiếp trước, nhớ tới kiếp trước hắn bị người phản bội, đạo lữ yêu tha thiết liều mạng bảo vệ thần hồn của hắn đi luân hồi, bản thân cũng nhận đủ dằn vặt mà chết. Sở Hàn Phi liền lập chí phải tìm được đạo lữ kiếp trước của hắn, thời gian này trải qua bao nhiêu phấn đấu, mãi đến tận khi nam chính lên đến kỳ Kim Đan, thần khí vẫn luôn ngủ say nhắc nhở hắn: Trong Tam Thiên Giới, ngũ đại thế gia.
Tam Thiên Giới trong « Tiên đồ » là vô số thế giới trong phật gia, thượng giới, trung giới, hạ giới, chính là phân chia ba loại quy mô thế giới cơ bản, bên trong Tam Thiên Giới, Thiên Vi giới Triệu gia, Thiên Diễn giới Trịnh gia, Thiên Vẫn giới Tề gia, Thiên Luyện giới Cố gia, Thiên Trảm giới Trầm gia, hợp xưng ngũ đại thế gia.
Dưới tình huống như thế, Sở Hàn Phi muốn trà trộn vào bất kỳ thế gia nào đều là chuyện không thể, nhưng đúng lúc Thiên Vẫn giới Tề gia đến hạ giới thu người, nam chính dựa vào thần khí ngụy trang thành đệ tử kỳ Trúc Cơ thông thường liền trúng cử, sau đó gặp được nam phụ, Tề gia nhị thiếu Tề Thiên Dương...
Khụ, làm nhân vật khách mời trong văn của chính mình cũng là một loại lạc thú.
Trong khu bình luận đang ầm ĩ chính là chuyện Tề Thiên Dương ban đầu tán thưởng nam chính, sau cho hắn một danh ngạch đi tới kính Tam Sinh Tam Thế, kính Tam Sinh Tam Thế này thật ra là một bí cảnh, có thể khơi lại ba kiếp trước của người ta, người nào thuận lợi đi ra cũng hiểu rõ đạo tâm, loại bỏ tâm ma, nhưng một đời chỉ có thể đi vào một lần.
Sở Hàn Phi muốn tìm đạo lữ của hắn rất đơn giản, chỉ cần ở trong kính Tam Sinh Tam Thế nhớ kỹ thần thức người ấy, thời điểm đi ra lại so sánh là được rồi.
Một chương kia là lúc Sở Hàn Phi đi ra từ trong kính Tam Sinh Tam Thế, hậu cung vây quanh loạn xạ, hắn không thèm để lại lời nhắn nào đã gấp rút bay khỏi nơi đó.
Lúc ấy cậu viết thế nào ta?
Trong sáng hết 300 chương, lương tâm tác giả ngựa đực trở về vị trí cũ, vì kết thúc cuộc đời xử nam dài đến 300 năm của nam chính, quay về với ôm ấp như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt của đám em gái, cậu dứt khoát viết rằng cái tình yêu đích thực vô danh kia chết đi, sau đó nam chính đau lòng gần chết đi ra, một đám em gái ôn nhu động viên hắn, an ủi an ủi, tập thể quan h…
Bây giờ suy nghĩ một chút, thực sự là đáng thẹn!
Nhìn bên dưới một đám đàn ông gào khóc hèn mọn chờ thịt ăn, Tề Thiên Dương cắn răng, tâm trạng bực bội vô cùng.
Thân là một tác giả, cậu có cách giảm sức ép của riêng mình, gõ chút chữ dằn vặt vai chính vai phụ, sảng khoái xong lại xóa bỏ, đây là cách thường dùng nhất. Trời mới biết qua thời gian triển khai một quyển cậu đã ngán chết nữ chính tầm thường đó, trong ổ cứng viết thành nàng mê luyến lão đầu biến thái, nhưng khi chính thức đưa vào truyện, nàng lại là tiên tử thanh cao xuất trần.
Khỏi bàn đạo lý không thực tế gì mà đùa giỡn nhân vật tiểu thuyết, cậu chính là loại tiểu nhân tâm lý vặn vẹo vậy sao? Chỉ cần nhìn thấy những thiên chi kiêu tử không cần làm gì còn hết lần này tới lần khác xuôi gió thuận buồm, cậu liền buồn nôn! Cậu viết tổng cộng sáu quyển, sáu nam chính, đặc biệt là Sở Hàn Phi, đừng xem trong chính văn phong quang vô hạn, trong ổ cứng của cậu toàn bộ bị ngược thành chó.
Một lần nữa mở ra bản word, Tề nhị thiếu cười lạnh, cặp mắt đào hoa híp thành một đường, lộ ra ánh sáng nhìn kiểu nào cũng thấy không có ý tốt.
Sở Hàn Phi gần như bay ra khỏi bí cảnh, hắn chẳng thể ngờ tới, đạo lữ hắn tâm tâm niệm niệm kiếp trước vậy mà lại là nam nhân, áo quần tươi như mận đào, bờ môi anh đào hồng phấn hơi cong lên ập đến trong trí nhớ của hắn... Chỉ là ngụy trang của y lúc bướng bỉnh.
Sở Hàn Phi cảm thấy thế giới nhân sinh ba trăm năm chính trực của hắn bị đả kích nghiêm trọng!
Không phải chưa từng thấy chuyện đồng tính, nhưng từ diện mạo làm sao có thể so cùng đạo lữ được chứ? Đó là đạo lữ chân chân chính chính được thiên đạo thừa nhận, thần hồn tương liên, cùng giúp đỡ nhau trên con đường thành tiên!
Dưới sự khiếp sợ, hắn không để ý đến những ánh mắt tha thiết mong mỏi của đám người kia, Sở Hàn Phi tự hiểu, nếu không phải Càn Khôn Đồ trong cơ thể hắn bất tri bất giác lộ ra hơi thở mạnh mẽ, những nữ nhân này căn bản sẽ không bị “đệ tử Trúc Cơ nho nhỏ” như hắn hấp dẫn, nơi này Nguyên Anh khắp nơi, Kim Đan không bằng chó, hắn ở hạ giới cũng coi như là thiên tài hiếm có, nhưng ngay cả tùy tùng bên người đại thiếu cũng không sánh bằng.
Hiện tại hắn cần phải bình tĩnh một chút.
...
Tề Thiên Dương chuyển tay như bay, rất nhanh gõ ra ba ngàn chữ, đem tâm trạng bi ai xoắn xuýt của nam chính miêu tả vô cùng nhuần nhuyễn, trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lúc này “tích tích” hai tiếng, QQ vang lên.
Giao long dưới tàng cây mận: QAQ!
Lông mày Tề Thiên Dương giật mạnh một cái, trở về hiện tại: Có chuyện thì nói, đừng đánh icon.
Giao long dưới tàng cây mận: (≥▽≤)/ Dương Dương mày lại bướng bỉnh rồi meo meo ~
Tề Thiên đại thắng: Rốt cuộc là chuyện gì? Cha mày lại sinh cho mày một đứa em nữa?
Giao long dưới tàng cây mận: QAQ Kỹ năng độc miệng của Dương Dương không thụt lùi thật khiến người ta cảm động đến lệ rơi đầy mặt, được rồi, thật ra là gần đây theo dõi « Tiên đồ» của Nhị thiếu đại đại, tao bỗng nhiên có một loại dự cảm bất thường.
Tề Thiên đại thắng: ... Cụ thể đi?
Giao long dưới tàng cây mận: → → Luôn cảm thấy Sở ca muốn vứt bỏ Dương Dương nhà chúng ta...
Tề Thiên Dương nhíu nhíu mày, liền quay đầu lại xác nhận một lần, hiện tại khách mời nam phụ cậu căn bản chưa ra trận.
Tề Thiên đại thắng: Mày nói Tề Thiên Dương là cái Tề Thiên Dương mà tao nghĩ đến sao?
Giao long dưới tàng cây mận: [ Rưng rưng ] Ừ... Mày không cảm thấy Tề Thiên Dương bản sửa chữa trong Tiên đồ có thể xứng với Sở ca tuấn mỹ vô song lòng dạ độc ác lạnh lùng vô tình tâm cơ thâm trầm khốc huyễn cuồng bá nhà chúng ta, người chỉ có cái mặt còn chưa lộ mà trên giang hồ đã tràn ngập truyền thuyết của cậu ta, quan trọng nhất là tên còn giống y như mày hay sao?
Tề Thiên Dương mím mím môi, kiên quyết không thừa nhận mình bị lấy lòng.
Giao long dưới tàng cây mận: Tao cảm thấy tao sắp bỏ truyện, quả nhiên vẫn không chịu được ngựa giống a... Trước còn tưởng rằng Nhị thiếu đại đại muốn thay đổi phong cách, hành văn của anh ta thật sự rất tốt...
Bên tai Tề Thiên Dương ửng đỏ, cậu trả lời: Đừng bỏ truyện, Sở Hàn Phi dám ngựa giống sẽ có giác ngộ của thái giám.
Vốn chỉ là hành động cho hả giận nhất thời, nhưng sau khi tán gẫu cùng bạn tốt xong, Tề Thiên Dương lại có một chút kích động bắt lấy cái chuyển ngoặt như thần này tiếp tục viết.
Kích động kích động, cậu liền đem ba ngàn chữ vừa viết xong gửi đi... Sau đó không có gì bất ngờ bị quăng gạch đập thành chó.
Điểu điểu điểu cá kia bay a bay: Tác giả bị đần rồi hả? Viết truyện gay con mẹ nó trên Tấn Giang luôn!
Bảng sắc trà xanh: Đại thần anh làm sao vậy đại thần! Đại thần anh tỉnh lại đi a đại thần! Nhanh tỉnh lại nói cho tôi biết anh bị trộm nick!
Kiệt xuất thiên hạ: Đây chẳng lẽ là nhịp điệu BG chuyển BL? Tác giả anh sáng tác được chuyện cười hài lắm rồi đó biết không?
Leo tường sát vách: Đại thần gửi sai truyện? → → Biết đâu chừng... Đem đồng nhân sát vách chuyển tới đây? Nói đại thần không phải là em gái đi...
...
Tề Thiên Dương cả người lâm vào u ám.
QQ lại vang lên hai lần, vẫn là Giao long dưới tàng cây mận, lần này là giọng nói: “Ha ha ha ha ha ha! Dương Dương mày mau xem đi, Nhị thiếu anh ấy thực sự là một tay rất dễ thương nha! Làm tao cười chết mất, đánh cược một trái dưa chuột, anh ta nhất định viết là đã yêu Sở ca sau đó quyết định độc chiếm hắn!”
Tề Thiên Dương cắn răng gằn từng chữ: “Tao, không, có, yêu, hắn!”
Giao long dưới tàng cây mận: “Meo? Tình huống gì vậy?”
Tề Thiên Dương: “Tao, một, chút, cũng, không, yêu, hắn!”
Người đối diện kinh hãi đến biến sắc: “Dương Dương, Dương Dương mày làm sao vậy Dương Dương! Mày thất tình sao? Chờ, tao đến ngay bây giờ!”
Tề Thiên Dương nghẹn một hơi không lên cũng chả xuống, vừa vặn liếc khu bình luận ngợp trời “Bàn về đại thần gay”, gần như cũng bị tức điên! Cậu đẩy ghế tựa ra muốn đứng lên, lại bị vướng chân bàn.
Thoáng một cái, huyệt thái dương của cậu đập mạnh vào rìa màn hình máy vi tính, tiếp đó liền mất đi ý thức.
Khổ cực gõ chữ ba trăm ngày, một phút trở lại trước khi giải phóng. (Bạn ấy lỡ bấm reset hoặc máy bị reset trước khi đăng truyện =]]])
Tề Thiên Dương trừng mắt nhìn văn bản trống rỗng không cẩn thận bị xem là rác, còn thiếu chuyện không phun một mồm nước soda nữa thôi.
Trời xanh đùa ta!
Đây là văn bản tròn năm trăm nghìn chữ đó! Gõ gần một năm! Một học sinh cấp ba như cậu mỗi ngày giành thời gian gõ nhiều chữ như vậy dễ dàng lắm à!
Hình như bản thảo tồn trong website cũng hết sạch…
Túm mái tóc ngắn ngủn, Tề Thiên Dương kiên trì mở website, kéo đến trang truyện mình đã kiên trì gõ được.
Làm một tác giả ngựa đực văn ưu tú, cái nick này năm năm trước Tề nhị thiếu tạo ra, đến nay đã chụp chết vô số sóng trước. Tuy tác phẩm không nhiều, nhưng văn phong thuộc hàng đỉnh nhất, tình tiết hot, độ hãm hại hàng đầu, tiếng tăm truyền nghìn dặm.
Hiện tại xem ra cái hố đẹp cậu đào không giữ được rồi, Tề Thiên Dương xót xa.
Ngờ đâu đột nhiên rê chuột đến khu bình luận, phát hiện bên trong đang cãi nhau đến khí thế ngất trời.
Cười nhìn thiên hạ: Đã giám định, đạo lữ kiếp trước của Sở ca chắc chắn là tiên tử thanh y không sai.
Thẳng nam cuối cùng: Cái rắm á! Trong kính Tam Sinh Tam Thế đã nói Vân Chân tôn chủ cùng Sở ca có tiền duyên!
Lâu chủ chuyên nghiệp một vạn năm: Tiền duyên, ha ha.
Đại tiểu thư của tôi lấy chồng: Huyên mỹ nhân mới chính là tình yêu đích thực có được không? Gợi ý lúc trước không phải nói ngũ đại thế gia hay sao? Huyên mỹ nhân của tôi thật ra là Thẩm gia đại tiểu thư đó!
Cút cút cút: Thứ nữ chết đi! Ghét nhất loại nữ nhân này.
Đại tiểu thư của tôi lấy chồng:→ → Cái rắm á! Ngũ đại thế gia căn bản không có trưởng nữ được không?
Giao long ở trên trời: (≥▽≤)/~ Sở Tề đảng mười ngàn năm! Dương Dương của chúng ta là con vợ cả Tề gia! Xác nhận thân phận √, Sở ca là của Dương Dương! Nam nam mới là tình yêu đích thực a a a a a!
…
Lướt qua người đến đùa giỡn cuối cùng, Tề Thiên Dương nhíu mày, nhớ tới thiết lập lúc trước.
« Tiên đồ » là một quyển tu chân ngựa đực văn nam chính thăng cấp tiêu chuẩn, bên trong có hậu cung ba ngàn, tiểu đệ vô số, cố tình cậu chán ngấy mấy quyển không trinh tiết, đặc biệt là leo tường lúc trước bị các em gái chửi rất thảm, liền muốn thay đổi phong cách, kiên định một lòng.
Đương nhiên, một lòng này cũng chính là một lòng về tình cảm, không liên quan đến thân thể, bằng không cậu cũng đừng hòng lăn lộn trong giới ngựa đực văn.
« Tiên đồ » thiết lập dựa theo tu chân truyền thống, có phân chia ba ngàn thế giới, nam chính Sở Hàn Phi đến từ một thôn trang nhỏ dưới ba ngàn thế giới, bởi trên người có biến dị lôi linh căn nên được tuyển vào tiên môn, làm đệ tử chân truyền của chưởng môn.
Đương nhiên, thân là nam chính, mở đầu quá thuận buồm xuôi gió thế nào cũng bị mắng thành Long Ngạo Thiên*, từ khi nảy sinh vụ Đường gia X thiếu, không dính chút vô dụng, trở ngại thì không nên xấu hổ nói mình cũng nằm trong giới văn học mạng. Vì vậy nam chính không ngoài suy đoán bị người phế bỏ, kim đan vỡ vụn, tu vi thụt lùi về kỳ Luyện Khí, trong một đêm thiên chi kiêu tử biến thành giun dế. (Long Ngạo Thiên dùng để châm chọc loại nhân vật chính mạnh mẽ phi lí, có bàn tay vàng)
Nam chính không thể cứ chán chường như vậy, Tề Thiên Dương suy diễn cho hắn được thần khí nhận chủ, tiếp đó Sở Hàn Phi liền mơ mơ hồ hồ khôi phục được chút trí nhớ của kiếp trước, nhớ tới kiếp trước hắn bị người phản bội, đạo lữ yêu tha thiết liều mạng bảo vệ thần hồn của hắn đi luân hồi, bản thân cũng nhận đủ dằn vặt mà chết. Sở Hàn Phi liền lập chí phải tìm được đạo lữ kiếp trước của hắn, thời gian này trải qua bao nhiêu phấn đấu, mãi đến tận khi nam chính lên đến kỳ Kim Đan, thần khí vẫn luôn ngủ say nhắc nhở hắn: Trong Tam Thiên Giới, ngũ đại thế gia.
Tam Thiên Giới trong « Tiên đồ » là vô số thế giới trong phật gia, thượng giới, trung giới, hạ giới, chính là phân chia ba loại quy mô thế giới cơ bản, bên trong Tam Thiên Giới, Thiên Vi giới Triệu gia, Thiên Diễn giới Trịnh gia, Thiên Vẫn giới Tề gia, Thiên Luyện giới Cố gia, Thiên Trảm giới Trầm gia, hợp xưng ngũ đại thế gia.
Dưới tình huống như thế, Sở Hàn Phi muốn trà trộn vào bất kỳ thế gia nào đều là chuyện không thể, nhưng đúng lúc Thiên Vẫn giới Tề gia đến hạ giới thu người, nam chính dựa vào thần khí ngụy trang thành đệ tử kỳ Trúc Cơ thông thường liền trúng cử, sau đó gặp được nam phụ, Tề gia nhị thiếu Tề Thiên Dương...
Khụ, làm nhân vật khách mời trong văn của chính mình cũng là một loại lạc thú.
Trong khu bình luận đang ầm ĩ chính là chuyện Tề Thiên Dương ban đầu tán thưởng nam chính, sau cho hắn một danh ngạch đi tới kính Tam Sinh Tam Thế, kính Tam Sinh Tam Thế này thật ra là một bí cảnh, có thể khơi lại ba kiếp trước của người ta, người nào thuận lợi đi ra cũng hiểu rõ đạo tâm, loại bỏ tâm ma, nhưng một đời chỉ có thể đi vào một lần.
Sở Hàn Phi muốn tìm đạo lữ của hắn rất đơn giản, chỉ cần ở trong kính Tam Sinh Tam Thế nhớ kỹ thần thức người ấy, thời điểm đi ra lại so sánh là được rồi.
Một chương kia là lúc Sở Hàn Phi đi ra từ trong kính Tam Sinh Tam Thế, hậu cung vây quanh loạn xạ, hắn không thèm để lại lời nhắn nào đã gấp rút bay khỏi nơi đó.
Lúc ấy cậu viết thế nào ta?
Trong sáng hết 300 chương, lương tâm tác giả ngựa đực trở về vị trí cũ, vì kết thúc cuộc đời xử nam dài đến 300 năm của nam chính, quay về với ôm ấp như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt của đám em gái, cậu dứt khoát viết rằng cái tình yêu đích thực vô danh kia chết đi, sau đó nam chính đau lòng gần chết đi ra, một đám em gái ôn nhu động viên hắn, an ủi an ủi, tập thể quan h…
Bây giờ suy nghĩ một chút, thực sự là đáng thẹn!
Nhìn bên dưới một đám đàn ông gào khóc hèn mọn chờ thịt ăn, Tề Thiên Dương cắn răng, tâm trạng bực bội vô cùng.
Thân là một tác giả, cậu có cách giảm sức ép của riêng mình, gõ chút chữ dằn vặt vai chính vai phụ, sảng khoái xong lại xóa bỏ, đây là cách thường dùng nhất. Trời mới biết qua thời gian triển khai một quyển cậu đã ngán chết nữ chính tầm thường đó, trong ổ cứng viết thành nàng mê luyến lão đầu biến thái, nhưng khi chính thức đưa vào truyện, nàng lại là tiên tử thanh cao xuất trần.
Khỏi bàn đạo lý không thực tế gì mà đùa giỡn nhân vật tiểu thuyết, cậu chính là loại tiểu nhân tâm lý vặn vẹo vậy sao? Chỉ cần nhìn thấy những thiên chi kiêu tử không cần làm gì còn hết lần này tới lần khác xuôi gió thuận buồm, cậu liền buồn nôn! Cậu viết tổng cộng sáu quyển, sáu nam chính, đặc biệt là Sở Hàn Phi, đừng xem trong chính văn phong quang vô hạn, trong ổ cứng của cậu toàn bộ bị ngược thành chó.
Một lần nữa mở ra bản word, Tề nhị thiếu cười lạnh, cặp mắt đào hoa híp thành một đường, lộ ra ánh sáng nhìn kiểu nào cũng thấy không có ý tốt.
Sở Hàn Phi gần như bay ra khỏi bí cảnh, hắn chẳng thể ngờ tới, đạo lữ hắn tâm tâm niệm niệm kiếp trước vậy mà lại là nam nhân, áo quần tươi như mận đào, bờ môi anh đào hồng phấn hơi cong lên ập đến trong trí nhớ của hắn... Chỉ là ngụy trang của y lúc bướng bỉnh.
Sở Hàn Phi cảm thấy thế giới nhân sinh ba trăm năm chính trực của hắn bị đả kích nghiêm trọng!
Không phải chưa từng thấy chuyện đồng tính, nhưng từ diện mạo làm sao có thể so cùng đạo lữ được chứ? Đó là đạo lữ chân chân chính chính được thiên đạo thừa nhận, thần hồn tương liên, cùng giúp đỡ nhau trên con đường thành tiên!
Dưới sự khiếp sợ, hắn không để ý đến những ánh mắt tha thiết mong mỏi của đám người kia, Sở Hàn Phi tự hiểu, nếu không phải Càn Khôn Đồ trong cơ thể hắn bất tri bất giác lộ ra hơi thở mạnh mẽ, những nữ nhân này căn bản sẽ không bị “đệ tử Trúc Cơ nho nhỏ” như hắn hấp dẫn, nơi này Nguyên Anh khắp nơi, Kim Đan không bằng chó, hắn ở hạ giới cũng coi như là thiên tài hiếm có, nhưng ngay cả tùy tùng bên người đại thiếu cũng không sánh bằng.
Hiện tại hắn cần phải bình tĩnh một chút.
...
Tề Thiên Dương chuyển tay như bay, rất nhanh gõ ra ba ngàn chữ, đem tâm trạng bi ai xoắn xuýt của nam chính miêu tả vô cùng nhuần nhuyễn, trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhõm, lúc này “tích tích” hai tiếng, QQ vang lên.
Giao long dưới tàng cây mận: QAQ!
Lông mày Tề Thiên Dương giật mạnh một cái, trở về hiện tại: Có chuyện thì nói, đừng đánh icon.
Giao long dưới tàng cây mận: (≥▽≤)/ Dương Dương mày lại bướng bỉnh rồi meo meo ~
Tề Thiên đại thắng: Rốt cuộc là chuyện gì? Cha mày lại sinh cho mày một đứa em nữa?
Giao long dưới tàng cây mận: QAQ Kỹ năng độc miệng của Dương Dương không thụt lùi thật khiến người ta cảm động đến lệ rơi đầy mặt, được rồi, thật ra là gần đây theo dõi « Tiên đồ» của Nhị thiếu đại đại, tao bỗng nhiên có một loại dự cảm bất thường.
Tề Thiên đại thắng: ... Cụ thể đi?
Giao long dưới tàng cây mận: → → Luôn cảm thấy Sở ca muốn vứt bỏ Dương Dương nhà chúng ta...
Tề Thiên Dương nhíu nhíu mày, liền quay đầu lại xác nhận một lần, hiện tại khách mời nam phụ cậu căn bản chưa ra trận.
Tề Thiên đại thắng: Mày nói Tề Thiên Dương là cái Tề Thiên Dương mà tao nghĩ đến sao?
Giao long dưới tàng cây mận: [ Rưng rưng ] Ừ... Mày không cảm thấy Tề Thiên Dương bản sửa chữa trong Tiên đồ có thể xứng với Sở ca tuấn mỹ vô song lòng dạ độc ác lạnh lùng vô tình tâm cơ thâm trầm khốc huyễn cuồng bá nhà chúng ta, người chỉ có cái mặt còn chưa lộ mà trên giang hồ đã tràn ngập truyền thuyết của cậu ta, quan trọng nhất là tên còn giống y như mày hay sao?
Tề Thiên Dương mím mím môi, kiên quyết không thừa nhận mình bị lấy lòng.
Giao long dưới tàng cây mận: Tao cảm thấy tao sắp bỏ truyện, quả nhiên vẫn không chịu được ngựa giống a... Trước còn tưởng rằng Nhị thiếu đại đại muốn thay đổi phong cách, hành văn của anh ta thật sự rất tốt...
Bên tai Tề Thiên Dương ửng đỏ, cậu trả lời: Đừng bỏ truyện, Sở Hàn Phi dám ngựa giống sẽ có giác ngộ của thái giám.
Vốn chỉ là hành động cho hả giận nhất thời, nhưng sau khi tán gẫu cùng bạn tốt xong, Tề Thiên Dương lại có một chút kích động bắt lấy cái chuyển ngoặt như thần này tiếp tục viết.
Kích động kích động, cậu liền đem ba ngàn chữ vừa viết xong gửi đi... Sau đó không có gì bất ngờ bị quăng gạch đập thành chó.
Điểu điểu điểu cá kia bay a bay: Tác giả bị đần rồi hả? Viết truyện gay con mẹ nó trên Tấn Giang luôn!
Bảng sắc trà xanh: Đại thần anh làm sao vậy đại thần! Đại thần anh tỉnh lại đi a đại thần! Nhanh tỉnh lại nói cho tôi biết anh bị trộm nick!
Kiệt xuất thiên hạ: Đây chẳng lẽ là nhịp điệu BG chuyển BL? Tác giả anh sáng tác được chuyện cười hài lắm rồi đó biết không?
Leo tường sát vách: Đại thần gửi sai truyện? → → Biết đâu chừng... Đem đồng nhân sát vách chuyển tới đây? Nói đại thần không phải là em gái đi...
...
Tề Thiên Dương cả người lâm vào u ám.
QQ lại vang lên hai lần, vẫn là Giao long dưới tàng cây mận, lần này là giọng nói: “Ha ha ha ha ha ha! Dương Dương mày mau xem đi, Nhị thiếu anh ấy thực sự là một tay rất dễ thương nha! Làm tao cười chết mất, đánh cược một trái dưa chuột, anh ta nhất định viết là đã yêu Sở ca sau đó quyết định độc chiếm hắn!”
Tề Thiên Dương cắn răng gằn từng chữ: “Tao, không, có, yêu, hắn!”
Giao long dưới tàng cây mận: “Meo? Tình huống gì vậy?”
Tề Thiên Dương: “Tao, một, chút, cũng, không, yêu, hắn!”
Người đối diện kinh hãi đến biến sắc: “Dương Dương, Dương Dương mày làm sao vậy Dương Dương! Mày thất tình sao? Chờ, tao đến ngay bây giờ!”
Tề Thiên Dương nghẹn một hơi không lên cũng chả xuống, vừa vặn liếc khu bình luận ngợp trời “Bàn về đại thần gay”, gần như cũng bị tức điên! Cậu đẩy ghế tựa ra muốn đứng lên, lại bị vướng chân bàn.
Thoáng một cái, huyệt thái dương của cậu đập mạnh vào rìa màn hình máy vi tính, tiếp đó liền mất đi ý thức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook