Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi
-
Chương 77
Trong đầu thanh âm kia cứ vang vọng, mà sâu trong tim, cảm giác vừa chua vừa ngọt lại càng rõ
ràng, nháy mắt đã khiến tay chân ta luống cuống, rốt cuộc là có chuyện
gì? Bàn tay đặt ở bên hông ngày càng chặt, mà thân thể Hàn vương thì
đang dính vào sau lưng ta, tóc hắn xõa trên vai ta, tiếng thở dốc dần
dần nặng nề.
“Hiểu Hiểu. . . Hiểu Hiểu. . .”
Từng tiếng, từng từ. . . Thanh âm khàn khàn như than thở, khiến thân thể của ta cũng mềm nhũn. . . Nhưng hết lần này tới lần khác, trong đầu ta luôn có một thanh âm kỳ quái liên tục gọi “Tiêu Hàn. . .”
Khi hai từ “Tiêu Hàn” kia nói ra ngoài miệng thì ta cảm thấy khí lực cả người mình giống như bị hút cạn, lập tức mềm như chân tôm ngã vào trong ngực hắn, tay hắn ôm eo ta, màu mắt đen như mực cũng cơ hồ muốn chảy ra ngoài. Lúc nãy tựa vào vai, không biết từ khi nào đã tới môi ta, cường thế cậy mở.
Toàn thân xụi lơ vô lực, ta chỉ có thể bám lấy hắn thật chặt, đồng thời nắm lấy vạt áo hắn để khỏi té xuống. Hắn khẽ cười một tiếng, rồi sau đó đầu lưỡi ở trong miệng ta không ngừng công thành đạp đất, trong nháy mắt liền dời vị trí. Trên người chợt lạnh, cảm giác như lửa đốt trước ngực càng thêm mãnh liệt.
Trên người chợt lạnh, lúc sau mới phát hiện y phục trên người mình đã bị cởi hết xuống, lúc này nửa người trên đang ở trong lòng Hàn vương, mà bàn tay của nam nhân kia tại điểm hồng nhỏ trước ngực ta đang từ từ vuốt ve, mặt ta nhanh chóng đỏ bừng, thật muốn đập chết người này!
Bình thường ta đều ôm nữ nhân trong lòng tùy ý đùa bỡn, mà bây giờ. . . Bây giờ thân phận đã thay đổi, lão tử liền trở thành người bị ăn đậu hủ, điều này làm cho ta xưa nay đắc ý vì bách hoa tùng trung quá, phiến diệp bất niêm thân [1] làm sao có thể chịu nổi?
[1] Qua rừng trăm hoa nở, mảnh lá chẳng dính thân: chỉ người yêu đương lăng nhăng khắp nơi mà chẳng chịu trách nhiệm với ai.
“Không muốn. . . Dừng!”
Vốn là ta muốn ra sức đẩy Hàn vương ra, cự tuyệt động tác vùi đầu trước ngực ta của hắn, nhưng không biết tại sao, tay ta giờ phút này không có một chút khí lực nào, mà thanh âm kiều mỵ phát ra cũng khiến cho bản thân ta sợ hết hồn. Tại sao. . . mềm nhũn vô lực như vậy? Lại có vẻ giống như rất hưởng thụ.
Sau khi nghe thấy thanh âm của ta, ta có thể cảm giác động tác của Hàn vương càng thêm điên cuồng, đầu lưỡi ở trước ngực ta càng liếm mạnh hơn, mà đồng thời, tay trái của hắn không biết từ lúc nào đã trượt xuống chân ta, chạy khắp da thịt non mềm ở bắp đùi, trên người truyền đến từng đợt khoái cảm run rẩy, lại nghe thấy thanh âm buồn buồn mang theo ý trêu trọc của hắn.
“Hiểu Hiểu. . . Là “Không muốn, dừng?” hay là “Đừng có dừng?”
Bởi vì câu này, mặt ta càng đỏ hơn, thế nhưng thần chí cuối cùng cũng thanh tỉnh. Nhíu mày, ở trong mắt Hàn vương thấy chính mình, ánh mắt lưu chuyển, mặt hồng hồng. . . Thật sự là bộ dáng hưởng thụ cực hạn. . . . . . . .
Nhẹ thở một hơi, hai tay cố gắng đẩy đầu Hàn vương ra, ta cao giọng nói:
“Hoàng. . . Hoàng thượng. . . Sẽ có người nhìn thấy. . .”
Thế nhưng Tiêu Hàn giống như không biết, đầu lưỡi trơn trượt vẫn di chuyển trên ngực ta, dây dưa để lại vết hôn. Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của hắn:
“Lúc này ai dám tới đây?”
Đúng rồi, tại sao ta quên rằng người trước mắt đã là hoàng đế. . . Nhưng ai nói ngươi làm hoàng đế rồi liền có thể thượng ta? Dừng lại một chút, sau đó ta nhẹ nhàng nói:
“Hoàng thượng. . . Hiện tại không thể. . . Bây giờ, bây giờ là ban ngày, không phải là ngày tốt cảnh đẹp. . . Cứ làm chuyện như vậy, có chút không thích hợp.”
Vừa dứt lời, ta liền cảm giác vật ở bên hông ta càng thêm lớn hơn, cứng như vậy, lớn như vậy. . . Khiến cho hoa cúc ta cũng không nhịn được run lên!
Tại sao ta lại quên nam nhân dưới tình cảnh kích thích, càng thêm hưng phấn? Nhất là ban ngày ban mặt làm chuyện này, lại bất cứ lúc nào người cũng có thể tới, kích thích giật gân như vậy. . . Người nam nhân nào có thể không động tâm?
Thân thể bị ôm chặt, không thể động đậy một chút nào, vậy mà tay ta lại thần xui quỷ khiến lập tức trượt xuống, nắm cái đó. . . Khi hai tay chân chính đặt ở trên, cảm thụ nhiệt độ nóng rực kia, cùng với sự run rẩy kia, lòng ta liền bi phẫn! Hãm cha. . . Tại sao có thể lớn như vậy? Cái kia so với ta trước khi đánh trận cởi hết y phục ngồi trên đùi mỹ nữ còn thô lớn hơn!
Điểu nhỏ hơn người khác, là một nam nhân đều cảm thấy xấu hổ. Cách lão tử, nam nhân cổ đại ăn cái gì?
Đang lúc ta tức giận bất bình, tiếng rên của Hàn vương liền truyền đến, rồi sau đó cả người liền xoay chuyển. Không đợi ta phản ứng kịp, thân thể đã bị Hàn vương đặt xuống dưới. Hai người song song nằm xuống giường gỗ đỏ phủ chăn gấm.
Đầu lưỡi hắn rời khỏi trận địa hôn lên tai ta, mà một cái tay khác, cũng là nhân cơ hội luồn vào trong váy, xoa nhẹ hoa hạch mềm mại. Thân thể không khống chế được co lại, thì ra người này thật sự muốn làm!
Kháo! Dù thế nào cũng ép lão tử phải ra đòn sát thủ sao? Tay trái ngăn cản lại ngón tay đang không ngừng hướng bên trong thăm dò của Tiêu Hàn. Kiên định cầm lấy tay hắn, không để cho hắn có bất kỳ động tác nào, đồng thời nhắm mắt, ta thấy chết không sờn nói:
“Tiêu Hàn! Dừng tay! Ta muốn đi tiểu một chút!”
Lão tử không tin dù như vậy ngươi vẫn nghĩ tới hoa cúc của ta. . .
Sau khi nói xong, động tác của Hàn vương trong nháy mắt liền dừng lại. Thân thể tinh tráng nằm ở trên người ta không nhúc nhích.
Yết hầu lập tức nghẹn lại. Ô. . . Thế nhưng. . . Đợi đến khi ta phát giác thì vật kia đã từ từ hạ xuống, thở dài một cái, được rồi, lão tử rốt cuộc đánh bại sự hưng phấn của hắn. . . Dục vọng của nam nhân một khi mềm xuống, trong thời gian ngắn sẽ không đột nhiên nâng lên. . .
Thừa dịp này, ta vội vàng kéo váy lên, mặc dù. . . Vẫn có chút xốc xếch. . . Nhưng cũng may không lộ da thịt, kín như vậy, chắc sẽ không kích thích hắn. . .
Trong lúc ta làm hết thảy, Hàn vương vẫn ở cạnh yên lặng nhìn. Ánh mắt dần dần nhạt đi, mà trong đó lại lóe lên sự khó hiểu. Sửa sang lại quần áo xong ta liền ngoan ngoãn nằm trên giường, không dám cử động nữa, chỉ có thể cùng Hàn vương đang đè trên người ta mắt to trừng mắt nhỏ. Qua một lúc lâu mới nghe hắn thở dài một cái.
Hắn cúi đầu xuống hôn ta tựa như trừng phạt. Khi ta cảm giác hạ thân hắn lại cứng lên, mơ hồ có dự định tiếp tục tác chiến, trong lòng ta âm thầm đề phòng. Lại thấy hắn chẳng qua hung hăng cắn môi ta một cái rồi dừng lại động tác.
Cúi trên người ta hổn hển thở một lúc lâu, sau đó hắn thản nhiên nói:
“Hiểu Hiểu. . . Ta sẽ đợi đến ngày ngươi nguyện ý. Ta biết ngươi thích ta. . .”
Nói đến đây, hắn lại cúi đầu nhìn ta. Nhìn thấy trong mắt ta không có chút mê mang, cũng không có biểu hiện ngượng ngùng mà nữ nhân nên có. . . Mặt hắn liền lộ ra vẻ thất vọng. Hắn đứng dậy, thanh âm sắc lẹm truyền vào tai ta.
“Hiểu Hiểu. Ta sẽ cho ngươi thời gian. . . Trước đó, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn làm hoàng hậu. Đừng để ta chờ quá lâu.”
Nói dứt lời, chân vừa nhấc, người đã biến mất khỏi Tuyền Lan điện. Ta bò dậy, chỉ cảm thấy lòng khó chịu chua xót. Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn. Tay không tự chủ lau đi, trên ngón tay dính máu đỏ tươi. . .
Là cắn chảy máu sao? Đây thật sự không phải là hành động của Hàn vương lạnh nhạt. . . Chẳng lẽ. . . Hắn không muốn hôn môi? Hoặc là. . . Đối với Xuân Tiêu vừa yêu vừa hận? Muốn làm ta xấu hổ. . . Mới vừa rồi. . . Ta chìm đắm trong nụ hôn của người đàn ông này, không thể tự kiềm chế.
Tay còn đặt ở vết thương trên miệng, nhớ tới ánh mắt ảm đạm như nước của Hàn vương, nói như vậy lúc ấy hắn chắc hẳn dục hỏa đốt người, nam nhân lúc ấy giống như cung lên dây, không phát không được. Mà hắn lại nhịn được, cuối cùng còn buông tha. . .
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác mất mác mãnh liệt, không nhịn được nhăn mặt lại. . . Xuân Tiêu a Xuân Tiêu, thân thể ngươi đói khát đến cỡ nào a. . . Cư nhiên đối với đại băng sơn Tiêu Hàn cũng có thể dâng lên dục vọng?
“Thế nào? Kỹ thuật của hắn tốt như vậy, đến bây giờ vẫn còn thấy dư vị?”
Thanh âm chế nhạo của Hành Cửu vang lên, ta phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện người này đã đi ra từ lúc nào, đang cau mày, đôi phượng mâu chăm chú đặt trên cánh môi ta.
Yên lặng trừng hắn một cái, ta không nói gì. Mặc dù giọng nói của hắn khiến ta rất không thoải mái. . . Nhưng là, người này khi nguy hiểm bay biến không thấy bóng dáng, ta gọi hắn nhiều lần hắn cũng không ở đây! Đối phó với nam nhân như vậy, chỉ có thể lựa chọn không thèm để ý đến hắn!
Hừ. Ta quay đầu đi, coi như hoàn toàn không thấy hắn. Lại chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng. Bước chân di chuyển một cái, chốc lát sau đã đến trước mặt ta.
Trong mắt Hành Cửu mang theo ý cười, vậy mà sắc mặt kia lại lạnh băng. Hắn mở miệng, thanh âm mang theo châm biếm nói:
“Xem ra những ngày ta không ở đây, ngươi ngược lại rất dễ chịu.”
“Hiểu Hiểu. . . Hiểu Hiểu. . .”
Từng tiếng, từng từ. . . Thanh âm khàn khàn như than thở, khiến thân thể của ta cũng mềm nhũn. . . Nhưng hết lần này tới lần khác, trong đầu ta luôn có một thanh âm kỳ quái liên tục gọi “Tiêu Hàn. . .”
Khi hai từ “Tiêu Hàn” kia nói ra ngoài miệng thì ta cảm thấy khí lực cả người mình giống như bị hút cạn, lập tức mềm như chân tôm ngã vào trong ngực hắn, tay hắn ôm eo ta, màu mắt đen như mực cũng cơ hồ muốn chảy ra ngoài. Lúc nãy tựa vào vai, không biết từ khi nào đã tới môi ta, cường thế cậy mở.
Toàn thân xụi lơ vô lực, ta chỉ có thể bám lấy hắn thật chặt, đồng thời nắm lấy vạt áo hắn để khỏi té xuống. Hắn khẽ cười một tiếng, rồi sau đó đầu lưỡi ở trong miệng ta không ngừng công thành đạp đất, trong nháy mắt liền dời vị trí. Trên người chợt lạnh, cảm giác như lửa đốt trước ngực càng thêm mãnh liệt.
Trên người chợt lạnh, lúc sau mới phát hiện y phục trên người mình đã bị cởi hết xuống, lúc này nửa người trên đang ở trong lòng Hàn vương, mà bàn tay của nam nhân kia tại điểm hồng nhỏ trước ngực ta đang từ từ vuốt ve, mặt ta nhanh chóng đỏ bừng, thật muốn đập chết người này!
Bình thường ta đều ôm nữ nhân trong lòng tùy ý đùa bỡn, mà bây giờ. . . Bây giờ thân phận đã thay đổi, lão tử liền trở thành người bị ăn đậu hủ, điều này làm cho ta xưa nay đắc ý vì bách hoa tùng trung quá, phiến diệp bất niêm thân [1] làm sao có thể chịu nổi?
[1] Qua rừng trăm hoa nở, mảnh lá chẳng dính thân: chỉ người yêu đương lăng nhăng khắp nơi mà chẳng chịu trách nhiệm với ai.
“Không muốn. . . Dừng!”
Vốn là ta muốn ra sức đẩy Hàn vương ra, cự tuyệt động tác vùi đầu trước ngực ta của hắn, nhưng không biết tại sao, tay ta giờ phút này không có một chút khí lực nào, mà thanh âm kiều mỵ phát ra cũng khiến cho bản thân ta sợ hết hồn. Tại sao. . . mềm nhũn vô lực như vậy? Lại có vẻ giống như rất hưởng thụ.
Sau khi nghe thấy thanh âm của ta, ta có thể cảm giác động tác của Hàn vương càng thêm điên cuồng, đầu lưỡi ở trước ngực ta càng liếm mạnh hơn, mà đồng thời, tay trái của hắn không biết từ lúc nào đã trượt xuống chân ta, chạy khắp da thịt non mềm ở bắp đùi, trên người truyền đến từng đợt khoái cảm run rẩy, lại nghe thấy thanh âm buồn buồn mang theo ý trêu trọc của hắn.
“Hiểu Hiểu. . . Là “Không muốn, dừng?” hay là “Đừng có dừng?”
Bởi vì câu này, mặt ta càng đỏ hơn, thế nhưng thần chí cuối cùng cũng thanh tỉnh. Nhíu mày, ở trong mắt Hàn vương thấy chính mình, ánh mắt lưu chuyển, mặt hồng hồng. . . Thật sự là bộ dáng hưởng thụ cực hạn. . . . . . . .
Nhẹ thở một hơi, hai tay cố gắng đẩy đầu Hàn vương ra, ta cao giọng nói:
“Hoàng. . . Hoàng thượng. . . Sẽ có người nhìn thấy. . .”
Thế nhưng Tiêu Hàn giống như không biết, đầu lưỡi trơn trượt vẫn di chuyển trên ngực ta, dây dưa để lại vết hôn. Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn của hắn:
“Lúc này ai dám tới đây?”
Đúng rồi, tại sao ta quên rằng người trước mắt đã là hoàng đế. . . Nhưng ai nói ngươi làm hoàng đế rồi liền có thể thượng ta? Dừng lại một chút, sau đó ta nhẹ nhàng nói:
“Hoàng thượng. . . Hiện tại không thể. . . Bây giờ, bây giờ là ban ngày, không phải là ngày tốt cảnh đẹp. . . Cứ làm chuyện như vậy, có chút không thích hợp.”
Vừa dứt lời, ta liền cảm giác vật ở bên hông ta càng thêm lớn hơn, cứng như vậy, lớn như vậy. . . Khiến cho hoa cúc ta cũng không nhịn được run lên!
Tại sao ta lại quên nam nhân dưới tình cảnh kích thích, càng thêm hưng phấn? Nhất là ban ngày ban mặt làm chuyện này, lại bất cứ lúc nào người cũng có thể tới, kích thích giật gân như vậy. . . Người nam nhân nào có thể không động tâm?
Thân thể bị ôm chặt, không thể động đậy một chút nào, vậy mà tay ta lại thần xui quỷ khiến lập tức trượt xuống, nắm cái đó. . . Khi hai tay chân chính đặt ở trên, cảm thụ nhiệt độ nóng rực kia, cùng với sự run rẩy kia, lòng ta liền bi phẫn! Hãm cha. . . Tại sao có thể lớn như vậy? Cái kia so với ta trước khi đánh trận cởi hết y phục ngồi trên đùi mỹ nữ còn thô lớn hơn!
Điểu nhỏ hơn người khác, là một nam nhân đều cảm thấy xấu hổ. Cách lão tử, nam nhân cổ đại ăn cái gì?
Đang lúc ta tức giận bất bình, tiếng rên của Hàn vương liền truyền đến, rồi sau đó cả người liền xoay chuyển. Không đợi ta phản ứng kịp, thân thể đã bị Hàn vương đặt xuống dưới. Hai người song song nằm xuống giường gỗ đỏ phủ chăn gấm.
Đầu lưỡi hắn rời khỏi trận địa hôn lên tai ta, mà một cái tay khác, cũng là nhân cơ hội luồn vào trong váy, xoa nhẹ hoa hạch mềm mại. Thân thể không khống chế được co lại, thì ra người này thật sự muốn làm!
Kháo! Dù thế nào cũng ép lão tử phải ra đòn sát thủ sao? Tay trái ngăn cản lại ngón tay đang không ngừng hướng bên trong thăm dò của Tiêu Hàn. Kiên định cầm lấy tay hắn, không để cho hắn có bất kỳ động tác nào, đồng thời nhắm mắt, ta thấy chết không sờn nói:
“Tiêu Hàn! Dừng tay! Ta muốn đi tiểu một chút!”
Lão tử không tin dù như vậy ngươi vẫn nghĩ tới hoa cúc của ta. . .
Sau khi nói xong, động tác của Hàn vương trong nháy mắt liền dừng lại. Thân thể tinh tráng nằm ở trên người ta không nhúc nhích.
Yết hầu lập tức nghẹn lại. Ô. . . Thế nhưng. . . Đợi đến khi ta phát giác thì vật kia đã từ từ hạ xuống, thở dài một cái, được rồi, lão tử rốt cuộc đánh bại sự hưng phấn của hắn. . . Dục vọng của nam nhân một khi mềm xuống, trong thời gian ngắn sẽ không đột nhiên nâng lên. . .
Thừa dịp này, ta vội vàng kéo váy lên, mặc dù. . . Vẫn có chút xốc xếch. . . Nhưng cũng may không lộ da thịt, kín như vậy, chắc sẽ không kích thích hắn. . .
Trong lúc ta làm hết thảy, Hàn vương vẫn ở cạnh yên lặng nhìn. Ánh mắt dần dần nhạt đi, mà trong đó lại lóe lên sự khó hiểu. Sửa sang lại quần áo xong ta liền ngoan ngoãn nằm trên giường, không dám cử động nữa, chỉ có thể cùng Hàn vương đang đè trên người ta mắt to trừng mắt nhỏ. Qua một lúc lâu mới nghe hắn thở dài một cái.
Hắn cúi đầu xuống hôn ta tựa như trừng phạt. Khi ta cảm giác hạ thân hắn lại cứng lên, mơ hồ có dự định tiếp tục tác chiến, trong lòng ta âm thầm đề phòng. Lại thấy hắn chẳng qua hung hăng cắn môi ta một cái rồi dừng lại động tác.
Cúi trên người ta hổn hển thở một lúc lâu, sau đó hắn thản nhiên nói:
“Hiểu Hiểu. . . Ta sẽ đợi đến ngày ngươi nguyện ý. Ta biết ngươi thích ta. . .”
Nói đến đây, hắn lại cúi đầu nhìn ta. Nhìn thấy trong mắt ta không có chút mê mang, cũng không có biểu hiện ngượng ngùng mà nữ nhân nên có. . . Mặt hắn liền lộ ra vẻ thất vọng. Hắn đứng dậy, thanh âm sắc lẹm truyền vào tai ta.
“Hiểu Hiểu. Ta sẽ cho ngươi thời gian. . . Trước đó, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn làm hoàng hậu. Đừng để ta chờ quá lâu.”
Nói dứt lời, chân vừa nhấc, người đã biến mất khỏi Tuyền Lan điện. Ta bò dậy, chỉ cảm thấy lòng khó chịu chua xót. Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn. Tay không tự chủ lau đi, trên ngón tay dính máu đỏ tươi. . .
Là cắn chảy máu sao? Đây thật sự không phải là hành động của Hàn vương lạnh nhạt. . . Chẳng lẽ. . . Hắn không muốn hôn môi? Hoặc là. . . Đối với Xuân Tiêu vừa yêu vừa hận? Muốn làm ta xấu hổ. . . Mới vừa rồi. . . Ta chìm đắm trong nụ hôn của người đàn ông này, không thể tự kiềm chế.
Tay còn đặt ở vết thương trên miệng, nhớ tới ánh mắt ảm đạm như nước của Hàn vương, nói như vậy lúc ấy hắn chắc hẳn dục hỏa đốt người, nam nhân lúc ấy giống như cung lên dây, không phát không được. Mà hắn lại nhịn được, cuối cùng còn buông tha. . .
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng dâng lên một cảm giác mất mác mãnh liệt, không nhịn được nhăn mặt lại. . . Xuân Tiêu a Xuân Tiêu, thân thể ngươi đói khát đến cỡ nào a. . . Cư nhiên đối với đại băng sơn Tiêu Hàn cũng có thể dâng lên dục vọng?
“Thế nào? Kỹ thuật của hắn tốt như vậy, đến bây giờ vẫn còn thấy dư vị?”
Thanh âm chế nhạo của Hành Cửu vang lên, ta phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện người này đã đi ra từ lúc nào, đang cau mày, đôi phượng mâu chăm chú đặt trên cánh môi ta.
Yên lặng trừng hắn một cái, ta không nói gì. Mặc dù giọng nói của hắn khiến ta rất không thoải mái. . . Nhưng là, người này khi nguy hiểm bay biến không thấy bóng dáng, ta gọi hắn nhiều lần hắn cũng không ở đây! Đối phó với nam nhân như vậy, chỉ có thể lựa chọn không thèm để ý đến hắn!
Hừ. Ta quay đầu đi, coi như hoàn toàn không thấy hắn. Lại chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng. Bước chân di chuyển một cái, chốc lát sau đã đến trước mặt ta.
Trong mắt Hành Cửu mang theo ý cười, vậy mà sắc mặt kia lại lạnh băng. Hắn mở miệng, thanh âm mang theo châm biếm nói:
“Xem ra những ngày ta không ở đây, ngươi ngược lại rất dễ chịu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook