Thiêu Bất Tận (Chẳng Cháy Hết)
-
Chương 21: Thầy đã từng yêu đương chưa
Quán bar trên tầng mười của một khách sạn năm sao. Bên ngoài cửa sổ là dòng sông quanh thành phố, điểm xuyến những con tàu du lịch sang trọng lộng lẫy thi thoảng qua lại, cùng với ánh đèn cao ốc hai bên bờ, tạo thành một phong cảnh thành phố rất đẹp.
Thương Mục Kiêu không lừa tôi, đúng là ở đây rất yên tĩnh, không phải là nơi vui chơi của mấy thanh niên trẻ trâu, nó giống nơi họp bàn công việc hơn.
Người phục vụ biết tôi tới tìm người, liền dẫn tôi ra sân thượng bên ngoài.
Bên ngoài không tốt như bên trong, không có gì chắn gió, không khí lạnh bốn phương tám hướng lập tức ùa đến
May mắn là quán bar được trang bị một máy sưởi dạng đứng bên cạnh mỗi băng ghế, và bàn cà phê bằng đá cẩm thạch cũng tận dụng những khoảng trống để đặt chỗ nhóm lửa, cố gắng hết sức để cung cấp thêm hơi ấm cho các khách hàng.
Cách đó không xa có một dàn nhạc bốn người, nữ ca sĩ hải ngoại trong trang phục dạ hội đang hát những bài blues với chất giọng lười nhác và nhẹ nhàng.
Bàn nơi Thương Mục Kiêu ngồi quay mặt ra sông, khi tôi đi ngang qua, cậu ta đang đứng trước rào bảo hộ, khuỷu tay chống vào lan can, đầu hơi cúi xuống, nhìn phong cảnh một cách chán chường.
Dù gì cũng là trai trẻ, trời ban đêm lạnh nhưng cậu ta chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, áo khoác thì vắt bừa trên lưng ghế.
Người phục vụ hỏi tôi có phải bàn này không, tôi định gật đầu, Thương Mục Kiêu nghe tiếng động quay lại, lúc này tôi mới thấy rõ cầu ta còn cầm mấy thứ trong tay, là một ly rượu whisky và một điếu thuốc vừa mới châm lửa.
"Cuối cùng thầy cũng đến rồi." Cậu ta lười biếng dựa vào lan can, nhìn vẻ mặt thì có vẻ đã uống khá nhiều.
Người phục vụ dọn đi một chiếc ghế để tôi có thể đẩy xe lăn vào, sau đó đưa cho tôi menu rượu, hỏi tôi muốn uống gì.
"Cho anh ấy một ly nước cam." Trong ly rượu whisky chỉ còn lại một viên đá rất lớn, Thương Mục Kiêu đưa nó cho người phục vụ, sau đó ngồi bên cạnh tôi dí điếu thuốc vào gạt tàn: "Hay là thầy thích nước táo?"
Câu hỏi của cậu ta không có vấn đề, nụ cười trên mặt cậu ta trông cũng dễ coi, nhưng tôi luôn cảm thấy giọng điệu của cậu ta có gì đó không đúng. Kiểu ăn nói này không giống với nói với người lớn tuổi hơn, mà giống như đang nói với một đứa bé nhỏ hơn cậu ta nhiều vậy, có chút gì dung túng với cưng chiều.
"Không, cho tôi một tách trà ô long nóng." Tôi trả lại menu rượu cho người phục vụ, người này gật đầu quay đi.
Thương Mục Kiêu cười: "Thầy à, thầy cũng chú ý sức khỏe ghê đó."
Đúng vậy, nếu cậu không rủ tôi ra thì giờ tôi đã nằm ngủ trên giường rồi.
"Sao cậu lại ra đây một mình?" Tôi hỏi.
"Buổi tối không có chuyện gì làm, hơi chán mà cũng không muốn đi quậy phá với Chu Ngôn Nghị và mấy đứa khác nên chạy ra đây." Thương Mục Kiêu nhìn bờ sông tĩnh lặng trong màn đêm, chậm rãi phà ra một làn khói mỏng, "Chố này rất thích hợp để uống một mình."
Tôi nhạy bén nhận ra sự kỳ lạ trong giọng điệu cậu ta, nhíu mày: "Cậu lại cãi nhau với người nhà à?"
Cơ thể cậu ta cứng lại, cứ như bị tôi đâm trúng tâm sự, quay đầu lại trưng ra vẻ ảo não.
Tôi vội nói: "Biết rồi, không nhắc đến chuyện này."
Nghe thế vẻ mặt cậu ta mới dịu lại, liếc nhìn chân tôi, đột nhiên Thương Mục Kiêu cầm áo khoác của mình lên, ném nó vào người tôi.
"Đắp lên đi, bên ngoài lạnh lắm."
Lại nữa, lại cái giọng điệu như đang nói với trẻ con. Tôi nghe câu này thật quen tai, hình như mỗi lần tôi đưa Dương Ấu Linh đi chơi, sợ nó bị cảm lạnh cũng nói y chang như thế.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt tôi vẫn cảm ơn cậu ta, bình tĩnh nhận lấy áo khoác.
Người phục vụ nhanh chóng mang trà nóng và một ly rượu whisky khác đặt trên khay.
Cả hai cùng nhau im lặng một lúc, tôi cầm tách lên uống một ngụm trà, sự chú ý của tôi bị thu hút bởi nữ ca sĩ đang hát.
Cô ca sĩ mặc một chiếc váy bó sát đính sequin màu hồng lấp lánh, cổ chữ V xẻ sâu, đùi váy cũng xẻ cao lên, khoe ra những đường cong cơ thể quyến rũ. Cảnh đẹp ý vui thật đấy nhưng tôi lại cảm thấy lạnh thay cô ấy. Đặc biệt là sau khi tôi thấy tay cô đỏ bừng vì lạnh, tôi càng muốn cô ấy vào nhà và thay bộ quần áo nào ấm hơn.
"Nhìn có đẹp không?"
Tôi ngẩn ra, quay đầu nhìn Thương Mục Kiêu.
Cậu ta cũng đang ngắm cô ca sĩ, nhận thấy tôi đang nhìn cậu ta, cậu ta dời mắt, quay lại nhìn tôi.
"Cô ấy đẹp hơn hay em đẹp hơn?" Cậu ta tựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, giọng rất nhẹ, nâng cằm về phía cô ca sĩ.
Câu hỏi quỷ quái gì thế này...
Tôi ngoảnh mặt nhìn lại cô ca sĩ, không trả lời câu hỏi của cậu ta: "Tôi chỉ nghĩ cô ấy hát rất hay".
Tôi vừa dứt lời, có tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau, Thương Mục Kiêu bước qua tôi đi về phía cô ca sĩ.
Tôi theo phản xạ níu tay cậu ta lại, sợ cậu ta làm xằng bậy.
"Cậu làm gì đấy?"
Chắc là do uống rượu, tay cậu ta rất nóng, như có lửa đốt râm ran. Chỉ chạm có vài giây, tôi cảm thấy mình như bị phỏng, vội vàng rụt tay về. Nhưng ngay lúc đầu ngón tay vừa buông ra, Thương Mục Kiêu đã đuổi kịp, nắm chặt tay tôi hơn, không cho phép tôi rút về.
"Thầy nghĩ em định làm gì? Sợ em đi đập phá sao?" Cậu ta dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay tôi, xoa những ngón tay lạnh lẽo của tôi, sưởi ấm chúng: "Em hát cho thầy nghe, chờ một chút." Cậu ta nói xong cũng buông tay tôi ra, chậm rãi đi về phía ban nhạc giữa sân thượng.
Không biết cậu ta thuyết phục bằng cách nào, nữ ca sĩ gật đầu liên tục nhưng không rời sân khấu, nghệ sĩ piano bên cạnh lại đứng dậy nhường chỗ.
Thương Mục Kiêu ngồi xuống băng ghế piano, điều chỉnh vị trí micro, chơi một vài nốt để cảm nhận cao độ, sau khi sẵn sàng, cậu ta gật đầu với những người khác và nhấn nốt đầu tiên.
Bản piano "12 biến tấu của Ah vous dirai-je maman" (*) nổi tiếng thế giới vang lên nhẹ nhàng trên sân thượng, giai điệu nhanh đầy hồn nhiên như trẻ thơ. Nhưng sau hai đoạn, thể loại thay đổi đột ngột, lúc cậu ta lặp lại từ đầu một lần nữa, giai điệu đã chuyển từ nhanh ngắn sang du dương và lười nhác.
Tiếng guitar và trống từ từ kết hợp với nhau tạo thành một bản "Twinkle Twinkle Little Star" mang phong cách.....blues nồng nàn quyến rũ.
Giọng của Thương Mục Kiêu hơi trầm, nói chuyện hàng ngày có khi không nghe rõ nhưng khi hát thì lại rất rõ ràng.
"Twinkle Twinkle Little Star" được cậu ta cover hoàn toàn thay đổi, nó u sầu, không giống một bài đồng dao thuần túy dành cho trẻ em, mà giống một bản tình ca buồn dành cho người lớn hơn.
"Twinkle, twinkle, little star......like a diamond in the sky......"
Nữ ca sĩ hòa giọng đúng lúc, không lấn át mà hoàn toàn phù hợp với chất giọng của Thương Mục Kiêu.
Khách trên sân thượng ngừng nói chuyện, tò mò nhìn cô ca sĩ ở trung tâm vì giai điệu vừa quen vừa lạ, vừa nhìn thấy thì không hề rời mắt đi nữa.
"Then the traveller in the dark, thank you for your tiny spark......"
Nhiều người chụp ảnh, quay phim Thương Mục Kiêu nhưng cậu ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ tập trung vào bàn phím dưới lòng bàn tay.
Bài "Twinkle Twinkle Little Star" không dài, chuyển thành nhạc blues cũng chỉ có ba phút. Khi Thương Mục Kiêu ấn phím cuối cùng để kết thúc phần hát, nữ ca sĩ cũng từ từ hát hốt cuối cùng.
Nhưng đúng lúc này, tiếng thủy tinh vỡ bất ngờ chát chúa vang lên, một bàn tình nhân gần sân khấu đang cãi nhau.
"Em đã làm gì sai, anh có thể nói cho em biết không? Em không muốn chia tay, anh đừng đi..." Cô gái đau khổ giữ người đàn ông lại, nhưng người đàn ông chỉ lạnh lùng hất tay ra.
"Đừng làm phiền tôi nữa, chúng ta kết thúc rồi." Người đàn ông giũ mạnh bộ đồ của mình, nhét hai tờ tiền vào tay người phục vụ đang tiến lại xem tình hình rồi rời đi, không quay lại lấy một cái.
Cô gái che mặt khóc to, không mảy may quan tâm đến những lời xì xào bàn tán của những người xung quanh.
Người phục vụ bước tới hỏi cô có cần giúp đỡ không, cô gái nức nở lắc đầu nhìn về hướng người đàn ông đang rời đi, rồi cầm túi xách đuổi theo.
Thương Mục Kiêu trở về chỗ ngồi sau khi hát xong, vẻ mặt đầy khó chịu.
Đây lẽ ra phải là sân nhà của cậu ta, nhưng đã bị cướp mất ánh đèn sân khấu.
"Em ghét mấy cái màn khóc lóc sướt mướt này quá, cứ tìm người khác thôi, luyến tiếc làm gì." Chắc do vừa hát xong, hơi khô miệng, cậu ta một hơi uống cạn ly whisky của mình, rồi giơ tay gọi người phục vụ.
"Có thể là bởi vì... bọn họ yêu nhau, không phải tình một đêm." Mặc dù tôi mong mọi người luôn đặt lý trí lên hàng đầu, nhưng tôi biết rằng trạng thái lý tưởng này không tồn tại, suy cho cùng, con người là sinh vật có tình cảm, luôn rất dễ bị cuốn theo cảm xúc.
Thương Mục Kiêu không hiểu: "Vậy chẳng lẽ mỗi cuộc tình đều phải chạy theo một đời sao?"
"Sao phải thế chứ?"
"Vui vẻ mới là quan trọng, không vui vẻ thì dứt khoát phất tay áo đi, cứ chắp vá quan hệ như thế lại còn đau lòng hơn."
Tôi mấp máy môi, nhận ra hiếm hoi lắm mới có thẻ trùng quan điểm với cậu ra một lần.
Người phục vụ rất nhanh đã đến, Thương Mục Kiêu đang định mở miệng, tôi nhanh chóng nói trước: "Một ly nước cam."
Thương Mục Kiêu nhướng mày, người phục vụ cũng chần chừ.
Giằng co giây lát, tôi vẫn kiên trì: "Nước cam".
Tôi không biết cậu ta đã uống bao nhiêu ly trước khi tôi đến đây, nhưng rượu whisky có độ cồn cao, tác dụng chậm, luôn chỉ thích hợp để nhấm nháp, nên cái cách uống hết ly này đến ly khác của cậu ta không ổn chút nào.
Thương Mục Kiêu trả lại ly rượu whisky cho người phục vụ, cuối cùng thỏa hiệp.
"Thôi được rồi, nước cam thì nước cam." Châm một điếu thuốc mới, cậu ta từ từ thở khói trắng, "Rõ ràng em rủ thầy ra ngoài uống rượu, vậy mà thầy tới đây chỉ uống trà, uống thì thôi lại còn ép em uống nước trái cây. Vậy chúng ta tới quán bar còn có ý nghĩa gì?"
không biết.
Không có ý nghĩa gì cả.
Tôi cảm thấy tôi còn không thể hiểu chính mình.
Nhìn thấy cái gạt tàn đầy tàn thuốc, tôi không nhịn được nói: "Cậu mới hai mươi tuổi, hút ít thuốc lá thôi, không tốt cho phổi đâu."
Cậu ta nhìn tôi, đột nhiên ấn tắt điếu thuốc mịt mù khói.
"Thầy không thích em hút thuốc à? Em còn tưởng thầy thích chứ. Mỗi lần em hút thuốc, thầy nhìn em nhiều hơn hẳn."
Tôi mất tự nhiên ho mấy cái, nhắm mắt lại.
"Cậu tưởng tượng thôi."
Sau khi nước trái cây lên, Thương Mục Kiêu uống một hớp, nhăn mặt chê chua rồi không động vào nữa.
Không hút thuốc, không có rượu uống, cậu ta bắt đầu ngứa ngáy tay chân, cố gắng tìm thú vui từ tôi.
"Thầy ơi, thầy đã từng yêu đương chưa?"
Tay cầm tách trà của ta vô thức khựng lại, nhưng nhanh chóng làm ra vẻ không có chuyện gì, trả lời: "Ba mươi hai tuổi, tôi không phải thầy tu, đương nhiên là từng yêu đương."
Vài năm trước, tôi thực sự không thiếu người theo đuổi.
Những người đó dĩ nhiên bị ngoại hình của tôi đánh lừa, bỏ qua chuyện tôi là một người tàn tật và theo đuổi tôi nhiệt liệt. Nhưng chỉ sau một vài lần hẹn hò, họ sẽ đột nhiên tỉnh ngộ ra rằng tôi là cái dạng tồn tại nào, rồi xấu hổ xin lỗi và rời khỏi thế giới của tôi, từng người từng người một.
Họ chỉ muốn thử, thử một điều mới mẻ mà họ chưa từng trải nghiệm, rồi đến khi họ nhận ra thứ này chỉ có cái mã bề ngoài, chẳng những không vui vẻ chút nào mà còn cần rất nhiều công chăm sóc, mà chăm sóc thì lại rất phiền phức, đủ loại phiền phức sẽ nhanh chóng khiến họ chán nạn đoạn tình cảm này.
Tuổi đôi mươi tôi vẫn còn sức lực cho đối phương cũng như cho tôi một cơ hội, giờ chỉ mong được an tĩnh một mình suốt quãng đời còn lại.
Vì vậy, nếu tính luôn những cuộc hẹn hò ngắn ngủi này, thì tất nhiên là tôi đã yêu đương.
"Trai hay gái?" Thương Mục Kiêu lại hỏi.
Tôi không trả lời lại, nhưng cậu ta vẫn chưa chịu thôi.
"Tiến triển đến giai đoạn nào?"
"Có từng dẫn ai về nhà chưa?"
"Mấy người đó có từng ngắm sao với thầy chưa?"
Mấy câu hỏi này càng nghe càng thấy kỳ, tôi không thể không liếc nhìn cậu ta một cái, ý bảo cậu ta câm miệng cho tôi nhờ.
Cậu ta bĩu môi, chống tay ngửa ra sau, duỗi cái eo lười biếng, nhưng cũng không hỏi linh tinh nữa.
Sau khi nghe thêm hai bài hát, Thương Mục Kiêu gọi phục vụ thanh toán.
"Thầy ơi, nhà thầy có rượu không?" Thương Mục Kiêu hỏi.
Nhất thời không hiểu ý đồ cậu ta, tôi thành thật trả lời: "Có, nhưng toàn là rượu vang thôi."
"Vậy đi thôi, đến nhà thầy uống rượu." Cậu ta cau mày, như ngạc nhiên vì nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời như vậy quá trễ, "Biết vậy tới thẳng nhà thầy luôn."
Tôi cảm thấy gân xanh trên trán của mình đang nhảy lên, đầu tôi lại bắt đầu đau.
"... Muộn như vậy không tiện đâu."
"Có ai khác trong nhà thầy à?"
"......Không."
"Vậy có gì đâu bất tiện?"
Tôi im lặng lâu hơn, phân vân không biết có nên nói thật không - cậu mà về nhà tôi thì sẽ thành bất tiện, một bất tiện to tướng.
Thanh toán xong, chúng tôi bước đến lối vào thang máy, cậu ta dựa vào tường, hỏi tôi: "Em muốn đến nhà thầy ngắm sao qua kính viễn vọng, được không thầy?"
"..."
Tôi ngờ rằng cậu ta đã nhìn thấu tính nết của tôi, biết tôi ăn mềm không ăn cứng, nên mỗi khi nói cứng không được, cậu ta luôn thay đổi giọng điệu.
Những câu khẳng định luôn gây phản cảm nhưng nếu thay bằng câu hỏi nhẹ nhàng, nó sẽ làm bạn khó thể nào từ chối được.
"Được không thầy, thầy ơiii."
Đúng lúc này thang máy vừa đến, tôi vào trước, xoay người ném cái áo khoác trên người tôi trả lại cho Thương Mục Kiêu.
"Đi ra ngoài thì mặc áo khoác vào."
Cậu ta cười, "Ờm" một tiếng nhỏ, mặc áo khoác vào rồi đi theo tôi ra bãi đậu xe.
Mặc dù tôi không đồng ý cái gì, cũng không nói gì, nhưng cậu ta đã biết câu trả lời của tôi.
Cậu ta đắc thắng ngồi vào ghế phụ, lúc thắt dây an toàn khẽ lẩm bẩm một câu.
"Từ giờ trở đi chỗ này chỉ được cho em ngồi nha."
Tôi nhìn cậu ta, nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm: "Cái gì?"
"Cái gì cái gì?" Cậu ta thắt dây an toàn, búng tay một cái: "Sẵn sàng rồi, xuất phát thôi."
Thương Mục Kiêu không lừa tôi, đúng là ở đây rất yên tĩnh, không phải là nơi vui chơi của mấy thanh niên trẻ trâu, nó giống nơi họp bàn công việc hơn.
Người phục vụ biết tôi tới tìm người, liền dẫn tôi ra sân thượng bên ngoài.
Bên ngoài không tốt như bên trong, không có gì chắn gió, không khí lạnh bốn phương tám hướng lập tức ùa đến
May mắn là quán bar được trang bị một máy sưởi dạng đứng bên cạnh mỗi băng ghế, và bàn cà phê bằng đá cẩm thạch cũng tận dụng những khoảng trống để đặt chỗ nhóm lửa, cố gắng hết sức để cung cấp thêm hơi ấm cho các khách hàng.
Cách đó không xa có một dàn nhạc bốn người, nữ ca sĩ hải ngoại trong trang phục dạ hội đang hát những bài blues với chất giọng lười nhác và nhẹ nhàng.
Bàn nơi Thương Mục Kiêu ngồi quay mặt ra sông, khi tôi đi ngang qua, cậu ta đang đứng trước rào bảo hộ, khuỷu tay chống vào lan can, đầu hơi cúi xuống, nhìn phong cảnh một cách chán chường.
Dù gì cũng là trai trẻ, trời ban đêm lạnh nhưng cậu ta chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, áo khoác thì vắt bừa trên lưng ghế.
Người phục vụ hỏi tôi có phải bàn này không, tôi định gật đầu, Thương Mục Kiêu nghe tiếng động quay lại, lúc này tôi mới thấy rõ cầu ta còn cầm mấy thứ trong tay, là một ly rượu whisky và một điếu thuốc vừa mới châm lửa.
"Cuối cùng thầy cũng đến rồi." Cậu ta lười biếng dựa vào lan can, nhìn vẻ mặt thì có vẻ đã uống khá nhiều.
Người phục vụ dọn đi một chiếc ghế để tôi có thể đẩy xe lăn vào, sau đó đưa cho tôi menu rượu, hỏi tôi muốn uống gì.
"Cho anh ấy một ly nước cam." Trong ly rượu whisky chỉ còn lại một viên đá rất lớn, Thương Mục Kiêu đưa nó cho người phục vụ, sau đó ngồi bên cạnh tôi dí điếu thuốc vào gạt tàn: "Hay là thầy thích nước táo?"
Câu hỏi của cậu ta không có vấn đề, nụ cười trên mặt cậu ta trông cũng dễ coi, nhưng tôi luôn cảm thấy giọng điệu của cậu ta có gì đó không đúng. Kiểu ăn nói này không giống với nói với người lớn tuổi hơn, mà giống như đang nói với một đứa bé nhỏ hơn cậu ta nhiều vậy, có chút gì dung túng với cưng chiều.
"Không, cho tôi một tách trà ô long nóng." Tôi trả lại menu rượu cho người phục vụ, người này gật đầu quay đi.
Thương Mục Kiêu cười: "Thầy à, thầy cũng chú ý sức khỏe ghê đó."
Đúng vậy, nếu cậu không rủ tôi ra thì giờ tôi đã nằm ngủ trên giường rồi.
"Sao cậu lại ra đây một mình?" Tôi hỏi.
"Buổi tối không có chuyện gì làm, hơi chán mà cũng không muốn đi quậy phá với Chu Ngôn Nghị và mấy đứa khác nên chạy ra đây." Thương Mục Kiêu nhìn bờ sông tĩnh lặng trong màn đêm, chậm rãi phà ra một làn khói mỏng, "Chố này rất thích hợp để uống một mình."
Tôi nhạy bén nhận ra sự kỳ lạ trong giọng điệu cậu ta, nhíu mày: "Cậu lại cãi nhau với người nhà à?"
Cơ thể cậu ta cứng lại, cứ như bị tôi đâm trúng tâm sự, quay đầu lại trưng ra vẻ ảo não.
Tôi vội nói: "Biết rồi, không nhắc đến chuyện này."
Nghe thế vẻ mặt cậu ta mới dịu lại, liếc nhìn chân tôi, đột nhiên Thương Mục Kiêu cầm áo khoác của mình lên, ném nó vào người tôi.
"Đắp lên đi, bên ngoài lạnh lắm."
Lại nữa, lại cái giọng điệu như đang nói với trẻ con. Tôi nghe câu này thật quen tai, hình như mỗi lần tôi đưa Dương Ấu Linh đi chơi, sợ nó bị cảm lạnh cũng nói y chang như thế.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt tôi vẫn cảm ơn cậu ta, bình tĩnh nhận lấy áo khoác.
Người phục vụ nhanh chóng mang trà nóng và một ly rượu whisky khác đặt trên khay.
Cả hai cùng nhau im lặng một lúc, tôi cầm tách lên uống một ngụm trà, sự chú ý của tôi bị thu hút bởi nữ ca sĩ đang hát.
Cô ca sĩ mặc một chiếc váy bó sát đính sequin màu hồng lấp lánh, cổ chữ V xẻ sâu, đùi váy cũng xẻ cao lên, khoe ra những đường cong cơ thể quyến rũ. Cảnh đẹp ý vui thật đấy nhưng tôi lại cảm thấy lạnh thay cô ấy. Đặc biệt là sau khi tôi thấy tay cô đỏ bừng vì lạnh, tôi càng muốn cô ấy vào nhà và thay bộ quần áo nào ấm hơn.
"Nhìn có đẹp không?"
Tôi ngẩn ra, quay đầu nhìn Thương Mục Kiêu.
Cậu ta cũng đang ngắm cô ca sĩ, nhận thấy tôi đang nhìn cậu ta, cậu ta dời mắt, quay lại nhìn tôi.
"Cô ấy đẹp hơn hay em đẹp hơn?" Cậu ta tựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, giọng rất nhẹ, nâng cằm về phía cô ca sĩ.
Câu hỏi quỷ quái gì thế này...
Tôi ngoảnh mặt nhìn lại cô ca sĩ, không trả lời câu hỏi của cậu ta: "Tôi chỉ nghĩ cô ấy hát rất hay".
Tôi vừa dứt lời, có tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau, Thương Mục Kiêu bước qua tôi đi về phía cô ca sĩ.
Tôi theo phản xạ níu tay cậu ta lại, sợ cậu ta làm xằng bậy.
"Cậu làm gì đấy?"
Chắc là do uống rượu, tay cậu ta rất nóng, như có lửa đốt râm ran. Chỉ chạm có vài giây, tôi cảm thấy mình như bị phỏng, vội vàng rụt tay về. Nhưng ngay lúc đầu ngón tay vừa buông ra, Thương Mục Kiêu đã đuổi kịp, nắm chặt tay tôi hơn, không cho phép tôi rút về.
"Thầy nghĩ em định làm gì? Sợ em đi đập phá sao?" Cậu ta dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay tôi, xoa những ngón tay lạnh lẽo của tôi, sưởi ấm chúng: "Em hát cho thầy nghe, chờ một chút." Cậu ta nói xong cũng buông tay tôi ra, chậm rãi đi về phía ban nhạc giữa sân thượng.
Không biết cậu ta thuyết phục bằng cách nào, nữ ca sĩ gật đầu liên tục nhưng không rời sân khấu, nghệ sĩ piano bên cạnh lại đứng dậy nhường chỗ.
Thương Mục Kiêu ngồi xuống băng ghế piano, điều chỉnh vị trí micro, chơi một vài nốt để cảm nhận cao độ, sau khi sẵn sàng, cậu ta gật đầu với những người khác và nhấn nốt đầu tiên.
Bản piano "12 biến tấu của Ah vous dirai-je maman" (*) nổi tiếng thế giới vang lên nhẹ nhàng trên sân thượng, giai điệu nhanh đầy hồn nhiên như trẻ thơ. Nhưng sau hai đoạn, thể loại thay đổi đột ngột, lúc cậu ta lặp lại từ đầu một lần nữa, giai điệu đã chuyển từ nhanh ngắn sang du dương và lười nhác.
Tiếng guitar và trống từ từ kết hợp với nhau tạo thành một bản "Twinkle Twinkle Little Star" mang phong cách.....blues nồng nàn quyến rũ.
Giọng của Thương Mục Kiêu hơi trầm, nói chuyện hàng ngày có khi không nghe rõ nhưng khi hát thì lại rất rõ ràng.
"Twinkle Twinkle Little Star" được cậu ta cover hoàn toàn thay đổi, nó u sầu, không giống một bài đồng dao thuần túy dành cho trẻ em, mà giống một bản tình ca buồn dành cho người lớn hơn.
"Twinkle, twinkle, little star......like a diamond in the sky......"
Nữ ca sĩ hòa giọng đúng lúc, không lấn át mà hoàn toàn phù hợp với chất giọng của Thương Mục Kiêu.
Khách trên sân thượng ngừng nói chuyện, tò mò nhìn cô ca sĩ ở trung tâm vì giai điệu vừa quen vừa lạ, vừa nhìn thấy thì không hề rời mắt đi nữa.
"Then the traveller in the dark, thank you for your tiny spark......"
Nhiều người chụp ảnh, quay phim Thương Mục Kiêu nhưng cậu ta hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chỉ tập trung vào bàn phím dưới lòng bàn tay.
Bài "Twinkle Twinkle Little Star" không dài, chuyển thành nhạc blues cũng chỉ có ba phút. Khi Thương Mục Kiêu ấn phím cuối cùng để kết thúc phần hát, nữ ca sĩ cũng từ từ hát hốt cuối cùng.
Nhưng đúng lúc này, tiếng thủy tinh vỡ bất ngờ chát chúa vang lên, một bàn tình nhân gần sân khấu đang cãi nhau.
"Em đã làm gì sai, anh có thể nói cho em biết không? Em không muốn chia tay, anh đừng đi..." Cô gái đau khổ giữ người đàn ông lại, nhưng người đàn ông chỉ lạnh lùng hất tay ra.
"Đừng làm phiền tôi nữa, chúng ta kết thúc rồi." Người đàn ông giũ mạnh bộ đồ của mình, nhét hai tờ tiền vào tay người phục vụ đang tiến lại xem tình hình rồi rời đi, không quay lại lấy một cái.
Cô gái che mặt khóc to, không mảy may quan tâm đến những lời xì xào bàn tán của những người xung quanh.
Người phục vụ bước tới hỏi cô có cần giúp đỡ không, cô gái nức nở lắc đầu nhìn về hướng người đàn ông đang rời đi, rồi cầm túi xách đuổi theo.
Thương Mục Kiêu trở về chỗ ngồi sau khi hát xong, vẻ mặt đầy khó chịu.
Đây lẽ ra phải là sân nhà của cậu ta, nhưng đã bị cướp mất ánh đèn sân khấu.
"Em ghét mấy cái màn khóc lóc sướt mướt này quá, cứ tìm người khác thôi, luyến tiếc làm gì." Chắc do vừa hát xong, hơi khô miệng, cậu ta một hơi uống cạn ly whisky của mình, rồi giơ tay gọi người phục vụ.
"Có thể là bởi vì... bọn họ yêu nhau, không phải tình một đêm." Mặc dù tôi mong mọi người luôn đặt lý trí lên hàng đầu, nhưng tôi biết rằng trạng thái lý tưởng này không tồn tại, suy cho cùng, con người là sinh vật có tình cảm, luôn rất dễ bị cuốn theo cảm xúc.
Thương Mục Kiêu không hiểu: "Vậy chẳng lẽ mỗi cuộc tình đều phải chạy theo một đời sao?"
"Sao phải thế chứ?"
"Vui vẻ mới là quan trọng, không vui vẻ thì dứt khoát phất tay áo đi, cứ chắp vá quan hệ như thế lại còn đau lòng hơn."
Tôi mấp máy môi, nhận ra hiếm hoi lắm mới có thẻ trùng quan điểm với cậu ra một lần.
Người phục vụ rất nhanh đã đến, Thương Mục Kiêu đang định mở miệng, tôi nhanh chóng nói trước: "Một ly nước cam."
Thương Mục Kiêu nhướng mày, người phục vụ cũng chần chừ.
Giằng co giây lát, tôi vẫn kiên trì: "Nước cam".
Tôi không biết cậu ta đã uống bao nhiêu ly trước khi tôi đến đây, nhưng rượu whisky có độ cồn cao, tác dụng chậm, luôn chỉ thích hợp để nhấm nháp, nên cái cách uống hết ly này đến ly khác của cậu ta không ổn chút nào.
Thương Mục Kiêu trả lại ly rượu whisky cho người phục vụ, cuối cùng thỏa hiệp.
"Thôi được rồi, nước cam thì nước cam." Châm một điếu thuốc mới, cậu ta từ từ thở khói trắng, "Rõ ràng em rủ thầy ra ngoài uống rượu, vậy mà thầy tới đây chỉ uống trà, uống thì thôi lại còn ép em uống nước trái cây. Vậy chúng ta tới quán bar còn có ý nghĩa gì?"
không biết.
Không có ý nghĩa gì cả.
Tôi cảm thấy tôi còn không thể hiểu chính mình.
Nhìn thấy cái gạt tàn đầy tàn thuốc, tôi không nhịn được nói: "Cậu mới hai mươi tuổi, hút ít thuốc lá thôi, không tốt cho phổi đâu."
Cậu ta nhìn tôi, đột nhiên ấn tắt điếu thuốc mịt mù khói.
"Thầy không thích em hút thuốc à? Em còn tưởng thầy thích chứ. Mỗi lần em hút thuốc, thầy nhìn em nhiều hơn hẳn."
Tôi mất tự nhiên ho mấy cái, nhắm mắt lại.
"Cậu tưởng tượng thôi."
Sau khi nước trái cây lên, Thương Mục Kiêu uống một hớp, nhăn mặt chê chua rồi không động vào nữa.
Không hút thuốc, không có rượu uống, cậu ta bắt đầu ngứa ngáy tay chân, cố gắng tìm thú vui từ tôi.
"Thầy ơi, thầy đã từng yêu đương chưa?"
Tay cầm tách trà của ta vô thức khựng lại, nhưng nhanh chóng làm ra vẻ không có chuyện gì, trả lời: "Ba mươi hai tuổi, tôi không phải thầy tu, đương nhiên là từng yêu đương."
Vài năm trước, tôi thực sự không thiếu người theo đuổi.
Những người đó dĩ nhiên bị ngoại hình của tôi đánh lừa, bỏ qua chuyện tôi là một người tàn tật và theo đuổi tôi nhiệt liệt. Nhưng chỉ sau một vài lần hẹn hò, họ sẽ đột nhiên tỉnh ngộ ra rằng tôi là cái dạng tồn tại nào, rồi xấu hổ xin lỗi và rời khỏi thế giới của tôi, từng người từng người một.
Họ chỉ muốn thử, thử một điều mới mẻ mà họ chưa từng trải nghiệm, rồi đến khi họ nhận ra thứ này chỉ có cái mã bề ngoài, chẳng những không vui vẻ chút nào mà còn cần rất nhiều công chăm sóc, mà chăm sóc thì lại rất phiền phức, đủ loại phiền phức sẽ nhanh chóng khiến họ chán nạn đoạn tình cảm này.
Tuổi đôi mươi tôi vẫn còn sức lực cho đối phương cũng như cho tôi một cơ hội, giờ chỉ mong được an tĩnh một mình suốt quãng đời còn lại.
Vì vậy, nếu tính luôn những cuộc hẹn hò ngắn ngủi này, thì tất nhiên là tôi đã yêu đương.
"Trai hay gái?" Thương Mục Kiêu lại hỏi.
Tôi không trả lời lại, nhưng cậu ta vẫn chưa chịu thôi.
"Tiến triển đến giai đoạn nào?"
"Có từng dẫn ai về nhà chưa?"
"Mấy người đó có từng ngắm sao với thầy chưa?"
Mấy câu hỏi này càng nghe càng thấy kỳ, tôi không thể không liếc nhìn cậu ta một cái, ý bảo cậu ta câm miệng cho tôi nhờ.
Cậu ta bĩu môi, chống tay ngửa ra sau, duỗi cái eo lười biếng, nhưng cũng không hỏi linh tinh nữa.
Sau khi nghe thêm hai bài hát, Thương Mục Kiêu gọi phục vụ thanh toán.
"Thầy ơi, nhà thầy có rượu không?" Thương Mục Kiêu hỏi.
Nhất thời không hiểu ý đồ cậu ta, tôi thành thật trả lời: "Có, nhưng toàn là rượu vang thôi."
"Vậy đi thôi, đến nhà thầy uống rượu." Cậu ta cau mày, như ngạc nhiên vì nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời như vậy quá trễ, "Biết vậy tới thẳng nhà thầy luôn."
Tôi cảm thấy gân xanh trên trán của mình đang nhảy lên, đầu tôi lại bắt đầu đau.
"... Muộn như vậy không tiện đâu."
"Có ai khác trong nhà thầy à?"
"......Không."
"Vậy có gì đâu bất tiện?"
Tôi im lặng lâu hơn, phân vân không biết có nên nói thật không - cậu mà về nhà tôi thì sẽ thành bất tiện, một bất tiện to tướng.
Thanh toán xong, chúng tôi bước đến lối vào thang máy, cậu ta dựa vào tường, hỏi tôi: "Em muốn đến nhà thầy ngắm sao qua kính viễn vọng, được không thầy?"
"..."
Tôi ngờ rằng cậu ta đã nhìn thấu tính nết của tôi, biết tôi ăn mềm không ăn cứng, nên mỗi khi nói cứng không được, cậu ta luôn thay đổi giọng điệu.
Những câu khẳng định luôn gây phản cảm nhưng nếu thay bằng câu hỏi nhẹ nhàng, nó sẽ làm bạn khó thể nào từ chối được.
"Được không thầy, thầy ơiii."
Đúng lúc này thang máy vừa đến, tôi vào trước, xoay người ném cái áo khoác trên người tôi trả lại cho Thương Mục Kiêu.
"Đi ra ngoài thì mặc áo khoác vào."
Cậu ta cười, "Ờm" một tiếng nhỏ, mặc áo khoác vào rồi đi theo tôi ra bãi đậu xe.
Mặc dù tôi không đồng ý cái gì, cũng không nói gì, nhưng cậu ta đã biết câu trả lời của tôi.
Cậu ta đắc thắng ngồi vào ghế phụ, lúc thắt dây an toàn khẽ lẩm bẩm một câu.
"Từ giờ trở đi chỗ này chỉ được cho em ngồi nha."
Tôi nhìn cậu ta, nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm: "Cái gì?"
"Cái gì cái gì?" Cậu ta thắt dây an toàn, búng tay một cái: "Sẵn sàng rồi, xuất phát thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook