Thiếu Gia Cùng Gia Nô
-
Chương 9
Khi cánh cửa sổ lớn vừa mới bị đẩy ra, lặng yên, vốn không hề phát ra một tiếng động nào, thì Lâm Gia Bảo nhất thời lập tức tỉnh lại.
Nương theo ánh trăng yếu ớt len lỏi rọi vào, Lâm Gia Bảo nhìn thấy Thuận Lâm đang đứng ở trước giường của hắn.
Hắn đã chờ đợi đến đằng đẵng, chờ đến cái ngày này đã từ rất lâu rồi đi.
Tính từ khi lại thấy được, Tiểu Hồng Đào đang mang thân phận là thê tử của Phú Sát gia. Lần thứ hai, nàng hiện diện ở trước mặt hắn, trong ánh mắt đó của nữ nhân đó vẫn không giấu nổi sự căm hận tận xương tủy, nhìn chằm chằm hắn. Thì cũng bắt đầu từ đó, hắn đã chờ cái lão nam nhân mà hắn tự cho rằng y đã bị biển lửa thiêu đốt đến thành tro bụi, lần nữa xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Hắn đã đợi tới mức cả thân thể này đều đau đớn, sốt ruột cả lên.
Trong bóng tối thăm thẳm, mờ mịt, đôi mắt của Thuận Lâm lại sáng ngời đến đáng sợ. Đây chỉ có thể là ánh mắt của người còn sống. Bởi vì đôi mắt này phi thường thanh minh, sáng ngời. Cứ như ánh mặt trời lóa sáng khiến đôi mắt của người nhìn không thể chịu đựng nỗi xót xa, lẫn xốn xang đó. Quá chói mắt, đến mức khiến cho Lâm Gia Bảo không dám nhìn thẳng.
Nhìn dáng người cao lớn, nay đã càng thêm cương trực, kiên cường của Thuận Lâm chìm trong bóng đêm. Ngay lúc này, y đang sống sờ sờ, đứng yên lặng ở trước mặt của hắn. Y ở một nơi sát bên cạnh hắn. Trong lòng của Lâm Gia Bảo, đột ngột, dâng lên một nỗi xúc động, cảm thấy dường như, một màn hình ảnh này có thể chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng lại khiến Lâm Gia Bảo vô cùng an tâm, bởi hắn biết, đây là sự thật. Đã hai năm chờ đợi mỏi mòn, kể từ khi người này đột ngột hoàn toàn biến mất, ẩn dưới cái danh nghĩa đã chết cháy ngay ở trước mặt hắn đến nay, thì từ lâu, hắn đã quyết định sẽ không bao giờ cho phép y có thể rời khỏi tầm mắt của hắn nữa.
Thân thể của Thuận Lâm dần dần tiến tới gần, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi, giống như một con mèo đen ẩn mình di chuyển trong đêm đen, không hề phát ra bất kì một tiếng động nhỏ nào cả.
Hầu như mọi mạch máu, xương cốt, cơ bắp ở trong thân thể của một lão nam nhân đều không có nhịp đập, im ắng đến dị thường.
Đây hẳn là người có nội công thâm hậu đi.
Một người bình thường muốn tu luyện tới cấp bậc nội công thượng thừa như y, thì không biết là đã phải bỏ ra biết bao nhiêu tinh lực, đã từng nếm trải qua bao nhiêu cực khổ, đắng cay, càng không biết là đã phải hi sinh biết bao nhiêu mồ hôi cùng máu nữa đi. Cho nên, có dùng lời lẽ mà nói, thì cũng hoàn toàn khó có thể diễn tả được đi. Vì vậy, nỗi cừu hận đã thay y chống đỡ sống sót qua khắc nghiệt, lại có một thân võ công thâm hậu đến vậy, thì đến cùng là mối thù nỗi hận này phải có bao nhiêu lớn mới có thể khiến y tiếp tục kiên trì đến cùng như vậy, thì quả thật, cũng khó có thể dùng lời mà diễn tả được.
Bây giờ, khoảng cách giữa hai người, quá mức thân cận.
Gần đến mức, thân thể của Lâm Gia Bảo lập tức có thể cảm thụ được khí tức ấm áp từ trên người của Thuận Lâm truyền đến. Gần đến mức, dù là ở trong bóng tối mờ nhạt, thì tầm nhìn của Lâm Gia Bảo càng có thể nhận ra được, mọi tâm tình bây giờ ở trong ánh mắt của Thuận Lâm, trong một chốc liền lóe lên tia hung ác, trong một lát là toát lên nỗi bi thương. Gần đến mức, Lâm Gia Bảo có thể nhìn thấy, lúc này đây, ở trong mấy đầu ngón tay đã được cắt ngắn, sạch sẽ của Thuận Lâm, đang siết chặt một thứ hung khí, chợt lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
– Ngươi không muốn sống để gặp Bảo Nhi của ngươi nữa sao?
Ngay khi thứ hung khí sắc nhọn đang được giữ chặt ở trong mấy ngón tay của Thuận Lâm liền muốn cắm vào yết hầu của Lâm Gia Bảo. Nhưng, Lâm Gia Bảo vẫn duy trì mười phần bình tĩnh, cất tiếng hỏi.
Quả nhiên, khi lão nam nhân giang hồ vừa nghe thấy cái tên này, thì động tác đang mạnh mẽ đâm xuống của bàn tay đang cầm lấy hung khí kia, lập tức khựng lại. Nhưng, hầu như là ngay lập tức, càng tăng thêm tốc độ mà mãnh liệt đổ ập xuống, yết hầu trần trụi của Lâm Gia Bảo liền ngay ở trước mặt y, chỉ cần một chút nữa thôi, y liền sẽ cắt đứt nó, lại căm phẫn gằn giọng nói:
– Bảo Nhi đã không còn. Ngươi còn muốn dùng tiểu hài tử để uy hiếp ta sao?
– Bảo Nhi vẫn còn sống!
Hắn bình thản thốt ra, một câu hời hợt chỉ vỏn vẹn gồm có năm chữ như vậy.
Từ khi Thuận Lâm vừa bước vào cửa đến giờ, Lâm Gia Bảo vẫn giữ nguyên một tư thế nằm ở trên giường không hề thay đổi một chút nào. Từ bên trong chiếc cổ trắng như tuyết, mỏng manh đến không đỡ nổi một đòn kia, đang ở ngay trước mắt của Thuận Lâm, còn cách chưa tới nửa tấc. Nhưng mà đến cuối cùng, đột nhiên, Thuận Lâm cảm thấy thật may mắn vì y vẫn còn chưa xuống tay. Hung khí giữa mấy đầu ngón tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh, trực tiếp liền được thu về bên người. Thuận Lâm tóm chặt lấy ống tay áo của Lâm Gia Bảo dường như tóm chặt lấy một nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, sốt ruột hỏi:
– Ngươi nói Bảo Nhi vẫn còn sống, là thật sao?
Lúc này, Lâm Gia Bảo từ tốn ngồi dậy, vươn ngón tay ra, chạm vào khuôn mặt đã càng ngày càng già dặn của Thuận Lâm, bắt đầu vuốt ve.
Trước đây, y vốn là một lão nam nhân luôn cam chịu, nhu nhược, lấm lét nhìn trước nhìn sau, sợ đầu sợ đuôi. Nhưng chỉ trong hai năm tôi luyện, chỉ còn đọng lại sự thành thục, ổn trọng, cẩn thận ở trong con người của y. Thân thể của y vốn đã cao to, nay, còn được tập luyện thêm võ thuật, tu luyện nội công, cho nên, càng khiến cho mọi đường cong đến cơ bắp trên cơ thể này, càng thêm dẻo dai, lại rắn chắn, đẹp đẽ hơn xưa. Đôi mắt thâm thúy đang sáng ngời ở trong tăm tối, lúc này, đã phủ lên một màu cảm xúc hoảng hốt không biết làm sao, trở nên đen láy.
Thuận Lâm của bây giờ, thật là khiến cho Lâm Gia Bảo không thể dời mắt nổi.
– Đúng, Bảo Nhi của ngươi vẫn còn sống.
Một lời có cụm từ “Bảo Nhi của ngươi” này, vừa vang lên, đã thành công kéo Thuận Lâm từ miền ký ức có thể được gọi là đã xa xưa rồi đi. Y vẫn còn nhớ Bảo Nhi của y, có thân thể nho nhỏ của tiểu hài tử mềm mại vẫn còn quấn tã vải, đôi môi nhỏ chúm chím phát ra âm thanh “ê a, ê a”, đang chảy cùng một dòng máu với y, như vẫn còn đang nằm ngoan ngoãn ở trong lòng của y.
Thuận Lâm liền cảm thấy có một loại cảm xúc nhu nhược, nhút nhát nào đó mà đã bị y mạnh mẽ vứt vào xó sâu tận trong tâm hồn của mình, liền tự tay mình đóng chặt cửa, khóa kín liền đột ngột quay trở lại trong thân thể của mình. Giọng nói của y liền ôn nhu, mềm mỏng hơn, cẩn thận đến từng li từng tí một mà cất tiếng hỏi:
– Bây giờ, Bảo Nhi đang ở đâu?
Lâm Gia Bảo nở nụ cười. Vừa nghe câu hỏi này xong, không thể trách hắn cười đến đắc ý a. Bởi hắn đây là gia chủ nhà họ Lâm, lòng dạ sâu không thấy đáy, chỉ bằng ba tấc miệng lưỡi cũng đã đủ xưng bá giang hồ, khinh thường quần hùng bộc trực võ công. Còn nói về, chuyện đàm phán, thương lượng trao đổi điều kiện thì không có vụ buôn bán long trời lở đất nào mà hắn không chiếm được lợi nhuận, không thỏa thuận được đi. Mà một vụ mua bán đang diễn ra ở trước mắt này, đối với hắn, càng dễ như ăn cháo, không đáng để hắn liếc mắt đến đi.
Nhưng, không thể phủ nhận, hắn vẫn là đắc ý được một lần a.
Bàn tay của Lâm Gia Bảo men theo vạt áo của Thuận Lâm luồn vào nắm chặt lấy vòng eo dẻo dai của y. Thuận Lâm giãy dụa một trận, hầu như lại nảy lên ý định muốn rút kiếm ra mà đâm chết hắn đi.
Ngày trước, Lâm Gia Bảo vốn không phải là đối thủ của y. Thì, hiện tại, càng không thể, bởi Thuận Lâm chỉ cần nhấc một ngón tay cũng liền có mấy chục loại phương pháp nhanh chóng, gọn gàng giết chết hắn mà không hề dính phải một chút máu me nào cả.
Nhưng, lời nói của Lâm Gia Bảo lại thành công ngăn y lại:
– Bảo Nhi rất thích quấn quýt lấy ta. Đứa nhỏ này, tám tháng đã mọc răng, rất hay thích cắn loạn đồ vật, vừa cắn phải ngón tay của ta liền gặm đến không muốn nhả ra. Ta không cho nó cắn thì nó sẽ khóc. Cái khuôn mặt khóc lóc đó, đúng là giống ngươi, y như đúc vậy a.
Đây là một đoạn kí ức trên quãng đường trưởng thành lên từng ngày của Bảo Nhi mà Thuận Lâm vốn chưa từng tham dự vào. Cho nên, đặc biệt là khi nghe thấy Lâm Gia Bảo nói, dáng vẻ của Bảo Nhi vừa khóc lên lại giống như y vậy. Lời này khiến cho tâm tình của lão nam nhân dâng lên một loại cảm xúc không tên vừa uất ức lại bi thương, xót xa, thân thiết. Cho nên, y vẫn còn ngây người, đối với hành vi động tay động chân của Lâm Gia Bảo, cũng đã quên mất phải phản kháng lại.
– Cảm nhận được không? Bây giờ, bàn tay đang vuốt ve khắp ở trên thân thể của ngươi, chính là bàn tay đã từng được Bảo Nhi cắn qua a.
Trong đầu óc của Thuận Lâm lập tức nổ ‘oanh’ vang dội. Ở trong lòng của y, đột ngột, giống như cơn lũ có hàng vạn con ngựa đang điên cuồng chạy loạn vốn đã không còn phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, đang hỗn loạn quét qua.
Thân thể vốn đang cứng đờ chôn ở trong lồng ngực của Lâm Gia Bảo, đột ngột, dần dần bị nóng lên, hô hấp bắt đầu dồn dập. Y cắn răng, mới cố sức đè nén xuống, mà nói ra một câu hoàn chỉnh:
– Ngươi biết rõ, còn hỏi!
– Ngoan, được rồi! Không nói, ta sẽ không nói nữa a.
Giọng điệu này của Lâm Gia Bảo như là theo thói quen mà dỗ dành đứa nhỏ đang giận dỗi, chắc là do hắn đã quen dung túng cho Bảo Nhi như vậy đi. Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, khiến Thuận Lâm lại có chút thất thần.
Thừa dịp Thuận Lâm đang thất thần, mà lơ là cảnh giác. Lâm Gia Bảo lập tức ôm lấy Thuận Lâm, bàn tay lại tiếp tục sờ soạng xuống phía dưới, cầm lấy vật yếu ớt ở thân dưới của Thuận Lâm.
Một lão nam nhân vốn đã dồn hết mọi tinh lực vào trong việc học võ báo thù lại không có nửa điểm tâm tư nghĩ đến mấy loại chuyện hoan ái này. Mới vừa bị hắn chạm đến điểm yếu, hầu như là ngay lập tức, vòng eo của y liền gập lại, cuộn người lên, một màu đỏ không ngừng nhuộm lên làn da, không khác gì một con tôm luộc đi.
Rõ ràng, y là người đã dùng danh chính ngôn thuận mà quát lên, kêu Lâm Gia Bảo ngưng hành vi quấy rối thân thể của mình lại. Nhưng, chính bản thân của y lại không cách nào kìm chế được mà nhớ tới, lúc này đây, đôi bàn tay vẫn còn đang đặt ở trên người mình, là đôi bàn tay mà Bảo Nhi từng cắn qua. Đột ngột, hầu như ở trong thân thể của Thuận Lâm, nhen nhóm lên một loại cảm xúc thoải mái, ngọt ngào, run rẩy, đáng xấu hổ theo từng ngón tay xấu xa của Lâm Gia Bảo lan truyền đến tứ chi bách hài.
– Thả ra. Thả ta ra. Không muốn.
– Ngoan một chút. Lập tức sẽ rất thoải mái ngay thôi.
Nếu như bây giờ, không nhắc tới động tác ở trên mấy ngón tay của Lâm Gia Bảo, thì giọng điệu ôn nhu của hắn, thật phù hợp để dụ dỗ đứa nhỏ đang tùy hứng vậy.
Hai năm gần đây, tâm địa càng ngày càng lạnh lẽo, cứng rắn của gia chủ Lâm gia đây, tựa hồ như cũng dần mềm nhũn theo hơi thở ướt át, nóng bỏng từ giữa hai cánh môi đã bị cắn đến đỏ bừng của lão nam nhân đang mờ mịt. Kể cả khuôn mặt tuấn mỹ vốn lạnh lùng như Tu La cũng dần bị nhu hòa theo, tiếp theo, đến ánh mắt nhìn y cũng ôn nhu đến mức có thể thấm ra nước đi.
Nhưng ở trên mặt của hắn càng bày ra vẻ dịu dàng, thì động tác, của dưới tay lại càng thêm thô bạo, dứt khoát. Trải qua mấy lần, mấy cái ngón tay linh hoạt này đã khiến cho cảm giác ở trong thân thể của Thuận Lâm như vừa mới bay bổng lên trời liền ngay lập tức rơi xuống đất vậy, chỉ là y vẫn còn chưa được giải thoát. Nhìn cái lão nam nhân này ở trong tay hắn, bị hắn chơi đùa đến y chết đi sống lại. Hắn mới chân chính cảm nhận được, quả thật là, y vẫn đang còn sống.
Thuận Lâm lập tức hoảng loạn liền lắc đầu. Dù y đã trở thành cao thủ võ lâm, vẫn luôn nghĩ không ra, bản thân mình không phải đến đây để trả thù diệt môn hay sao. Bây giờ, tại sao, lại trở thành cục diện như thế này đây?
Lâm Gia Bảo cười khẽ, dâng lên huyết tính ẩn sâu đến tận xương tủy của gia chủ nhà họ Lâm lan tràn khắp mạch máu trong cơ thể của hắn.
Dù đây là người mà hắn yêu đi nữa, thì hắn vẫn không thể mềm lòng, mà dễ dàng buông tha y được. Không, bởi vì càng là người mà hắn đã thương yêu, cho nên, hắn mới phải càng nỗ lực mà trừng phạt y nha. Y đã khiến cho hắn phải thương tâm, khổ sở đến muốn chết, lại còn dám để hắn đợi hai năm mòn mỏi đến tận hôm nay mới xuất hiện.
Mà, cái người đã làm tổn thương đến tâm can này của gia chủ Lâm gia, nhất định sẽ phải trả một cái giá đắt bằng máu, mới tính là đủ đi. Nhưng mà, phải thay bằng phương pháp khác a, nhất định là phải lấy phương thức bắn tung toé ở bên trong ai đang mắc nợ đó để thanh toán hết nha!
Nương theo ánh trăng yếu ớt len lỏi rọi vào, Lâm Gia Bảo nhìn thấy Thuận Lâm đang đứng ở trước giường của hắn.
Hắn đã chờ đợi đến đằng đẵng, chờ đến cái ngày này đã từ rất lâu rồi đi.
Tính từ khi lại thấy được, Tiểu Hồng Đào đang mang thân phận là thê tử của Phú Sát gia. Lần thứ hai, nàng hiện diện ở trước mặt hắn, trong ánh mắt đó của nữ nhân đó vẫn không giấu nổi sự căm hận tận xương tủy, nhìn chằm chằm hắn. Thì cũng bắt đầu từ đó, hắn đã chờ cái lão nam nhân mà hắn tự cho rằng y đã bị biển lửa thiêu đốt đến thành tro bụi, lần nữa xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Hắn đã đợi tới mức cả thân thể này đều đau đớn, sốt ruột cả lên.
Trong bóng tối thăm thẳm, mờ mịt, đôi mắt của Thuận Lâm lại sáng ngời đến đáng sợ. Đây chỉ có thể là ánh mắt của người còn sống. Bởi vì đôi mắt này phi thường thanh minh, sáng ngời. Cứ như ánh mặt trời lóa sáng khiến đôi mắt của người nhìn không thể chịu đựng nỗi xót xa, lẫn xốn xang đó. Quá chói mắt, đến mức khiến cho Lâm Gia Bảo không dám nhìn thẳng.
Nhìn dáng người cao lớn, nay đã càng thêm cương trực, kiên cường của Thuận Lâm chìm trong bóng đêm. Ngay lúc này, y đang sống sờ sờ, đứng yên lặng ở trước mặt của hắn. Y ở một nơi sát bên cạnh hắn. Trong lòng của Lâm Gia Bảo, đột ngột, dâng lên một nỗi xúc động, cảm thấy dường như, một màn hình ảnh này có thể chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng lại khiến Lâm Gia Bảo vô cùng an tâm, bởi hắn biết, đây là sự thật. Đã hai năm chờ đợi mỏi mòn, kể từ khi người này đột ngột hoàn toàn biến mất, ẩn dưới cái danh nghĩa đã chết cháy ngay ở trước mặt hắn đến nay, thì từ lâu, hắn đã quyết định sẽ không bao giờ cho phép y có thể rời khỏi tầm mắt của hắn nữa.
Thân thể của Thuận Lâm dần dần tiến tới gần, bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi, giống như một con mèo đen ẩn mình di chuyển trong đêm đen, không hề phát ra bất kì một tiếng động nhỏ nào cả.
Hầu như mọi mạch máu, xương cốt, cơ bắp ở trong thân thể của một lão nam nhân đều không có nhịp đập, im ắng đến dị thường.
Đây hẳn là người có nội công thâm hậu đi.
Một người bình thường muốn tu luyện tới cấp bậc nội công thượng thừa như y, thì không biết là đã phải bỏ ra biết bao nhiêu tinh lực, đã từng nếm trải qua bao nhiêu cực khổ, đắng cay, càng không biết là đã phải hi sinh biết bao nhiêu mồ hôi cùng máu nữa đi. Cho nên, có dùng lời lẽ mà nói, thì cũng hoàn toàn khó có thể diễn tả được đi. Vì vậy, nỗi cừu hận đã thay y chống đỡ sống sót qua khắc nghiệt, lại có một thân võ công thâm hậu đến vậy, thì đến cùng là mối thù nỗi hận này phải có bao nhiêu lớn mới có thể khiến y tiếp tục kiên trì đến cùng như vậy, thì quả thật, cũng khó có thể dùng lời mà diễn tả được.
Bây giờ, khoảng cách giữa hai người, quá mức thân cận.
Gần đến mức, thân thể của Lâm Gia Bảo lập tức có thể cảm thụ được khí tức ấm áp từ trên người của Thuận Lâm truyền đến. Gần đến mức, dù là ở trong bóng tối mờ nhạt, thì tầm nhìn của Lâm Gia Bảo càng có thể nhận ra được, mọi tâm tình bây giờ ở trong ánh mắt của Thuận Lâm, trong một chốc liền lóe lên tia hung ác, trong một lát là toát lên nỗi bi thương. Gần đến mức, Lâm Gia Bảo có thể nhìn thấy, lúc này đây, ở trong mấy đầu ngón tay đã được cắt ngắn, sạch sẽ của Thuận Lâm, đang siết chặt một thứ hung khí, chợt lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
– Ngươi không muốn sống để gặp Bảo Nhi của ngươi nữa sao?
Ngay khi thứ hung khí sắc nhọn đang được giữ chặt ở trong mấy ngón tay của Thuận Lâm liền muốn cắm vào yết hầu của Lâm Gia Bảo. Nhưng, Lâm Gia Bảo vẫn duy trì mười phần bình tĩnh, cất tiếng hỏi.
Quả nhiên, khi lão nam nhân giang hồ vừa nghe thấy cái tên này, thì động tác đang mạnh mẽ đâm xuống của bàn tay đang cầm lấy hung khí kia, lập tức khựng lại. Nhưng, hầu như là ngay lập tức, càng tăng thêm tốc độ mà mãnh liệt đổ ập xuống, yết hầu trần trụi của Lâm Gia Bảo liền ngay ở trước mặt y, chỉ cần một chút nữa thôi, y liền sẽ cắt đứt nó, lại căm phẫn gằn giọng nói:
– Bảo Nhi đã không còn. Ngươi còn muốn dùng tiểu hài tử để uy hiếp ta sao?
– Bảo Nhi vẫn còn sống!
Hắn bình thản thốt ra, một câu hời hợt chỉ vỏn vẹn gồm có năm chữ như vậy.
Từ khi Thuận Lâm vừa bước vào cửa đến giờ, Lâm Gia Bảo vẫn giữ nguyên một tư thế nằm ở trên giường không hề thay đổi một chút nào. Từ bên trong chiếc cổ trắng như tuyết, mỏng manh đến không đỡ nổi một đòn kia, đang ở ngay trước mắt của Thuận Lâm, còn cách chưa tới nửa tấc. Nhưng mà đến cuối cùng, đột nhiên, Thuận Lâm cảm thấy thật may mắn vì y vẫn còn chưa xuống tay. Hung khí giữa mấy đầu ngón tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh, trực tiếp liền được thu về bên người. Thuận Lâm tóm chặt lấy ống tay áo của Lâm Gia Bảo dường như tóm chặt lấy một nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, sốt ruột hỏi:
– Ngươi nói Bảo Nhi vẫn còn sống, là thật sao?
Lúc này, Lâm Gia Bảo từ tốn ngồi dậy, vươn ngón tay ra, chạm vào khuôn mặt đã càng ngày càng già dặn của Thuận Lâm, bắt đầu vuốt ve.
Trước đây, y vốn là một lão nam nhân luôn cam chịu, nhu nhược, lấm lét nhìn trước nhìn sau, sợ đầu sợ đuôi. Nhưng chỉ trong hai năm tôi luyện, chỉ còn đọng lại sự thành thục, ổn trọng, cẩn thận ở trong con người của y. Thân thể của y vốn đã cao to, nay, còn được tập luyện thêm võ thuật, tu luyện nội công, cho nên, càng khiến cho mọi đường cong đến cơ bắp trên cơ thể này, càng thêm dẻo dai, lại rắn chắn, đẹp đẽ hơn xưa. Đôi mắt thâm thúy đang sáng ngời ở trong tăm tối, lúc này, đã phủ lên một màu cảm xúc hoảng hốt không biết làm sao, trở nên đen láy.
Thuận Lâm của bây giờ, thật là khiến cho Lâm Gia Bảo không thể dời mắt nổi.
– Đúng, Bảo Nhi của ngươi vẫn còn sống.
Một lời có cụm từ “Bảo Nhi của ngươi” này, vừa vang lên, đã thành công kéo Thuận Lâm từ miền ký ức có thể được gọi là đã xa xưa rồi đi. Y vẫn còn nhớ Bảo Nhi của y, có thân thể nho nhỏ của tiểu hài tử mềm mại vẫn còn quấn tã vải, đôi môi nhỏ chúm chím phát ra âm thanh “ê a, ê a”, đang chảy cùng một dòng máu với y, như vẫn còn đang nằm ngoan ngoãn ở trong lòng của y.
Thuận Lâm liền cảm thấy có một loại cảm xúc nhu nhược, nhút nhát nào đó mà đã bị y mạnh mẽ vứt vào xó sâu tận trong tâm hồn của mình, liền tự tay mình đóng chặt cửa, khóa kín liền đột ngột quay trở lại trong thân thể của mình. Giọng nói của y liền ôn nhu, mềm mỏng hơn, cẩn thận đến từng li từng tí một mà cất tiếng hỏi:
– Bây giờ, Bảo Nhi đang ở đâu?
Lâm Gia Bảo nở nụ cười. Vừa nghe câu hỏi này xong, không thể trách hắn cười đến đắc ý a. Bởi hắn đây là gia chủ nhà họ Lâm, lòng dạ sâu không thấy đáy, chỉ bằng ba tấc miệng lưỡi cũng đã đủ xưng bá giang hồ, khinh thường quần hùng bộc trực võ công. Còn nói về, chuyện đàm phán, thương lượng trao đổi điều kiện thì không có vụ buôn bán long trời lở đất nào mà hắn không chiếm được lợi nhuận, không thỏa thuận được đi. Mà một vụ mua bán đang diễn ra ở trước mắt này, đối với hắn, càng dễ như ăn cháo, không đáng để hắn liếc mắt đến đi.
Nhưng, không thể phủ nhận, hắn vẫn là đắc ý được một lần a.
Bàn tay của Lâm Gia Bảo men theo vạt áo của Thuận Lâm luồn vào nắm chặt lấy vòng eo dẻo dai của y. Thuận Lâm giãy dụa một trận, hầu như lại nảy lên ý định muốn rút kiếm ra mà đâm chết hắn đi.
Ngày trước, Lâm Gia Bảo vốn không phải là đối thủ của y. Thì, hiện tại, càng không thể, bởi Thuận Lâm chỉ cần nhấc một ngón tay cũng liền có mấy chục loại phương pháp nhanh chóng, gọn gàng giết chết hắn mà không hề dính phải một chút máu me nào cả.
Nhưng, lời nói của Lâm Gia Bảo lại thành công ngăn y lại:
– Bảo Nhi rất thích quấn quýt lấy ta. Đứa nhỏ này, tám tháng đã mọc răng, rất hay thích cắn loạn đồ vật, vừa cắn phải ngón tay của ta liền gặm đến không muốn nhả ra. Ta không cho nó cắn thì nó sẽ khóc. Cái khuôn mặt khóc lóc đó, đúng là giống ngươi, y như đúc vậy a.
Đây là một đoạn kí ức trên quãng đường trưởng thành lên từng ngày của Bảo Nhi mà Thuận Lâm vốn chưa từng tham dự vào. Cho nên, đặc biệt là khi nghe thấy Lâm Gia Bảo nói, dáng vẻ của Bảo Nhi vừa khóc lên lại giống như y vậy. Lời này khiến cho tâm tình của lão nam nhân dâng lên một loại cảm xúc không tên vừa uất ức lại bi thương, xót xa, thân thiết. Cho nên, y vẫn còn ngây người, đối với hành vi động tay động chân của Lâm Gia Bảo, cũng đã quên mất phải phản kháng lại.
– Cảm nhận được không? Bây giờ, bàn tay đang vuốt ve khắp ở trên thân thể của ngươi, chính là bàn tay đã từng được Bảo Nhi cắn qua a.
Trong đầu óc của Thuận Lâm lập tức nổ ‘oanh’ vang dội. Ở trong lòng của y, đột ngột, giống như cơn lũ có hàng vạn con ngựa đang điên cuồng chạy loạn vốn đã không còn phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, đang hỗn loạn quét qua.
Thân thể vốn đang cứng đờ chôn ở trong lồng ngực của Lâm Gia Bảo, đột ngột, dần dần bị nóng lên, hô hấp bắt đầu dồn dập. Y cắn răng, mới cố sức đè nén xuống, mà nói ra một câu hoàn chỉnh:
– Ngươi biết rõ, còn hỏi!
– Ngoan, được rồi! Không nói, ta sẽ không nói nữa a.
Giọng điệu này của Lâm Gia Bảo như là theo thói quen mà dỗ dành đứa nhỏ đang giận dỗi, chắc là do hắn đã quen dung túng cho Bảo Nhi như vậy đi. Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu, khiến Thuận Lâm lại có chút thất thần.
Thừa dịp Thuận Lâm đang thất thần, mà lơ là cảnh giác. Lâm Gia Bảo lập tức ôm lấy Thuận Lâm, bàn tay lại tiếp tục sờ soạng xuống phía dưới, cầm lấy vật yếu ớt ở thân dưới của Thuận Lâm.
Một lão nam nhân vốn đã dồn hết mọi tinh lực vào trong việc học võ báo thù lại không có nửa điểm tâm tư nghĩ đến mấy loại chuyện hoan ái này. Mới vừa bị hắn chạm đến điểm yếu, hầu như là ngay lập tức, vòng eo của y liền gập lại, cuộn người lên, một màu đỏ không ngừng nhuộm lên làn da, không khác gì một con tôm luộc đi.
Rõ ràng, y là người đã dùng danh chính ngôn thuận mà quát lên, kêu Lâm Gia Bảo ngưng hành vi quấy rối thân thể của mình lại. Nhưng, chính bản thân của y lại không cách nào kìm chế được mà nhớ tới, lúc này đây, đôi bàn tay vẫn còn đang đặt ở trên người mình, là đôi bàn tay mà Bảo Nhi từng cắn qua. Đột ngột, hầu như ở trong thân thể của Thuận Lâm, nhen nhóm lên một loại cảm xúc thoải mái, ngọt ngào, run rẩy, đáng xấu hổ theo từng ngón tay xấu xa của Lâm Gia Bảo lan truyền đến tứ chi bách hài.
– Thả ra. Thả ta ra. Không muốn.
– Ngoan một chút. Lập tức sẽ rất thoải mái ngay thôi.
Nếu như bây giờ, không nhắc tới động tác ở trên mấy ngón tay của Lâm Gia Bảo, thì giọng điệu ôn nhu của hắn, thật phù hợp để dụ dỗ đứa nhỏ đang tùy hứng vậy.
Hai năm gần đây, tâm địa càng ngày càng lạnh lẽo, cứng rắn của gia chủ Lâm gia đây, tựa hồ như cũng dần mềm nhũn theo hơi thở ướt át, nóng bỏng từ giữa hai cánh môi đã bị cắn đến đỏ bừng của lão nam nhân đang mờ mịt. Kể cả khuôn mặt tuấn mỹ vốn lạnh lùng như Tu La cũng dần bị nhu hòa theo, tiếp theo, đến ánh mắt nhìn y cũng ôn nhu đến mức có thể thấm ra nước đi.
Nhưng ở trên mặt của hắn càng bày ra vẻ dịu dàng, thì động tác, của dưới tay lại càng thêm thô bạo, dứt khoát. Trải qua mấy lần, mấy cái ngón tay linh hoạt này đã khiến cho cảm giác ở trong thân thể của Thuận Lâm như vừa mới bay bổng lên trời liền ngay lập tức rơi xuống đất vậy, chỉ là y vẫn còn chưa được giải thoát. Nhìn cái lão nam nhân này ở trong tay hắn, bị hắn chơi đùa đến y chết đi sống lại. Hắn mới chân chính cảm nhận được, quả thật là, y vẫn đang còn sống.
Thuận Lâm lập tức hoảng loạn liền lắc đầu. Dù y đã trở thành cao thủ võ lâm, vẫn luôn nghĩ không ra, bản thân mình không phải đến đây để trả thù diệt môn hay sao. Bây giờ, tại sao, lại trở thành cục diện như thế này đây?
Lâm Gia Bảo cười khẽ, dâng lên huyết tính ẩn sâu đến tận xương tủy của gia chủ nhà họ Lâm lan tràn khắp mạch máu trong cơ thể của hắn.
Dù đây là người mà hắn yêu đi nữa, thì hắn vẫn không thể mềm lòng, mà dễ dàng buông tha y được. Không, bởi vì càng là người mà hắn đã thương yêu, cho nên, hắn mới phải càng nỗ lực mà trừng phạt y nha. Y đã khiến cho hắn phải thương tâm, khổ sở đến muốn chết, lại còn dám để hắn đợi hai năm mòn mỏi đến tận hôm nay mới xuất hiện.
Mà, cái người đã làm tổn thương đến tâm can này của gia chủ Lâm gia, nhất định sẽ phải trả một cái giá đắt bằng máu, mới tính là đủ đi. Nhưng mà, phải thay bằng phương pháp khác a, nhất định là phải lấy phương thức bắn tung toé ở bên trong ai đang mắc nợ đó để thanh toán hết nha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook