Thiết Thư Trúc Kiếm
-
Chương 60: Kết nghĩa trường hồng lão nhân
Trường Hồng lão nhân cười ha hả, một phút sau mới điềm đạm trả lời:
- Lão hủ sẽ bỏ ra mười lăm ngày công tác, vì thiếu hiệp mà vẽ một bức họa đồ xứ Miêu Cương, như thế thiếu hiệp không phải lo gì nữa. Vậy thiếu hiệp hãy thay lão hữu chịu nhọc, chỉ điểm cho nữ tiểu đó một vài chiêu pháp !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua trầm ngâm nghĩ ngợi, bèn cất tiếng cười khổ sở nói:
- Lão sư cần vãn bối chỉ điểm kiếm pháp cho Đằng cô nương ư ?
Trường Hồng lão nhân gật đầu bảo:
- Phải đấy thiếu hiệp ! Chẳng nhẽ thiếu hiệp phụ lời yêu cầu của lão hủ ?
Cừu Thiên Hiệp cúi đầu không trả lời mà thầm suy nghỉ:
“Nếu không ưng thuận, lẽ tất nhiên Trường Hồng lão nhân đâu hứng vẽ bức đồ bản xứ Miêu Cương, thì ta vượt ngàn dặm đến xứ Mèo, sẽ gặp ít nhiều cảnh khốn, và biết đâu trúng phải sơn lâm độc chướng, mà bỏ thây chốn rừng hoang núi thẳm, thân xác sẽ mục nát cùng cỏ cây hòa mình vào đất lạnh. Chi bằng ta tạm đồng ý ưng thuận.
Trong khi chờ đợi Trường Hồng lão nhân vẽ bản đồ xứ Mèo thì cũng vừa đúng cái ngày mà chính mình đã ước hẹn với Ba vị phủ quân Vân Vụ phái tại bên ngoài thành Phượng Hoàng, vã lại sự chỉ dạy kiếm pháp cho Đằng Hồng Tiêu chỉ là lời hứa suông, bằng cớ là chỉ điểm cũng được mà không chỉ điểm cũng được, ta cứ chỉ dạy qua loa, thì đã đến kỳ hạn, nhận bức họa đồ. Nghĩ đến đây, chàng bèn quyết định, mỉm môi cười gượng nói:
- Chỉ điểm vãn bối đâu dám nhận. Đằng cô nương biểu diễn vài chiêu, thì việc này vãn sinh đâu dám trái lệnh !
Trường Hồng lão nhân gục gặt đầu, nghiêm trang bảo:
- Thiếu hiệp, hứa là phải giữ tròn nhé !
Vừa nói dứt, lão nhơn xê mình bước tới trước mặt Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn vòng tay thi lễ nói:
- Lão bang chủ ! Xin bang chủ cho mượn tạm gian tịnh thất, để lão hủ giúp Cừu Thiên Hiệp vẽ bức họa đồ xứ Miêu Cương, về phần kiếm thuật truyền cho lệnh ái, đã có vị Thiên hạ đệ nhứt kiếm chỉ điểm ... lẻ tất nhiên.. hạ. ha lão hủ hy vọng ... điểm đá hóa vàng ... ha !
Nguyên Trường Hồng lão nhân thấy Cừu Thiên Hiệp cự tuyệt mãi vấn đề hôn nhân, sợ e kế hoạch đã định bị đỗ vỡ, nên vị lão nhân nảy sanh ra một phương pháp để cho Cừu Thiên Hiệp và Đằng Hồng Tiêu gần nhau, vì liệu định trai tơ gái lứa kề nhau, lâu ngày sẽ nảy sanh ra sự cảm mến, với lại cả hai đem kiếm thuật ra tỉ thí làm gì chẳng tay kề, mắt tựa từ tình cảm biến ra tình yêu chẳng bao lâu, vô hình trung nước đến lương thành, không mưu mà hợp.
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn con người lão luyện già dặn, há không biết thâm ý Trường Hồng lão nhân hay sao, do đó lão gật gù tỏ ý ...
Quả nhiên ...
Ngày hôm sau, Cừu Thiên Hiệp thức dậy rất sớm, cùng với Đằng Hồng Tiêu ra bãi cỏ sau viện bắt đầu luyện tập kiếm pháp.
Lúc đầu, Cừu Thiên Hiệp chỉ đưa ra những chiêu hư ảo, rất tầm thường, đưa ra nghiên cứu tỉ luận với Đằng Hồng Tiêu.
Đằng Hồng Tiêu quá chơn thật, cứ y theo sự chỉ điểm của Cừu Thiên Hiệp, mà khổ công luyện tập, chỉ vài ba lần truyền diễn, nàng đã thuộc làu làu, cũng nhờ nàng có một trí tuệ thông minh hơn người thường, nói một biết ba, lại thêm ôn hòa, mềm dẻo, thực là một cô gái có tính rất cao quí, khiến người đến kính phục ... nể vì.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày.
Đến ngày thứ ba, Cừu Thiên Hiệp bỗng thấy lòng mình rạo rực xao động, chỉ vì tình cảm đã bị Đằng Hồng Tiêu xâm chiếm dần dần.
Chàng bắt đầu đem những người bạn gái ra so sánh.
Bích Lệ Hồng, không có nết tao nhã như Đằng Hồng Tiêu.
Nhan Như Ngọc lại kém hơn nàng sư mềm mỏng, thậm chí đến Diêu Man công chúa lại kém hơn nàng về tài sắc.
Đằng Hồng Tiêu còn một đặc tính là thành thật, lại lập chí hướng về võ nghiệp, không điêu ngoa xảo mị, chẳng lả lơi đùa bỡn, duy có đôi mắt long lanh đẹp tuyệt vời, tuy không thuộc loại “Mị nhãn câu hồn thuật của Ngũ Diệu Yêu Hồ” nhưng có những tia hấp dẫn đến độ mê hồn. Cừu Thiên Hiệp có một cảm giác, dường như vị cô nương đã cởi mở cõi lòng chính mình, hùng độ và sự chơn thật của nàng khiến chàng dần dần bắt đầu trò chuyện.
Nguyên Đằng Hồng Tiêu học tập kiếm thuật là môn Âm Dương Kiếm gia truyền, nhưng thân thể của nàng đầy hào khí nội công, lại được Trường Hồng lão nhơn chỉ dạy vì thế con người nàng trở thành cô gái gương mẫu.
Vì thế, tâm tư của Cừu Thiên Hiệp đến đổi thái độ Ởm ờ lúc trước không còn nữa, mà trái lại chàng tận tâm chỉ dạy kiếm thuật cho Đằng Hồng Tiêu, thắm thoát năm ngày qua, chàng đã truyền cho Đằng Hồng Tiêu bốn chiêu “Thường thắng bát kiếm” rút trong pho Thiết thư tuyệt học.
Đằng Hồng Tiêu một lòng một dạ luyện tập, kết quả được bảy tám phần.
Cừu Thiên Hiệp đối với Đằng Hồng Tiêu không còn tỏ ý lạnh nhạt như trước, mà trái lại rất sốt sắng và vui vẻ hơn lên ...
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn thường lưu ý đến hành động của con gái và Cừu Thiên Hiệp, lão lấy làm hoan hỉ thầm, một mặt âm thầm chuẩn bị hôn lễ.
Thắm thoát đã đến ngày thứ mười.
Sáng sớm Cừu Thiên Hiệp đã trở giấc, tìm đến gặp Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn nói rõ cái ước hẹn giữa chàng với Tam đại phủ quân Vân Vụ phái và Nộ sư kim hống tại ngoại ô thành Phượng Hoàng, ý muốn đến nơi ước hẹn.
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn sớm biết việc này do hai tên đầu mục Bài bang báo cáo tường tận, khi nghe Cừu Thiên Hiệp nói, lão phá lên cười ngất, đưa tay vổ nguực nói:
- Thiếu hiệp ! Việc này xảy ra tại phần đất của bổn bang, thì phải do Bổn bang đảm trách, không nhọc lòng đến sự lo lắng của thiếu hiệp.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua nghiêm sắc mặt đáp:
- Lão bang chủ ! Việc này do vãn bối đề ra, không lẽ thất lời, vả lại việc này do cá nhân của vãn bối, đâu dám làm kinh động đến quí bang, hơn thế nữa quí bang với Cửu đại môn phái tuyệt vô hiềm khích, há vì cá nhân của vãn bối mà mất niềm hòa khí hay sao !
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn đưa tay rút thanh đoản kiếm đưa ngay trước mặt, cất tiếng nói to:
- Lão hủ nhứt quyết thay thiếu hiệp, hành động trong mọi mặt, nếu sắp may mắn can qua sẽ biến thành Ngọc niện, còn trái lại lão hủ quyết lấy chữ “Thí” mà kết liễu !
Cừu Thiên Hiệp lắc đầu ngoay ngoảy nói:
- Không thể được ... muôn ngàn lần không được, vãn bối cảm biết là đủ lắm rồi !
Đằng Công Ngươn phá lên cười ngất nói:
- Còn hơn thế nữa thiếu hiệp ạ ! Lão hủ đã phái Địa đường chủ đến trước đêm rồi !
- A !
Cừu Thiên Hiệp kêu lên một tiếng kinh ngạc, bằng giọng nói khẩn thiết đáp:
- Lão bang chủ ! Vãn bối tối trọng chữ tín, chỉ muốn một mình đến nơi ước hẹn mà thôi ... lão bang chủ, người ...
Chàng nói đến đây bỗng nghẹn lời, gương mặt đỏ au lên như quả đào chín gất, bằng giọng thành thật nói tiếp:
- Lão bang chủ, người quá thương, thành ra mất thanh danh của vãn bối, xin lão bang chủ tha thứ, câu chuyện đêm nay vãn bối xin lão bang chủ, cấp tốc gọi các vị bang chúng quay về Thần Châu, còn về phân kiếm thuật, lệnh ái đã học xong “thường thắng bát kiếm” là vừa đủ !
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn cau mày khó chịu nói:
- Vân vụ môn và Cửu đại môn phái liên kết nhau thì không thiếu gì cao thủ, chỉ sơ ... y Cừu Thiên Hiệp không để lão nói hết lời, bèn cau mày nói:
- Lão bang chủ ! Dù dầu sôi biển giáo, tại hạ cũng nhất quyết đi một mình, xin lão bang chủ thứ lỗi cho !
Giọng nói của chàng cứng rắn như đinh đóng vào cột, hùng độ và uy nghiêm chí cực.
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn xịu mặt, lão thở dài thường thượt, tỏ vẻ thất vọng bảo:
- Nếu thiếu hiệp mãi cố chấp, thì phải đành như vậy chứ biết sao ? Chỉ tiếc cho lão hủ đã tốn công vô ích !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua vội vàng vòng tay thi lễ, bằng giọng hào hùng nói lớn:
- Canh ba chẳng về, thì tới canh năm, hiện giờ vãn bối xin cáo từ !
Nói xong, chàng quay mình ra sau, bước rất nhanh ra cổng Bài bang, nhắm hướng Phượng Hoàng thành trổ thuật khinh công chạy như tên bắn.
Cừu Thiên Hiệp vào đến Phụng Hoàng thành thì trời đã xế chiều, chàng toan đi tìm một ngôi khách điếm, trước là ăn uống sau là hỏi thăm Thủy Nguyệt đình xa gần ở đây.
Bỗng nhiên ... Từ trong ngõ hẽm nhảy phóng ra một người, chạy đến bên mình Cừu Thiên Hiệp lên tiếng bảo khẽ:
- Thiếu hiệp ! Xin dừng một bước có vài lời, mời thiếu hiệp rẽ qua phía hữu !
Cừu Thiên Hiệp quay phắt lại nhìn người lạ, tưởng ai khác, không ngờ là Trại Ngộ Không Tiêu Đình Khuê, Bài bang Địa đường chủ, tuy chàng ngạc nhiên về việc xuất hiện thình lình của hắn, nhưng xét biết hắn vâng lệnh bang chủ, tất cả đều vì chính mình mà lại đây, lại thêm mấy vẻ mặt hắn có những tia khác lạ dị thường, dường như có một việc tối quan trọng, nên chẳng hỏi gì cả mà cất bước rẽ qua con đường nhỏ bên hữu.
Con đường nhỏ này lại có một tòa Miếu ông Địa.
Trại Ngộ Không Tiêu Đình Khuê hết bước bên trái lại quay bên phải, khi nhận thấy bốn phía không người, nhanh như cánh hồng chạy vọt vào Miếu ông Địa, hắn đứng trong miếu đưa tay ngoắc lia Cừu Thiên Hiệp:
- Thiếu hiệp, xin mời vào đây !
Cừu Thiên Hiệp thấy vẻ hơ hãi của gã, bèn mỉm cười nói:
- Tiểu đường chủ ! Có lời gì cứ bảo có sao đâu !
Trại Ngộ Không chẳng đáp lời, đợi Cừu Thiên Hiệp bước qua ngưỡng cửa miếu, hắn lẹ tay khép nhanh cánh cửa, lại dẫn Cừu Thiên Hiệp đi lần vào chánh điện, nguyên ba vị đường chủ của Bài bang đã ứng trực tại đó bao giờ.
Bọn chúng vừa thấy mặt Cừu Thiên Hiệp vội đứng dậy vòng tay nói:
- Thiếu hiệp đi một mình sao. Bang chủ ...
Cừu Thiên Hiệp thản nhiên nói:
- Các vị đã nhọc lòng quá lắm ! Chẳng nhẽ hôm nay Phượng Hoàng thành có xảy ra việc gì đại sự, và sự ước hẹn của tại hạ đã hỏng rồi cũng nên.
Trại Ngộ Không Tiêu Đình Khuê, đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa khẽ trả lời:
- Thiếu hiệp nhìn thấy cớ sự đêm nay, hoặc thiếu hiệp đổi lại kỳ ước hẹn, hoặc là không đến dự là hay hơn cả !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua mắt trợn tròn, mày tầm dựng ngược, bằng giọng nói trong như chuông ngân bảo to:
- Hừ ! Tiểu đường chủ xem tại hạ quá nhẹ thế !
Tiêu Đình Khuê tái mặt, bằng giọng nói chân trọng run run đáp:
- Bỉ phu đâu dám thế ! Chỉ vì, hôm nay trong ngoài Phượng Hoàng thành, cao thủ tề tựu trùng trùng như mây, toàn nhân vật hai phái Cửu Hoa và Vân Vụ, vì ước hẹn mà đến, có thêm hai ba mươi người toàn là ...
Cừu Thiên Hiệp khoát tay chận lời, lại cất giọng trầm hùng cười bảo:
- Hà hà ! Được như thế là hay lắm ! Tại hạ còn mong cho toàn thể nhân vật Cửu đại môn phái kéo rốc đến đây, để tại hạ hỏi thăm chúng nó xem, tại sao lại phụ nghĩa thất ước, không đến dự buổi hội trên Hương Lô Phong, Cao sơn Thiếu Lâm tự !
Thiên Đường, đại đường chủ là vô ảnh khách Mạnh Khả Chấn, sắc mặt nghiêu trang, lời lẽ chí trọng nói tiếp:
- Cửu đại môn phái, tuy không kéo rốc toàn bộ đến đây, nhưng số cao thủ ẩn phục không ít !
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười dõng dạc bảo:
- Đa tạ các vị ! Xin các vị lập tức trở về Thần Châu, công việc của tại hạ, sáng trưa hoặc tối nhứt định đến nơi ước hẹn với bọn chúng một mình, khi xong việc sẽ trở về tái tạ ân bang chủ !
Chàng nói xong toan quay mình bước đi.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Hãy chậm lại !
Nhanh như chớp, tà áo phất mạnh trước gió, Bài bang tám mươi mốt lộ “Đô báo đầu” Túc địa thái tuế Liễu Như Phong đột nhiên xuất hiện, hắn bước nhanh đến trước mặt Cừu Thiên Hiệp vòng tay thi lễ rất kính cẩn:
- Kính bẩm thiếu hiệp ! Đêm nay buổi hội tại Thủy Nguyệt đình đã biến thành đại sự suốt mười năm trên chốn giang hồ mới có lần thứ nhất, không kể cao thủ của Cửu đại môn phái đến gần hết, mà còn có Mười xứ bang hội bị Vân Vụ môn dùng Phi khích truyền thư khích họ, nên Mười xứ bang hộ phái rất nhiều cao thủ. Theo sự nhân xét của tiểu chức, bọn chúng đổ xô đến đây không phải vì báo cừu rửa hận mà chỉ vì .... !
Hắn nói đến đây lại ngập ngừng không dám nói hết lời, mà giương đôi mắt thau láu nhìn Cừu Thiên Hiệp lom lom, dáng điệu rất khép nép sợ sệt.
Cừu Thiên Hiệp quá tức cười hỏi ngay:
- A ! Vậy ra chúng nó còn luận bàn đến gì nữa sao ?
Liễu Như Phong trầm ngâm giây phút, mới gượng trả lời:
- Chỉ vì chúng nó nói muốn toan đoạt quyển thiết thơ của thiếu hiệp !
Cừu Thiên Hiệp cười ngất bảo:
- Ồ, như thế càng hay chứ có sao đâu, mà Đô báo đầu phòng ngại ! Dù cho bọn chúng có giết được Cừu Thiên Hiệp này, vẫn chưa chắc lấy được Thiết thư ?
Vừa nói dứt, chàng giương đôi mắt nhìn vào mọi người, trong ánh mắt chiếu ra những tia uy nghi lạ, sau cùng chàng cho tay vào bọc lôi ra một quyển sách giu? mạnh.
Ánh bóng đen ô như màu huyền xứ Đôn Dương bị giu? mạnh, phát ra những tiếng thép rít vang dậy.
“Thiên tàng thiết hạo khí thơ” có tám tờ sách bằng lá sắt, phát ra tiếng kim, ngọc chạm nhau, tựa hồ như trời gầm nho nhỏ, làm rung động cả lòng người.
Bài bang chúng nhơn vừa trông thấy rúng động tận đáy lòng, mỗi người đều chớp nhanh đôi mắt dường như đấy là lần đầu tiên họ mở mắt chào đời, một quyết tuyệt thế kỳ thơ bày ra nhan nhãn trước mặt họ ... giữa lúc chúng Bài bang đang ngơ ngác ...
Đột nhiên, bóng người chớp nhoáng xuất hiện, sau ngôi thần án Thổ Địa, nhảy tung ra ngoài hai bóng người, chẳng trước chẳng sau nhứt tề đông xáp lại bên Cừu Thiên Hiệp.
- To gan thật !
Cừu Thiên Hiệp vừa hét lên, vừa tung mình nhảy ra ngoài hàng trượng, đồng thời đẩy nhanh ra một chưởng.
- Bùng ! ... Ào.. ào !
Một tiếng nổ long trời, cát bụi bay đầy đất, cây vân văng bắng tứ tung, chiếc thần án bằng mộc hương bị ngọn chưởng phong của chàng đánh bể vụn, đồng thời đẩy lui vào góc tường.
Cừu Thiên Hiệp phá cười:
- Ha ... ha !
Một giọng nói trầm lạnh vang lên:
- Hay cho tiểu tử, quả nhiên ngươi có vài phần hỏa hầu !
Bấy giờ, cơn khói bụi bốc loảng giữa điện, hiện ra hai người, đứng sừng sửng như hai pho tượng trước thần án.
Một người mập mạp đầu to, tai lớn, mắt lộ mày hùng, lỗ mũi tròn như mũi lân, hai môi mỏng vành.
Một người nữa, lại ốm nhom không tưởng được, tựa như cây sào tre, mày dài, mắt sáng, môi đỏ, tai dài, đôi mắt chiếu ra những tia sáng khiếp người, chứng tỏ hắn là tay nội lực tột đời, bên hông tả lại đeo lủng lẳng một thẻ bài màu tía, giữa thẻ bài có khắc một chữ “Hồng” to bằng nắm tay.
Túc địa thái tuế Liễu Như Phong vừa trông thấy cả hai, mặt mày biến sắc, xê mình đến một bên Cừu Thiên Hiệp bảo khẽ:
- Thiếu hiệp gã mập mạp là một tay Lục lâm hào khách, ngang dọc khắp giang hồ có biệt hiệu là “Song chỉ đoạt mệnh” tên là Chư Thắng, còn gã ốm tong chính là Bang chủ Thế Vân bang, xưng hiệu là “Thất bộ truy hồn” tên là Hồng Kiện Hành toàn là những tay độc địa nổi danh, vậy thiếu hiệp nên cẩn thận mà đối phó với chúng nó.
Cừu Thiên Hiệp khẽ gật đầu, tay hữu giơ cao thiết thư quay một vòng tròn, thuận tay cho vào bọc ... bằng giọng trầm nặng quát lên như sấm nổ:
- Các ngươi đợi ta để làm gì ?
Song chỉ đoạt mệnh Chư Thắng mím chặt vành môi mỏng, bằng giọng nói âm ma như quỷ ru hồn ngoài mộ địa:
- Nghe nói “Thiết thư” là vật báu của võ lâm, nên ta tìm đến xem cho biết !
Cừu Thiên Hiệp quét tia mắt lạnh nhìn Chư Thắng trầm giọng:
- Hừ ! Nếu như thế, ngươi đã xem mãn nhãn rồi, tại sao còn chần chờ ở đây, hay là đợi Cừu mỗ tóm đầu quẳng ra cửa ?
Song chỉ đoạt mệnh Chư Thắng giận tái mặt, toan lớn tiếng trả lời.
Đột nhiên ... Thể vân bang chủ Thất bộ truy hồn Hồng Kiện Hành bước xem tới trước, hai tay đánh phét vào nhau, căm phẫn tiếp lời:
- Cừu Thiên Hiệp ! Ai bảo ngươi đứng ra thay mặt bọn Yêu Cơ, Chung Nam Sơn mà đả thương môn hạ của Bổn bang là Tam tinh, Tứ tý, hôm nay may mắn gặp được ngươi ... Vậy ngươi còn gì để nói hay không ... hầu bổn bang chủ tiện tay tế độ !
Cừu Thiên Hiệp cười ha hả nói:
- Hừ ! Đừng giả nhân giả nghĩa, các ngươi đến đây là vì “Thiết thư” chứ không vì trả thù cho môn hạ ... Các ngươi đã bị Vân Vụ bang dùng khích thơ dẫn đến đây để làm trò cười cho thiên hạ, ngươi đường đường là một Bang chủ lại kết liên với gã họ Chư một tên độc cước cường đạo, để chống lại ta phải chăng ? Thật, to lo hộ sanh mạng của ngươi đấy, thế nào ... Thể Vân bang chủ không sợ mất thể diện với giang hồ các giới hay sao ?
Thể Vân bang chủ Hồng Kiện Hành giận tái mặt, lão rống to như hổ đói:
- Gã họ Cừu ! Cái món nợ Tam tinh, Tứ tý ngươi phủ nhận phải không ?
Cừu Thiên Hiệp nhướng mày, cười khẩy bảo:
- Xì ! Tam tinh Tứ tý không chịu nổi một kích. Huyền cung đủ sức đoạt mạng cả hai loại chúng nó, cần gì tại hạ phải trợ lực, người là một bang chủ chẳng hỏi đi hỏi lại cho rõ ràng !
Thể Vân bang chủ quá xấu hổ thành giận dữ, cất tiếng quát to:
- Ngươi đừng lắm lời vô ích, ta lại đây là một đoạt mạng ngươi, hai là đoạt Thiết thư !
Cừu Thiên Hiệp cười khẩy nói to:
- Hay nhỉ ! Để xem tài cán của ngươi đến đâu !
- Hay lắm ! Hãy xem chưởng pháp của ta đây !
Vừa hét dứt, đôi chân lão nhích động, hai vai đảo ngược, tay tả tay hữu phất một chiêu Khai môn kiến gan là một chưởng danh gia chiêu pháp.
Cừu Thiên Hiệp cười khinh mạn gay gắt bảo:
- À ! À ! Chiêu pháp của ngươi chẳng giết được ruồi !
Không thấy chàng di động, cũng không thấy chàng thủ thế, ngườI như luồng kim quang đứng sửng, chẳng tránh không lùi, tay tả vẫy nhẹ ngầm đưa ra chiêu thế, hữu chưởng đẩy mạnh ngầm chứa võ văn nội lực, đồng thời buộc miệng gắt to:
- Lui ! ....
Kình phong túa ra như mưa bảo, cuộn thành tiếng gió “rì rào” bay xuống ngang người Thể Vân bang chủ Hồng Kiện Hành, thế mạnh như ngàn đợt sóng trào.
Thể Vân bang chủ Hồng Kiện Hành không thể tưởng tượng nổi Cừu Thiên Hiệp có nguồn nội lực phong phú như thế, cho nên nhác trông thấy hai luồn kình đạo đến gần, bèn cất tiếng cười nhạt nói:
- Hừ ! Tiểu tử ngươi sẽ ....
Tiếng “chết” chưa thoát khỏi vành môi thì hai đạo kình phong như bức vách đổ ngã đập vào mình, lực đạo trầm hùng không còn cách nào cự đương lại, khiến hắn thất đảm kêu lên:
- Trời ! Nguy ...
Thân mình của Thể Vân bang chủ như quả bóng đá, lồng lộn giữa khoảng không, văng bắn ra ngoài hơn hai trượng, hắn không dám lưu lại lâu, thuận đà nhảy tuốt ra gần cửa điện, rơi xuống giữa gian miếu, đôi mắt đượm đầy tia sợ sệt, nét mặt nhuộm rõ sắc kinh hoàng.
Cừu Thiên Hiệp thấy thế liền phá lên cười nhạt, cất giọng trầm nói:
- Đầu hùm đuôi thỏ ! Tưởng ngươi là hạng người khá, không ngờ lại tệ như thế !
Song chỉ đoạt hồn Chư Thắng nhìn thấy Cừu Thiên Hiệp chỉ kích một chiêu, rồi ngưng bặt ... hắn đứng một bên, nhưng không nhận ra luồng thấp lực của Cừu Thiên Hiệp, dó đó đôi mắt láo liên, hướng vào Hồng Kiện Hành hỏi:
- Hồng bang chủ ! Ngươi làm sao thế ?
Thể Vân bang chủ Hồng Kiện Hành đưa gương mặt khỉ gầy đét nhìn vào Chư Thắng vẻ mặt thoạt trắng thoạt xanh, nghiến răng kêu ken két nói chẳng ra lời, một khắc sau khi định thần hắn hét lên:
- Tên tiểu tử, có tà thuật ... hãy đề phòng !
Cừu Thiên Hiệp nhìn “Song chỉ đoạt hồn” Chư Thắng mỉm cười hỏi:
- Chư các hạ ! Có phải ngươi muốn tỉ thí với tại hạ chăng ? Nên nhìn gương bang chủ Thể Vân bang !
Song chỉ đoạt hồn Chư Thắng là kẻ chưa đến sông Hoàng Hà còn rạo rực, nghe Cừu Thiên Hiệp hỏi, chiếc đầu to như quả dừa “hung” lắt lư từng chập, đôi gò má phúng phính đầy thịt lại run giật từng hồi, tiếng nói như heo bị thọt huyết hét to:
- Tiểu tử ! Chư gia gia, chưa tìm ngươi thì ngươi đã dẫn xác đến, chẳng khác nào dê vào hang cọp, chuột đến tìm mèo ... chắc là ngươi khó sống rồi !
Cừu Thiên Hiệp cười sặc sụa bằng lời nói khinh mạn quát ầm lên:
- Ngươi muốn động thủ lắm sao ? Chẳng nên gấp làm gì ... ngươi cố mà vận dụng toàn lực đưa ra thì thố, nếu không thì ... vị bang chủ Thể Vân thế nào ngươi thế đấy !
Song chí đoạt hồn Chư Thắng giận run lên không phân phải, mà gầm lên như hổ dữ:
- Hay cho tiểu tặc ! Ngông cuồng quá lễ, hãy tiếp chưởng của Chư gia gia ... !
Hắn vừa nói vừa động thủ, thân mình ột ệch, nhưng đưa ra chiêu thế lại không chậm tí nào, hai tay đều vươn ra hai ngón, thi triển chiêu “Chỉ thiên họa địa” trên kích mạnh vào “Sơn căn” dưới công ngay “Đơn điền huyệt”, quả nhiên mạnh bạo như hổ nhấn đúng tầm huyệt đạo, Song chỉ đoạt mệnh thực xứng danh.
Cừu Thiên Hiệp to gan, mật lớn không lộ chút gì sợ hãi thấy đối phương sử dụng “Song chỉ” bèn ngầm vận chân khí che chở huyệt đơn điều thân mình lại đứng im bất động, đợi bốn ngón tay điểm đến mình chừng một tấc, lúc đó chàng mới nhích mình, dùng thuật “Lôi hoành cửu chuyển” đảo lộn một vòng đã bước ra sau lưng “Song chỉ đoạt mệnh” thâu phép thực kỳ hình dị trạng.
Song chỉ đoạt mệnh Chư Thắng vùa đẩy ra hai ngọn chỉ phong đối phương đột nhiên biến mất, khiến hắn cả kinh quay đầu ra sau lưng.
Nhưng tiếc thay, trước mặt hắn một đạo kình phong to như quả bay lông lốc đánh mạnh vào lưng hắn, chiêu thế hiện quá thình lình chỉ kịp kêu rú lên:
- Ối chao ! Nguy mất !
- Ầm !
Một tiếng động mạnh vang lên, thân mình to béo của Chư Thắng bị đạo kình phong bốc ngược lên cao hàng trượng, và đẩy rơi vào góc điện, tay chân hắn quờ quạng chới với như múa, hắn ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, tím mặt nói chẳng ra lời.
Chúng nhân của Bài bang cả sợ lẫn mừng, chúng buột miệng kêu lên cổ võ ...
vang dậy.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy bộ tịch của hắn bèn mỉm môi cười nhạt, bằng giọng nói kiêu ngạo quát to:
- Nghe tên không cần gặp mặt, các người thật chẳng ra cái thá gì cả, thật là một phường hư danh, vô học ... ! Đáng thương hại vô ngần !
Song chỉ đoạt mệnh Chư Thắng gượng chống tay đứng dậy, gương mặt phì nộn nhăn lên một cách thảm hại, hắn không dám gây với Cừu Thiên Hiệp, mà quay sang cự với chúng Bài bang:
- Hay lắm ! Các ngươi về bảo Đằng Công Ngươn lão tặc, ta thề sẽ đòi món nợ này !
- Lão hủ sẽ bỏ ra mười lăm ngày công tác, vì thiếu hiệp mà vẽ một bức họa đồ xứ Miêu Cương, như thế thiếu hiệp không phải lo gì nữa. Vậy thiếu hiệp hãy thay lão hữu chịu nhọc, chỉ điểm cho nữ tiểu đó một vài chiêu pháp !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua trầm ngâm nghĩ ngợi, bèn cất tiếng cười khổ sở nói:
- Lão sư cần vãn bối chỉ điểm kiếm pháp cho Đằng cô nương ư ?
Trường Hồng lão nhân gật đầu bảo:
- Phải đấy thiếu hiệp ! Chẳng nhẽ thiếu hiệp phụ lời yêu cầu của lão hủ ?
Cừu Thiên Hiệp cúi đầu không trả lời mà thầm suy nghỉ:
“Nếu không ưng thuận, lẽ tất nhiên Trường Hồng lão nhân đâu hứng vẽ bức đồ bản xứ Miêu Cương, thì ta vượt ngàn dặm đến xứ Mèo, sẽ gặp ít nhiều cảnh khốn, và biết đâu trúng phải sơn lâm độc chướng, mà bỏ thây chốn rừng hoang núi thẳm, thân xác sẽ mục nát cùng cỏ cây hòa mình vào đất lạnh. Chi bằng ta tạm đồng ý ưng thuận.
Trong khi chờ đợi Trường Hồng lão nhân vẽ bản đồ xứ Mèo thì cũng vừa đúng cái ngày mà chính mình đã ước hẹn với Ba vị phủ quân Vân Vụ phái tại bên ngoài thành Phượng Hoàng, vã lại sự chỉ dạy kiếm pháp cho Đằng Hồng Tiêu chỉ là lời hứa suông, bằng cớ là chỉ điểm cũng được mà không chỉ điểm cũng được, ta cứ chỉ dạy qua loa, thì đã đến kỳ hạn, nhận bức họa đồ. Nghĩ đến đây, chàng bèn quyết định, mỉm môi cười gượng nói:
- Chỉ điểm vãn bối đâu dám nhận. Đằng cô nương biểu diễn vài chiêu, thì việc này vãn sinh đâu dám trái lệnh !
Trường Hồng lão nhân gục gặt đầu, nghiêm trang bảo:
- Thiếu hiệp, hứa là phải giữ tròn nhé !
Vừa nói dứt, lão nhơn xê mình bước tới trước mặt Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn vòng tay thi lễ nói:
- Lão bang chủ ! Xin bang chủ cho mượn tạm gian tịnh thất, để lão hủ giúp Cừu Thiên Hiệp vẽ bức họa đồ xứ Miêu Cương, về phần kiếm thuật truyền cho lệnh ái, đã có vị Thiên hạ đệ nhứt kiếm chỉ điểm ... lẻ tất nhiên.. hạ. ha lão hủ hy vọng ... điểm đá hóa vàng ... ha !
Nguyên Trường Hồng lão nhân thấy Cừu Thiên Hiệp cự tuyệt mãi vấn đề hôn nhân, sợ e kế hoạch đã định bị đỗ vỡ, nên vị lão nhân nảy sanh ra một phương pháp để cho Cừu Thiên Hiệp và Đằng Hồng Tiêu gần nhau, vì liệu định trai tơ gái lứa kề nhau, lâu ngày sẽ nảy sanh ra sự cảm mến, với lại cả hai đem kiếm thuật ra tỉ thí làm gì chẳng tay kề, mắt tựa từ tình cảm biến ra tình yêu chẳng bao lâu, vô hình trung nước đến lương thành, không mưu mà hợp.
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn con người lão luyện già dặn, há không biết thâm ý Trường Hồng lão nhân hay sao, do đó lão gật gù tỏ ý ...
Quả nhiên ...
Ngày hôm sau, Cừu Thiên Hiệp thức dậy rất sớm, cùng với Đằng Hồng Tiêu ra bãi cỏ sau viện bắt đầu luyện tập kiếm pháp.
Lúc đầu, Cừu Thiên Hiệp chỉ đưa ra những chiêu hư ảo, rất tầm thường, đưa ra nghiên cứu tỉ luận với Đằng Hồng Tiêu.
Đằng Hồng Tiêu quá chơn thật, cứ y theo sự chỉ điểm của Cừu Thiên Hiệp, mà khổ công luyện tập, chỉ vài ba lần truyền diễn, nàng đã thuộc làu làu, cũng nhờ nàng có một trí tuệ thông minh hơn người thường, nói một biết ba, lại thêm ôn hòa, mềm dẻo, thực là một cô gái có tính rất cao quí, khiến người đến kính phục ... nể vì.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày.
Đến ngày thứ ba, Cừu Thiên Hiệp bỗng thấy lòng mình rạo rực xao động, chỉ vì tình cảm đã bị Đằng Hồng Tiêu xâm chiếm dần dần.
Chàng bắt đầu đem những người bạn gái ra so sánh.
Bích Lệ Hồng, không có nết tao nhã như Đằng Hồng Tiêu.
Nhan Như Ngọc lại kém hơn nàng sư mềm mỏng, thậm chí đến Diêu Man công chúa lại kém hơn nàng về tài sắc.
Đằng Hồng Tiêu còn một đặc tính là thành thật, lại lập chí hướng về võ nghiệp, không điêu ngoa xảo mị, chẳng lả lơi đùa bỡn, duy có đôi mắt long lanh đẹp tuyệt vời, tuy không thuộc loại “Mị nhãn câu hồn thuật của Ngũ Diệu Yêu Hồ” nhưng có những tia hấp dẫn đến độ mê hồn. Cừu Thiên Hiệp có một cảm giác, dường như vị cô nương đã cởi mở cõi lòng chính mình, hùng độ và sự chơn thật của nàng khiến chàng dần dần bắt đầu trò chuyện.
Nguyên Đằng Hồng Tiêu học tập kiếm thuật là môn Âm Dương Kiếm gia truyền, nhưng thân thể của nàng đầy hào khí nội công, lại được Trường Hồng lão nhơn chỉ dạy vì thế con người nàng trở thành cô gái gương mẫu.
Vì thế, tâm tư của Cừu Thiên Hiệp đến đổi thái độ Ởm ờ lúc trước không còn nữa, mà trái lại chàng tận tâm chỉ dạy kiếm thuật cho Đằng Hồng Tiêu, thắm thoát năm ngày qua, chàng đã truyền cho Đằng Hồng Tiêu bốn chiêu “Thường thắng bát kiếm” rút trong pho Thiết thư tuyệt học.
Đằng Hồng Tiêu một lòng một dạ luyện tập, kết quả được bảy tám phần.
Cừu Thiên Hiệp đối với Đằng Hồng Tiêu không còn tỏ ý lạnh nhạt như trước, mà trái lại rất sốt sắng và vui vẻ hơn lên ...
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn thường lưu ý đến hành động của con gái và Cừu Thiên Hiệp, lão lấy làm hoan hỉ thầm, một mặt âm thầm chuẩn bị hôn lễ.
Thắm thoát đã đến ngày thứ mười.
Sáng sớm Cừu Thiên Hiệp đã trở giấc, tìm đến gặp Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn nói rõ cái ước hẹn giữa chàng với Tam đại phủ quân Vân Vụ phái và Nộ sư kim hống tại ngoại ô thành Phượng Hoàng, ý muốn đến nơi ước hẹn.
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn sớm biết việc này do hai tên đầu mục Bài bang báo cáo tường tận, khi nghe Cừu Thiên Hiệp nói, lão phá lên cười ngất, đưa tay vổ nguực nói:
- Thiếu hiệp ! Việc này xảy ra tại phần đất của bổn bang, thì phải do Bổn bang đảm trách, không nhọc lòng đến sự lo lắng của thiếu hiệp.
Cừu Thiên Hiệp nghe qua nghiêm sắc mặt đáp:
- Lão bang chủ ! Việc này do vãn bối đề ra, không lẽ thất lời, vả lại việc này do cá nhân của vãn bối, đâu dám làm kinh động đến quí bang, hơn thế nữa quí bang với Cửu đại môn phái tuyệt vô hiềm khích, há vì cá nhân của vãn bối mà mất niềm hòa khí hay sao !
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn đưa tay rút thanh đoản kiếm đưa ngay trước mặt, cất tiếng nói to:
- Lão hủ nhứt quyết thay thiếu hiệp, hành động trong mọi mặt, nếu sắp may mắn can qua sẽ biến thành Ngọc niện, còn trái lại lão hủ quyết lấy chữ “Thí” mà kết liễu !
Cừu Thiên Hiệp lắc đầu ngoay ngoảy nói:
- Không thể được ... muôn ngàn lần không được, vãn bối cảm biết là đủ lắm rồi !
Đằng Công Ngươn phá lên cười ngất nói:
- Còn hơn thế nữa thiếu hiệp ạ ! Lão hủ đã phái Địa đường chủ đến trước đêm rồi !
- A !
Cừu Thiên Hiệp kêu lên một tiếng kinh ngạc, bằng giọng nói khẩn thiết đáp:
- Lão bang chủ ! Vãn bối tối trọng chữ tín, chỉ muốn một mình đến nơi ước hẹn mà thôi ... lão bang chủ, người ...
Chàng nói đến đây bỗng nghẹn lời, gương mặt đỏ au lên như quả đào chín gất, bằng giọng thành thật nói tiếp:
- Lão bang chủ, người quá thương, thành ra mất thanh danh của vãn bối, xin lão bang chủ tha thứ, câu chuyện đêm nay vãn bối xin lão bang chủ, cấp tốc gọi các vị bang chúng quay về Thần Châu, còn về phân kiếm thuật, lệnh ái đã học xong “thường thắng bát kiếm” là vừa đủ !
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn cau mày khó chịu nói:
- Vân vụ môn và Cửu đại môn phái liên kết nhau thì không thiếu gì cao thủ, chỉ sơ ... y Cừu Thiên Hiệp không để lão nói hết lời, bèn cau mày nói:
- Lão bang chủ ! Dù dầu sôi biển giáo, tại hạ cũng nhất quyết đi một mình, xin lão bang chủ thứ lỗi cho !
Giọng nói của chàng cứng rắn như đinh đóng vào cột, hùng độ và uy nghiêm chí cực.
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn xịu mặt, lão thở dài thường thượt, tỏ vẻ thất vọng bảo:
- Nếu thiếu hiệp mãi cố chấp, thì phải đành như vậy chứ biết sao ? Chỉ tiếc cho lão hủ đã tốn công vô ích !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua vội vàng vòng tay thi lễ, bằng giọng hào hùng nói lớn:
- Canh ba chẳng về, thì tới canh năm, hiện giờ vãn bối xin cáo từ !
Nói xong, chàng quay mình ra sau, bước rất nhanh ra cổng Bài bang, nhắm hướng Phượng Hoàng thành trổ thuật khinh công chạy như tên bắn.
Cừu Thiên Hiệp vào đến Phụng Hoàng thành thì trời đã xế chiều, chàng toan đi tìm một ngôi khách điếm, trước là ăn uống sau là hỏi thăm Thủy Nguyệt đình xa gần ở đây.
Bỗng nhiên ... Từ trong ngõ hẽm nhảy phóng ra một người, chạy đến bên mình Cừu Thiên Hiệp lên tiếng bảo khẽ:
- Thiếu hiệp ! Xin dừng một bước có vài lời, mời thiếu hiệp rẽ qua phía hữu !
Cừu Thiên Hiệp quay phắt lại nhìn người lạ, tưởng ai khác, không ngờ là Trại Ngộ Không Tiêu Đình Khuê, Bài bang Địa đường chủ, tuy chàng ngạc nhiên về việc xuất hiện thình lình của hắn, nhưng xét biết hắn vâng lệnh bang chủ, tất cả đều vì chính mình mà lại đây, lại thêm mấy vẻ mặt hắn có những tia khác lạ dị thường, dường như có một việc tối quan trọng, nên chẳng hỏi gì cả mà cất bước rẽ qua con đường nhỏ bên hữu.
Con đường nhỏ này lại có một tòa Miếu ông Địa.
Trại Ngộ Không Tiêu Đình Khuê hết bước bên trái lại quay bên phải, khi nhận thấy bốn phía không người, nhanh như cánh hồng chạy vọt vào Miếu ông Địa, hắn đứng trong miếu đưa tay ngoắc lia Cừu Thiên Hiệp:
- Thiếu hiệp, xin mời vào đây !
Cừu Thiên Hiệp thấy vẻ hơ hãi của gã, bèn mỉm cười nói:
- Tiểu đường chủ ! Có lời gì cứ bảo có sao đâu !
Trại Ngộ Không chẳng đáp lời, đợi Cừu Thiên Hiệp bước qua ngưỡng cửa miếu, hắn lẹ tay khép nhanh cánh cửa, lại dẫn Cừu Thiên Hiệp đi lần vào chánh điện, nguyên ba vị đường chủ của Bài bang đã ứng trực tại đó bao giờ.
Bọn chúng vừa thấy mặt Cừu Thiên Hiệp vội đứng dậy vòng tay nói:
- Thiếu hiệp đi một mình sao. Bang chủ ...
Cừu Thiên Hiệp thản nhiên nói:
- Các vị đã nhọc lòng quá lắm ! Chẳng nhẽ hôm nay Phượng Hoàng thành có xảy ra việc gì đại sự, và sự ước hẹn của tại hạ đã hỏng rồi cũng nên.
Trại Ngộ Không Tiêu Đình Khuê, đưa mắt nhìn ra ngoài, vừa khẽ trả lời:
- Thiếu hiệp nhìn thấy cớ sự đêm nay, hoặc thiếu hiệp đổi lại kỳ ước hẹn, hoặc là không đến dự là hay hơn cả !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua mắt trợn tròn, mày tầm dựng ngược, bằng giọng nói trong như chuông ngân bảo to:
- Hừ ! Tiểu đường chủ xem tại hạ quá nhẹ thế !
Tiêu Đình Khuê tái mặt, bằng giọng nói chân trọng run run đáp:
- Bỉ phu đâu dám thế ! Chỉ vì, hôm nay trong ngoài Phượng Hoàng thành, cao thủ tề tựu trùng trùng như mây, toàn nhân vật hai phái Cửu Hoa và Vân Vụ, vì ước hẹn mà đến, có thêm hai ba mươi người toàn là ...
Cừu Thiên Hiệp khoát tay chận lời, lại cất giọng trầm hùng cười bảo:
- Hà hà ! Được như thế là hay lắm ! Tại hạ còn mong cho toàn thể nhân vật Cửu đại môn phái kéo rốc đến đây, để tại hạ hỏi thăm chúng nó xem, tại sao lại phụ nghĩa thất ước, không đến dự buổi hội trên Hương Lô Phong, Cao sơn Thiếu Lâm tự !
Thiên Đường, đại đường chủ là vô ảnh khách Mạnh Khả Chấn, sắc mặt nghiêu trang, lời lẽ chí trọng nói tiếp:
- Cửu đại môn phái, tuy không kéo rốc toàn bộ đến đây, nhưng số cao thủ ẩn phục không ít !
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười dõng dạc bảo:
- Đa tạ các vị ! Xin các vị lập tức trở về Thần Châu, công việc của tại hạ, sáng trưa hoặc tối nhứt định đến nơi ước hẹn với bọn chúng một mình, khi xong việc sẽ trở về tái tạ ân bang chủ !
Chàng nói xong toan quay mình bước đi.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Hãy chậm lại !
Nhanh như chớp, tà áo phất mạnh trước gió, Bài bang tám mươi mốt lộ “Đô báo đầu” Túc địa thái tuế Liễu Như Phong đột nhiên xuất hiện, hắn bước nhanh đến trước mặt Cừu Thiên Hiệp vòng tay thi lễ rất kính cẩn:
- Kính bẩm thiếu hiệp ! Đêm nay buổi hội tại Thủy Nguyệt đình đã biến thành đại sự suốt mười năm trên chốn giang hồ mới có lần thứ nhất, không kể cao thủ của Cửu đại môn phái đến gần hết, mà còn có Mười xứ bang hội bị Vân Vụ môn dùng Phi khích truyền thư khích họ, nên Mười xứ bang hộ phái rất nhiều cao thủ. Theo sự nhân xét của tiểu chức, bọn chúng đổ xô đến đây không phải vì báo cừu rửa hận mà chỉ vì .... !
Hắn nói đến đây lại ngập ngừng không dám nói hết lời, mà giương đôi mắt thau láu nhìn Cừu Thiên Hiệp lom lom, dáng điệu rất khép nép sợ sệt.
Cừu Thiên Hiệp quá tức cười hỏi ngay:
- A ! Vậy ra chúng nó còn luận bàn đến gì nữa sao ?
Liễu Như Phong trầm ngâm giây phút, mới gượng trả lời:
- Chỉ vì chúng nó nói muốn toan đoạt quyển thiết thơ của thiếu hiệp !
Cừu Thiên Hiệp cười ngất bảo:
- Ồ, như thế càng hay chứ có sao đâu, mà Đô báo đầu phòng ngại ! Dù cho bọn chúng có giết được Cừu Thiên Hiệp này, vẫn chưa chắc lấy được Thiết thư ?
Vừa nói dứt, chàng giương đôi mắt nhìn vào mọi người, trong ánh mắt chiếu ra những tia uy nghi lạ, sau cùng chàng cho tay vào bọc lôi ra một quyển sách giu? mạnh.
Ánh bóng đen ô như màu huyền xứ Đôn Dương bị giu? mạnh, phát ra những tiếng thép rít vang dậy.
“Thiên tàng thiết hạo khí thơ” có tám tờ sách bằng lá sắt, phát ra tiếng kim, ngọc chạm nhau, tựa hồ như trời gầm nho nhỏ, làm rung động cả lòng người.
Bài bang chúng nhơn vừa trông thấy rúng động tận đáy lòng, mỗi người đều chớp nhanh đôi mắt dường như đấy là lần đầu tiên họ mở mắt chào đời, một quyết tuyệt thế kỳ thơ bày ra nhan nhãn trước mặt họ ... giữa lúc chúng Bài bang đang ngơ ngác ...
Đột nhiên, bóng người chớp nhoáng xuất hiện, sau ngôi thần án Thổ Địa, nhảy tung ra ngoài hai bóng người, chẳng trước chẳng sau nhứt tề đông xáp lại bên Cừu Thiên Hiệp.
- To gan thật !
Cừu Thiên Hiệp vừa hét lên, vừa tung mình nhảy ra ngoài hàng trượng, đồng thời đẩy nhanh ra một chưởng.
- Bùng ! ... Ào.. ào !
Một tiếng nổ long trời, cát bụi bay đầy đất, cây vân văng bắng tứ tung, chiếc thần án bằng mộc hương bị ngọn chưởng phong của chàng đánh bể vụn, đồng thời đẩy lui vào góc tường.
Cừu Thiên Hiệp phá cười:
- Ha ... ha !
Một giọng nói trầm lạnh vang lên:
- Hay cho tiểu tử, quả nhiên ngươi có vài phần hỏa hầu !
Bấy giờ, cơn khói bụi bốc loảng giữa điện, hiện ra hai người, đứng sừng sửng như hai pho tượng trước thần án.
Một người mập mạp đầu to, tai lớn, mắt lộ mày hùng, lỗ mũi tròn như mũi lân, hai môi mỏng vành.
Một người nữa, lại ốm nhom không tưởng được, tựa như cây sào tre, mày dài, mắt sáng, môi đỏ, tai dài, đôi mắt chiếu ra những tia sáng khiếp người, chứng tỏ hắn là tay nội lực tột đời, bên hông tả lại đeo lủng lẳng một thẻ bài màu tía, giữa thẻ bài có khắc một chữ “Hồng” to bằng nắm tay.
Túc địa thái tuế Liễu Như Phong vừa trông thấy cả hai, mặt mày biến sắc, xê mình đến một bên Cừu Thiên Hiệp bảo khẽ:
- Thiếu hiệp gã mập mạp là một tay Lục lâm hào khách, ngang dọc khắp giang hồ có biệt hiệu là “Song chỉ đoạt mệnh” tên là Chư Thắng, còn gã ốm tong chính là Bang chủ Thế Vân bang, xưng hiệu là “Thất bộ truy hồn” tên là Hồng Kiện Hành toàn là những tay độc địa nổi danh, vậy thiếu hiệp nên cẩn thận mà đối phó với chúng nó.
Cừu Thiên Hiệp khẽ gật đầu, tay hữu giơ cao thiết thư quay một vòng tròn, thuận tay cho vào bọc ... bằng giọng trầm nặng quát lên như sấm nổ:
- Các ngươi đợi ta để làm gì ?
Song chỉ đoạt mệnh Chư Thắng mím chặt vành môi mỏng, bằng giọng nói âm ma như quỷ ru hồn ngoài mộ địa:
- Nghe nói “Thiết thư” là vật báu của võ lâm, nên ta tìm đến xem cho biết !
Cừu Thiên Hiệp quét tia mắt lạnh nhìn Chư Thắng trầm giọng:
- Hừ ! Nếu như thế, ngươi đã xem mãn nhãn rồi, tại sao còn chần chờ ở đây, hay là đợi Cừu mỗ tóm đầu quẳng ra cửa ?
Song chỉ đoạt mệnh Chư Thắng giận tái mặt, toan lớn tiếng trả lời.
Đột nhiên ... Thể vân bang chủ Thất bộ truy hồn Hồng Kiện Hành bước xem tới trước, hai tay đánh phét vào nhau, căm phẫn tiếp lời:
- Cừu Thiên Hiệp ! Ai bảo ngươi đứng ra thay mặt bọn Yêu Cơ, Chung Nam Sơn mà đả thương môn hạ của Bổn bang là Tam tinh, Tứ tý, hôm nay may mắn gặp được ngươi ... Vậy ngươi còn gì để nói hay không ... hầu bổn bang chủ tiện tay tế độ !
Cừu Thiên Hiệp cười ha hả nói:
- Hừ ! Đừng giả nhân giả nghĩa, các ngươi đến đây là vì “Thiết thư” chứ không vì trả thù cho môn hạ ... Các ngươi đã bị Vân Vụ bang dùng khích thơ dẫn đến đây để làm trò cười cho thiên hạ, ngươi đường đường là một Bang chủ lại kết liên với gã họ Chư một tên độc cước cường đạo, để chống lại ta phải chăng ? Thật, to lo hộ sanh mạng của ngươi đấy, thế nào ... Thể Vân bang chủ không sợ mất thể diện với giang hồ các giới hay sao ?
Thể Vân bang chủ Hồng Kiện Hành giận tái mặt, lão rống to như hổ đói:
- Gã họ Cừu ! Cái món nợ Tam tinh, Tứ tý ngươi phủ nhận phải không ?
Cừu Thiên Hiệp nhướng mày, cười khẩy bảo:
- Xì ! Tam tinh Tứ tý không chịu nổi một kích. Huyền cung đủ sức đoạt mạng cả hai loại chúng nó, cần gì tại hạ phải trợ lực, người là một bang chủ chẳng hỏi đi hỏi lại cho rõ ràng !
Thể Vân bang chủ quá xấu hổ thành giận dữ, cất tiếng quát to:
- Ngươi đừng lắm lời vô ích, ta lại đây là một đoạt mạng ngươi, hai là đoạt Thiết thư !
Cừu Thiên Hiệp cười khẩy nói to:
- Hay nhỉ ! Để xem tài cán của ngươi đến đâu !
- Hay lắm ! Hãy xem chưởng pháp của ta đây !
Vừa hét dứt, đôi chân lão nhích động, hai vai đảo ngược, tay tả tay hữu phất một chiêu Khai môn kiến gan là một chưởng danh gia chiêu pháp.
Cừu Thiên Hiệp cười khinh mạn gay gắt bảo:
- À ! À ! Chiêu pháp của ngươi chẳng giết được ruồi !
Không thấy chàng di động, cũng không thấy chàng thủ thế, ngườI như luồng kim quang đứng sửng, chẳng tránh không lùi, tay tả vẫy nhẹ ngầm đưa ra chiêu thế, hữu chưởng đẩy mạnh ngầm chứa võ văn nội lực, đồng thời buộc miệng gắt to:
- Lui ! ....
Kình phong túa ra như mưa bảo, cuộn thành tiếng gió “rì rào” bay xuống ngang người Thể Vân bang chủ Hồng Kiện Hành, thế mạnh như ngàn đợt sóng trào.
Thể Vân bang chủ Hồng Kiện Hành không thể tưởng tượng nổi Cừu Thiên Hiệp có nguồn nội lực phong phú như thế, cho nên nhác trông thấy hai luồn kình đạo đến gần, bèn cất tiếng cười nhạt nói:
- Hừ ! Tiểu tử ngươi sẽ ....
Tiếng “chết” chưa thoát khỏi vành môi thì hai đạo kình phong như bức vách đổ ngã đập vào mình, lực đạo trầm hùng không còn cách nào cự đương lại, khiến hắn thất đảm kêu lên:
- Trời ! Nguy ...
Thân mình của Thể Vân bang chủ như quả bóng đá, lồng lộn giữa khoảng không, văng bắn ra ngoài hơn hai trượng, hắn không dám lưu lại lâu, thuận đà nhảy tuốt ra gần cửa điện, rơi xuống giữa gian miếu, đôi mắt đượm đầy tia sợ sệt, nét mặt nhuộm rõ sắc kinh hoàng.
Cừu Thiên Hiệp thấy thế liền phá lên cười nhạt, cất giọng trầm nói:
- Đầu hùm đuôi thỏ ! Tưởng ngươi là hạng người khá, không ngờ lại tệ như thế !
Song chỉ đoạt hồn Chư Thắng nhìn thấy Cừu Thiên Hiệp chỉ kích một chiêu, rồi ngưng bặt ... hắn đứng một bên, nhưng không nhận ra luồng thấp lực của Cừu Thiên Hiệp, dó đó đôi mắt láo liên, hướng vào Hồng Kiện Hành hỏi:
- Hồng bang chủ ! Ngươi làm sao thế ?
Thể Vân bang chủ Hồng Kiện Hành đưa gương mặt khỉ gầy đét nhìn vào Chư Thắng vẻ mặt thoạt trắng thoạt xanh, nghiến răng kêu ken két nói chẳng ra lời, một khắc sau khi định thần hắn hét lên:
- Tên tiểu tử, có tà thuật ... hãy đề phòng !
Cừu Thiên Hiệp nhìn “Song chỉ đoạt hồn” Chư Thắng mỉm cười hỏi:
- Chư các hạ ! Có phải ngươi muốn tỉ thí với tại hạ chăng ? Nên nhìn gương bang chủ Thể Vân bang !
Song chỉ đoạt hồn Chư Thắng là kẻ chưa đến sông Hoàng Hà còn rạo rực, nghe Cừu Thiên Hiệp hỏi, chiếc đầu to như quả dừa “hung” lắt lư từng chập, đôi gò má phúng phính đầy thịt lại run giật từng hồi, tiếng nói như heo bị thọt huyết hét to:
- Tiểu tử ! Chư gia gia, chưa tìm ngươi thì ngươi đã dẫn xác đến, chẳng khác nào dê vào hang cọp, chuột đến tìm mèo ... chắc là ngươi khó sống rồi !
Cừu Thiên Hiệp cười sặc sụa bằng lời nói khinh mạn quát ầm lên:
- Ngươi muốn động thủ lắm sao ? Chẳng nên gấp làm gì ... ngươi cố mà vận dụng toàn lực đưa ra thì thố, nếu không thì ... vị bang chủ Thể Vân thế nào ngươi thế đấy !
Song chí đoạt hồn Chư Thắng giận run lên không phân phải, mà gầm lên như hổ dữ:
- Hay cho tiểu tặc ! Ngông cuồng quá lễ, hãy tiếp chưởng của Chư gia gia ... !
Hắn vừa nói vừa động thủ, thân mình ột ệch, nhưng đưa ra chiêu thế lại không chậm tí nào, hai tay đều vươn ra hai ngón, thi triển chiêu “Chỉ thiên họa địa” trên kích mạnh vào “Sơn căn” dưới công ngay “Đơn điền huyệt”, quả nhiên mạnh bạo như hổ nhấn đúng tầm huyệt đạo, Song chỉ đoạt mệnh thực xứng danh.
Cừu Thiên Hiệp to gan, mật lớn không lộ chút gì sợ hãi thấy đối phương sử dụng “Song chỉ” bèn ngầm vận chân khí che chở huyệt đơn điều thân mình lại đứng im bất động, đợi bốn ngón tay điểm đến mình chừng một tấc, lúc đó chàng mới nhích mình, dùng thuật “Lôi hoành cửu chuyển” đảo lộn một vòng đã bước ra sau lưng “Song chỉ đoạt mệnh” thâu phép thực kỳ hình dị trạng.
Song chỉ đoạt mệnh Chư Thắng vùa đẩy ra hai ngọn chỉ phong đối phương đột nhiên biến mất, khiến hắn cả kinh quay đầu ra sau lưng.
Nhưng tiếc thay, trước mặt hắn một đạo kình phong to như quả bay lông lốc đánh mạnh vào lưng hắn, chiêu thế hiện quá thình lình chỉ kịp kêu rú lên:
- Ối chao ! Nguy mất !
- Ầm !
Một tiếng động mạnh vang lên, thân mình to béo của Chư Thắng bị đạo kình phong bốc ngược lên cao hàng trượng, và đẩy rơi vào góc điện, tay chân hắn quờ quạng chới với như múa, hắn ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, tím mặt nói chẳng ra lời.
Chúng nhân của Bài bang cả sợ lẫn mừng, chúng buột miệng kêu lên cổ võ ...
vang dậy.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy bộ tịch của hắn bèn mỉm môi cười nhạt, bằng giọng nói kiêu ngạo quát to:
- Nghe tên không cần gặp mặt, các người thật chẳng ra cái thá gì cả, thật là một phường hư danh, vô học ... ! Đáng thương hại vô ngần !
Song chỉ đoạt mệnh Chư Thắng gượng chống tay đứng dậy, gương mặt phì nộn nhăn lên một cách thảm hại, hắn không dám gây với Cừu Thiên Hiệp, mà quay sang cự với chúng Bài bang:
- Hay lắm ! Các ngươi về bảo Đằng Công Ngươn lão tặc, ta thề sẽ đòi món nợ này !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook