Edit: Lan Điềm Điềm

So với sự kích động của Bạch Đình Quyên thì Lạc Thừa Thu lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Hắn cũng không có lảng tránh ánh mắt giận dữ kia mà thẳng thắn đối diện với ánh mắt của bà.

"Mẹ, lời này con cũng không ngại nói lần thứ hai. Con nói...... con của bạn mẹ nên chịu giáo huấn, bọn con sẽ không bảo lãnh người ra ngoài. Mẹ nếu muốn đi thì tự mình đi thôi."

Ngón tay Bạch Đình Quyên vì tức giận mà run rẩy, bà không thể tin con trai lại nói như vậy, càng không thể tin...Con trai bà vậy mà, không nghe lời bà! Chính mình là mẹ nó cơ mà!!!

Đổng Thiếu Ân rũ mi mắt, ngồi một bên không can dự vào "tranh chấp" đang diễn ra.

Bạch Đình Quyên rốt cuộc cũng tỉnh tảo lại, sau đó chỉ thẳng vào mũi Lạc Thừa Thu cao giọng mắng, "Tôi chính là mẹ của cậu đó, nhờ cậu có chút việc mà cũng không được sao? Sao cậu có thể như thế, tôi cực khổ nuôi cậu khôn lớn, chỉ là một việc cỏn con mà thái độ của cậu lại thế, tôi đúng là tạo nghiệt mà!"


Lạc Thừa Thu không ngờ mẹ mình lại là người như vậy..Sẽ làm ầm ĩ lên, than vãn này nọ. Quả thực làm hắn có chút sững sờ.

Đổng Thiếu Ân ghét nhất là ầm ĩ, lúc này đã nhíu chặt mày, khi Bạch Đình Quyên định tiếp tục gào lên thì Đổng Thiếu Ân rốt cuộc lạnh lùng mở miệng, "Câm miệng, lại kêu liền cút đi."

Thanh âm Đổng Thiếu Ân thật sự rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, đối diện với Đổng Thiếu Ân như thế, Bạch Đình Quyên đúng là có điểm dè chừng, cho nên lập tức ngậm miệng lại.

"Chuyện này chúng tôi sẽ không giúp, bà đi trước đi, có chuyện gì sau lại nói." Thanh âm nhàn nhạt của Đổng Thiếu Ân cất lên. So với thái độ lãnh đạm của Lạc Thừa Thu, thì như này coi như tốt hơn nhiều rồi.

Lại nói, Bạch Đình Quyên đối với thái độ của con trai thì hỏa khí ngút trời, nhưng đối với sự lạnh nhạt Đổng Thiếu Ân lạ không dám làm gì, cuối cùng.......trực tiếp rời đi. Chỉ là trước khi đi còn hung hăng trừng mắt Lạc Thừa Thu.

Theo như tính tình của Đổng Thiếu Ân, nếu bà ta không phải mẹ của Lạc Thừa Thu thì y đã một cước đá đi rồi, sao còn để đối phương giương oai trong nhà mình.

Chỉ là hiện tại Đổng Thiếu Ân chưa rõ thái độ của Lạc Thừa Thu, cho nên, y vẫn lưu lại ba phần đường lui.

Sau khi Bạch Đình Quyên rời đi, Đổng Thiếu Ân lúc này mới nhìn về phía Lạc Thừa Thu

"Anh không định giúp họ thật sao?"


Lạc Thừa Thu nghe vậy, bình tĩnh nhìn về phía Đổng Thiếu Ân:

"Tiện đây tôi cũng muốn nói với em một chuyện, về sau đừng để bà ấy vào được đây...Đời này, bà ấy là mẹ của tôi, nếu bà gặp khó khắn tôi sẽ không bỏ mặc. Ngoài ra, tôi không muốn cùng bà thân cận. Còn em...có phải em vẫn luôn chu cấp cho bà ấy?"

Đổng Thiếu Ân khựng lại, không nói gì, coi như cam chịu.

Lạc Thừa Thu thở dài, "Về sau đừng làm chuyện này nữa, biết không? Tôi không muốn em lại cho bà ấy tiền."

Đổng Thiếu Ân im lặng, sau đó nhẹ nhàng hỏi, "Anh vì sao...Đối với mẹ lại có thay đổi lớn như vậy?"

Lạc Thừa Thu không trả lời.


Đổng Thiếu Ân bình tĩnh nhìn Lạc Thừa Thu, nếu đối phương không trả lời y sẽ không cho qua vậy, "Không thể vô duyên vô cớ thay đổi, anh không thể nói nguyên nhân cho tôi biết sao?"

Nhìn bộ dáng kiên trì của Đổng Thiếu Ân, Lạc Thừa Thu nhẹ nhàng thở dài, suy tư trong chốc lát sau đó mới nói, "Đúng là có nguyên nhân, nhưng tôi cũng không biết giải thích như thế nào. Đổng Thiếu Ân, em có thể cho tôi một chút thời gian không? Chờ tôi cảm thấy đến lúc có thể giải thích,tôi sẽ nói cho em biết, được không? Hiện tại tôi thật sự không biết nói như thế nào."

Nghe lời nói chân thành của Lạc Thừa Thu, thậm chí trong mắt còn hiện lên tia bi thương, Đổng Thiếu Ân chỉ cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát, nhoi nhói, nhìn Lạc Thừa Thu như thế, Đổng Thiếu Ân rốt cuộc vẫn đồng ý.

"Được."

.........................

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương