Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
-
Chương 2226: Thanh Liên dẫn tới vây đánh
Diệp Mặc thầm mắng Thương La ngu ngốc, cái hộigiao dịch này, để đảm bảo công bằng, cho nên Long Tộc đã bày cấm chế truyền âm. Nói cách khác ở trong này là không thể truyền âm, mọi người báo giá đếu phải báo công khai, không cho phép ngầm báo giá. Diệp Mặc mặc dù chưa có trải qua loại hội giao dịch cao cấp này, nhưng cũng biết chuyện này rất bình thường, không ai tham gia loại hội giao dịch này thích người cạnh tranh ngầm báo giá cả.
Thương La mặc dù là Hỗn Nguyên Thánh Đế, thế nhưng tư cách của gã ở đây căn bản chẳng là gì cả, chỉ là một Hỗn Nguyên Thánh Đế vừa mới thăng cấp mà thôi, dám truyền âm trong trường hợp này, không phải ngu ngốc thì là gì? Cho dù là mình truyền âm, cũng phải cẩn thận mới được.
Thương La vừa truyền âm xong, sắc mặt liền biến đổi, hiển nhiên gã biết mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Gia Cát Trí Thần là người đâu tiên lên tiếng:
- Ta vừa rồi hình như cảm giác được một chút sóng âm dao động, Thương La tiên hữu có chuyện tốt gì sao? Sao không lấy ra nói cho mọi người nghe một chút?
Thương La hận không thể lập tức đánh cho mình mất cái bạt tai, gã biết mình quá mức lưu ý Vô Ngân Lưu Quang mới có thể như vậy.
Nhưng gã cũng thẳng thắn, lập tức đứng lên nói rằng:
- Dực Tộc ta lúc này cần gấp Vô Ngân Lưu Quang, các vị tiên hữu, nếu như có thể đưa Vô Ngân Lưu Quang cho ta, ta bằng lòng chia sẽ bí mật này cho mọi người. Vô Ngân Lưu Quang cũng chỉ là một tiên tài cấp mười ba, cũng không phải thứ quý hiếm gì lắm. Diệp Đan Thánh, Dực Tộc ta tuy rằng kém xa thời kỳ cường thịnh, nhưng tiên tài cấp mười ba cũng không ít. Diệp Đan Thánh nếu như bằng lòng đưa Vô Ngân Lưu Quang cho ta, có thể đi Dực Tộc ta tùy ý chọn tiên tài cấp mười ba.
Thánh Đế Lãnh Dục Kỳ của Âm Minh Tộc lại có một chút thiện cảm với Diệp Mặc, bây giờ nghe thấy Thương La muốn thông qua phương thức này tạo áp lực cho Diệp Mặc, sau đó có được Vô Ngân Lưu Quang, trong lòng cũng có chút khinh thường. Y nhàn nhạt nói rằng:
- Ý Thương La tiên hữu là, nếu như Diệp tiên hữu không đưa Vô Ngân Lưu Quang ra, thì ngươi sẽ không giao dịch?
Thương La cắn răng nói:
- Phải.
Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, hắn sẽ không đưa Vô Ngân Lưu Quang ra, muốn thông qua những Hỗn Nguyên Thánh Đế khác tạo áp lực cho hắn, Thương La này suy nghĩ cũng qua đơn giản đi. Vô Ngân Lưu Quang cũng không phải thứ hiếm lại gì? Vậy còn thứ gì hiếm lạ nữa? Vô Ngân Lưu Quang mặc dù là tiên tài cấp mười ba, lại cực kỳ hiếm hoi, có thể nói là thứ đồ hiếm lạ bậc nhất. Thư như vậy Diệp Mặc đã đoạt tới tay há có thể lại đưa ra sao?
Văn Đức Thủy bỗng nhiên chậm rì rì nói rằng:
- Thương La tiên hữu, ngươi cũng phải nói bí mật này đại thể là cái gì, để Diệp Đan Thánh xem có đáng giá để đưa Vô Ngân Lưu Quang cho ngươi hay không chứ.
Diệp Mặc biết ý của Văn Đức Thủy, gã muốn cho Thương La nói ra bí mật này là cái gì, xem có đáng giá được người khác giúp gã ra mặt hay không.
Thương La biết Diệp Mặc không muốn đưa đồ ra, cũng đã quyết định bất chấp tất cả. Hiện tại Văn Đức Thủy cùng Bộc Dương Tử đều làm chỗ dựa cho gã, mà hai Thánh Đế của Long Tộc không nói gì, hiển nhiên cũng là đang đợi xem tin tức của gã có đáng giá này hay không.
- Được, ta đây sẽ nói, ta biết tung tích của Hỗn Độn Thanh Liên. Hơn nữa ta có thể dẫn các vị đi, tuy rằng một mình ta không mở nơi ấy ra được, thế nhưng tin rằng mấy vị Hỗn Nguyên tiên hữu cùng nhau động thủ, tuyệt đối có thể lấy được Hỗn Độn Thanh Liên.
Lời Thương La nói như một quả bom rơi vào trong hồ nước tĩnh lặng, trong nháy mắt long trời lở đất.
Trong vũ trụ hư không vô tận, có thập đại linh căn tồn tại. Rất nhiều người cũng chỉ nghe nói qua về thập đại linh căn này, nhưng chưa từng thấy qua.
Mả Hỗn Độn Thanh Liên chính là đứng đầu trong thập đại linh căn, nói Hỗn Độn Thanh Liên là đứng đầu trong thập đại linh căn, là bởi vì đây là hỗn độn linh căn duy nhất trong thập đại linh căn. Thậm chí có thể nói trong thiên địa vạn vật, trừ Cây Hỗn Độn ra, thì Hỗn Độn Thanh Liên là quý, Vô Ngân Lưu Quang này đối với Dực Tộc rốt cuộc có lợi ích gì? Thương La ngay cả bí mật động trời về Hỗn Độn Thanh Liên cũng bằng lòng nói ra?
Thương La hạ một câu nói lại càng như tảng đá lớn rơi xuống:
- Nếu như ta có thể có được Vô Ngân Lưu Quang, ta lập tức nói ra chỗ của Hỗn Độn Thanh Liên. Ta là Hỗn Nguyên Thánh Đế của Dực Tộc, tin rằng mọi người biết thiên phú của Dực Tộc ta, nếu như ta muốn đi khỏi nơi này, không ai có thể ngăn cản. Ta trốn đi, không ai có thể tìm được ta.
Thương La nói câu sau là không nên có y nghĩ bức gã nói ra tung tích Hỗn Độn Thanh Liên, một khi bức gã, gã lập tức có thể chạy khỏi nơi này.
Văn Đức Thủy sau khi nghe nói như thế xong, lập tức đứng lên, đồng thời nhìn về phía những người còn lại. Bộc Dương Tử cũng không hề nghĩ ngợi, cũng đứng lên, hướng gã nhìn là phía Diệp Mặc.
Gia Cát Trí Thần vốn còn muốn kết giao với Diệp Mặc cũng cười dài đứng lên chắp tay với Diệp Mặc nói rằng:
- Diệp Đan Thánh, thật sự là Hỗn Độn Thanh Liên rất có lực hấp dẫn, ta phải đứng lên thôi.
Diệp Mặc cũng biết loại người như Gia Cát Trí Thần này không có lợi thì không làm, đảo mắt trở mặt cũng rất bình thường, chuyện thế này mình lại làm không được, người này làm thế nhưng lại cực kỳ tự nhiên.
Thương La cùng vài tên Thánh Đế đứng lên nhìn về phía Ngao Quỳ của Long Tộc, Ngao Quỳ ngồi không hề động đậy, thế nhưng Ngao Si lại đứng lên, đồng thời chắp tay với Diệp Mặc nói rằng:
- Diệp Đan Thánh, chuyện Hỗn Độn Thanh Liên không phải chuyện đùa, Ngao Si ta bảo chứng Diệp Đan Thánh cho dù là đưa Vô Ngân Lưu Quang ra cũng sẽ không lỗ đâu. Tất cả mọi thứ, mấy người Hỗn Nguyên Thánh Đế chúng ta bằng lòng lấy ra hết. Cho dù là người khác không lấy ra, Long Tộc ta cũng bằng lòng lấy ra.
Ngao Quỳ mặc dù không đứng lên, thế nhưng lời Ngao Si nói hiển nhiên đại biểu cho ý tứ của Long Tộc, gã có đứng lên hay không đều không quan trọng.
Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, quả nhiên trước lợi ích tuyệt đối, lời nói dễ nghe nào cũng đều là dối trá. Trước xem Ngao Quỳ cùng Ngao Si nói êm tai cỡ nào? Đối với gã Diệp Mặc cũng coi trọng không gì sánh được, hiện tại Hỗn Độn Thanh Liên vừa ra, những lời này lại giống như chưa nói ra vậy.
Ngao Si của Long Tộc đã đúng lên, việc đó bằng với biểu thị rằng một khi Diệp Mặc không muốn đi vào khuôn khổ, đợi lát nữa tiến hành vây đánh Diệp Mặc, Long Tộc nhất định là sẽ tham gia.
Ở đây thêm một Ngao Quỳ không nói năng gì, đã có sáu Hỗn Nguyên Thánh Đế tỏ thái độ muốn Diệp Mặc đưa Vô Ngân Lưu Quang ra. Diệp Mặc cho dù là có bản lĩnh lớn, trước mặt sáu Thánh Đế này cũng muốn trốn không thoát.
Cho dù là như vậy, Gia Cát Trí Thần vẫn cười dài nhìn ba người Thang Tòng Hạm, Lãnh Dục Kỳ cùng với hòa thượng Tiêu Đát hỏi, ý ba người các ngươi thì sao? Nếu mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế bọn gã đã tỏ thái độ, về ph ần những Bán Bộ Hỗn Nguyên còn lại, có biểu lộ thái độ hay không gã căn bản là không thèm coi ra gì.
Lãnh Dục Kỳ do dự hồi lâu, mới lên tiếng:
- Hỗn Độn Thanh Liên người người đều muốn, bất cứ người nào muốn nuốt một mình thì cũng không được. Nhưng Vô Ngân Lưu Quang là của Diệp Đan Thánh, vẫn nên nghe thử ý của Diệp Đan Thánh đi.
Tuy rằng Lãnh Dục Kỳ nói như vậy, nhưng không có đứng lên, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra Lãnh Dục Kỳ có chút do dự.
Diệp Mặc cùng Lãnh Dục Kỳ trước đó cũng chỉ gặp mặt có một lần, hiện tại chút giao tình nhỏ này, Lãnh Dục Kỳ còn đang do dự, cho thấy người nọ là một người đáng kết giao. Nếu như là Gia Cát Trí Thần, đã sớm đứng lên rồi.
Hòa thượng Tiêu Đát đối với chuyện Diệp Mặc tuân thủ lời hứa, không tiếp tục gọi gã là Tiêu Đản nữa, trong lòng rất là thỏa mãn. Khi gã đang muốn nói bảo gã vứt bỏ Hỗn Độn Thanh Liên là không thể nào, thế nhưng muốn gã giúp Thương La lấy đồ cũng không thể nào, Diệp Mặc đã chủ động đứng lên. Bạn đang đọc chuyện tại vlognovel2.com
- Các vị, Vô Ngân Lưu Quang trong tay ta, nhưng ta cũng không có ý định đưa ra, bất luận kẻ nào muốn lấy đi Vô Ngân Lưu Quang từ trong tay của ta đều không được. Nếu như muốn động thủ, vậy thì mời.
Diệp Mặc nói xong, đưa tay đã đem Vô Ảnh cùng Cừu Nhưỡng thu vào Thế giới trang vàng. Lúc này tu vi của hắn căn bản là sẽ không thua kém bất kỳ Hỗn Nguyên Thánh Đế nào, cho dù là trước mặt những người này sử dụng Thế giới trang vàng, cũng không người nào biết. Thế nhưng Diệp Mặc cũng dự định đi, hắn biết rõ, mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế này một khi liên thủ, hắn căn bản là chẳng đáng gì. Nếu như hắn là một Hỗn Nguyên Thánh Đế chân chính, thì hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ biện pháp đào tẩu.
Thấy Diệp Mặc dưới sự bức ép của sáu Hỗn Nguyên Thánh Đế, vậy mà không hề có y định đưa Vô Ngân Lưu Quang ra chút nào, Thương La biến sắc. Khi gã đã nhìn thấy khóe miệng Văn Đức Thủy cùng Bộc Dương Tư âm hiểm cười, là gã biết mình đã bị người ta lợi dụng.
Nhưng cho dù là biết rõ bị lợi dụng, gã vẫn muốn có được Vô Ngân Lưu Quang. Vô Ngân Lưu Quang đối với Dực Tộc gã quá trọng yếu, nếu như không phải vì để xem xem ở đây có Vô Ngân Lưu Quang hay không, lúc này gã chắc chắn sẽ không xuất quan, vẫn còn đang củng cố tu vi Hỗn Nguyên của mình.
Thấy Diệp Mặc rút lui ra mấy bước, Ngao Quỳ bỗng nhiên đứng lên nói rằng:
- Diệp Đan Thánh, điện tiếp khách này là nơi quan trọng của Long Tộc ta, Diệp Đan Thánh cũng đừng nghĩ đi xé rách không gian rời khỏi. Ta nghĩ một khối Vô Ngân Lưu Quang cũng không phải thứ gì quá trọng yếu, Diệp Đan Thánh sao không đưa Vô Ngân Lưu Quang ra, đến lúc đó Hỗn Độn Thanh Liên ngươi cũng có thể chiếm được một phần, sao lại không làm chứ? So với Hỗn Độn Thanh Liên, Vô Ngân Lưu Quang thật sự chẳng là gì cả.
- Vậy sao? Vậy Diệp mỗ thật ra lại phải thử một chút xem.
Diệp Mặc lạnh lùng nói một câu, đồng thời thân hình chợt lóe, đã vượt ngang đạp hai bước vào khoảng không, đồng thời ném ra mấy cái trận kỳ và phóng ra Tử Đao.
Trước đối với Long Tộc hắn còn có chút áy náy, Vô Ảnh lấy đi quá nhiều trái cây của Long Tộc. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy Vô Ảnh lấy quá ít, tốt nhất là đào hết cây ở cáo vườn trái cây kia đi luôn.
Lần trở mặt vô tình này cũng quá nhanh đi, một lọ Tử Tiêu Đan của mình khác nào bánh bao thịt ném cho chó. Nếu như không phải lấy được Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn cùng Vô Ngân Lưu Quang, Diệp Mặc thật hối hận đã tới đây một chuyến. Hỗn Độn Thanh Liên tốt, nhưng hắn có thứ còn quý hơn, không cần phải đi cái vũng sình này một chuyến. Nhiều người như vậy, chỉ có một cây Hỗn Độn Thanh Liên, rốt cuộc đưa cho ai đây?
Cái điện tiếp khách này của Long Tộc xác thực là có trận pháp giam cầm rất mạnh, không gian xung quanh hoàn toàn bị trận pháp trói chặt. Nếu như đổi thành những Hỗn Nguyên Thánh Đế khác, nhất định là không xé hkông gian ra được. Diệp Mặc lại là một chuyên gia thông thạo trận pháp, khi tiến vào cái điện tiếp khách này thì hắn đã kiểm tra qua trận pháp không gian của cái điện tiếp khách này rồi.
Hắn cũng không ngờ lại đào tẩu ở chỗ này, kiểm tra lối ra của trận pháp hoàn toàn là một loại thói quen. Hắn vô luận là đến nơi nào, đều có thói quen kiểm tra loại hình củng kết cấu trận pháp của chỗ đó, không nghĩ tới bây giờ đúng là phải từ chỗ này xé rách không gian đào tẩu.
Diệp Mặc phản ứng rất nhanh, thế nhưng mấy Thánh Đế còn lại phản ứng cũng không chậm. Hầu như là đồng thời ánh sáng tím từ Tử Đao của Diệp Mặc đánh ra, vài luồng hào quang của pháp bảo cũng đã đánh ngay phía sau Diệp Mặc.
Thương La mặc dù là Hỗn Nguyên Thánh Đế, thế nhưng tư cách của gã ở đây căn bản chẳng là gì cả, chỉ là một Hỗn Nguyên Thánh Đế vừa mới thăng cấp mà thôi, dám truyền âm trong trường hợp này, không phải ngu ngốc thì là gì? Cho dù là mình truyền âm, cũng phải cẩn thận mới được.
Thương La vừa truyền âm xong, sắc mặt liền biến đổi, hiển nhiên gã biết mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.
Gia Cát Trí Thần là người đâu tiên lên tiếng:
- Ta vừa rồi hình như cảm giác được một chút sóng âm dao động, Thương La tiên hữu có chuyện tốt gì sao? Sao không lấy ra nói cho mọi người nghe một chút?
Thương La hận không thể lập tức đánh cho mình mất cái bạt tai, gã biết mình quá mức lưu ý Vô Ngân Lưu Quang mới có thể như vậy.
Nhưng gã cũng thẳng thắn, lập tức đứng lên nói rằng:
- Dực Tộc ta lúc này cần gấp Vô Ngân Lưu Quang, các vị tiên hữu, nếu như có thể đưa Vô Ngân Lưu Quang cho ta, ta bằng lòng chia sẽ bí mật này cho mọi người. Vô Ngân Lưu Quang cũng chỉ là một tiên tài cấp mười ba, cũng không phải thứ quý hiếm gì lắm. Diệp Đan Thánh, Dực Tộc ta tuy rằng kém xa thời kỳ cường thịnh, nhưng tiên tài cấp mười ba cũng không ít. Diệp Đan Thánh nếu như bằng lòng đưa Vô Ngân Lưu Quang cho ta, có thể đi Dực Tộc ta tùy ý chọn tiên tài cấp mười ba.
Thánh Đế Lãnh Dục Kỳ của Âm Minh Tộc lại có một chút thiện cảm với Diệp Mặc, bây giờ nghe thấy Thương La muốn thông qua phương thức này tạo áp lực cho Diệp Mặc, sau đó có được Vô Ngân Lưu Quang, trong lòng cũng có chút khinh thường. Y nhàn nhạt nói rằng:
- Ý Thương La tiên hữu là, nếu như Diệp tiên hữu không đưa Vô Ngân Lưu Quang ra, thì ngươi sẽ không giao dịch?
Thương La cắn răng nói:
- Phải.
Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, hắn sẽ không đưa Vô Ngân Lưu Quang ra, muốn thông qua những Hỗn Nguyên Thánh Đế khác tạo áp lực cho hắn, Thương La này suy nghĩ cũng qua đơn giản đi. Vô Ngân Lưu Quang cũng không phải thứ hiếm lại gì? Vậy còn thứ gì hiếm lạ nữa? Vô Ngân Lưu Quang mặc dù là tiên tài cấp mười ba, lại cực kỳ hiếm hoi, có thể nói là thứ đồ hiếm lạ bậc nhất. Thư như vậy Diệp Mặc đã đoạt tới tay há có thể lại đưa ra sao?
Văn Đức Thủy bỗng nhiên chậm rì rì nói rằng:
- Thương La tiên hữu, ngươi cũng phải nói bí mật này đại thể là cái gì, để Diệp Đan Thánh xem có đáng giá để đưa Vô Ngân Lưu Quang cho ngươi hay không chứ.
Diệp Mặc biết ý của Văn Đức Thủy, gã muốn cho Thương La nói ra bí mật này là cái gì, xem có đáng giá được người khác giúp gã ra mặt hay không.
Thương La biết Diệp Mặc không muốn đưa đồ ra, cũng đã quyết định bất chấp tất cả. Hiện tại Văn Đức Thủy cùng Bộc Dương Tử đều làm chỗ dựa cho gã, mà hai Thánh Đế của Long Tộc không nói gì, hiển nhiên cũng là đang đợi xem tin tức của gã có đáng giá này hay không.
- Được, ta đây sẽ nói, ta biết tung tích của Hỗn Độn Thanh Liên. Hơn nữa ta có thể dẫn các vị đi, tuy rằng một mình ta không mở nơi ấy ra được, thế nhưng tin rằng mấy vị Hỗn Nguyên tiên hữu cùng nhau động thủ, tuyệt đối có thể lấy được Hỗn Độn Thanh Liên.
Lời Thương La nói như một quả bom rơi vào trong hồ nước tĩnh lặng, trong nháy mắt long trời lở đất.
Trong vũ trụ hư không vô tận, có thập đại linh căn tồn tại. Rất nhiều người cũng chỉ nghe nói qua về thập đại linh căn này, nhưng chưa từng thấy qua.
Mả Hỗn Độn Thanh Liên chính là đứng đầu trong thập đại linh căn, nói Hỗn Độn Thanh Liên là đứng đầu trong thập đại linh căn, là bởi vì đây là hỗn độn linh căn duy nhất trong thập đại linh căn. Thậm chí có thể nói trong thiên địa vạn vật, trừ Cây Hỗn Độn ra, thì Hỗn Độn Thanh Liên là quý, Vô Ngân Lưu Quang này đối với Dực Tộc rốt cuộc có lợi ích gì? Thương La ngay cả bí mật động trời về Hỗn Độn Thanh Liên cũng bằng lòng nói ra?
Thương La hạ một câu nói lại càng như tảng đá lớn rơi xuống:
- Nếu như ta có thể có được Vô Ngân Lưu Quang, ta lập tức nói ra chỗ của Hỗn Độn Thanh Liên. Ta là Hỗn Nguyên Thánh Đế của Dực Tộc, tin rằng mọi người biết thiên phú của Dực Tộc ta, nếu như ta muốn đi khỏi nơi này, không ai có thể ngăn cản. Ta trốn đi, không ai có thể tìm được ta.
Thương La nói câu sau là không nên có y nghĩ bức gã nói ra tung tích Hỗn Độn Thanh Liên, một khi bức gã, gã lập tức có thể chạy khỏi nơi này.
Văn Đức Thủy sau khi nghe nói như thế xong, lập tức đứng lên, đồng thời nhìn về phía những người còn lại. Bộc Dương Tử cũng không hề nghĩ ngợi, cũng đứng lên, hướng gã nhìn là phía Diệp Mặc.
Gia Cát Trí Thần vốn còn muốn kết giao với Diệp Mặc cũng cười dài đứng lên chắp tay với Diệp Mặc nói rằng:
- Diệp Đan Thánh, thật sự là Hỗn Độn Thanh Liên rất có lực hấp dẫn, ta phải đứng lên thôi.
Diệp Mặc cũng biết loại người như Gia Cát Trí Thần này không có lợi thì không làm, đảo mắt trở mặt cũng rất bình thường, chuyện thế này mình lại làm không được, người này làm thế nhưng lại cực kỳ tự nhiên.
Thương La cùng vài tên Thánh Đế đứng lên nhìn về phía Ngao Quỳ của Long Tộc, Ngao Quỳ ngồi không hề động đậy, thế nhưng Ngao Si lại đứng lên, đồng thời chắp tay với Diệp Mặc nói rằng:
- Diệp Đan Thánh, chuyện Hỗn Độn Thanh Liên không phải chuyện đùa, Ngao Si ta bảo chứng Diệp Đan Thánh cho dù là đưa Vô Ngân Lưu Quang ra cũng sẽ không lỗ đâu. Tất cả mọi thứ, mấy người Hỗn Nguyên Thánh Đế chúng ta bằng lòng lấy ra hết. Cho dù là người khác không lấy ra, Long Tộc ta cũng bằng lòng lấy ra.
Ngao Quỳ mặc dù không đứng lên, thế nhưng lời Ngao Si nói hiển nhiên đại biểu cho ý tứ của Long Tộc, gã có đứng lên hay không đều không quan trọng.
Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, quả nhiên trước lợi ích tuyệt đối, lời nói dễ nghe nào cũng đều là dối trá. Trước xem Ngao Quỳ cùng Ngao Si nói êm tai cỡ nào? Đối với gã Diệp Mặc cũng coi trọng không gì sánh được, hiện tại Hỗn Độn Thanh Liên vừa ra, những lời này lại giống như chưa nói ra vậy.
Ngao Si của Long Tộc đã đúng lên, việc đó bằng với biểu thị rằng một khi Diệp Mặc không muốn đi vào khuôn khổ, đợi lát nữa tiến hành vây đánh Diệp Mặc, Long Tộc nhất định là sẽ tham gia.
Ở đây thêm một Ngao Quỳ không nói năng gì, đã có sáu Hỗn Nguyên Thánh Đế tỏ thái độ muốn Diệp Mặc đưa Vô Ngân Lưu Quang ra. Diệp Mặc cho dù là có bản lĩnh lớn, trước mặt sáu Thánh Đế này cũng muốn trốn không thoát.
Cho dù là như vậy, Gia Cát Trí Thần vẫn cười dài nhìn ba người Thang Tòng Hạm, Lãnh Dục Kỳ cùng với hòa thượng Tiêu Đát hỏi, ý ba người các ngươi thì sao? Nếu mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế bọn gã đã tỏ thái độ, về ph ần những Bán Bộ Hỗn Nguyên còn lại, có biểu lộ thái độ hay không gã căn bản là không thèm coi ra gì.
Lãnh Dục Kỳ do dự hồi lâu, mới lên tiếng:
- Hỗn Độn Thanh Liên người người đều muốn, bất cứ người nào muốn nuốt một mình thì cũng không được. Nhưng Vô Ngân Lưu Quang là của Diệp Đan Thánh, vẫn nên nghe thử ý của Diệp Đan Thánh đi.
Tuy rằng Lãnh Dục Kỳ nói như vậy, nhưng không có đứng lên, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra Lãnh Dục Kỳ có chút do dự.
Diệp Mặc cùng Lãnh Dục Kỳ trước đó cũng chỉ gặp mặt có một lần, hiện tại chút giao tình nhỏ này, Lãnh Dục Kỳ còn đang do dự, cho thấy người nọ là một người đáng kết giao. Nếu như là Gia Cát Trí Thần, đã sớm đứng lên rồi.
Hòa thượng Tiêu Đát đối với chuyện Diệp Mặc tuân thủ lời hứa, không tiếp tục gọi gã là Tiêu Đản nữa, trong lòng rất là thỏa mãn. Khi gã đang muốn nói bảo gã vứt bỏ Hỗn Độn Thanh Liên là không thể nào, thế nhưng muốn gã giúp Thương La lấy đồ cũng không thể nào, Diệp Mặc đã chủ động đứng lên. Bạn đang đọc chuyện tại vlognovel2.com
- Các vị, Vô Ngân Lưu Quang trong tay ta, nhưng ta cũng không có ý định đưa ra, bất luận kẻ nào muốn lấy đi Vô Ngân Lưu Quang từ trong tay của ta đều không được. Nếu như muốn động thủ, vậy thì mời.
Diệp Mặc nói xong, đưa tay đã đem Vô Ảnh cùng Cừu Nhưỡng thu vào Thế giới trang vàng. Lúc này tu vi của hắn căn bản là sẽ không thua kém bất kỳ Hỗn Nguyên Thánh Đế nào, cho dù là trước mặt những người này sử dụng Thế giới trang vàng, cũng không người nào biết. Thế nhưng Diệp Mặc cũng dự định đi, hắn biết rõ, mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế này một khi liên thủ, hắn căn bản là chẳng đáng gì. Nếu như hắn là một Hỗn Nguyên Thánh Đế chân chính, thì hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ biện pháp đào tẩu.
Thấy Diệp Mặc dưới sự bức ép của sáu Hỗn Nguyên Thánh Đế, vậy mà không hề có y định đưa Vô Ngân Lưu Quang ra chút nào, Thương La biến sắc. Khi gã đã nhìn thấy khóe miệng Văn Đức Thủy cùng Bộc Dương Tư âm hiểm cười, là gã biết mình đã bị người ta lợi dụng.
Nhưng cho dù là biết rõ bị lợi dụng, gã vẫn muốn có được Vô Ngân Lưu Quang. Vô Ngân Lưu Quang đối với Dực Tộc gã quá trọng yếu, nếu như không phải vì để xem xem ở đây có Vô Ngân Lưu Quang hay không, lúc này gã chắc chắn sẽ không xuất quan, vẫn còn đang củng cố tu vi Hỗn Nguyên của mình.
Thấy Diệp Mặc rút lui ra mấy bước, Ngao Quỳ bỗng nhiên đứng lên nói rằng:
- Diệp Đan Thánh, điện tiếp khách này là nơi quan trọng của Long Tộc ta, Diệp Đan Thánh cũng đừng nghĩ đi xé rách không gian rời khỏi. Ta nghĩ một khối Vô Ngân Lưu Quang cũng không phải thứ gì quá trọng yếu, Diệp Đan Thánh sao không đưa Vô Ngân Lưu Quang ra, đến lúc đó Hỗn Độn Thanh Liên ngươi cũng có thể chiếm được một phần, sao lại không làm chứ? So với Hỗn Độn Thanh Liên, Vô Ngân Lưu Quang thật sự chẳng là gì cả.
- Vậy sao? Vậy Diệp mỗ thật ra lại phải thử một chút xem.
Diệp Mặc lạnh lùng nói một câu, đồng thời thân hình chợt lóe, đã vượt ngang đạp hai bước vào khoảng không, đồng thời ném ra mấy cái trận kỳ và phóng ra Tử Đao.
Trước đối với Long Tộc hắn còn có chút áy náy, Vô Ảnh lấy đi quá nhiều trái cây của Long Tộc. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy Vô Ảnh lấy quá ít, tốt nhất là đào hết cây ở cáo vườn trái cây kia đi luôn.
Lần trở mặt vô tình này cũng quá nhanh đi, một lọ Tử Tiêu Đan của mình khác nào bánh bao thịt ném cho chó. Nếu như không phải lấy được Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn cùng Vô Ngân Lưu Quang, Diệp Mặc thật hối hận đã tới đây một chuyến. Hỗn Độn Thanh Liên tốt, nhưng hắn có thứ còn quý hơn, không cần phải đi cái vũng sình này một chuyến. Nhiều người như vậy, chỉ có một cây Hỗn Độn Thanh Liên, rốt cuộc đưa cho ai đây?
Cái điện tiếp khách này của Long Tộc xác thực là có trận pháp giam cầm rất mạnh, không gian xung quanh hoàn toàn bị trận pháp trói chặt. Nếu như đổi thành những Hỗn Nguyên Thánh Đế khác, nhất định là không xé hkông gian ra được. Diệp Mặc lại là một chuyên gia thông thạo trận pháp, khi tiến vào cái điện tiếp khách này thì hắn đã kiểm tra qua trận pháp không gian của cái điện tiếp khách này rồi.
Hắn cũng không ngờ lại đào tẩu ở chỗ này, kiểm tra lối ra của trận pháp hoàn toàn là một loại thói quen. Hắn vô luận là đến nơi nào, đều có thói quen kiểm tra loại hình củng kết cấu trận pháp của chỗ đó, không nghĩ tới bây giờ đúng là phải từ chỗ này xé rách không gian đào tẩu.
Diệp Mặc phản ứng rất nhanh, thế nhưng mấy Thánh Đế còn lại phản ứng cũng không chậm. Hầu như là đồng thời ánh sáng tím từ Tử Đao của Diệp Mặc đánh ra, vài luồng hào quang của pháp bảo cũng đã đánh ngay phía sau Diệp Mặc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook