Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
-
Chương 42: Cô Trương
Editor: demcodon
Chung Dịch chọn dự án công viên giải trí vì khi cậu xem tư liệu thì phát hiện cũng quen biết với người phụ trách dự án này.
Hoạt động IP trong nước vẫn còn sơ khai, mà công viên giải trí vừa mở cửa ở Thượng Hải chủ đề Thiên Đường đã là sự kết hợp hoàn thiện giữa IP và các dự án giải trí.
Thịnh Nguyên đang trông đợi vào dự án công viên giải trí. Nếu như giai đoạn đầu suôn sẻ, vậy thì kế tiếp các dự án ăn uống, khách sạn dừng chân của Thịnh Nguyên sẽ như một con rồng nối liền, hình thành sản nghiệp dây xích hoàn chỉnh.
Vì vậy, trong việc lựa chọn thiết kế ban đầu thì có một quá trình và lựa chọn lâu dài.
Trong số này, ý kiến nội bộ của Thịnh Nguyên được chia làm hai loại. Một bên cho rằng chủ đề Thiên Đường của người bên phe Thượng Hải đã đạt được thứ hạng cao nhất về IP. Đồng thời, trong nước không có IP tương tự nào có thể kết hợp hữu cơ với các dự án giải trí. Cho nên chỉ cần dứt khoát bỏ đi điều này, trực tiếp bỏ công sức trên các thiết bị giải trí. Công viên giải trí ở Thượng Hải hướng đến trẻ em, cũng như ba mẹ và người nhà dẫn trẻ em đến đây. Một khi đã như vậy, Thịnh Nguyên nên sử dụng sự phấn khích mới mẻ mà công viên giải trí Thượng Hải không có điểm bán hàng, thực hiện công việc thiết kế cho những người trẻ tuổi.
Đời trước, Thịnh Nguyên cuối cùng lựa chọn con đường này, đồng thời có được thành công rực rỡ.
Cộng thêm sự bùng nổ về giải trí trong mấy năm tới, công viên giải trí của Thịnh Nguyên đã đầu tư mạnh vào một số gameshow cấp cả nước. Trong khoảng thời gian ngắn danh tiếng vang xa, công viên đầy khách du lịch. Ban đầu nhóm dự án một năm lãnh lương thàng ba năm hàng năm, kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng trong giai đoạn đầu, có một nhóm người khác nghĩ rằng rõ ràng trong nước đã có di sản văn hóa truyền thừa hàng trăm năm, ở nước ngoài có chuột Mickey, trong nước lại có Tôn Ngộ Không. Côn Bằng có thể làm tàu cướp biển, rồng có thể làm tàu lượn siêu tốc.
Nói đến đạo lý rõ ràng, trên thực tế sẽ có thao tác gì cũng không có ai biết.
Vì vậy đặt ở trước mặt Chung Dịch vẫn là hai sự lựa chọn này.
Là muốn lặp lại những thắng lợi rõ ràng của đời trước, hay là tạo ra một con đường mới và mò đá băng qua sông trên một con đường mới?
Nói thật ra, làm một 'đảng Thái tử' hàng thật, Chung Dịch tạm thời vẫn chưa thể nói chuyện trong nhóm.
Đây là một trong những thử thách cậu phải trải qua khi lựa chọn con đường này. Đời trước, cậu cũng đã từng trải qua một trải nghiệm tương tự. Nhưng khi đó người sắp xếp cậu đã là 'Trì tổng nhỏ', mà không phải 'trợ lý đặc biệt Trì' như hiện tại. Bối cảnh khác nhau được đãi ngộ cũng sẽ khác nhau.
Cậu tham gia nhóm dự án với một mục đích lớn chính là nâng cao trình độ của mình. Trì Quân tốt xấu gì cũng có thân phận con trai của sếp lớn. Mặc dù không thể phục chúng nhưng miễn cưỡng coi như phục người, có thể trực tiếp đứng bên cạnh tầng lớp đưa ra quyết định.
Nhưng Chung Dịch chỉ là sinh viên năm nhất, một chút thành tích ở trong trường học để ở Thịnh Nguyên căn bản không tính là cái gì. Nếu như trong trường hợp tuyển dụng thực tập sinh, bộ phận quản lý nhân sự có lẽ sẽ khen cậu mấy câu và nhận lấy CV.
(*CV - Curriculum Vitae: là một bản tóm tắt sơ lược thông tin về trình độ học vấn, kỹ năng và kinh nghiệm.)
Nhưng cậu cũng không phải hướng đến cương vị thực tập sinh. Nếu muốn tiến đến vị trí cao hơn, không có cách nào nhanh hơn con đường tạo ra những thành tích trên thực tế.
Cậu không quen người phụ trách nhóm dự án khác, nhưng biết người đứng đầu của dự án công viên giải trí được biết đến là 'cứng ngắc' và 'không thể đi bộ' trong một nhóm lãnh đạo cấp trung và cấp cao.
Đối phương họ Tần, tên đầy đủ là Tần Lâu. Đời trước khi Chung Dịch tiếp xúc với Tần Lâu, ấn tượng của cậu đối với đối phương là: một người trung niên nghiêm túc thận trọng.
Mà lúc này, cậu nhìn thấy đối phương sớm hơn. Trên mặt Tần Lâu còn chưa có nổi lên hoa văn nghiêm túc, trẻ trung hơn rất nhiều. Nhưng cũng đã 30 tuổi.
Khi biết Chung Dịch được sắp xếp thành cấp dưới của mình thời thì Tần Lâu rất bình tĩnh. Không có ra oai phủ đầu, cũng không có đối xử đặc biệt hơn người khác. Y chỉ kêu Chung Dịch gửi cho mình một bản CV vào email.
Người khác còn phải suy đoán một hồi, nhưng mấy cấp dưới gần gũi đáng tin của Tần Lâu đều biết mặc dù sếp thoạt nhìn tương đối không hiểu tình người. Nhưng có tình người trong xã hội. Nếu quả thật ngoan cố không thay đổi như vậy làm sao có khả năng đi đến vị trí như hôm nay.
Suy cho cùng, 'nguyên tắc' của Tần Lâu cũng chỉ là một cử chỉ. Cụ thể đối xử với Chung Dịch như thế nào còn phải xem người trẻ tuổi này là ai, có năng lực hay không.
Nếu thật sự là dựa vào nịnh nọt đi lên thì cho cậu làm chút việc vặt vãnh, để cho cậu ăn không ngồi chờ. Nếu là năng lực không tệ, đương nhiên có thể sử dụng thì sẽ sử dụng, giao dịch đôi bên cùng có lợi.
Một bên cố gắng thăm dò, một bên cố ý biểu hiện. Chung Dịch rất nhanh đã hòa nhập -- ít nhất là hòa nhập ở ngoài mặt -- vào nhóm, thảo luận và nâng cao các ý tưởng thiết kế khác nhau và việc chọn mua vật liệu xây dựng sau đó.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì toàn bộ chu kỳ xây dựng công viên giải trí sẽ kéo dài đến hai năm. Hai năm sau chính thức mở cửa công viên, Chung Dịch cũng sẽ bước vào năm thứ tư đại học. Nhưng đó là chuyện sau này.
Bây giờ, Chung Dịch đối mặt với thầy Trương đã nói với mình về công viên giải trí của Thịnh Nguyên và nhắc đến dự án trên nước cần số lượng lớn thủy tinh số 183. Đột nhiên phát hiện mình dường như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Ít nhất trong việc lựa chọn vật liệu hấp thụ, cậu dường như cần phải tránh sự nghi ngờ.
* * *
Sau khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, Chung Dịch và Trì Quân cùng thuê một căn hộ chung cư cách Thịnh Nguyên 500m để tiện đi làm.
Ba phòng hai sảnh, trang trí trống trải sáng ngời. Kéo màn cửa sổ ra có thể nhìn thấy cảnh đường phố nhộn nhịp. Hai người ở mỗi người một phòng ngủ, còn dư một phòng khách.
Hầu hết thời gian, Chung Dịch và Trì Quân đều đi làm cùng nhau. Nhưng thời gian tan ca luôn không thể về cùng nhau. Ban đầu, bọn họ còn có thể để lại một phần cơm tối cho nhau. Sau đó, mỗi người đều bận rộn, thường xuyên gọi thức ăn ngoài với đồng nghiệp trong công ty. Cứ tính toán như thế, ngược lại chỉ có buổi sáng lúc rửa mặt mới có thể chạm mặt nhau.
Trong khi Chung Dịch đánh răng hỏi Trì Quân một câu về phía mình.
Trì Quân vốn dĩ nhắm mắt lại, bàn chải đánh răng điện trong miệng rung ong ong, trào ra một miệng bọt mát lạnh. Nghe vậy, hắn lên tinh thần một chút: "Giải thích cụ thể về thủy tinh của cậu đi."
Nói đi nói lại, động tác của Chung Dịch cũng quá nhanh đúng không? Trong học kỳ còn bị giáo viên gọi đi tham quan nhà máy. Lúc này đã có một số tài sản cố định?
Trì Quân súc miệng 'ùng ục', nghe Chung Dịch tóm tắt đơn giản ngắn gọn mấy câu về tính năng của sản phẩm. Sau đó tổng kết: "Tớ sẽ gửi cho cậu bảng phân tích về các sản phẩm cạnh tranh mà tớ đã làm trước đây."
Trì Quân nói "A!". Hắn chỉ là ngạc nhiên, nhưng cũng không có ngạc nhiên về chuyện bản thân Chung Dịch có kho tiền nhỏ tiểu, nhiều nhất là ngạc nhiên về tốc độ hành động của đối phương.
"Được!" Hắn đồng ý: "Kỳ thực chỉ cần bản thân sản phẩm có thể, nhảy qua một số quy trình cũng không sao." Cho bạn bè và người thân của mình sẽ tạo thuận lợi nhiều chuyện hơn. Trì Quân không cảm thấy ngạc nhiên, mạng lưới của bản thân chính là một loại tài nguyên.
Về phần Chung Dịch có thể đi lên con đường của Chu Hồng và trắng trợn táo bạo tăng giá sản phẩm của mình và ăn hoa hồng hay không... Trì Quân cũng không phải rất lo lắng.
Sau một thời gian dài ở chung, hắn tin tưởng Chung Dịch sẽ không đến mức bị chút 'lợi ích cực nhỏ' này điều khiển. Nếu thật sự hắn có mắt không tròng, thì ít nhất hiện tại hoàn không có gì tổn thất quá lớn. Dùng mấy triệu trong tài khoản chi nhánh công ty để nhìn thấy rõ một người, rất có lời.
Chung Dịch vẫn đang suy nghĩ: "Nhưng vẫn để thầy Trương đứng ra thì tốt hơn."
Trì Quân liếc mắt nhìn cậu một cái, hơi buồn cười: "Còn kiêng kỵ rất nhiều nha! Cũng được, cậu xem rồi làm."
Hắn còn nói: "Việc này không phải là vấn đề, dựa theo quy trình là được. Nhưng bình thường cậu cũng phải lưu ý, đừng bị người ta giở trò ở những chuyện khác."
Chung Dịch mỉm cười nói: "Đương nhiên."
Cậu xác thật đã chuẩn bị một chút, nhưng đây là nói sau.
--- ---
Chung Dịch thổi gió với trợ lý Trì xong. Sau đó, quả nhiên trong chi tiết xây dựng của dự án trên nước đã đề xuất thủy tinh số 183 của nhà mình.
Nếu như có thể ký hợp đồng với Thịnh Nguyên. Đây chính là một bước khởi đầu lớn, ít nhất trong mấy năm nữa doanh thu của nhà máy xem như ổn định. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, còn có thể xây dựng mở rộng một chút.
Tất nhiên, đối với Thịnh Nguyên đây là chuyện rất nhỏ không đáng kể.
Chung Dịch cũng không đặc biệt che giấu, trong cuộc họp nhóm nói thẳng nhà máy có chút liên quan đến mình. Nhưng tính năng của sản phẩm đặt ở đó. Xét về tiêu chuẩn xây dựng và tỷ lệ giá thành thủy tinh số 183 có ưu thế hơn vật liệu hấp thụ truyền thống.
Nếu muốn nói khuyết điểm, chỉ có một thứ: quá ít máy móc, hiệu suất sản xuất có khả năng không đủ.
Nhưng so sánh với thời gian xây dựng công viên dài thì hiệu quả hiện tại cũng không đến nỗi không đuổi kịp đơn đặt hàng.
Mặt khác, thầy Trương cũng biết lo lắng lúc trước của mình, ý tưởng tìm người dựa vào quan hệ có phần không cần thiết.
Dù sao 'quan hệ' lớn nhất chính là bản thân Chung Dịch.
* * *
Khi đơn đặt hàng được ký xuống là lúc nóng nhất trong mùa hè. Thời tiết nóng bức, nóng như thiêu đốt, để ăn mừng thầy Trương và Chung Dịch đi ăn một bữa. Ông vẫn đóng vai trò là một đối tác, không hề nghĩ rằng trong bữa ăn Chung Dịch chính thức đưa ra. Sau khi lấy được tiền đặt cọc của Thịnh Nguyên, mình đã có năng lực cầm lấy quyền lợi nhuận còn lại của công thức số 183.
Thầy Trương ngẩn ra, không khỏi bật cười: "Chung Dịch à Chung Dịch, em có nhớ lúc đầu chúng ta đã nói gì không?"
Chung Dịch thản nhiên: "Em giúp thầy xào cổ phiếu. Sau đó dùng lợi nhuận từ xào cổ phiếu mua quyền thu nhập."
Thầy Trương: "Thầy xem như bị em đưa vào trong mương." Ông lắc đầu một cái: "Ban đầu, thầy đề cập đến nhà máy ông Dương rõ ràng là vì..." Dụ Chung Dịch an tâm kiếm tiền cho mình. Kết quả đi từng bước, đi đến bây giờ, hoàn toàn đi ngược dự định ban đầu.
Tất nhiên, tiền vẫn kiếm được.
Thầy Trương thở dài: "Quên đi, không nói những chuyện này nữa."
Ông đưa ra, Chung Dịch muốn lấy hết lợi nhuận cũng không phải không được. Ngụ ý, chính là có điều kiện.
Chung Dịch đã đánh sẵn rất nhiều bản thảo trong đầu, dự tính qua rất nhiều kế hoạch.
Những lời nói kế tiếp của thầy Trương cũng không nằm ngoài dự đoán của cậu: Quyền thu nhập thuộc về Chung Dịch. Nhưng thầy Trương muốn trực tiếp đầu tư cổ phần.
Đúng vậy, vì ký hợp đồng với Thịnh Nguyên, Chung Dịch đã đăng ký công ty. Có một mối quan hệ kép giữa Trì Quân và thầyTrương. Sau khi gửi tài liệu lên, rất nhanh đã được phê duyệt.
Hiện tại, thầy Trương tỏ vẻ mình có thể lấy ra hai triệu, vừa kịp để mua sắm máy móc mới, gia tăng hoàn thành đơn đặt hàng của Thịnh Nguyên. Sau đó, hai bên chia đều cổ phần.
Chung Dịch cò kè mặc cả với thầy Trương, nói chuyện uyển chuyển. Nhưng kết luận chỉ có một: Cậu nhiều nhất nhường ra 30% cổ phần. Tất nhiên, tương ứng, thầy Trương cũng không cần lấy hai triệu.
Trước sau hai đời, Chung Dịch đã theo dõi cuộc tranh chấp cổ phần của người nhà họ Trì quá lâu. Điều này làm cho Chung Dịch hình thành một thói quen theo bản năng. Nếu như có thể, cậu càng muốn nắm giữ tất cả cổ phần trong tay hơn. Nhưng bên thầy Trương, tương lai còn muốn hợp tác chung quy phải lùi lại một bước.
Kết quả trước sau như một, thầy Trương bị thuyết phục.
Kết thúc bữa cơm, thầy Trương đứng lên, vô tình hay cố ý nói: "Là như vầy, Tiểu Chung, nhường cho em nhiều lợi ích như vậy. Bây giờ, em tốt xấu gì cũng phải giúp thầy một việc."
Chung Dịch mỉm cười, lễ phép nói: "Thầy cứ nói."
Thầy Trương: "Con gái của thầy thời gian trước ra ngoài chơi. Ngày hôm nay về Bắc Kinh, hai tiếng nữa sẽ xuống máy bay. Theo thỏa thuận ban đầu, thầy đi đón nó. Nhưng ăn xong bữa cơm này, thầy hơi mệt." Ăn cơm mười phút, nói chuyện làm ăn hai tiếng: "Thầy không còn sức lái xe nữa. Tiểu Chung, em đến lái xe đi?"
Chung Dịch: "..." Đây là ý mà cậu nghĩ sao?
--- ---
Sự thật chứng minh, bất luận con gái thầy Trương có ý này hay không. Ít nhất bản thân thầy Trương là rất muốn 'làm cho hai người trẻ tuổi làm quen'.
Thật sự chỉ là làm quen. Cụ thể có muốn phát triển hay không vẫn là nói sau.
Cô Trương tên một chữ Hi. Khi nhìn thấy chỗ tài xế ngồi là Chung Dịch thì hơi giật mình.
Thầy Trương cười híp mắt nói: "Tiểu Hi, Chung Dịch là đàn em của con. Chung Dịch, Tiểu Hi cao hơn em một cấp, năm ba đại học, học tiếng Anh thương mại. Dường như có mấy môn trùng với khoa của em phải không? Bình thường em rất bận rộn phải không? Nếu việc học có vấn đề, có thể đi hỏi Tiểu Hi. Đúng rồi, hai đứa dứt khoát thêm Wechat đi?"
Chung Dịch khách sao mỉm cười. Ngược lại có thêm Wechat, chỉ là toàn bộ hành trình kế tiếp đề cố gắng không nói lời nào.
Cậu thật sự không nghĩ tới sau khi mình sống lại còn có thể gặp phải loại tình huống này.
Chung Dịch chọn dự án công viên giải trí vì khi cậu xem tư liệu thì phát hiện cũng quen biết với người phụ trách dự án này.
Hoạt động IP trong nước vẫn còn sơ khai, mà công viên giải trí vừa mở cửa ở Thượng Hải chủ đề Thiên Đường đã là sự kết hợp hoàn thiện giữa IP và các dự án giải trí.
Thịnh Nguyên đang trông đợi vào dự án công viên giải trí. Nếu như giai đoạn đầu suôn sẻ, vậy thì kế tiếp các dự án ăn uống, khách sạn dừng chân của Thịnh Nguyên sẽ như một con rồng nối liền, hình thành sản nghiệp dây xích hoàn chỉnh.
Vì vậy, trong việc lựa chọn thiết kế ban đầu thì có một quá trình và lựa chọn lâu dài.
Trong số này, ý kiến nội bộ của Thịnh Nguyên được chia làm hai loại. Một bên cho rằng chủ đề Thiên Đường của người bên phe Thượng Hải đã đạt được thứ hạng cao nhất về IP. Đồng thời, trong nước không có IP tương tự nào có thể kết hợp hữu cơ với các dự án giải trí. Cho nên chỉ cần dứt khoát bỏ đi điều này, trực tiếp bỏ công sức trên các thiết bị giải trí. Công viên giải trí ở Thượng Hải hướng đến trẻ em, cũng như ba mẹ và người nhà dẫn trẻ em đến đây. Một khi đã như vậy, Thịnh Nguyên nên sử dụng sự phấn khích mới mẻ mà công viên giải trí Thượng Hải không có điểm bán hàng, thực hiện công việc thiết kế cho những người trẻ tuổi.
Đời trước, Thịnh Nguyên cuối cùng lựa chọn con đường này, đồng thời có được thành công rực rỡ.
Cộng thêm sự bùng nổ về giải trí trong mấy năm tới, công viên giải trí của Thịnh Nguyên đã đầu tư mạnh vào một số gameshow cấp cả nước. Trong khoảng thời gian ngắn danh tiếng vang xa, công viên đầy khách du lịch. Ban đầu nhóm dự án một năm lãnh lương thàng ba năm hàng năm, kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng trong giai đoạn đầu, có một nhóm người khác nghĩ rằng rõ ràng trong nước đã có di sản văn hóa truyền thừa hàng trăm năm, ở nước ngoài có chuột Mickey, trong nước lại có Tôn Ngộ Không. Côn Bằng có thể làm tàu cướp biển, rồng có thể làm tàu lượn siêu tốc.
Nói đến đạo lý rõ ràng, trên thực tế sẽ có thao tác gì cũng không có ai biết.
Vì vậy đặt ở trước mặt Chung Dịch vẫn là hai sự lựa chọn này.
Là muốn lặp lại những thắng lợi rõ ràng của đời trước, hay là tạo ra một con đường mới và mò đá băng qua sông trên một con đường mới?
Nói thật ra, làm một 'đảng Thái tử' hàng thật, Chung Dịch tạm thời vẫn chưa thể nói chuyện trong nhóm.
Đây là một trong những thử thách cậu phải trải qua khi lựa chọn con đường này. Đời trước, cậu cũng đã từng trải qua một trải nghiệm tương tự. Nhưng khi đó người sắp xếp cậu đã là 'Trì tổng nhỏ', mà không phải 'trợ lý đặc biệt Trì' như hiện tại. Bối cảnh khác nhau được đãi ngộ cũng sẽ khác nhau.
Cậu tham gia nhóm dự án với một mục đích lớn chính là nâng cao trình độ của mình. Trì Quân tốt xấu gì cũng có thân phận con trai của sếp lớn. Mặc dù không thể phục chúng nhưng miễn cưỡng coi như phục người, có thể trực tiếp đứng bên cạnh tầng lớp đưa ra quyết định.
Nhưng Chung Dịch chỉ là sinh viên năm nhất, một chút thành tích ở trong trường học để ở Thịnh Nguyên căn bản không tính là cái gì. Nếu như trong trường hợp tuyển dụng thực tập sinh, bộ phận quản lý nhân sự có lẽ sẽ khen cậu mấy câu và nhận lấy CV.
(*CV - Curriculum Vitae: là một bản tóm tắt sơ lược thông tin về trình độ học vấn, kỹ năng và kinh nghiệm.)
Nhưng cậu cũng không phải hướng đến cương vị thực tập sinh. Nếu muốn tiến đến vị trí cao hơn, không có cách nào nhanh hơn con đường tạo ra những thành tích trên thực tế.
Cậu không quen người phụ trách nhóm dự án khác, nhưng biết người đứng đầu của dự án công viên giải trí được biết đến là 'cứng ngắc' và 'không thể đi bộ' trong một nhóm lãnh đạo cấp trung và cấp cao.
Đối phương họ Tần, tên đầy đủ là Tần Lâu. Đời trước khi Chung Dịch tiếp xúc với Tần Lâu, ấn tượng của cậu đối với đối phương là: một người trung niên nghiêm túc thận trọng.
Mà lúc này, cậu nhìn thấy đối phương sớm hơn. Trên mặt Tần Lâu còn chưa có nổi lên hoa văn nghiêm túc, trẻ trung hơn rất nhiều. Nhưng cũng đã 30 tuổi.
Khi biết Chung Dịch được sắp xếp thành cấp dưới của mình thời thì Tần Lâu rất bình tĩnh. Không có ra oai phủ đầu, cũng không có đối xử đặc biệt hơn người khác. Y chỉ kêu Chung Dịch gửi cho mình một bản CV vào email.
Người khác còn phải suy đoán một hồi, nhưng mấy cấp dưới gần gũi đáng tin của Tần Lâu đều biết mặc dù sếp thoạt nhìn tương đối không hiểu tình người. Nhưng có tình người trong xã hội. Nếu quả thật ngoan cố không thay đổi như vậy làm sao có khả năng đi đến vị trí như hôm nay.
Suy cho cùng, 'nguyên tắc' của Tần Lâu cũng chỉ là một cử chỉ. Cụ thể đối xử với Chung Dịch như thế nào còn phải xem người trẻ tuổi này là ai, có năng lực hay không.
Nếu thật sự là dựa vào nịnh nọt đi lên thì cho cậu làm chút việc vặt vãnh, để cho cậu ăn không ngồi chờ. Nếu là năng lực không tệ, đương nhiên có thể sử dụng thì sẽ sử dụng, giao dịch đôi bên cùng có lợi.
Một bên cố gắng thăm dò, một bên cố ý biểu hiện. Chung Dịch rất nhanh đã hòa nhập -- ít nhất là hòa nhập ở ngoài mặt -- vào nhóm, thảo luận và nâng cao các ý tưởng thiết kế khác nhau và việc chọn mua vật liệu xây dựng sau đó.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì toàn bộ chu kỳ xây dựng công viên giải trí sẽ kéo dài đến hai năm. Hai năm sau chính thức mở cửa công viên, Chung Dịch cũng sẽ bước vào năm thứ tư đại học. Nhưng đó là chuyện sau này.
Bây giờ, Chung Dịch đối mặt với thầy Trương đã nói với mình về công viên giải trí của Thịnh Nguyên và nhắc đến dự án trên nước cần số lượng lớn thủy tinh số 183. Đột nhiên phát hiện mình dường như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Ít nhất trong việc lựa chọn vật liệu hấp thụ, cậu dường như cần phải tránh sự nghi ngờ.
* * *
Sau khi bắt đầu kỳ nghỉ hè, Chung Dịch và Trì Quân cùng thuê một căn hộ chung cư cách Thịnh Nguyên 500m để tiện đi làm.
Ba phòng hai sảnh, trang trí trống trải sáng ngời. Kéo màn cửa sổ ra có thể nhìn thấy cảnh đường phố nhộn nhịp. Hai người ở mỗi người một phòng ngủ, còn dư một phòng khách.
Hầu hết thời gian, Chung Dịch và Trì Quân đều đi làm cùng nhau. Nhưng thời gian tan ca luôn không thể về cùng nhau. Ban đầu, bọn họ còn có thể để lại một phần cơm tối cho nhau. Sau đó, mỗi người đều bận rộn, thường xuyên gọi thức ăn ngoài với đồng nghiệp trong công ty. Cứ tính toán như thế, ngược lại chỉ có buổi sáng lúc rửa mặt mới có thể chạm mặt nhau.
Trong khi Chung Dịch đánh răng hỏi Trì Quân một câu về phía mình.
Trì Quân vốn dĩ nhắm mắt lại, bàn chải đánh răng điện trong miệng rung ong ong, trào ra một miệng bọt mát lạnh. Nghe vậy, hắn lên tinh thần một chút: "Giải thích cụ thể về thủy tinh của cậu đi."
Nói đi nói lại, động tác của Chung Dịch cũng quá nhanh đúng không? Trong học kỳ còn bị giáo viên gọi đi tham quan nhà máy. Lúc này đã có một số tài sản cố định?
Trì Quân súc miệng 'ùng ục', nghe Chung Dịch tóm tắt đơn giản ngắn gọn mấy câu về tính năng của sản phẩm. Sau đó tổng kết: "Tớ sẽ gửi cho cậu bảng phân tích về các sản phẩm cạnh tranh mà tớ đã làm trước đây."
Trì Quân nói "A!". Hắn chỉ là ngạc nhiên, nhưng cũng không có ngạc nhiên về chuyện bản thân Chung Dịch có kho tiền nhỏ tiểu, nhiều nhất là ngạc nhiên về tốc độ hành động của đối phương.
"Được!" Hắn đồng ý: "Kỳ thực chỉ cần bản thân sản phẩm có thể, nhảy qua một số quy trình cũng không sao." Cho bạn bè và người thân của mình sẽ tạo thuận lợi nhiều chuyện hơn. Trì Quân không cảm thấy ngạc nhiên, mạng lưới của bản thân chính là một loại tài nguyên.
Về phần Chung Dịch có thể đi lên con đường của Chu Hồng và trắng trợn táo bạo tăng giá sản phẩm của mình và ăn hoa hồng hay không... Trì Quân cũng không phải rất lo lắng.
Sau một thời gian dài ở chung, hắn tin tưởng Chung Dịch sẽ không đến mức bị chút 'lợi ích cực nhỏ' này điều khiển. Nếu thật sự hắn có mắt không tròng, thì ít nhất hiện tại hoàn không có gì tổn thất quá lớn. Dùng mấy triệu trong tài khoản chi nhánh công ty để nhìn thấy rõ một người, rất có lời.
Chung Dịch vẫn đang suy nghĩ: "Nhưng vẫn để thầy Trương đứng ra thì tốt hơn."
Trì Quân liếc mắt nhìn cậu một cái, hơi buồn cười: "Còn kiêng kỵ rất nhiều nha! Cũng được, cậu xem rồi làm."
Hắn còn nói: "Việc này không phải là vấn đề, dựa theo quy trình là được. Nhưng bình thường cậu cũng phải lưu ý, đừng bị người ta giở trò ở những chuyện khác."
Chung Dịch mỉm cười nói: "Đương nhiên."
Cậu xác thật đã chuẩn bị một chút, nhưng đây là nói sau.
--- ---
Chung Dịch thổi gió với trợ lý Trì xong. Sau đó, quả nhiên trong chi tiết xây dựng của dự án trên nước đã đề xuất thủy tinh số 183 của nhà mình.
Nếu như có thể ký hợp đồng với Thịnh Nguyên. Đây chính là một bước khởi đầu lớn, ít nhất trong mấy năm nữa doanh thu của nhà máy xem như ổn định. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, còn có thể xây dựng mở rộng một chút.
Tất nhiên, đối với Thịnh Nguyên đây là chuyện rất nhỏ không đáng kể.
Chung Dịch cũng không đặc biệt che giấu, trong cuộc họp nhóm nói thẳng nhà máy có chút liên quan đến mình. Nhưng tính năng của sản phẩm đặt ở đó. Xét về tiêu chuẩn xây dựng và tỷ lệ giá thành thủy tinh số 183 có ưu thế hơn vật liệu hấp thụ truyền thống.
Nếu muốn nói khuyết điểm, chỉ có một thứ: quá ít máy móc, hiệu suất sản xuất có khả năng không đủ.
Nhưng so sánh với thời gian xây dựng công viên dài thì hiệu quả hiện tại cũng không đến nỗi không đuổi kịp đơn đặt hàng.
Mặt khác, thầy Trương cũng biết lo lắng lúc trước của mình, ý tưởng tìm người dựa vào quan hệ có phần không cần thiết.
Dù sao 'quan hệ' lớn nhất chính là bản thân Chung Dịch.
* * *
Khi đơn đặt hàng được ký xuống là lúc nóng nhất trong mùa hè. Thời tiết nóng bức, nóng như thiêu đốt, để ăn mừng thầy Trương và Chung Dịch đi ăn một bữa. Ông vẫn đóng vai trò là một đối tác, không hề nghĩ rằng trong bữa ăn Chung Dịch chính thức đưa ra. Sau khi lấy được tiền đặt cọc của Thịnh Nguyên, mình đã có năng lực cầm lấy quyền lợi nhuận còn lại của công thức số 183.
Thầy Trương ngẩn ra, không khỏi bật cười: "Chung Dịch à Chung Dịch, em có nhớ lúc đầu chúng ta đã nói gì không?"
Chung Dịch thản nhiên: "Em giúp thầy xào cổ phiếu. Sau đó dùng lợi nhuận từ xào cổ phiếu mua quyền thu nhập."
Thầy Trương: "Thầy xem như bị em đưa vào trong mương." Ông lắc đầu một cái: "Ban đầu, thầy đề cập đến nhà máy ông Dương rõ ràng là vì..." Dụ Chung Dịch an tâm kiếm tiền cho mình. Kết quả đi từng bước, đi đến bây giờ, hoàn toàn đi ngược dự định ban đầu.
Tất nhiên, tiền vẫn kiếm được.
Thầy Trương thở dài: "Quên đi, không nói những chuyện này nữa."
Ông đưa ra, Chung Dịch muốn lấy hết lợi nhuận cũng không phải không được. Ngụ ý, chính là có điều kiện.
Chung Dịch đã đánh sẵn rất nhiều bản thảo trong đầu, dự tính qua rất nhiều kế hoạch.
Những lời nói kế tiếp của thầy Trương cũng không nằm ngoài dự đoán của cậu: Quyền thu nhập thuộc về Chung Dịch. Nhưng thầy Trương muốn trực tiếp đầu tư cổ phần.
Đúng vậy, vì ký hợp đồng với Thịnh Nguyên, Chung Dịch đã đăng ký công ty. Có một mối quan hệ kép giữa Trì Quân và thầyTrương. Sau khi gửi tài liệu lên, rất nhanh đã được phê duyệt.
Hiện tại, thầy Trương tỏ vẻ mình có thể lấy ra hai triệu, vừa kịp để mua sắm máy móc mới, gia tăng hoàn thành đơn đặt hàng của Thịnh Nguyên. Sau đó, hai bên chia đều cổ phần.
Chung Dịch cò kè mặc cả với thầy Trương, nói chuyện uyển chuyển. Nhưng kết luận chỉ có một: Cậu nhiều nhất nhường ra 30% cổ phần. Tất nhiên, tương ứng, thầy Trương cũng không cần lấy hai triệu.
Trước sau hai đời, Chung Dịch đã theo dõi cuộc tranh chấp cổ phần của người nhà họ Trì quá lâu. Điều này làm cho Chung Dịch hình thành một thói quen theo bản năng. Nếu như có thể, cậu càng muốn nắm giữ tất cả cổ phần trong tay hơn. Nhưng bên thầy Trương, tương lai còn muốn hợp tác chung quy phải lùi lại một bước.
Kết quả trước sau như một, thầy Trương bị thuyết phục.
Kết thúc bữa cơm, thầy Trương đứng lên, vô tình hay cố ý nói: "Là như vầy, Tiểu Chung, nhường cho em nhiều lợi ích như vậy. Bây giờ, em tốt xấu gì cũng phải giúp thầy một việc."
Chung Dịch mỉm cười, lễ phép nói: "Thầy cứ nói."
Thầy Trương: "Con gái của thầy thời gian trước ra ngoài chơi. Ngày hôm nay về Bắc Kinh, hai tiếng nữa sẽ xuống máy bay. Theo thỏa thuận ban đầu, thầy đi đón nó. Nhưng ăn xong bữa cơm này, thầy hơi mệt." Ăn cơm mười phút, nói chuyện làm ăn hai tiếng: "Thầy không còn sức lái xe nữa. Tiểu Chung, em đến lái xe đi?"
Chung Dịch: "..." Đây là ý mà cậu nghĩ sao?
--- ---
Sự thật chứng minh, bất luận con gái thầy Trương có ý này hay không. Ít nhất bản thân thầy Trương là rất muốn 'làm cho hai người trẻ tuổi làm quen'.
Thật sự chỉ là làm quen. Cụ thể có muốn phát triển hay không vẫn là nói sau.
Cô Trương tên một chữ Hi. Khi nhìn thấy chỗ tài xế ngồi là Chung Dịch thì hơi giật mình.
Thầy Trương cười híp mắt nói: "Tiểu Hi, Chung Dịch là đàn em của con. Chung Dịch, Tiểu Hi cao hơn em một cấp, năm ba đại học, học tiếng Anh thương mại. Dường như có mấy môn trùng với khoa của em phải không? Bình thường em rất bận rộn phải không? Nếu việc học có vấn đề, có thể đi hỏi Tiểu Hi. Đúng rồi, hai đứa dứt khoát thêm Wechat đi?"
Chung Dịch khách sao mỉm cười. Ngược lại có thêm Wechat, chỉ là toàn bộ hành trình kế tiếp đề cố gắng không nói lời nào.
Cậu thật sự không nghĩ tới sau khi mình sống lại còn có thể gặp phải loại tình huống này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook