Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)
Chương 89: Phiên Ngoại 12



Mấy ngày nay Dư Hỉ Hỉ cứ nhắc mãi về bộ phim mới của Tống Vạn Trình - "Tro tàn", nói định thứ bảy này đi xem với mấy chị em, lại nói bộ phim này chắc chắn là chuẩn bị lên nhận giải rồi.

Ngay cả khi tôi không chú ý đến bộ phim này, tôi cũng nghe được rất nhiều tin tức từ cô ấy.

Nghe nói trong buổi sneakshow được cả rạp đứng lên vỗ tay, rất nhiều người lúc vào rạp thì cười lúc ra khóc đến hôn mê, các cuộc thảo luận về Thương Lộc cũng càng ngày càng nhiều hơn.

Thương Lộc dường như không cần sự chú ý như vậy, nhờ Tống Vạn Trình đưa ra một bài, bày tỏ hy vọng rằng mọi người sẽ tập trung thảo luận chủ đề bộ phim, chứ không phải về diễn viên đã xa lánh công chúng nhiều năm là ông ta.

Các là các phương tiện truyền thông cũng được quản lý, sau đó, cũng không thấy nhiều tin tức của ông ta.

Mặc dù tôi vẫn tò mò về bộ phim của đạo diễn Tống Vạn Trình, nhưng dù sao nó cũng có liên quan đến Thương Mục Kiêu, đừng nói đi xem, tôi thậm chí không dám đề cập bộ phim này trước mặt cậu, sợ nó lại làm cậu buồn.

Không ngờ, thứ bảy Thương Mục Kiêu luyện tập xong quay về nhà, cậu đột nhiên hỏi tôi có muốn đi xem phim không.

"Xem phim?" Tôi không chắc đó có phải là "Tro tàn" không nên hỏi rất cẩn thận.

"Chị em cho vé, là phim mới của Tống Vạn Trình." Thương Mục Kiêu biết chính xác tôi đang nghĩ gì, cười nói: "Yên tâm, em không có yếu đuối mong manh như vậy.

Chỉ là phim thôi mà? Những thứ đã qua xào nấu em không để tâm đâu."
Nói là như vậy, nhưng khi chúng tôi ngồi xuống trong rạp chiếu phim, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cả người Thương Mục Kiêu luôn trong trạng thái căng thẳng, như thể cậu đang đề phòng một con quái vật khổng lồ nào đấy trong màn ảnh đang chực chờ nhảy xổ ra nuốt chửng cậu chỉ bằng một cú ngoạm.

Trong lúc xem phim, tôi quay đầu không biết bao nhiêu lần để kiểm tra tình hình Thương Mục Kiêu.

Quay quá nhiều nên Thương Mục Kiêu cũng để ý thấy, cậu thả lỏng một chút, khẽ cười với tôi rồi nắm tay tôi trong bóng tối, nhưng như vậy lại giống như là đang an ủi tôi.

Tro tàn, tượng trưng cho thứ nguyên vẹn ban đầu đã bị đốt cháy, chỉ còn lại lớp tro đen.


Một từ như dùng làm tên cho bộ phim này không thể thích hợp hơn.

Nội dung phim rất áp lực, làm lồng ngực người ta ngột ngạt, nhất là khi gần cuối phim, nữ chính cười hỏi con trai có muốn đến một nơi với mình không, tôi thậm chí còn khó thở.

Như trong hiện thực, cậu bé trong phim cũng từ chối lời đề nghị của mẹ mình.

Sau khi nhận được câu trả lời, nữ chính ôm chặt lấy đôi vai gầy của đứa trẻ, cảm xúc lẫn lộn trong ánh mắt, rồi kiên quyết đẩy cậu bé kia ra khỏi cửa, mặc cho đứa trẻ la hét trời mưa, bà cũng không mở cửa như trước.

Bà giữ chặt cánh cửa, đầy chật vật, không phải là tức giận quá nhiều, mà giống như là ngăn bản thân không tiếp tục làm tổn thương cậu bé.

Khán giả có thể cảm nhận rõ ràng bà đang giằng co với ác quỷ trong lòng.

Bà cũng không muốn từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được cảm xúc tự sát, giống như hiện thực mà chấm dứt sinh mệnh của mình.

Nam chính tràn đầy hy vọng trở về nhà, chờ đợi ông chỉ là thi thể lạnh lẽo của người vợ.

Tương lai tốt đẹp từng hướng đến đã trở nên vô nghĩa, thần chết kéo theo chút sinh khí cuối cùng khỏi tâm hồn kiệt quệ, để lại khuôn mặt tuấn tú chết lặng.

So với sự tuyệt vọng đến tận cùng, kiểu cho một quả táo ngọt rồi thẳng tay xé hết mọi hy vọng làm tan nát trái tim của rất nhiều khán giả có mặt.

Tôi có thể nghe rõ tiếng nức nở của các cô gái ở hàng ghế sau.

Một căn bệnh, bị thiêu rụi đâu chỉ một người phụ nữ, trong đống tro tàn, là cả một gia đình từng hạnh phúc một thời.

Kỹ thuật góc quay tinh tế, ngôn ngữ màn ảnh chạm đến trái tim của Tống Vạn Trình khiến người ta không thể không rung động.

Bài hát kết thúc vang lên, credit từ từ xuất hiện.

Dòng đặc biệt cảm ơn còn có tên của Thương Lộc.

Trước khi đèn trong rạp sáng lên, Thương Mục Kiêu đã không nói một lời, đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi vội vàng chạy theo, thấy cậu đi vào toilet.

Lúc tôi đi vào, cậu đã rửa sạch mặt bằng nước lạnh, ngẩng đầu lên, tôi vừa lúc thấy gương mặt cậu trong gương, hốc mắt có chút đỏ, tóc cũng ướt.

Tôi giật khăn giấy bên cạnh lau nước trên mặt cho cậu, cậu dựa vào bồn rửa mặt, ngoan ngoãn không nhúc nhích, vẻ mặt có chút ũ rũ.

Tôi không kìm lòng được hôn nhẹ lên khóe môi cậu, giọng nói cố gắng thoải mái hết mức có thể: "Đi thôi, dẫn em đi ăn sang, tuần này anh mới được trả nhuận bút."
Cậu nắm cổ tay tôi, mắt rũ xuống, thật lâu không nói gì.

Tôi không thúc giục, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Một lúc sau, cuối cùng cậu mở miệng: "Nếu một ngày nào đó em trở nên như vậy, anh sẽ làm gì?"
Tôi ngẩn người, bị cậu hỏi đột ngột không biết phải trả lời thế nào.

"Đây không phải là bệnh di truyền, em sẽ không mắc phải." Tôi lại lau nước trên cổ áo cho cậu, sau đó ném quả cầu giấy vào thùng rác, "Được rồi, đừng nghĩ đến nữa, ăn cơm đi, em muốn ăn gì...!"
Tôi đang định quay người lại, đã bị Thương Mục Kiêu siết chặt cổ tay.

"Em đang nói nếu, nếu thì sao, nếu em trở thành như vậy, anh có luôn ở bên cạnh em không?"
Tôi không biết tại sao cậu lại đột nhiên muốn đi đến tận cùng cho vấn đề này, nhưng thành thật mà nói, tôi không thích giả thuyết này cho lắm.

Nhìn thẳng vào mắt cậu, tôi nghiêm túc nói: "Không có nếu." Nói xong, tôi dứt tay cậu ra, bước ra ngoài, từ chối nói về chủ đề này nữa.


Trong bữa ăn, cậu như biết đã chọc tôi giận, rất cẩn thận xem mặt đoán ý tôi, cũng không hỏi bất kỳ câu hỏi kỳ lạ nào nữa.

Thật ra tôi cũng không tức giận, tuy rằng nói không có nếu, nhưng trong lòng tôi vẫn nghĩ đến khả năng này.

Nếu Thương Mục Kiêu bị bệnh, tôi có thể...!cũng không làm tốt hơn Thương Lộc.

Chăm sóc một bệnh nhân cần sự kiên nhẫn lớn đến ngoài sức tưởng tượng, tiêu hao năng lượng cũng nhiều, tuy Thương Lộc không phải là một người cha tốt, nhưng ông ta thực sự là một người chồng có tư cách.

Trở về nhà thấy còn quá sớm, Thương Mục Kiêu dắt Lòng Đỏ Trứng xuống lầu đi dạo.

Tôi thấy đêm nay khá đẹp, không có mây, nên điều chỉnh kính viễn vọng ngắm các vì sao.

Khoảng mười phút sau, Thương Mục Kiêu dắt chó đi dạo về, tôi say mê xem sao không để ý đến cậu.

"Thầy ơi, anh giận hở?" Thương Mục Kiêu từ phía sau cúi người ôm lấy eo tôi, "Anh đừng giận, em sẽ không hỏi như vậy nữa."
Nếu cậu đã nhận ra lỗi lầm của mình, tôi cũng không giữ mãi không buông nữa.

Đứng thẳng người, tôi đối mặt với cậu: "Em đừng giả định như vậy nữa, anh không thích đâu.

Yêu cầu duy nhất của anh là em phải khỏe mạnh và vui vẻ, hiểu không?"
So với việc mất đi sức khỏe của mình, tôi không thể chịu đựng được khi thấy Thương Mục Kiêu bị bệnh tật hành hạ.

Xét cho cùng, tôi cũng đã quen, cái trước không thể phá hủy ý chí của tôi, trong khi cái sau có thể đập nát linh hồn tôi.

Cậu nhìn tôi, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười: "Chỉ là giả thuyết thôi cũng không được sao?"
"Không."
"Giả sử em sẽ chết, cũng không thể chấp nhận được sao?" Cậu tràn đầy ý cười, biết rõ còn cố hỏi.

Do tính cách, tôi không biết nói lời ngọt ngào, so với Thương Mục Kiêu luôn treo mấy từ "yêu" "thích" trên môi, có thể nói tôi là người rất bủn xỉn.

Điều này cũng dẫn đến việc một khi cậu phát hiện vỏ trai của tôi có một khe hở, cậu sẽ liều mạng tấn công vào nơi đó cho đến khi cạy ra hoàn toàn khe hở và nhìn thấy tình yêu trần trụi hiện ra trước mắt mới cảm thấy vừa lòng.

Tôi không biết tại sao trong đầu tôi lại lóe lên những hình ảnh cuối của "Tro tàn", khung cảnh tuyệt vọng bùng phát khi nam chính ôm thi thể của nữ chính.

Phải nói rằng phim của Tống Vạn Trình thật sự có tác dụng chậm.

Và khi bộ não của tôi đang bắt đầu cố gắng thay thế hai nhân vật này bằng tôi và Thương Mục Kiêu, tôi gần như ngay lập tức phải ngừng suy nghĩ về nó nữa, cảm thấy thật đen đủi.

Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên rằng tôi sẽ quan tâm đến những thứ này, dù thậm chí chỉ là tưởng tượng.

Vì vậy, Thương Mục Kiêu đã đúng, tôi thực sự không thể chấp nhận được, cho dù đó chỉ là một giả thuyết.

Tôi nhẹ gật đầu, cũng không phủ nhận: "Ừm..."
Thương Mục Kiêu hồi lâu không lên tiếng, chỉ nhìn tôi, tràn đầy vui mừng.

Tôi đưa tay lên vuốt má cậu: "Anh đi cùng em, em đi đâu anh cũng sẽ đi theo đến đấy".

Tôi hơi nhấn mạnh từ "đi đâu".

Ban đầu, Thương Mục Kiêu hơi mù mịt, nhưng nhanh chóng hiểu rằng tôi đang trả lời câu hỏi trước đó của cậu - tôi sẽ làm gì nếu một ngày cậu trở nên như trong phim.

Tôi sẽ làm gì đây?
Ai cũng có giới hạn của mình, tôi đã trải qua một giai đoạn vô cùng đau đớn vì nỗi đau thể xác, nếu lại thêm một lần, tôi chắc chắn tôi sẽ không bao giờ có thể sống được nữa.


Vì vậy, cậu đi đâu, tôi cũng sẽ đi theo.

Cậu mở to mắt, có vẻ hơi sốc, như thể cậu không mong đợi tôi sẽ trả lời theo cách này.

Nhưng ngay sau đó, cậu lại nheo mắt, áp tôi vào cửa sổ, cười tươi hơn chút nữa: "Anh cũng thích em nhiều lắm đấy, Bắc Giới."
Những gì cậu nói là đúng, nhưng tôi nghĩ điều này thực sự giống như một sự hiểu biết rõ ràng về bản thân hơn.

Tôi biết giới hạn của mình ở đâu, và tôi biết rằng dù tôi có mạnh mẽ đến đâu, tôi cũng không thể chịu được những trận đòn liên tiếp.

Thấy cậu vui như vậy, tôi mới thả lỏng ra, mang theo chút tâm trạng chiều chuộng, tôi nói điều gì đó cậu thích nghe hơn.

"Không phải thích." Tôi nói, "Là yêu.

Anh yêu em rất nhiều."
Tình yêu này mạnh mẽ hơn từng ngày, và nó đã đến mức khiến tôi cảm thấy kinh hãi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người đến như thế.

Độ cong của khóe môi hơi hạ xuống một chút, cậu lại lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được lần nữa.

"Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói yêu em đó.

Trước đây toàn là em quấy rầy anh anh mới chịu nói..." Nói đến câu cuối cùng cậu còn lộ ra vẻ ấm ức oan uổng.

"Lời hay không nên nói nhiều." Tôi nói.

Cậu hiển nhiên không đồng ý, cau mày: "Lời hay thì phải nói nhiều chứ, giống như em..." Cậu cúi xuống khẽ cắn lên môi tôi, "Em cũng yêu anh, Bắc Giới của em, giáo sư Bắc của em,....!đá quý của em."
Mỗi một từ, cậu lại mổ lên môi tôi một cái, đến hai từ cuối cùng, giọng nói cậu rất thấp, giọng chuyển sang lưu luyến.

"Nói lại lần nữa, được không?" Cậu áp sát vào vành tai tôi, dụ dỗ nói: "Hôm nay tâm trạng em rất xấu.

Muốn thầy dỗ em."
Nói cũng đã nói, thêm một hai câu nữa chắc cũng không sao, với...!quả thực hôm nay tâm trạng của cậu rất xấu.

"...! Anh...anh yêu em." Những lời này không có gì sai, nhưng tôi thực sự rất khó nói, lông mi run rẩy đến mức tôi chỉ biết nhắm mắt lại.

Thương Mục Kiêu cười nhẹ, chúng tôi đang quá gần nhau, rung động truyền thẳng đến người tôi.

Một lúc sau, một hơi thở mỏng manh phả vào mi mắt tôi.

"Thật tốt khi được gặp anh." Nói xong, cậu khẽ hôn lên mi mắt đang run rẩy.

.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương