Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)
-
Chương 3: Lạc quan là ảo tưởng, bất hạnh mới là trạng thái bình thường
Thời tiết hơi âm u, tôi lo trời sẽ đổ mưa nên lúc ra ngoài cố ý mang theo ô.
Địa điểm hoạt động của nhóm hỗ trợ tâm lý cách nhà tôi không xa, ước chừng chỉ khoảng năm cây số, ngay trong phòng thể dục của một trường tiểu học.
Tôi nghe Thẩm Lạc Vũ nói, người phụ trách nhóm hỗ trợ tâm lý này làm nhân viên quản lý hành chính của trường tiểu học nọ, bởi vậy buổi tối mới có thể mượn phòng thể dục để sử dụng.
Xe của tôi vẫn còn đang phải sửa chữa, tôi chỉ có thể gọi điện thoại đặt taxi tới đón. Xe đã đặt rồi, không thể xuống bắt đại một chiếc khác bất cứ lúc nào được. Đợi mãi mới thấy con xe taxi màu vàng đến muộn.
Khi tôi đến nơi, mộ người phụ nữ trung niên với khuôn mặt hòa ái cùng dáng người đẫy đà đã đợi tôi trước cửa, vừa thấy tôi, chị ấy bắt đầu cười híp mắt.
"Cậu là Bắc Giới đúng không? Chào cậu, tôi là Liêu Ngân Niên, người phụ trách nhóm hỗ trợ tâm lý. Cậu gọi tôi là chị Liêu là được rồi. Cô Thẩm trước đó đã có nói với tôi về tình hình của cậu, không cần cảm thấy áp lực đâu, coi như tới đây kết bạn là được." Chị vừa nói vừa đi đến phía sau tôi.
Tôi nhận ra ý định của chị ấy, vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu, tự tôi có thể làm được, chị chỉ cần mở cửa giúp là được ạ."
Chị Liêu hơi giật mình: "À, được."
Trong phòng đã có khá nhiều người tới, mọi người ngồi vây xung quanh một bàn trà tròn, trước mặt mỗi người đều có một chén hồng trà.
"Cậu uống hồng trà hay cafe?" Chị Liêu dẫn tôi đến cạnh bàn.
Tôi nhìn xung quanh, khẽ gật đầu với một vài người đang nhìn mình, trả lời chị: "Trà ạ, cảm ơn."
Chị Liễu lấy ấm trà ở bên cạnh rót đầy tách cho tôi.
Ở đây có tất cả khoảng sáu bảy người, già có trẻ có nam có nữ có, phong cách ăn mặc cũng không giống nhau. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, thì những người này thực sự tốt hơn tôi rất nhiều, hoàn toàn không giống với người sống trong tràn ngập sầu bi. Nếu không phải do chị Liêu đã xác nhận với tôi trước đó thì tôi thực sự phải nghi ngờ rằng Thẩm Lạc Vũ đã báo sai chỗ cho mình.
"Được rồi, thời gian vừa đúng chúng ta bắt đầu trước đi." Chị Liêu vỗ tay, thành công thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình, "Thật ra thì còn một người nữa, nhưng tôi đoán chắc cậu ấy không tới đâu, chúng ta cũng không phải đợi làm gì."
Dường như lời chị ấy vừa dứt, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, mùi nước ngai ngái vờn cùng gió lạnh mạnh mẽ xộc vào phòng.
Tôi và mọi người cùng lúc quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Thương Mục Kiêu đen mặt bước vào phòng. Có lẽ ngoài trời đang mưa, nên mái tóc cậu ta đã ướt hết, chỗ vai áo còn lưu vệt nước sậm màu.
Cậu ta dùng mu bàn tay lau cổ, đưa mắt nhìn một vòng căn phòng, khi cậu ta chạm mắt tôi, dường như cũng giật mình như tôi hồi nãy vậy, sắc mặt càng thêm tối.
Gặp trường hợp này, chắc trong lòng người nào cũng sẽ cảm thán một câu:"Gặp quỷ rồi!"
"Cậu là em trai của cô Thương?" chị Liêu vẫn nhiệt tình như thế, bước lên phía trước nói: "Mau tới đây ngồi, chị còn tưởng cậu không tới. Ngoài trời đang mưa đúng không? Cậu xem cả người đều ướt rồi, để chị đi lấy cho cậu cái khăn lông, chờ một chút nhé."
Thương Mục Kiêu nhìn tôi mất nửa ngày, sau đó mới thu lại ánh nhìn rồi ngồi xuống chỗ đối diện với tôi.
Tôi nâng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, trong lòng không kìm được trộm thở dài: Oan gia ngõ hẹp, sao lại có thể có chuyện trùng hợp đến thế.
Chị Liêu rất nhanh đã mang một chiếc khăn mặt mới tinh ra, Thương Mục Kiêu nhận lấy lau tóc mình.
"Giờ thì đã đông đủ rồi." Chị Liêu ngồi vào chỗ của mình, với tư cách là người chủ trì, chị nói buổi hoạt động hỗ trợ tâm lý của nhóm chính thức bắt đầu: "Trước tiên mọi người giới thiệu lại bản thân một chút đi." Nói xong, ánh mắt chị nhìn về phía tôi.
Tuy rằng tôi đã sớm quen khi bị nhìn chăm chú, bị xem như trung tâm của vấn đề, nhưng đó là yêu cầu công việc, không giống với tình huống lúc này.
Ngồi trước bục giảng không cần phải bộc bạch sâu sắc bản thân bao giờ cả.
"Tôi là Bắc Giới, Bắc trong phương bắc, Giới trong cây giới tử (mù tạt). Hiện tôi đang là giảng viên triết học của trường đại học Thanh Loan, năm nay 32 tuổi. Như mọi người đã thấy đấy, hai chân tôi bị liệt."
Sau một khoảng tĩnh lặng, xác nhận tôi đã nói xong, chị Liêu vỗ tay trước tiên: "Chào mừng Bắc Giới."
"Chào mừng,"
"Hoan nghênh..."
Những người khác cũng bắt đầu vỗ tay theo, thái độ hòa nhã cùng những nụ cười khiến da đầu tôi tê dại.
"Người tiếp theo." Chị Liêu híp mắt, nhìn về phía cậu trai trẻ tuổi nào đó đang buồn chán dùng thìa bạc khuấy café.
Thương Mục Kiêu cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mọi người, cậu ta ngẩng đầu, buông lỏng tay khiến chiếc thìa rơi xuống va vào thành tách sứ, một tiếng vang nhỏ phát ra, khuếch tán trong không gian đang tĩnh lặng.
"Thương Mục Kiêu, sinh viên năm hai ngành tài chính đại học Thanh Loan, năm nay 20." Cậu ta khẽ dựa ra sau ghế, không thèm để ý ai mà buông một câu giới thiệu ngắn gọn nhất có thể.
"Ái chà, cả hai đều đến từ Đại học Thanh Loan à, thật là trùng hợp." Chị Liêu nắm trong tay tiết tấu của buổi hoạt động, ngỏ lời để mọi người còn lại ai cũng giới thiệu bản thân mình.
Một phụ nữ nội trợ, một người cao tuổi đã về hưu, một nhân viên công ty nước ngoài, streamer bán hàng online, nữ sinh trung học, cộng thêm chị Liêu là tổng cộng chín người.
Kế tiếp, chị Liêu để mọi người theo thứ tự từ lớn đến bé kể về tình hình gần đây của mình, những chuyện xảy ra trong vòng một tuần trở lại đây, việc lớn việc nhỏ, những việc khiến bản thân để ý.
"Con cái hư hỏng, tôi bị giáo viên của nó gọi điện tới trường để mắng vốn, mất hết cả mặt." người phụ nữ nội trợ phàn nàn: "Chồng thì dù trên giường hay dưới giường cũng chẳng được tích sự gì, vừa về đến nhà là phải than mệt kêu mỏi, ngoài nhắc ăn cơm, tắm rửa ra thì chẳng còn chuyện gì để nói, thật là muốn vứt chồng bỏ con."
"Áp lực công việc rất lớn, bây giờ hôm nào tôi cũng phải tăng ca, mắt thâm quầng cả lên sắp kéo xuống tận khóe miệng rồi, cấp trên còn không ngừng thúc giục tiến độ của hạng mục tôi phụ trách. Cha mẹ cũng không còn hiểu cho tôi như trước, họ luôn cảm thấy tôi trốn tránh quen bạn gái, trốn tránh kết hôn, cả ngày chỉ gọi điện thúc giục tôi..." Anh chàng nhân viên văn phòng bực bội gãi đầu: "Tôi cảm thấy mình không thể chống đỡ nổi nữa."
"Khối u ở phổi tôi đang lớn dần, nhưng tôi không định làm phẫu thuật, vẫn đang bảo thủ trị liệu theo phương pháp cũ. Sống đến từng tuổi này như tôi đã không còn thay đổi được gì nhiều, không muốn tiếp tục giằng co nữa..." Ông lão tóc trắng nói xong, còn bổ sung thêm một câu nói đùa với cậu nhân viên văn phòng nọ: "Thật ra tôi có đứa cháu gái, năm nay cũng sắp ba mươi rồi, không biết cậu có ý không, tôi có thể làm mối cho."
Trong căn phòng vang lên những tiếng cười lẻ tẻ, xóa bớt phần nào bầu không khí áp lực.
Thẩm Lạc Vũ không nhầm, nơi đây thực sự chính là nhóm hỗ trợ tâm lý Hướng Đến Lạc Quan, mọi người ở đây dường như đều bị vui vẻ bỏ rơi, nếu gỡ bỏ lớp ngụy trang chắc chắn bên ngoài xuống, ai cũng viết hai chữ "sa sút" to tướng trên mặt.
Rất nhanh theo thứ tự thì đã đến lượt tôi kể về mình. Thật ra bản thân tôi cũng không biết nên nói cái gì, do dự một hồi, tôi đành kể về lý do mà mình đến đây.
"Người nhà tôi cảm thấy thái độ sống của tôi không tích cực, quá bi quan. Mọi người hy vọng có thể giúp tôi thay đổi chút ít nên đã thay tôi đăng ký tham gia." Tôi ngẩng đầu, nhìn mọi người: "Nhưng thực ra tôi không phải cố ý không vui vẻ. Chỉ là tôi tin tưởng hoàn toàn rằng... cuộc sống thì nên tràn ngập đau khổ và cảm giác không thể thỏa mãn. Lạc quan là ảo tưởng, bất hạnh mới là trạng thái bình thường, tôi không có bất kỳ mong muốn cải thiện tình trạng hiện giờ nào cả, cũng cảm thấy bản thân như vậy đã rất tốt rồi."
Sinh hoạt một mình, ăn cơm một mình, rời xa người nhà, không có người yêu; tuy cô đơn lạnh lẽo, nhưng lại hưởng thụ cái cô đơn lạnh lẽo ấy.
Người khác cho rằng tôi đáng thương, nhưng "đáng thương" chỉ là khách thể mang tính ký hiệu, con người mới là chủ thể, cuộc sống của tôi không chịu sự tác động của cái ký hiệu ấy.
"Nếu như thầy có cơ hội lựa chọn để cơ thể mình trở lại trạng thái khỏe mạnh nhất, chẳng lẽ thấy cũng không muốn thay đổi sao?" Âm cuối kéo dài quanh quẩn trong không gian tĩnh lặng.
Trạng thái cơ thể khỏe mạnh nhất... chẳng phải là lúc tôi còn chưa bị liệt nửa người ư.
Câu hỏi này thật vô lý.
Tôi nhìn Thương Mục Kiêu - người đặt câu hỏi ấy, thẳng thắn mắt trừng mắt với cậu ta, không nhượng bộ chút nào.
"Câu hỏi này không có ý nghĩa gì cả."
Thời gian không thể trôi ngược, cơ thể này của tôi cũng không có khả năng trở lại lúc còn khỏe mạnh. Mà coi như tôi không bị liệt đi nữa, nhân loại sống để mà chết, ngay từ lúc được sinh ra đã định sẵn là sẽ bước từng bước hướng về phía suy vong. Việc cơ thể suy tàn là điều không thể tránh khỏi, trường sinh bất lão cũng chỉ là một giấc mộng đẹp của Tần Thủy Hoàng mà thôi.
Một hồi lâu không có ai tiếp lời, chị Liêu ho nhẹ một tiếng, hòa giải nói: "Lần đầu tiên gặp mặt cũng không cần phải hỏi quá nhiều, có thể nghe chuyện của mọi người hết cái đã."
Xuôi theo chiều kim đồng hồ, người đàn ông đầu trọc bắt đầu thổ lộ nỗi phiền não của bản thân: bị đồng nghiệp giễu cợt không quen nổi một cô bạn gái; cô gái streamer bán hàng online vì bị anti-fan công kích quanh năm, nên mỗi đêm phải uống thuốc ngủ mới có thể vượt qua, người cao một mét sáu năm mà chỉ nặng có bốn mươi cân; cô bé nữ sinh trung học từ nhỏ đã là một người con ngoan, một học sinh mẫu mực, học giỏi toàn diện, thầy cô mến, bố mẹ thương, chỉ có điều không có bạn bè.
Chúng sinh muôn màu, hôm nay ở trong căn phòng này, ngồi trước cái bàn này, được trút bỏ nỗi lòng, tác dụng cũng khá tốt.
Đã đến lượt Thương Mục Kiêu, mọi người đều nhìn cậu ta, cậu ta nghiêng cái ghế dựa, ánh mắt chỉ nhìn xuống gầm bàn, cùng với cánh tay đang động nhẹ, tôi đoán cậu ta lại đang nghịch điện thoại.
"Mục Kiêu." chị Liêu đành phải lên tiếng gọi cậu ta.
"Chị gái tôi bảo tôi tới đây, tôi nghe lời chị ấy nên tới thôi." Lúc nói chuyện Thương Mục Kiêu cũng không buồn ngẩng đầu, luôn duy trì thái độ không quan tâm, không liên quan.
Vì Thương Mục Kiêu không hề phối hợp, chị Liêu đành phải hỏi cậu ta:
"Vậy nên vấn đề của cậu là...?"
"Vấn đề của tôi là tôi cảm thấy tôi chẳng có vấn đề gì cả, nhưng chị tôi lại thấy tôi có vấn đề."
Nếu không phải vì "thù oán" đã kết từ trước, lúc này tôi thực sự muốn bắt tay với cậu ta để cùng than một tiếng "đồng bệnh tương liên".
"Thế thì chị cậu cảm thấy cậu có vấn đề gì?" Chị Liêu hỏi tiếp.
Cái ghế bênh lên hai cái mới trở về lại mặt đất. Cuối cùng Thương Mục Kiêu mới ngẩng mặt lên, ném di động lên trên mặt bàn, buông một lời sấm: "Chị ấy cảm thấy tôi muốn giết bạn trai của chị."
Chị Liêu giật mình, có lẽ vì sợ hãi nên không nói được gì.
"Cậu thực sự muốn giết người ta sao?" Tôi hỏi.
Thương Mục Kiêu nhìn qua, tựa hồ cậu ta không nghĩ đến việc tôi sẽ chen lời vào lúc này.
"Đương nhiên chỉ là nói đùa thôi." Cậu ta gẩy gẩy khóe môi, nói một câu chẳng có tí sức thuyết phục nào: "Gã đàn ông đó không xứng với chị tôi, có thể lời nói việc làm của tôi có hơi quá khích, nhưng tôi chỉ muốn hai người họ chia tay thôi."
"Nhưng chị của cậu là một con người độc lập tự do mà, yêu đương như thế nào là chuyện của cô ấy, cậu nên lắng nghe suy nghĩ, tôn trọng lựa chọn của cô ấy chứ không nên ngang ngược can thiệp như vậy. Cô ấy yêu ai có cần người khác đồng ý đâu." Người phụ nữ nội trợ nghe không lọt tai, bắt đầu bày tỏ quan điểm của mình.
Thương Mục Kiêu gật đầu, cậu ta hiểu, nhưng kiên quyết không thay đổi.
"Chính xác, không cần. Nhưng tôi ghét một người, cũng có cần ai đồng ý đâu, không phải sao?" Mặc dù giọng điệu của cậu ta không có ý công kích, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy nổi da gà.
Người phụ nữ dường như chưa gặp phải trường hợp đau đầu như vậy, chỉ biết co rúm lại, nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi không nói gì nữa.
Buổi nói chuyện bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi tối, kết thúc lúc chín giờ rưỡi, ngồi được nửa buổi Thương Mục Kiêu lấy lý do đi vệ sinh rồi đi luôn không quay lại, tôi cứ nghĩ cậu ta đã rời đi từ lâu, nhưng kết quả sau khi ra ngoài thấy cậu ta vẫn đứng hút thuốc dưới mái hiên trước cửa ra vào.
Mưa đã nhỏ hơn, nhưng vẫn dày hạt như cũ.
Mọi người ai nấy bung dù rời đi, không nói lấy một lời tạm biệt, không một chút thân thiện. Chị Liêu nói, sau khi rời khỏi căn phòng ấy, tất cả những gì đã nói đều sẽ trở thành bí mật, dù sau này gặp nhau trên đường cũng có thể làm như không ai biết ai, không cần áp lực, không có gánh nặng.
Thời gian dần trôi qua, dưới mái hiên chỉ còn tôi và Thương Mục Kiêu. Cậu ta đứng bên phải, tôi đứng bên trái, hai người chúng tôi cách nhau tầm năm sáu mét, nhưng cảm giác như thể cách nhau cả một cái rãnh biển Mariana.
Có lẽ bởi do trời đang mưa, xe đã gọi nhưng chậm chạp mãi không đến, tôi cũng không có cách nào rời đi. Chỉ có thể lúng túng đứng cùng Thương Mục Kiêu dưới mái hiên hơi chật chội này.
"Sao thầy còn chưa đi?"
Tôi quay đầu nhìn về phía Thương Mục Kiêu, cậu ta dựa hẳn vào bức tường, cánh tay buông xuôi cạnh thân người, lúc tôi nhìn về phía ấy, cậu ta chậm chạp thở ra một bầu khói trắng trong miệng.
Khói thuốc khẽ vờn qua hai má cậu, rồi bất lực tiêu tán trong không khí, làn gió nhẹ ẩm ướt giúp nó thổi tới chỗ tôi một mùi hương thuốc lá nhàn nhạt.
Giống như vẻ mặt tôi yêu thích nhất trong "Ngược chiều gió" vậy.
Tôi trừng mắt nhìn, muốn kéo giãn thêm chút khoảng cách, nhưng bên cạnh là mưa gió, tôi thực sự không còn chỗ để dịch ra.
Đồ chó con đáng ghét, im lặng đứng đó không được sao?
Vì để tránh hiểu lầm, tôi bất đắc dĩ giải thích: "Bởi vì người nào đó đâm hỏng xe của tôi, khiến bây giờ mỗi lần ra ngoài tôi đều phải gọi xe. Mà không may hôm nay trời mưa nên rất khó bắt xe, đây chính là lý do mà tôi chưa về được." Nói xong tôi lười để ý cậu ta, cúi đầu tiếp tục thử đặt xe trên app.
Tìm được xe rồi, người ta hỏi tôi có thể tăng giá không. Tôi vừa định đồng ý thì điện thoại trên tay đã không còn, tôi giật mình ngẩng đầu, phát hiện Thương Mục Kiêu đã rút lấy di động của tôi.
"Nếu đã là tại em thì để em đưa thầy về." Nói xong, cậu ta ném điếu thuốc đang hút vào thùng rác bên cạnh.
Tôi khó tin nhìn cậu ta, cái người này thật đúng là khó hiểu, rõ ràng trước đó còn nói không muốn gặp tôi mà lúc này lại chủ động muốn đưa tôi về nhà.
Thế nào đây, hối hận vì đã bỏ qua "cơ hội" mà tôi cho rồi à.
Địa điểm hoạt động của nhóm hỗ trợ tâm lý cách nhà tôi không xa, ước chừng chỉ khoảng năm cây số, ngay trong phòng thể dục của một trường tiểu học.
Tôi nghe Thẩm Lạc Vũ nói, người phụ trách nhóm hỗ trợ tâm lý này làm nhân viên quản lý hành chính của trường tiểu học nọ, bởi vậy buổi tối mới có thể mượn phòng thể dục để sử dụng.
Xe của tôi vẫn còn đang phải sửa chữa, tôi chỉ có thể gọi điện thoại đặt taxi tới đón. Xe đã đặt rồi, không thể xuống bắt đại một chiếc khác bất cứ lúc nào được. Đợi mãi mới thấy con xe taxi màu vàng đến muộn.
Khi tôi đến nơi, mộ người phụ nữ trung niên với khuôn mặt hòa ái cùng dáng người đẫy đà đã đợi tôi trước cửa, vừa thấy tôi, chị ấy bắt đầu cười híp mắt.
"Cậu là Bắc Giới đúng không? Chào cậu, tôi là Liêu Ngân Niên, người phụ trách nhóm hỗ trợ tâm lý. Cậu gọi tôi là chị Liêu là được rồi. Cô Thẩm trước đó đã có nói với tôi về tình hình của cậu, không cần cảm thấy áp lực đâu, coi như tới đây kết bạn là được." Chị vừa nói vừa đi đến phía sau tôi.
Tôi nhận ra ý định của chị ấy, vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu, tự tôi có thể làm được, chị chỉ cần mở cửa giúp là được ạ."
Chị Liêu hơi giật mình: "À, được."
Trong phòng đã có khá nhiều người tới, mọi người ngồi vây xung quanh một bàn trà tròn, trước mặt mỗi người đều có một chén hồng trà.
"Cậu uống hồng trà hay cafe?" Chị Liêu dẫn tôi đến cạnh bàn.
Tôi nhìn xung quanh, khẽ gật đầu với một vài người đang nhìn mình, trả lời chị: "Trà ạ, cảm ơn."
Chị Liễu lấy ấm trà ở bên cạnh rót đầy tách cho tôi.
Ở đây có tất cả khoảng sáu bảy người, già có trẻ có nam có nữ có, phong cách ăn mặc cũng không giống nhau. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, thì những người này thực sự tốt hơn tôi rất nhiều, hoàn toàn không giống với người sống trong tràn ngập sầu bi. Nếu không phải do chị Liêu đã xác nhận với tôi trước đó thì tôi thực sự phải nghi ngờ rằng Thẩm Lạc Vũ đã báo sai chỗ cho mình.
"Được rồi, thời gian vừa đúng chúng ta bắt đầu trước đi." Chị Liêu vỗ tay, thành công thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình, "Thật ra thì còn một người nữa, nhưng tôi đoán chắc cậu ấy không tới đâu, chúng ta cũng không phải đợi làm gì."
Dường như lời chị ấy vừa dứt, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, mùi nước ngai ngái vờn cùng gió lạnh mạnh mẽ xộc vào phòng.
Tôi và mọi người cùng lúc quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Thương Mục Kiêu đen mặt bước vào phòng. Có lẽ ngoài trời đang mưa, nên mái tóc cậu ta đã ướt hết, chỗ vai áo còn lưu vệt nước sậm màu.
Cậu ta dùng mu bàn tay lau cổ, đưa mắt nhìn một vòng căn phòng, khi cậu ta chạm mắt tôi, dường như cũng giật mình như tôi hồi nãy vậy, sắc mặt càng thêm tối.
Gặp trường hợp này, chắc trong lòng người nào cũng sẽ cảm thán một câu:"Gặp quỷ rồi!"
"Cậu là em trai của cô Thương?" chị Liêu vẫn nhiệt tình như thế, bước lên phía trước nói: "Mau tới đây ngồi, chị còn tưởng cậu không tới. Ngoài trời đang mưa đúng không? Cậu xem cả người đều ướt rồi, để chị đi lấy cho cậu cái khăn lông, chờ một chút nhé."
Thương Mục Kiêu nhìn tôi mất nửa ngày, sau đó mới thu lại ánh nhìn rồi ngồi xuống chỗ đối diện với tôi.
Tôi nâng tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, trong lòng không kìm được trộm thở dài: Oan gia ngõ hẹp, sao lại có thể có chuyện trùng hợp đến thế.
Chị Liêu rất nhanh đã mang một chiếc khăn mặt mới tinh ra, Thương Mục Kiêu nhận lấy lau tóc mình.
"Giờ thì đã đông đủ rồi." Chị Liêu ngồi vào chỗ của mình, với tư cách là người chủ trì, chị nói buổi hoạt động hỗ trợ tâm lý của nhóm chính thức bắt đầu: "Trước tiên mọi người giới thiệu lại bản thân một chút đi." Nói xong, ánh mắt chị nhìn về phía tôi.
Tuy rằng tôi đã sớm quen khi bị nhìn chăm chú, bị xem như trung tâm của vấn đề, nhưng đó là yêu cầu công việc, không giống với tình huống lúc này.
Ngồi trước bục giảng không cần phải bộc bạch sâu sắc bản thân bao giờ cả.
"Tôi là Bắc Giới, Bắc trong phương bắc, Giới trong cây giới tử (mù tạt). Hiện tôi đang là giảng viên triết học của trường đại học Thanh Loan, năm nay 32 tuổi. Như mọi người đã thấy đấy, hai chân tôi bị liệt."
Sau một khoảng tĩnh lặng, xác nhận tôi đã nói xong, chị Liêu vỗ tay trước tiên: "Chào mừng Bắc Giới."
"Chào mừng,"
"Hoan nghênh..."
Những người khác cũng bắt đầu vỗ tay theo, thái độ hòa nhã cùng những nụ cười khiến da đầu tôi tê dại.
"Người tiếp theo." Chị Liêu híp mắt, nhìn về phía cậu trai trẻ tuổi nào đó đang buồn chán dùng thìa bạc khuấy café.
Thương Mục Kiêu cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mọi người, cậu ta ngẩng đầu, buông lỏng tay khiến chiếc thìa rơi xuống va vào thành tách sứ, một tiếng vang nhỏ phát ra, khuếch tán trong không gian đang tĩnh lặng.
"Thương Mục Kiêu, sinh viên năm hai ngành tài chính đại học Thanh Loan, năm nay 20." Cậu ta khẽ dựa ra sau ghế, không thèm để ý ai mà buông một câu giới thiệu ngắn gọn nhất có thể.
"Ái chà, cả hai đều đến từ Đại học Thanh Loan à, thật là trùng hợp." Chị Liêu nắm trong tay tiết tấu của buổi hoạt động, ngỏ lời để mọi người còn lại ai cũng giới thiệu bản thân mình.
Một phụ nữ nội trợ, một người cao tuổi đã về hưu, một nhân viên công ty nước ngoài, streamer bán hàng online, nữ sinh trung học, cộng thêm chị Liêu là tổng cộng chín người.
Kế tiếp, chị Liêu để mọi người theo thứ tự từ lớn đến bé kể về tình hình gần đây của mình, những chuyện xảy ra trong vòng một tuần trở lại đây, việc lớn việc nhỏ, những việc khiến bản thân để ý.
"Con cái hư hỏng, tôi bị giáo viên của nó gọi điện tới trường để mắng vốn, mất hết cả mặt." người phụ nữ nội trợ phàn nàn: "Chồng thì dù trên giường hay dưới giường cũng chẳng được tích sự gì, vừa về đến nhà là phải than mệt kêu mỏi, ngoài nhắc ăn cơm, tắm rửa ra thì chẳng còn chuyện gì để nói, thật là muốn vứt chồng bỏ con."
"Áp lực công việc rất lớn, bây giờ hôm nào tôi cũng phải tăng ca, mắt thâm quầng cả lên sắp kéo xuống tận khóe miệng rồi, cấp trên còn không ngừng thúc giục tiến độ của hạng mục tôi phụ trách. Cha mẹ cũng không còn hiểu cho tôi như trước, họ luôn cảm thấy tôi trốn tránh quen bạn gái, trốn tránh kết hôn, cả ngày chỉ gọi điện thúc giục tôi..." Anh chàng nhân viên văn phòng bực bội gãi đầu: "Tôi cảm thấy mình không thể chống đỡ nổi nữa."
"Khối u ở phổi tôi đang lớn dần, nhưng tôi không định làm phẫu thuật, vẫn đang bảo thủ trị liệu theo phương pháp cũ. Sống đến từng tuổi này như tôi đã không còn thay đổi được gì nhiều, không muốn tiếp tục giằng co nữa..." Ông lão tóc trắng nói xong, còn bổ sung thêm một câu nói đùa với cậu nhân viên văn phòng nọ: "Thật ra tôi có đứa cháu gái, năm nay cũng sắp ba mươi rồi, không biết cậu có ý không, tôi có thể làm mối cho."
Trong căn phòng vang lên những tiếng cười lẻ tẻ, xóa bớt phần nào bầu không khí áp lực.
Thẩm Lạc Vũ không nhầm, nơi đây thực sự chính là nhóm hỗ trợ tâm lý Hướng Đến Lạc Quan, mọi người ở đây dường như đều bị vui vẻ bỏ rơi, nếu gỡ bỏ lớp ngụy trang chắc chắn bên ngoài xuống, ai cũng viết hai chữ "sa sút" to tướng trên mặt.
Rất nhanh theo thứ tự thì đã đến lượt tôi kể về mình. Thật ra bản thân tôi cũng không biết nên nói cái gì, do dự một hồi, tôi đành kể về lý do mà mình đến đây.
"Người nhà tôi cảm thấy thái độ sống của tôi không tích cực, quá bi quan. Mọi người hy vọng có thể giúp tôi thay đổi chút ít nên đã thay tôi đăng ký tham gia." Tôi ngẩng đầu, nhìn mọi người: "Nhưng thực ra tôi không phải cố ý không vui vẻ. Chỉ là tôi tin tưởng hoàn toàn rằng... cuộc sống thì nên tràn ngập đau khổ và cảm giác không thể thỏa mãn. Lạc quan là ảo tưởng, bất hạnh mới là trạng thái bình thường, tôi không có bất kỳ mong muốn cải thiện tình trạng hiện giờ nào cả, cũng cảm thấy bản thân như vậy đã rất tốt rồi."
Sinh hoạt một mình, ăn cơm một mình, rời xa người nhà, không có người yêu; tuy cô đơn lạnh lẽo, nhưng lại hưởng thụ cái cô đơn lạnh lẽo ấy.
Người khác cho rằng tôi đáng thương, nhưng "đáng thương" chỉ là khách thể mang tính ký hiệu, con người mới là chủ thể, cuộc sống của tôi không chịu sự tác động của cái ký hiệu ấy.
"Nếu như thầy có cơ hội lựa chọn để cơ thể mình trở lại trạng thái khỏe mạnh nhất, chẳng lẽ thấy cũng không muốn thay đổi sao?" Âm cuối kéo dài quanh quẩn trong không gian tĩnh lặng.
Trạng thái cơ thể khỏe mạnh nhất... chẳng phải là lúc tôi còn chưa bị liệt nửa người ư.
Câu hỏi này thật vô lý.
Tôi nhìn Thương Mục Kiêu - người đặt câu hỏi ấy, thẳng thắn mắt trừng mắt với cậu ta, không nhượng bộ chút nào.
"Câu hỏi này không có ý nghĩa gì cả."
Thời gian không thể trôi ngược, cơ thể này của tôi cũng không có khả năng trở lại lúc còn khỏe mạnh. Mà coi như tôi không bị liệt đi nữa, nhân loại sống để mà chết, ngay từ lúc được sinh ra đã định sẵn là sẽ bước từng bước hướng về phía suy vong. Việc cơ thể suy tàn là điều không thể tránh khỏi, trường sinh bất lão cũng chỉ là một giấc mộng đẹp của Tần Thủy Hoàng mà thôi.
Một hồi lâu không có ai tiếp lời, chị Liêu ho nhẹ một tiếng, hòa giải nói: "Lần đầu tiên gặp mặt cũng không cần phải hỏi quá nhiều, có thể nghe chuyện của mọi người hết cái đã."
Xuôi theo chiều kim đồng hồ, người đàn ông đầu trọc bắt đầu thổ lộ nỗi phiền não của bản thân: bị đồng nghiệp giễu cợt không quen nổi một cô bạn gái; cô gái streamer bán hàng online vì bị anti-fan công kích quanh năm, nên mỗi đêm phải uống thuốc ngủ mới có thể vượt qua, người cao một mét sáu năm mà chỉ nặng có bốn mươi cân; cô bé nữ sinh trung học từ nhỏ đã là một người con ngoan, một học sinh mẫu mực, học giỏi toàn diện, thầy cô mến, bố mẹ thương, chỉ có điều không có bạn bè.
Chúng sinh muôn màu, hôm nay ở trong căn phòng này, ngồi trước cái bàn này, được trút bỏ nỗi lòng, tác dụng cũng khá tốt.
Đã đến lượt Thương Mục Kiêu, mọi người đều nhìn cậu ta, cậu ta nghiêng cái ghế dựa, ánh mắt chỉ nhìn xuống gầm bàn, cùng với cánh tay đang động nhẹ, tôi đoán cậu ta lại đang nghịch điện thoại.
"Mục Kiêu." chị Liêu đành phải lên tiếng gọi cậu ta.
"Chị gái tôi bảo tôi tới đây, tôi nghe lời chị ấy nên tới thôi." Lúc nói chuyện Thương Mục Kiêu cũng không buồn ngẩng đầu, luôn duy trì thái độ không quan tâm, không liên quan.
Vì Thương Mục Kiêu không hề phối hợp, chị Liêu đành phải hỏi cậu ta:
"Vậy nên vấn đề của cậu là...?"
"Vấn đề của tôi là tôi cảm thấy tôi chẳng có vấn đề gì cả, nhưng chị tôi lại thấy tôi có vấn đề."
Nếu không phải vì "thù oán" đã kết từ trước, lúc này tôi thực sự muốn bắt tay với cậu ta để cùng than một tiếng "đồng bệnh tương liên".
"Thế thì chị cậu cảm thấy cậu có vấn đề gì?" Chị Liêu hỏi tiếp.
Cái ghế bênh lên hai cái mới trở về lại mặt đất. Cuối cùng Thương Mục Kiêu mới ngẩng mặt lên, ném di động lên trên mặt bàn, buông một lời sấm: "Chị ấy cảm thấy tôi muốn giết bạn trai của chị."
Chị Liêu giật mình, có lẽ vì sợ hãi nên không nói được gì.
"Cậu thực sự muốn giết người ta sao?" Tôi hỏi.
Thương Mục Kiêu nhìn qua, tựa hồ cậu ta không nghĩ đến việc tôi sẽ chen lời vào lúc này.
"Đương nhiên chỉ là nói đùa thôi." Cậu ta gẩy gẩy khóe môi, nói một câu chẳng có tí sức thuyết phục nào: "Gã đàn ông đó không xứng với chị tôi, có thể lời nói việc làm của tôi có hơi quá khích, nhưng tôi chỉ muốn hai người họ chia tay thôi."
"Nhưng chị của cậu là một con người độc lập tự do mà, yêu đương như thế nào là chuyện của cô ấy, cậu nên lắng nghe suy nghĩ, tôn trọng lựa chọn của cô ấy chứ không nên ngang ngược can thiệp như vậy. Cô ấy yêu ai có cần người khác đồng ý đâu." Người phụ nữ nội trợ nghe không lọt tai, bắt đầu bày tỏ quan điểm của mình.
Thương Mục Kiêu gật đầu, cậu ta hiểu, nhưng kiên quyết không thay đổi.
"Chính xác, không cần. Nhưng tôi ghét một người, cũng có cần ai đồng ý đâu, không phải sao?" Mặc dù giọng điệu của cậu ta không có ý công kích, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy nổi da gà.
Người phụ nữ dường như chưa gặp phải trường hợp đau đầu như vậy, chỉ biết co rúm lại, nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi không nói gì nữa.
Buổi nói chuyện bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi tối, kết thúc lúc chín giờ rưỡi, ngồi được nửa buổi Thương Mục Kiêu lấy lý do đi vệ sinh rồi đi luôn không quay lại, tôi cứ nghĩ cậu ta đã rời đi từ lâu, nhưng kết quả sau khi ra ngoài thấy cậu ta vẫn đứng hút thuốc dưới mái hiên trước cửa ra vào.
Mưa đã nhỏ hơn, nhưng vẫn dày hạt như cũ.
Mọi người ai nấy bung dù rời đi, không nói lấy một lời tạm biệt, không một chút thân thiện. Chị Liêu nói, sau khi rời khỏi căn phòng ấy, tất cả những gì đã nói đều sẽ trở thành bí mật, dù sau này gặp nhau trên đường cũng có thể làm như không ai biết ai, không cần áp lực, không có gánh nặng.
Thời gian dần trôi qua, dưới mái hiên chỉ còn tôi và Thương Mục Kiêu. Cậu ta đứng bên phải, tôi đứng bên trái, hai người chúng tôi cách nhau tầm năm sáu mét, nhưng cảm giác như thể cách nhau cả một cái rãnh biển Mariana.
Có lẽ bởi do trời đang mưa, xe đã gọi nhưng chậm chạp mãi không đến, tôi cũng không có cách nào rời đi. Chỉ có thể lúng túng đứng cùng Thương Mục Kiêu dưới mái hiên hơi chật chội này.
"Sao thầy còn chưa đi?"
Tôi quay đầu nhìn về phía Thương Mục Kiêu, cậu ta dựa hẳn vào bức tường, cánh tay buông xuôi cạnh thân người, lúc tôi nhìn về phía ấy, cậu ta chậm chạp thở ra một bầu khói trắng trong miệng.
Khói thuốc khẽ vờn qua hai má cậu, rồi bất lực tiêu tán trong không khí, làn gió nhẹ ẩm ướt giúp nó thổi tới chỗ tôi một mùi hương thuốc lá nhàn nhạt.
Giống như vẻ mặt tôi yêu thích nhất trong "Ngược chiều gió" vậy.
Tôi trừng mắt nhìn, muốn kéo giãn thêm chút khoảng cách, nhưng bên cạnh là mưa gió, tôi thực sự không còn chỗ để dịch ra.
Đồ chó con đáng ghét, im lặng đứng đó không được sao?
Vì để tránh hiểu lầm, tôi bất đắc dĩ giải thích: "Bởi vì người nào đó đâm hỏng xe của tôi, khiến bây giờ mỗi lần ra ngoài tôi đều phải gọi xe. Mà không may hôm nay trời mưa nên rất khó bắt xe, đây chính là lý do mà tôi chưa về được." Nói xong tôi lười để ý cậu ta, cúi đầu tiếp tục thử đặt xe trên app.
Tìm được xe rồi, người ta hỏi tôi có thể tăng giá không. Tôi vừa định đồng ý thì điện thoại trên tay đã không còn, tôi giật mình ngẩng đầu, phát hiện Thương Mục Kiêu đã rút lấy di động của tôi.
"Nếu đã là tại em thì để em đưa thầy về." Nói xong, cậu ta ném điếu thuốc đang hút vào thùng rác bên cạnh.
Tôi khó tin nhìn cậu ta, cái người này thật đúng là khó hiểu, rõ ràng trước đó còn nói không muốn gặp tôi mà lúc này lại chủ động muốn đưa tôi về nhà.
Thế nào đây, hối hận vì đã bỏ qua "cơ hội" mà tôi cho rồi à.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook