Dù sao để điều động tất cả bọn họ cũng tốn chỉ phí khá là cao.

Nếu gã biết nhóm bốn người Hắc Lang đều chết rong tay tên thanh niên trước mặt này thì có lẽ gã sẽ: không cho là như vậy nữa.

Bệnh viện Trúc Thành.

Bạch Hải Phong tựa lưng vào đầu giường nhìn ba mình, cau chặt mày, trong mắt còn hiện lên lửa giận nhàn nhạt: "Ba, đám người ba mời lần này ổn áp đấy chứ?"

Có thể có vấn đề gì được?" Trong mắt Bạch Thừa Sơn lóe lên vẻ nham hiểu, lạnh lùng nói:" Lần này ba bỏ ra một triệu để mời mười lăm cao thủ Kình Khí cảnh đến đối phó với tên kia, cho dù nó có mạnh đến đâu thì cũng phải nằm xuống cho ông đây."

"Kình Khí cảnh rất mạnh sao?" Bạch Hải Phong. nghĩ ngờ hỏi, cậu ta chỉ là một tên ăn chơi, không hiểu quá nhiều về võ đạo.

"Rất mạnh!" Bạch Thừa Sơn gật đầu khẳng định, liếc mắt nhìn con trai một cái, thấy gương mặt của con trai vẫn khó hiểu thì lại giải thích: "Hiểu như thế này, chỉ một cao thủ Kình Khí tùy tiện bước ra đánh mấy trận là đã có thể vô địch thế giới rồi, ba có thể vung một triệu để mời được bọn họ cũng là vì có ân tình, nếu không... Cho dù là năm triệu cũng chưa chắc đã mời được bọn họ đâu.

"Lợi hại như vậy á?" Vẻ mặt Bạch Hải Phong kinh ngạc hỏi.

Đương nhiên, trên mặt cậu ta càng thêm phần vui vẻ, nếu quả thật là như vậy thì Tiếu Oánh Ức và tên ở rể nhặt được kia sẽ không có quả ngon để ăn rồi.


"Đương nhiên!"

"Ba, tên khốn kia dám làm nát trứng của con, con muốn nó cũng nát trứng, con muốn để nó dù có leo được lên giường của con điếm Tiếu Oánh Ức kia thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn chứ không thể ăn” Bạch Hải Phong âm trầm nói.

"Con trai, con cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ được như ý nguyện.

“Vâng... Ba, những người ba mời chắc đã tìm ra được tên khốn kia đúng không?"

"Chắc là đã thấy rồi, ba muốn tối đa là nửa tiếng, bọn họ sẽ mang tên khốn đó đến đây, con muốn tra tấn nó thế nào thì làm thế đó.

"Vâng..."

"Bịch bịch bịch...”

Dưới cửa hầm để xe của tòa nhà Tập đoàn Tiếu thị liên tục vang lên tiếng kêu chan chát, trong chớp. mất, mười lăm tên to con lực lưỡng đã năm sõng soài trên mặt đất.

Tiếu Oánh Ức vốn đang căng thẳng nhìn cảnh tượng xảy ra bên ngoài xuyên qua kính chắn gió, sau khi thấy vậy thì nhẹ nhàng buông lỏng vô lăng ra.


Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhẹ, tự lẩm bẩn: "Người này thật sự không nói khoác, anh thật sự có tự tin như vậy!"

"Chậc chậc... Chỉ cần một vả đã có thể đánh bay những gã cường tráng này, người đàn ông này đúng là mạnh mẽ”

Chồng trên danh nghĩa của cô thực sự không phải là phế vật!

Trong phút chốc, Tiếu Oánh Ức cảm thấy mình không nhặt được một tên phế vật, mà là nhặt được một bảo bối!

Có một người mạnh mẽ như vậy ở bên, dường như cũng là một kết quả tốt!

Vào giờ khắc này, trái tìm vốn đã chết dường như lại có dấu hiệu hồi phục.

"Một lũ rác rưởi!" Diệp Thanh lạnh lùng lướt nhìn đám người trên mặt đất, khóe miệng hừ khinh miệt

Tất cả đám to xác đều hoảng sợ nhìn Diệp Thanh, sao người này có thể dùng một vả mà đánh bay bọn họ chứ?

Đánh bay thì cũng thôi đi, mà quan trọng là một vả của anh đã có thể phế bỏ kình khí trên người bọn họ, không có kình khí thì bọn họ đã không thể coi người trong võ đạo nữa rồi, chuyện này sao có thể?

Người này không phải là người bình thường sao?

Sao anh có thể làm được điều này?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương